Diệp Tây Hi tự nhiên chẳng làm gì mà lại bị người ta chửi là ngu ngốc liền phản pháo: “Anh thì cho rằng anh thông minh lắm ấy.”

Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, rốt cục đáp: “Không sai, tôi càng ngu ngốc hơn.”

Diệp Tây Hi ngây người, trong khoảnh khắc vừa rồi cô dường như nhìn thấy động tác của Hạ Phùng Tuyền trở nên mềm hơn.

Trong phòng khác có hai người vẫn đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động bên ngoài hồ bơi kia.

“Cuối cùng cũng tốt đẹp.” A Khoan vuốt vuốt ngực, thở dài nói: “Ta phải đi báo lại ngay với 7 vị lão gia mới được, Tây Hi đã đánh bại tên hồ li tinh Du Giang Nam, một lần nữa đoạt lại thành công Phùng Tuyền.”

“Trông chú có vẻ rất sung sướng khi hai người họ chịu ở chung với nhau một chỗ nhỉ?” Hạ Hư Nguyên nhàn rỗi hỏi.

“Dĩ nhiên, Hạ gia chúng ta từ trên xuống dưới chẳng phải đều muốn hai đứa nó ở chung với nhau sao” A Khoan đáp.

“E rằng không chỉ đơn giản vì lý do này đâu phải không.” Hạ Hư Nguyên nhàn nhạt lên tiếng: “Hoặc có thể nói trắng ra như vầy, chú đối với Diệp Tây Hi là quá mức quan tâm rồi đấy.”

A Khoan đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thở dài: “Quả nhiên bị ngươi nhìn thấu rồi.”

“Không sai.” A Khoan thống khổ nói: “Ta xuân tâm nảy mầm, lại thích cái tiểu nha đầu kia.”

Hạ Hư Nguyên im lặng nhìn A Khoan nói xong, trên mặt cười mà như không cười: “Chú thích, chẳng phải là người khác sao.”

A Khoan vốn định cười trừ, nhưng miệng liền cứng đờ, không có cách nào mở ra.



Diệp Tây Hi muốn lí giải những lời Hạ Phùng Tuyền nói ở bể bơi hôm nọ nhưng mãi vẫn không tìm ra mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ nào thì một việc khá lớn xảy ra làm cô ngay lập tức quăng vấn đề ấy sang một bên.

Từ Như Tĩnh đã tỉnh lại.

Mặc dù ngủ suốt một tháng nhưng nhìn qua thì cô ấy không có vẻ gì là khác thường cả, cơ thể, sức khoẻ hết thảy đều bình thường, Diệp Tây Hi như trút được gánh nặng.

Nhưng mà—

“Tôi vừa mới chế thành công một loại thuốc ngủ mới có thể mê man không biết gì trong nửa năm liền, không biết cô ấy có hứng thú thử dùng một chút không?”

Hạ Hư Nguyên hời hợt hỏi một câu mà làm cô nổi hết da gà da vịt, từ đó Diệp Tây Hi liền tự mình nhận trọng trách lo cho đồ ăn thức uống của Từ Như Tĩnh, chỉ sợ cái tên quái y thần kinh biến dị Hạ Hư Nguyên lại len lén bỏ cái gì đó vô.

Ý thức được mình rốt cuộc cũng thoát khỏi Du Tư Nhân, Từ Như Tĩnh yên lòng, định bụng nhờ Diệp Tây Hi xin phép cho cô được trở về nhà thăm cha mẹ một chuyến.

Vì thế, Diệp Tây Hi chỉ có thể cố gắng đi tìm Hạ Phùng Tuyền.

Nói là cố gắng tuyệt đối không quá khoa trương bởi vì từ cuộc đối thoại của hai người bên hồ bơi hôm nọ, Diệp Tây Hi cứ cảm thấy Hạ Phùng Tuyền càng ngày càng trở nên kỳ quái, cũng không biết tại sao mà cô thật không có chút can đảm nào nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm giác như chỉ cần bị hắn nhìn chăm chú thì cả người cô đều thấy ngứa ngứa.

Nhưng vì đã hứa sẽ giúp Từ Như Tĩnh cô đành phải đi tìm hắn thôi.

Mở cửa phòng Hạ Phùng Tuyền, Diệp Tây Hi thò đầu vào ngó, nhìn thấy hắn đang chăm chú nhìn vào một tờ báo, vẻ mặt ngưng đọng.

Diệp Tây Hi tò mò, liền lặng lẽ lẻn tới phía sau lưng hắn, muốn nhìn xem một chút đến tột cùng thì đó là tin tức gì vậy.

Cơ mà Hạ Phùng Tuyền cứ như là gắn mắt sau lưng vậy, đột nhiên xoay đầu, làm cho cô giật mình nhảy vội ra.

Diệp Tây Hi vỗ vỗ ngực, vội vàng giải thích: “Tôi đến là muốn hỏi anh, Như Tĩnh có thể về nhà một chuyến thăm cha mẹ có được không? Kể từ sau khi bị Du Tư Nhân giam giữ, cô ấy chưa có lần nào gặp lại họ cả.”

Hạ Phùng Tuyền không để lại chút dấu vết gì đem từ báo cất đi, trong mắt ánh sáng chợt loé lên: “Trước hết cô cứ để cô ấy nghỉ ngơi thêm đi, gần đây Du Gian hoạt động tương đối mạnh.”

“Như vậy cũng được.” Diệp Tây Hi lười biếng đáp, lại hỏi: “Vậy có thể lặng lẽ đưa cha mẹ cô ấy đến đây không? ”

“Được rồi, tôi sẽ xem xét vấn đề này.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt trả lời, dường như không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này thêm chút nào nữa.

Diệp Tây Hi rất thức thời “Nha” lên một tiếng: “Vậy, tôi ra ngoài đây.”

Nói xong liền muốn xoay người rời đi, lại bị Hạ Phùng Tuyền gọi giật lại: “Cô gần đây đang trốn tôi sao?”

Diệp Tây Hi giả ngu trả lời: “Không có a, tôi tại sao lại phải trốn anh chứ.”

Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười: “Xem ra trình độ nói láo của cô không thể tiến bộ thêm chút nào được rồi.”

Diệp Tây Hi giật mình không lên tiếng.

“Sau này không cho phép lẩn tránh tôi nữa, nghe thấy không hả?” Hạ Phùng Tuyền ra lệnh.

“Kỳ quái, sao hốt nhiên chi gian cái gì cũng không nghe thấy nữa nhỉ?” Diệp Tây Hi cố tình xoa bóp hai lỗ tai, vừa nói vừa đi ra ngoài.

Ai ngờ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo, “Rầm!” một tiếng, cửa liền bị “kẻ nào đó” đóng cái sập, Hạ Phùng Tuyền nắm chặt chốt cửa từ trên cao nhìn xuống cô.

“Anh…anh..hình như suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chẳng có chuyện gì phải trốn anh cả, mau tránh ra đi.”

Diệp Tây Hi vừa nói vừa đẩy hắn ra, ai ngờ hai cổ tay lại bị Hạ Phùng Tuyền nắm chặt hơn nữa.

“Nếu như sau này cô còn dám trốn tôi một lần nữa,” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng nhìn cô “Tôi liền đem nhốt cô ở trong phòng này, để chúng ta bên nhau cả ngày.”

Cùng Hạ Phùng Tuyền ở chung một phòng suốt một ngày?

Diệp Tây Hi trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng kinh hoàng kia, nhất thời bị doạ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu nào, cuống cuồng đáp lại: “Tôi không dám, không dám nữa…không bao giờ trốn anh nữa!”

“Rất tốt.” Hạ Phùng Tuyền hài lòng cười cười, buông tay cô ra, lại tiếp: “Đúng rồi, mấy hôm nữa sẽ có một bữa tiệc, cô nhớ chuẩn bị chu đáo đấy.”

“Tiệc ư?” Diệp Tây Hi tò mò “Tiệc gì vậy?”

“Đến lúc đó cô sẽ biết.” Hạ Phùng Tuyền chốt hạ một câu rồi đuổi cô ra khỏi phòng.

Từ phòng Hạ Phùng Tuyền bước ra, Diệp Tây Hi thuận đường đến phòng bếp rót một cốc nước trái cây, kết quả là vừa mới đóng cửa tủ lạnh vào, đằng sau cánh cửa liền hiện ra một khuôn mặt tươi cười rất quái dị, làm cho cô sợ đến tý nữa thì la toáng lên.

Định thần nhìn lại, thì ra là A Khoan, Diệp Tây Hi không khỏi oán thán: “A Khoan lần sau đừng có xuất quỷ nhập thần như thế có được hay không?”

A Khoan không nói lời nào, chỉ nhìn cô, sau đó mỉm cười, cười đến Diệp Tây Hi trong lòng càng ngày càng sợ hãi: “Ca ca làm sao vậy?”

“Vừa lúc nãy, muội cùng Phùng Tuyền đóng cửa trong phòng làm cái gì đó?” A Khoan hỏi.

“Đánh nhau.” Diệp Tây Hi trả lời.

“Cái gì đánh nhau?” A Khoan chớp mắt ngây thơ hỏi.

Diệp Tây Hi nhíu mày nhìn: “A Khoan, cái vẻ mặt của huynh bây giờ rất thô tục a, đầy ý nghĩ xấu xa.”

“Được rồi, không thích thì thôi vậy.” A Khoan tiếp tục cười xấu xa “Hai ngươi vợ chồng son đã tiến đến bước nào rồi, bước một, bước hai hay bước ba?”

“Muội cùng hắn chẳng có tý quan hệ nào cả.” Diệp Tây Hi gào lên phủ nhận.

“Uầy đừng phủ nhận thế chứ.” A Khoan lấy khuỷu tay chọt chọt cô “Mọi người đều biết mà.”

“Còn không phải huynh nói sao.” Diệp Tây Hi bốc khói, híp mắt, chỉ thẳng tay vào A Khoan nói: “Huynh đừng cho rằng muội không biết, lời đồn cũng từ chỗ huynh mà ra! Lần trước chính tai muội nghe thấy huynh kể với 7 ông chú qua điện thoại! Nói muội cùng Hạ Phùng Tuyền đang mớm hoa quả cho nhau ăn, lúc ấy hai người bọn muội chẳng phải rất rõ ràng là đang ném hoa quả vào nhau đấy thôi.”

“Đừng nóng giận.” A Khoan cầm ngón tay cái Diệp Tây Hi đang chĩa thẳng vào mình, nhẹ nhàng lắc lắc cười cười lấy lòng: “Phùng Tuyền có gì không tốt chứ?”

Diệp Tây Hi cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn không có gì là không tốt, chỉ là muội và hắn không hợp nhau.”

“Nói như vậy nghĩa là muội thích Du Giang Nam?” A Khoan lại hỏi.

“Cũng không phải là thích hắn, chẳng qua là, muội thấy muội và Du Giang Nam ít nhất cũng có một điểm chung.”

“Điểm chung ư?” A Khoan không tài nào hiểu được.

“Ví dụ như là,”

Diệp Tây Hi cúi đầu, sờ sờ nắn nắn bình nước trái cây, nhỏ giọng nói: “Nếu như có thể quay ngược thời gian, Du Giang Nam và muội đều sẽ ngăn cản sự ra đời của chính mình.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện