Băng Càn lúc này không có nhiều thời gian để đắn đo, nhân lúc Lôi Minh còn đang ở giữa không trung không có khả năng né tránh đòn công kích, hai bàn tay liền ngưng tụ băng lực cực lớn hóa hình thành hai đầu sư tử khổng lồ, tỏa ra khí thế cực kỳ dũng mãnh. Thân trên hơi chùn xuống lộ ra tư thế chuẩn bị xuất chiêu.

Về phía Lôi Minh, dù đang ở trên không nhưng vẫn có thể quan sát được ý đồ tung đòn hội công của Băng Càn nên cũng cố gắng tập trung lôi lực để sẵn sàng nghênh chiến.

Lôi lực từ trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra rồi bao trùm khắp cơ thể. Tại vị trí nắm đấm tay phải là nơi hội tụ nhiều lôi lực nhất khiến cho nơi đó phát ra vô số tia sét cực kỳ cường đại. Nhìn qua cỗ lôi lực bên ngoài cơ thể của Lôi Minh trông giống như một con lôi lang đang gầm gừ sẵn sàng lao vào cắn xé đối thủ.

Khi Lôi Minh đã rơi gần tới phạm vi công kích, Băng Càn lập tức siết chặt song quyền, hai chân đạp mạnh xuống đất lao nhanh về phía Lôi Minh, đồng thời tung song quyền về phía đối thủ.

“Băng Sư Cuồng Nộ”

Lôi Minh cũng không chậm trễ, trọng quyền trên tay phải ngay lập tức đánh mạnh về phía Băng Càn đang lao đến. Trong tích tắc, lôi lang từ trọng quyền liền phóng ra rồi bay nhanh về phía Băng Càn.

“Lôi Lang Nhất Kích”

Một mảng không gian nơi trung tâm quảng trường lập tức bị nén lại trước áp lực của hai chiêu thức cực đại đó đến mức nổ tung tạo thành một âm thanh cực kỳ khủng khiếp kèm theo dư chấn sau khi hai chiêu thức tiếp xúc với nhau khiến cho cả khu vực thi đấu giống như bị chao đảo dữ dội.

“Uy lực thật ghê gớm, cả hai xem ra đều đã dốc toàn lực cho lần giao tranh này.” Độc Hà đứng bên ngoài vừa lấy tay che lỗ tai lại vừa lẩm bẩm nhận xét.

“Lôi Minh thoạt nhìn có vẻ bất lợi nhưng chiêu thức của nó lại có uy lực cường đại hơn. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ngay từ lúc chiếm ưu thế nó có thể nhanh chóng xử lý đối thủ…” Vị cường giả của Kim Quốc nhìn về cỗ năng lượng khổng lồ đang bạo phát một cách cuồng bạo trên võ đài thầm nhủ.

Vài giây sau, nguồn năng lượng khủng khiếp đó cuối cùng cũng tan đi, để lại trên sân đấu hiện giờ là một khoảng đất bị đào sâu xuống hơn ba thước. Cát bụi vẫn còn bay mù mịt trên sân. Không ai có thể nhìn thấy tình hình hiện tại của hai đấu thủ.

Mãi một lúc sau thì sân đấu mới trở lại bình thường. Điều đầu tiên mọi người trông thấy là hai đấu thủ Lôi Minh và Băng Càn đều đang quỳ một chân dưới võ đài, quần áo của cả hai đều rách tơi tả, có lẽ là do tác động của vụ nổ ban nãy. Gương mặt hai người đều xuất hiện vẻ mệt mỏi và có dấu hiệu kiệt sức. Xem ra sau đòn toàn lực vừa rồi cả hai đều đã suy yếu đi trông thấy.

Băng Càn lập tức thi triển chiêu thức phục hồi trứ danh của Băng Tộc lên cơ thể. Chỉ sau vài phút, cả người Băng Càn đã có nét hồng hào trở lại, có thể đứng thẳng người trên sân. Quả không hổ danh là chiêu thức nổi danh của Băng Tộc.

Về phần Lôi Minh thì có vẻ yếu thế hơn do không có khả năng trị liệu siêu việt như Băng Càn, lúc này đang cố gắng đứng dậy một cách hết sức khó khăn.

"Tên khốn Băng Tộc này không ngờ lại có thể trực diện đối đầu với chiêu Lôi Lang Nhất Kích của ta mà vẫn còn tỉnh táo. Lần này thực sự không ổn rồi…" toàn thân run rẩy vì đau đớn, Lôi Minh nghiến răng uất hận thầm nhủ.

Lúc này Băng Càn đã phục hồi được gần một nửa sức lực. Băng lực cùng khí lực bắt đầu tuôn tràn ra khắp hai bàn tay, thân hình khẽ di chuyển.

Nhận thấy đối thủ chuẩn bị xuất chiêu, Lôi Minh không cam tâm nhận thất bại, một tay giơ thẳng lên trời, tay còn lại đặt trước ngực ngay tại vị trí Bản Nguyên Tâm sau đó nhắm mắt lại.

Ngay tức khắc, lôi ấn trên trán Lôi Minh bỗng trở nên sáng rực, lôi vân trên bầu trời cũng đột nhiên quy tụ lại với nhau, không ngừng vần vũ trên cao kèm theo những tiếng sấm ầm ầm liên tục phát ra khiến cho không gian đột nhiên biến chuyển hết sức quái dị!

"Thằng nhóc này chán sống rồi sao, mượn lực từ môi trường bên ngoài với cấp bậc hiện tại của nó chỉ có thể thi triển một lần. Lần thứ hai mà tiếp tục thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!" Lôi Thiên ngồi trên đài cao trông thấy cũng phải trợn mắt kinh ngạc trước quyết định bất ngờ của Lôi Minh.

"Lôi Minh mau dừng lại, ngươi mất trí rồi sao?" Lôi Kình đứng bên ngoài cũng không nhịn được, quát lớn.

Nhưng mọi thứ lúc này đã không còn có thể ngăn cản ý chí điên cuồng của Lôi Minh lúc này. Chỉ thấy lôi quang chớp giật liên hồi trên trời đã dừng lại, bầu trời rơi vào một màn im lặng hết sức đáng sợ.

Lôi Minh giờ đây trông giống như một cây cột thu lôi, cả người được bao phủ bởi hàng trăm tia sét nhỏ li ti chạy khắp nơi trên người hắn. Bàn tay giơ lên cao đang phát ra một quả cầu sét nhỏ có vẻ như là kíp nổ sẽ châm ngòi cho một chiêu tất sát.

Cả hai đối thủ đều đang án binh bất động chờ đợi đối phương ra tay trước. Nhưng sau một lúc lâu vẫn không có dấu hiệu cho thấy sẽ có người chủ động tấn công.

Nhìn thế trận giằng co trên sân không ai muốn động thủ trước khiến cho không khí xung quanh sàn đấu cũng trở nên căng thẳng lạ thường. Tất cả đều hết sức tập trung vào nhất cử nhất động của hai người trên sân.

Bất chợt hai chân Lôi Minh hơi run rẩy rồi sau đó khụy xuống đất. Một tay chống dưới sàn để giữ thăng bằng, tay còn lại vẫn chỉ thiên để giữ vững chiêu thức. Thể lực của Lôi Minh xem ra không thể duy trì lâu hơn được nữa.

"Khốn kiếp, không thể gục trước hắn được. Đã đến nước này chỉ còn cách liều một phen thôi!" Lôi Minh tức giận, siết chặt bàn tay đang đưa lên cao của mình rồi kéo mạnh xuống.

"Lôi Long Xuất Vân"

Một luồng sáng cực mạnh đến mức khiến cho mọi người ở đây phải nhắm mắt lại. Kế đó là một tiếng nổ chấn kinh hồn phách vang lên. Một cỗ lôi lực hình rồng màu trắng bạc đang cuộn mình từ trong lôi vân đen kịt dày đặc trên bầu trời trong nháy mắt đã lao thẳng xuống vị trí của Băng Càn.

"Phi Tuyết Vô Ảnh"

Băng lực từ hai chân Băng Càn bùng phát ra mạnh mẽ, cả thân người nhanh chóng biến mất khỏi vị trí ban đầu để né tránh chiêu thức kinh khủng kia của Lôi Minh.

"Muốn chạy, không dễ đâu!" Lôi Minh hét lớn.

Ngay lập tức, Lôi Minh dùng chút khí lực còn sót lại để điều khiển lôi long hướng về trung tâm sân đấu phóng thẳng xuống.

"Oành!!!"

Chấn động khủng khiếp phát ra ngay sau khi lôi long lao thẳng xuống sàn đấu. Lực xung kích do đợt va chạm này hết sức cường đại khiến cho mọi thứ trong bán kính hơn chục thước bị cuốn bay đi ra xa hơn năm mét.

Trong số những thứ chịu ảnh hưởng bởi lực xung kích đó tất nhiên là có Băng Càn. Dù đã nhanh chóng dựng lên băng tường nhưng cũng không thể chống đỡ được uy lực cực mạnh gây ra từ chiêu tất sát kia, cả cơ thể đều bị nhấc bổng lên rồi lộn nhào trên không vài vòng trước khi rơi xuống đất. May mắn là Băng Càn chỉ bị ảnh hưởng bởi dư chấn, nếu trực tiếp lãnh một đòn đó thì thân xác giờ này đã tan thành cát bụi!

Trong không gian hỗn độn đó, Lôi Minh bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Băng Càn, lôi lực còn sót lại trên người đều được Lôi Minh dồn hết vào một chưởng cuối cùng này, điên cuồng giáng mạnh vào trước ngực Băng Càn.

Một chưởng đúng vào thời khắc Băng Càn đang mất tập trung và trong tư thế không chút phòng vệ đã khiến cho anh ta lãnh trọn toàn bộ lực công kích lên cơ thể.

Máu tươi phún ra từ khoé miệng, cả người bay không kiểm soát về phía sau cho đến sát mép sàn đấu thì mới dừng lại. Trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Phía bên này, Lôi Minh sau khi tung ra hết toàn bộ sức lực cũng không thể giữ được thần trí, cả người lảo đảo rồi sau đó ngã gục xuống sàn đấu, gián tiếp rơi vào trạng thái bất tỉnh do kiệt sức.

Đến đây thì Ngưu Minh nhanh chóng chạy đến xem xét tình hình hai đấu thủ. Sau khi nhận thấy cả hai đều chỉ bị ngất đi liền đứng dậy tuyên bố kết quả trận thi đấu này là hoà!

"Sao lại là hoà? Lôi Minh đã đánh tên kia bất tỉnh trước thì theo lý phải là người chiến thắng chứ?" Lôi Kình giận dữ lao lên võ đài đòi công đạo.

"Đúng là Lôi Minh đánh Băng Càn bất tỉnh, nhưng vì hắn ta cũng rơi vào bất tỉnh nên ta quyết định xử hoà trận đấu này. Ngươi có thấy ai chiến thắng mà nằm bất tỉnh như vậy không?" Ngưu Minh trầm giọng phân tích.

"Ta không cần biết, chỉ cần biết Lôi Minh đánh ngất Băng Càn trước thì kết quả phải tính là thắng cho Kim Quốc chúng ta!" Lôi Kình vẫn kiên quyết khiếu nại.

"Vậy ta mời điện chủ quyết định kết quả trận đấu này." Ngưu Minh liền quay sang Lôi Thiên nói.

Nghe vậy toàn bộ quảng trường đều rộ lên những tiếng xì xầm bàn tán. Ai không biết Lôi Thiên là phụ thân của Lôi Kình nên tất nhiên sẽ thiên vị cho hắn, vậy thì làm sao có thể xét công bằng? Như đoán được suy nghĩ của đám đông, Lôi Thiên cảm thấy có chút áp lực khi đưa ra quyết định lần này. Theo lý mà nói, dù do bất kể nguyên nhân gì, người chiến thắng nếu không thể đứng vững cho đến khi tuyên bố kết thúc trận đấu sẽ không được tính là người chiến thắng. Nhưng về tình mà nói thì đây là tộc nhân của hắn, vì thế ít nhiều cũng có cảm giác muốn nâng đỡ chúng. Giờ đây phải đưa ra quyết định khó khăn này quả thật là một thử thách khá lớn đối với Lôi Thiên.

Dưới vô số ánh mắt dò xét đang chăm chú dán về phía mình, Lôi Thiên từ từ đứng thẳng dậy rồi đưa tay lên miệng khẽ ho một tiếng thật lớn như thể sắp sửa tuyên bố kết quả sau cùng của trận tỉ thí này.

"Trận đấu này theo ta thấy rất khó phân định thắng thua do thời gian cả hai bên ngất xỉu gần như là cùng một lúc và cả hai vẫn còn nằm trong phạm vi thi đấu của võ đài. Chính vì vậy ta tuyên bố kết quả của trận thi đấu này là hoà nhau!" Thanh âm dõng dạc lan toả khắp tứ phía mang theo khí thế đầy uy áp của Lôi Thiên vang lên.

Nghe vậy Lôi Kình dù rất tức tối nhưng khi liếc nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lôi Thiên thì đành nén giận quay về vị trí của hắn.

"Tên Lôi Kình này tính khí thật quá ngông cuồng, hắn nghĩ rằng có Lôi Thiên ở đây chống lưng cho hắn nên cứ tìm cách sinh sự quấy rối. Cũng may Lôi Thiên là kẻ biết suy nghĩ nên không công khai ủng hộ Lôi Kình, nếu không sau này hắn khó mà ăn nói với tứ đại đế quốc còn lại." Hoả Bách khẽ quay sang nói với Hoả Lân.

Hoả Lân bên cạnh cũng gật đầu tán thành suy nghĩ đó. Hắn và Lôi Kình cùng một thế hệ với nhau. Lần trước, cũng tại kỳ Tiểu Tiên Chi Chiến này đã bị Hoả Lân đánh cho tối tăm mặt mũi, không ngờ sau một thời gian vài năm ngắn ngủi cũng đã đột phá lên cảnh giới Đại Tiên, sức mạnh cũng ngang ngửa với Hoả Lân. Điều này khiến cho Hoả Lân có chút tò mò.

Lúc này người của hai bên đang đưa hai đấu thủ rời khỏi sân đấu để trận tiếp theo được bắt đầu.

Ngưu Minh tiếp tục bước tới vị trí quen thuộc của mình, lớn tiếng gọi tên hai thí sinh cho trận thi đấu tiếp theo.

"Mời hai tuyển thủ Hoả Ly của Hoả Quốc và Độc Hà của Thổ Quốc lên sân thi đấu!"

Sau tiếng hô lớn của Ngưu Minh, Hoả Ly và Độc Hà đã nhanh chóng có mặt. Cả hai nữ nhân đều thể hiện khí thế vô cùng tự tin và mạnh mẽ của mình. Thoạt nhìn thì có thể thấy hai nữ tuyển thủ này khá tương đồng về ngoại hình. Cả hai đều có thân hình thon thả, mềm mại đầy quyến rũ cùng chiều cao như nhau. Có thể đây sẽ là một trận đấu cân sức.

"Là nữ nhân đó! Không được, phải nhắc nhở Hoả Ly chú ý thân pháp và chiêu thữ của cô ta mới được!" Hoả Long trông thấy Độc Hà thượng đài liền có chút kinh ngạc, thầm nhủ trong lòng.

Sau đó Hoả Long liền gọi Hoả Ly lại để nhắc nhở một vài điều, chỉ thấy Hoả Ly vẫn rất tự tin, chỉ gật đầu và mỉm cười rất xinh sau khi nghe Hoả Long dặn dò.

Nhìn Hoả Ly quay đi về phía sân đấu, Hoả Long chợt có chút bất an trong lòng. Nữ nhân kia quả thật có gì đó rất bí ẩn.

Khi thấy cả hai đấu thủ đều đã sẵn sàng, Ngưu Minh lập tức phát tín hiệu bắt đầu trận tỉ thí kế tiếp!

Ngay sau tiếng hô khai cuộc, từ trên cơ thể Độc Hà bỗng tỏa ra một làn khói mờ màu tím nhạt lan dần ra bên ngoài. Làn khói gần như trong suốt đó nếu không tinh mắt để ý sẽ không thể phát hiện ra được.

Tất nhiên Hoả Ly đã nhìn ra được làn khói mờ ảo như sương đầy bí ẩn đó của Độc Hà, hai bàn tay vội xuất hoả lực ra ngoài rồi sau đó chưởng mạnh vào nhau khiến cho nhiệt độ trong không khí đột ngột tăng mạnh, độ ẩm hạ xuống nhanh chóng. Khi đó đám khói màu tím nhạt của Độc Hà vừa lan tới gần phạm vi của Hoả Ly lập tức bị sức nóng làm cho bốc hơi đi mất.

"Khá lắm, coi như ngươi cũng có chút hiểu biết!" Độc Hà thờ ơ nhìn Hoả Ly nói.

Hoả Ly ngược lại không hề quan tâm đến lời nói đó của Độc Hà, hai bàn tay liên tục kết ấn. Mỗi lần thành công, xung quanh cơ thể Hoả Ly liền xuất hiện một vòng lửa. Theo số lần kết ấn tăng dần thì độ lớn của vòng tròn và nhiệt độ do nó tạo ra ngày một tăng. Ngọn lửa bùng cháy ngày một dữ dội khiến cho Độc Hà vốn không chút biểu cảm cũng hơi chau mày lại.

"Nha đầu này không ngờ lại nắm rõ cách thi triển Hoả Diệt Tinh Cầu như vậy, xem ra cô bé này có một người sư phụ rất tốt!" Hoả Bách trông thấy chiêu thức của Hoả Ly liền mỉm cười rồi khẽ gật đầu hài lòng.

"Hoả Diệt Tinh Cầu là chiêu thức gì vậy Hoả Bách quốc sư, sao ta chưa từng gặp qua?" Hoả Long nghe đến cái tên của chiêu thức mà Hoả Ly đang thi triển chợt tò mò, vội hỏi.

"Ha ha ha, không cần hỏi ta, người cứ trực tiếp quan sát là sẽ hiểu. Đây chính là một trong những tuyệt kỹ thành danh của Hoả Quốc chúng ta." Hoả Bách cười lớn.

Nghe vậy Hoả Long liền hướng mắt trở lại võ đài, háo hức chờ đợi màn thi triển chiêu thức kỳ bí kia.

Lúc này Độc Hà dường như cũng cảm nhận được sự áp bức từ chiêu thức mà Hoả Ly đang chuẩn bị tung ra, ánh mắt sắc bén chợt loé lên, cả thân hình chợ động, tròn nháy mắt đã bay về phía trước mặt Hoả Ly.

"Không thể để ả ta hoàn thiện chiêu thức đó, phải tiên hạ thủ vi cường mới được!"

"Bách Liệt Độc Chưởng"

Một luồng độc khí màu đen ngòm ngùn ngụt phóng ra từ lòng bàn tay của Độc Hà. Chưởng lực cực kỳ kinh khủng trực tiếp đánh thẳng về phía Hoả Ly.

"Tinh Cầu, Thủ!"

Một thanh âm quyết đoán và dứt khoát vang lên. Liền sau đó, vòng tròn lửa lập tức bùng lên mãnh liệt tạo thành một lớp tường chắn bằng hoả lực khiến cho độc chưởng của Độc Hà vừa đánh tới liền bị phản chấn văng ngược về phía sau.

"Không ngờ chiêu thức này lại còn có thể thay đổi trạng thái công thủ được. Quả thật rất nguy hiểm!" Độc Hà bị chấn lui lại vài bước, khẽ thầm nhủ.

"Được, vậy ta cũng sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!"

Độc Hà vừa nói xong, cả thân mình khẽ run rẩy kịch liệt, chướng khí và độc lực không ngừng tán phát ra hết sức mãnh liệt.

Nhìn thấy biểu hiện đó của Độc Hà, Độc Lâu quay sang nhìn Độc Cáp, chỉ thấy Độc Cáp khẽ gật đầu.

"Tiểu muội của chúng ta thực sự nghiêm túc rồi!" Độc Cáp khẽ mỉm cười nói.

Hiện giờ Hoả Ly đã ngưng tụ được một quả cầu lửa phía trên không trung. Quả cầu này phát ra ánh sáng cực mạnh, nhìn thoáng qua giống như một mặt trời thu nhỏ vậy.

"Cuối cùng đã thành công, giờ thì kết thúc trận đấu này thôi!" Hoả Ly nét mặt có chút mệt mỏi, có lẽ do tập trung toàn bộ sức lực vào một đòn này nên nhanh chóng trở nên suy kiệt khí lực và hoả lực.

Khi vừa nhìn về phía đối thủ của mình thì Hoả Ly chợt giật mình kinh hãi. Trước mặt của cô không còn là một cô nương xinh đẹp thần bí nữa mà giờ đây xung quanh cô ta là một cỗ khí độc màu tím đen cực kỳ nồng đậm. Khối khí đó có hình dạng như một con mãng xà khổng lồ đang nhe những chiếc nanh đầy chất kịch độc về phía Hoả Ly. Một cảnh tượng thật đáng sợ!

"Hãy cùng nhanh chóng kết thúc trận đấu buồn tẻ này thôi!" Độc Hà lạnh lùng liếc ánh mắt sắc lẹm về phía Hoả Ly rồi nói.

"Độc Xà Tất Sát!"

Ngay sau đó, Độc Hà vung mạnh cánh tay ra lệnh cho độc xà khổng lồ phóng thẳng về phía Hoả Ly. Mỗi khi di chuyển, cự xà đều phát ra tiếng xì xì rợn người cùng khí độc chết người. Khí thế cuồng bạo và hung ác lao nhanh về phía đối thủ.

Phía bên này Hoả Ly cũng nhanh chóng điều khiển cho quả cầu lửa bắn thẳng về phía cự xà đang hùng hổ trườn tới.

"Hoả Diệt Tinh Cầu!"

Hoả cầu xoáy mạnh rồi lao vút đi, hoả lực bùng phát mạnh mẽ ra xung quanh khiến cho nhiệt độ nơi đây tăng lên nhanh chóng. Không khí nóng ran, mặt sân nóng rát, cả một khu vực thi đấu như đang bị thiêu đốt dưới ngọn lửa khủng khiếp đó của hoả cầu.

Độc xà há rộng miệng ra để nuốt lấy hoả tinh cầu. Ngược lại hoả tinh cầu lại muốn dùng nhiệt lượng khủng khiếp để thiêu rụi độc xà. Bên tám lạng, kẻ nửa cân, kết cục sau cùng chỉ có thể chờ đến khi hai chiêu thức chính thức chạm trán với nhau…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện