Về đến nhà, Ông Như Vọng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, cậu cũng không mang nhiều đồ lắm, chủ yếu là giấy tờ tùy thân và tiền, còn những thứ khác thì mua ở đâu chẳng giống nhau, cho nên thu đồ xong xuôi, vali hành lý của cậu còn trống cả nửa, ý đồ để dành mua quà về cho mọi người, đặc biệt là cho Ông Như Mạn.

Thực ra chị cậu cái gì cũng có, nhưng bình thường lúc cậu đi dạo phố, nếu cảm thấy có cái gì thích hợp với cô liền mua ngay, nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của cô lúc nhận được chúng, cho dù đối với cô cũng chẳng có tác dụng là bao.

Lần này lịch trình đi chơi đều đã được bạn bè định sẵn, đi chỗ nào, đi bao lâu đều đã được quyết định, dù sao cậu ta cũng chẳng mấy quan tâm, dù có đi chỗ nào, thì chỉ cần đi cùng bạn thân sẽ đều rất vui vẻ.

Tiếng Anh của Ông Như Vọng rất tốt, hồi cấp ba từng đến Mỹ trao đổi học sinh một năm, thời gian nghỉ hè, nghỉ đông cũng thường xuyên ra nước ngoài tham gia hoạt động ngoại khóa. Vì vậy, cho dù sức học cũng không hơn người khác là bao, nhưng về những phương diện hoạt động khác, cậu đều khá ổn. Hầu hết bạn bè của Ông Như Vọng đều giống cậu ta, gia đình có điều kiện, thành tích cũng không đến nỗi nào, nếu như không thi đậu ở trong nước thì sẽ được đưa ra nước ngoài du học. Đây cũng là một trong những lý do của chuyến du lịch lần này, chính là để chia tay một số bạn bè chuẩn bị đi học, bởi vì sau này sẽ có rất ít cơ hội gặp nhau, cho nên ai cũng đều vui vẻ háo hức.

Châu Sâm cũng thu dọn đồ đạc, ngày kia Ông Như Vọng mới đi, nhưng cậu thì ngày mai đã chuyển đi rồi.

Cậu ta hình như đã phát hiện ra gì đó, cũng đã cảnh giác lên, thế nhưng có điều đã quá muộn.

Thực ra thái độ của Ông Như Mạn đối với cậu ít nhiều cũng đã có biến chuyển, cậu đều có thể cảm nhận được, nói bây giờ cô đối với cậu không có chút động lòng nào là không thể, nói chung tốt xấu gì cũng có chút tiến bộ.

Chỉ là hôm nay xuất hiện con bé không biết ở đâu chui ra kia, tự nhiên chạy đến ôm Ông Như Mạn, làm Châu Sâm cậu đây ít nhiều không có được vui.

Hoặc có thể nói, không cần biết Ông Như Mạn ôm ai, cậu cũng đều không thích.

Cậu hy vọng cô chỉ thuộc về một mình mình.

Nói chuyện cũng chỉ nói chuyện với một mình cậu là tốt nhất, nếu không cậu cũng đố kỵ với mấy người cứ suốt ngày nói chuyện với cô kia.

Đặc biệt thái độ của cô gái kia cũng không bình thường, làm gì có ai con gái ôm con gái mà lộ ra cái vẻ mặt đấy đâu, giống y như mấy tên đàn ông háo sắc vậy.

Bởi vì là con gái nên có thể tùy tiện ôm người khác nơi công cộng như vậy sao? Thật sự đáng ghét.

Châu Sâm đang đợi Ông Như Mạn đến dỗ dành mình, bởi cậu biết cô chắc chắn sẽ làm như vậy.

Đêm đến, đợi Như Vọng ngủ say, Ông Như Mạn gửi cho Châu Sâm một tin nhắn, nói cậu đi vào.

Châu Sâm từ trên sofa đứng dậy, yên lặng không một tiếng động, giống y như một con mèo.

Cửa phòng hiển nhiên không khóa.

Mặc dù Ông Như Vọng đi ngủ rồi sẽ không tự nhiên mà dậy nữa, hơn nữa trong phòng cũng có nhà vệ sinh, cho nên cậu ta chắc chắn sẽ không tự dưng mò ra ngoài làm gì, thế nhưng Ông Như Mạn vẫn hơi có chút lo lắng.

Châu Sâm đi vào, trực tiếp vòng qua bên kia giường, cởi dép, đưa lưng về phía cô nằm xuống, giống như ý nói cô hãy mau mau lại dỗ dành cậu đi.

Đèn ngủ trong phòng mờ mờ ảo ảo, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Ông Như Mạn ghé sát vào người cậu, mở miệng: "A Sâm, hôm nay cậu không vui đấy à?"

Châu Sâm cảm nhận được hơi thở của cô vấn vít quanh người.

"Ừm, em không thích chị cứ ôm người khác như vậy."

"Vậy ôm cậu như này được không?"

Ông Như Mạn giữ lấy vai Châu Sâm, xoay cậu lại đối diện với mình, sau đó cúi người xuống, lấy khuỷu tay chống đỡ cơ thể của mình, nửa ngăn chặn cậu. Châu Sâm có chút giật mình, một lúc sau liền lấy lại thế chủ động, ôm cô đè xuống, vùi mặt vào ngực cô.

"Được, sau này chỉ được ôm một mình em."

Ông Như Mạn lắc lắc đầu, cảm thấy một sự ngọt ngào lan tỏa trong tim.

"Chỉ là một nữ sinh thôi mà."

"Ừm, thế cũng không được."

Ông Như Mạn cũng không biết phải nói gì, vuốt vuốt tóc cậu: "Được rồi, cậu ngốc hả."

Vuốt tóc xong lại chạm nhẹ đến vành tai cậu, vài phút sau liền bảo cậu ra ngoài: "A Sâm, cậu nên đi ra thôi."

"Ôm em thêm năm phút nữa."

"Ừm."

Năm phút rồi lại năm phút, Ông Như Mạn đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Châu Sâm mới miễn cưỡng đi ra, vẻ mặt giống như là sinh ly tử biệt.

"Đừng có nhớ tôi." Ông Như Mạn chẳng biết tại sao bản thân lại nói ra câu này.

"Cái này chị cũng đòi quản em à?" Châu Sâm cúi xuống, vén tóc cô ra, sau đó lại hôn cô một hồi.

"Em chỉ có thể cố gắng để bản thân không tới làm phiền chị ngủ đã là giỏi lắm rồi."

Cô giống như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm, hương thơm ngào ngạt, ngọt ngào say đắm lòng người.

Lúc này giống như đang mơ hay là thực Ông Như Mạn đã có chút mơ hồ, sáng sớm hôm sau thức dậy, phảng phất như vẫn đang nghe được lời thì thầm của cậu ở đâu đây. Cô có chút mong chờ, lại cũng có chút lo âu, lúc mở mắt ra phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, liền có hơi trống rỗng.

Vậy mà lại có chút mất mát không nói thành lời.

Nếu như Châu Sâm thực sự trở thành bạn trai của cô, như vậy bọn họ có thể mỗi sáng thức dậy cùng nhau, hoặc là cậu sẽ dậy trước, như tính cách của cậu mà nói, cậu nhất định sẽ dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô, chuẩn bị xong rồi sau đó trở về nằm xuống bên cạnh, đợi cô cùng nhau rời giường. Chờ cô mở mắt liền cho cô một nụ hôn, thì thầm bên tai cô những lời ngọt ngào.

Bởi vì đây chính là giấc mộng khi cô mười tám tuổi.

Thế mà hiện tại giấc mộng mười tám tuổi kia giống như lại xuất hiện ở cô của tuổi hai mươi tám, mỗi một lần nhìn thấy Châu Sâm, Ông Như Mạn mười tám tuổi sẽ nhảy cẫng lên, sau đó cẩn thận trốn phía sau Ông Như Mạn hai mươi tám tuổi, lén lút cười.

Ông Như Mạn nằm trên giường, bình ổn lại tâm trạng một chút, sau đó liền đi làm vệ sinh cá nhân.

Lúc cô đi ra đã thấy Châu Sâm làm bữa sáng xong, mỗi lần đều là học từ video trên weico của cô, cẩn thận tỉ mỉ mà làm, giống như muốn lấy lòng, làm cô vui vẻ.

Ông Như Mạn đã sớm quen với việc mỗi buổi tối, cậu sẽ hỏi cô sáng hôm sau muốn ăn gì, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, chưa một ngày nào cậu quên.

Cứ thế này thật không tốt.

Bởi vì trước nay cô rất ít khi yên tâm tiếp nhận ý tốt của người khác, mà hiện tại lại có ngoại lệ, cô rất sợ ngoại lệ ngày sẽ biến thành ngoài ý muốn. Nhưng biết rõ đây là ngoài ý muốn, nhưng cô lại không có cách nào rút lui.

Hết chương 35.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện