*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài cửa lại một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Tinh Hòa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt chưa khô, vui mừng mở cửa ra. Sau khi nhìn thấy người quen thuộc đang đứng ngoài cửa, ngây ngốc đứng tại chỗ, nụ cười nơi khóe miệng cũng cứng đờ trong nháy mắt.
 
“Chú Tần.” Cô vô thức lùi lại hai bước, trong nháy mắt sắc mặt chuyển sang xám xịt, trái tim như bị buộc vào tảng đá chìm thẳng xuống.
 
Người đàn ông mặc âu phục mang giày da, đeo một cặp kính viền màu vàng. Đôi mắt cười như không cười trốn đằng sau thấu kính hơi mỏng, nụ cười nhẹ cũng thấp thoáng bên môi, “Tiểu Hòa, chơi chán thì nên về nhà thôi.” Đôi môi mỏng của ông chuyển động, giọng điệu cưng chiều, ý cười nơi khóe môi ngày càng sâu, giống như tìm về vật cưng ham chơi ở bên ngoài. Thẩm Tinh Hòa cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, chỉ cảm thấy trái tim mình nhưng chìm thẳng xuống dưới đáy cốc.

 
Cô vô thức muốn đóng cửa lại nhưng bị người đàn ông vượt lên trước một bước vươn tay giữ cánh cửa, hơi dùng sức đẩy cửa ra bước vào.
 
Cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng theo Tần Thăng trở về nhà họ Tần, chồng trước của mẹ cô, đã từng là cha dượng trên danh nghĩa của cô. Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hô mưa gọi gió ở thường trường, người lại đẹp trai nho nhã, ăn nói hài hước. Lúc ấy chỉ cần liếc mắt một cái, Thẩm Duyệt mẹ của cô liền yêu người đàn ông này, cho dù ông ta nhỏ hơn Thẩm Duyệt đến mười lăm tuổi. Ngay từ đầu cô đã thích người cha dượng này, núp sau lưng mẹ, nhưng không nhịn được mà lộ nửa cái đầu ra dò xét, Tần Thăng rất thích cười, nhìn qua thì tính tình rất tốt, rất quan tâm đến cô cùng với mẹ cô.
 
Bọn họ cứ như thế mà sống với nhau một cách tốt đẹp mấy năm liền, thẳng cho đến một đêm khuya, cô khát nước đi xuống bếp uống nước, lúc đi ngang qua phòng Thẩm Duyệt nghe được tiếng rên rỉ kiềm chế, cửa phòng lại mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra một ánh đèn vàng nhàn nhạt. Cô tò mò bước qua, nhìn vào bên trong khe hở kia.
 
Trên chiếc giường làm bằng gỗ thật chạm khắc hoa văn, người đàn ông cường tráng đang đè một người phụ nữ mảnh mai, trắng nõn, không ngừng tiến vào rút ra. Cô cũng không phải là không biết chuyện nam nữ, cũng đã từng xem qua mấy bộ phim đen với bạn học, nhưng vẫn chưa hề tận mắt thấy hiện trường kích thích đến mức này, nhất là nhìn trộm mẹ mình cùng với cha dượng làm tình.
 
Hơi thở thô nặng kiềm chế của người đàn ông cùng với tiếng rên rỉ nhỏ vụn của người phụ nữ làm cho bụng cô cũng dâng lên một ngọn lửa, giữa hai chân cũng vì thế mà ẩm ướt.
 
Cô lặng lẽ nhìn trộm, Tần Thăng đổi thành một tư thế nhìn về phía cửa, Thẩm Tinh Hòa vội vàng trốn đằng sau cánh cửa, mang theo một chút may mắn trong lòng, lặng lẽ dời về phía khe cửa, may mắn phát hiện ra bên trong không có ai chú ý đến cô.
 
Đôi mắt Tần Thăng khép hờ, cặp kính gọng vàng đã ném qua một bên, thiếu đi sự nho nhã ngày thường mang theo mấy phần phóng túng. Thẩm Duyệt đang ngồi bên trên eo của người đàn ông, cô cũng thấy rõ ràng vật to lớn giữa hai chân người đàn ông đang ra vào bên trong miệng nhỏ của người phụ nữ như thế nào.
 

Tiếng va chạm giòn giã của thân thể, tiếng rên rỉ mập mờ của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông làm cho cổ họng của Thẩm Tinh Hòa khô khốc, thất thần trong giây lát, ngón tay không kiềm chế được mà sờ vào chỗ ẩm ướt ở thân dưới, bàn tay không quá thuần thục mà sờ âm đế mẫn cảm, lặng lẽ tự an ủi bản thân. Kích thích làm cho cô không nhịn được mà cũng phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ xíu. Nhưng mà bên trong dứt khoát không có ai để ý đến cô, thẳng cho đến khi người bên trong dây dưa tiếng rên rỉ ngày một to hơn, tiếng va chạm thân thể ngày càng dồn dập hơn, cô cũng tăng nhanh tốc độ của bàn tay, sau đó run rẩy mà lên đỉnh.
 
Thẩm Tinh Hòa mê mang mở mắt ra, sau khi cao trào thân thể vẫn còn đang run rẩy. Trong khoảnh khắc mở mắt ra chạm vào ánh mắt bên trong, không biết lúc nào người đàn ông cũng đang nhìn đến. Huyết dịch toàn thân cô như đông lại, vừa hoảng loạn vừa xấu hổ, vội vàng chạy mất.
 
Ngày hôm sau khi rời giường, lúc cô xuống lầu ăn sáng nhìn thấy Tần Thăng đang ăn điểm tâm, cô nhớ tới chuyện mình nhìn trộm tối qua, có tật giật mình mà cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Chào buổi sáng, chú Tần.”
 
Khóe miệng của Tần Thăng từ đầu tới cuối đều mang theo ý cười, dường như tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong mắt lộ ra tình cảm, vẫy vẫy tay với cô, “Đến đây ăn sáng, ăn xong chú chở con đến trường.”


 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện