phiên ngoại này về Từ Như Tĩnh và Du Tư Nhân)

Tuyết, bao phủ cả đỉnh núi này đều là một màn tuyết trắng xóa.

Bước chân dẫm trên tuyết phát ra những âm thanh lộp bộp lộp bộp, dưới bầu trời đêm lặng lẽ mênh mông, âm thanh đơn lẻ ấy càng vang vọng đến tận cùng của không gian.

Ngoài trời rất lạnh, từng cơn gió thổi tới mang theo những bông tuyết lành lạnh và trong cơn gió ấy còn thoang thoảng mùi tanh của máu nữa.

Một cô gái đang bước đi nhẹ nhàng trên nền tuyết dày từ từ chậm rãi bước về phía trước. Cô gái ấy có suối tóc mềm mại, đen nhánh xinh đẹp, làn da của cô trắng nõn ánh lên như màu tuyết, dưới ánh trăng huyền ảo vẻ đẹp phương đông của cô càng nổi bật và trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết.

Ban đêm, rất lạnh, khó nhọc hô hấp người ta có thể trông thấy hơi thở của mình hóa thành những làn khói mỏng màu xám bạc mờ ảo dễ dàng tan biến vào cái thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt này.

Cô gái khoanh hai tay trước ngực, co rúm người lại để giữ hơi ấm vẫn can đảm tiếp tục tiến về phía trước.

Cô nuôi một chú chó nhỏ, từ nãy tới giờ không hiểu vì sao chú chó ấy cứ sủa ầm ĩ mãi không dứt. Trước nay chưa từng có chuyện như thế này xảy ra vì vậy cô quyết định ra ngoài xem rốt cục thì có chuyện gì vậy nhỉ? Tay cầm chắc đèn pin soi rọi con đường trước mặt cô đi, khung cảnh trước mắt cô chỉ toàn là tuyết, một màn tuyết trắng xóa kéo dài đến vô tận.

Không có gì bất thường cả, Từ Như Tĩnh khẽ cau mày, do dự một chút rồi quyết định xoay người trở vào trong nhà. Nhưng đúng vào lúc ấy, cô bỗng giật mình nhận ra trên mặt đất bị tuyết phủ dày kia có một thứ gì đó đang cựa quậy.

Đem đèn pin trên tay soi rọi về phía ấy, nheo mắt cẩn thận nhìn, cô phát hiện ra đó là một sinh vật lông trắng như màu tuyết.

Từ Như Tĩnh theo phản xạ chạy tới chỗ đó, ngối xuống bên cạnh sinh vật kì lạ kia. Thì ra đó là một con sói, một con sói lông trắng như tuyết. Nó cứ nằm yên lặng trên tuyết, tựa như sắp tan chảy ra thành tuyết. Bên mắt phải của nó có một vết thương, máu đã đông lại. Nhưng dưới tấm thân màu trắng tinh của con sói còn lưu lại một vũng máu đỏ tươi.

Dòng máu ấm áp, bông tuyết lất phất rơi tạo thành những chấm trắng nho nhỏ hoà lẫn với màu đỏ sậm của vũng máu, sự tương phản màu sắc mạnh mẽ ấy thu hút ánh nhìn của người ta vô cùng.

Từ Như Tĩnh phát hiện bụng của con sói ấy có vết thương do trúng đạn, máu, đang không ngừng xối xả tràn ra. Nó chắc là mới trốn thoát khỏi đám thợ săn đây mà.

Dưới tiết trời lạnh đến cắt da cắt thịt thế này chỉ thêm vài phút nữa thôi nó nhất định sẽ không trụ được lâu nữa. Từ Như Tĩnh không kịp nghĩ nhiều, cố gắng hết sức nâng nó dậy, kéo nó vào trong nhà mình. Căn phòng rất giản dị đơn sơ nhưng lại vô cùng ấm áp, củi trong lò sưởi lách tách cháy, ngọn lửa bập bùng vươn cao tỏa hơi ấm cho cả căn phòng, không bao lâu, tuyết trên người con sói đã dần tan chảy.

Mấy ngày nay, cha mẹ của cô đi ra ngoài làm việc, đến giờ vẫn chưa có ai trở về, vậy nên trong nhà chỉ còn một mình cô. Từ Như Tĩnh lấy hòm cứu thương ra, chuẩn bị băng bó cho nó. Mặc dù bình thường cô vẫn thường chữa trị băng bó ch những động vật nhỏ nhưng tổn thương nghiêm trọng như của con sói này thì cô mới thấy lần đầu. Thế nhưng bây giờ cũng không kịp đưa nó xuống bệnh viện thú ý dưới chân núi nữa, chỉ có thể tự xử lý và trông chờ vào vận may của cả cô và nó mà thôi. Từ Như Tĩnh âm thầm quyết định, bắt đầu gắp đạn ra cho nó.

Vết thương rất sâu, cô ấn sâu cái nhíp vào miệng vết thương, thật cẩn thận từng li từng tí một lôi viên đạn ra. Viên đạn lôi ra phơi bày dưới ánh sáng của ngọn đèn, cô nhìn thật kĩ mới nhận ra đó là một viên đạn bạc. Sau đó, cô cũng không nhìn viên đạn bạc ấy thêm nữa mà nhanh chóng cầm máu và băng bó cho con sói.

Đến khi rửa vết thương, băng bó xong xuôi cũng đã là nửa đêm, Từ Như Tĩnh mang ra một cái chăn bông dày nhẹ nhàng phủ lên người nó.

Bố trí đâu đấy, cô thực sự đã quá mệt mỏi rồi, kiệt sức và căng thẳng khiến cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Rất lâu rất lâu sau ánh sáng phản chiếu từ những bông tuyết làm cô chói mắt giật mình tỉnh giấc. Dụi dụi mắt lơ mơ tỉnh, cô dường như đã quên ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra, như thường lệ ngồi ngây ngẩn đợi một lúc nữa mới tỉnh hẳn.

Đang lúc cô còn nửa tỉnh nửa mê chưa thoát được cơn buồn ngủ, cô chợt nhận thấy có một ánh mắt lạnh lùng sắc bén từ đâu phóng tới chỗ mình. Quay đầu, cô nhìn thấy một con sói lông trắng như màu tuyết. Bên mắt phải của nó bị băng kín, còn con mắt trái thì lộ ra những ánh nhìn hờ hững không chút tình cảm nào.

Từ Như Tĩnh lúc này mới thấy sợ, sói là động vật vô cùng hoang dã, nó nhất định sẽ nhào tới cắn chết cô mất. Hai tay cô nắm chặt lấy khăn trải giường, trong lòng không ngừng sỉ vả oán hận bản thân sao lại sơ suất chết người như thế chứ.

Một người một sói cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy.

Căn phòng hoàn toàn yên lặng, tựa như có thể nghe thấy âm thanh bông tuyết nhẹ nhàng chao liệng trong không trung rồi từ từ chạm xuống nền đất ngoài kia.

Những bông tuyết đang từ từ tan chảy.

Từ Như Tĩnh biết rất rõ, nếu như nó muốn tấn công cô thì căn bản là cô có chạy đằng trời. Sau đó nó sẽ nhào lên người cô, dùng hàm răng sắc nhọn của nó cắn nát cổ họng, xé rách khí quản của cô. Cô thậm chí còn ngửi thấy mùi máu phảng phất trong không khí.

Thế nhưng, nó chẳng làm gì cả. Con sói kia chẳng làm bất cứ điều gì như cô đã mường tượng cả. Hình như nó cũng cảm nhận được cô sợ nó, nó không nhìn cô nữa, cúi đầu, gác cằm lên chân trước của nó nhắm mắt giả vờ ngủ say. Nó không hề có địch ý. Từ Như Tĩnh thở phào nhẹ nhõm một cái.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới có khi nào con sói này đói bụng rồi không, nghĩ như vậy cô liền chạy vào phòng bếp, lấy ra một tảng thịt lớn, đợi thịt giã đông, rồi mang tới đặt trước mặt nó.

Con sói trắng từ từ mở mắt, liếc nhìn tảng thịt một cái, sau đó há miệng, bắt đầu ăn. Tốc độ ăn của nó rất chậm, bộ dạng ăn cũng rất tao nhã, không hề giống loài động vật đói khát như cô từng nghĩ. Điều này dần khiến Từ Như Tĩnh thấy an tâm hơn, nơi lỏng cảnh giác với nó.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, chăm chú nhìn bộ lông trắng muốt mềm mềm của nó, không nhịn được đưa tay ra khẽ vuốt ve: “Biết không? Mày bị thợ săn bắn suýt chết đấy, đã bị thương nặng như vậy tại sao còn chạy giữa trời bão tuyết như thế này chứ? Bởi vì không có thức ăn sao? Vậy thì sau này, nếu không kiếm được thức ăn mày có thể tới nơi này nếu muốn.”

Con sói trắng ngẩng đầu lên nhìn Từ Như Tĩnh, ánh mắt của nó bộc lộ cảm xúc gì cô không rõ lắm. Con sói trắng tiếp tục ở lại nhà cô dưỡng thương. Từ đó, Từ Như Tĩnh đều đặn ngày nào cũng thay băng cho nó, nấu thức ăn cho nó. Miệng vết thương của nó khép lại rất mau, vết thương sâu như vậy mà chỉ cần vài ngày đã lành lại chỉ còn là một vệt sẹo mờ nhạt.

“Mạng của mày cũng thật lớn quá!” Từ Như Tĩnh ngồi bên cạnh vừa bôi thuốc vừa dặn dò nó: “Chỉ cần qua hai ngày nữa có vẻ như vết thương của mày sẽ hoàn toàn lành lặn, đến lúc về nhà rồi, từ nay về sau nhất định phải cẩn thận hơn nhé.”

Con sói trắng chỉ lẳng lặng lắng nghe, không có phản ứng gì.

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng nói, tiếng bước chân xôn xao, Từ Như Tĩnh cau mày, cửa liền bị những kẻ nào đó đập rầm rầm liên hồi.

Cô vội vàng chạy ra mở cửa mới phát hiện ra đứng bên ngoài là hơn mười người đàn ông, bọn họ ánh mắt bén nhọn, bộ dạng rất thần bí, khả nghi.

“Cô có nhìn thấy một con sói trắng không?” Tên cầm đầu mặt lạnh tanh hỏi.

Trực giác mách bảo Từ Như Tĩnh bọn người này rất không đơn giản, nhất định không có ý tốt thế là cô quyết định lắc đầu trả lời bọn chúng.

“Vậy cô có nhìn thấy người đàn ông này không?” Tên kia rút ra một tấm ảnh, chỉ vào một người đàn ông xa lạ trên tấm hình.

Từ Như Tĩnh lại một lần nữa lắc đầu, lần này thì cô hoàn toàn không nói láo.

Tên đàn em đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Đại ca, hắn bị thương, cộng thêm việc tuyết rơi dày như thế này, khẳng định không thể chạy đi xa được, chúng ta ra chỗ khác tìm thử xem.”

Tên cầm đầu vuốt vuốt cằm, phất tay một cái, dẫn cả đám người còn lại lục tục hướng lên núi tiếp tục lùng sục.

Từ Như Tĩnh đóng cửa lại, vừa quay đầu lại thì thấy con sói trắng từ lúc nào đã đứng trong góc, ngẩng đầu lên nghe ngóng. Quanh thân nó tản ra sự cảnh giác cao độ. Từ Như Tĩnh đi tới, ngồi xuống trước mặt nó, nhẹ nhàng vuốt ve mắt bên phải bị băng bó của nó.

Miệng viết thương đã khép dần lại, cảm xúc khi chạm vào vết thương ấy sẽ mãi in sâu trong tâm trí cô.

“Không sao đâu, bọn họ sẽ không tìm ra mày đâu.” Cô dịu dàng an ủi nó. Từ Như Tĩnh vẫn tỉ mỉ chải vuốt bộ lông mềm mượt cho nó.

Nhà của cô ở trên sườn núi, không có hàng xóm láng giềng nào, gần đây cha mẹ cô lại phải xuống núi làm việc, không thể về nhà, cô ở giữa chốn hoang vu này một mình rất cô đơn, bây giờ chỉ có con sói này làm bạn với cô mà thôi.

Hằng đêm, cô đều nằm bên cạnh nó. Không phải bởi vì nó ấm áp mà là nó rất lạnh. Cho dù cô đắp lên người nó bao nhiêu chăn dày thì cơ thể nó vẫn rất lạnh. Vì vậy cô muốn sưởi ấm cho nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện