Mà trên lầu hai người kia vẫn tiếp tục giằng co nhau.
Đứng đã lâu, bắp chân Diệp Tây Hi đã bắt đầu tê rần rần, liền đổi tư thế, một chân dựng thẳng chống đỡ sức nặng của cơ thể, chân kia cong cong khòng khòng dựa trên mép cửa, tư thế đó nhìn qua trông rất nguy hiểm.
Hạ Phùng Tuyền nheo mắt đầy sát khí nhìn: “Diệp Tây Hi, em mau xuống đây cho anh!”
Diệp Tây Hi không phục: “Hạ Phùng Tuyền, anh mau cút ra ngoài cho em!”
Hai người vẫn dậm chân tại chỗ như cũ không xê dịch gì.
Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm hắn: “Mới vừa rồi em nôn thốc nôn tháo, là anh liên kết với A Khoan giở trò quỷ, có đúng không?”
“Còn có Hư Nguyên nữa.” Hạ Phùng Tuyền tỉnh bơ đáp: “Là hắn cho thuốc.”
“Các người thật quá đáng!” Diệp Tây Hi tức giận.
“Em cũng không quá phận à?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại.
“Hạ Phùng Tuyền, không cho phép tội nhân là anh lên tiếng cáo trạng trước, tất cả đều do anh mà ra hết!” Diệp Tây Hi kích động hét lên: “Ngay từ ngày đầu tiên biết anh, anh luôn là bộ dạng này, xem thường em, khi dễ em, biến em thành món đồ chơi, không có chuyện gì cũng lôi ra đùa giỡn. Em không phải là đầy tớ ô sin của anh, tại sao không thể phản kháng? Anh có quyền gì mà tức giận với em?!”
Nói ra hết rồi, quả thực lòng thoải mái đi rất nhiều.
Nhưng sắc mặt của Hạ Phùng Tuyền có cái gì đó không đúng lắm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Bởi vì em định rời đi.”
“Cái gì?” Diệp Tây Hi “máu lên não chậm” chưa kịp phản ứng.
“Sở dĩ anh tức giận, là bởi vì em muốn rời đi.” Hạ Phùng Tuyền lặp lại lần nữa.
Diệp Tây Hi bỗng ngây người ra, lúc sau mới lắp bắp hỏi lại: “Tại sao anh không muốn em rời đi?… Là bởi vì trong thời gian ngắn như vầy không tìm được người phụ nữ khác sao?”
Hạ Phùng Tuyền nắm tay bóp chặt: “Diệp Tây Hi, đừng ép anh phải ra tay với em.”
Diệp Tây Hi rụt rụt cổ: “Thế thì vì cái gì?” (chị này ngu quá thể, nói đến thế mà vẫn đơ ra là sao =”=)
“Một người con trai không muốn một cô gái rời đi chỗ khác, nguyên nhân không phải rất đơn giản sao?” Hạ Phùng Tuyền nhìn cô, thật lâu, thật lâu không rời mắt.
Diệp Tây Hi có chết cũng không muốn tin: “Anh… sẽ không phải vì… yêu thích em chứ?”
Hạ Phùng Tuyền đáp lại câu hỏi đó bằng một câu hỏi khác: “Nếu không thì em cho rằng tại sao anh lại muốn lên giường với em?”
“Bởi vì, anh là tên đại dê xồm sắc lang a!” Diệp Tây Hi trả lời như lẽ đương nhiên: “Em nghĩ là anh sẽ không bỏ qua bất kì cô gái nào bên cạnh mình chứ.”
“…”
“Hạ Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi đã đứng thẳng lên, nghiêm túc nói: “Anh có thật là yêu thích em hay không?”
“Nếu như…anh nói là đúng thế thì sao.” Hạ Phùng Tuyền thanh âm trầm thấp, đầy nam tính.
Diệp Tây Hi hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vậy thì anh đừng nên tiếp tục cưỡng ép em nữa.”
Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng: “Không thể nào.”
“Tại sao lại không thể nào?!” Diệp Tây Hi ngạc nhiên.
Hạ Phùng Tuyền lại chậm rãi đáp: “Bởi vì như vậy em sẽ nhanh chóng bỏ đi xa.”
“Nhưng mà, anh còn thúc ép em quyết liệt như thế này, em sẽ còn bỏ đi xa hơn nữa.” Diệp Tây Hi uy hiếp.
Hạ Phùng Tuyền cũng không chút hoang mang tiếp tục: “Thân thể người con gái ở đâu thì lòng của cô ấy cũng không thể bay đi quá xa được.”
Diệp Tây Hi đấu lí cùng hắn: “Thật không may, em không phải một người con gái bình thường.”
Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng phản kích: “Không sao, anh cũng phải là một người con trai bình thường.”
Diệp Tây Hi chịu hết nổi rồi: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào đây?! Nếu như anh thật sự yêu thích em thì tại sao chúng ta không thể giống như những cặp tình nhân bình thường, yên ổn bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện yêu đương cơ chứ? Anh nhường cho em một bước và em nhường cho anh một bước, như thế không phải tốt sao?”
Hạ Phùng Tuyền khoé miệng nở rộ một nụ cười, nhưng lần này, đó không phải là cười nhạo.
Hắn nói: “Bởi vì anh là Hạ Phùng Tuyền, còn em, lại là Diệp Tây Hi.”
Đứng đã lâu, bắp chân Diệp Tây Hi đã bắt đầu tê rần rần, liền đổi tư thế, một chân dựng thẳng chống đỡ sức nặng của cơ thể, chân kia cong cong khòng khòng dựa trên mép cửa, tư thế đó nhìn qua trông rất nguy hiểm.
Hạ Phùng Tuyền nheo mắt đầy sát khí nhìn: “Diệp Tây Hi, em mau xuống đây cho anh!”
Diệp Tây Hi không phục: “Hạ Phùng Tuyền, anh mau cút ra ngoài cho em!”
Hai người vẫn dậm chân tại chỗ như cũ không xê dịch gì.
Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm hắn: “Mới vừa rồi em nôn thốc nôn tháo, là anh liên kết với A Khoan giở trò quỷ, có đúng không?”
“Còn có Hư Nguyên nữa.” Hạ Phùng Tuyền tỉnh bơ đáp: “Là hắn cho thuốc.”
“Các người thật quá đáng!” Diệp Tây Hi tức giận.
“Em cũng không quá phận à?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại.
“Hạ Phùng Tuyền, không cho phép tội nhân là anh lên tiếng cáo trạng trước, tất cả đều do anh mà ra hết!” Diệp Tây Hi kích động hét lên: “Ngay từ ngày đầu tiên biết anh, anh luôn là bộ dạng này, xem thường em, khi dễ em, biến em thành món đồ chơi, không có chuyện gì cũng lôi ra đùa giỡn. Em không phải là đầy tớ ô sin của anh, tại sao không thể phản kháng? Anh có quyền gì mà tức giận với em?!”
Nói ra hết rồi, quả thực lòng thoải mái đi rất nhiều.
Nhưng sắc mặt của Hạ Phùng Tuyền có cái gì đó không đúng lắm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Bởi vì em định rời đi.”
“Cái gì?” Diệp Tây Hi “máu lên não chậm” chưa kịp phản ứng.
“Sở dĩ anh tức giận, là bởi vì em muốn rời đi.” Hạ Phùng Tuyền lặp lại lần nữa.
Diệp Tây Hi bỗng ngây người ra, lúc sau mới lắp bắp hỏi lại: “Tại sao anh không muốn em rời đi?… Là bởi vì trong thời gian ngắn như vầy không tìm được người phụ nữ khác sao?”
Hạ Phùng Tuyền nắm tay bóp chặt: “Diệp Tây Hi, đừng ép anh phải ra tay với em.”
Diệp Tây Hi rụt rụt cổ: “Thế thì vì cái gì?” (chị này ngu quá thể, nói đến thế mà vẫn đơ ra là sao =”=)
“Một người con trai không muốn một cô gái rời đi chỗ khác, nguyên nhân không phải rất đơn giản sao?” Hạ Phùng Tuyền nhìn cô, thật lâu, thật lâu không rời mắt.
Diệp Tây Hi có chết cũng không muốn tin: “Anh… sẽ không phải vì… yêu thích em chứ?”
Hạ Phùng Tuyền đáp lại câu hỏi đó bằng một câu hỏi khác: “Nếu không thì em cho rằng tại sao anh lại muốn lên giường với em?”
“Bởi vì, anh là tên đại dê xồm sắc lang a!” Diệp Tây Hi trả lời như lẽ đương nhiên: “Em nghĩ là anh sẽ không bỏ qua bất kì cô gái nào bên cạnh mình chứ.”
“…”
“Hạ Phùng Tuyền.” Diệp Tây Hi đã đứng thẳng lên, nghiêm túc nói: “Anh có thật là yêu thích em hay không?”
“Nếu như…anh nói là đúng thế thì sao.” Hạ Phùng Tuyền thanh âm trầm thấp, đầy nam tính.
Diệp Tây Hi hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vậy thì anh đừng nên tiếp tục cưỡng ép em nữa.”
Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng: “Không thể nào.”
“Tại sao lại không thể nào?!” Diệp Tây Hi ngạc nhiên.
Hạ Phùng Tuyền lại chậm rãi đáp: “Bởi vì như vậy em sẽ nhanh chóng bỏ đi xa.”
“Nhưng mà, anh còn thúc ép em quyết liệt như thế này, em sẽ còn bỏ đi xa hơn nữa.” Diệp Tây Hi uy hiếp.
Hạ Phùng Tuyền cũng không chút hoang mang tiếp tục: “Thân thể người con gái ở đâu thì lòng của cô ấy cũng không thể bay đi quá xa được.”
Diệp Tây Hi đấu lí cùng hắn: “Thật không may, em không phải một người con gái bình thường.”
Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng phản kích: “Không sao, anh cũng phải là một người con trai bình thường.”
Diệp Tây Hi chịu hết nổi rồi: “Rốt cuộc là anh muốn thế nào đây?! Nếu như anh thật sự yêu thích em thì tại sao chúng ta không thể giống như những cặp tình nhân bình thường, yên ổn bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện yêu đương cơ chứ? Anh nhường cho em một bước và em nhường cho anh một bước, như thế không phải tốt sao?”
Hạ Phùng Tuyền khoé miệng nở rộ một nụ cười, nhưng lần này, đó không phải là cười nhạo.
Hắn nói: “Bởi vì anh là Hạ Phùng Tuyền, còn em, lại là Diệp Tây Hi.”
Danh sách chương