Các giác quan cơ thể đã có chút hồi phục, mọi thứ đã hoạt động trở lại, trên người truyền đến một trận đau đớn, đặc biệt là ở chỗ kia, từng luồng nhiệt ập đến.
Cô vẫn có vài chỗ không thể hiểu nổi, đây chính là lần đầu tiên trong đời Ông Như Mạn không biết phải xử lý tình huống trước mặt làm sao.
Lúc cô vẫn còn đang lúng túng, mỹ nhân đang ngủ từ từ mở mắt, con ngươi trong suốt in trên mặt cô.
"Chị Như Mạn." Cậu gọi tên cô sau đó cúi đầu, tựa như không biết phải làm thế nào mới được.
Ông Như Mạn to đầu, quả nhiên là bạn tốt của Như Vọng, Châu Sâm.
Biểu tình cậu như vậy rõ ràng là, cậu không phải là thủ phạm, mà là bị người khác ép buộc.
Tức thì đầu óc của Ông Như Mạn trống rỗng, triệu hồi lí trí.
"Mặc quần áo vào đi."
"Ừm." Đối phương tựa như cô dâu nhỏ, nhẹ nhàng đáp ứng, sau đó ngồi dậy, tìm thấy quần lót của mình ở bên cạnh người cô, đứng dậy mặc quần áo.
Cậu mặc một cái áo phông và quần jean, sau khi mặc xong liền đứng thẳng người dậy, cao hơn trong ấn tượng của cô một cái đầu, ngũ quan cũng bắt đầu thay đổi một chút, nhìn trông trưởng thành hơn, nhưng vẫn còn ở ranh giới giữa thiếu niên và trưởng thành.
Điện thoại lại kêu, Ông Như Vọng ở bên ngoài than khóc: "Chị, mau ra mở cửa đi, em sắp tè ra quần đến nơi rồi, nhanh lên."
"Chìa khóa của em đâu?"
"Hôm qua đưa cho Châu Sâm rồi, cậu ấy nói không thoải mái nên muốn về ngủ trước, kết quả điện thoại cậu ấy không cầm, giờ chả biết cậu ấy còn ở nhà không. Chị mau mở cửa cho em đi, em không nhịn nổi quá 30s nữa đâu."
Ông Như Mạn cúp điện thoại, Châu Sâm cũng mặc quần áo xong.
"Em đi mở cửa."
"Ừm."
Châu Sâm đi ra ngoài, Ông Như Mạn úp mặt vào gối, trút một tiếng thở dài xong mới đứng dậy tìm quần áo của mình mặc vào, sau đó lột ga giường ra để chuẩn bị đem đi giặt, kết quả phát hiện ở giữa giường nổi lên một mảng ẩm ướt.
Mặt cô vì xấu hổ mà đỏ cả lên, hận bản thân tối qua đã uống quá nhiều rượu, khiến cho con thú trong người bộc phát, để đến nỗi gây ra một tình huống không thể kiểm soát được như bây giờ.
Cô ở trong gương tỉ mỉ quan sát những chỗ hở ra, xác định không có dấu vết khả nghi mới vội vã ra ngoài.
Mở cửa cho Ông Như Vọng vào nhà vệ sinh giải quyết, Châu Sâm ngồi ngay ngắn ở sofa ngoài phòng khách, nhìn thấy cô bước ra sau đó lại cúi đầu.
Ngồi đối diện với cậu, hai chân mở ra khép vào có hơi không tự nhiên, một cơn đau ở phía dưới truyền đến.
"Tối qua..." Cô đè thấp giọng xuống, vừa nói vừa quay đầu thậm thụt nhìn vào nhà vệ sinh, lúc quay đầu lại, Châu Sâm đã ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn cô, dường như đã đoán được cô chuẩn bị nói gì.
Ông Như Mạn ngồi đực ra, nghĩ mãi không biết phải nói như thế nào, những lời hòa giải dàn xếp đều ảo não mắc ở cổ họng.
Cô chỉ nhớ một vài đoạn rời rạc, nhưng chỉ dựa vào giọng nói của mình và tình trạng giường chiếu hỗn độn sáng nay thôi cũng đủ biết trận chiến tối qua dữ dội như nào, hình như lúc bắt đầu Châu Sâm có nói cái gì đừng đừng không muốn, thế nhưng sau đó làm sao mà lại phát triển thành như này? Hiện tại cô chỉ nhớ cô đã làm chuyện đó với Châu Sâm, nhưng bắt đầu thế nào, kéo dài bao lâu, cô hoàn toàn không một chút ấn tượng.
Đúng là rượu vào hóa lưu manh.
Lúc Ông Như Vọng giải quyết nỗi buồn xong xuôi đi ra liền nhìn thấy hai người ngồi im ngoan như học sinh tiểu học, phì cười, sau đó chạy qua ôm vai Ông Như Mạn: "Chị, đây là Châu Sâm, chị còn nhận ra không?"
Cậu ta muốn khẳng định bởi vì hiện tại Châu Sâm đã dậy thì cho nên không còn bộ dáng như ngày trước, sợ chị mình nhận không ra, cũng biết rằng hồi trước chị ấy đối xử với Châu Sâm này rất tốt.
"Hả, ừ." Ông Như Mạn giật mình hàm hồ đáp lại.
Ông Như Vọng cũng không để ý, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Có phải chị bị dọa cho ngạc nhiên rồi không, thằng nhóc này thật quá đáng, vụng trộm cao to thế này, còn vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành chứ, có phải không muốn cho người khác sống nữa không, hôm qua dắt cậu ta ra ngoài ăn cơm, đám con gái lớp em cứ thi nhau xán lại gần hê hê." Cậu một bên nói một bên quay qua nhìn Châu Sâm cười đùa.
Thực ra bọn họ đã lâu lắm không gặp nhau rồi, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện một chút, lần này Châu Sâm đột nhiên quay trở lại, quả thật làm cho cậu hơi sốc một chút.
Lúc Châu Sâm rời đi, hai người chiều cao không hơn kém bao nhiêu, trong vài năm này, Ông Như Vọng cao thêm được chừng 8 phân, còn tên tiểu tử thối này chắc phải được hai lần cái 8 phân ấy, ngũ quan cũng trưởng thành hơn, thế nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể nhìn ra bạn tốt ngày nào.
Trở về được hai ngày liền giống như trước kia, đem cậu đi họp lớp cấp ba cùng, làm cho đám con gái trong lớp mắt dính lên người không rời, thế mà Châu Sâm cũng không hưởng thụ cảm giác được người khác trao ánh mắt ái mộ, lại còn bảo như vậy không thoải mái tí nào, đòi đi về.
Cậu đi rồi, đám con trai trong lớp mới có cơ hội khoe mẽ, lấy lại sự chú ý của hội con gái mê trai. Ông Như Vọng thấy vậy mới liền lấy chìa khóa đưa cho cậu, để cậu tự mình quay về nhà.
Kết quả tối đó mọi người ai cũng uống đến quên lối về, đi hát xong lại kéo nhau ra quán net chơi game, hoàn toàn chẳng nhớ gì đến chuyện phải về nhà, đến sáng nay mới phát hiện, điện thoại của Châu Sâm để trong balo của mình, mà chìa khóa tối qua lại đưa cho cậu mất rồi, vì thế chỉ còn cách đứng ngoài cửa gọi ầm lên, gọi nửa ngày không thấy ai bảo gì, mới đành réo điện thoại gọi cho Ông Như Mạn.
Cậu cũng quên khuấy việc nói chuyện này với chị, cũng may hai người này nãy giờ cũng có vẻ bình thường rồi.
Ông Như Vọng không coi Châu Sâm là người ngoài, bởi vì ký ức về khoảng thời gian trước kia đối với cậu vẫn còn y như mới, cho nên thoải mái tự nhiên đem Châu Sâm giao phó cho chị của mình, còn mình thì ung dung đi vào phòng ngủ tiếp.
Bình thường tình huống như này, kiểu gì cậu cũng sẽ bị chị giáo huấn, thế nhưng hôm nay có Châu Sâm ở đây, đúng là có tấm bia vững chắc, Ông Như Vọng cảm thấy sung sướng vô cùng, nói xong vài câu liền đứng dậy đi mất.
Nhìn cậu đóng cửa phòng xong, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
"Chuyện này đừng nói với nó." Ông Như Mạn nhìn thẳng vào mắt Châu Sâm.
"Được."
"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện." Ở trong nhà chỉ sợ bị Như Vọng phát hiện ra manh mối.
"Ừm."
Vì thế, hai người tự mình vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt xong, Ông Như Mạn liền xách túi cùng cậu ra khỏi nhà. Hai người tối qua đều tiêu hao rất nhiều sức lực, vốn dĩ định ra cửa hàng trước mặt ăn tạm cái gì đó, sau đó lại nhớ đến cậu không ăn được cay, bèn lái xe đưa cậu đến một nhà hàng trà mình thích.
Thời điểm này chính là lúc quán đông khách nhất, ông chủ phải khó khăn lắm mới xếp đuợc một phòng riêng cho cô.
Hai người nói cảm ơn với ông chủ, sau đó vào phòng, kêu hai phần hoành thánh tôm tươi, đồ ăn nhanh chóng được mang tới.
"Ăn trước đi đã, rồi nói sau." Cô đưa đũa cho Châu Sâm, đối phương nhận lấy.
Ngón tay của cậu mảnh mai, lộ ra khớp xương rõ rệt, móng tay được cắt ngắn, gọn gàng sạch sẽ.
Châu Sâm đảo đảo bát mỳ, liếc nhìn cô một cái, Ông Như Mạn đã bắt đầu ăn.
Trước đây cô từng là một blogger về thực phẩm, tuy đó giờ đều chưa từng ra nước ngoài, nhưng những bài hướng dẫn thực phẩm của cô đều thu hút hàng nghìn người theo dõi.
Sau này, tự mình gây dựng một phòng làm việc, hiện tại hầu như các blogger về thực phẩm đều xuất phát từ phòng làm việc của cô, có thể nó chính cô là người phát triển.
Mọi người đều biết cô nấu ăn rất ngon, cũng rất có sáng tạo, thế nhưng không ai biết nhìn dáng vẻ khi ăn của cô lại càng hấp dẫn hơn.
Rất khiến người ta muốn nếm thử.
Châu Sâm cúi đầu ăn mỳ, làm như vô ý, thi thoảng lại ngẩng lên liếc cô.
Ở ngoài cửa, người đến xếp thành hàng dài, đủ thấy đồ ăn ở đây hấp dẫn đến thế nào, thế nhưng hiện tại cậu không cảm thấy chút mùi vị nào cả.
Ông Như Mạn giải quyết xong tô mỳ, lại ăn thêm một cái bánh mới kết thúc, tô của Châu Sâm vẫn còn nhiều, nhìn thấy cô ăn xong bèn nhanh chóng giải quyết hết số đồ ăn của mình.
Châu Sâm nhìn cô bưng ly nước lên chầm chậm uống, hai mắt mông lung nhìn ra bên ngoài.
Hai má của cô bầu bĩnh trắng trẻo, bàn tay cầm ly nhìn cũng rất dễ thương.
Không còn cách nào khác, cô nấu ăn ngon như vậy, cho nên gầy không nổi, còn rất đẫy đà, da cũng búng ra sữa, vừa trắng mừa mềm, nhìn y như bánh pudding vậy.
Ngực và mông đầy đặn, chỗ nào cần lồi nên lồi, cần lõm liền lõm, vô cùng gợi cảm.
Thấy cậu đã ăn xong, Ông Như Mạn đặt ly nước xuống, gõ gõ tay lên mặt bàn.
Châu Sâm ngẩng lên nhìn cô.
Ông Như Mạn hắng giọng, tự mình lấy hơi cổ vũ chính mình.
"Tối qua, coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé?" Ông Như Mạn hỏi cậu.
Châu Sâm ngẩn người, một lúc lâu không biểu lộ phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn cô.
"Tôi biết là tôi không tốt, cậu muốn tôi làm gì, tôi sẽ cố gắng hết sức đền bù cho cậu, được không?"
Ông Như Mạn đã cố gắng nói giảm nói tránh hết sức, thế nhưng không biết sao vẫn cứ cảm thấy mình đúng là một thằng tồi.
"Tối qua, là lần đầu tiên của em." Giọng cậu lạnh nhạt, gương mặt cũng đã không còn vẻ ngượng ngùng của thiếu niên, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khiến cho Ông Như Mạn cảm thấy hốt hoảng.
Ông Như Mạn lại càng đứng ngồi không yên, cảm thấy mình giống y chang một thằng đàn ông cặn bã.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Ông Như Mạn.
"Em muốn chị phải chịu trách nhiệm."
Hết chương 2.
Cô vẫn có vài chỗ không thể hiểu nổi, đây chính là lần đầu tiên trong đời Ông Như Mạn không biết phải xử lý tình huống trước mặt làm sao.
Lúc cô vẫn còn đang lúng túng, mỹ nhân đang ngủ từ từ mở mắt, con ngươi trong suốt in trên mặt cô.
"Chị Như Mạn." Cậu gọi tên cô sau đó cúi đầu, tựa như không biết phải làm thế nào mới được.
Ông Như Mạn to đầu, quả nhiên là bạn tốt của Như Vọng, Châu Sâm.
Biểu tình cậu như vậy rõ ràng là, cậu không phải là thủ phạm, mà là bị người khác ép buộc.
Tức thì đầu óc của Ông Như Mạn trống rỗng, triệu hồi lí trí.
"Mặc quần áo vào đi."
"Ừm." Đối phương tựa như cô dâu nhỏ, nhẹ nhàng đáp ứng, sau đó ngồi dậy, tìm thấy quần lót của mình ở bên cạnh người cô, đứng dậy mặc quần áo.
Cậu mặc một cái áo phông và quần jean, sau khi mặc xong liền đứng thẳng người dậy, cao hơn trong ấn tượng của cô một cái đầu, ngũ quan cũng bắt đầu thay đổi một chút, nhìn trông trưởng thành hơn, nhưng vẫn còn ở ranh giới giữa thiếu niên và trưởng thành.
Điện thoại lại kêu, Ông Như Vọng ở bên ngoài than khóc: "Chị, mau ra mở cửa đi, em sắp tè ra quần đến nơi rồi, nhanh lên."
"Chìa khóa của em đâu?"
"Hôm qua đưa cho Châu Sâm rồi, cậu ấy nói không thoải mái nên muốn về ngủ trước, kết quả điện thoại cậu ấy không cầm, giờ chả biết cậu ấy còn ở nhà không. Chị mau mở cửa cho em đi, em không nhịn nổi quá 30s nữa đâu."
Ông Như Mạn cúp điện thoại, Châu Sâm cũng mặc quần áo xong.
"Em đi mở cửa."
"Ừm."
Châu Sâm đi ra ngoài, Ông Như Mạn úp mặt vào gối, trút một tiếng thở dài xong mới đứng dậy tìm quần áo của mình mặc vào, sau đó lột ga giường ra để chuẩn bị đem đi giặt, kết quả phát hiện ở giữa giường nổi lên một mảng ẩm ướt.
Mặt cô vì xấu hổ mà đỏ cả lên, hận bản thân tối qua đã uống quá nhiều rượu, khiến cho con thú trong người bộc phát, để đến nỗi gây ra một tình huống không thể kiểm soát được như bây giờ.
Cô ở trong gương tỉ mỉ quan sát những chỗ hở ra, xác định không có dấu vết khả nghi mới vội vã ra ngoài.
Mở cửa cho Ông Như Vọng vào nhà vệ sinh giải quyết, Châu Sâm ngồi ngay ngắn ở sofa ngoài phòng khách, nhìn thấy cô bước ra sau đó lại cúi đầu.
Ngồi đối diện với cậu, hai chân mở ra khép vào có hơi không tự nhiên, một cơn đau ở phía dưới truyền đến.
"Tối qua..." Cô đè thấp giọng xuống, vừa nói vừa quay đầu thậm thụt nhìn vào nhà vệ sinh, lúc quay đầu lại, Châu Sâm đã ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn cô, dường như đã đoán được cô chuẩn bị nói gì.
Ông Như Mạn ngồi đực ra, nghĩ mãi không biết phải nói như thế nào, những lời hòa giải dàn xếp đều ảo não mắc ở cổ họng.
Cô chỉ nhớ một vài đoạn rời rạc, nhưng chỉ dựa vào giọng nói của mình và tình trạng giường chiếu hỗn độn sáng nay thôi cũng đủ biết trận chiến tối qua dữ dội như nào, hình như lúc bắt đầu Châu Sâm có nói cái gì đừng đừng không muốn, thế nhưng sau đó làm sao mà lại phát triển thành như này? Hiện tại cô chỉ nhớ cô đã làm chuyện đó với Châu Sâm, nhưng bắt đầu thế nào, kéo dài bao lâu, cô hoàn toàn không một chút ấn tượng.
Đúng là rượu vào hóa lưu manh.
Lúc Ông Như Vọng giải quyết nỗi buồn xong xuôi đi ra liền nhìn thấy hai người ngồi im ngoan như học sinh tiểu học, phì cười, sau đó chạy qua ôm vai Ông Như Mạn: "Chị, đây là Châu Sâm, chị còn nhận ra không?"
Cậu ta muốn khẳng định bởi vì hiện tại Châu Sâm đã dậy thì cho nên không còn bộ dáng như ngày trước, sợ chị mình nhận không ra, cũng biết rằng hồi trước chị ấy đối xử với Châu Sâm này rất tốt.
"Hả, ừ." Ông Như Mạn giật mình hàm hồ đáp lại.
Ông Như Vọng cũng không để ý, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Có phải chị bị dọa cho ngạc nhiên rồi không, thằng nhóc này thật quá đáng, vụng trộm cao to thế này, còn vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành chứ, có phải không muốn cho người khác sống nữa không, hôm qua dắt cậu ta ra ngoài ăn cơm, đám con gái lớp em cứ thi nhau xán lại gần hê hê." Cậu một bên nói một bên quay qua nhìn Châu Sâm cười đùa.
Thực ra bọn họ đã lâu lắm không gặp nhau rồi, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện một chút, lần này Châu Sâm đột nhiên quay trở lại, quả thật làm cho cậu hơi sốc một chút.
Lúc Châu Sâm rời đi, hai người chiều cao không hơn kém bao nhiêu, trong vài năm này, Ông Như Vọng cao thêm được chừng 8 phân, còn tên tiểu tử thối này chắc phải được hai lần cái 8 phân ấy, ngũ quan cũng trưởng thành hơn, thế nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể nhìn ra bạn tốt ngày nào.
Trở về được hai ngày liền giống như trước kia, đem cậu đi họp lớp cấp ba cùng, làm cho đám con gái trong lớp mắt dính lên người không rời, thế mà Châu Sâm cũng không hưởng thụ cảm giác được người khác trao ánh mắt ái mộ, lại còn bảo như vậy không thoải mái tí nào, đòi đi về.
Cậu đi rồi, đám con trai trong lớp mới có cơ hội khoe mẽ, lấy lại sự chú ý của hội con gái mê trai. Ông Như Vọng thấy vậy mới liền lấy chìa khóa đưa cho cậu, để cậu tự mình quay về nhà.
Kết quả tối đó mọi người ai cũng uống đến quên lối về, đi hát xong lại kéo nhau ra quán net chơi game, hoàn toàn chẳng nhớ gì đến chuyện phải về nhà, đến sáng nay mới phát hiện, điện thoại của Châu Sâm để trong balo của mình, mà chìa khóa tối qua lại đưa cho cậu mất rồi, vì thế chỉ còn cách đứng ngoài cửa gọi ầm lên, gọi nửa ngày không thấy ai bảo gì, mới đành réo điện thoại gọi cho Ông Như Mạn.
Cậu cũng quên khuấy việc nói chuyện này với chị, cũng may hai người này nãy giờ cũng có vẻ bình thường rồi.
Ông Như Vọng không coi Châu Sâm là người ngoài, bởi vì ký ức về khoảng thời gian trước kia đối với cậu vẫn còn y như mới, cho nên thoải mái tự nhiên đem Châu Sâm giao phó cho chị của mình, còn mình thì ung dung đi vào phòng ngủ tiếp.
Bình thường tình huống như này, kiểu gì cậu cũng sẽ bị chị giáo huấn, thế nhưng hôm nay có Châu Sâm ở đây, đúng là có tấm bia vững chắc, Ông Như Vọng cảm thấy sung sướng vô cùng, nói xong vài câu liền đứng dậy đi mất.
Nhìn cậu đóng cửa phòng xong, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau.
"Chuyện này đừng nói với nó." Ông Như Mạn nhìn thẳng vào mắt Châu Sâm.
"Được."
"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện." Ở trong nhà chỉ sợ bị Như Vọng phát hiện ra manh mối.
"Ừm."
Vì thế, hai người tự mình vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt xong, Ông Như Mạn liền xách túi cùng cậu ra khỏi nhà. Hai người tối qua đều tiêu hao rất nhiều sức lực, vốn dĩ định ra cửa hàng trước mặt ăn tạm cái gì đó, sau đó lại nhớ đến cậu không ăn được cay, bèn lái xe đưa cậu đến một nhà hàng trà mình thích.
Thời điểm này chính là lúc quán đông khách nhất, ông chủ phải khó khăn lắm mới xếp đuợc một phòng riêng cho cô.
Hai người nói cảm ơn với ông chủ, sau đó vào phòng, kêu hai phần hoành thánh tôm tươi, đồ ăn nhanh chóng được mang tới.
"Ăn trước đi đã, rồi nói sau." Cô đưa đũa cho Châu Sâm, đối phương nhận lấy.
Ngón tay của cậu mảnh mai, lộ ra khớp xương rõ rệt, móng tay được cắt ngắn, gọn gàng sạch sẽ.
Châu Sâm đảo đảo bát mỳ, liếc nhìn cô một cái, Ông Như Mạn đã bắt đầu ăn.
Trước đây cô từng là một blogger về thực phẩm, tuy đó giờ đều chưa từng ra nước ngoài, nhưng những bài hướng dẫn thực phẩm của cô đều thu hút hàng nghìn người theo dõi.
Sau này, tự mình gây dựng một phòng làm việc, hiện tại hầu như các blogger về thực phẩm đều xuất phát từ phòng làm việc của cô, có thể nó chính cô là người phát triển.
Mọi người đều biết cô nấu ăn rất ngon, cũng rất có sáng tạo, thế nhưng không ai biết nhìn dáng vẻ khi ăn của cô lại càng hấp dẫn hơn.
Rất khiến người ta muốn nếm thử.
Châu Sâm cúi đầu ăn mỳ, làm như vô ý, thi thoảng lại ngẩng lên liếc cô.
Ở ngoài cửa, người đến xếp thành hàng dài, đủ thấy đồ ăn ở đây hấp dẫn đến thế nào, thế nhưng hiện tại cậu không cảm thấy chút mùi vị nào cả.
Ông Như Mạn giải quyết xong tô mỳ, lại ăn thêm một cái bánh mới kết thúc, tô của Châu Sâm vẫn còn nhiều, nhìn thấy cô ăn xong bèn nhanh chóng giải quyết hết số đồ ăn của mình.
Châu Sâm nhìn cô bưng ly nước lên chầm chậm uống, hai mắt mông lung nhìn ra bên ngoài.
Hai má của cô bầu bĩnh trắng trẻo, bàn tay cầm ly nhìn cũng rất dễ thương.
Không còn cách nào khác, cô nấu ăn ngon như vậy, cho nên gầy không nổi, còn rất đẫy đà, da cũng búng ra sữa, vừa trắng mừa mềm, nhìn y như bánh pudding vậy.
Ngực và mông đầy đặn, chỗ nào cần lồi nên lồi, cần lõm liền lõm, vô cùng gợi cảm.
Thấy cậu đã ăn xong, Ông Như Mạn đặt ly nước xuống, gõ gõ tay lên mặt bàn.
Châu Sâm ngẩng lên nhìn cô.
Ông Như Mạn hắng giọng, tự mình lấy hơi cổ vũ chính mình.
"Tối qua, coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé?" Ông Như Mạn hỏi cậu.
Châu Sâm ngẩn người, một lúc lâu không biểu lộ phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn cô.
"Tôi biết là tôi không tốt, cậu muốn tôi làm gì, tôi sẽ cố gắng hết sức đền bù cho cậu, được không?"
Ông Như Mạn đã cố gắng nói giảm nói tránh hết sức, thế nhưng không biết sao vẫn cứ cảm thấy mình đúng là một thằng tồi.
"Tối qua, là lần đầu tiên của em." Giọng cậu lạnh nhạt, gương mặt cũng đã không còn vẻ ngượng ngùng của thiếu niên, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khiến cho Ông Như Mạn cảm thấy hốt hoảng.
Ông Như Mạn lại càng đứng ngồi không yên, cảm thấy mình giống y chang một thằng đàn ông cặn bã.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Ông Như Mạn.
"Em muốn chị phải chịu trách nhiệm."
Hết chương 2.
Danh sách chương