*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Em sờ đủ chưa?" Anh thanh thanh giọng, ra vẻ không kiên nhẫn. Tuy rằng anh rất vui khi cô ăn đậu hũ của anh, nhưng đây cũng là khảo nghiệm cực lớn đối với tính nhẫn nại của đàn ông. Anh thật sự rất muốn xé mở mặt nạ, nhào qua ăn cô sạch sẽ, đến cả cặn bã xương cốt cũng không để dư lại, ai bảo cô lại mê hoặc người khác như vậy.
 
Lúc này Thẩm Tinh Hòa mới thu tay lại, cũng không giải thích gì, chỉ cách lớp mặt nạ cười cười.
 
Ngày hôm đó, Cố Tân Ngữ kết thúc công việc trong tay từ sớm, lúc xuống lầu lại phát hiện trước cửa tiệm bán hoa có không ít người vây quanh. Anh đẩy người vây quanh ra đi vào, lửa giận lập tức bốc cao nghi ngút.

 
Một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi đang gắt gao nắm lấy cánh tay Thẩm Tinh Hòa, to tiếng tranh chấp gì đó. Thẩm Tinh hòa đưa lưng về phía cửa, không thấy rõ được vẻ mặt cô, nhưng từ thân hình run nhè nhẹ và cánh tay không ngừng giãy giụa có thể thấy, tình huống không mấy tốt đẹp gì.
 
Chân dài thẳng tắp của Cố Tân Ngữ bước qua, nhấc chân đá vào đầu gối của người đàn ông kia một phát. Lực chú ý của tên kia đều đặt trên người Thẩm Tinh Hòa, cho nên đột nhiên không kịp phòng bị bị một cú này khiến cho phải quỳ trên mặt đất.
 
Thẩm Tinh Hòa thuận thế rút cánh tay về, quay đầu thấy là Cố Tân Ngữ thì không chút nghĩ ngợi đã trốn ra sau lưng anh.
 
"Ông fuck, con mẹ nó mày là ai vậy hả?" Tên đàn ông tức muốn hộc máu, lồm cồm bò dậy, muốn nhào qua lại bị Cố Tân Ngữ cho một quyền ngã xuống đất. Một quyền này anh hơi dùng lực, đánh lên mặt tên kia, hắn ta ngã xuống đến đầu cũng ngốc luôn.
 
Xử lý tên cặn bã này xong anh mới bình tĩnh lấy di động trong túi ra, lạch cách ấn xuống một dãy số. Sau đó có mấy bảo an chạy đến, kéo tên đàn ông đang nằm liệt trên mặt đất như con lợn chết kia ra ngoài.
 
Tên kia lấy lại chút ý thức cuối cùng, vừa giãy giụa vừa gào lên: "Mày biết tao là ai không, tao là anh nó."
 
Cố Tân Ngữ cúi đầu, tỉ mỉ đánh giá Thẩm Tinh Hòa, thấy ngoại trừ sắc mặt cô hơi trắng thì trên người cũng không có vết thương gì.
 

Nghe thấy tên kia vẫn còn gào thét chửi bới đầy khí thế ở bên kia, anh đến cả mí mắt cũng không nâng, nhàn nhạt đáp: "Ồ, đừng nói mày là anh cô ấy, dám bắt nạt cô ấy, cho dù là ba của Tinh Hòa thì tao cũng vẫn đánh như thường."
 
"Thẩm Tinh Hòa!" Không biết lấy sức lực từ đâu, hắn ta đột nhiên tránh khỏi kìm hãm của bảo an, lao thẳng về phía Thẩm Tinh Hòa, lại bị Cố Tân Ngữ tay mắt nhanh nhạy cản lại.
 
"Mày đừng để vẻ nhu nhược đáng thương này của nó lừa, nó chính là một con để tiện đến cả ba mình cũng quyến rũ!" Hai mắt người đàn ông đỏ tươi, giống như một dã thú, hận không thể nhào qua xé nát cô.
 
Thẩm Tinh Hòa lập tức như bị rút sạch máu toàn thân, sắc mặt trắng bệch, thân thể càng run dữ dội hơn, tựa như sắp không đứng nổi nữa.
 
Người vây xem bên ngoài vẫn còn chưa rời đi, khẽ thì thầm về chuyện bên trong.
 
Cố Tân Ngữ vươn một bàn tay nắm lấy tay cô, nhéo nhéo lòng bàn tay trấn an, sau đó hướng về phía bảo an vẫn còn chưa phản ứng lại ngoài cửa quát: "Mấy người còn thất thần ra đó, không mau kéo người đi? Tôi mời các người đến để xem kịch à?"
 
Hai bảo an liếc nhau một cái, vội vàng đi tới kéo người đi. Lần này hắn ta không còn giãy giụa nữa, chỉ dùng ánh mắt hàm chứa tức giận gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Hòa.
 
Người vây bên ngoài đã xem náo nhiệt xong, cũng sôi nổi tản ra bốn phía. Cố Tân ngữ quét mắt nhìn bốn phía, khắp tiệm bán hoa đều bừa bãi, hầu hết chậu hoa đều bị đập vỡ, khắp mặt đất đều là mảnh vụn, bùn đất, cánh hoa tán loạn.
 
Anh lại gọi điện thoại cho người qua đây dọn dẹp, sau đó đưa Thẩm Tinh Hòa về nhà trước đã.
 
Về đến nhà, Thẩm Tinh Hòa không nói một lời mà chỉ dựa người trên sô pha, hai chân cuộn lại, đầu đặt trên đầu gối, ngơ ngẩn xuất thần.
 
Cố Tân ngữ thở dài khe khẽ, rót cho cô cốc nước, sau đó ngồi xuống sô pha nhỏ ở đối diện, lấy di động ra sắp xếp một ít công công.
 
"Anh không có gì muốn hỏi à?" Qua một hồi lâu, cô mới nhìn về phía anh.
 
"Nếu muốn nói em nhất định sẽ nói." Anh vừa vặn sắp xếp công việc xong, cất di động đi, trông thấy dáng vẻ rầu rĩ của cô nên đứng dậy lấy một chai rượu vang đỏ từ ngăn tủ ra, lắc lắc với cô: "Uống chút chứ?"
 
Vành mắt Thẩm Tinh hòa còn hơi hồng hồng, cô hít hít mũi, thành thật đáp: "Tôi chưa từng uống rượu."
 
"Tôi cũng không phải muốn em uống say, đây là rượu vang đỏ, em nhấp môi chút chút sẽ có lợi cho giấc ngủ." Anh cầm hai cái ly chân cao, rót cho cô một chút.
 
Thẩm Tinh Hòa do dự chốc lát, sau đó chậm rãi duỗi tay nhận lấy, nhấp một ngụm nếm thử, trong mắt có chút ngạc nhiên như phát hiện được một vùng đất mới, gật đầu tán thưởng: "Ngon quá."
 
"Đương nhiên rồi, đây chính là loại quý hiếm đấy." Anh nâng mi đầy kiêu ngạo, vừa dứt lời bỗng phát hiện ly trong tay Thẩm Tinh hòa đã trống không, cô đang liếm liếm môi, vẻ như chưa đã cơn thèm, hai mắt nhìn bình rượu chằm chằm, ý tứ đã rất rõ ràng.
 
Cố Tân Ngữ có lòng tốt nhắc nhở: "Không thể uống vội như vậy, phải từ từ thưởng thức." Vừa nói vừa rót cho cô một ly nữa.
 
Anh đoán được đây là lần đầu cô uống rượu, tửu lượng có thể không quá cao, cho nên anh nghiêm túc nắm chắc chừng mực, không để cô uống quá nhiều, nhưng mà tửu lượng của cô không phải không tốt mà là kém đến rối tinh rối mù.
 
Ly thứ hai mới vừa xuống bụng thì ánh mắt cô đã bắt đầu mông lung, hai má ửng hồng, giống như áng mây nơi chân trời, đầu lớn cũng bắt đầu lớn mật, có lẽ là rượu khiến con người ta can đảm hơn, cô bắt đầu nói linh tinh.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện