Diệp Tây Hi không kịp nghĩ ngợi thêm một giây một phút nào nữa.

Cô giật phăng cánh tay đang bị Du Nhất Giới nắm chặt kia ra, liều mạng chạy về phía Hạ Phùng Tuyền.

Cô nhất định phải cứu Hạ Phùng Tuyền.

Tất cả diễn biến cảnh tượng xung quanh trong tích tắc ấy nhiều năm về sau mỗi khi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy kinh sợ và hỗn loạn vô cùng.

Chỉ có một hình ảnh khảm sâu trong tâm trí cô mà có lẽ cả đời này sẽ chẳng bao giờ phai nhoà, ngày hôm đó, khoảnh khắc đó, cô lao ra chắn trước mặt Hạ Phùng Tuyền chính xác là kiên định chắn trước mặt hắn, thế nhưng Hạ Phùng Tuyền lại đẩy cô ra, cảnh chớp nhoáng chỉ diễn ra trong vài tích tắc ngắn ngủi.

Sau đó, cô nghe thấy một tiếng súng vang lên, là loại súng đã lắp thêm bộ phận giảm thanh. Không!

Cô còn nghe thấy âm thanh ghê rợn của đạn ghim vào da thịt con người.

Rất nhỏ, nhưng thứ âm thanh đó lại khiến lòng người chấn động.

Rồi sau đó cô nhìn thấy, trên ngực Hạ Phùng Tuyền máu tươi nhanh chóng ào ạt xối xả chảy ra.

Đạn bắn trúng tim hắn rồi!

Hạ Phùng Tuyền trái tim trúng đạn bạc mất rồi!

Diệp Tây Hi trong giây phút đó chân tay lạnh như băng, bên tai ong ong chẳng nghe thấy tiếng động nào nữa.

Tiếp theo, thân thể Hạ Phùng Tuyền lắc lư, đổ xầm xuống nền đất lạnh!

Diệp Tây Hi dùng tay bịt kín vết thương trên ngực của hắn, ra sức bịt thật kín dùng nỗ lực cả đời để ngăn máu chảy ra, nhưng dòng máu hung hãn cuồng bạo không gì không chế được ấy vẫn cứ ào ạt xối xả tràn qua mười ngón tay cô.

Một mùi vị đặc biệt tanh nồng nặc.

Khí trời cũng không lạnh lắm nhưng Diệp Tây Hi đã thấy toàn thân buốt giá.

Du Nhất Giới bước tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng ghé sát bên tai cô mà nói: “Hạ Phùng Tuyền không trụ được nữa đâu, kẻ vừa nổ súng kia là kẻ chưa bao giờ bắn chệch mục tiêu.”

Diệp Tây Hi vẫn bất động đóng băng thành một bức tượng đá, cô nào còn tâm trí nào để quan tâm đến những gì hắn nói nữa.

Bây giờ trong mắt cô chỉ còn mỗi hình ảnh của Hạ Phùng Tuyền mà thôi.

Lúc này, bọn thủ hạ của Du Nhất Giới đã tề tựu đông đủ, bọn chúng nhanh chóng thu dọn hiện trường, mở cửa xe ra.

Du Nhất Giới bắt đầu ra sức kéo lê một Diệp Tây Hi trống rỗng như một con rối vào xe.

Nhưng Diệp Tây Hi vẫn không hề nhúc nhích, hoàn toàn bất động.

Cô vẫn nhìn không rời mắt khỏi Hạ Phùng Tuyền điên cuồng lau vết máu trên người Hạ Phùng Tuyền.

Du Nhất Giới đã hết kiên nhẫn chuẩn bị mạnh mẽ quăng cô lên xe.

Thì đúng lúc đó, mấy chiếc xe xa lạ từ đâu chạy tới trước mặt họ, “Cạch!” một tiếng, đoàn xe dừng lại.

Diễn biến mọi việc không có lấy một giây ngừng lại, rất nhanh có người bước xuống xe — đó là Mộ Dung Phẩm!

Nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn nơi nơi đều là máu trước mặt, ánh mắt Mộ Dung Phẩm liền trầm hẳn xuống.

Mà Du Nhất Giới nhìn thấy sự có biến động cũng bắt đầu cảnh giác.

Mộ Dung Phẩm và Du Nhất Giới không hổ là hai con cáo già tinh ranh, cùng lúc gật đầu ra hiệu cho bọn đàn em, ngay lập tức đám thủ hạ hai bên cùng đồng loạt rút súng ra, họng súng thẳng tắp nhằm vào đối phương.

Nhưng người qua đường cho rằng đây là cuộc thanh toán sống mái một phen của Hắc bang [Xã hội đen] thì rối rít thét chói tai chạy như điên khỏi hiện trường.

Giữa khung cảnh hỗn độn ầm ĩ tiếng đấu súng tiếng hét tiếng khóc…. Chỉ có duy nhất Diệp Tây Hi im lặng.

Cô vẫn im lặng chăm chú nhìn Hạ Phùng Tuyền, không nói một lời.

“Du tiên sinh, bây giờ chúng tôi phải nhanh chóng đưa Phùng Tuyền đi bệnh viện, xin mời các người mau cút sang một bên!” Mộ Dung Phẩm nhìn Du Nhất Giới, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc không có một chút ý đùa cợt nhả như những lần trước: “Nếu ngươi còn không biến thì hôm nay e rằng chúng ta sẽ phải sống mái một phen cho dù cả hai bên đều thua thiệt đi chăng nữa.”

“Đạn bạc đã găm vào trái tim hắn.” Du Nhất Giới chậm rãi thông báo: “Hạ Phùng Tuyền, vô phương cứu chữa rồi.”

“Đã như vậy, tại sao ngươi không dám để chúng ta mang hắn đi bệnh viện?” Mộ Dung Phẩm lạnh lùng hỏi.

“Hạ Phùng Tuyền — các ngươi có thể mang đi.” Du Nhất Giới cúi đầu nhìn về phía Diệp Tây Hi nói: “Chỉ có điều, cô ấy thì phải ở lại.”

“Ngươi cảm thấy bây giờ Tây Hi sẽ đi cùng ngươi ư? Cho dù ngươi trói chặt mạnh mẽ lôi đi thì ta dám quả quyết với ngươi cô ấy sẽ mãi mãi trong tình trạng thẫn thờ không sức sống và chỉ như một con rối nhưu lúc này đây mà thôi.” Mộ Dung Phẩm hét lên: “Ngươi đã dám khẳng định Phùng Tuyền vô phương cứu chữa rồi, tại sao không dám để Tây Hi tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, để cô ấy tận mắt nhìn thấy người mình yêu chết đi, làm cô ấy mất hoàn toàn hy vọng….Chẳng phải là tất cả những gì ngươi muốn làm đó thôi. Hơn nữa, bây giờ chúng ta đang đứng trên địa bàn của ngươi, chúng ta dù mọc thêm cánh cũng không thể nào chạy xa được, lần này đối với ngươi, có thể hoàn toàn yên tâm còn gì.”

Du Nhất Giới âm thầm gảy bàn tính trong bụng, cân nhắc nhìn tình trạng hai bên căng thẳng chĩa súng vào đối phương tư thế sẵn sàng, đúng vậy, dùng cứng chọi cứng cũng không phải là cách hay, hơn nữa, những lời Mộ Dung Phẩm cũng hoàng toàn hợp lý, cuối cùng Du Nhất Giới liền gật đầu đồng ý.

Vì thế, Mộ Dung Phẩm vội vàng mang Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi tới một bệnh viện hắn khá quen thuộc.

Diệp Tây Hi vẫn theo sát bên cạnh Hạ Phùng Tuyền, cô nắm chặt tay hắn.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô có thể cảm nhận rất rõ, cơ thể Hạ Phùng Tuyền đang dần lạnh đi.

Tham gia cấp cứu lần này, tất cả các bác sĩ đều là người của gia tộc Mộ Dung Phẩm, biết rõ đặc điểm kết cấu cơ thể người sói, vì vậy không cần phải giải thích lại càng không làm rối tung rối mù mọi chuyện lên.

Đến bệnh viện, Hạ Phùng Tuyền tim đập càng ngày càng yếu ớt, mà cơ thể hắn cũng bắt đầu từ từ từ từ hiện nguyên hình sói.

Diệp Tây Hi toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cô biết, đây là dáng vẻ cận kề với cái chết của người sói.

Hạ Phùng Tuyền….sắp chết…

Bác sĩ cuống cuồng đẩy cái cáng đựng Hạ Phùng Tuyền vào phòng phẫu thuật, Diệp Tây Hi đờ ra như một khúc gỗ lục tục đứng dậy cũng muốn theo vào.

Nhưng Mộ Dung Phẩm lại ngăn cản cô: “Đừng vào.”

“Tôi sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào đâu, tôi chỉ muốn lẳng lặng đợi ở một góc thôi mà, lặng lẽ chờ đợi anh ấy.” Diệp Tây Hi nhẹ giọng hỏi: “Mộ Dung, nếu như đổi lại ngày hôm nay người nằm bên trong kia không phải là Phùng Tuyền mà là Từ Viện thì anh cũng sẽ giống tôi bây giờ, đúng không?”

Mộ Dung Phẩm không có cách nào để phủ nhận, đúng vậy, đổi lại là Từ Viện, hắn nhất định cũng sẽ hành động giống hệt như Tây Hi lúc này.

Cho nên, hắn buông tay…

Diệp Tây Hi thay bộ đồ vô trùng, bước vào.

Giống như những gì cô đã nói, cô chỉ lẳng lặng yên tĩnh đứng ở một góc nhìn cuộc phẫu thuật giành lấy Hạ Phùng Tuyền từ tay tử thần diễn ra.

Hạ Phùng Tuyền trên mặt được người ta chụp bình dưỡng khí lên, trên người hắn cắm chi chít những ống nhỏ, mà tâm điện đồ bên cạnh, đường số mệnh nhấp nhô lên xuống trên tấm bảng của tâm điện đồ càng ngày càng yếu ớt…

Toàn bộ bác sĩ y tá đều bận rộn luôn chân luôn tay như đòi mạng, khẩn trương tiếp tục khẩn trương không ngừng khẩn trương hơn nữa nhưng vẫn vô dụng.

Diệp Tây Hi đờ ra, ngây ngẩn, lẳng lặng nhìn, giống như sự việc đang xảy ra trong căn phòng này không liên quan gì đến cô vậy.

Không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy những vạch nhấp nhô lên xuống trên điện tâm đồ không còn xuất hiện nữa, chỉ còn là một đường dài thẳng tắp, rồi cô nhìn thấy các bác sĩ đều dừng tay lại không cấp cứu nữa, cô còn nhìn thấy vị bác sĩ chủ trị tiếc nuối lắc đầu thở dài với cô.

Cuối cùng cô nhìn thấy, Hạ Phùng Tuyền, đã hoàn toàn biến thành một con sói.

Hạ Phùng Tuyền giống hệt hình ảnh của mẹ cô nơi tầng hầm kia, hai mắt nhắm chặt, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bên tai cô không ngừng vang lên những câu nói từng lời từng lời của Hạ Phùng Tuyền trước kia.

“Ngu ngốc!”

“Nhớ kỹ, tên tôi là Hạ Phùng Tuyền.”

“Thân hình của cô nhìn cũng không tệ lắm.”

“Diệp Tây Hi, nhớ kỹ cho tôi, cô còn thiếu tôi một cái quần lót đấy.”

“Nếu như sau này cô còn dám tránh tôi tôi liền nhốt cô cả đời ở chỗ này, để chúng ta cùng nhau ở trong này.”

“Chúng ta kết hôn cũng giống như việc em bưng cà phê lên cho tôi mỗi buổi sớm, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng cuối cùng em vẫn làm.”

“Anh rất mong chờ ngày hai chân thon dài kia của em quấn lên thắt lưng anh đấy.”

“Tối nay, Du Giang Nam còn chưa hôn được em, mà anh, thì lại hôn em đến ba lần. Dựa theo tình huống hiện tại thì xem ra, cơ hội em gả cho anh so với gả cho hắn hình như cao hơn…một chút xíu.”

“Người khác như thế nào anh không cần biết. Nhưng em và anh đã đính hôn rồi thì nhất định sẽ kết hôn… Không kẻ nào có thể ngăn cản được…”

“Đừng tốn công vô ích, em không thể nào trốn khỏi lòng bàn tay anh đâu.”

“Diệp Tây Hi, em vĩnh viễn là của anh, vĩnh viễn đều là như thế, trừ khi anh chết đi.”

Một hồi lâu rất lâu, Diệp Tây Hi cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ. Tất cả đều là nước mắt.

Tại sao cô lại khóc chứ? Diệp Tây Hi bối rối tự hỏi chính mình.

Vì sao cô phải khóc?

Hạ Phùng Tuyền rõ ràng chưa có chết mà.

Hắn nhất định vẫn sống.

Đã như vậy, tại sao cô lại khóc?

Diệp Tây Hi từ từ bước tới bên cạnh Hạ Phùng Tuyền, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.

Lạnh!

Bộ lông của hắn đã không còn ấm áp nữa!

Trở nên lạnh như băng!

Diệp Tây Hi cảm giác cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn lại, đau đến mức không thể chịu đựng nổi.

Cảm giác bi thương thống khổ đến khôn cùng mà chưa bao giờ cô biết đến lúc này đây đang vây bủa chôn chặt cô.

Cô không thể chịu đựng được nữa, gục trên người Hạ Phùng Tuyền mà khóc rống lên: “Hạ Phùng Tuyền, anh mau tỉnh lại đi! Anh không được chết! Em thề, sau này nhất định sẽ mãi ở bên cạnh anh, không đi bất cứ nơi nào khác! Em sẽ nghe theo mọi điều anh nói cũng sẽ không bao giờ chọc giận anh nữa! Xin anh hãy tỉnh lại! Xin anh đấy!”

Cô lạc hẳn giọng, khào khào trăm ngàn thống khổ đau thương, tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp căn phòng phẫu thuật u ám lạnh lẽo.

Trái tim cô đau lắm xót lắm giống như bị kẻ nào đó hung hăng xé rách, cô không thở nổi.

Hai mắt của cô, ngập tràn nước mắt không làm sao ngừng tuôn rơi được.

Tất cả khí lực của cô, hoàn toàn biến mất, cô ngồi bệt trên sàn nhà lạnh buốt hai chân không còn sức lực mà đứng lên nữa rồi.

Hạ Phùng Tuyền, một Hạ Phùng Tuyền bá đạo ngang ngược,một Hạ Phùng Tuyền kiên cường và mạnh mẽ, một Hạ Phùng Tuyền ích kỷ theo chủ nghĩa đại nam nhân.

Người con trai ấy, người cô yêu— Hạ Phùng Tuyền đã không bao giờ quay trở lại nữa rồi.

Trái tim người con trai ấy đã ngừng đập, liệu kì tích có xuất hiện, phép màu có xảy ra hay tất cả đã quá muộn, hạnh phúc giờ đã tuột khỏi tầm tay và tương lai chỉ là một khoảng trống không gì lấp đầy được….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện