Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, nước biển từ từ từng đợt sóng nhỏ nối tiếp nhau xô vào bờ, đến khi nước chỉ vừa kịp chạm vào chân họ thì đã rút lui ngay rồi, cứ như vậy lên rồi lại xuống tạo thành những tiếng vang ào ào khắp không gian rộng lớn mà yên tĩnh này.

“Thật ra thì ngày đó, tôi rủ cô đi xem đom đóm chỉ là cớ nguỵ trang mà thôi, mục đích chính là nhằm bắt cóc cô.” Du Giang Nam bỗng nhiên thẳng thắn kể lại.

“Nga?” Diệp Tây Hi cúi đầu, chỉ như vậy đáp một tiếng.

“Có thể giờ cô đã biết hết rồi, ngay từ lúc bắt đầu, nhiệm vụ của tôi chính là bắt bằng được cô, ngay từ đầu, tất cả hành động của tôi, từng câu từng chữ nói với cô đều có mục đích cả.”

Không biết là do Du Giang Nam đi nhanh hơn hay là Diệp Tây Hi bước chân dần chậm lại mà giữa hai người dần dần có khoảng cách.

“Tôi vốn dĩ chưa bao giờ là một người tốt, vì đối phó với Du Tử Vĩ, vì báo thù, tôi đã sát hại không biết bao nhiêu mạng người, thậm chí là những người vô tội. Vì thế, đối với việc lừa gạt cô lúc đầu tôi cũng chẳng để ý suy nghĩ làm chi. Nhưng sau này…Sau này, lại không giống như lúc trước nữa…” Du Giang Nam giọng nói ngàng càng nhỏ lại.

“Nói những lời đó bây giờ để làm gì nữa?” Diệp Tây Hi hào sảng cười một tiếng: “Chẳng phải bây giờ anh lại giống như trước kia một lần nữa thả tôi ra sao?”

“Không giống nhau.” Du Giang Nam lẩm bẩm nói: “Rất nhiều chuyện đã không còn giống như trước đây nữa rồi.”

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, sóng lăn tăn trên mặt biển, nhuốm ánh trăng vàng lung linh.

Diệp Tây Hi im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Sau này, anh vẫn muốn tiếp tục báo thù sao?”

Du Giang Nam tiếp tục đi, không trả lời.

“Thật ra thì hôm đó, nếu như hôm đó anh không cứu tôi ra thì có lẽ đã có cơ hội tốt để giết chết tên Du Tử Vĩ rồi…Anh không nên vì tôi mà…”

Diệp Tây Hi bỏ lửng không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn những dấu chân trên cát, dấu chân của Du Giang Nam, dấu chân của mình, hằn trên mặt cát rồi dần dần bị sóng biển xoá nhoà.

Bỗng nhiên, Du Giang Nam đang đi phía trước đột ngột dừng lại, Diệp Tây Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt trong trẻo của hắn: “Nếu như bây giờ tôi nói, tôi nguyện ý từ bỏ không báo thù nữa thì sao?”

“Anh nói…cái gì thế?” Diệp Tây Hi nhất thời ngây người ra.

“Tây Hi, nếu bây giờ em gật đầu thì tôi sẽ vứt bỏ hết thảy mọi thứ, chúng ta cùng nhau rời đi…Chỉ cần em gật đầu đồng ý.” Giọng nói của Du Giang Nam như từ một không gian xa xôi nào đó vọng lại, mông lung nghe không rõ ràng.

Diệp Tây Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Du Giang Nam gần như trong suốt,làm nổi bật từng đường nét thanh tú, tóc hắn bị gió thổi tung, khẽ thấp thoáng che đi đôi mắt nhàn nhạt u buồn.

Tay của hắn nhẹ nhàng xoa mặt cô, động tác mềm nhẹ khiến người ta không thể phản kháng lại được.

Diệp Tây Hi nhìn thấy khuôn mặt hắn đang nhích tới gần mình hơn, dần dần ngày một nhích gần hơn nữa.

Khung cảnh xung quanh, rất đẹp, mọi vật đều huyền ảo, ánh mắt cô cũng bị một hình bóng trước mắt che kín.

Diệp Tây Hi đang hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, giống như lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, giống như lúc hai người họ cùng nhau nói chuyện trong rừng cây đó, giống như lúc hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay cô.

Lần lượt lần lượt tất cả những hình ảnh đó dần hiện ra rõ ràng trước mắt cô.

Hắn từ từ cúi xuống khẽ hôn cô, nhẹ nhàng chạm lấy, giống như đang cầm trên tay một món bảo vật vô cùng quý giá vậy.

Trong khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, ánh mắt mơ hồ của Diệp Tây Hi lại trở nên sáng rõ tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Không có gì báo trước, cô cúi đầu.

Du Giang Nam trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương.

Diệp Tây Hi tựa đầu vào ngực hắn, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.

Nhưng mà, Du Giang Nam vẫn hiểu được, hắn khó khăn lắm mới mở miệng ra nói được, nhàn nhạt, thê lương cười một tiếng: “Bây giờ thì không được nữa rồi, phải không?”

Diệp Tây Hi không nhúc nhích.

“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, ngày đó, em cũng có chút yêu thích tôi đúng không? Nếu như lúc đó, tôi buông tay không tiếp tục báo thù nữa thì có lẽ em sẽ không gặp gỡ Hạ Phùng Tuyền…Có lẽ chúng ta có thể ở cùng với nhau.”

Diệp Tây Hi nhìn xuống đất, ánh mắt bối rối không biết phải nói gì.

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên hàng mi cô, chậm rãi giọt nước trong suốt đó rơi xuống vỡ tan trên mặt cát lạnh.

Nếu ngày đó hắn buông tay từ bỏ sự báo thù thì bọn họ sẽ như thế nào? Có lập lại chuyện như những bậc tiền bối đời trước không?

Cô không biết, vĩnh viễn cũng không thể biết được.

“Không sao, ít nhất thì chúng ta cũng có thể cùng nhau đi ngắm đom đóm— chờ khi chúng ta già rồi, con đàn cháu đống, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm đom đóm.”

Diệp Tây Hi gật đầu, siết tay ôm chặt lấy hắn, khóc một hồi lâu.

Du Giang Nam ôm Diệp Tây Hi trở lại biệt thự, trời lành lạnh, hắn cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cho cô.

“Ngày mai dậy sớm một chút, “

Diệp Tây Hi gật đầu, khoé mắt vẫn còn ươn ướt: “Sáng sớm mai, tôi sẽ làm cho anh một rổ bánh chanh luôn”

“Lần này, chắc sẽ không có thuốc mê chứ?” Du Giang Nam cố ý trêu chọc cô.

“Lần này và cũng như lần trước,tôi đều không có bỏ thuốc vô a!” Diệp Tây Hi cau mày.

“Vấn đề là làm sao em có thể đần như thế cơ chứ, đồ cầm trên tay mà cũng không biết ai đã bỏ thuốc vô là sao?”

“Đó không phải là đần mà là đơn thuần.”

Hai người vừa cười vừa nói, mở cửa bước vào.

Nhưng khung cảnh bên trong lại làm cho bọn họ đứng sững lại.

Một nam nhân đang nhàn rỗi ngồi chờ trên ghế salon ở phòng khách, bình tĩnh chăm chú nhìn hai người họ.

“Đã lâu không gặp.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện