Sau khi quăng cái xe ở lại, Hạ Phùng Tuyền cùng Diệp Tây Hi thừa dịp đêm khuya, hối hả chạy nửa vòng thành phố Rome cuối cùng đến một căn hộ trên con phố xầm uất náo nhiệt.

Đi tới cửa căn phòng ở lầu bốn, Hạ Phùng Tuyền móc ra chìa khoá, mở cửa.

Diệp Tây Hi nhìn xung quanh căn phòng một vòng, căn phòng này tuy hơi nhỏ nhưng vật dụng thì tương đối đầy đủ và quan trọng nhất là có một cái giường cực lớn và êm ái.

Diệp Tây Hi thả người vùi vào trong đám chăn nệm—– thật sự là rất thoải mái, chân tay đồng thời thả lỏng.

Thật cứ muốn như thế mà ngủ mãi thôi, không cần dậy nữa cũng được!

Cô nhắm mắt lại, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được Hạ Phùng Tuyền ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó da mặt cô bắt đầu thấy ngưa ngứa, giống như bị “người nào” đó hôn lên vậy.

“Mệt chết đi mất, đừng làm phiền em.” Diệp Tây Hi xua xua tay y hệt như đang đuổi muỗi không bằng.

Hạ Phùng Tuyền cũng có lúc biết nghe lời ví dụ như lúc này, không tiếp tục “quấy rối” cô nữa.

Tiếp theo, Diệp Tây Hi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, hiểu là hắn đã đi tắm rửa rồi, vội vàng tranh thủ thời gian ngủ một giấc lấy sức mới được.

Không biết đã ngủ bao lâu, cô dần dần cảm nhận được một bàn tay đang chậm rãi vuốt ve sống lưng mình.

Diệp Tây Hi cau mày, lầu bầu nói: “Hạ Phùng Tuyền, em mệt lắm, anh đừng làm phiền em mà.”

Hạ Phùng Tuyền ghé vào sát tai cô, nhẹ nhàng mờ ám thì thầm: “Anh làm là việc của anh, em ngủ là việc của em.”

Trải qua một ngày dài khẩn trương chạy trốn, Diệp Tây Hi chút khí lực để cử động đầu ngón tay cũng không có nên chỉ có thể xoay người nằm trên giường, tuỳ ý để cho hắn loay hoay “làm trò xằng bậy”.

Lồng ngực rắn chắc của Hạ Phùng Tuyền dính chặt vào sống lưng của cô, da thịt của cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập của hắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác an toàn quen thuộc khó nói thành lời.

Hạ Phùng Tuyền đưa tay từ sau về phía trước ngực cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve bầu ngực ấm mềm.

Sự đụng chạm kích thích khiến cho Diệp Tây Hi vẫn đang mơ màng trong cõi mộng ưm lên một tiếng.

Cô cảm giác được Hạ Phùng Tuyền đang bắt đầu cởi quần jeans của cô xuống.

Cô cảm giác được Hạ Phùng Tuyền đang vuốt ve đôi chân của mình.

Cô cảm giác được Hạ Phùng Tuyền đôi tay đã di chuyển lên trước ngực mình, chậm chậm cởi bỏ từng nút áo.

Hỏng bét! Mấy cái dấu hôn của tên khốn Du Nhất Giới! Nếu như bị Hạ Phùng Tuyền nhìn thấy thì quả thực là ngày tận thế a~

Diệp Tây Hi đang mê man bỗng bừng tỉnh, cơn buồn ngủ mất tiêu, trong phút chốc liều mạng đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, sau đó dùng hai tay kéo áo che ngực lại, vội vàng thanh minh: “Thúi quá, để em đi tắm trước nhé.”

Nói xong, nhanh như chớp lao như điên vào phòng tắm, vặn vòi xả nước đầy vào bồn.

Diệp Tây Hi cởi áo ra, hình ảnh trong gương hù doạ khiến cô ngơ ngẩn run lập cập.

Chỗ bộ ngực trắng như tuyết của cô lúc này đây chi chít chi chít toàn là dấu hôn đỏ ửng, như thể chỗ đó bị giày xoé dã man, thê thảm không nỡ nhìn.

Du Nhất Giới khốn khiếp!

Diệp Tây Hi trong lòng không ngừng nguyền rủa.

Trong bồn tắm nước không ngừng dâng đầy, lòng của cô cũng bất an sôi trào theo.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bình thường, Hạ Phùng Tuyền đã chưa lần nào chịu buông tha cho cô rồi, tối nay lại càng tuyệt đối không bỏ qua cho cô.

Như vậy, chỉ còn một cách đó là tận lực dù có phải chút hơi thở cuối cùng cũng không để cho hắn nhìn thấy thân thể mình.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, Diệp Tây Hi nhanh chóng tắm rửa, thay áo ngủ rồi đi ra ngoài.

Mở cửa liền phát hiện, Hạ Phùng Tuyền tựa lưng nửa nằm nửa ngồi bên đầu giường, đèn bàn lập loè bên cạnh, ánh đèn da cam nửa tối nửa sáng trên khuôn mặt hắn, khiến cho khuôn mặt ấy trở nên tuấn lãng mê người hơn.

Đôi mắt bình tĩnh đen láy đang dần nhen nhóm tí tách ngọn lửa nhỏ.

Lồng ngực cường tráng màu đồng bóng loáng theo hô hấp phập phồng lên xuống, lẳng lặng tản ra sức hấp dẫn.

“Anh đang tính có nên nện vỡ cửa phòng tắm một lần nữa không?” Hạ Phùng Tuyền mỉm cười.

Diệp Tây Hi nghe vậy liền nhớ tới tình cảnh trên hòn đảo hoang vắng lần trước, cũng bất giác mỉm cười theo.

“Lại đây.” Hạ Phùng Tuyền vươn tay.

Diệp Tây Hi ngoan ngoãn nghe theo, bước tới, ngồi bên cạnh hắn, sau đó nhanh chóng đưa tay tắt đèn bàn bên phải đi.

Thật tốt quá, chỉ còn cái đèn nhỏ bên trái kia thôi là đại công cáo thành.

Diệp Tây Hi đang âm thầm thực hiện kế hoạch của mình, tay vươn ra định hành động thì Hạ Phùng Tuyền ôm lấy cô, một lần kéo dứt khoát, đem cô đặt dưới thân hắn.

Hạ Phùng Tuyền hôn Diệp Tây Hi, thật sâu, cuồng dã, điên cuồng thưởng thức mật ngọt đôi môi cô.

Cô đã rời hắn đi quá lâu, lâu đến mức hắn tưởng như đang dần quên mất mùi vị của cô rồi.

Nhưng hoá ra không phải vậy, cô vẫn ngọt, vẫn giống như trong trí nhớ của hắn.

Hạ Phùng Tuyền bận rộn tay chân, Diệp Tây Hi cũng không hề nhàn rỗi.

Cô rón rén đưa tay cố gắng tắt cái đèn bên trái đi, chỉ còn một cửa ải nữa là cô sẽ an toàn.

Sáng mai có thể đem toàn bộ dấu hôn này vu hãm cho Hạ Phùng Tuyền rồi.

Diệp Tây Hi vươn tay, từ từ tiếp cận công tắc của cái đèn, 10 cm… 9 cm…5 cm… 4 cm… …1 cm…

Đúng lúc ấy, Hạ Phùng Tuyền bỗng nắm lấy eo cô, một lần nữa kéo cô trở lại, điều chỉnh tư thế của hai người.

Kết quả là, khoảnh cách giữa tay Diệp Tây Hi và công tắc của cái đèn lại quay về điểm xuất phát —-10cm!

Damn! (trong bản gốc là TMD: ta chỉ biết nó là chửi bậy nên dùng Damn cho nó nhẹ nhé )

Diệp Tây Hi thấp giọng mắng.

“Cái gì cơ?” Hạ Phùng Tuyền nghe thấy gì đó.

“À à, em nói là anh nhẹ một chút.” Diệp Tây Hi mỉm cười.

“Diệp Tây Hi, anh nhưng là đã bị cấm dục rất nhiều ngày rồi.” Hạ Phùng Tuyền khẽ cau mày: “Có lẽ làm đến lần thứ ba anh sẽ cố gắng nhẹ một chút…”

Diệp Tây Hi: “…”

Hạ Phùng Tuyền lại tiếp tục vùi đầu thực hiện “công việc vĩ đại” một cách hăng say, tay hắn vuốt ve toàn bộ cơ thể cô, tự do dạo chơi không bỏ xót chỗ nào, mỗi chỗ tiếp xúc đều nóng rát lên.

Diệp Tây Hi lại bắt đầu nỗ lực, cô khó khăn khôn cùng nhoài người tiến lại gần cái đèn, phải biết rằng dưới tình huống bị Hạ Phùng Tuyền áp đảo như thế này thì hiểm trở khó khăn là rất nhiều.

Không bao lâu, tay cô lại dần dần nhích tới gần công tắc của cái đèn, 10 cm…9cm… 5 cm… 4 cm… …1 cm…

Tình hình là rất bất thình lình, ngay tại lúc này, Hạ Phùng Tuyền lại nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay của hai người vào nhau.

Diệp Tây Hi căn bản là không có cách nào chạm được cái công tắc tắt đèn.

Damn x2!

Có lầm hay không thế? Diệp Tây Hi hoàn toàn nổi giận, cũng không còn kiên nhẫn nỗ lực thêm lần nữa, trực tiếp đẩy Hạ Phùng Tuyền ra, sau đó vươn tay, tắt đèn.

“Em làm gì vậy?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.

“Tắt đèn làm mới thú vị.” Diệp Tây Hi tỉnh bơ trả lời.

“Nhưng mà anh muốn nhìn em thật rõ.” Hạ Phùng Tuyền trong giọng nói nồng đậm lửa tình.

“Trong bóng tối các giác quan của anh mới thực sự nhạy bén, như vậy chúng ta mới có thể thấy mới mẻ hơn.” Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng nghĩ ra được lý do.

“Vậy ư? Nếu như điều đó có thể khiến cho em hợp tác như vậy thì cớ gì chúng ta không làm nhỉ?” Hạ Phùng Tuyền vừa nói vừa bắt đầu cởi áo ngủ của cô.

Nhưng giờ phút này lại xuất hiện thêm một nguy cơ nguy hiểm nữa, vừa lúc nãy bật đèn nên cô không nhận thấy, bây giờ đèn tắt hết, cô mới phát hiện ra ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng ngời, cộng thêm rèm cửa kéo hờ hờ, ánh trăng thẳng tắp tràn vào trong phòng, tuyệt đối có khả năng làm “chứng cứ vụng trộm” trên ngực cô bại lộ hoàn toàn, phơi bày trần trụi ngay.

Diệp Tây Hi dưới tình thế cấp bách, nắm lấy tấm chăn dày phủ lên người bọn họ.

“Em lại làm gì nữa thế?” Hạ Phùng Tuyền kháng nghị.

“Như vậy mới có cảm giác lén lút, không phải sẽ kích thích hơn sao?” Diệp Tây Hi lại bắt đầu lảm nhảm .

Cũng may Hạ Phùng Tuyền tinh trùng lên não (sặc sụa, vái bà tác giả, câu này cũng có thể viết ra…) không có chút nghi ngờ nào nữa, tiếp tục hoạt động OOXX trên người cô.

Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi, thở phào một cái.

Cô bây giờ mới hiểu cho thấu, những cô nàng chân đạp hai thuyền không dễ dàng đến cỡ nào, không cẩn thận sẽ chết không chỗ chôn, haiz…

Đang cảm khái cho thân phận bọn họ, chuyện bỗng nhiên phát sinh biến đổi lớn.

Hạ Phùng Tuyền chợt tung chăn ra, cơ thể Diệp Tây Hi hoàn toàn phơi bày, trần trụi dưới ánh trăng mờ ảo.

Bởi vì dùng sức mà hôn, áp lực không khí làm các mạch máu vốn lặn sâu dưới da đều nổi rõ lên, trên da thịt trắng nõn dấu vết những cái hôn ửng đỏ lại cực kì bắt mắt.

Dùng sức mà hôn.

Giờ phút này,ánh mắt Hạ Phùng Tuyền cũng lạnh giống như ánh trắng.

“Đây là cái gì?” Hắn hỏi.

Diệp Tây Hi cố gắng hít sâu một cái, ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn hắn: “Thì là dấu vết lúc nãy anh hôn em lưu lại chứ sao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện