Cũng trong ngày hôm ấy, các vị trưởng lão đã đi đến quyết định cuối cùng, một tháng sau, sẽ tiến hành lựa chọn vị chủ nhân mới thích hợp của Du gia.

Ngay sau đó, Du Giang Nam công khai hợp tác cùng Hạ Phùng Tuyền, song phương mở rộng phát triển quan hệ trên nhiều lĩnh vực, mang lại không ít lợi ích kinh tế cho Du gia, cứ như vậy, những người ban đầu vốn căm ghét Hạ gia cũng bắt đầu dao động.

Thêm vào đó lại có một số người bằng mặt không bằng lòng vốn không ưa gì Du Tử Vĩ, tình thế bây giờ đã ngã ngũ, bọn họ đều rối rít phản chiến, qua cầu rút ván, trở mặt với Du Tử Vĩ.

Thế lực của Du Giang Nam và Du Tư Nhân không ngừng lớn mạnh, cả hai đều hướng mũi tấn công vào Du Tử Vĩ khiến cho lão bị dồn đến đường cùng, phía trước sau lưng đều bị địch bao vây.:

Thế nhưng quan sát động tĩnh của Du Tử Vĩ thì thấy hình như ông ta không hề hoảng loạn một chút nào.

Du Tử Vĩ rất tin vào một chân lý, chỉ khi quân cờ cuối cùng hạ xuống mới khẳng định được ván cờ này là thắng hay là thua.

Ông ta bước vào phòng thí nghiệm, bên trong căn phòng nhiệt độ hạ thấp đến dị thường, lạnh như một hầm băng.

trên bàn mổ, có một người nằm trên đó, mà đứng bên cạnh ông ta lúc này, Khắc Lỗ Tư vẻ mặt vui mừng hưng phấn vô cùng.

“Du tiên sinh.” Giọng nói của tên Khắc Lỗ Tư này run run xúc động, run run vì quá mức phấn khích: “Tôi thành công rồi.”

Du Tử Vĩ nhếch mép cười, giọng nói của ông ta trầm đục, giống như lẩm bẩm tự nói với chính bản thân mình: “Chỉ cần ta có thể bất tử, đừng nói là vị trí chủ nhân Du gia này, mà mạng của tất cả các ngươi, ta cũng có thể dễ dàng cướp lấy.”

****

“Này, đây là cái gì thế?” Diệp Tây Hi chỉ lên màn hình huỳnh quang hình ảnh các bộ phận trắng đỏ máu me lẫn lộn trộn vào nhau, cả người nổi gai ốc, run lẩy bẩy.

“Chết dở, đây hình như là băng ghi hình thí nghiệm phẫu thuật não bộ người của Hư Nguyên, chung ta đút nhầm băng vào rồi.” Hạ Từ Viện ôm chặt cái gối trong lòng đáp.

“Nhưng mà, tại sao tôi nhìn thấy mấy thứ quái dị đó lại có cảm giác vừa sợ hãi lại vừa kích thích nhỉ?” Diệp Tây Hi đưa tay lên che mắt, he hé nửa muốn nhìn nửa không.

“Tôi hình như cũng có cảm giác này.” Hạ Từ Viện che kín bụng, để khỏi gây ảnh hưởng xấu tới mầm non tương lai của đất nước.

Giữa lúc hai người thần kinh căng thẳng đến tột độ thì phía sau bất thình lình một trận gió lạnh rùng mình từ đâu thổi tới, ngay sau đó là một bóng người mờ ảo trăng trắng xuất hiện, giọng nói của hắn như từ dưới địa ngục vọng lên: “Hai người cuối cùng cũng ngộ ra được cái diệu thú của việc mổ xẻ xác chết rồi đó.” [Diệu thú: tuyệt diệu, kì diệu + thú vị, thích thú]

Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện bị dọa đến mức tóc đang quăn cũng phải duỗi thẳng ngay lập tức, còn tóc đang thẳng thì quăn tít thò lò, xoắn hết vào nhau.a

Hạ Hư Nguyên vừa cười vừa nói: “Tôi còn nhiều cuộn băng ghi hình phẫu thuật những bộ phận khác nữa đấy, chẳng hạn như là tim này, buồng trứng này, bắp đùi này, bắp đùi này, còn có cả bộ phận sinh dục nam nữa, có muốn xem thử không?”

Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện vội vàng khoát tay từ chối: “Quên đi quên đi!”

Hạ Hư Nguyên cũng ngồi xem, cùng hai người quan sát hình ảnh trên màn hình.

Hạ Từ Viện nói: “Chỉ mới nhìn qua thôi cũng đủ thấy, việc mổ xẻ nghiên cứu não bộ quả thực vô cùng phức tạp rồi.”

“Dĩ nhiên.” Hạ Hư Nguyên cười yếu ớt: “Não là bộ phận trung tâm và cũng là bộ phận phức tạp nhất của con người, ngay cả Tây Hi người như thế kia mà não bộ tổ chức cũng tương đối tinh vi phức tạp đấy.”

Diệp Tây Hi nghe hắn nói vậy thì bùng nổ, bật dậy như tôm: “Anh nói vậy là có ý gì hả? Tôi nào có ngu ngốc thế chứ!”

“Tôi có nói cô ngu ngốc đâu.” Hạ Hư Nguyên không nhanh không chậm nói tiếp: “Tôi chỉ nói là cô hơi ngu xuẩn chút thôi mà.”

Diệp Tây Hi: >___________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện