Ưng Quyên đóng cửa ở lì trong phòng.

Trước kia bà đã từng có một đứa con gái, nhưng đã bị bệnh chết lúc còn nhỏ, sau khi Vinh Lãng ra đời, nỗi đau dù đã phần nào giảm bớt, nhưng bà vẫn hy vọng có thể có một cô con gái của chính mình, lại vì sức khỏe không tốt nên cũng không thể sinh thêm.

Bà coi Ông Như Mạn như chính con ruột của mình, đặc biệt sau khi biết hoàn cảnh gia đình của cô, càng cảm thấy Ông Như Mạn chính là bảo bối mà ông trời ban xuống, chỉ còn chờ cô gọi là mẹ nữa thôi.

Thậm chí, bà đã mua xong quần áo chuẩn bị cho đám cưới hai người, phòng trẻ em, nôi, đồ dùng cũng đã mua xong, mỗi lần ghé trung tâm mua sắm liền không quên mua quần áo cho Ông Như Mạn, sau đó lại ghé qua bên đồ trẻ em một lúc.

Hồi còn bé, Vinh Lãng rất nghịch ngợm, nhưng Ông Như Mạn lại rất ngoan ngoãn, không biết tương lai đứa trẻ sẽ giống ai, nhưng dù giống ai đi chăng nữa, bà đều vui mừng mong đợi.

Thế nhưng giấc mơ trong thời gian dài như vậy lại bất ngờ bị phá vỡ. Cùng là phụ nữ, cho nên bà rất nhạy bén phát hiện người thanh niên đi cùng với cô kia rõ ràng không giống chị em, mà hẳn là người theo đuổi mới đúng.

Có điều đang giữa thanh thiên bạch nhật, cho nên bà lựa chọn giữ mặt mũi cho mình, bên cạnh đó, Ưng Quyên cũng cảm thấy giữa hai người mâu thuẫn cũng không có gì lớn, yêu nhau ấy mà, chia tay xong quay lại tình cảm sẽ càng tốt hơn, càng biết trân quý đối phương, bởi vì thời gian xa nhau đó sẽ làm cho hai người bình tĩnh trở lại, biết rằng nếu như muốn vãn hồi, thì phải học cách nhường nhịn, là một điều tốt đối với hôn nhân.

Đợi đến sau này khi kết hôn rồi mới lại có càng nhiều mâu thuẫn, mà càng ngày sẽ càng khốc liệt hơn.

Thế nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ Vinh Lãng, bà liền cảm thấy khả năng quay lại có lẽ không có nữa rồi.

Vì vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bà biết Ông Như Mạn là người rất có chủ kiến, biết mình muốn cái gì, cho nên bà không thể mở miệng ra thuyết phục được, trước kia lúc nhìn thấy Vinh Lãng, ánh mắt của cô luôn tràn ngập tình yêu, chỉ cần anh ta chú ý thì có thể phát hiện được, thế nhưng đúng là con người, cái gì đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng.

Bây giờ, tình yêu trong mắt Ông Như Mạn đã không còn nữa.

Vinh Lãng đã bỏ lỡ người thích hợp với bản thân mình nhất, cũng là người yêu mình nhất.

Làm sao mà bà có thể không buồn đây? Sau này con mình chắc chắn sẽ hối hận, mà sự hối hận này có lẽ sẽ tra tấn nó trong cả một thời gian dài.

Ưng Quyên đau lòng cho con mình, nhưng cũng tiếc đoạn duyên phận này, đối với bà mà nói, Ông Như Mạn chính là hình mẫu con dâu lý tưởng nhất nhất.

Trước kia Vinh Lãng cũng từng kết giao qua vài người bạn gái, nhưng chỉ có Ông Như Mạn là vừa mắt bà. Chia tay Vinh Lãng, Ông Như Mạn có thể tìm được một người tốt hơn, nhưng Vinh Lãng cả đời này sẽ rất khó để tìm được một người ưu tú như Ông Như Mạn.

Hiện tại giá trị của cô đã cao hơn rất nhiều so với nhà họ, đợi sau này sự nghiệp của cô tiếp tục phát triển rồi, sẽ tiến vào tầng lớp thượng lưu, còn tính cách Vinh Lãng nhà họ, chắc sẽ dừng lại ở mức độ này mà thôi.

Ưng Quyên đang vùi mặt vào gối rấm rứt khóc, bà là một người phụ nữ rất dễ bị tổn thương.

Một lúc sau, Vinh Côn gõ cửa bên ngoài.

Hiện tại bà chẳng muốn gặp hai cha con bọn họ, đều là bọn đàn ông xấu xa. Thế nhưng Vinh Côn ở bên ngoài không ngừng gõ cửa, bà không còn cách nào khác phải xuống giường đi ra. Mở cửa xong liền đấm cho ông một cái, vậy mà Vinh Côn còn tỏ bộ dáng hưởng thụ.

"Sao lại khóc rồi."

"Quản chuyện của ông đi." Ưng Quyên lại đấm cho ông một phát nữa. Vinh Côn bước vào ôm lấy eo bà từ phía sau: "Được được được rồi, đều tại tôi không tốt." Ông thì thầm nhận sai.

"Xem con trai của ông làm chuyện tốt gì rồi, hôm nay Mạn Mạn nói với tôi hai đứa đã chia tay, chắc chắn lỗi do con trai nhà ông đấy."

"Rồi rồi rồi, đều do thằng nhóc Vinh Lãng này đáng ăn đòn. Sau này không kiếm được vợ thì để nó sống cô độc một mình hết quãng đời còn lại đi."

Ưng Quyên nghe câu này xong lại giãy đành đạch, đấm mạnh hơn: "Ông đừng có mà nói gở, đừng có mà nói lung tung."

Vinh Côn không biết lấy lòng vợ làm sao, không dám mở miệng nữa: "Rồi tôi không nói nữa, không nói nữa."

Lại bị đánh một cái.

Vinh Côn đỡ bà: "Tôi thấy Vinh Lãng cũng chẳng làm gì sai, có lẽ qua thời gian nữa chúng nó sẽ ổn thôi."

"Nó với tình đầu của nó, con bé gì đấy, Ngưng gì gì đó gặp nhau mà không nói với Mạn Mạn, nhưng mà hai đứa chúng nó cũng chưa có phát sinh chuyện gì."

"Nếu phát sinh chuyện gì thật tôi đuổi nó ra khỏi nhà luôn."

Lương Ngưng, cái cô này bà vẫn còn nhớ, là người có chút ham hư vinh, nhưng mà mấy người đang yêu đều giống như bị mù, hồi đó Vinh Lãng không nhìn ra, bà cũng lười nói, dù sao bà cũng biết hai đứa rồi cũng sẽ chẳng đi tới đâu.

Thế nhưng bây giờ cô ta lại đột nhiên ở đâu nhảy ra phá hỏng chuyện tình cảm của con trai bà, hảo cảm của Ưng Quyên đối với cô ta đã về dưới cả số âm.

Làm phụ nữ, nguyên tắc cơ bản nhất chẳng phải chính là không nên liên hệ với bạn trai cũ, nhất là khi đối phương đã có bạn gái mới sao?

Nhưng mà bà ít nhiều cũng biết tỏng suy nghĩ của cô ta, hiện tại công ty của Vinh Lãng phát triển cũng không tệ, hàng năm thu về cũng mấy trăm vạn, số tiền này cũng không tính là nhỏ, hơn nữa xét ra thì Vinh Lãng nhà bà cũng không tồi, chắc chọn đi chọn lại cô ta vẫn cảm thấy con bà là tốt nhất.

Hoặc cũng có thể chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.

Cho dù là dạng nào đi chăng nữa, Ưng Quyên cũng không ưa.

Bà không phản đối con mình tự do yêu đương, nhưng nếu như kết hôn, chắc chắn bà sẽ không để cái cô Lương Ngưng kia bước vào cửa.

Càng nghĩ càng bực mình, bà mở cửa đi ra nhà ngoài.

Vinh Lãng vẫn đang ngồi uống rượu.

Ưng Quyên lấy cái gối trên sofa đập lên người anh ta.

"Anh giỏi lắm, còn liên hệ với Lương Ngưng, sao không đem bạn gái cũ của anh đến ăn cơm cùng với Mạn Mạn luôn đi? Tôi thấy anh càng nói càng quá ra rồi, đừng có nói với tôi cô ta nghĩ cái gì anh còn không biết?"

Vinh Lãng không quay đầu lại, nốc thêm một ly.

"Ừm, con bỉ ổi." Anh ta cúi đầu, hai tay đưa lên vò tóc.

Ưng Quyên bực anh ta, nhưng cũng đau lòng anh ta, lại lấy cái gối đánh lên đầu anh ta mấy cái.

"Anh bày ra cái bộ dáng này ngồi lì ở đây cho ai xem, chẳng lẽ không đi mà níu kéo hay sao? Không có lấy một tí cố gắng gì cả, đi cầu hôn Mạn Mạn đi, phụ nữ ai chả mềm lòng, mua nhẫn đẹp một chút."

"Con cầu rồi."

"Bao giờ?"

"..."

Vinh Lãng thấp giọng: "Lúc ở bệnh viện."

"Sao lại ở bệnh viện?"

Anh ta cũng cảm thấy bản thân mình đúng là buồn cười, cổ họng khô khốc nói: "Lương Ngưng bị ngã, con đến thăm cô ấy, vừa hay gặp phải Như Mạn đi thăm đồng nghiệp."

Ưng Quyên cạn lời.

"Vinh Lãng ơi là Vinh Lãng, anh được quá rồi."

Tình hình thế kia mà còn đi cầu hôn, khác gì làm nhục người ta?

"Tôi không quản được anh nữa rồi, Mạn Mạn chia tay với anh là đúng, anh đúng là ngu như heo."

Ưng Quyên không ngừng mắng: "Hôm nay Mạn Mạn có thể duy trì thái độ như vậy đúng là con bé quá tốt rồi, Vinh Lãng, anh tự kiểm điểm bản thân đi."

Bà ném cái gối vào người anh ta sau đó về phòng.

Vinh Côn phức tạp nhìn Vinh Lãng, lắc lắc đầu quay đi.

Vinh Lãng cảm thấy, anh ra đã bị cả thế giới hắt hủi, loạng choạng đứng dậy gọi điện cho Mặc Phi.

Bên kia nhanh chóng lái xe lại đón anh ta.

Vinh Lãng đã uống đủ nhiều, cơ thể tuy say nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Mặc Phi vẫn còn giữ nguyên lý lẽ của mình, cho rằng anh ta chỉ cần ngủ với vài người phụ nữ nữa là sẽ quên ngay thôi. Loại khuyên giải này nghe rất chói tai, Vinh Lãng quay lại nhìn một cái, sau đó dứt khoát không muốn nghe nữa.

Mặc Phi thấy anh ta không có hứng thú, bèn lôi chuyện của mình ra kể.

Chuyện là hôm đó sau khi Vinh Lãng đi, anh ta cảm thấy nhàm chán nên đi bar ngồi, vừa ngồi xuống liền bắt gặp một người phụ nữ miệng ngậm điếu thuốc đang tìm lửa châm.

Anh ta không ngần ngại giúp người đó châm lửa, vẻ mặt cô gái đằng sau làm khói thuốc mờ mịt khiến người trước mặt trở nên mơ hồ. Mặc Phi phát hiện, anh ta nói chuyện chủ đề gì cô gái này cũng tiếp được, từ trước đến giờ anh ta chưa gặp người phụ nữ nào nói chuyện hợp ý đến thế.

Sau đó chuyện gì tới liền tới, hai người phát sinh quan hệ, cô gái kia lúc làm xong chuyện còn ngồi bên cạnh anh ta hút một điếu thuốc, dáng vẻ tẻ nhạt vô cùng, mà anh ta vừa mới sung sướng xong cũng không mấy để ý, tận đến sáng hôm sau nghe được tiếng động mới mở mắt ra xem.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài xuyên qua màn cửa, vừa vặn chiếu lên bóng lưng cô. Cô gái khom người kéo quần jean của mình, phía trên không mặc gì cả, từ góc độ của anh ra có thể nhìn rõ vòng eo và bầu ngực mê người.

Đêm hôm đó Mặc Phi mơ một giấc mơ.

Anh ta mơ tới mình cũng với cô gái đó ở bên nhau, kết hôn sinh con, không thể tin được mình lại có thể cứ như vậy tiếp nhận. Nhưng giấc mơ này có hơi xấu hổ, anh ta không kể ra.

Mặc Phi ở trên giường chờ cô gái kia nói câu tạm biệt, thế nhưng cô không nói một câu liền đi mất, anh ta còn tưởng cô đi mua đồ ăn sáng, kết quả cô gái này liền một đi không trở lại.

Nhiều ngày sau đó anh ta đều đến quán bar chầu chực, thế nhưng đều không hề thấy người đâu. Bây giờ đem chuyện kể cho Vinh Lãng, lại nhận lại thái độ kỳ quái của anh ta.

"Cậu tin báo ứng không?"

Mặc Phi đương nhiên không tin.

Vinh Lãng cũng không nói nhiều, nhớ tới những lần trước cùng bạn gái nói chia tay.

"Lúc trước cậu đối xử với người ta thế nào, thì sau này chắc hẳn sẽ có một người quay lại đối xử với cậu như vậy. Thời gian địa điểm khác nhau, nhưng những gì xảy ra thì có thể nói là tương tự."

Câu nói này trước kia là Ông Như Mạn nói với anh ta, lúc đó anh ta còn không để trong lòng, nhưng lúc này nghe chuyện của Mặc Phi xong lại bỗng nhiên xuất hiện.

"Anh có tin báo ứng không?"

Hiện tại đã tin rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện