Ông Như Vọng gửi thông tin chuyến bay cho Ông Như Mạn, thương lượng xong xuôi khi Như Vọng về thì Như Mạn ra sân bay đón cậu.

Hai ngày này Châu Sâm vẫn ở cùng một chỗ với Ông Như Mạn, bởi vì cách ngày Như Vọng trở về càng lúc càng gần, mỗi ngày đối với Châu Sâm đều giống như ngày cuối cùng được ở cùng nhau vậy. Chỉ là tạm thời không ở chung với nhau nữa thôi mà đối với anh cứ như sắp sinh ly tử biệt.

Có điều trong lòng Như Mạn cũng cảm thấy rất bất lực.

Sống với Châu Sâm lâu rồi, cô cũng đã hình thành nên thói quen, có người quan tâm mình, bằng lòng vì mình mà làm mọi thứ, cảm giác này hóa ra lại hạnh phúc đến như vậy.

Anh che chở cô, chăm sóc mọi cảm nhận của cô.

Dù tuổi nhỏ nhưng lại rất biết chăm sóc người khác, có lúc giống như một người anh trai, có lúc lại giống như một người em trai nhỏ. Lúc ở bên anh khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất thoải mái, cảm giác cho dù cô có dáng vẻ thế nào đi chăng nữa, anh đều chấp nhận.

Dưới sự chiều chuộng vô pháp vô thiên của anh, mà cô dần dần biết làm nũng, biết lường biếng trước mặt anh.

Thật là kỳ diệu.

Mà nhắc đến chuyện này cũng buồn cười, làm nũng với Châu Sâm đúng là chuyện dễ nhất trên đời. Chỉ cần ôm lấy cổ anh lắc qua lắc lại, nói thầm vào tai anh: “Được không, được không?” Thế là bất kể là chuyện gì, anh đều đồng ý.

Ông Như Mạn cũng dần dần chấp nhận dáng vẻ này của bản thân, không cần phải suy nghĩ đắn đo quá nhiều nữa, muốn nói gì thì nói nấy, muốn làm gì thì làm nấy.

Ngày mai là thứ năm, Châu Sâm phải chuyển ra ngoài ở rồi.

Bởi vì trong lòng Ông Như Mạn rất bồn chồn, cô lo Như Vọng về rồi bản thân sẽ vô ý lộ ra điều gì đó.

Đối với Ông Như Vọng mà nói, cô vừa là chị, cũng vừa là mẹ, là một người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời cậu, mà tâm lý những chàng trai bình thường sẽ khó có thể chấp nhận việc anh em tốt của mình tự nhiên lại biến thành cha dượng mình được

Do đó, Như Mạn muốn có thêm thời gian, để Như Vọng có thể từ từ chấp nhận.

Bởi vì thế giới hai người sắp kết thúc, cả hai lúc nào cũng chỉ muốn dính lấy nhau, tranh thủ chút thời gian còn lại.

Sáng sớm hôm sau, Châu Sâm dậy sớm chuẩn bị bữa sáng như thường lệ. Áo còn chưa kịp mặc, mà chỉ mới xỏ tạm quần dài ở nhà.

Vừa bước từ trong phòng cô ra, liền bắt gặp Ông Như Vọng đang đứng trên hành lang với ánh mắt khó hiểu.

Ông Như Vọng hình như vừa mới về, trên vali hành lý còn treo phần đồ ăn sáng, chắc hẳn là mua cho Ông Như Mạn.

Sự nghi ngờ của cậu xuất phát từ đôi giày để ngoài hành lang. Rất quen thuộc, chính là đôi giày mà Ông Như Mạn mua cho Châu Sâm.

Cậu nghĩ không ra, tại sao giày của Châu Sâm lại xuất hiện ở đây, vào giờ phút này? Là do trước kia để quên à? Nhưng rõ ràng trước đó lúc thu dọn đã thu sạch sẽ rồi mà?

Kỳ thực Ông Như Vọng đang rất mệt, nhưng lại rất hung phấn, muốn làm cho Ông Như Mạn bất ngờ, cậu đã nói dối chuyến bay ngày mai, nhưng lại bí mật về trước một ngày

Cả đoạn đường về cậu đều nghĩ đến Ông Như Mạn khi nhìn thấy cậu sẽ kinh ngạc và bất ngờ thế nào.

Thời gian vẫn còn sớm, cậu liền mua cả bữa sáng, vốn dĩ để về hai chị em cùng ăn.

Ông Như Mạn giờ này chắc hẳn vẫn chưa ngủ dậy, cậu vẫn còn thời gian để món quà của mình mua ở ngoài cửa.

Ông Như Vọng đã trù tính tất cả đâu vào đấy, nhưng lại không ngờ rằng trước cửa nhà lại xuất hiện giày của Châu Sâm.

Trong lòng cậu có chút ngoài nghi, liền nhìn thấy cửa phòng Ông Như Mạn mở ra.

Còn có, Châu Sâm cởi trần từ trong bước ra.

Cảnh tượng này có ngu ngốc thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ông Như Vọng vẫn không thể tin được, cậu muốn hỏi Châu Sâm có phải bởi vì nguyên nhân gì mà vào phòng của Như Mạn hay không, nhưng nếu mở mồm ra hỏi vấn đề này, thì cậu mới đúng là đồ ngốc hàng thật giá thật.

Châu Sâm lúc này cũng bị dọa cho đứng hình.

Anh không ngờ tới Ông Như Vọng lại đột ngột về mà không báo trước như vậy.

Có lẽ trong lòng Ông Như Mạn cũng có chút lo lắng, do dự tối qua không biết có nên giữ anh ở lại hay không. Châu Sâm đêm qua cũng hơi mệt, không muốn đi. Ai biết được, chuyện mà hai người không muốn xảy ra nhất cuối cùng lại xảy ra theo cách xấu hổ thế này.

“ĐM”Ông Như Vọng ném hành lý và bữa sáng xuống, trúng ngay chân Châu Sâm.

Giọng mắng đầy phẫn nộ này cũng đã đánh thức cả Ông Như Mạn. Trong lòng cô vẫn luôn bất an, không dám tin Ông Như Vọng đã trở về rồi.

Tiếng động ngoài phòng khách càng lúc càng lớn, bing bing bing bing.

Ông Như Mạn quên luôn cả mặc quần áo, trực tiếp chạy từ trong phòng ngủ ra, liền thấy Ông Như Vọng vừa túm cổ vừa đấm Châu Sâm.

Châu Sâm hoàn toàn không động thủ, chỉ là dùng tay chắn lấy mặt mà thôi.

“Như Vọng!” Ông Như Mạn chạy ra kéo lấy tay câu, mới thấy Ông Như Vọng đánh mạnh đến thế nào, đến nỗi Như Vọng mới kéo tay cậu ra thôi đã bị đẩy ngã ra, Châu Sâm thấy vậy liền vươn tay đỡ lấy vai cô.

“Chị đi ra!” Ông Như Vọng quay sang hét vào mặt cô mấy chữ, tay vẫn không ngừng đánh.

Ông Như Mạn vẫn lao vào túm lấy cánh tay cậu.

“Em làm cái gì vậy! Đừng đánh anh ấy!”

Câu nói này vô tình giống như thêm dầu vào lửa, làm Ông Như Vọng càng nổi cơn tam bành, hét vào mặt cô: “Chị bảo vệ nó làm gì, thằng khốn này, mày đúng là đồ súc sinh!”

Không thể chấp nhận được, không thể tin được.

Người anh em tốt của mình lại có quan hệ với chị gái mình.

Cảm giác đầu tiên đó chính là rất buồn nôn, sau đó liền cảm thấy chính mình bị lừa dối, bị phản bội, cuối cùng chính là cảm giác bất lực khi chị gái mình bị cướp mất.

Trong khoảnh khắc này, Ông Như Vọng đột nhiên cảm thấy vô cùng căm hận Châu Sâm.

Sao cậu ta có thể làm như vậy? Ông Như Mạn là chị gái của cậu, lẽ nào không phải cũng là chị gái của Châu Sâm sao?

Cậu luôn xem Châu Sâm như một người bạn tốt nhất, người anh em tốt nhất của mình, chuyện này đối với cậu mà nói chẳng hề khác nào loạn.l.uân cả.

Châu Sâm sao có thể làm như thế???

Tại sao chị cậu lại còn muốn bảo vệ cậu ta?

Tên biến thái này, đúng là đồ súc sinh!

Ông Như Vọng chỉ cảm thấy lòng đầy phẫn hận.

Nhưng Ông Như Mạn chết cũng không buông tay để cậu tiếp tục đánh, cuối cùng Như Vọng chỉ có thể vùng khỏi tay Như Mạn rồi đứng dậy.

Như Mạn đột nhiên bị đẩy ra ngã xuống.

Ông Như Vọng muốn đưa tay ra đỡ cô đứng lên, nhưng có người đã nhanh hơn cậu một bước.

Cảnh tượng này càng nhìn càng chói mắt, Ông Như Vọng đứng dậy quay người bỏ đi.

Ông Như Mạn muốn chạy đuổi theo, lại sực nhớ ra mình vẫn chưa mặc quần áo tử tế nên đành thôi. Khóe miệng và gò má Châu Sâm bị đánh đến tím bầm, cũng không biết còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không. Ông Như Mạn kỳ thực rất đau lòng, cô chưa bao giờ nghĩ đến Như Vọng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, sẽ đối xử với cô như thế.

Có lẽ vừa rồi chỉ là vô ý đẩy cô ra, nhưng thật sự cô rất đau lòng.

“A Sâm, anh có sao không?” Cô hỏi Châu Sâm.

Châu Sâm nhìn sắc mặt cô, lắc đầu: “Không sao.”

“Ừm.” Ông Như Mạn gật gật đầu, không ngăn được nước mắt rơi xuống.

Ông Như Mạn muốn chạy đuổi theo, lại sực nhớ ra mình vẫn chưa mặc quần áo tử tế nên đành thôi. Khóe miệng và gò má Châu Sâm bị đánh đến tím bầm, cũng không biết còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không. Ông Như Mạn kỳ thực rất đau lòng, cô chưa bao giờ nghĩ đến Như Vọng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, sẽ đối xử với cô như thế.

Có lẽ vừa rồi chỉ là vô ý đẩy cô ra, nhưng thật sự cô rất đau lòng.

“A Sâm, anh có sao không?” Cô hỏi Châu Sâm.

Châu Sâm nhìn sắc mặt cô, lắc đầu: “Không sao.”

“Ừm.” Ông Như Mạn gật gật đầu, không ngăn được nước mắt rơi xuống.

Sự phản bội này khiến cậu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Điện thoại vẫn không ngừng kêu.

Nhưng lúc này Ông Như Vọng không muốn nhìn thấy Ông Như Mạn, cậu liền ngắt luôn điện thoại của cô, tắt máy, đi lang thang không mục đích trên đường.

Đi càng xa càng tốt, cậu không muốn quay về, không muốn phải nhìn thấy bọn họ.

Ông Như Vọng lau nước mắt, đi về phía đường vắng ít người.

Lúc này đang là giờ cao điểm đi làm buổi sáng, người đến người đi nườm nượp, chỉ có cậu cảm thấy mình giống như vừa mất đi một gia đình, mất đi một nơi cuối cùng mà mình thuộc về.

Tại sao cô lại có thể làm như vậy? Tại sao lại có thể ở bên Châu Sâm?

Tại sao lúc đó lại không để cậu đỡ, mà lại bám vào tay Châu Sâm?

Tại sao bản thân mình lại làm cô tức giận?

Cũng không biết vừa rồi đẩy cô như vậy, cô ngã có sao không.

Cậu hận cô, hận Châu Sâm, cũng hận chính bản thân mình.

Trong đầu cậu bây giờ là cảm giác khó chịu và ăn năn đang đấu tranh kịch liệt, nhưng cảnh tượng vừa rồi như một vết hằn cứ ám ảnh trong đầu cậu, nhắc cho cậu biết là Châu Sâm đã làm gì chị gái mình.

Trong lòng cậu Ông Như Mạn luôn là một người phụ nữ thành thục và lí trí, loại chuyện thế này cậu không thể nào nghĩ đến.

Một mớ hỗn độn, khiến đầu cậu đau như muốn nổ tung.

Ông Như Vọng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, dựa vào tường để bình tĩnh lại.

Dòng người đi tới đi lui, không ngừng chỉ trỏ, có người còn quay cả video.

Ông Như Vọng lúc này cũng không có thời gian để ý đến cái nhìn của người khác, cậu chỉ cảm thấy cơ thể rệu rã, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị giáng một đòn nặng nề.

Sự hoảng loạn không thể giải thích được ăn mòn lấy tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy bản thân như bị cả thế giới ruồng bỏ.

Cả thế giới vứt bỏ cậu.

Đột nhiên từ dâu đưa đến một chiếc khăn tay sạch sẽ.

“Không sao chứ?”

Ở bên này, gọi điện hoài cho Ông Như Vọng không được, Ông Như Mạn lo lắng vô cùng, chỉ muốn chạy đi tìm, thậm chí còn muốn báo cảnh sát.

Cô vừa nhanh chóng mặc quần áo, vừa gọi điện đến hỏi khắp bạn bè của cậu. Điện thoại vừa thông, đối phương liền nói cậu ta đang ở nhà, Như Vọng cũng không có ở đây, cũng may cậu ta liền chụp hình lại tất cả các số điện thoại bạn bè của mình để giúp Như Mạn liên lạc.

Có điều Ông Như Mạn cũng nhận ra là, cậu sao có thể đến nhà bạn bè được, cô phải lập tức đi tìm cậu thôi. Châu Sâm mặc quần áo xong, hai người liền bắt đầu đi tìm. Đầu tóc của Ông Như Mạn rối bù, khác hẳn với hình ảnh chỉn chu hàng ngày, nhưng giờ phút này cô nào có quan tâm gì đến những thứ đó nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Ông Như Vọng.

Như Vọng nhất định đang rất buồn, rất tuyệt vọng.

Cô bỏ qua cảm nhận của chính mình, mà chỉ nghĩ đến cảm nhận lúc nãy của Như Vọng.

Châu Sâm không nói gì, im lặng đi cùng cô qua hai con hẻm, đều không thấy bóng dáng của Ông Như Vọng đâu. Vai cô hơi rung lên nhè nhẹ, lại tiếp tục khóc rồi.

Mắt và chóp mũi đều hồng lên. Anh đưa khăn giấy cho cô, bản thân anh cũng cảm thấy tự trách mình rất nhiều. Ông Như Mạn hơi tránh đi, lại bị Châu Sâm ôm ghì lấy.

“Bình tĩnh nào, Như Vọng chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Lúc này Ông Như Mạn không thể lùi bước. Nếu như cô lùi bước, thì cố gắng của anh từ trước đến nay đều trở thành vô ích rồi.

Anh không ngờ rằng, Ông Như Vọng lại có thể lay chuyển vị trí mà anh cố gắng mãi mới có được một cách dễ như trở bàn tay vậy.

Lau khô nước mắt trên mặt cô, Châu Sâm lại tiếp tục ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi, đều tại anh không tốt, nhưng cậu ấy sẽ không sao đâu, em hãy tin ở anh.”

Ông Như Mạn vẫn đang khóc, tay vòng ra sau lưng Châu Sâm ôm lấy anh.

“Chúng ta tiếp tục tìm thôi, chút nữa gọi điện thoại đến hỏi bạn bè Như Vọng xem thế nào.”

“Ừm.”

Ông Như Mạn không thể bình tĩnh nổi, nếu như Như Vọng xảy ra chuyện gì, thì cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Hai người lại đi qua thêm một con phố nữa, nhưng cũng không nhìn thấy hình bóng Như Vọng, cũng chẳng có bất cứ phương hướng gì để tiếp tục tìm.

“Có lẽ cậu ấy đã về rồi.” Châu Sâm nói.

Ông Như Mạn ngừng khóc, gật gật đầu, hai người liền quay trở về.

Trong nhà vẫn là hình ảnh loạn cào cào như cũ, hành lý của cậu để ở bậc cửa, còn có cả bữa sáng đã nguội lạnh.

Ông Như Vọng không quay về.

Ông Như Mạn chuẩn bị gọi điện cho tất cả bạn bè của Như Vọng, nhưng vừa cầm điện thoại lại nhận được một cuộc gọi đến.

Cúp điện thoại, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã rơi xuống.

—–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện