Editor: Sakura Trang
Tóc đen dài rủ xuống ở cạnh gò má càng làm đối lập khuôn mặt tái nhợt của chủ nhân nó trở nên rõ nét, nhưng lúc này dung nhan bởi vì tâm tình kịch liệt không ổn định mà dính vào đỏ ửng.
Người đang ngồi không nói ra lời trả lời y, liền ngay cả động tác cũng không đáp lại y… Lần đầu tiên không có hôn trả cướp đoạt, chỉ mặc y hôn mà không làm một việc gì, hàm răng còn đóng chặt không để cho y dò vào.
Tất cả là bởi vì cái người nam tử tên Dung Cảnh đó.
Băn khoăn nói ra cây xương dài này cũng khiến toàn thân y sắp máu tươi đầm đìa, dù vậy Kỳ Yến cũng không bỏ được để cho người đang bị y hôn này phải khổ sở.
Vi Sinh Lan nhận ra được hô hấp người trong ngực có chút gấp rút mức độ phập phồng nơi vạt áo cũng theo đó gia tăng. Nàng là bị một loạt động tác vừa nãy của phu lang nhà mình làm cho kinh ngạc hoàn toàn ngây ngẩn hồi lâu, phục hồi tinh thần lại liền muốn dùng tay vuốt lên lông mày xua tan đau thường của mỹ nhân trong ngực.
Đầu ngón tay không thể lông mày của phu lang nhà mình, chỉ kịp chạm vào mái tóc đen dài, bởi vì đối phương ở trước khi hành động liền đổi một tư thế… Lúc này trên cổ lại truyền tới cảm giác đau nhẹ giống như vừa nãy, Vi Sinh Lan chỉ cảm thấy nửa là không biết làm sao nửa là buồn cười.
“Tê...” Giả vờ phát ra tiếng hít hơi bị đau, trên thực tế điểm cảm giác đau trên cổ này đối với nàng mà nói là thấp đến mức có thể bỏ qua.
Nhưng Kỳ Yến lại ăn bộ dáng giả vờ này, vốn là không chịu dùng lực cắn, sau khi nghe được thanh âm này trong chốc lát liền hoàn toàn mất sức lực.
“Yến nhi như vậy... Đến tối có thể chịu đựng không?” Vi Sinh Lan không hề trực tiếp nói việc chính, mà là cong mi mắt nói nhỏ bên tai Kỳ Yến.
Người trong ngực dùng đầu lưỡi mềm mại quét qua từng cái dấu vết nàng bị lưu lại trên da thịt bên cổ, mang đến một chút cảm giác ngứa… Người này là không biết loại hành động này đối với một nữ tử mà nói không khác với khiêu khích sao.
Chỉ dùng ngôn ngữ trêu đùa, con ngươi lãnh trầm như của người trong ngực liền dễ dàng nổi lên một thoáng giao động.
Nếu là bình thường nghe loại lời nói này, Kỳ Yến nhất định là liền ngoan thuận theo mặc người trong lòng mình đòi lấy tuỳ tiện, nhưng hiện tại quan hệ đến vấn đề lãnh địa bị người khác xâm chiếm… Y chắc chắn là không thể thỏa hiệp.
Con mèo trong ngực này cho dù đưa ra móng nhọn che giấu đã lâu, lúc Vi Sinh Lan kéo ôm vào trong ngực vẫn là cảm thấy mềm mại vô cùng. Nhiều lắm là cào nhẹ mấy cái đưa tới chú ý của nàng để bày tỏ bất mãn kháng cự, nhưng lại cũng không bỏ được thật sự cào đau nàng.
Suy nghĩ vậy trong mắt Vi Sinh Lan liền lộ vẻ ý cười, không cho cự tuyệt nắm được cằm của người trong ngực, khiến cho mặt y ngẩng đầu lên, thong dong chậm rãi đáp lại nụ hôn của đối phương.
Động tác Hôn hiển nhiên so với ngôn ngữ chơi đùa muốn hiệu quả rõ rệt nhiều lắm, hôn từ gò má của người trong ngực đến bờ môi ưu mỹ màu nhạt. Mà mỗi lần chạm vào nơi mềm mại ấm áp này một chút, sống lưng cứng ngắc của người trong ngực cũng sẽ không tự chủ mềm mại một ít, hơi lạnh quanh thân dần biến mất.
Đợi đến lúc nụ hôn này dời tới bên cổ, Kỳ Yến khẽ nhếch môi tràn ra tiếng thở dốc nhỏ bé, chính là trầm mặc trong con ngươi cũng muốn choáng váng tan ra.
“Ta không đồng ý.” Loại phương thức này biết bao xảo quyệt của người đang ngồi này… Đối với Kỳ Yến mà nói không biết phải phí sức giữ vững như thế nào mới có thể không thua trận.
Thật ra thì Kỳ Yến cũng hiểu rõ, nếu đối phương khăng khăng muốn thành thân… Thực tế là y không có biện pháp chút nào. Đố kỵ là một trong bảy tội, y nói không đồng ý cũng chẳng qua là trông cậy vào Vi Sinh Lan đối với y có đầy đủ yêu thích.
Trong đôi mắt xinh đẹp của mỹ nhân trong ngực như được phủ một tầng sương mù, hiện lên ánh nước mờ ảo, không còn khí thế bức người lạnh như băng nữa.
” Ở trong mắt Yến nhi, thì ra ta lại là người không tuân thủ cam kết.” Tuy Vi Sinh Lan thở dài nói như vậy, nhưng trên mặt rõ ràng vẫn mang nụ cười ôn nhã.
Mà không đợi người trong ngực ngẫm nghĩ cam kết lúc nào, ngay sau đó Vi Sinh Lan liền ném xuống một câu nói nặng ký như tạc đạn: “Dung Cảnh là sư phụ của ta, như vậy là có thể để cho Yến nhi không nghĩ nhiều nữa hay không?”
Cho dù là thế gia công tử không bước chân ra khỏi nhà cũng biết… Giữa sư đồ mà có tình cảm vượt quá mức bình thường là vi phạm luân thường, không được người đời chấp nhận.
Kỳ Yến đúng là giật mình, bộ dáng bởi vì nghi ngờ và khó tin mà có chút ngây ngô sững sờ để cho Vi Sinh Lan gần như không nhịn được muốn hừ cười ra tiếng.
” Nam tử… Tướng mạo trẻ tuổi như vậy.” Dung tư còn rất là xuất chúng, Kỳ Yến âm thầm bổ sung một câu như vậy ở đáy lòng, mỗi một đặc điểm cũng để cho y cảm thấy nghi ngờ.
Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, vén lên một luồng tóc đen của người trong ngực chơi đùa, ngữ điệu nhẹ chậm: “Số tuổi của sư phụ so với ta ngươi hai người cộng lại… Cũng còn lớn hơn nhiều.”
Kỳ Yến chợt ý thức được điều Vi Sinh Lan nói với y đại khái là một chuyện bí mật, nhất thời liền mở to đôi mắt phượng hẹp dài vốn là hơi rũ xuống.
Điều chỉnh tư thế để người trong ngực dựa lưng vào nàng, Vi Sinh Lan ôm lấy vòng eo mềm dẻo của mỹ nhân trong ngực, thuận thế đặt cằm trên vai Kỳ Yến: “” Không bằng Yến nhi suy nghĩ một chút tục danh của phụ hậu.”
“Quân hậu... Ngô...” Kỳ Yến mới vừa suy nghĩ nói nhỏ một tiếng liền bị người đang ngồi dùng ngón trỏ đặt lên môi.
“Nên xưng phụ hậu.” Vi Sinh Lan sửa chữa nói, Kỳ Yến vừa gả cho nàng, chuyện đương nhiên là cùng nàng cùng gọi quân hậu là phụ hậu. Trong lúc nói Vi Sinh Lan còn nhàn rỗi đưa tay vào bên hông nhạy cảm của người trong ngực nhéo nhẹ một cái, không ngoài ý muốn phát hiện thân thể bị nàng ôm này xuất hiện hơi nhỏ run rẩy.
Thân thể bị Vi Sinh Lan vòng ở trong ngực, tự bản thân Kỳ Yến thì không cách nào né tránh đối phương cố ý đụng chạm, tuy nói y vốn là không có ý tưởng tránh né.
“Hai người là quan hệ như thế nào...?” Tên phụ thân của người trong lòng dĩ nhiên Kỳ Yến không phải không biết, nhưng y chưa bao giờ liên tưởng thử đến điều gì. Hiện bị cố ý chỉ điểm, giống như nhất thời để cho y bừng tỉnh.
Quân hậu tên là Dung Hoa, lúc y ở trong bóng tối ngắm nhìn Vi Sinh Lan liền từng cũng được nhìn thấy… Thực là một nam tử khó mà dùng ngôn ngữ để khái quát, có thể khiến cho Cảnh đế không để ý chúng thần phản đối mà cố ý sắc phong.
“Vừa là dưỡng phụ tử, cũng là thầy trò.”
Rõ ràng là chuyện tình cực kỳ không hợp lý, nhưng nghe lời nói bình tĩnh của người đang ôm y Kỳ Yến chính là không xuất hiện nửa phần nghi ngờ.
Nhàn ngôn toái ngữ trong cung có liên quan đến lai lịch thân phận của quân hậu theo đế vị vững chắc, đã sớm không người dám xen vào. Kỳ Yến cũng chỉ biết đối phương cũng không phải là thế gia công tử, còn lại liền không cách nào biết được nữa.
“Khi còn bé nghe phụ hậu kêu một nam tử xa lạ là ‘sư tôn’, liền cũng bắt chước kêu bậy bạ theo… Không nghĩ xưng hô này nhưng là giữ đến bây giờ.” Vi Sinh Lan dứt lời liền cúi hạ mắt, nàng nhớ lại tình huống lúc mới quen năm đó.
Khi đó lúc Dung Cảnh nghe nàng gọi hai chữ ‘sư tôn’, trên mặt mũi tuấn mỹ luôn không nói không cười hiện lên ý cười hạt hơi có vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu một cái đối với nàng nhưng cũng không có lên tiếng sửa lại.
Người trong ngực thùy mắt không nói, hiển nhiên là đang tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ, nhưng Vi Sinh Lan không tính cho y có thời gian suy nghĩ kỹ.
“Vậy bây giờ không phải là có thể cùng Yến nhi tính một chút món nợ hai vết thương này phải không?” Buộc tay tay đang đặt ngang hông của người trong ngực, vẻ mặt Vi Sinh Lan càng thêm ôn hòa.
‘Vết thương’ dĩ nhiên chẳng qua là nhấn mạnh thêm thôi, lấy về điểm lực đạo mỏng manh mà Kỳ Yến sử dụng kia, lưu lại dấu vết mờ mờ không biết đã biến mất lúc nào.
“...” Kỳ Yến chỉ hận mới vừa rồi mình không nói điều gì, không làm điều gì, lần đầu tiên có ý tưởng muốn trốn tránh chuyện… Liền hai chân sanh ra liền tàn phế này đều không có thể để cho y có suy nghĩ như vậy.
“Nói chuyện.” Ngón tay của Vi Sinh Lan xen kẽ ở trên tóc Kỳ Yến lúc vuốt xuống, đầu ngón tay luôn vô tình hay cố ý va chạm vào da thịt nhẵn nhụi nơi gáy.
Giọng ôn nhu giống như mê hoặc, động tác trên ngón tay đối phương càng làm cho Kỳ Yến có loại cảm giác da đầu tê dại.
“Thê chủ...” Hai chữ nhẹ kêu xin tha thứ,, Kỳ Yến không biết mình còn có thể nói thêm gì nữa.
Miêu nhi tự chủ xoay mình lộ ra cái bụng mềm mại, chủ của nó nhưng bất vi sở động cũng không dùng tay đi vuốt ve xoa chơi đùa.
“Bỗng dưng vô cớ chịu oan uổng này, Yến nhi chẳng lẽ không nên bồi thường cho ta một chút sao?” Vi Sinh Lan ngược lại không phải là nhéo điểm chỗ sai của người trong ngực này không thả ra, nàng chỉ là muốn cho người này lưu một cái trí nhớ sâu sắc, tốt nhất là cái loại để cho người này nghĩ tới là có thể đậy lại cái nắp bình giấm lại.
Cho dù không phải Dung Cảnh, cũng còn nam tử khác có thể để cho người trong ngực dùng giấm làm mình ngập. Tuy nói nhìn phu lang nhà mình ghen vẫn có thể coi như là một loại tình thú, nhưng tín nhiệm ở phương diện này vẫn phải là tạo dựng lên trước.
Kỳ Yến trầm mặc không dám trả lời đường đột, đây cũng là ý muốn của Vi Sinh Lan.
“Nếu không lên tiếng, liền cho là Yến nhi là nguyện mặc ta xử trí.”
Kỳ Yến nghe vậy bỗng dưng kéo căng thân thể, dĩ nhiên rất nhanh y liền phát hiện đây chẳng qua là phí công vô ích, thân thể luôn là vô cùng thành thực thuận theo ý chí con tim… Theo tay đặt ở eo động tác không an phận, dần dần xụi lơ ở trong ngực người đang ngồi.
Tay đối phương thật là đẹp mắt, bàn tay đẹp không thể bắt bẻ, ngón tay cũng đều là thon dài xanh nhạt… Sự chú ý của Kỳ Yến hoàn toàn đặt trên tay này, bởi vì lúc này cái tay này rõ ràng có ý đồ chuẩn bị nhẹ nhàng trêu chọc đai lưng ở eo.
“Yến nhi có thể thay ta cởi nó ra hay không.” Vẻ mặt Vi Sinh Lan là ôn nhu chẳng qua, lời nói dùng cũng không phải giọng nghi vấn.
Câu này nhất thời liền ép Kỳ Yến tiến thối không được, từ gương mặt tới cổ, tất cả da thịt trắng nõn như ngọc dính vào màu hồng nhạt đẹp mắt.
Suy nghĩ ít nhất cũng phải giằng co thật lâu, nhưng không ngoài dự liệu của Vi Sinh Lan, người trong ngực cuối cùng lúc này liền ngoan thuận cực kỳ theo lời làm việc.
Đai lưng bị cởi bỏ, áo khoác liền cũng theo đó nới lỏng tuột ra, cho dù không có gương đồng Kỳ Yến cũng biết tự thân hiện tại y phục nhất định là có chút quần áo xốc xếch.
Cởi cũng cởi… Động tác Kỳ Yến ngừng một lát, nhấp mím môi, dứt khoát liền không làm thì thôi làm thì làm đến cùng dứt khoát cởi hoàn toàn ra, đai lưng bề ngoài thêu ám kim văn lúc này lẻ loi rũ xuống đất.
Vi Sinh Lan vì thế tựa như khen thưởng hạ xuống nụ hôn trên gò má mềm mại của người trong ngực, mỉm cười nói: “Thành ý của Yến nhi rất cao.”
Dứt lời, tay của nàng vốn vẫn chỉ quanh quẩn ở eo của người trong ngực liền càng dời xuống dưới.
“Thư… Thư Ngôn còn giữ ở ngoài cửa.” Kỳ Yến nắm tay đè ở trên cổ tay của Vi Sinh Lan, tuy nhiên lực đạo nhỏ đến không có chút tác dụng ngăn trở nào có thể nói.
Vi Sinh Lan nghe vậy cong lên mi mắt, hơi cúi đầu xuống ở bên tai người trong ngực ôn thanh nói: “Yến nhi nhỏ giọng chút, hắn liền không nghe được.”
Giọng người đang ngồi ôn nhu như vậy, động tác trêu đùa trên tay nhưng rõ ràng là càng táo bạo hơn.
“Ưm…” Khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào khiến ý thức của Kỳ Yến tan rã, nhưng trong cổ còn phải cố hạ thấp giọng.
Trừng phạt kéo dài đến cuối cùng, Vi Sinh Lan đem mỹ nhân vẫn rơi vào trong trạng thái thất thần ôm ngang lên, thả xuống xe lăn bên cạnh, nhân tiện cúi người giúp y sửa sang lại y phục xốc xếch.
Rồi sau đó Vi Sinh Lan nhặt lên đai lưng rơi trên mặt đất đã lâu, lúc đang chuẩn bị buộc lên, liền đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của người ngồi trên xa lăn.
Trong lòng Vi Sinh Lan không có phân nửa xúc cảm chột dạ khi bắt nạt phu lang nhà mình, vẻ mặt mỉm cười như thường đối mặt.
Thân thể Kỳ Yến dựa vào lưng ghế, mắt phượng xinh đẹp không thanh minh lãnh trầm như thường ngày, ngược lại là lộ ra mấy phần mờ mịt, khóe mắt hơi nhếch mang theo ý xuân chưa hết.
Trong cuộc đối mặt này nhưng là Kỳ Yến không chịu nổi trước, hạ mắt dời đi ánh mắt, một khắc sau y liền nghe được tiếng cười nhỏ của người trong lòng.
Kỳ Yến cảm thấy đại khái là mình hết có thuốc chữa, chỉ cần đối phương cúi mặt lộ ra nét mặt tươi cười với y, y liền hận không thể đem toàn bộ những gì mình có dâng lên, trong này tự nhiên cũng bao gồm bản thân y.
Đang sống ở phủ Tả tướng nếu là biết quyền ấn của Ngu gia đối với Kỳ Yến mà nói là đồ tùy tiệnvcó thể buông tay cho người khác, không biết có cảm tưởng gì… Mặc dù ‘người khác’ này là thê chủ của nhi tử hắn.
“Chủ tử?” Ngu Thư Ngôn có chút lo âu nhìn người trên xe lăn, trước khi vào phòng còn thật tốt, làm sao đi ra sắc mặt liền không được bình thường…
Nhưng mà Kỳ Yến càng rũ mắt không nói một lời, Vi Sinh Lan thấy vậy càng tăng cao độ cong nơi khóe miệng.
Người trên xe lăn nắm chặt khăn bọc tinh dịch trong tay, dung nhan tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng bởi vì tình dục mà nhiễm vào đỏ ửng còn chưa tan hết, màu sắc hơi nhạt nhưng so với bôi son còn càng câu người hơn.
Kỳ Yến chậm chạp đem tầm mắt dời tới trên tay, chỉ liếc mắt nhìn lại giống như trốn tránh sự thật nhanh nghiêng đầu qua một bên.
Đây là muốn y xử lý vật bậc này… Như thế nào.
Tóc đen dài rủ xuống ở cạnh gò má càng làm đối lập khuôn mặt tái nhợt của chủ nhân nó trở nên rõ nét, nhưng lúc này dung nhan bởi vì tâm tình kịch liệt không ổn định mà dính vào đỏ ửng.
Người đang ngồi không nói ra lời trả lời y, liền ngay cả động tác cũng không đáp lại y… Lần đầu tiên không có hôn trả cướp đoạt, chỉ mặc y hôn mà không làm một việc gì, hàm răng còn đóng chặt không để cho y dò vào.
Tất cả là bởi vì cái người nam tử tên Dung Cảnh đó.
Băn khoăn nói ra cây xương dài này cũng khiến toàn thân y sắp máu tươi đầm đìa, dù vậy Kỳ Yến cũng không bỏ được để cho người đang bị y hôn này phải khổ sở.
Vi Sinh Lan nhận ra được hô hấp người trong ngực có chút gấp rút mức độ phập phồng nơi vạt áo cũng theo đó gia tăng. Nàng là bị một loạt động tác vừa nãy của phu lang nhà mình làm cho kinh ngạc hoàn toàn ngây ngẩn hồi lâu, phục hồi tinh thần lại liền muốn dùng tay vuốt lên lông mày xua tan đau thường của mỹ nhân trong ngực.
Đầu ngón tay không thể lông mày của phu lang nhà mình, chỉ kịp chạm vào mái tóc đen dài, bởi vì đối phương ở trước khi hành động liền đổi một tư thế… Lúc này trên cổ lại truyền tới cảm giác đau nhẹ giống như vừa nãy, Vi Sinh Lan chỉ cảm thấy nửa là không biết làm sao nửa là buồn cười.
“Tê...” Giả vờ phát ra tiếng hít hơi bị đau, trên thực tế điểm cảm giác đau trên cổ này đối với nàng mà nói là thấp đến mức có thể bỏ qua.
Nhưng Kỳ Yến lại ăn bộ dáng giả vờ này, vốn là không chịu dùng lực cắn, sau khi nghe được thanh âm này trong chốc lát liền hoàn toàn mất sức lực.
“Yến nhi như vậy... Đến tối có thể chịu đựng không?” Vi Sinh Lan không hề trực tiếp nói việc chính, mà là cong mi mắt nói nhỏ bên tai Kỳ Yến.
Người trong ngực dùng đầu lưỡi mềm mại quét qua từng cái dấu vết nàng bị lưu lại trên da thịt bên cổ, mang đến một chút cảm giác ngứa… Người này là không biết loại hành động này đối với một nữ tử mà nói không khác với khiêu khích sao.
Chỉ dùng ngôn ngữ trêu đùa, con ngươi lãnh trầm như của người trong ngực liền dễ dàng nổi lên một thoáng giao động.
Nếu là bình thường nghe loại lời nói này, Kỳ Yến nhất định là liền ngoan thuận theo mặc người trong lòng mình đòi lấy tuỳ tiện, nhưng hiện tại quan hệ đến vấn đề lãnh địa bị người khác xâm chiếm… Y chắc chắn là không thể thỏa hiệp.
Con mèo trong ngực này cho dù đưa ra móng nhọn che giấu đã lâu, lúc Vi Sinh Lan kéo ôm vào trong ngực vẫn là cảm thấy mềm mại vô cùng. Nhiều lắm là cào nhẹ mấy cái đưa tới chú ý của nàng để bày tỏ bất mãn kháng cự, nhưng lại cũng không bỏ được thật sự cào đau nàng.
Suy nghĩ vậy trong mắt Vi Sinh Lan liền lộ vẻ ý cười, không cho cự tuyệt nắm được cằm của người trong ngực, khiến cho mặt y ngẩng đầu lên, thong dong chậm rãi đáp lại nụ hôn của đối phương.
Động tác Hôn hiển nhiên so với ngôn ngữ chơi đùa muốn hiệu quả rõ rệt nhiều lắm, hôn từ gò má của người trong ngực đến bờ môi ưu mỹ màu nhạt. Mà mỗi lần chạm vào nơi mềm mại ấm áp này một chút, sống lưng cứng ngắc của người trong ngực cũng sẽ không tự chủ mềm mại một ít, hơi lạnh quanh thân dần biến mất.
Đợi đến lúc nụ hôn này dời tới bên cổ, Kỳ Yến khẽ nhếch môi tràn ra tiếng thở dốc nhỏ bé, chính là trầm mặc trong con ngươi cũng muốn choáng váng tan ra.
“Ta không đồng ý.” Loại phương thức này biết bao xảo quyệt của người đang ngồi này… Đối với Kỳ Yến mà nói không biết phải phí sức giữ vững như thế nào mới có thể không thua trận.
Thật ra thì Kỳ Yến cũng hiểu rõ, nếu đối phương khăng khăng muốn thành thân… Thực tế là y không có biện pháp chút nào. Đố kỵ là một trong bảy tội, y nói không đồng ý cũng chẳng qua là trông cậy vào Vi Sinh Lan đối với y có đầy đủ yêu thích.
Trong đôi mắt xinh đẹp của mỹ nhân trong ngực như được phủ một tầng sương mù, hiện lên ánh nước mờ ảo, không còn khí thế bức người lạnh như băng nữa.
” Ở trong mắt Yến nhi, thì ra ta lại là người không tuân thủ cam kết.” Tuy Vi Sinh Lan thở dài nói như vậy, nhưng trên mặt rõ ràng vẫn mang nụ cười ôn nhã.
Mà không đợi người trong ngực ngẫm nghĩ cam kết lúc nào, ngay sau đó Vi Sinh Lan liền ném xuống một câu nói nặng ký như tạc đạn: “Dung Cảnh là sư phụ của ta, như vậy là có thể để cho Yến nhi không nghĩ nhiều nữa hay không?”
Cho dù là thế gia công tử không bước chân ra khỏi nhà cũng biết… Giữa sư đồ mà có tình cảm vượt quá mức bình thường là vi phạm luân thường, không được người đời chấp nhận.
Kỳ Yến đúng là giật mình, bộ dáng bởi vì nghi ngờ và khó tin mà có chút ngây ngô sững sờ để cho Vi Sinh Lan gần như không nhịn được muốn hừ cười ra tiếng.
” Nam tử… Tướng mạo trẻ tuổi như vậy.” Dung tư còn rất là xuất chúng, Kỳ Yến âm thầm bổ sung một câu như vậy ở đáy lòng, mỗi một đặc điểm cũng để cho y cảm thấy nghi ngờ.
Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, vén lên một luồng tóc đen của người trong ngực chơi đùa, ngữ điệu nhẹ chậm: “Số tuổi của sư phụ so với ta ngươi hai người cộng lại… Cũng còn lớn hơn nhiều.”
Kỳ Yến chợt ý thức được điều Vi Sinh Lan nói với y đại khái là một chuyện bí mật, nhất thời liền mở to đôi mắt phượng hẹp dài vốn là hơi rũ xuống.
Điều chỉnh tư thế để người trong ngực dựa lưng vào nàng, Vi Sinh Lan ôm lấy vòng eo mềm dẻo của mỹ nhân trong ngực, thuận thế đặt cằm trên vai Kỳ Yến: “” Không bằng Yến nhi suy nghĩ một chút tục danh của phụ hậu.”
“Quân hậu... Ngô...” Kỳ Yến mới vừa suy nghĩ nói nhỏ một tiếng liền bị người đang ngồi dùng ngón trỏ đặt lên môi.
“Nên xưng phụ hậu.” Vi Sinh Lan sửa chữa nói, Kỳ Yến vừa gả cho nàng, chuyện đương nhiên là cùng nàng cùng gọi quân hậu là phụ hậu. Trong lúc nói Vi Sinh Lan còn nhàn rỗi đưa tay vào bên hông nhạy cảm của người trong ngực nhéo nhẹ một cái, không ngoài ý muốn phát hiện thân thể bị nàng ôm này xuất hiện hơi nhỏ run rẩy.
Thân thể bị Vi Sinh Lan vòng ở trong ngực, tự bản thân Kỳ Yến thì không cách nào né tránh đối phương cố ý đụng chạm, tuy nói y vốn là không có ý tưởng tránh né.
“Hai người là quan hệ như thế nào...?” Tên phụ thân của người trong lòng dĩ nhiên Kỳ Yến không phải không biết, nhưng y chưa bao giờ liên tưởng thử đến điều gì. Hiện bị cố ý chỉ điểm, giống như nhất thời để cho y bừng tỉnh.
Quân hậu tên là Dung Hoa, lúc y ở trong bóng tối ngắm nhìn Vi Sinh Lan liền từng cũng được nhìn thấy… Thực là một nam tử khó mà dùng ngôn ngữ để khái quát, có thể khiến cho Cảnh đế không để ý chúng thần phản đối mà cố ý sắc phong.
“Vừa là dưỡng phụ tử, cũng là thầy trò.”
Rõ ràng là chuyện tình cực kỳ không hợp lý, nhưng nghe lời nói bình tĩnh của người đang ôm y Kỳ Yến chính là không xuất hiện nửa phần nghi ngờ.
Nhàn ngôn toái ngữ trong cung có liên quan đến lai lịch thân phận của quân hậu theo đế vị vững chắc, đã sớm không người dám xen vào. Kỳ Yến cũng chỉ biết đối phương cũng không phải là thế gia công tử, còn lại liền không cách nào biết được nữa.
“Khi còn bé nghe phụ hậu kêu một nam tử xa lạ là ‘sư tôn’, liền cũng bắt chước kêu bậy bạ theo… Không nghĩ xưng hô này nhưng là giữ đến bây giờ.” Vi Sinh Lan dứt lời liền cúi hạ mắt, nàng nhớ lại tình huống lúc mới quen năm đó.
Khi đó lúc Dung Cảnh nghe nàng gọi hai chữ ‘sư tôn’, trên mặt mũi tuấn mỹ luôn không nói không cười hiện lên ý cười hạt hơi có vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu một cái đối với nàng nhưng cũng không có lên tiếng sửa lại.
Người trong ngực thùy mắt không nói, hiển nhiên là đang tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ, nhưng Vi Sinh Lan không tính cho y có thời gian suy nghĩ kỹ.
“Vậy bây giờ không phải là có thể cùng Yến nhi tính một chút món nợ hai vết thương này phải không?” Buộc tay tay đang đặt ngang hông của người trong ngực, vẻ mặt Vi Sinh Lan càng thêm ôn hòa.
‘Vết thương’ dĩ nhiên chẳng qua là nhấn mạnh thêm thôi, lấy về điểm lực đạo mỏng manh mà Kỳ Yến sử dụng kia, lưu lại dấu vết mờ mờ không biết đã biến mất lúc nào.
“...” Kỳ Yến chỉ hận mới vừa rồi mình không nói điều gì, không làm điều gì, lần đầu tiên có ý tưởng muốn trốn tránh chuyện… Liền hai chân sanh ra liền tàn phế này đều không có thể để cho y có suy nghĩ như vậy.
“Nói chuyện.” Ngón tay của Vi Sinh Lan xen kẽ ở trên tóc Kỳ Yến lúc vuốt xuống, đầu ngón tay luôn vô tình hay cố ý va chạm vào da thịt nhẵn nhụi nơi gáy.
Giọng ôn nhu giống như mê hoặc, động tác trên ngón tay đối phương càng làm cho Kỳ Yến có loại cảm giác da đầu tê dại.
“Thê chủ...” Hai chữ nhẹ kêu xin tha thứ,, Kỳ Yến không biết mình còn có thể nói thêm gì nữa.
Miêu nhi tự chủ xoay mình lộ ra cái bụng mềm mại, chủ của nó nhưng bất vi sở động cũng không dùng tay đi vuốt ve xoa chơi đùa.
“Bỗng dưng vô cớ chịu oan uổng này, Yến nhi chẳng lẽ không nên bồi thường cho ta một chút sao?” Vi Sinh Lan ngược lại không phải là nhéo điểm chỗ sai của người trong ngực này không thả ra, nàng chỉ là muốn cho người này lưu một cái trí nhớ sâu sắc, tốt nhất là cái loại để cho người này nghĩ tới là có thể đậy lại cái nắp bình giấm lại.
Cho dù không phải Dung Cảnh, cũng còn nam tử khác có thể để cho người trong ngực dùng giấm làm mình ngập. Tuy nói nhìn phu lang nhà mình ghen vẫn có thể coi như là một loại tình thú, nhưng tín nhiệm ở phương diện này vẫn phải là tạo dựng lên trước.
Kỳ Yến trầm mặc không dám trả lời đường đột, đây cũng là ý muốn của Vi Sinh Lan.
“Nếu không lên tiếng, liền cho là Yến nhi là nguyện mặc ta xử trí.”
Kỳ Yến nghe vậy bỗng dưng kéo căng thân thể, dĩ nhiên rất nhanh y liền phát hiện đây chẳng qua là phí công vô ích, thân thể luôn là vô cùng thành thực thuận theo ý chí con tim… Theo tay đặt ở eo động tác không an phận, dần dần xụi lơ ở trong ngực người đang ngồi.
Tay đối phương thật là đẹp mắt, bàn tay đẹp không thể bắt bẻ, ngón tay cũng đều là thon dài xanh nhạt… Sự chú ý của Kỳ Yến hoàn toàn đặt trên tay này, bởi vì lúc này cái tay này rõ ràng có ý đồ chuẩn bị nhẹ nhàng trêu chọc đai lưng ở eo.
“Yến nhi có thể thay ta cởi nó ra hay không.” Vẻ mặt Vi Sinh Lan là ôn nhu chẳng qua, lời nói dùng cũng không phải giọng nghi vấn.
Câu này nhất thời liền ép Kỳ Yến tiến thối không được, từ gương mặt tới cổ, tất cả da thịt trắng nõn như ngọc dính vào màu hồng nhạt đẹp mắt.
Suy nghĩ ít nhất cũng phải giằng co thật lâu, nhưng không ngoài dự liệu của Vi Sinh Lan, người trong ngực cuối cùng lúc này liền ngoan thuận cực kỳ theo lời làm việc.
Đai lưng bị cởi bỏ, áo khoác liền cũng theo đó nới lỏng tuột ra, cho dù không có gương đồng Kỳ Yến cũng biết tự thân hiện tại y phục nhất định là có chút quần áo xốc xếch.
Cởi cũng cởi… Động tác Kỳ Yến ngừng một lát, nhấp mím môi, dứt khoát liền không làm thì thôi làm thì làm đến cùng dứt khoát cởi hoàn toàn ra, đai lưng bề ngoài thêu ám kim văn lúc này lẻ loi rũ xuống đất.
Vi Sinh Lan vì thế tựa như khen thưởng hạ xuống nụ hôn trên gò má mềm mại của người trong ngực, mỉm cười nói: “Thành ý của Yến nhi rất cao.”
Dứt lời, tay của nàng vốn vẫn chỉ quanh quẩn ở eo của người trong ngực liền càng dời xuống dưới.
“Thư… Thư Ngôn còn giữ ở ngoài cửa.” Kỳ Yến nắm tay đè ở trên cổ tay của Vi Sinh Lan, tuy nhiên lực đạo nhỏ đến không có chút tác dụng ngăn trở nào có thể nói.
Vi Sinh Lan nghe vậy cong lên mi mắt, hơi cúi đầu xuống ở bên tai người trong ngực ôn thanh nói: “Yến nhi nhỏ giọng chút, hắn liền không nghe được.”
Giọng người đang ngồi ôn nhu như vậy, động tác trêu đùa trên tay nhưng rõ ràng là càng táo bạo hơn.
“Ưm…” Khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào khiến ý thức của Kỳ Yến tan rã, nhưng trong cổ còn phải cố hạ thấp giọng.
Trừng phạt kéo dài đến cuối cùng, Vi Sinh Lan đem mỹ nhân vẫn rơi vào trong trạng thái thất thần ôm ngang lên, thả xuống xe lăn bên cạnh, nhân tiện cúi người giúp y sửa sang lại y phục xốc xếch.
Rồi sau đó Vi Sinh Lan nhặt lên đai lưng rơi trên mặt đất đã lâu, lúc đang chuẩn bị buộc lên, liền đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của người ngồi trên xa lăn.
Trong lòng Vi Sinh Lan không có phân nửa xúc cảm chột dạ khi bắt nạt phu lang nhà mình, vẻ mặt mỉm cười như thường đối mặt.
Thân thể Kỳ Yến dựa vào lưng ghế, mắt phượng xinh đẹp không thanh minh lãnh trầm như thường ngày, ngược lại là lộ ra mấy phần mờ mịt, khóe mắt hơi nhếch mang theo ý xuân chưa hết.
Trong cuộc đối mặt này nhưng là Kỳ Yến không chịu nổi trước, hạ mắt dời đi ánh mắt, một khắc sau y liền nghe được tiếng cười nhỏ của người trong lòng.
Kỳ Yến cảm thấy đại khái là mình hết có thuốc chữa, chỉ cần đối phương cúi mặt lộ ra nét mặt tươi cười với y, y liền hận không thể đem toàn bộ những gì mình có dâng lên, trong này tự nhiên cũng bao gồm bản thân y.
Đang sống ở phủ Tả tướng nếu là biết quyền ấn của Ngu gia đối với Kỳ Yến mà nói là đồ tùy tiệnvcó thể buông tay cho người khác, không biết có cảm tưởng gì… Mặc dù ‘người khác’ này là thê chủ của nhi tử hắn.
“Chủ tử?” Ngu Thư Ngôn có chút lo âu nhìn người trên xe lăn, trước khi vào phòng còn thật tốt, làm sao đi ra sắc mặt liền không được bình thường…
Nhưng mà Kỳ Yến càng rũ mắt không nói một lời, Vi Sinh Lan thấy vậy càng tăng cao độ cong nơi khóe miệng.
Người trên xe lăn nắm chặt khăn bọc tinh dịch trong tay, dung nhan tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng bởi vì tình dục mà nhiễm vào đỏ ửng còn chưa tan hết, màu sắc hơi nhạt nhưng so với bôi son còn càng câu người hơn.
Kỳ Yến chậm chạp đem tầm mắt dời tới trên tay, chỉ liếc mắt nhìn lại giống như trốn tránh sự thật nhanh nghiêng đầu qua một bên.
Đây là muốn y xử lý vật bậc này… Như thế nào.
Danh sách chương