“Sắc mặt của em rất kém đó!” Hạ Phùng Tuyền ôm hông cô từ phía sau, vui sướng mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ rất ôn nhu.”

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Tây Hi càng thêm tái nhợt.

Cũng không phải là bị hắn đe doạ gì.

Hắn mà ôn nhu ư? Có chúa mới tin.

Bị những lời nói kinh khủng của Hạ Phùng Tuyền doạ sợ khiếp đảm, Diệp Tây Hi vô cùng buồn bực, tìm cơ hội tránh xa hắn càng xa càng tốt, đi tới mở cửa sổ.

Bước đến gần nhìn xuống dưới, trên bãi cỏ những dãy bàn ăn màu trắng đã được sắp xếp chỉnh tề, trên bàn bày sẵn những món ăn được trang trí cầu kì , còn có vô số hoa bách hợp.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng và kĩ lưỡng mà khách mời cũng lục tục đến đông dần.

Đột nhiên, tim Diệp Tây Hi như đập sai một nhịp.

Trong đám người kia cô nhìn thấy Du Giang Nam.

Nghi ngờ mình nhìn lầm, cô ra sức lấy tay dụi mắt mấy cái.

Nhưng, đó thật sự đúng là Du Giang Nam! Lúc này, Du Giang Nam đột nhiên cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy cô.

Ánh mắt hai người giao nhau, dường như muốn tìm kiếm một cái gì đó trong ánh mắt đối phương, nhưng khoảng cách giữa họ lại có quá nhiều người, hết thảy đều mờ nhạt và vô vọng.

Diệp Tây Hi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng chôn chân.

Một đôi bàn tay bỗng đặt thật mạnh lên trên bả vai của cô.

Hỏng bét rồi! Cô đã quên mất đằng sau mình còn có một tên satan!

Diệp Tây Hi thấy tình thế không ổn, đang định hất tay hắn ra rồi chuồn thì bị satan túm chặt lại.

Hạ Phùng Tuyền kéo cô vào ngực hắn, ôm chặt cô, cúi đầu hắn hôn cô một nụ hô thật sâu thật dài.

Trong khoảnh khắc, Diệp Tây Hi nhìn thấy bả vai của Du Giang Nam đột nhiên cứng ngắc lại, và cô đã hiểu ngay ra dụng ý của Hạ Phùng Tuyền.

Cả người cô đông cứng lại, giãy dụa đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, nhanh chóng tránh xa cửa sổ.

Hạ Phùng Tuyền xoay người lại, ngược hướng ánh sáng nên không thấy rõ sắc mặt của hắn, hắn hỏi: “Em đang định tránh né điều gì vậy?”

Diệp Tây Hi vẻ mặt bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Tại sao anh ta cũng tới đây?”

“Tại sao hắn ta lại không thể tới? “ Hạ Phùng Tuyền tỏ ra dương dương tự đắc.

“Anh chẳng phải rất khó chịu khi tôi và anh ta gặp mặt nhau hay sao?” Diệp Tây Hi tiếp tục phản pháo.

“Thứ nhất, hắn là người của Du gia, chúng ta cũng nên thể hiện một chút lễ tiết tố thiểu , thứ hai, cái này mới là quan trọng nhất…” Hạ Phùng Tuyền nhìn cô, cứ nhìn như vậy thật lâu: “Tôi cũng hy vọng sau khi hắn tới đây rồi có thể hiểu chuyện một chút, hoặc nói như thế này mới đúng, hy vọng hai người nên hiểu chuyện một chút.”

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái quái gì cả.” Diệp Tây Hi ánh mắt có chút giao động.

“Em hiểu mà.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng cười một tiếng.

Cô và Hạ Phùng Tuyền thật giống như đang mạo hiểm tham gia một trò chơi, ngươi đuổi ta chạy, mặc dù không có gì là rõ ràng những đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.

“Được rồi, em cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Tôi xuống trước chào hỏi khách khứa.” Hạ Phùng Tuyền đi tới bên cạnh Diệp Tây Hi, cúi người thấp xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Diệp Tây Hi nhăn mặt cau mày, vô thức đưa tay lên định lau trán.

Nhưng liếc thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của Hạ Phùng Tuyền thì thay đổi hành động nhanh như chớp, vội vàng chộp lấy hộp phấn trang điểm đánh chút phấn lên chỗ da trên trán hắn vừa hôn vừa, mồm nhanh nhẹn giải thích: “Ây da thật không tốt, chỗ này hỏng cả lớp phấn nền rồi, phấn đánh không nhiều đây mà, thật là không tốt a!”

Hạ Phùng Tuyền lừ mắt nhìn cô một lúc rồi đi xuống, lập tức bị một đám khách khứa vây quanh.

Những bậc trưởng lão như Diệp cha và Hạ Hồng Thiên cũng lâm vào tình trạng bị bao vây như hắn, chẳng khá khẩm hơn là bao, không có cách nào rút chân ra được

Còn về phần A Khoan, do đã đảm nhiệm việc giám sát chuẩn bị cho cả đám cưới nên lúc này đây lại càng bận tối mắt tối mũi.

Bạch Bách Thanh cũng thật vất vả chạy đi chạy lại mà hỏi trong vô vọng: “Chú có thấy Tây Hi không? Tôi muốn đi xem cô ấy một chút.”

A Khoan vừa chỉ huy đám người sắp xếp vừa cuống quýt trả lời: “Tây Hi á, muội ấy ở lầu 12, nhưng mà ngươi cũng không thể lên đấy đâu…Ôi chao ôi chao ôi chao, bức tượng đá này là ai khắc vậy? Chúng ta muốn một vị thần tình yêu xinh xắn bé nhỏ chứ không phải một đứa bé mập như con lợn sữa thế này.”

“Sao lại như thế?”

“Bởi vì Phùng Tuyền sợ có người quấy nhiễu, cũng sợ Tây Hi đào hôn, không chỉ làm cho cả toà nhà kia vắng không một bóng người bén mảng, còn phái thêm người ở bên ngoài canh gác, trông chừng Tây Hi, không cho bất kì kẻ nào tiến lại gần muội ấy nữa kia…Uy, bánh ngọt có hình cô dâu này là ai làm đây? Ngực thật đẫy đà, mô tả chẳng chính xác gì cả, Tây Hi nhà chúng ta có 34c thôi a!”

Bạch Bách Thanh không có cách nào khác chỉ có thể thong thả chậm rãi đứng sang một bên. Lúc này từ chỗ lỗi đi có hai bóng người xuất hiện, một nam và một nữ, mà thấy rõ ràng nhất nữ nhân đó là Hạ Từ Viện.

Vất vả lắm mới gặp được người quen, Bạch Bách Thanh vô cùng cao hứng tiến lại chào hỏi: “Đại mỹ nhân của tôi, đã lâu không gặp cô a!”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đeo kính đen đứng bên cạnh Hạ Từ Viện đã nho nhã rất lịch sự chìa tay ra: “Xin chào, tôi là chồng của Từ Viện, Mộ Dung Phẩm.”

Bạch Bách Thanh cũng vội đưa tay ra bắt tay Mộ Dung Phẩm: “Xin chào, tôi là…”

“Hắn là gian phu của tôi.” Hạ Từ Viện nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của Bạch Bách Thanh, còn hướng hắn nháy mắt một cái.

Nghe vậy, Mộ Dung Phẩm từ từ đưa tay gỡ kính ra, cười mà như không cười liếc nhìn Bạch Bách Thanh: “Anh không phản đối những lời vừa rồi của vợ tôi à?”

Trức giác mach bảo Bạch Bách Thanh, nếu như bây giờ hắn gật đầu thì chỉ cần một giây thôi, cánh tay phải này của hắn nhất đinh sẽ bị người nào đó bẻ gãy, cho nên rất đau khổ khó khăn lắm mới quyết định nói ra để thoát khỏi thảm kịch này: “Tôi và anh định hướng tình dục không giống nhau a~”

Quả nhiên, Mộ Dung Phẩm mỉm cười buông tay hắn ra, xoay người lại nói với Hạ Từ Viện: “Em rất thích nhìn thấy anh tức giận lắm đúng không?”

“Tôi không thích nhìn thấy anh tức giận.” Hạ Từ Viện luồn lách vượt qua người hắn, chậm rãi nói: “Nhưng chỉ hy vọng anh tức giận đến cực điểm, bệnh tim tái phát, sau đó tôi có thể ẵm đống tài sản kếch xù kia của anh đi lấy người khác a.”

Nghe vậy, Bạch Bách Thanh chợt bừng tỉnh: “Khó trách lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô thản nhiên nói rằng chồng cô đã rơi xuống sườn núi, còn mong rằng anh ấy ngã thành thịt vụn luôn cũng được, thì ra là vì thế này.”

“Vậysao? Rơi xuống sườn núi, ngã thành thịt vụn?” Mộ Dung Phẩm rất chậm rất chậm bật cười: “Xem ra anh nên một chỗ thích hợp hơn để anh có thể “chân thành cảm ơn” lời chúc phúc đó của em mới được.”

Hạ Từ Viện khoé miệng bắt đầu run rẩy nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, mắt đảo đảo, khúm núm đáp lại: “Ở đây đang là hôn lễ của Phùng Tuyền, chẳng lẽ anh không cho Hạ gia chúng tôi chút thể diện nào sao?”

“Không sao, hôn lễ thì ít nhất cũng phải hơn một tiếng nữa mới diễn ra, đủ cho chúng ta làm hai hiệp.” Mộ Dung Phẩm nhếch mép cười: “Bây giờ chỉ cần tìm một cái gường nữa thôi, không, chỉ cần tìm một chỗ có thể dựa là được rồi.”

“Ê ê tôi còn một điều nữa muốn nói.” Bạch Bách Thanh hắng giọng: “Bây giờ trừ 12 lầu kia ra thì bất kì phòng nào cũng trống a!”

“Bạch Bách Thanh! Ta với ngươi có thù oán nào sao?” Hạ Từ Viện trừng to đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Bạch Bách Thanh, bừng bừng phẫn nộ, sự khúm núm lúc nãy đã biến mất hoàn toàn, cơ mà cho dù lúc này cô ấy có giận đến phóng hoả đốt nhà thì cũng chẳng có tý nguy hiểm chết người nào cả.

“Xin lỗi.” Bạch Bách Thanh nhún nhún vai: “Ai bảo cô vu khống tôi trước.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở chúng tôi.” Mộ Dung Phẩm nói lời cảm ơn xong liền kéo ngay cô vợ xinh đẹp của mình đi tìm chỗ giải quyết vấn đề.

“Đừng nóng vội a, còn nhiều thời gian mà!” Bạch Bách Thanh khoát tay đưa tiễn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện