Editor: Sakura Trang
Đến đầu tháng chín chẳng qua chỉ là chuyện chớp mắt. Làm theo ý chỉ, hôm nay các nơi trong cung giăng đèn kết hoa, trăm quan cùng đến, chiến trận là có thể so với ngày hoàng đế mới lên ngôi trước đây không lâu.
Hôm nay, người cũng đều đã đứng ngay ngắn thành hai hàng, nhưng mà ở ngoài tế tự điện hạ thần đồng loạt đứng hai bên còn chưa biết được Quân hậu được các nàng nghênh tiếp là người thế nào...
Hôm đó đế vương ngồi trên ngự tọa đón nhận lời can ngăn, nhưng hiện toàn bộ cũng đều tiến hành theo thánh chỉ, người được tuyển đã thay đổi nhưng là đến nay vẫn không có tiết lộ.
Thảm đỏ trải dài từ trăm bậc thang đến cửa điện, ngự liễn (kiệu vua) dừng lại ở cuối thảm, hôm nay vị kia mà một đám hạ thần chờ đợi cũng nên lộ diện.
Theo người hầu tiến lên đi vén lên màn che của ngự liễn, đế vương trẻ tuổi một thân huyền cổn* lặng lẽ đợi ở phía trước, lông mày giãn ra ôn nhu nhìn chăm chú trong ngự liễn.
*cổn: Lễ phục của vua chúa thời xưa
Thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi để cho người đứng hai bên tựa như mắc kẹt không nói ra lời, nếu không phải là biết thời khắc trang trọng bực này, thiếu chút nữa là có người muốn vén ống tay áo lên tới xoa mắt nhìn một chút xem có nhìn sai không.
Lúc này tả tướng không thể nghi ngờ là người nội tâm chịu chấn động nhất, thậm chí còn có suy nghĩ ‘ Người trước mắt là do người khác giả mạo’. Kỳ Yến như thế nào đi nữa cũng là nhi tử nàng, so sánh với những người khác đang tiến hành âm mưu luận bàn, nàng biết rõ tật trên chân đối phương là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hai chân đó sinh ra liền bị xác nhận là bị hỏng…
Kỳ Yến một thân áo khoác huyền sắc phức tạp trang nghiêm, dung nhan tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng kia do đó hiện lên mấy phần cấm dục, da thịt do ở lâu bên trong phòng vốn đã trắng nõn, lại bởi vì bệnh yếu mà hiện ra tái nhợt, bây giờ so sánh với huyền sắc càng thêm nổi bật nõn nà như tuyết.
Cách rất gần, Vi Sinh Lan liền có thể thấy trên cổ trắng nõn khó che được một dấu vết hương diễm, là tối hôm qua nàng đè người ở dưới thân hoan ái lưu lại.
“Thê chủ.” Đi đến nơi cùng sóng vai, mỹ nhân y bào huyền liền thấp kêu một tiếng, thanh âm rất nhỏ.
May mà ngũ giác của người tập võ đủ bén nhạy, Vi Sinh Lan nghe vậy liền nắm tay của Kỳ Yến, chỉ chẳng qua lúc này hai người đứng sóng vai, ống tay áo rủ xuống liền che đậy động tác này.
Khoảng cách tính toán rất chính xác, chỉ hơn hai mươi bước. Phối hợp người bên cạnh, Vi Sinh Lan một cách tự nhiên chậm lại bước chân. Nhịp bước nhẹ chậm cũng không hiện lên lề mề, ngược lại là trầm ổn trang trọng.
Lễ nhạc tấu minh, bên tai không dứt.
“Ngô... ” tới cửa điện còn cách có mấy bước, người bên cạnh nhưng là phát ra một tiếng kêu đau. Trên trán hiện lên mồ hôi lấm tấm, dung nhan vốn là hơi có vẻ tái nhợt càng thêm rõ ràng.
Ở dưới tình cảnh này Vi Sinh Lan không chút do dự nào liền đưa tay ôm lấy eo Kỳ Yến, chẳng qua mấy bước xa, động tác này lại làm rất là lưu loát tự nhiên, trong mắt một đám thần tử ở sau lưng chẳng qua là đế vương trẻ tuổi biểu hiện đau sủng coi trọng đối với quân hậu.
Tình cảnh trong điện không thể nhìn được, vừa vào cửa điện, Kỳ Yến liền đứng không vững nghiêng người ngã xuống, dĩ nhiên Vi Sinh Lan là không thể nào biết rõ còn để cho phu lang nhà mình ngã xuống đất.
“Khổ cực Yến nhi rồi.” Vi Sinh Lan ôm ngang người nọ lên, trong tế tự điện không có ghế chỉ có đệm mềm để quỳ. Vào trong điện này theo quy củ phải quỳ ít nhất hai giờ, đây là việc tất cả đế hậu cần trải qua, nhưng dĩ nhiên là không tới mức phải quỳ lạy trên sàn nhà lạnh cứng rắn… Hình thức tuy quan trọng, cũng cần cân nhắc thực tế.
Như trong ngày mùa đông quỳ trên sàn nhà cứng lạnh hai giờ, thế nào cũng phải quỳ đến mức nguy hiểm cũng nên.
Đem người trong ngực thả ngồi lên đệm mềm, Vi Sinh Lan đưa tay đi xoa bóp hai chân đang hơi run rẩy.
“Đau.” Ở trước mặt người trong lòng, Kỳ Yến ngược lại là không chút che giấu đau đớn. Lông mày sơ lãnh bởi vì đau đớn mà hơi nhíu lại, thẳng thừng nói ra cảm giác bản thân. Chỉ chẳng qua cùng với đau đớn, hai chân được xoa bóp sinh ra cảm giác tê tê ngứa ngứa lại để cho y không tự chủ càng run rẩy thân thể.
Xoa bóp một phen phu lang nhà mình không những không đỡ ngược lại còn càng thêm run rẩy hơn, Vi Sinh Lan không dừng động tác lại, nhưng lại đặt lên trên gò má cùng bờ môi mềm mại một nụ hôn trấn an.
“Ừ...” Mỹ nhân y bào huyền sắc khẽ nhếch môi tràn ra một tiếng rên rỉ nhỏ bé, Vi Sinh Lan ngẩn ra, chợt lúc này mới mới phát hiện khuôn mặt phu lang nhà mình lại hiện lên nhàn nhàn đỏ ửng.
Vi Sinh Lan không kiềm được ho nhẹ một tiếng, nếu là ở bình thường nàng nhất định là sớm liền phát hiện. Mới vừa khẩn trương nhất thời, nhưng hiểu sai phản ứng thân thể của phu lang nhà mình.
“Thê chủ.” Kỳ Yến thoáng rũ mắt, tư thái hết sức nhu thuận khẽ cúi đầu.
Y bào huyền sắc do phu lang nhà mình mặc đúng là… Để cho nàng càng thêm mấy phần ý muốn trêu đùa, nhưng tư thái ôn thuận khôn khéo này thực cũng là khó để ra tay.
“Quân hậu kêu trẫm là có chuyện gì?” cuối cùng Vi Sinh Lan cũng chỉ nhẹ nắm chiếc cằm thon gầy, rũ mắt giọng ôn tồn hỏi thăm.
Đến đầu tháng chín chẳng qua chỉ là chuyện chớp mắt. Làm theo ý chỉ, hôm nay các nơi trong cung giăng đèn kết hoa, trăm quan cùng đến, chiến trận là có thể so với ngày hoàng đế mới lên ngôi trước đây không lâu.
Hôm nay, người cũng đều đã đứng ngay ngắn thành hai hàng, nhưng mà ở ngoài tế tự điện hạ thần đồng loạt đứng hai bên còn chưa biết được Quân hậu được các nàng nghênh tiếp là người thế nào...
Hôm đó đế vương ngồi trên ngự tọa đón nhận lời can ngăn, nhưng hiện toàn bộ cũng đều tiến hành theo thánh chỉ, người được tuyển đã thay đổi nhưng là đến nay vẫn không có tiết lộ.
Thảm đỏ trải dài từ trăm bậc thang đến cửa điện, ngự liễn (kiệu vua) dừng lại ở cuối thảm, hôm nay vị kia mà một đám hạ thần chờ đợi cũng nên lộ diện.
Theo người hầu tiến lên đi vén lên màn che của ngự liễn, đế vương trẻ tuổi một thân huyền cổn* lặng lẽ đợi ở phía trước, lông mày giãn ra ôn nhu nhìn chăm chú trong ngự liễn.
*cổn: Lễ phục của vua chúa thời xưa
Thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi để cho người đứng hai bên tựa như mắc kẹt không nói ra lời, nếu không phải là biết thời khắc trang trọng bực này, thiếu chút nữa là có người muốn vén ống tay áo lên tới xoa mắt nhìn một chút xem có nhìn sai không.
Lúc này tả tướng không thể nghi ngờ là người nội tâm chịu chấn động nhất, thậm chí còn có suy nghĩ ‘ Người trước mắt là do người khác giả mạo’. Kỳ Yến như thế nào đi nữa cũng là nhi tử nàng, so sánh với những người khác đang tiến hành âm mưu luận bàn, nàng biết rõ tật trên chân đối phương là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hai chân đó sinh ra liền bị xác nhận là bị hỏng…
Kỳ Yến một thân áo khoác huyền sắc phức tạp trang nghiêm, dung nhan tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng kia do đó hiện lên mấy phần cấm dục, da thịt do ở lâu bên trong phòng vốn đã trắng nõn, lại bởi vì bệnh yếu mà hiện ra tái nhợt, bây giờ so sánh với huyền sắc càng thêm nổi bật nõn nà như tuyết.
Cách rất gần, Vi Sinh Lan liền có thể thấy trên cổ trắng nõn khó che được một dấu vết hương diễm, là tối hôm qua nàng đè người ở dưới thân hoan ái lưu lại.
“Thê chủ.” Đi đến nơi cùng sóng vai, mỹ nhân y bào huyền liền thấp kêu một tiếng, thanh âm rất nhỏ.
May mà ngũ giác của người tập võ đủ bén nhạy, Vi Sinh Lan nghe vậy liền nắm tay của Kỳ Yến, chỉ chẳng qua lúc này hai người đứng sóng vai, ống tay áo rủ xuống liền che đậy động tác này.
Khoảng cách tính toán rất chính xác, chỉ hơn hai mươi bước. Phối hợp người bên cạnh, Vi Sinh Lan một cách tự nhiên chậm lại bước chân. Nhịp bước nhẹ chậm cũng không hiện lên lề mề, ngược lại là trầm ổn trang trọng.
Lễ nhạc tấu minh, bên tai không dứt.
“Ngô... ” tới cửa điện còn cách có mấy bước, người bên cạnh nhưng là phát ra một tiếng kêu đau. Trên trán hiện lên mồ hôi lấm tấm, dung nhan vốn là hơi có vẻ tái nhợt càng thêm rõ ràng.
Ở dưới tình cảnh này Vi Sinh Lan không chút do dự nào liền đưa tay ôm lấy eo Kỳ Yến, chẳng qua mấy bước xa, động tác này lại làm rất là lưu loát tự nhiên, trong mắt một đám thần tử ở sau lưng chẳng qua là đế vương trẻ tuổi biểu hiện đau sủng coi trọng đối với quân hậu.
Tình cảnh trong điện không thể nhìn được, vừa vào cửa điện, Kỳ Yến liền đứng không vững nghiêng người ngã xuống, dĩ nhiên Vi Sinh Lan là không thể nào biết rõ còn để cho phu lang nhà mình ngã xuống đất.
“Khổ cực Yến nhi rồi.” Vi Sinh Lan ôm ngang người nọ lên, trong tế tự điện không có ghế chỉ có đệm mềm để quỳ. Vào trong điện này theo quy củ phải quỳ ít nhất hai giờ, đây là việc tất cả đế hậu cần trải qua, nhưng dĩ nhiên là không tới mức phải quỳ lạy trên sàn nhà lạnh cứng rắn… Hình thức tuy quan trọng, cũng cần cân nhắc thực tế.
Như trong ngày mùa đông quỳ trên sàn nhà cứng lạnh hai giờ, thế nào cũng phải quỳ đến mức nguy hiểm cũng nên.
Đem người trong ngực thả ngồi lên đệm mềm, Vi Sinh Lan đưa tay đi xoa bóp hai chân đang hơi run rẩy.
“Đau.” Ở trước mặt người trong lòng, Kỳ Yến ngược lại là không chút che giấu đau đớn. Lông mày sơ lãnh bởi vì đau đớn mà hơi nhíu lại, thẳng thừng nói ra cảm giác bản thân. Chỉ chẳng qua cùng với đau đớn, hai chân được xoa bóp sinh ra cảm giác tê tê ngứa ngứa lại để cho y không tự chủ càng run rẩy thân thể.
Xoa bóp một phen phu lang nhà mình không những không đỡ ngược lại còn càng thêm run rẩy hơn, Vi Sinh Lan không dừng động tác lại, nhưng lại đặt lên trên gò má cùng bờ môi mềm mại một nụ hôn trấn an.
“Ừ...” Mỹ nhân y bào huyền sắc khẽ nhếch môi tràn ra một tiếng rên rỉ nhỏ bé, Vi Sinh Lan ngẩn ra, chợt lúc này mới mới phát hiện khuôn mặt phu lang nhà mình lại hiện lên nhàn nhàn đỏ ửng.
Vi Sinh Lan không kiềm được ho nhẹ một tiếng, nếu là ở bình thường nàng nhất định là sớm liền phát hiện. Mới vừa khẩn trương nhất thời, nhưng hiểu sai phản ứng thân thể của phu lang nhà mình.
“Thê chủ.” Kỳ Yến thoáng rũ mắt, tư thái hết sức nhu thuận khẽ cúi đầu.
Y bào huyền sắc do phu lang nhà mình mặc đúng là… Để cho nàng càng thêm mấy phần ý muốn trêu đùa, nhưng tư thái ôn thuận khôn khéo này thực cũng là khó để ra tay.
“Quân hậu kêu trẫm là có chuyện gì?” cuối cùng Vi Sinh Lan cũng chỉ nhẹ nắm chiếc cằm thon gầy, rũ mắt giọng ôn tồn hỏi thăm.
Danh sách chương