Dứt lời, Hạ Phùng Tuyền bước nhanh tới chỗ cô đang đứng, cả người toả hàn băng lạnh toát, nhìn thấy hắn lao đến như muốn kết liễu cô vậy.

Diệp Tây Hi hiểu rằng lần này mình thực sự chọc hắn nổi điên rồi, cô bắt đầu cảm thấy hai chân mình như nhũn ra. Cuống cuồng xoay người chạy về phía phòng tắm, hai tay run rẩy vặn nắm cửa khoá chặt lại.

Sau đó, cô thối lui vào một góc, chằm chằm ngó canh chừng cái cửa.

Hoàn toàn im ắng.

Rất rất lâu sau phía ngoài kia vẫn không có động tĩnh gì.

Một sự im lặng vô cùng khác thường.

Diệp Tây Hi thậm chí có thể nghe rõ mồn một từng nhịp đập sợ hãi của tim mình vang lên bình bịch trong không gian yên ắng này.

Thật sự là quá yên tĩnh! Càng yên tĩnh như thế này thì càng quỷ dị.

Diệp Tây Hi cảm thấy trong lòng như bị một vật gì nặng nề đè nén, khiến cô không thở nổi, từng dây thần kinh bị kéo căng ra hết mức.

Bỗng nhiên, “Rầm!!!” một tiếng vang thật lớn, cửa phòng tắm đột nhiên đổ rầm xuống, trực tiếp hạ cánh trên sàn nhà.

Hạ Phùng Tuyền đạp văng cánh cửa , tiến vào trong.

“Đừng mà!!!” Một tiếng thét chói tay mà vô cùng thảm thiết từ nhà tắm vang lên.

Diệp Tây Hi bây giờ rơi vào tình thế có chút lúng túng: hai tay hai chân bị trói chặt để ở mép giường, toàn bộ cơ thể thì bị “phơi” ra trước không khí.

“Hạ Phùng Tuyền, tôi đã sai rồi, tôi không dám làm thế nữa, xin anh hãy thả tôi ra!” Diệp Tây Hi bây giờ cóc cần quan tâm mất hết thể diện hay danh dự gì gì nữa, nài nỉ van xin hắn thả ra.

Nhưng Hạ Phùng Tuyền chẳng mảy may bận tâm đến cô, chỉ từ từ rót một chén Whisky, rất bình thản chậm rãi thưởng thức, uống một ngụm, sau đó cúi người xuống, miệng đối miệng, đem rượu rót vào miệng cô.

Diệp Tây Hi thiếu chút nữa thì sặc chết, chất lỏng màu hổ phách kia đột nhiên khiến cho cô trở nên mơ màng.

Mặt bắt đầu đỏ ửng lên, đầu quay cuồng choáng váng như bị say xe.

Hạ Phùng Tuyền bắt đầu trượt môi đến trước ngực cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp khuôn mặt hồng hào của cô, vui vẻ trêu chọc đi lòng vòng.

Hai bầu ngực mềm mại của cô dưới sự kích thích của hắn đang dần cứng lại, phảng phất như có phản ứng đáp lại hành động của hắn, hoàn toàn không điều khiển được chính mình nữa, không tiếng động, cơ thể cô đang phản bội lại chính cô.

Tiếp theo, tay của hắn dần đi xuống vuốt ve “vòng ba” của cô, lưu luyến mải mê, chậm chạp trêu chọc.

Vùng cấm địa của cô bắt đầu chảy ra một loại chất lỏng phản bội.

Toàn bộ cơ thể cô từng chỗ từng chỗ đang bắt đầu đi ngược lại với ý chí của cô.

Hạ Phùng Tuyền dùng những ngón tay thon dài của hắn thăm dò từng đường cong chật hẹp trên cơ thể cô, rất chậm rãi mà ra vào.

Đột nhiên xuất hiện kích thích, làm cho Diệp Tây Hi cuồng loạn giãy dụa không chịu nằm yên.

Hạ Phùng Tuyền nhanh chóng đè cô xuống, nhẹ giọng cảnh cáo: “Nếu em còn tiếp tục phản kháng, anh sẽ biến thành sói—nếu em thích làm chuyện này với một con sói.”

Diệp Tây Hi giống như bị tát một chậu nước lạnh thật lớn, nhưng cả cơ thể vẫn nóng hừng hực giống như có lửa thiêu đốt từ bên trong, loại cảm giác nói không ra lời uỷ khuất và vô cùng khó chịu, cô vội vã ngăn cản hắn: “Hạ Phùng Tuyền, anh đây là đang cưỡng bức tôi, nếu anh thực sự làm như vậy thì tôi cả đời này cũng không bao giờ tha thứ cho anh!”

“Vậy sao?!!” Hạ Phùng Tuyền trong hơi thở phảng phất hương rượu.

Hắn nói có vẻ như chẳng có gì quan trọng cả nhưng lại làm cho tâm Diệp Tây Hi trở nên thấu lạnh.

Cô thực sự tức giận đến cực điểm, không nhịn được nữa gào lên câu nói thật lòng đầu tiên của ngày hôm nay.

Sau này, mỗi khi cô nhớ lại những lời này thì đều cảm thấy bi ai nhận ra rằng, ngày hôm đó mình quả thực rất ngu ngốc.

Cô đã nói: “Nếu như sớm biết anh sẽ làm những chuyện như thế này thì tôi có chết cũng không ngây ngốc mà theo anh trở về!”

Hạ Phùng Tuyền cả người đang nóng rực trong nháy mắt trở thành cứng ngắc lạnh như băng.

“Em hối hận ư, muốn lưu lại bên cạnh Du Giang Nam sao?” Ánh mắt hắn dị thường đáng sợ, đầy âm khí: “Đáng tiếc, anh sẽ không cho em cơ hội đó đâu.”

Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi cảm thấy phía dưới cơ thể mình truyền đến một trận tê liệt đâu đớn.

Không có gì báo động trước, hắn tiến vào cô.

Hạ Phùng Tuyền thanh âm nghe có chút mê ly mà hoảng hốt, phảng phất như từ xa vọng lại, nhưng từng lời từng chữ thì quẩn quanh không hề tiêu tan: “Diệp Tây Hi, em vĩnh viễn là của anh, vĩnh viễn là như thế, trừ khi anh chết đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện