Vinh Lãng vẫn không nói gì, mở cốp xe đặt đồ về phía sau, sau đó tự lên ghế lái ngồi, từ đầu đến cuối không hề hé răng nửa lời. Như thế này đúng là không lịch sự, nhưng anh ta không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Ông Như Mạn sẽ không thay đổi quyết định, anh ta biết rõ như thế.
Nếu như không dứt khoát một chút, có lẽ cô sẽ càng chán ghét mình hơn.
Anh ta cũng không dám nghĩ vị trí của mình trong lòng cô đã bị thay thế bởi một người khác, thậm chí còn hơi hận Ông Như Mạn, có lẽ cô căn bản không hề yêu anh ta nhiều như anh ta vẫn nghĩ, nếu như thật sự yêu, vậy tại sao trước đó không thẳng thắn bày tỏ, tại sao lại để cho sự mệt mỏi tích lũy từng ngày, rồi cuối cùng lại vì điều đó mà sụp đổ? Cô có thực sự yêu anh ta không?
Vinh Lãng dạo gần đây cũng thường suy nghĩ về vấn đề này, thế nhưng nếu không yêu, anh ta lại càng buồn hơn vạn lần.
"Dì à, hôm khác cháu đi thăm dì nhé, hai người đi đường chú ý an toàn." Ông Như Mạn lấy một miếng khăn giấy ra, giúp bà lau nước mắt.
Ấn tượng của cô về mẹ tựa hồ không hề tồn tại, mà những gì tương tự như thế cô đều nhận được từ Ưng Quyên, Ưng Quyên sinh ra trong một gia đình học thuật, họ hàng trưởng bối hai bên đều là những giáo sư đại học danh tiếng, sau này đi làm công việc quá khô khan nhàm chán nên bà đã từ chức, hàng ngày ở nhà trồng hoa pha trà, cuộc sống vô cùng thoải mái nhẹ nhàng.
Bà không giống những người khác, nghe đến chuyện bố mẹ cô li hôn mà xem thường cô, mà ngược lại còn rất đau lòng cho Ông Như Mạn, lúc biết cô là người phụ nữ bên cạnh Vinh Lãng cũng không hề phản đối, lại thật lòng đối xử rất tốt với cô. Dùng lời của bà mà nói, chính là cuộc sống đều có số mệnh cả, có lẽ trước kia cô không được hưởng thụ cảm giác được gia đình yêu thương nên đã đem bà đến bên cạnh cô để bù đắp lại phần nào.
Bố của Vinh Lãng, Vinh Côn là một người đàn ông rất nghiêm túc, nhưng trước mặt Ông Như Mạn, ông cũng cố gắng làm cho bản thân trông đỡ cứng nhắc một chút, tất cả mọi người đều đối xử với Ông Như Mạn tốt vô cùng.
Lúc hai bên cha mẹ gặp nhau, bố mẹ Vinh Lãng cũng không có bất kỳ thái độ khó chịu nào đối với bố mẹ cô, thời gian đó Ông Như Mạn thực sự cảm nhận được không khí của gia đình.
Bình đạm và ấm áp.
Có đôi khi Ưng Quyên thường nói với cô về chuyện tương lai, hỏi cô sau này kết hôn muốn đi tuần trăng mật ở chỗ nào, sau này giáo dục con cái ra sao, sinh con trai thì thế nào, con gái thì làm sao...
Ưng Quyên là một người phụ nữ được bảo bọc từ nhỏ, không ai muốn làm tổn thương bà, nhất là Ông Như Mạn. Cô đã nhận rất nhiều từ bà, còn chưa kịp hồi báo thì đã cùng Vinh Lang quyết định chia tay.
Nếu thời gian này không có Châu Sâm, có lẽ cô còn có thể vì gia đình Vinh Lãng mà cho anh ta thêm một cơ hội, nhưng trên đời này làm gì có nếu như, chỉ có kết quả và hậu quả.
"Cháu xin lỗi." Ông Như Mạn gục đầu vào hõm vai bà.
Ưng Quyên thực sự rất buồn, vỗ vỗ lưng Ông Như Mạn, cũng không nói câu gì.
Một lát sau, ba người chia tay, Ông Như Mạn nhìn Vinh Lãng lái xe đi xa dần.
Bần thần một lúc lâu, cô mới đi ra chỗ đậu xe của mình.
Sau đó nhìn thấy Châu Sâm vẫn đang ngồi bên hông xe.
Cậu dùng tờ báo lót xuống đất, lúc nhìn thấy cô bèn từ từ đứng dậy, phẩy cát dính trên quần.
"Chị ra rồi ạ..." Cậu cúi thấp đầu, không nhìn cô, giọng nói cố tình tỏ ra không có gì.
"Không phải bảo cậu về trước rồi sao?" Tâm tình Ông Như Mạn có chút phức tạp, trong lòng giống như có gì đó quấy nhiễu.
"Ừm."
"Ừm cái gì mà ừm? Cậu cứ đợi tôi nãy giờ ở đây hay sao?"
"Ừm."
Bọn họ đi mua sắm ít nhất cũng hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Cậu vẫn luôn đứng đây chờ cô?
Ông Như Mạn có chút tức giận không nói thành lời.
"Cậu có ý gì hả?"
"Em muốn đợi chị cùng về."
Một câu này khiến cho Ông Như Mạn không biết phải nói gì nữa, đành thở dài một hơi.
"A Sâm... tôi xin lỗi."
"Bà ấy có quan trọng hơn em không?"
Ông Như Mạn cạn lời.
"Lúc đó chị chọn đi cùng với bà ấy, bởi vì bà ấy quan trọng hơn em đúng không?" Cậu không hề tức giận, chỉ bình tĩnh tìm kiếm đáp án.
Ông Như Mạn nhìn thiếu niên trước mặt, không biết phải trả lời làm sao, nhưng một khắc đó, lựa chọn của cô đúng là Ưng Quyên, bởi vì bà ấy sẽ dễ bị tổn thương hơn nhiều. Cô đột nhiên cảm thấy hành động của mình có hơi quá đáng.
"Chị không muốn quan hệ của chúng ta bại lộ phải không?"
"Ừm."
Châu Sâm không nói thêm gì nữa. Cậu nghiêng mặt sang một bên, qua vài phút mới bước tới bên cạnh cô.
"Em rất buồn, chị Như Mạn, trong lòng em thực sự rất buồn." Cậu đột nhiên cúi xuống ôm lấy cô.
"Em không nên nói dối, không phải do chúng ta phát sinh quan hệ mà em mới muốn ở bên chị, mà vì em thích chị, rất lâu trước kia đã thích chị rồi."
Cậu ngừng lại một chút: "Chị nói em biến thái cũng được, trưởng thành sớm cũng được, em đều muốn nói với chị, em thích chị. Người ta thường nói người mình yêu lúc mười bảy tuổi chính là người mình sẽ nhớ suốt đời, mười bảy tuổi em yêu chị, sau này cũng sẽ không thay đổi."
Lời bày tỏ đột ngột khiến cô có chút trở tay không kịp, thậm chí không biết phản ứng thế nào.
"Vì vậy cho dù chị có đối xử với em thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ không rời đi. Bây giờ em không có gì cả, thứ em có thể cho chị chỉ có bản thân em, chị Như Mạn, chị bắt nạt em, chị biết em thích chị, cho nên chị bắt nạt em."
Giọng nói của cậu có chút oan ức, lại giống như đang làm nũng với cô.
Ông Như Mạn dường như bị cậu mê hoặc, từ từ đặt tay lên lưng cậu, sau đó bị cậu ôm chặt vào lòng.
"Ừm, có lẽ vốn dĩ tôi là một người phụ nữ xấu xa như vậy đấy."
Cái này không giống cô tí nào.
Bây giờ cô thật lạ lẫm, trước kia cô không bao giờ đối xử với người khác như vậy, lúc nào cũng cân nhắc đến cảm xúc của đối phương, nhưng bây giờ cô đã thay đổi, không hiểu sao mình lại đối xử với cậu như thế.
"Tôi xin lỗi." Cô nhỏ giọng một câu.
"Lần sau thì sao? Lần sau còn đối xử như vậy với em nữa không?"
"Không."
"Ừm."
"A Sâm, nhưng tôi không thay đổi quyết định của mình, thời gian này tôi không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, mối quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi. Bây giờ cho cậu một cơ hội, chúng ta xem như chưa hề xảy ra chuyện gì cả, sau này tôi với cậu vẫn sẽ như trước kia, được không?"
Vòng tay cậu siết chặt lại một chút.
"Không, em không muốn làm em trai của chị."
Cánh tay của Ông Như Mạn dần dần hạ xuống.
"Cho dù có thua thảm hại, em cũng muốn thử, em muốn làm người đàn ông đứng bên cạnh chị, chị không muốn kết hôn cũng được, vậy thì chúng ta không kết hôn, chỉ cần để em mãi mãi ở bên chị."
"Cậu còn quá trẻ... còn quá sớm để nói mãi mãi."
"Chị không cần phải thuyết phục em từ bỏ, em sẽ không từ bỏ đâu."
Châu Sâm nới lỏng vòng tay, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em sẽ không từ bỏ đâu."
Trái tim Ông Như Mạn bởi vì câu nói này mà khẽ run lên một nhịp.
Cô hơi trốn tránh nghiêng đầu.
"Ừ."
----
Mấy nay tớ lại hơi bận nên chỉ tranh thủ edit được một tí, chủ nhật này tớ lại đi thi nên cúi tuần ko có chương mới nha ahuhu, nguyên nửa đầu tháng 12 tớ cũng thi sml nên chắc phải nửa cuối tháng 12 mới ra chương đều được, so sorry ☹
Ông Như Mạn sẽ không thay đổi quyết định, anh ta biết rõ như thế.
Nếu như không dứt khoát một chút, có lẽ cô sẽ càng chán ghét mình hơn.
Anh ta cũng không dám nghĩ vị trí của mình trong lòng cô đã bị thay thế bởi một người khác, thậm chí còn hơi hận Ông Như Mạn, có lẽ cô căn bản không hề yêu anh ta nhiều như anh ta vẫn nghĩ, nếu như thật sự yêu, vậy tại sao trước đó không thẳng thắn bày tỏ, tại sao lại để cho sự mệt mỏi tích lũy từng ngày, rồi cuối cùng lại vì điều đó mà sụp đổ? Cô có thực sự yêu anh ta không?
Vinh Lãng dạo gần đây cũng thường suy nghĩ về vấn đề này, thế nhưng nếu không yêu, anh ta lại càng buồn hơn vạn lần.
"Dì à, hôm khác cháu đi thăm dì nhé, hai người đi đường chú ý an toàn." Ông Như Mạn lấy một miếng khăn giấy ra, giúp bà lau nước mắt.
Ấn tượng của cô về mẹ tựa hồ không hề tồn tại, mà những gì tương tự như thế cô đều nhận được từ Ưng Quyên, Ưng Quyên sinh ra trong một gia đình học thuật, họ hàng trưởng bối hai bên đều là những giáo sư đại học danh tiếng, sau này đi làm công việc quá khô khan nhàm chán nên bà đã từ chức, hàng ngày ở nhà trồng hoa pha trà, cuộc sống vô cùng thoải mái nhẹ nhàng.
Bà không giống những người khác, nghe đến chuyện bố mẹ cô li hôn mà xem thường cô, mà ngược lại còn rất đau lòng cho Ông Như Mạn, lúc biết cô là người phụ nữ bên cạnh Vinh Lãng cũng không hề phản đối, lại thật lòng đối xử rất tốt với cô. Dùng lời của bà mà nói, chính là cuộc sống đều có số mệnh cả, có lẽ trước kia cô không được hưởng thụ cảm giác được gia đình yêu thương nên đã đem bà đến bên cạnh cô để bù đắp lại phần nào.
Bố của Vinh Lãng, Vinh Côn là một người đàn ông rất nghiêm túc, nhưng trước mặt Ông Như Mạn, ông cũng cố gắng làm cho bản thân trông đỡ cứng nhắc một chút, tất cả mọi người đều đối xử với Ông Như Mạn tốt vô cùng.
Lúc hai bên cha mẹ gặp nhau, bố mẹ Vinh Lãng cũng không có bất kỳ thái độ khó chịu nào đối với bố mẹ cô, thời gian đó Ông Như Mạn thực sự cảm nhận được không khí của gia đình.
Bình đạm và ấm áp.
Có đôi khi Ưng Quyên thường nói với cô về chuyện tương lai, hỏi cô sau này kết hôn muốn đi tuần trăng mật ở chỗ nào, sau này giáo dục con cái ra sao, sinh con trai thì thế nào, con gái thì làm sao...
Ưng Quyên là một người phụ nữ được bảo bọc từ nhỏ, không ai muốn làm tổn thương bà, nhất là Ông Như Mạn. Cô đã nhận rất nhiều từ bà, còn chưa kịp hồi báo thì đã cùng Vinh Lang quyết định chia tay.
Nếu thời gian này không có Châu Sâm, có lẽ cô còn có thể vì gia đình Vinh Lãng mà cho anh ta thêm một cơ hội, nhưng trên đời này làm gì có nếu như, chỉ có kết quả và hậu quả.
"Cháu xin lỗi." Ông Như Mạn gục đầu vào hõm vai bà.
Ưng Quyên thực sự rất buồn, vỗ vỗ lưng Ông Như Mạn, cũng không nói câu gì.
Một lát sau, ba người chia tay, Ông Như Mạn nhìn Vinh Lãng lái xe đi xa dần.
Bần thần một lúc lâu, cô mới đi ra chỗ đậu xe của mình.
Sau đó nhìn thấy Châu Sâm vẫn đang ngồi bên hông xe.
Cậu dùng tờ báo lót xuống đất, lúc nhìn thấy cô bèn từ từ đứng dậy, phẩy cát dính trên quần.
"Chị ra rồi ạ..." Cậu cúi thấp đầu, không nhìn cô, giọng nói cố tình tỏ ra không có gì.
"Không phải bảo cậu về trước rồi sao?" Tâm tình Ông Như Mạn có chút phức tạp, trong lòng giống như có gì đó quấy nhiễu.
"Ừm."
"Ừm cái gì mà ừm? Cậu cứ đợi tôi nãy giờ ở đây hay sao?"
"Ừm."
Bọn họ đi mua sắm ít nhất cũng hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Cậu vẫn luôn đứng đây chờ cô?
Ông Như Mạn có chút tức giận không nói thành lời.
"Cậu có ý gì hả?"
"Em muốn đợi chị cùng về."
Một câu này khiến cho Ông Như Mạn không biết phải nói gì nữa, đành thở dài một hơi.
"A Sâm... tôi xin lỗi."
"Bà ấy có quan trọng hơn em không?"
Ông Như Mạn cạn lời.
"Lúc đó chị chọn đi cùng với bà ấy, bởi vì bà ấy quan trọng hơn em đúng không?" Cậu không hề tức giận, chỉ bình tĩnh tìm kiếm đáp án.
Ông Như Mạn nhìn thiếu niên trước mặt, không biết phải trả lời làm sao, nhưng một khắc đó, lựa chọn của cô đúng là Ưng Quyên, bởi vì bà ấy sẽ dễ bị tổn thương hơn nhiều. Cô đột nhiên cảm thấy hành động của mình có hơi quá đáng.
"Chị không muốn quan hệ của chúng ta bại lộ phải không?"
"Ừm."
Châu Sâm không nói thêm gì nữa. Cậu nghiêng mặt sang một bên, qua vài phút mới bước tới bên cạnh cô.
"Em rất buồn, chị Như Mạn, trong lòng em thực sự rất buồn." Cậu đột nhiên cúi xuống ôm lấy cô.
"Em không nên nói dối, không phải do chúng ta phát sinh quan hệ mà em mới muốn ở bên chị, mà vì em thích chị, rất lâu trước kia đã thích chị rồi."
Cậu ngừng lại một chút: "Chị nói em biến thái cũng được, trưởng thành sớm cũng được, em đều muốn nói với chị, em thích chị. Người ta thường nói người mình yêu lúc mười bảy tuổi chính là người mình sẽ nhớ suốt đời, mười bảy tuổi em yêu chị, sau này cũng sẽ không thay đổi."
Lời bày tỏ đột ngột khiến cô có chút trở tay không kịp, thậm chí không biết phản ứng thế nào.
"Vì vậy cho dù chị có đối xử với em thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ không rời đi. Bây giờ em không có gì cả, thứ em có thể cho chị chỉ có bản thân em, chị Như Mạn, chị bắt nạt em, chị biết em thích chị, cho nên chị bắt nạt em."
Giọng nói của cậu có chút oan ức, lại giống như đang làm nũng với cô.
Ông Như Mạn dường như bị cậu mê hoặc, từ từ đặt tay lên lưng cậu, sau đó bị cậu ôm chặt vào lòng.
"Ừm, có lẽ vốn dĩ tôi là một người phụ nữ xấu xa như vậy đấy."
Cái này không giống cô tí nào.
Bây giờ cô thật lạ lẫm, trước kia cô không bao giờ đối xử với người khác như vậy, lúc nào cũng cân nhắc đến cảm xúc của đối phương, nhưng bây giờ cô đã thay đổi, không hiểu sao mình lại đối xử với cậu như thế.
"Tôi xin lỗi." Cô nhỏ giọng một câu.
"Lần sau thì sao? Lần sau còn đối xử như vậy với em nữa không?"
"Không."
"Ừm."
"A Sâm, nhưng tôi không thay đổi quyết định của mình, thời gian này tôi không muốn yêu đương, không muốn kết hôn, mối quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi. Bây giờ cho cậu một cơ hội, chúng ta xem như chưa hề xảy ra chuyện gì cả, sau này tôi với cậu vẫn sẽ như trước kia, được không?"
Vòng tay cậu siết chặt lại một chút.
"Không, em không muốn làm em trai của chị."
Cánh tay của Ông Như Mạn dần dần hạ xuống.
"Cho dù có thua thảm hại, em cũng muốn thử, em muốn làm người đàn ông đứng bên cạnh chị, chị không muốn kết hôn cũng được, vậy thì chúng ta không kết hôn, chỉ cần để em mãi mãi ở bên chị."
"Cậu còn quá trẻ... còn quá sớm để nói mãi mãi."
"Chị không cần phải thuyết phục em từ bỏ, em sẽ không từ bỏ đâu."
Châu Sâm nới lỏng vòng tay, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em sẽ không từ bỏ đâu."
Trái tim Ông Như Mạn bởi vì câu nói này mà khẽ run lên một nhịp.
Cô hơi trốn tránh nghiêng đầu.
"Ừ."
----
Mấy nay tớ lại hơi bận nên chỉ tranh thủ edit được một tí, chủ nhật này tớ lại đi thi nên cúi tuần ko có chương mới nha ahuhu, nguyên nửa đầu tháng 12 tớ cũng thi sml nên chắc phải nửa cuối tháng 12 mới ra chương đều được, so sorry ☹
Danh sách chương