*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau anh đưa cô về nhà, Thẩm Tinh Hòa đi hai bước quay đầu lại thấy anh vẫn đứng ở dưới cây long não ven đường, trên người vẫn mặc cái áo sơ mi trắng kia, tóc đen áo trắng, mặt mũi mờ nhạt, dưới ánh mặt trời lộ ra thanh xuân tươi đẹp.
 
Trên áo sơ mi nhiều hơn hôm qua không ít nếp nhăn, cô nghĩ đến điên cuồng tối hôm qua, trên gò má nhiễm lên ráng đỏ.
 
Vệ Mân nhìn thấy sắc mặt vừa mềm mại vừa quyến rũ của cô, cuối cùng nhịn không được tiến lên ôm lấy eo cô ép lên người mình, cúi xuống hôn đôi môi hồng nhuận của cô.

 
Mưa lớn qua đi, trong không khí đều mang theo mùi đất, một trận gió thổi qua, lá cây vang lên ào ào, tóc dài người con gái bị gió thổi bay, mắt nhắm lại, ánh sáng chiếu lên lông mi rung động nhè nhẹ.
 
Cố Tân Ngữ bóp tắt tàn thuốc trong tay, dưới chân còn có một đống tàn thuốc. Tối hôm qua anh nghe lời Cố Tân Giác chạy đến dưới lầu nhà cô, ngồi xổm một đêm rốt cuộc đợi được cô trở về nhưng nhìn thấy lại là tình cảnh anh anh em em hiện tại.
 
Trai tài gái sắc, đúng thật là tuyệt phối. Khóe miệng anh nâng lên một nụ cười chế giễu, chậm rãi đi về phía cô
 
Vệ Mân phát hiện ra anh trước theo bản năng giấu Thẩm Tinh Hòa sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm anh.
 
Lúc đầu Thẩm Tinh Hòa không hiểu, hơi nghiêng người ra dò xét, đối mắt với Cố Tân Ngữ, sắc mặt anh u ám, đáy mắt có quầng thâm rất nặng, nhìn tiều tụy chịu không nổi.
 
Anh đến gần cười lạnh một tiếng, mở miệng nói ra lời nói hết sức bén nhọn, "Mấy ngày trước còn ở dưới người tôi vừa phóng túng vừa lẳng lơ, nhanh như vậy đã leo lên giường người đàn ông khác rồi?"
 
Thẩm Tinh Hòa bị lời nói của anh đâm đau nhói, khó chịu cắn môi dưới, trong mắt hiện ra ánh nước, cô theo bản năng muốn rút tay bị Vệ Mân nắm ra.
 

Vệ Mân nghiêng đầu, mu bàn tay trấn an cô, nắm tay cô càng chặt, sau đó mặt mũi ý lạnh càng sâu, nói với Cố Tân Ngữ, "Hai người đã chia tay, cô ấy ở cùng ai cũng không có quan hệ với anh."
 
Cố Tân Ngữ không để ý đến anh, chậm rãi tới gần, hai người đứng thẳng đối diện nhau, không khí xung quanh đều ngưng đọng lại.
 
"Anh đi đi, chúng ta đã kết thúc." Thẩm Tinh Hòa ngẩng đầu nhìn thẳng anh, trên mặt không hề có ý lùi bước, ánh mắt anh từ khuôn mặt xinh đẹp của cô dời xuống, bỗng nhiên nhìn thấy dấu đỏ chỗ cổ cô, anh không mở mắt, ngực từng trận nhói đau, sau đó nhìn ánh mắt sáng ngời của cô cắn răng hỏi, "Hai người làm rồi sao?"
 
Cô đứng thẳng lưng gật đầu, kiên quyết lại lãnh khốc, "Làm rồi."
 
Đã sớm đoán được đáp án nhưng chính miệng cô nói ra lại mang tới chấn động càng lớn, trái tim như bị từng đao lăng trì thống khổ.
 
Anh bới loạn đầu tóc rối bời, cười ra tiếng nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, "Tốt, rất tốt." Anh tự nhủ lầm bầm hai câu, quay người đầu cũng không quay lại rời đi.
 
Cố Tân Ngữ trở lại xe, tức giận đập tay lái hai cái, đáy mắt đỏ một mảnh, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn màn hình mấy lần gửi một tin nhắn ngắn đi.
 
Lúc này Lâm Lâm đang cầm tờ đơn ngồi ở phòng phẫu thuật, nước mắt đã làm ướt nhẹp tờ siêu âm B, nghĩ đến chuyện lát nữa phải đối mặt trong lòng cô hoảng sợ không ngừng, chỉ có thể áy náy sờ đứa bé trong bụng, lòng bàn tay mơ hồ có thể cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ thai nghén trưởng thành trong bụng mình.
 
Cho đến khi y tá gọi tên cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, đứng dậy máy móc đi vào phòng phẫu thuật. Trong chớp mắt đẩy cửa ra điện thoại di động của cô vang lên một tiếng, cô ôm hy vọng cuối cùng lấy điện thoại ra, sau khi nhìn rõ tin nhắn phía trên thì nháy mắt lệ như suối trào.
 
Thẩm Tinh Hòa vào nhà phát hiện Thẩm Duyệt đang đứng ở ban công nhìn xuống cái gì đó, cô đi tới thuận theo ánh mắt Thẩm Duyệt nhìn xuống, phát hiện vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình vừa rồi xảy ra.
 
Cô có thể cảm giác được tâm tình của Thẩm Duyệt không tốt lắm, mặc dù bình thường bà cũng không có quá nhiều biểu cảm, xa lạ lạnh nhạt với tất cả mọi người nhưng hôm nay tâm tình của bà ngoại trừ lạnh nhạt còn trộn lẫn rất nhiều cái khác.
 
Thẩm Tinh Hòa lên tiếng gọi mẹ, tay vừa mới chuẩn bị khoác lên vai bà thì bị bà không dấu vết tránh đi, sau đó quay người trở về phòng mình.
 
Thẩm Tinh Hòa có chút không hiểu, khoảng cách hơi rút ngắn gần đây giống như phí công nhọc sức.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện