Vừa nhìn liền biết ngay sự tình rất nghiêm trọng, Từ Như Tĩnh ngồi bên giường, ngây người ra như một khúc gỗ vô tri vô giác, hoàn toàn không nhúc nhích gì.

Diệp Tây Hi thấy thế thì vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh cô ấy mà không để ý đến tờ báo mình vừa dẫm phải, cô nghi ngờ, tò mò nhặt lên xem, cẩn thận đọc, mặt cắt không còn giọt máu nào.

Đó chỉ là một mẩu tin nhỏ, trong đó nói rằng tuần đầu tháng vừa rồi trên núi cảnh sát đã tìm thấy thi thể của một đôi vợ chồng tuổi trung niên, lúc thi thể được phát hiện thì đã bị phá huỷ rất nặng nề. Qua điều tra ban đầu, người ta đã xác định được danh tính của đôi vợ chồng này: người chồng tên Từ Vĩnh Chí, người vợ tên Lý Nhã Tĩnh, cảnh sát cho rằng bọn họ đang leo núi thì bất hạnh gặp nạn, bị một bầy sói tập kích.

Một số người dân sống ở các làng lân cận khu vực đó cho lời khai là vào ngày hôm ấy họ có thấy một con sói rất lớn, lông trắng như tuyết, bên mắt phải của nó còn có một vết sẹo xuất hiện gần khu rừng, cảnh sát đang huy động một lực lượng lớn vào rừng truy bắt con dã thú ấy và yêu cầu người dân tạm thời sơ tán đến khu vực khác an toàn hơn.

Đôi vợ chồng luống tuổi này, người chồng họ Từ, hơn nữa căn cứ vào phản ứng của Từ Như Tĩnh khi đọc tin tức này thì Diệp Tây Hi có thể hoàn toàn chắc chắn một điều, hai người gặp nạn kia chính là cha mẹ của Như Tĩnh rồi.

Mà giết bọn họ lại là một con sói trắng có sẹo bên mắt phải thì còn ai vào đây nữa ngoài— Du Tư Nhân!

Diệp Tây Hi chân tay luống cuống, không biết phải an ủi Như Tĩnh như thế nào đây, trong tình huống này thì có nói gì cũng chỉ vô ích mà thôi.

Nhìn Từ Như Tĩnh mặt tái nhợt dần, không nói lời nào, Diệp Tây Hi cũng thấy xót xa mà bật khóc theo, bước lại ôm chầm lấy cô ấy, nghẹn ngào nói: “Như Tĩnh, cô không cần cố chịu đựng đâu, hãy khóc đi… đừng chịu đựng như thế.”

Nghe vậy, đầu tiên Từ Như Tĩnh vẫn lẳng lặng, một lúc lâu sau, cô ấy run rẩy rồi oà khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi ào ạt như không bao giờ dừng lại được. Cô ấy đưa hai tay lên che mặt, ngả đầu vào lòng Diệp Tây Hi khóc đến khàn giọng.

Không biết đã khóc bao lâu, Từ Như Tĩnh kiệt sức, ngủ mê man không biết trời đất gì nữa. Diệp Tây Hi kéo chăn đắp kín người cho cô ấy, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Hạ Phùng Tuyền đứng đó từ lúc nào, hình như đã chờ cô rất lâu rồi.

“Anh sớm đã biết chuyện này rồi đúng không?” Diệp Tây Hi hỏi.

Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Tôi vốn định chờ một thời gian nữa êm ắng rồi sẽ nói cho cô ấy biết ai ngờ người tính không bằng trời tính, cô ấy lại phát hiện ra trước.”

“Chuyện đến nước ấy rồi có cố dấu diếm cũng không được đâu!” Diệp Tây Hi mệt mỏi tựa vào tường, nhìn ngọn đèn leo lét trên hành lang, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao lại có loại đàn ông như Du Tư Nhân cơ chứ? Không chiếm được cô ấy thì tình nguyện phá huỷ cô ấy…thật là đáng sợ!”

Hạ Phùng Tuyền chỉ im lặng, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Diệp Tây Hi lại hỏi.

Hạ Phùng Tuyền đáp: “Những ngày tới đây, cô nên tự biết điều một chút ở nhà mà chăm sóc cho cô ấy thật tốt, đừng có chạy lung tung.”

“Tôi còn có thể chạy đi đâu đây.”

Diệp Tây Hi đưa tay vuốt mái tóc của mình ra sau tai nhưng lại bị câu nói àm muội không rõ ý tứ của Hạ Phùng Tuyền làm cho ngừng động tác.

“Biết đâu vài ngày nữa, cô lại chạy đi gặp Du Giang Nam thì sao? Cho dù, hai người khó khăn lắm mới gặp được nhau lại bị tôi phá đám, không phải sao?”

Diệp Tây Hi đang chuẩn bị nổi điên nhưng lại cố kìm chế hít một hơi thật sâu, nhanh chóng hạ hoả. Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, cô không có tâm trạng nào mà đấu khẩu với Hạ Phùng Tuyền nữa, cho nên chỉ vứt lại một câu: “Nhàm chán!”

Đang chuẩn bị xoay người rời đi lại bị Hạ Phùng Tuyền kéo lại: “Tôi đưa cô về phòng.”

Diệp Tây Hi ngạc nhiên hỏi: “Tối nay sao anh lại đột nhiên tốt bụng thế nhỉ?”

“Bởi vì từ đêm hôm nay trở đi, cô chính vị hôn thê của tôi.” Hạ Phùng Tuyền nói dài dằng dặc.

Diệp Tây Hi ấn mạnh thái dương, day đi day lại trán thống khổ thở dài.

Mà ở phía sau bọn họ, cửa phòng Từ Như Tĩnh lặng yên không một tiếng động nào mở ra.



Đêm hôm nay, Diệp Tây Hi lòng không yên chút nào hết, mãi mà vẫn không ngủ được yên giấc, nửa tỉnh nửa mê. Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một bóng người xuất hiện đầu giường của cô làm cô giật mình hốt hoảng bật dậy.

Lúc ngồi dậy rồi mới phát hiện hoá ra đó là Hạ Phùng Tuyền liền vuốt vuốt ngực, trách cứ: “Anh làm gì thế?”

Hạ Phùng Tuyền sắc mặt âm trầm, đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ: “Từ Như Tĩnh đi rồi.”

Diệp Tây Hi kinh hãi, vội giật lấy mảnh giấy, trên mảnh giấy ấy chỉ có một dòng chữ nhỏ xinh: Xin đừng đi tìm tôi, vô cùng xin lỗi mọi người.

“Cô ấy đi tìm Du Tư Nhân rồi ư? Không được, nhất định sẽ xảy ra chuyện mất!”

Diệp Tây Hi vừa nói vừa vội vã rời giường định đuổi theo lại bị Hạ Phùng Tuyền cản lại: “Người tôi cử đi tìm kiếm đã trở về báo cáo, cô ấy đã vào tư gia của Du Tư Nhân rồi.”

Diệp Tây Hi đặt gối lên đầu gối, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Cô ấy nhất định là muốn báo thù… nhưng mà, cô ấy làm sao đấu lại Du Tư Nhân đây, Như Tĩnh… sẽ bị giết mất!”

“Không thể nói trước điều gì cả.” Hạ Phùng Tuyền giọng tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng: “Hắn có lẽ sẽ không làm như vậy đâu.”



Từ Như Tĩnh từ từ đi qua hành lang, qua mái đình nho nhỏ, cây cầu gỗ suối giả chảy qua, cảnh sắc thanh nhã.

Hết thảy đều quen thuộc.

Cô đã sống ở đây rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức cô thề nếu có ngày có thể chạy thoát khỏi nơi đây dù chết cũng nhất định không quay trở lại.

Nhưng mà, rốt cuộc thì cô đã trở lại.

Mà lần này, cô cũng không có hy vọng sống sót mà đường hoàng bước ra khỏi đây.

Từ Như Tĩnh đẩy cửa bước vào phòng.

Du Tư Nhân đang nằm trên giường, lẳng lặng mà lạnh lùng nhìn cô.

“Em cuối cùng cũng trở lại rồi, ở bên ngoài chơi vui chứ?”

Từ Như Tĩnh không nói gì, trong mắt hoàn toàn tĩnh mịch.

“Anh nhớ rõ trước đây đã từng cảnh cáo em, muốn chạy trốn ư, vĩnh viễn đừng bao giờ có ý nghĩ này. Nhưng em lại phớt lờ nó.” Du Tư Nhân đứng dậy, từ từ bước lại gần cô, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp mà đầy nguy hiểm: “Em nói xem, giờ anh nên trừng phạt em như thế nào đây?”

Hắn đã đến sát gót chân Từ Như Tĩnh, đưa tay vuốt ve tóc cô, gương mặt cô, đôi môi cô, những ngón tay lạnh như băng.

Từ Như Tĩnh trong mắt bỗng loé lên lửa hận, trầm giọng nói: “Có phải chính ngươi đã giết cả cha và mẹ của ta không?”

Nói xong, cô nhanh như chớp rút ra từ bên hông một khẩu súng lục mini, hướng về phía Du Tư Nhân chuẩn bị bắn.

Nhưng không đợi cô ngắm trúng, Du Tư Nhân liền nhanh chóng túm được cổ tay cô, “Đoàng!” một tiếng, súng bị đánh rơi trên mặt đất.

Từ Như Tĩnh vội vàng chạy đi nhặt nhưng lại bị Du Tư Nhân kéo lại, ngã lên giường.

Còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Du Tư Nhân nằm đè lên người cô. Từ Như Tĩnh như phát điên, liều mạng giãy dụa, nhưng một chút cũng không xê dịch được hắn.

Du Tư Nhân nắm chặt lấy hai cổ tay Từ Như Tĩnh, cố định trên đỉnh đầu cô, một tay luồn xuống váy cô, vuốt ve thân hình cô, rất điêu luyện khêu gợi, nhanh chóng bừng lên hừng hực nóng rực.

Hắn nhìn chằm chằm vào Từ Như Tĩnh, nhìn hai má của cô trắng nõn từ từ đỏ ửng lên như hoa đào tháng ba, mềm mại và xinh đẹp.

Du Tư Nhân mất hết lí trí rồi, bỗng nhiên xé toạc hết quần áo của Từ Như Tĩnh xuống, tách hai chân của cô ra, từ từ tiến vào cơ thể mềm mại thơm ngọt của cô. Động tác thô bạo mà cuồng dã, mang theo sự tàn bạo thú tính, giống như một cơn lốc dữ dội, muốn ăn cô sạch sang sanh không còn chút nào hết.

Hắn hung hăng hôn cô, mãnh liệt tiến sâu hơn, như muốn đốt cháy toàn bộ sinh lực của cô.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng thở dốc dần biến mất, kịch tính kết thúc.

Nhưng trong phòng không khí ám muội hoàn toàn không hề tan biến.

“Em thật cho rằng, em có thể giết anh ?” Du Tư Nhân hơi ngẩng lên, tay vẫn không ngừng vuốt ve cơ thể cô, chậm chạp, nhớ nhung nói.

“Thì ra ngươi cũng đã sớm biết ta tới để giết ngươi sao?” Từ Như Tĩnh đáp.

“Không sai, anh một mực ở đây chờ, anh biết em nhất định sẽ trở lại để…giết anh.” Du Tư Nhân nhẹ nhàng hôn lên cánh tay Từ Như Tĩnh: “Trên đời này, không ai hơn anh có thể hiểu rõ em, từ thân thể này đến ý nghĩ của em.”

“Cho nên, ngươi giết cha mẹ ta chỉ vì muốn bức ta trở về sao?” Từ Như Tĩnh đứng dậy, từ từ nhặt quần áo mặc vào, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng an tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể tin được.

Du Tư Nhân đang định mở miệng trả lời nhưng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, cả người xụi lơ, tứ chi tê dại. Đầu óc bắt đầu choáng váng, lúc này hắn mới chợt nhận ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào Từ Như Tĩnh, từng câu từng chữ: “Em đã hạ độc anh.”

chỉ có một từ để diễn tả về Du Tư Nhân đó là “tởm” edit đoạn này thà mình edit mấy chương hot scene của anh Phùng Tuyền vs chị Tây Hi còn hơn, xót hết cả mắt, sao bà tác giả không vứt quách đôi này đi cho rồi, hình như lần nào tả mức độ cũng rất kinh dị =_=

dan_linh: ta ngất rồi, đừng ai đánh thức ta dậy ( mà kỳ nàng Habin k để hình động nhẩy?)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện