EDIT BY VŨ
BETA BY CHERYL CHEN
Tiêu Cố thấy Mễ Tình do dự mãi mà chưa nhận táo, nhíu mày: “Sao thế? Sợ tôi hạ độc cô à?”
Mễ Tình: “…”
Cô biểu hiện rõ ràng thế cơ à? Chưa đợi cô trả lời, chân mày anh nhíu thêm: “Nếu đã vậy thì lần sau tôi nấu món gì cô cũng đừng ăn.”
Mễ Tình nghe xong, lập tức nhào tới, giật lấy quả táo anh định thu về: “Hìhì, chẳng qua tôi không thích ăn táo mà thôi.”
Nếu sau này không được ăn đồ Tiêu Cố nấu thì còn hy vọng gì vào ngày mai nữa!
“À.” Tiêu Cố lên tiếng, đi về phòng. Mễ Tình theo anh, vừa đi vừa nói: “Tôi thấy bài phỏng vấn của anh rồi, anh vốn là đầu bếp lớn, làm ăn nhỏ lẻ thế làm gì? Anh không biết đâu, hôm nay có bao nhiêu người đến tiệm vì anh đấy!”
Tiêu Cố đáp: “Vì không muốn thế nên tôi mới khiêm tốn.”
Mễ Tình bĩu môi, giả vờ thanh cao cái gì chứ. Ngay từ đầu, nếu không muốn bị mọi người vây quanh thì đừng nhận phỏng vấn. Cô dừng lại ở cửa phòng mình, vung vẩy trái táo với Tiêu Cố: “Cảm ơn quả táo của anh.”
Nói xong, cô mở cửa vào phòng.
Tiêu Cố quay lại nhìn cô đóng cửa, rồi cũng về phòng mình.
Mễ Tình ôm đồ ngủ đi tắm, rồi đờ đẫn nhìn quả táo Tiêu Cố cho. Cô thật sự không thích ăn táo, nhưng mã của quả táo này rất đẹp, tươi mới, dùng nó làm bữa sáng vậy.
Chậc chậc, nếu là táo Giáng sinh, thì ăn luôn đêm nay thôi.
Cô mở túi nơ bướm ra, lấy quả táo hít hà, hương trong vẹo quanh quẩn nơi chóp mũi.
Mễ Tình không kìm được, mở miệng cắn một miếng, quả táo rất giòn, bật ra tiếng, vị ngọt nhẹ thấm vào tim gan.
Cô đang định cắn miếng thứ hai, thì điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Chu Nghi Nhiên.
Mễ Tình vội đặt táo lên bàn. Cô lấy tờ giấy lau tay rồi cầm điện thoại lên.
“Mai em có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm đi ^_^”
Mễ Tình nuốt miếng táo, trả lời: “Ngày mai đúng hôm em được nghỉ.”
Rung rung, Chu Nghi Nhiên trả lời: “Tốt quá rồi, chúng ta có thể đi công viên chơi, nghe nói có rất nhiều trò mới.”
Mễ Tình chưa hiểu gì, cô nghĩ ngay đến hôm đó, Tiêu Cố nói: “Khu vui chơi cho trẻ em.”, cô lại cắn táo, trả lời: “Được ạ [ thỏ ].”
Anh thỏ: Vậy 10 giừo anh đón em ở hoa viên [ thỏ ]
Mễ Tình thấy anh cũng gửi lại icon [ thỏ ], bật cười: “Vâng ạ.”
Cô đặt điện thoại xuống, vừa gặm táo vừa tìm quần áo mai mặc trong tủ. Ngày mai là Giáng sinh, phải mặc đồ cho hợp không khí ngày lễ. Cô suy nghĩ một hồi, lấy chiếc áo khoác đỏ cổ tròn ra. Mặc bên trong thì… một bộ váy liền cao cổ màu trắng đi!
Chuẩn bị xong quần áo Mễ Tình mới yên tâm ngủ. Quả táo bị cô ăn xong từ lúc nào không biết, cô ném lõi táo vào thùng rác, rồi đi ra gần cửa, nằm xuống giường.
Chưa tới hai phút sau, cô tháo mặt nạ dưỡng da trên mặt..
Chu Nghi Nhiên bây giờ cũng đang định đi ngủ, anh chuẩn bị tắt máy, Hoắc Lệ đã gửi tin nhắn: “Anh vẫn còn ở thành phố A à?”
Chu Nghi Nhiên hồi âm “ừ”.
Hoắc Lệ nhận tin đó rồi nhanh chóng gửi tiếp: “Mai em định đến đó, đi chơi với anh được không?”
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ, tuy Hoắc Lệ và Mễ Tình là bạn tốt, nhưng mấy vấn đề của cô, e rằng Hoắc Lệ vẫn chưa biết.
“Mai anh có hẹn với người khác rồi, hôm khác được không?” Chu Nghi Nhiên rốt cuộc cự tuyệt.
Lúc lâu sau Hoắc Lệ mới đáp, vỏn vẹn: “Vậy thì thôi vậy.”
Chu Nghi Nhiên đọc tin nhắn xong rồi tắt máy.
8 rưỡi hôm sau, đồng hồ báo thức của Mễ Tình đánh thức cô. Cô ỳ trong chăn thêm năm phút rồi mới dậy rửa mặt thay quần áo.
Mặc xong đồ chuẩn bị sẵn, Mễ Tình đứng trước gương ngắm nghía một lúc rồi mới bắt đầu trang điểm.
Trong lúc cô đang tút tát, Tiêu Cố đã dắt chó về. Trên đường gặp một người phụ nữ trên tay ẵm một con chó cái rất đáng yêu.
Husky thấy cô chó kia, phấn khích sủa: “Gâu gâu.”
Tiêu Cố bình tĩnh kéo dây xích, lãnh đạm nói: “Mày bị xích rồi.”
Husky: “…….”
Husky trơ mắt nhìn con chó xinh xắn cùng chủ đi sượt qua.
Tiêu Cố dụ dỗ lôi kéo nó qua một con đường, mới vừa đi chưa được hai bước, đã nhìn thấy một chiếc xe quen mắt ngừng bên ngoài hoa viên Nam Thành..
Cayenne trắng, xe của Chu Nghi Nhiên.
Anh hơi khựng lại, rồi nắm xích dẫn Husky đi tiếp. Chu Nghi Nhiên thu bóng dáng Tiêu Cố vào trong tầm mắt, gật đầu cười với anh, xem như chào hỏi.
Tiêu Cố nhìn anh từ xa, cũng gật đầu, rồi dẫn Husky vào sân hoa viên.
Chu Nghi Nhiên mà xuất hiện ở đây, chỉ có vì Mễ Tình. Hôm nay là Giáng sinh, xem ra hai người hẹn nhau đi chơi.
Cha chả.
Husky đang đi cạnh anh bỗng rùng mình, ngẩng đầu sủa với anh. Tiêu Cố làm như không nghe thấy mà dẫn nó đi qua vườn hoa, leo lên tầng 7.
Vừa mở cửa nhà đã thấy Mễ Tình ăn diện hoành tráng. Cô cúi đầu, lấy điện thoại xem giờ.
“Cô ra ngoài à?” Tiêu Cố lạnh mặt hỏi.
Mễ Tình bị giọng nói của anh vang lên làm giật mình, cô bất ngờ, rồi cau mày nhìn anh: “Đúng vậy, hôm nay là ngày nghỉ của tôi.”
Không phải trốn việc ra ngoài chơi, anh dữ như thế làm gì?
Husky xông đến chỗ Mễ Tình kêu, Tiêu Cố tháo xích trên cổ nó ra, đóng cửa: “Đi với Chu Nghi Nhiên kia à?”
Mễ Tình mất hứng: “Anh không phải gọi là “Chu Nghi Nhiên kia”, cứ gọi anh ấy là Chu Nghi Nhiên.”
Tiêu Cố nhìn cô, im lặng, ánh mắt mang theo sự áp lực đè nén, làm cho vai Mễ Tình run run: “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Cố tiến lên phía trước một bước, Mễ Tình lùi lại theo bản năng hai bước, còn giơ tay chắn trước ngực.
Tiêu Cố dồn cô đến chân tường, nhìn thẳng vào cô nói: “Anh ta rốt cuộc có gì tốt mà cô lại thích như thế?” Anh nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của cô, chân mày nhíu lại.
Thực sự trong lòng cô hơi sợ hãi, khí thế bây giờ hoàn toàn lép vế, bị Tiêu Cố nghiêm khắc khống chế. Cô không biết rốt cuộc Tiêu Cố khó chịu ở đâu, nhưng nếu muốn cứu vãn tình thế thì phải đoạt được quyền chủ động.
Lúc này chỉ cần nói to hơn đối phương, thì sẽ có khí thế hơn.
Vì thế cô quyết định vùng lên, hét to: “Anh ấy cái gì cũng tốt! Từ sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, lần đầu tiên gặp nhau anh ấy đã rất tuyệt rồi. Anh ấy đeo tai thỏ cũng rất đẹp, trai,,”
Mễ Tình nói liền một mạch, trong lòng thở dài, quyền chủ động có ở trong tay mình không?
Tiêu Cố như bị vật gì đánh trúng, sửng sốt.
“Chu Nghi Nhiên là một nghệ sĩ dương cầm, ở tiệc sinh nhật mẹ Hoắc Lệ anh đã gặp rồi.”
Nhớ lại những gì Cố Tín đã nói với mình, trong lòng trào lên một xúc cảm lạ lùng, lời nói này như một chiếc chìa khóa, mở ra kí ức vốn đã phủ đầy bụi..
Thành phố C, tiệc rượu sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, tai thỏ… Hồi ức như trận hồng thủy ào ào xô tới.
Tiêu Cố mới chỉ đến thành phố C một lần, đó là năm anh 10 tuổi.
Người nhà mẹ anh nói chung là khá giả ở thành phố C, đó cũng là lúc Tiêu Cố có nhận thức.
Nhưng đến bây giờ anh chưa từng nhìn thấy mấy người họ hàng giàu có kia, mãi cho đến khi anh 10 tuỏi, mới có một người phụ nữ xa lạ cùng cậu bé khoảng 2, 3 tuổi, xuất hiện trước nhà họ.
Mẹ anh bảo gọi người phụ nữ kia là mẹ Tiểu Cữu, anh vâng lời gọi theo. Mẹ Tiểu Cữu đối với anh rất tốt, khen anh đáng yêu, còn tặng nhiều đồ chơi cho anh. Cậu bé đi cùng bà ấy được giới thiệu là con trai bà, cũng là em họ anh.
Em họ Tiêu rất dễ thương, Tiêu Cố rất thích em trai ấy. Hai đứa trẻ không quan tâm chuyện người lớn, tự cầm đồ chơi lên phòng.
Buổi chiều hôm đó, tình cảm anh em tăng cao đột biến, chỉ hận vì sao gặp nhau muộn như thế. Vì chỉ ở mỗi một ngày, nên giờ phút chia ly tới rất nhanh. Trước khi đi, mẹ Tiểu Cữu thấy hai bạn nhỏ lưu luyến không rời, lền dẫn Tiêu Cố đến thành phố C hai ngày.
Mẹ Tiêu Cố đồng ý, nên Tiêu Cố đi theo em trai nhỏ. Khi đó, Tiêu Cố thấy em trai nhỏ như một tòa thành lớn.
Anh ở thành phố C được hai ngày, mẹ Tiểu Cữu cầm bộ lễ phục nhỏ cho anh thay, anh hỏi bà sao phải mặc cái này, mẹ Tiểu Cữu cười nói, đi sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon.
Nói thật, Tiêu Cố với câu: “rất nhiều đồ ăn ngon” từ trong miệng bà cũng không mấy hứng thú. Vì cha anh đã làm vô số món ngon rồi. Nhưng anh thích tiệc rượu sinh nhật, hơn nữa, em họ cũng muốn đi.
Ngồi trên xe, mẹ Tiểu Cữu hưng phấn cầm hai cài tóc hình thỏ cho hai đứa trẻ đeo. Khuôn mặt em họ tối sầm lại, bẻ gãy luôn. Tiêu Cố thì không như thế, khi đi mẹ anh đã dặn dò phải lễ phép.
Nhưng con trai mà đeo tai thỏ, anh cũng không muốn. Cuối cùng, anh không chịu được mẹ Tiểu Cữu nhõng nhèo đòi hỏi, anh bất đắc dĩ đeo lên đầu.
Anh còn nhớ rõ, lúc đó mẹ Tiểu Cữu còn dùng máy ảnh chụp lại, kêu ‘thật đáng yêu’.
Đeo một đôi tai thỏ nên việc Tiêu Cố bị các bạn nhỏ khác cười nhạo ở tiệc sinh nhật là chuyện đương nhiên. Anh không nhịn được nên đi ra ngoài, muốn ném tai thỏ xuống, nhưng nghe thấy không xa tiếng khóc của một bé gái.
Anh đi tới xem, phát hiện thì ra là một cô bé bị chó dọa sợ tới nỗi ngã xuống đất khóc toáng lên.
“Anh làm sao thế?” giọng nói của Mễ Tình kéo Tiêu Cố về thực tế.
Mễ Tình lúc đầu nhìn anh ngẩn người, còn cho rằng mình chiến đấu thành công, nhưng anh… sững sờ cũng hơi lâu đấy!
Tiêu Cố mím môi, nhìn người trước mặt, một tay đè lên tường, kề sát vào người cô nói: “Cô nghe cho kĩ đây, người năm đó cứu tôi là cô, không phải Chu Nghi Nhiên.”
BETA BY CHERYL CHEN
Tiêu Cố thấy Mễ Tình do dự mãi mà chưa nhận táo, nhíu mày: “Sao thế? Sợ tôi hạ độc cô à?”
Mễ Tình: “…”
Cô biểu hiện rõ ràng thế cơ à? Chưa đợi cô trả lời, chân mày anh nhíu thêm: “Nếu đã vậy thì lần sau tôi nấu món gì cô cũng đừng ăn.”
Mễ Tình nghe xong, lập tức nhào tới, giật lấy quả táo anh định thu về: “Hìhì, chẳng qua tôi không thích ăn táo mà thôi.”
Nếu sau này không được ăn đồ Tiêu Cố nấu thì còn hy vọng gì vào ngày mai nữa!
“À.” Tiêu Cố lên tiếng, đi về phòng. Mễ Tình theo anh, vừa đi vừa nói: “Tôi thấy bài phỏng vấn của anh rồi, anh vốn là đầu bếp lớn, làm ăn nhỏ lẻ thế làm gì? Anh không biết đâu, hôm nay có bao nhiêu người đến tiệm vì anh đấy!”
Tiêu Cố đáp: “Vì không muốn thế nên tôi mới khiêm tốn.”
Mễ Tình bĩu môi, giả vờ thanh cao cái gì chứ. Ngay từ đầu, nếu không muốn bị mọi người vây quanh thì đừng nhận phỏng vấn. Cô dừng lại ở cửa phòng mình, vung vẩy trái táo với Tiêu Cố: “Cảm ơn quả táo của anh.”
Nói xong, cô mở cửa vào phòng.
Tiêu Cố quay lại nhìn cô đóng cửa, rồi cũng về phòng mình.
Mễ Tình ôm đồ ngủ đi tắm, rồi đờ đẫn nhìn quả táo Tiêu Cố cho. Cô thật sự không thích ăn táo, nhưng mã của quả táo này rất đẹp, tươi mới, dùng nó làm bữa sáng vậy.
Chậc chậc, nếu là táo Giáng sinh, thì ăn luôn đêm nay thôi.
Cô mở túi nơ bướm ra, lấy quả táo hít hà, hương trong vẹo quanh quẩn nơi chóp mũi.
Mễ Tình không kìm được, mở miệng cắn một miếng, quả táo rất giòn, bật ra tiếng, vị ngọt nhẹ thấm vào tim gan.
Cô đang định cắn miếng thứ hai, thì điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Chu Nghi Nhiên.
Mễ Tình vội đặt táo lên bàn. Cô lấy tờ giấy lau tay rồi cầm điện thoại lên.
“Mai em có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm đi ^_^”
Mễ Tình nuốt miếng táo, trả lời: “Ngày mai đúng hôm em được nghỉ.”
Rung rung, Chu Nghi Nhiên trả lời: “Tốt quá rồi, chúng ta có thể đi công viên chơi, nghe nói có rất nhiều trò mới.”
Mễ Tình chưa hiểu gì, cô nghĩ ngay đến hôm đó, Tiêu Cố nói: “Khu vui chơi cho trẻ em.”, cô lại cắn táo, trả lời: “Được ạ [ thỏ ].”
Anh thỏ: Vậy 10 giừo anh đón em ở hoa viên [ thỏ ]
Mễ Tình thấy anh cũng gửi lại icon [ thỏ ], bật cười: “Vâng ạ.”
Cô đặt điện thoại xuống, vừa gặm táo vừa tìm quần áo mai mặc trong tủ. Ngày mai là Giáng sinh, phải mặc đồ cho hợp không khí ngày lễ. Cô suy nghĩ một hồi, lấy chiếc áo khoác đỏ cổ tròn ra. Mặc bên trong thì… một bộ váy liền cao cổ màu trắng đi!
Chuẩn bị xong quần áo Mễ Tình mới yên tâm ngủ. Quả táo bị cô ăn xong từ lúc nào không biết, cô ném lõi táo vào thùng rác, rồi đi ra gần cửa, nằm xuống giường.
Chưa tới hai phút sau, cô tháo mặt nạ dưỡng da trên mặt..
Chu Nghi Nhiên bây giờ cũng đang định đi ngủ, anh chuẩn bị tắt máy, Hoắc Lệ đã gửi tin nhắn: “Anh vẫn còn ở thành phố A à?”
Chu Nghi Nhiên hồi âm “ừ”.
Hoắc Lệ nhận tin đó rồi nhanh chóng gửi tiếp: “Mai em định đến đó, đi chơi với anh được không?”
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ, tuy Hoắc Lệ và Mễ Tình là bạn tốt, nhưng mấy vấn đề của cô, e rằng Hoắc Lệ vẫn chưa biết.
“Mai anh có hẹn với người khác rồi, hôm khác được không?” Chu Nghi Nhiên rốt cuộc cự tuyệt.
Lúc lâu sau Hoắc Lệ mới đáp, vỏn vẹn: “Vậy thì thôi vậy.”
Chu Nghi Nhiên đọc tin nhắn xong rồi tắt máy.
8 rưỡi hôm sau, đồng hồ báo thức của Mễ Tình đánh thức cô. Cô ỳ trong chăn thêm năm phút rồi mới dậy rửa mặt thay quần áo.
Mặc xong đồ chuẩn bị sẵn, Mễ Tình đứng trước gương ngắm nghía một lúc rồi mới bắt đầu trang điểm.
Trong lúc cô đang tút tát, Tiêu Cố đã dắt chó về. Trên đường gặp một người phụ nữ trên tay ẵm một con chó cái rất đáng yêu.
Husky thấy cô chó kia, phấn khích sủa: “Gâu gâu.”
Tiêu Cố bình tĩnh kéo dây xích, lãnh đạm nói: “Mày bị xích rồi.”
Husky: “…….”
Husky trơ mắt nhìn con chó xinh xắn cùng chủ đi sượt qua.
Tiêu Cố dụ dỗ lôi kéo nó qua một con đường, mới vừa đi chưa được hai bước, đã nhìn thấy một chiếc xe quen mắt ngừng bên ngoài hoa viên Nam Thành..
Cayenne trắng, xe của Chu Nghi Nhiên.
Anh hơi khựng lại, rồi nắm xích dẫn Husky đi tiếp. Chu Nghi Nhiên thu bóng dáng Tiêu Cố vào trong tầm mắt, gật đầu cười với anh, xem như chào hỏi.
Tiêu Cố nhìn anh từ xa, cũng gật đầu, rồi dẫn Husky vào sân hoa viên.
Chu Nghi Nhiên mà xuất hiện ở đây, chỉ có vì Mễ Tình. Hôm nay là Giáng sinh, xem ra hai người hẹn nhau đi chơi.
Cha chả.
Husky đang đi cạnh anh bỗng rùng mình, ngẩng đầu sủa với anh. Tiêu Cố làm như không nghe thấy mà dẫn nó đi qua vườn hoa, leo lên tầng 7.
Vừa mở cửa nhà đã thấy Mễ Tình ăn diện hoành tráng. Cô cúi đầu, lấy điện thoại xem giờ.
“Cô ra ngoài à?” Tiêu Cố lạnh mặt hỏi.
Mễ Tình bị giọng nói của anh vang lên làm giật mình, cô bất ngờ, rồi cau mày nhìn anh: “Đúng vậy, hôm nay là ngày nghỉ của tôi.”
Không phải trốn việc ra ngoài chơi, anh dữ như thế làm gì?
Husky xông đến chỗ Mễ Tình kêu, Tiêu Cố tháo xích trên cổ nó ra, đóng cửa: “Đi với Chu Nghi Nhiên kia à?”
Mễ Tình mất hứng: “Anh không phải gọi là “Chu Nghi Nhiên kia”, cứ gọi anh ấy là Chu Nghi Nhiên.”
Tiêu Cố nhìn cô, im lặng, ánh mắt mang theo sự áp lực đè nén, làm cho vai Mễ Tình run run: “Anh muốn làm gì?”
Tiêu Cố tiến lên phía trước một bước, Mễ Tình lùi lại theo bản năng hai bước, còn giơ tay chắn trước ngực.
Tiêu Cố dồn cô đến chân tường, nhìn thẳng vào cô nói: “Anh ta rốt cuộc có gì tốt mà cô lại thích như thế?” Anh nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của cô, chân mày nhíu lại.
Thực sự trong lòng cô hơi sợ hãi, khí thế bây giờ hoàn toàn lép vế, bị Tiêu Cố nghiêm khắc khống chế. Cô không biết rốt cuộc Tiêu Cố khó chịu ở đâu, nhưng nếu muốn cứu vãn tình thế thì phải đoạt được quyền chủ động.
Lúc này chỉ cần nói to hơn đối phương, thì sẽ có khí thế hơn.
Vì thế cô quyết định vùng lên, hét to: “Anh ấy cái gì cũng tốt! Từ sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, lần đầu tiên gặp nhau anh ấy đã rất tuyệt rồi. Anh ấy đeo tai thỏ cũng rất đẹp, trai,,”
Mễ Tình nói liền một mạch, trong lòng thở dài, quyền chủ động có ở trong tay mình không?
Tiêu Cố như bị vật gì đánh trúng, sửng sốt.
“Chu Nghi Nhiên là một nghệ sĩ dương cầm, ở tiệc sinh nhật mẹ Hoắc Lệ anh đã gặp rồi.”
Nhớ lại những gì Cố Tín đã nói với mình, trong lòng trào lên một xúc cảm lạ lùng, lời nói này như một chiếc chìa khóa, mở ra kí ức vốn đã phủ đầy bụi..
Thành phố C, tiệc rượu sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, tai thỏ… Hồi ức như trận hồng thủy ào ào xô tới.
Tiêu Cố mới chỉ đến thành phố C một lần, đó là năm anh 10 tuổi.
Người nhà mẹ anh nói chung là khá giả ở thành phố C, đó cũng là lúc Tiêu Cố có nhận thức.
Nhưng đến bây giờ anh chưa từng nhìn thấy mấy người họ hàng giàu có kia, mãi cho đến khi anh 10 tuỏi, mới có một người phụ nữ xa lạ cùng cậu bé khoảng 2, 3 tuổi, xuất hiện trước nhà họ.
Mẹ anh bảo gọi người phụ nữ kia là mẹ Tiểu Cữu, anh vâng lời gọi theo. Mẹ Tiểu Cữu đối với anh rất tốt, khen anh đáng yêu, còn tặng nhiều đồ chơi cho anh. Cậu bé đi cùng bà ấy được giới thiệu là con trai bà, cũng là em họ anh.
Em họ Tiêu rất dễ thương, Tiêu Cố rất thích em trai ấy. Hai đứa trẻ không quan tâm chuyện người lớn, tự cầm đồ chơi lên phòng.
Buổi chiều hôm đó, tình cảm anh em tăng cao đột biến, chỉ hận vì sao gặp nhau muộn như thế. Vì chỉ ở mỗi một ngày, nên giờ phút chia ly tới rất nhanh. Trước khi đi, mẹ Tiểu Cữu thấy hai bạn nhỏ lưu luyến không rời, lền dẫn Tiêu Cố đến thành phố C hai ngày.
Mẹ Tiêu Cố đồng ý, nên Tiêu Cố đi theo em trai nhỏ. Khi đó, Tiêu Cố thấy em trai nhỏ như một tòa thành lớn.
Anh ở thành phố C được hai ngày, mẹ Tiểu Cữu cầm bộ lễ phục nhỏ cho anh thay, anh hỏi bà sao phải mặc cái này, mẹ Tiểu Cữu cười nói, đi sinh nhật mẹ Hoắc Lệ, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon.
Nói thật, Tiêu Cố với câu: “rất nhiều đồ ăn ngon” từ trong miệng bà cũng không mấy hứng thú. Vì cha anh đã làm vô số món ngon rồi. Nhưng anh thích tiệc rượu sinh nhật, hơn nữa, em họ cũng muốn đi.
Ngồi trên xe, mẹ Tiểu Cữu hưng phấn cầm hai cài tóc hình thỏ cho hai đứa trẻ đeo. Khuôn mặt em họ tối sầm lại, bẻ gãy luôn. Tiêu Cố thì không như thế, khi đi mẹ anh đã dặn dò phải lễ phép.
Nhưng con trai mà đeo tai thỏ, anh cũng không muốn. Cuối cùng, anh không chịu được mẹ Tiểu Cữu nhõng nhèo đòi hỏi, anh bất đắc dĩ đeo lên đầu.
Anh còn nhớ rõ, lúc đó mẹ Tiểu Cữu còn dùng máy ảnh chụp lại, kêu ‘thật đáng yêu’.
Đeo một đôi tai thỏ nên việc Tiêu Cố bị các bạn nhỏ khác cười nhạo ở tiệc sinh nhật là chuyện đương nhiên. Anh không nhịn được nên đi ra ngoài, muốn ném tai thỏ xuống, nhưng nghe thấy không xa tiếng khóc của một bé gái.
Anh đi tới xem, phát hiện thì ra là một cô bé bị chó dọa sợ tới nỗi ngã xuống đất khóc toáng lên.
“Anh làm sao thế?” giọng nói của Mễ Tình kéo Tiêu Cố về thực tế.
Mễ Tình lúc đầu nhìn anh ngẩn người, còn cho rằng mình chiến đấu thành công, nhưng anh… sững sờ cũng hơi lâu đấy!
Tiêu Cố mím môi, nhìn người trước mặt, một tay đè lên tường, kề sát vào người cô nói: “Cô nghe cho kĩ đây, người năm đó cứu tôi là cô, không phải Chu Nghi Nhiên.”
Danh sách chương