*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn nghĩ là thiên lôi dẫn đến địa hỏa, núi lở động phải sóng thần, đao quang kiếm ảnh, tai nạn thế kỷ.
 
Sự thật lại là không khí thuận lợi tốt lành, bầu không khí lại còn có chút hòa hợp vui vẻ, cả nhà đoàn viên.
 
Cố Tân Giác cẩn thận lùa cơm vào miệng, thầm nghĩ quỷ dị, thật sự quỷ dị.

 
Nhưng Lâm Nguyệt Nga thật sự rất nhiệt tình với Khúc Hiểu, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát cô ấy, miệng không ngừng nói cô ấy nên ăn nhiều chút, đúng thật là làm tốt một người mẹ chồng tiêu chuẩn.
 
Cố Đình Phong không thích nói chuyện, cũng không có dấu hiệu sẽ gây khó dễ cho người khác trên bàn cơm.
 
Ăn cơm, dường như thật sự chỉ là ăn cơm.
 
Thẩm Tinh Hòa lặng lẽ quét mắt một vòng, đồ ăn Cố gia cơ bản đều là khẩu vị cay nóng kích thích vị giác, cô ăn không quen, chỉ có thể gắp đồ ăn ở một đĩa nấm hương xào không bỏ ớt.
 
Cố Tân Ngữ quay đầu nhìn thoáng qua cô, sau đó im lặng cầm một cái bát không, đổ một ít nước vào, tiếp theo kẹp một miếng gà cay rát lên, thả vào trong bát khuấy một chút, cuối cùng đặt vào trong đĩa của Thẩm Tinh Hòa.
 
Lâm Nguyệt Nga có vô tình liếc qua, nhíu nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.
 
Cơm nước xong, dì giúp việc thu dọn bát đũa xong bỏ chạy, sau đó mang ít trái cây lên, ngay lúc Thẩm Tinh Hòa cho rằng màn gặp người lớn trong nhà sẽ phải kết thúc trong không khí hòa thuận quỷ dị này.
 

Khúc Hiểu im lặng thì thôi, nhưng một khi lên tiếng thì khiến người ta không khỏi chấn động, lập tức ném một trái bom xuống bầu không khí im lặng.
 
"Cháu muốn hủy hôn." Giọng điệu cô ấy đều đều, bình tĩnh.
 
Sắc mặt Cố Đình Phong lập tức thay đổi, lại không tiện trút giận lên Khúc Hiểu, chỉ có thể chuyển lên người Cố Tân Ngữ, ánh mắt sắc bén nhìn anh: "Có phải con ép Hiểu Hiểu đến từ hôn?"
 
So với ông thì Cố Tân Ngữ còn kinh ngạc hơn, nhưng rất nhanh anh đã thu hồi vẻ kinh ngạc, cầm lấy một miếng táo nhét vào trong miệng Thẩm Tinh Hòa, hỏi ngược lại: "Con có bản lĩnh đó thì còn đợi đến bây giờ?"
 
Lâm Nguyệt Nga vội vàng kéo tay Khúc Hiểu, tận tình khuyên bảo: "Hiểu Hiểu à, con đừng kích động, thằng nhóc Tân Ngữ này chọc con tức giận, có chúng ta chống lưng cho con mà. Cố gia chúng ta đây chỉ nhận mỗi đứa con dâu là con đây thôi." Trong lòng bà thật sự thích đứa con dâu tương lai này.
 
Khúc Hiểu lắc lắc đầu, lời nói ra lại kinh người: "Cháu không gả cho Cố Tân Ngữ cũng có thể làm con dâu bác."
 
Lâm Nguyệt Nga ngây ra, đây là ý gì?
 
Cố Tân Giác mới vừa nhét một miếng dưa hấu vào trong miệng, nghe thấy lời này thì sợ đến mức hơi nghẹn, mặt đỏ lên, ho khan liên tục.
 
"Cố Tân Giác?" Đột nhiên bị gọi tên, cả người Cố Tân Giác đều chấn động, vốn định lúc không có ai chú ý đến cậu thì lặng lẽ trốn đi, không ngờ vẫn bị đôi mắt sắc bén của Khúc Hiểu phát hiện. Lúc cậu nghe thấy Khúc Hiểu muốn từ hôn thì đã có dự cảm không lành, ăn dưa ăn đến trên người mình, cậu có thể bi thương hơn nữa không.
 
"Chị dâu?" Cậu quyết định giả ngu.
 
"Ở trên giường anh cũng không phải gọi em như vậy nha." Hai mắt Khúc Hiểu híp lại, dùng ánh mắt ép Cố Tân Giác ngồi xuống lại, sau đó tiếp tục ném bom ra ngoài: "Là đàn ông thì đừng làm con rùa rụt cổ, thành thành thật thật đi, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị."
 
Vẻ mặt lúc này của Lâm Nguyệt Nga và Cố Đình Phong trông không khác gì cái bảng pha màu, khó coi đến cực điểm. Cố Tân Ngữ lại không có lấy một chút phẫn nộ khi bị đội nón xanh nào, ngược lại hơi mừng rỡ, bày ra thái độ xem kịch vui.
 
Cố Tân Giác vốn định giả bộ hồ đồ, chết không chịu nhận, lại không ngờ Khúc Hiểu đã có chuẩn bị từ sớm. Cô ấy bình tĩnh lấy một cuốn sổ khám bệnh từ trong túi xách nhỏ ra, ném lên trên bàn, lại bình tĩnh mở miệng: "Em mang thai."
 
Lâm Nguyệt Nga vươn tay run rẩy cầm lấy cuốn sổ khám bệnh kia, nhìn xem, bảy tuần, lúc này bà không biết nên vui vẻ hay là phẫn nộ nữa.
 
Ánh mắt Cố Đình Phong nhìn về phía Cố Tân Giác như dao nhỏ, ấn đường giật giật. Hai thằng con trai, không đứa nào bớt lo được.
 
Cố Tân Giác: ??? Em chết rồi. Chỉ mới một lần, lại trùng hợp như vậy mà trúng?
 
Cố Tân Ngữ: Anh sống.
 
Thẩm Tinh Hòa: Quả nhiên thế giới của kẻ có tiền thật sự thần kỳ.
 
Xảy ra chuyện thế này, Cố Tân Ngữ mau chóng dẫn theo Thẩm Tinh Hòa chạy khỏi chiến trường, ai tạo ra cục diện rối rắm này thì tự mình đi giải quyết đi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện