Đúng là Tần Phóng không cần thiết vào phòng ICU, dù cho có “săn sóc đặc biệt” thế nào thì tình trạng của anh cũng sẽ không tốt lên được, mà đồng dạng cũng không tệ đi đâu. Tần Phóng được đón về nhà, Nhan Phúc Thụy hiển nhiên ở lại “chăm sóc” cho anh. Có lẽ Tần Phóng là bệnh nhân tiết kiệm chi phí nhất từ xưa đến nay, không cần ăn cũng không cần uống, chỉ sống nhờ hơi thở như có như không kia.

Tiểu thư Tư Đằng nói, yêu lực chỉ có thể lưu chuyển giữa yêu quái với nhau, cho nên sau khi cô lấy được yêu lực của Thẩm Ngân Đăng chỉ chuyển được cho Bạch Anh. Yêu lực của cô không thể cho Tần Phóng, nhưng yêu lực của Bạch Anh thì có thể.

Đạo lý này rất đơn giản, không cần giải thích Nhan Phúc Thụy cũng hiểu được do Tần Phóng là con cháu của Bạch Anh.

Xương Tần Phóng vỡ vụn, cơ quan nội tạng cũng bị hư hại nghiêm trọng, nhưng không sao. Một khi yêu lực truyền vào cơ thể sẽ thấy núi mở đường, gặp sông xây cầu, nối liền và bổ sung vào những nơi cần thiết. Nói như vậy yêu lực giống như là thuốc trị bách bệnh, còn hơn cả là thần dược của giới y học nữa.

***

Điện thoại trong phòng khách vang lên, là bảo vệ gác cổng gọi đến, giọng nói khá cảnh giác: “Thưa ông, có hai đạo sĩ là khách nhà ông à?”

Nhan Phúc Thụy ừ, cầm thẻ ra ngoài cổng đón. Trước khi ra cửa còn do dự có nên nói với Tư Đằng hay không. Qua khe cửa thư phòng, tiểu thư Tư Đằng đang xem sách say mê… Thôi, nói sau cũng được.

Khi ra đến cổng, rốt cuộc ông nhìn thấy hai người quen là quan chủ Thương Hồng và Vương Càn Khôn. Dường như quan chủ đã già đi không ít, dù sao đã từng tuổi này còn phải đi xa mệt mỏi, hao tổn tinh thần mà. Vương Càn Không thì rất phẫn nộ bất bình, anh ta cũng khá thân với Nhan Phúc Thụy, nên nói chuyện không cần kiêng dè: “Biết ngay là yêu quái không coi trọng chữ tín mà, đã nói sau này đằng sát sẽ không phát tác nữa, bây giờ lại mang ra uy hiếp người khác.”

Nhan Phúc Thụy đốp lại theo phản xạ: “Chuyện này chúng tôi cũng đâu muốn.”

Vương Càn Khôn nhìn ông như nhìn thấy ma: “Chúng tôi? Nhan Phúc Thụy, ông với ai là chúng tôi hả? Ông có còn lập trường nữa không? Ông là đồ đệ của đạo trưởng Khưu Sơn đấy.”

Nhan Phúc Thụy tức giận: Vì vậy đời này ông ghét nhất là người làm văn hóa, ỷ vào vài ba chữ trong bụng lại bắt bẻ từng câu từng chữ của ông, còn nói lập trường nữa chứ!

Quan chủ Thương Hồng ra hiệu Vương Càn Khôn bớt nóng nảy, nhưng bản thân cũng không yên lòng vẫn muốn biết được sơ lược sự tình từ chỗ Nhan Phúc Thụy: “Đạo trưởng Nhan, tiểu thư Tư Đằng đột nhiên bảo chúng tôi đến, có phải lại muốn gây ra bất lời gì với đạo môn không?”

Nhan Phúc Thụy rầu rĩ trả lời: “Gặp rồi sẽ biết.”

***

Phòng sách nhà Tần Phóng rất lớn, bàn đọc sách cũng khí phái, chủ nhân ngồi phía sau bàn sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực, khách ngồi xuống liền khá mất tự nhiên, tay chân lúng túng, không biết còn tưởng là bị thẩm vấn.

Quan chủ Thương Hồng và Vương Càn Khôn ngồi ghế khách, thỉnh thoảng bất an ngước mắt đánh giá Tư Đằng. So với lần gặp mặt trước, Tư Đằng dường như đã u tối và khó lường hơn. Nói tóm lại là càng giống yêu quái hơn.

Tư Đằng vào thẳng vấn đề: “Lão quan chủ, tôi muốn hỏi thăm một việc từ ông, ông cần suy nghĩ thật kỹ nhé.”

Vẻ uy hiếp rõ rệt trong lời nói, quả nhiên vừa mở màn đã đè đầu người khác. Quan chủ Thương Hồng thầm thở dài, chuyện gì tới sẽ tới, làm thế nào được, cứ tạm thời nghe cô ta nói tiếp đi đã.

“Năm đó tôi trốn chui trốn nhủi cũng coi như bí ẩn, lộ tuyến vòng vèo, cho dù là cao thủ theo dõi cũng dễ dàng bị cắt đuôi. Nhưng Khưu Sơn lúc nào cũng tìm được tôi.” Nói đến đây, cô mỉm cười, nghiêng người đến phía trước, nhìn chằm chằm quan chủ Thương Hồng không hề chớp mắt, “Nguyên nhân là sao?”

Quan chủ Thương Hồng còn chưa kịp lên tiếng thì cô lại nhắc nhở ông: “Đừng gạt tôi, tôi biết đạo môn các người nhất định có tuyệt chiêu truy tìm tung tích yêu quái.”

Có sao? Làm gì có chứ? Vương Càn Khôn lẩm bẩm trong bụng, vô tình liếc sang quan chủ Thương Hồng bỗng phát giác sắc mặt ông không hề điềm nhiên như trong tưởng tượng của mình. Tim anh ta bỗng giật thót, ngồi nghiêm chỉnh theo bản năng: “Thái sư phụ, thật sự… có không?”

Ánh mắt quan chủ Thương Hồng hơi hoảng loạn, ông cau mày, dường như đang cố nhớ lại gì đó, một hồi lâu mới chần chờ cất lời: “Tôi nhớ năm đó tôi đi theo sư phụ, Hoàng bà bà và đạo trưởng Khưu Sơn trấn giết… cô, trong tay đạo trưởng Khưu Sơn xách một chiếc đèn.”

Sau này ông hỏi đạo trưởng Lý Chính Nguyên, sư phụ nói đó là đènđất Bát Quái. Nó giống như mấy món đồ cổ trong nhà đều rất xưa cũ, không rõ lai lịch, vừa mở mắt chào đời đã thấy nó nằm im ỉm nơi góc nhà, trên chợ cũng không có bày bán.

Chiếc đèn nặn từ đất trông không bắt mắt, ở bên dưới có chỗ hõm vào cho dễ cầm, trên đỉnh thì khắc hình bát quái. Có bấc đèn giống mấy cái trong phim nhưng lại không có dầu, lạ là quẹt diêm thắp thì vẫn sáng, ngọn lửa chỉa thẳng lên trời không hề chập chờn, giống như người đang đứng thẳng.

Quan chủ Thương Hồng nhìn Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng có từng nghe, hay từng thấy chiếc đèn vậy chưa?”

Tư Đằng hỏi ngược lại: “Không phải của sư phụ ông à?”

Quan chủ Thương Hồng lắc đầu, trước đây và kể cả sau đó ông đều chưa thấy chiếc đèn này.

Tư Đằng trầm ngâm một chút, cô đi theo Khưu Sơn cũng vài năm, khẳng định vật này không thuộc về Khưu Sơn. Nó cũng không phải của Lý Chính Nguyên, lẽ nào… là của Hoàng Gia Môn? Cô điềm tĩnh: “Sau đó thì sao?”

Sau đó ư? Ông nhớ cái vài lần thấy đạo trưởng Khưu Sơn thắp đèn, trong nháy mắt ngọn lửa bùng cháy lại bất chợt rủ xuống chỉ về phía xa xa. Sau đó nữa, lúc ông hoảng sợ không ngủ được do thấy cảnh Tư Đằng bị trấn giết, sư phụ Lý Chính Nguyên đã kể chuyện cho ông nghe. Sư phụ nói đạo môn có rất nhiều vật ly kỳ, lúc ấy có nhắc đến chiếc đèn đất này. Nghe nói tất cả đèn đất Bát Quái trên đời này đều làm từ một chỗ. Khi đó thiên hạ chia ra làm chín châu, đất của chín châu trộn lẫn với năm hồ bốn biển thành bùn nhão, lại dùng các loại cây sinh trưởng trên Ngũ Nhạc làm củi, thiêu đốt ba ngày ba đêm, nun ra chiến đèn đất này. Đèn đất này có linh tính, ngọn lửa kia là mũi của nó. Quan chủ Thương Hồng nhớ được khi đó đạo trưởng Lý Chính Nguyên còn trêu chọc ông, nói ngọn lửa này còn thính hơn cả mũi chó nữa.

Ông kể xong cũng không biết Tư Đằng có hài lòng với câu trả lời này hay không, đang thấp thỏm thì nghe cô hỏi: “Hoàng Gia Môn thủ lĩnh của chín đạo phố bây giờ đang ở đâu?”

“Năm xưa bà Hoàng Ngọc đi theo đạo trưởng Khưu Sơn vào Thục, cư ngụ tại phố cổ của Thành Đô. Khoảng năm 2000 thì con cháu mang theo tro cốt Hoàng Ngọc đến Huy Châu định cư. Phép thuật của Hoàng Môn chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, ba đời không có cháu gái xem như đã thất truyền. Có điều con gái của Hoàng Ngọc vẫn còn sống, tên là Hoàng Thúy Lan, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, đã bị liệt mười năm nay…”

Quan chủ Thương Hồng thuận miệng trả lời, nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, mãi đến lúc này mới chợt im bặt, cảnh giác nhìn Tư Đằng. Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nói đến Hoàng Gia Môn? Lão thái thái nhà người ta đã già khụ rồi, tiểu thư Tư Đằng đừng nên gây sự với người ta mới phải.

“Đèn đất Bát Quái này chắc hẳn là đồ của Hoàng Gia. Lão quan chủ, ông là quan chủ Võ Đang, mặt mũi lớn, vậy làm phiền ông đi một chuyến đến nhà Hoàng lão thái thái mượn thử xem sao nhé.”

Việc này thật sự ngoài dự đoán của quan chủ Thượng Hồng, ông khá sửng sốt, miệng lắp bắp: “Vậy… vậy cũng không nhất thiết là đồ của Hoàng Gia…”

“Năm đó Hoàng Ngọc đi chung, đèn đất Bát Quái không phải của Lý Chính Nguyên, cũng không phải của Khưu Sơn, khả năng lớn nhất là của Hoàng Gia. Hơn nữa, các loại pháp khí của chín đạo phố, Phan Kỳ Niên là Bảo Hồ Lô, Liễu Kim Đính có Kim Tiền Kiếm, ông nội của Bạch Kim là Quạt Thu Yêu có khung làm bằng gỗ đàn hương. Hoàng Gia là gì thì ngược lại chưa từng thấy. Tôi nghe nói năm đó ban ngày Hoàng Gia không mở cửa, lúc chạng vạng mới bày hàng bán. Trên xe đẩy của Hoàng bà bà treo chiếc đèn lồng tỏa sáng soi đường, người nhiều chuyện đi theo đều bị mất dấu. Lại nói đến hơn canh ba nửa đêm dù ở nơi thâm sơn cùng cốc, rừng rậm hẻo lánh, chỉ cần là Hoàng bà bà bày bán sẽ luôn có thể thu được yêu quái. Bà ta mũi thính vậy à, sao lại chắc chắn được yêu quái ở chỗ nào? Hay là… do đèn đất Bát Quái đã chỉ đường cho bà ta?”

Việc này… Nghe ra rất có lý, quan chủ Thương Hồng bị lời nói của cô làm á khẩu không trả lời được.

Tư Đằng cười xòa, dựa vào lưng ghế: “Nếu Hoàng Thúy Lan kế thừa y bát, tất nhiên sẽ gìn giữ những gì Hoàng Ngọc để lại, sẽ không có mắt không tròng như nhà Bạch Kim, lấy Quạt Thu Yêu ra đập muỗi. Làm phiền lão quan chủ đi chuyến này rồi.”

Dù miệng mồm lanh lợi nhưng quan chủ Thương Hồng cũng không tìm được sơ hở trong lời nói của cô. Nhất thời đàm kéo lên, ôm ngực ho sù sụ, Vương Càn Khôn nhanh chóng chạy sang vỗ lưng cho ông: “Sức khỏe thái sư phụ tôi không tốt, sao chạy tới chạy lui được? Nếu không để tôi đi cho, tôi đi…”

Tư Đằng cười tươi rói, đôi mắt lúng liếng đầy quyến rũ: “Vậy không được, tiểu đạo sĩ, tôi giữ cậu lại có việc khác để dùng.”

Có ý gì? Vương Càn Khôn thoáng chốc khủng hoảng, lúc này dù quan chủ Thương Hồng bị lôi ra sông dìm chết, anh ta cũng không có lòng dạ nào để ý: Nữ yêu này có ý gì? Kiểu ánh mắt dụ dỗ kia là sao?

***

Nhan Phúc Thụy tiễn quan chủ Thương Hồng đi rồi trở về, chỉ thấy một mình Tư Đằng ngồi trên sô pha phòng khách, Vương Càn Khôn chẳng biết đi đâu mất. Không phải nói giữ anh ta lại có việc cần dùng sao? Ông thầm thấy lạ, mắt đảo khắp xung quanh, lơ đãng chạm phải ánh mắt Tư Đằng.

“Có chuyện gì à?”

“Không… không… có.” Nhan Phúc Thụy chợt nhớ đến gì đó, “Tiểu thư Tư Đằng, cô là yêu quái mà cũng không tìm ra được Bạch Anh sao? Nhất định phải có cái đèn đất kia à?”

“Bạch Anh khoác lớp da người, che giấu yêu khí, dù bây giờ cô ta đứng trước mặt tôi, cô ta không nói, tôi cũng không thể nào biết cô ta chính là Bạch Anh cả.”

Nhan Phúc Thụy sốt ruột: “Nhưng chúng ta biết dáng vẻ bề ngoài của cô ta mà, nếu không được thì có thể mang hình cô bé kia đi tìm.”

Tư Đằng bật cười, nhẹ nhàng nói: “Nhan Phúc Thụy, ông ngốc à? Cô ta không thể thay ‘quần áo’ sao?”

Ban đầu Nhan Phúc Thụy không hiểu ý cô, sau đó từ từ suy nghĩ thì cánh tay sởn gai ốc. Lúc đang sợ mất hồn vía thì cửa phòng sách phía sau chợt vang lên cót két, dọa ông đến mức tóc gáy dựng đứng, giật thót quay phắt người lại.

Ôi trời, người trước mặt này mới thật sự là thay quần áo đây này.

Nhan Phúc Thụy trố mắt nhìn Vương Càn Khôn mặc áo khoác thắt eo và mang boot cao đến gối. Nhiều câu hỏi cứ chực chờ thốt ra, ví dụ như anh bị bệnh à, anh mặc cái này làm gì, anh có mặc cũng đâu giống vân vân… Nhưng đến môi lại ma xui quỷ khiến gom lại thành một câu. Ông nhìn chằm chằm vào đôi giày da chật nít đến mức biến dạng trên đôi chân của Vương Càn Khôn, thành thật hỏi: “Đạo trưởng Vương, chân anh cỡ mấy vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện