Editor: Sakura Trang
Tĩnh hoài chi bạn, thùy liễu y y
Người đến người đi trên đường lớn, Vi Sinh Lan chậm rãi đẩy xe lăn đi về phía trước, không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh thỉnh thoảng nhìn về phía mình. Mà Kỳ Yến cũng đã sớm thành thói quen với những thứ này, vẻ mặt cũng nhàn nhạt giống vậy.
Quả thật thái độ của mọi người với người có tàn bệnh luôn không quá thân thiện. CHo dù đối với người trong nhà mình, từ trước đến giờ cũng là che giấu không kịp, tuyệt đối sẽ không công khai giống như vậy.
Chỉ nói từ từ Vương đô đến Yên thành cũng mất quãng đường hơn mười ngày, Vi Sinh Lan vốn tưởng rằng Kỳ Yến sẽ rất khó chịu. Dẫu sao nam tử cũng không so được với nữ tử, huống chi là thể chất yếu ớt dễ mắc bệnh hơn so với người thường của Kỳ Yến.
Vi Sinh Lan vì thế mà còn đặc biệt làm nhiều chút chuẩn bị, chẳng qua sau đó nàng phát hiện… Hóa ra phu lang nhà mình cũng không hề cần những thứ này.
Xe ngựa mà phủ Chiêu vương dùng để xuất hành bình thường bên ngoài sẽ làm đơn giản, mà bên trong sẽ làm theo tiêu chuẩn của hoàng thất. Nhưng từ từ khi Vi Sinh Lan cân nhắc đến tình trạng thân thể của Kỳ Yến, sau liền cố gắng bố trí theo trình độ thoải mái nhất.
Xe ngựa luôn không tránh khỏi có chút lắc lư, chẳng qua trên đoạn đường này Kỳ Yến chỉ nhu thuận tựa vào trên người nàng, lông mày cũng không nhíu một chút.
Mà trên đường nơi nghỉ ngơi có lúc thì có vô số nơi để chọn, có lúc lại chỉ có thể ở lại phòng trọ đơn sơ. Ngoại trừ việc lúc nào cũng phải chiếm cứ vị trí trong ngực nàng mới có thể chìm vào giấc ngủ ra, Kỳ Yến không có phân nửa bắt bẻ nào với vị trí và hoàn cảnh.
Cũng có phần làm cho nàng quá mức yên tâm…
“Ai vị tiểu thư này, không bằng đến trong tiệm chọn cho phu lang ngài một cây trâm đi. Ngọc trâm phối với mỹ nhân, chẳng phải quá đẹp hay sao.” Nữ tử trung niên thân hình hơi mập vui cười hớn hở mời gọi người đi đường ngang qua cửa hàng của nàng. Câu nói sau đầy ý thành khẩn, cũng không phải tâng bốc.
Vi Sinh Lan còn chưa nói gì, người trên xe lăn liền mở miệng nói trước: “Thê chủ không phải nói hôm nay đi gặp người nọ? Không cần vì ta trễ nải công việc.”
Kỳ Yến cũng không hỏi kỹ người nọ là ai, chỉ từ trong lời nói của Vi Sinh Lan biết được người nọ là nữ tử. Nhưng người có thể khiến cho Vi Sinh Lan có thể đích thân đi tìm, nghĩ đến cũng không phải hạng người bình thường.
Dù sao Vi Sinh Lan cũng không để y ở lại trong khách xá để cho Vân Sanh thay mặt chăm sóc, y cũng không muốn hỏi đến cùng, cứ từ từ để tự quan sát cũng được.
“Người ở Yên thành cũng sẽ không chạy đi, không đến nỗi ngay cả thời gian để mua cây trâm cho phu lang cũng không có chứ.” Vi Sinh Lan vuốt mái tóc đen dài của Kỳ Yến, cảm xúc khi tay chạm vào mềm mại như tơ lụa thượng hạng vậy.
Nàng biết Kỳ Yến là không muốn trở thành chút gánh nặng nào với nàng, nhưng càng như vậy, ngược lại lại càng khiến nàng muốn cưng chiều nhiều hơn.
“Yến nhi nhưng có nhìn trúng cái nào không?” Không biết phu lang nhà mình thích cái nào… Nhất thời Vi Sinh Lan có chút khó khăn.
Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Vi Sinh Lan, nhận ra tuy mang theo mấy phần khổ não nhưng vẫn nghiêm túc chọn cho y.
Đáy lòng cấp tốc mang theo một chút vui vẻ, Kỳ Yến nghe được bản thân dùng giọng nói nhỏ chậm chạp trả lời: “Thê chủ tùy ý chọn một cái cho ta là được.” Nhưng y biết rõ ràng rằng mình nói như vậy, Vi Sinh Lan nghe liền càng không chọn lựa một cách tùy ý.
Kỳ Yến không muốn Vi Sinh Lan hao tốn nhiều tinh thần vì y, nhưng lại vô cùng vui vẻ khi nhìn dáng vẻ Vi Sinh Lan hao tổn tâm thân vì y… Loại tâm trạng mâu thuẫn này, từ đầu đến cuối không cách nào thăng bằng được.
Sau mấy lần chọn lựa, cuối cùng Vi Sinh Lan cũng chọn được một cây ngọc trâm phẩm chất thông thường màu xanh nhạt. Điêu khắc không quá phiền phức hay gắn thêm đồ trang sức, nhưng đơn giản mà không mất thẩm mỹ, cảm xúc lúc cầm trên tay cũng tinh tế.
Thanh toán để chủ tiệm gói vào, Vi Sinh Lan nhẹ nhàng để vào trong tay Kỳ Yến, ôn thanh nói: “Yến nhi nếu không vừa ý, nói thẳng với ta cũng không sao.”
Chủ tiệm đứng sau quầy rất là thẳng thắn cười một tiếng: “Ngài cứ yên tâm, chỉ riêng phần tâm ý, phu lang của ngài cũng sẽ không thể nào không vừa lòng cây trâm này.”
Nam tử nào lúc nhận được đồ trang sức thê chủ nhà mình đưa cho mà không tràn đầy vui mừng trong lòng? Khách nhân này vậy mà lại lo lắng điều này…
Kỳ Yến nhìn về phía Vi Sinh Lan gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói này, tiếp đó cúi đầu nhìn vật nằm yên ở trong lòng mình, vẻ mặt bất giác trở nên nhu hòa.
Mà khi nhận được một số ánh mắt hâm mộ quăng đến, Kỳ Yến hơi cau mi lại… Nhìn nữa cũng sẽ không phải của các ngươi.
Sau đoạn nhạc đệm này, hai người cuối cùng cũng đi đến mục tiêu. Nơi đây cũng không phải chỗ ẩn náu gì, mà là vị trí đường hoàng tọa lạc ở gần trung tâm thành.
“Trận pháp.” Vi Sinh Lan cũng không kinh ngạc, dẫu sao người trong ấn tượng mà nàng muốn tìm cũng giỏi về lĩnh vực này.
Chẳng trách nơi đây dù ở nơi vị trí phồn thịnh nhưng lại ít người lui tới. Lấy giác quan thứ sáu của người thường, phần lớn sẽ bị chịu ảnh hưởng của trận pháp mà theo bản năng coi thường nơi này, hoặc lựa chọn vòng qua đường khác mà đi.
Kỳ Yến chỉ hơi liếc mắt nhìn liền chắc chắn nói: “Yến hồi chi trận.”
Có thể thấy chủ nhân nơi đây cũng không có ý làm tổn thương người, bày ra chẳng qua chỉ là mê trận phổ thông, nghĩ là muốn cho người đến quấy rầy thanh tịnh biết khó mà lui…
“Yến nhi thông minh, thực để cho ta có chút xấu hổ.” Vi Sinh Lan nghe vậy liền đưa mắt nhìn về phía Kỳ Yến, trong con ngươi mang theo ý cười toát lên vẻ tán thưởng.
Tuy dựa vào trí nhớ của đời trước, Vi Sinh Lan biết Kỳ Yến không giống với nam tử tầm thường khác. Cuối cùng người có thể để Cảnh đế nói ra hai chữ “đáng tiếc”, tất nhiên không đơn giản nơi nào rồi.
Nhắc đến phu lang nhà mình, lúc rảnh rỗi hay xem sách có thể nói phong phú, từ binh pháp mưu lược đến kỳ môn độn thuật… Lúc xem cũng không tránh mặt nàng, thậm chí có thể nói là cố ý cho nàng biết được.
Vi Sinh Lan nhớ đến khi đó Kỳ Yến còn rất là cẩn thận không dừng được mà ngắm nhìn nàng, về việc này ngược lại thật là vô cùng đáng yêu.
“Thê chủ đừng chê cười…” Nơi người này vừa mới nhìn chăm chú rõ ràng là sinh môn, làm sao có thể xấu hổ như lời nói. Nhưng Kỳ Yến vẫn vì lời khen của Vi Sinh Lan mà mặt hơi nhiễm hồng, môi không kiềm chế được mà hơi giơ lên độ cong.
Hành lang gấp khúc, hai bên là rừng cây xanh um rủ xuống tạo thành một mảng màu xanh ấm áp. Mà cho dù đi về hướng nào, cảnh vật xung quanh cũng không có chút thay đổi, không ngừng khiến cho người có ảo giác như mình đi vòng quanh tại chỗ.
Người đến tìm hiểu nếu không tìm ra sinh môn, vòng vo một lúc trong vườn, không quá một chén trà liền sẽ phát hiện ra mình lại trở về lối vào lần nữa.
Mê trận có thể được coi như là “phổ thông” trong mắt Kỳ Yến, thực tế không biết bao nhiêu người đã phải từ bỏ mà về.
Kỳ Yến buông lỏng cơ thể tựa lưng vào ghế ngồi, hơi khép đôi phượng mâu hẹp dài, bưng một thái độ hoàn toàn không phòng bị.
Hiển nhiên trận pháp bậc này không làm khó được người y yêu thương. Người đẩy y tiến về phía trước nhịp bước tuy chậm nhưng không có do dự.
Có người ngoài xông vào, chủ nhân của vườn tất nhiên nhận ra. Chẳng qua nàng vạn không nghĩ tới, tốc độ của người đến, đi ra mê trận lại nhanh như vậy.
“Tiên sinh thật có nhã hứng.”
Ven đình khói liễu nhẹ kéo, nữ tử thanh sam phong tư tuyển tú chính ở trong đó tự thưởng thức.
Thiên Cơ tùy ý buông chén trà xuống, bình tĩnh dời ánh mắt về phía nàng. Thấy trang phục người kia tuy không hoa lệ, nhưng chất liệu rõ ràng là vân cẩm mà chỉ có quan lại quý nhân mới được dùng.
Vi Sinh Lan bình tĩnh để nàng quan sát, mỉm cười nói: “Tiên sinh nhưng còn nhớ tấm ngọc bội kia.”
“Ngươi là Chiêu vương.” Thiên Cơ hiểu rõ gật đầu một cái, thái độ cũng không bởi vì biết được thân phận người đến, mà có thay đổi, vẫn giữ đúng mực như cũ.
Ngọc bội.
Lập tức Kỳ Yến hoàn toàn không còn buồn ngủ. Vừa mới một đường thong thả được đẩy đi, y đóng mắt tựa lưng vào ghế ngồi không kìm được dính mấy phần buồn ngủ.
Nhưng không ngờ vừa mở mắt… Suýt nữa để cho y không khống chế được muốn thả khô cổ trong tay ra.
Thiên Cơ… Vi Sinh Kỷ…
Vi Sinh Kỷ thì cũng được đi, Diệp Khởi Y, Diệp Khởi Duẫn nữa. Người trước mắt y cũng không biết, nhưng gương mặt này cùng với gương mặt trong giấc mộng lần đó giống hệt nhau.
Hoang đường cực kỳ.
“Yến nhi?” Vi Sinh Lan lo âu liền nghi hoặc cầm tay Kỳ Yến, cảm nhận nhiệt độ hình như thấp hơn chút so với bình thường. Mới vừa rồi không phải còn tốt hay sao, tại sao sắc mặt lại đột nhiên tái nhợt như vậy.
Tiếng gọi khẽ quen thuộc cùng với trên tay truyền đến ấm áp để cho cổ độc dần dần dừng lại xao động. Kỳ Yến cầm lại tay Vi Sinh Lan, lắc đầu một cái: “Không sao, thê chủ không cần lo lắng cho ta.”
Thiên Cơ như có điều suy nghĩ liếc người trên xe lăn một cái. Nàng không có nửa ấn tượng với nam tử này, không biết đối phương lấy ở đâu địch ý lớn như vậy.
So với quanh co dò xét, Vi Sinh Lan càng cảm thấy nói chuyện thẳng thắn với người thông minh thích hợp hơn: “Tiên sinh đại tài, nhất định là biết bổn vương đi một quãng đường đến đây là vì sao.”
“Ta nếu không đồng ý, lúc này Chiêu vương sẽ đi trở về phủ sao.” Thiên Cơ hơi nâng mắt, lời bình thản gần như một câu trần thuật.
Nữ tử trước mắt cả người phong hoa lưu vận quả thật muốn thiêu đốt mắt người, khí độ nổi bật. Nhưng thưởng thức là một chuyện, đi theo dốc sức là một chuyện.
“Không biết.” Vi Sinh Lan trả lời cũng dứt khoát.
Đồ đã đến tay một nửa, sao có thể tùy người nói buông tha là buông tha.
Không hề vì lời nói ẩn hàm ý cự tuyệt mà tức giận. Vi Sinh Lan duy trì thích hợp khéo léo mỉm cười: “Lương cầm trạch mộc nhi tê, nhi phượng phi ngô bất tê. Tiên sinh vì trí giả, ứng so với bổn vương hiểu đạo lí này hơn.”
Vừa dứt lời.
“Thú vị.” Lúc trên mặt Thiên Cơ khó có được nụ cười.
Tự so với ngô đồng, nhưng lại thong dong không khiến người khác chất vấn.
Thiên Cơ lấy từ trong lòng bàn tay ra một tấm kình tròn bằng đồng xanh ném tới trên bàn đá, không mặn không nhạt nói: “Nếu như có thể phá ảo trận này, phụng ngươi làm chủ cũng không phải không thể.”
Mà vào lúc tay Vi Sinh Lan chạm vào tấm kính tròn, nàng lại lành lạnh mở miệng nói: “Việc này có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Vi Sinh Lan chỉ hơi gật đầu, nhẹ nhàng cầm tấm kính tròn vào tay. Có thể gắn trận pháp vào trong đồ vật không phải không thể, nhưng ở trên đời này đúng là phượng mao lân giác. (chỉ sự hiếm có)
“Tin ta.” Vi Sinh Lan cúi đầu nói ra hai chữ với người ngồi trên xe lăn.
Đối với việc phu lang nhà mình hiếm thấy yêu cầu, Vi Sinh Lan sẽ chọn thuận theo, nhưng lần này không được.
Mặc dù đằng trước không nhìn ra gì, Vi Sinh Lan liền đành lật ngược ra sau xem. Kính đồng xanh từ trước đến nay luôn điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, một khối trên tay nàng cũng không ngoại lệ.
Còn phức tạp hơn nhiều so với bình thường, đồ án hoa văn hội tụ kéo dài…
“Thê chủ.” Kỳ Yến đột nhiên nhận ra bất thường.
Mà Thiên Cơ sớm đã có dự liệu tiến lên đỡ lấy, đem người đã mất ý thức sắp xếp trên lan can bên đình.
“Rơi vào ảo trận mà thôi.” Sau khi nói xong nàng liền khí định thần nhàn bắt đầu pha trà lần nữa.
Lúc này ánh mắt Thiên Cơ nhìn Kỳ Yến giống như rắn độc rình coi con mồi, giọng nói lạnh như băng không mang theo chút cảm tình: “Lúc nào người có thể tỉnh.”
“Không biết.” Thiên Cơ vừa nói xong, trước cổ nàng liền có một thanh trường kiếm, cảm xúc lạnh như băng hết sức rõ ràng.
Thiên Cơ rũ con mắt nhìn bóng người màu đen ở sau lưng nàng phản xạ trên thân kiếm, nhưng nàng lại không cách nào cảm giác được khí tức của đối phương.
Đây cũng không phải chuyện thuật ẩn thân có thể làm được…
“Nếu nàng không tỉnh, ngươi cũng không cần tỉnh.” Mặt Kỳ Yến không thay đổi trần thuật.
Cho dù cổ đã bị mũi kiếm chèn ép ra một vệt đỏ, Thiên Cơ vẫn bình tĩnh cầm chén trà lên nhấp nhẹ: “Nếu như năng lực không tốt, không tỉnh được cũng không thể trách được người khác.”
Nếu Chiêu vương không tỉnh dậy được, nam tử trước mắt thoạt nhìn cũng thật sẽ để đầu nàng lìa khỏi xác.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng trên mặt Thiên Cơ lại không có vẻ lo lắng hay sợ hãi nào. Ngược lại nàng tương đối hiếu kỳ, người đang rơi trong trận pháp kia làm thế nào mà chọc đến một nam tử như vậy.
Dẫu sao nam tử tầm thường cũng sẽ không vừa nói nhẹ nhàng vừa nổi lên sát tâm, còn không bàn đến việc tự tay động thủ.
Mà bên kia, Kỳ Yến dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khiến mi tâm Vi Sinh Lan vô thức giãn ra, lúc này hai tròng mắt trầm lạnh như mức mới dần dần có độ ấm lại.
Y nhiều lắm là cố gắng chờ một ngày.
Tĩnh hoài chi bạn, thùy liễu y y
Người đến người đi trên đường lớn, Vi Sinh Lan chậm rãi đẩy xe lăn đi về phía trước, không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh thỉnh thoảng nhìn về phía mình. Mà Kỳ Yến cũng đã sớm thành thói quen với những thứ này, vẻ mặt cũng nhàn nhạt giống vậy.
Quả thật thái độ của mọi người với người có tàn bệnh luôn không quá thân thiện. CHo dù đối với người trong nhà mình, từ trước đến giờ cũng là che giấu không kịp, tuyệt đối sẽ không công khai giống như vậy.
Chỉ nói từ từ Vương đô đến Yên thành cũng mất quãng đường hơn mười ngày, Vi Sinh Lan vốn tưởng rằng Kỳ Yến sẽ rất khó chịu. Dẫu sao nam tử cũng không so được với nữ tử, huống chi là thể chất yếu ớt dễ mắc bệnh hơn so với người thường của Kỳ Yến.
Vi Sinh Lan vì thế mà còn đặc biệt làm nhiều chút chuẩn bị, chẳng qua sau đó nàng phát hiện… Hóa ra phu lang nhà mình cũng không hề cần những thứ này.
Xe ngựa mà phủ Chiêu vương dùng để xuất hành bình thường bên ngoài sẽ làm đơn giản, mà bên trong sẽ làm theo tiêu chuẩn của hoàng thất. Nhưng từ từ khi Vi Sinh Lan cân nhắc đến tình trạng thân thể của Kỳ Yến, sau liền cố gắng bố trí theo trình độ thoải mái nhất.
Xe ngựa luôn không tránh khỏi có chút lắc lư, chẳng qua trên đoạn đường này Kỳ Yến chỉ nhu thuận tựa vào trên người nàng, lông mày cũng không nhíu một chút.
Mà trên đường nơi nghỉ ngơi có lúc thì có vô số nơi để chọn, có lúc lại chỉ có thể ở lại phòng trọ đơn sơ. Ngoại trừ việc lúc nào cũng phải chiếm cứ vị trí trong ngực nàng mới có thể chìm vào giấc ngủ ra, Kỳ Yến không có phân nửa bắt bẻ nào với vị trí và hoàn cảnh.
Cũng có phần làm cho nàng quá mức yên tâm…
“Ai vị tiểu thư này, không bằng đến trong tiệm chọn cho phu lang ngài một cây trâm đi. Ngọc trâm phối với mỹ nhân, chẳng phải quá đẹp hay sao.” Nữ tử trung niên thân hình hơi mập vui cười hớn hở mời gọi người đi đường ngang qua cửa hàng của nàng. Câu nói sau đầy ý thành khẩn, cũng không phải tâng bốc.
Vi Sinh Lan còn chưa nói gì, người trên xe lăn liền mở miệng nói trước: “Thê chủ không phải nói hôm nay đi gặp người nọ? Không cần vì ta trễ nải công việc.”
Kỳ Yến cũng không hỏi kỹ người nọ là ai, chỉ từ trong lời nói của Vi Sinh Lan biết được người nọ là nữ tử. Nhưng người có thể khiến cho Vi Sinh Lan có thể đích thân đi tìm, nghĩ đến cũng không phải hạng người bình thường.
Dù sao Vi Sinh Lan cũng không để y ở lại trong khách xá để cho Vân Sanh thay mặt chăm sóc, y cũng không muốn hỏi đến cùng, cứ từ từ để tự quan sát cũng được.
“Người ở Yên thành cũng sẽ không chạy đi, không đến nỗi ngay cả thời gian để mua cây trâm cho phu lang cũng không có chứ.” Vi Sinh Lan vuốt mái tóc đen dài của Kỳ Yến, cảm xúc khi tay chạm vào mềm mại như tơ lụa thượng hạng vậy.
Nàng biết Kỳ Yến là không muốn trở thành chút gánh nặng nào với nàng, nhưng càng như vậy, ngược lại lại càng khiến nàng muốn cưng chiều nhiều hơn.
“Yến nhi nhưng có nhìn trúng cái nào không?” Không biết phu lang nhà mình thích cái nào… Nhất thời Vi Sinh Lan có chút khó khăn.
Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Vi Sinh Lan, nhận ra tuy mang theo mấy phần khổ não nhưng vẫn nghiêm túc chọn cho y.
Đáy lòng cấp tốc mang theo một chút vui vẻ, Kỳ Yến nghe được bản thân dùng giọng nói nhỏ chậm chạp trả lời: “Thê chủ tùy ý chọn một cái cho ta là được.” Nhưng y biết rõ ràng rằng mình nói như vậy, Vi Sinh Lan nghe liền càng không chọn lựa một cách tùy ý.
Kỳ Yến không muốn Vi Sinh Lan hao tốn nhiều tinh thần vì y, nhưng lại vô cùng vui vẻ khi nhìn dáng vẻ Vi Sinh Lan hao tổn tâm thân vì y… Loại tâm trạng mâu thuẫn này, từ đầu đến cuối không cách nào thăng bằng được.
Sau mấy lần chọn lựa, cuối cùng Vi Sinh Lan cũng chọn được một cây ngọc trâm phẩm chất thông thường màu xanh nhạt. Điêu khắc không quá phiền phức hay gắn thêm đồ trang sức, nhưng đơn giản mà không mất thẩm mỹ, cảm xúc lúc cầm trên tay cũng tinh tế.
Thanh toán để chủ tiệm gói vào, Vi Sinh Lan nhẹ nhàng để vào trong tay Kỳ Yến, ôn thanh nói: “Yến nhi nếu không vừa ý, nói thẳng với ta cũng không sao.”
Chủ tiệm đứng sau quầy rất là thẳng thắn cười một tiếng: “Ngài cứ yên tâm, chỉ riêng phần tâm ý, phu lang của ngài cũng sẽ không thể nào không vừa lòng cây trâm này.”
Nam tử nào lúc nhận được đồ trang sức thê chủ nhà mình đưa cho mà không tràn đầy vui mừng trong lòng? Khách nhân này vậy mà lại lo lắng điều này…
Kỳ Yến nhìn về phía Vi Sinh Lan gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói này, tiếp đó cúi đầu nhìn vật nằm yên ở trong lòng mình, vẻ mặt bất giác trở nên nhu hòa.
Mà khi nhận được một số ánh mắt hâm mộ quăng đến, Kỳ Yến hơi cau mi lại… Nhìn nữa cũng sẽ không phải của các ngươi.
Sau đoạn nhạc đệm này, hai người cuối cùng cũng đi đến mục tiêu. Nơi đây cũng không phải chỗ ẩn náu gì, mà là vị trí đường hoàng tọa lạc ở gần trung tâm thành.
“Trận pháp.” Vi Sinh Lan cũng không kinh ngạc, dẫu sao người trong ấn tượng mà nàng muốn tìm cũng giỏi về lĩnh vực này.
Chẳng trách nơi đây dù ở nơi vị trí phồn thịnh nhưng lại ít người lui tới. Lấy giác quan thứ sáu của người thường, phần lớn sẽ bị chịu ảnh hưởng của trận pháp mà theo bản năng coi thường nơi này, hoặc lựa chọn vòng qua đường khác mà đi.
Kỳ Yến chỉ hơi liếc mắt nhìn liền chắc chắn nói: “Yến hồi chi trận.”
Có thể thấy chủ nhân nơi đây cũng không có ý làm tổn thương người, bày ra chẳng qua chỉ là mê trận phổ thông, nghĩ là muốn cho người đến quấy rầy thanh tịnh biết khó mà lui…
“Yến nhi thông minh, thực để cho ta có chút xấu hổ.” Vi Sinh Lan nghe vậy liền đưa mắt nhìn về phía Kỳ Yến, trong con ngươi mang theo ý cười toát lên vẻ tán thưởng.
Tuy dựa vào trí nhớ của đời trước, Vi Sinh Lan biết Kỳ Yến không giống với nam tử tầm thường khác. Cuối cùng người có thể để Cảnh đế nói ra hai chữ “đáng tiếc”, tất nhiên không đơn giản nơi nào rồi.
Nhắc đến phu lang nhà mình, lúc rảnh rỗi hay xem sách có thể nói phong phú, từ binh pháp mưu lược đến kỳ môn độn thuật… Lúc xem cũng không tránh mặt nàng, thậm chí có thể nói là cố ý cho nàng biết được.
Vi Sinh Lan nhớ đến khi đó Kỳ Yến còn rất là cẩn thận không dừng được mà ngắm nhìn nàng, về việc này ngược lại thật là vô cùng đáng yêu.
“Thê chủ đừng chê cười…” Nơi người này vừa mới nhìn chăm chú rõ ràng là sinh môn, làm sao có thể xấu hổ như lời nói. Nhưng Kỳ Yến vẫn vì lời khen của Vi Sinh Lan mà mặt hơi nhiễm hồng, môi không kiềm chế được mà hơi giơ lên độ cong.
Hành lang gấp khúc, hai bên là rừng cây xanh um rủ xuống tạo thành một mảng màu xanh ấm áp. Mà cho dù đi về hướng nào, cảnh vật xung quanh cũng không có chút thay đổi, không ngừng khiến cho người có ảo giác như mình đi vòng quanh tại chỗ.
Người đến tìm hiểu nếu không tìm ra sinh môn, vòng vo một lúc trong vườn, không quá một chén trà liền sẽ phát hiện ra mình lại trở về lối vào lần nữa.
Mê trận có thể được coi như là “phổ thông” trong mắt Kỳ Yến, thực tế không biết bao nhiêu người đã phải từ bỏ mà về.
Kỳ Yến buông lỏng cơ thể tựa lưng vào ghế ngồi, hơi khép đôi phượng mâu hẹp dài, bưng một thái độ hoàn toàn không phòng bị.
Hiển nhiên trận pháp bậc này không làm khó được người y yêu thương. Người đẩy y tiến về phía trước nhịp bước tuy chậm nhưng không có do dự.
Có người ngoài xông vào, chủ nhân của vườn tất nhiên nhận ra. Chẳng qua nàng vạn không nghĩ tới, tốc độ của người đến, đi ra mê trận lại nhanh như vậy.
“Tiên sinh thật có nhã hứng.”
Ven đình khói liễu nhẹ kéo, nữ tử thanh sam phong tư tuyển tú chính ở trong đó tự thưởng thức.
Thiên Cơ tùy ý buông chén trà xuống, bình tĩnh dời ánh mắt về phía nàng. Thấy trang phục người kia tuy không hoa lệ, nhưng chất liệu rõ ràng là vân cẩm mà chỉ có quan lại quý nhân mới được dùng.
Vi Sinh Lan bình tĩnh để nàng quan sát, mỉm cười nói: “Tiên sinh nhưng còn nhớ tấm ngọc bội kia.”
“Ngươi là Chiêu vương.” Thiên Cơ hiểu rõ gật đầu một cái, thái độ cũng không bởi vì biết được thân phận người đến, mà có thay đổi, vẫn giữ đúng mực như cũ.
Ngọc bội.
Lập tức Kỳ Yến hoàn toàn không còn buồn ngủ. Vừa mới một đường thong thả được đẩy đi, y đóng mắt tựa lưng vào ghế ngồi không kìm được dính mấy phần buồn ngủ.
Nhưng không ngờ vừa mở mắt… Suýt nữa để cho y không khống chế được muốn thả khô cổ trong tay ra.
Thiên Cơ… Vi Sinh Kỷ…
Vi Sinh Kỷ thì cũng được đi, Diệp Khởi Y, Diệp Khởi Duẫn nữa. Người trước mắt y cũng không biết, nhưng gương mặt này cùng với gương mặt trong giấc mộng lần đó giống hệt nhau.
Hoang đường cực kỳ.
“Yến nhi?” Vi Sinh Lan lo âu liền nghi hoặc cầm tay Kỳ Yến, cảm nhận nhiệt độ hình như thấp hơn chút so với bình thường. Mới vừa rồi không phải còn tốt hay sao, tại sao sắc mặt lại đột nhiên tái nhợt như vậy.
Tiếng gọi khẽ quen thuộc cùng với trên tay truyền đến ấm áp để cho cổ độc dần dần dừng lại xao động. Kỳ Yến cầm lại tay Vi Sinh Lan, lắc đầu một cái: “Không sao, thê chủ không cần lo lắng cho ta.”
Thiên Cơ như có điều suy nghĩ liếc người trên xe lăn một cái. Nàng không có nửa ấn tượng với nam tử này, không biết đối phương lấy ở đâu địch ý lớn như vậy.
So với quanh co dò xét, Vi Sinh Lan càng cảm thấy nói chuyện thẳng thắn với người thông minh thích hợp hơn: “Tiên sinh đại tài, nhất định là biết bổn vương đi một quãng đường đến đây là vì sao.”
“Ta nếu không đồng ý, lúc này Chiêu vương sẽ đi trở về phủ sao.” Thiên Cơ hơi nâng mắt, lời bình thản gần như một câu trần thuật.
Nữ tử trước mắt cả người phong hoa lưu vận quả thật muốn thiêu đốt mắt người, khí độ nổi bật. Nhưng thưởng thức là một chuyện, đi theo dốc sức là một chuyện.
“Không biết.” Vi Sinh Lan trả lời cũng dứt khoát.
Đồ đã đến tay một nửa, sao có thể tùy người nói buông tha là buông tha.
Không hề vì lời nói ẩn hàm ý cự tuyệt mà tức giận. Vi Sinh Lan duy trì thích hợp khéo léo mỉm cười: “Lương cầm trạch mộc nhi tê, nhi phượng phi ngô bất tê. Tiên sinh vì trí giả, ứng so với bổn vương hiểu đạo lí này hơn.”
Vừa dứt lời.
“Thú vị.” Lúc trên mặt Thiên Cơ khó có được nụ cười.
Tự so với ngô đồng, nhưng lại thong dong không khiến người khác chất vấn.
Thiên Cơ lấy từ trong lòng bàn tay ra một tấm kình tròn bằng đồng xanh ném tới trên bàn đá, không mặn không nhạt nói: “Nếu như có thể phá ảo trận này, phụng ngươi làm chủ cũng không phải không thể.”
Mà vào lúc tay Vi Sinh Lan chạm vào tấm kính tròn, nàng lại lành lạnh mở miệng nói: “Việc này có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Vi Sinh Lan chỉ hơi gật đầu, nhẹ nhàng cầm tấm kính tròn vào tay. Có thể gắn trận pháp vào trong đồ vật không phải không thể, nhưng ở trên đời này đúng là phượng mao lân giác. (chỉ sự hiếm có)
“Tin ta.” Vi Sinh Lan cúi đầu nói ra hai chữ với người ngồi trên xe lăn.
Đối với việc phu lang nhà mình hiếm thấy yêu cầu, Vi Sinh Lan sẽ chọn thuận theo, nhưng lần này không được.
Mặc dù đằng trước không nhìn ra gì, Vi Sinh Lan liền đành lật ngược ra sau xem. Kính đồng xanh từ trước đến nay luôn điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, một khối trên tay nàng cũng không ngoại lệ.
Còn phức tạp hơn nhiều so với bình thường, đồ án hoa văn hội tụ kéo dài…
“Thê chủ.” Kỳ Yến đột nhiên nhận ra bất thường.
Mà Thiên Cơ sớm đã có dự liệu tiến lên đỡ lấy, đem người đã mất ý thức sắp xếp trên lan can bên đình.
“Rơi vào ảo trận mà thôi.” Sau khi nói xong nàng liền khí định thần nhàn bắt đầu pha trà lần nữa.
Lúc này ánh mắt Thiên Cơ nhìn Kỳ Yến giống như rắn độc rình coi con mồi, giọng nói lạnh như băng không mang theo chút cảm tình: “Lúc nào người có thể tỉnh.”
“Không biết.” Thiên Cơ vừa nói xong, trước cổ nàng liền có một thanh trường kiếm, cảm xúc lạnh như băng hết sức rõ ràng.
Thiên Cơ rũ con mắt nhìn bóng người màu đen ở sau lưng nàng phản xạ trên thân kiếm, nhưng nàng lại không cách nào cảm giác được khí tức của đối phương.
Đây cũng không phải chuyện thuật ẩn thân có thể làm được…
“Nếu nàng không tỉnh, ngươi cũng không cần tỉnh.” Mặt Kỳ Yến không thay đổi trần thuật.
Cho dù cổ đã bị mũi kiếm chèn ép ra một vệt đỏ, Thiên Cơ vẫn bình tĩnh cầm chén trà lên nhấp nhẹ: “Nếu như năng lực không tốt, không tỉnh được cũng không thể trách được người khác.”
Nếu Chiêu vương không tỉnh dậy được, nam tử trước mắt thoạt nhìn cũng thật sẽ để đầu nàng lìa khỏi xác.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng trên mặt Thiên Cơ lại không có vẻ lo lắng hay sợ hãi nào. Ngược lại nàng tương đối hiếu kỳ, người đang rơi trong trận pháp kia làm thế nào mà chọc đến một nam tử như vậy.
Dẫu sao nam tử tầm thường cũng sẽ không vừa nói nhẹ nhàng vừa nổi lên sát tâm, còn không bàn đến việc tự tay động thủ.
Mà bên kia, Kỳ Yến dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khiến mi tâm Vi Sinh Lan vô thức giãn ra, lúc này hai tròng mắt trầm lạnh như mức mới dần dần có độ ấm lại.
Y nhiều lắm là cố gắng chờ một ngày.
Danh sách chương