*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Thẩm Tinh Hòa xóa hết phương thức liên lạc của Cố Tân Ngữ xong, thế giới giống như hoàn toàn trống rỗng, thật sự không thể nào nói được là bi thương đến mức độ nào, thất vọng cùng mất mát càng nhiều hơn.
 
Lúc này, nhóm học sinh cấp ba lâu nay vẫn im hơi lặng tiếng đột nhiên xôn xao, bắt nguồn từ chuyện một người nam học sinh tên là Vệ Mân đi du học về. Mấy bạn nam chơi thân với anh ồn ào muốn bày tiệc đón gió tẩy trần dùm cho anh. Cô cũng chẳng mấy thân thiết với Vệ Mân, chỉ nhớ rõ anh rất ít nói cũng chẳng thích tiếp xúc với nữ sinh. Bạn nam của anh cũng không tính là ít, cô chỉ nhìn lướt qua sau đó định đóng khung chat lại.
 
Bất chợt cho một bạn nam thích gây sự @ cô (*) một cái, “Lớp trưởng à, bạn lên nói một câu đi, bạn học cũ chúng ta cùng nhau họp mặt một chút.”

 
(*) Tag tên như trong Messenger hay Zalo.
 
Thẩm Tinh Hòa cắn cắn môi, giả vờ như không thấy.
 
May mắn thay, mọi người cho là cô chưa đọc được tin nhắn, cũng không có ai tiếp tục bám theo cô không thả, chủ đề bên trong nhóm lại quay về Vệ Mân.
 
“Ở nước ngoài, Vệ Mân học chuyên ngành tâm lý hay sao?” Có người đột nhiên hỏi một câu.
 
Thẩm Tinh Hòa đang muốn đóng lại khung chat, lơ đãng nhìn qua tin nhắn này, ngón tay dừng lại một chút. Gần đây cô đang nghĩ đến chuyện tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy cho Thẩm Duyệt, để xem có thể giúp bà tìm lại ký ức hay không. Cô vẫn luôn cảm thấy Thẩm Duyệt bị chuyện gì đó kích thích cho nên lựa chọn trốn tránh cố ý không muốn nhớ lại chuyện lúc trước.
 
Cô nghĩ nghĩ, trong nhóm cô @ người bạn nam đã tag cô lúc nãy, trả lời “Được.”
 
Ngày họp lớp hôm đó, cô đẩy cửa ra. Mấy năm không gặp dáng vẻ của mọi người cũng thay đổi không ít, nghe thấy tiếng mở cửa, tầm mắt của mọi người đồng loạt quét đến.
 

Thẩm Tinh Hòa cũng lướt qua một vòng, sau đó dừng lại trên người Vệ Mân một chút. Anh mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, chỉnh tề chải ra sau gáy. Giữa lông mày lộ ra vẻ xa cách nhàn nhạt, ánh mắt hai người chạm nhẹ một cái, anh khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó lại tùy ý mà dời đi nơi khác.
 
“Lớp trưởng của chúng ta cho dù trưởng thành vẫn là một người vô cùng rạng rỡ, không hổ là nữ thần của tớ.” Có một người bạn học nam nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.
 
“Đáng tiếc là nữ thần của cậu căn bản không nhìn cậu chút nào.” Người bên cạnh trêu chọc.
 
Thẩm Tinh Hòa phớt lờ nghị luận sôi nổi của bọn họ, bước từng bước nhỏ, dưới tầm mắt dò xét của mọi người, lượn một vòng lớn, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Vệ Mân.
 
Mãi cho đến khi cô ngồi xuống, mới phát hiện sắc mặt của mọi người trở nên kỳ quái, ngược lại Vệ Mân ngồi bên trái cô lại không có chút biểu cảm gì, thậm chí ngay cả đầu cũng không di chuyển đi chút nào.
 
Thẩm Tinh Hòa cũng không hiểu cho lắm, nghiêng đầu hỏi nữ sinh đang ngồi bên phải, “Chỗ tớ ngồi có vấn đề gì sao?”
 
Nữ sinh ngồi bên phải Thẩm Tinh Hòa tên là Hứa Tiểu Yến. Khi còn đi học quan hệ giữa hai người cũng không tệ, mặc dù tốt nghiệp xong nhiều năm không liên lạc nhưng khi gặp lại không có chút cảm giác ngượng ngùng xa lạ.
 
Hứa Tiểu Yến liếc mắt nhìn Vệ Mân người có thần sắc nhàn nhạt, ghé sát bên tai Thẩm Tinh, thấp giọng nói: “Chỗ cậu ngồi là của Vạn Thiến, cô ấy đi toilet rồi. Chút nữa quay về thấy cậu ngồi đây chắc chắn là sẽ buồn bực cho xem.”
 
Thẩm Tinh Hòa hơi sửng sốt sau đó mới phản ứng lại. Vạn Thiến là fan cuồng của Vệ Mân, khi còn đi học, ngày nào cũng như một cái đuôi đi sau lưng Vệ Mân. Thậm chí còn ỷ mình là con gái của Hiệu trưởng đe dọa những nữ sinh tiếp cận Vệ Mân. Kết quả là trong suốt bao năm cấp ba, bên người Vệ Mân không có bất kỳ nữ sinh nào.
 
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Thẩm Tinh Hòa vừa định đổi chỗ ngồi, ngẩng đầu thấy Vạn Thiến mang theo sát khí bước đến.


 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện