Thoáng hiện vẻ biến sắc trên gương mặt, Băng Chúc dường như nhận ra điều gì đó liền nhanh chóng vận khí lực cực mạnh lên truyền thẳng vào trong cơ thể đang đông cứng của Băng Liên.
“Mẫu thân, người có cách cứu tiểu nữ Băng Liên rồi sao?” Băng Tuyết thoáng chút vui mừng hỏi.
“Ta chỉ đang thử xem có hiệu quả hay không, về kết quả thì chưa biết trước được…” Gương mặt Băng Chúc lão bà có chút căng thẳng đáp.
“Chúc muội, phải chăng là một cấm chiêu của Băng Tộc?” vị trưởng lão đi chung với Băng Chúc hơi tò mò hỏi.
“Chính là Sát Băng Khí!” Băng Chúc khẽ nhăn trán khó chịu đáp.
“Là chiêu đó? không ngờ lão quỷ đó lại dám chơi tận mạng như vậy, xem ra hắn chủ tâm giết chết đám nhỏ này…” vị trưởng lão kia đăm chiêu nói.
“Băng Phiến tỷ mau giúp muội ép cỗ băng khí đó ra ngoài, nếu chậm hơn nữa e rằng không kịp…” Băng Chúc thúc giục.
Ngay lập tức vị trưởng lão Băng Phiến kia liền ngồi xếp bằng rồi vận khí lực cực lớn ra rồi truyền vào bên trong cơ thể Băng Liên.
“Còn Băng Mị và Băng Nguyệt thì sao thưa trưởng lão?” Băng Ngọc lo lắng hỏi.
“Để đó cho ta, trong lúc hai người kia xử lý tình trạng của Băng Liên thì ta sẽ tranh thủ duy trì sinh mệnh cho hai người họ.” vị trưởng lão còn lại chợt lên tiếng.
“Đa tạ Băng Hoàn trưởng lão.” Băng Ngọc mừng rỡ, chắp tay cảm tạ.
Vị trưởng lão Băng Hoàn nhờ nhóm Băng Ngọc di chuyển hai người Băng Mị và Băng Nguyệt lại gần nhau rồi lão lập tức vận khí lực ra hai tay sau đó truyền vào trong cơ thể hai khối băng trước mặt.
“Con có thể giúp gì được cho trưởng lão không?” Băng Tuyết chợt hỏi.
“Các ngươi có thể truyền khí lực vào trong cơ thể chúng để làm chậm tốc độ băng hóa, giúp chúng có thể cầm cự trước khi hai lão bà kia đến giải quyết.” Băng Hoàn lão bà nhanh chóng đáp.
Nghe vậy cả ba người Băng Tuyết, Băng Ngọc và Băng Châu nhanh chóng ngồi xuống truyền khí lực vào hai người Băng Mị và Băng Nguyệt để duy trì sự sống cho bọn họ.
Thời gian cứ như thế chầm chậm trôi qua…
Khi màn đêm vừa buông xuống thì tại một mảnh rừng nọ, trong một hang động bí mật có một nhóm người khoảng hơn hai chục người đang đứng trước một thân ảnh mặc bạch bào đeo mặt nạ trông cực kỳ thần bí.
“Lần này chúng ta phải báo thù cho lão Chu, không thể để lão chết vô ích như vậy được!” một hắc nhân lớn tiếng hô hào.
Những hắc nhân kia cũng đồng loạt nhao nhao hò reo theo câu nói đó khiến cho không gian chật chội và tĩnh lặng của hang động chợt náo nhiệt hẳn lên.
“Tất nhiên cái chết của lão Chu sẽ không hề vô nghĩa vì hậu nhân của lão Chu đã đem về cho tổ chức của chúng ta một món quà vô giá. Có nó chúng ta sẽ sớm giành được ưu thế trong trận chiến phục thù này.” Một hắc nhân đứng bên cạnh gã bạch y kia bỗng lên tiếng.
“Đó là cái gì?” một hắc y nhân tò mò hỏi.
“Chính là cách giải phong ấn trên người chúng ta!” gã hắc y nhân kia tiếp tục lên tiếng.
Lần này nhóm người kia thực sự vỡ òa. Sự hoang dại và man rợ của chúng được biểu lộ qua những điệu cười vô cùng quái dị và kinh tởm. Có lẽ đối với bọn chúng không có điều gì tốt hơn việc được khôi phục thực lực trước kia.
“Lão Hắc, mau giúp chúng ta khôi phục lại thực lực khi xưa để chúng ta cùng nhau kéo đi san bằng cái gọi là ngũ đại cường quốc kia!” một tên hắc y nhân cao hứng gào lên.
“Đừng vội, dù cho các ngươi có khôi phục lại thực lực cũng chưa chắc có thể chống lại thế lực của ngũ đại đế quốc. Đừng quên bọn chúng vẫn còn sự hẫu thuẫn của những lão già thế hệ trước. Thực lực của chúng không rõ giờ đã đến mức nào rồi…” gã hắc nhân có biệt hiệu là lão Hắc chậm rãi đáp.
Bấy giờ sự phấn khích tột độ của những tên kia mới từ từ giảm xuống. Khi đó một kẻ không cam chịu liền tức giận thắc mắc.
“Vậy chúng ta phải làm sao? chẳng lẽ cứ sợ bọn chúng mà không dám làm gì chúng hay sao? chẳng lẽ để cho nỗi ấm ức của mọi người ở đây mãi không được giải tỏa?”
“Cứ yên tâm, ta đã có dự liệu. Các người chỉ cần mau chóng khôi phục thực lực và thăm dò tin tức thật tốt, ta lấy danh dự ra đảm bảo mối hận của các ngươi sẽ sớm được trả.” lúc này gã mặc bạch bào mới ôn tồn lên tiếng.
“Vậy xin nghe theo sắp xếp của lão Bạch!” gã hắc nhân kia liền vui mừng đáp.
“Giờ chúng ta cần tập trung phá giải phong ấn trước, tuần sau chúng ta có nhiệm vụ rất quan trọng cần phải thực hiện. Nhiệm vụ này có liên hệ mật thiết đến việc trả thù của các ngươi sau này, vì vậy cần phải đảm bảo thành công khi hành sự.” Bạch y lão nhân tiếp tục cất giọng.
“Rõ!” toàn bộ đám người phía dưới đồng thanh đáp.
Ngay sau đó cả đám đông liền nhanh chóng giải tán, để lại bên trong hang động một bầu không khí im ắng đến đáng sợ…
Hơn hai ngày đã trôi qua, Băng Liên giờ đây đã thoát khỏi trạng thái đông cứng nhưng vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại. Băng Tuyết trong thời gian này đã cho người phối hợp với những đế quốc khác để tìm tung tích của Băng Thanh và Băng Càn nhưng kết quả vẫn là bặt vô âm tín. Điều này khiến cho Băng Tuyết hết sức phiền lòng và lo âu.
Trong khi đó ba vị trưởng lão đang dồn sức cứu chữa cho hai người Băng Mị và Băng Nguyệt. Hai người này do phải trải qua thời gian bị đóng băng khá lâu nên việc phục hồi có vẻ tiến triển chậm hơn so với Băng Liên.
Mãi đến gần cuối ngày, hai người Băng Mị và Băng Nguyệt mới hoàn toàn thoát khỏi tình trạng đông cứng. Lúc này ba vị trưởng lão mừng rỡ thở phào, cả ba liền thu hồi khí lực rồi ngã lăn ra đất do kiệt sức.
“Tốt quá rồi, cả ba người họ đều đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch rồi, bây giờ chỉ cần chờ đến khi họ tỉnh lại thôi.” Băng Chúc thều thào nói, trong giọng có chút hoan hỉ.
Nghe vậy cả nhóm người Băng Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất họ cũng có thể cứu sống những người đồng đội thân thiết của mình.
Ngay sau đó Băng Tuyết đưa ba vị trưởng lão về nơi nghỉ ngơi phía sau núi, sau đó bố trí phòng cho những người còn lại nghỉ ngơi, riêng ba người Băng Liên, Băng Mị và Băng Ngọc được bố trí nằm chung một phòng để tiện theo dõi.
Thế nhưng sau hơn ba ngày, cả ba người bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy sẽ tỉnh lại. Lúc này Băng Chúc lão bà cũng ghé qua kiểm tra tình trạng của ba người họ. Sau một hồi kiểm tra thì nét mặt lão bà có chút khó coi.
“Không hiểu sao bọn chúng vẫn chưa tỉnh lại? khí mạch đã khôi phục rồi mà?” Băng Chúc lão bà thắc mắc.
Những người còn lại cũng chung một biểu cảm hết sức khó hiểu. Tất cả đều im lặng theo dõi từng cử động của Băng Chúc lão bà.
Đúng lúc đó, Băng Mị chợt mở mắt ra trước sự lo lắng của mọi người.
“Mọi người… đều ở đây sao?” Băng Mị thều thào hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta đều đang mong con tỉnh lại đây.” Băng Chúc vui mừng nói.
“Nữ vương, muội có chuyện cần phải bẩm báo với tỷ, Thổ Quốc chính là đồng minh của tổ chức thần bí kia!” Băng Mị gấp gáp nói.
“Sao? sao lại có thể thế được?” Băng Tuyết kinh ngạc thắc mắc.
“Tỷ phải mau chóng...báo...với...các...đế...quốc...khác…” giọng của Băng Mị chợt yếu dần rồi tắt hẳn.
Kế đó, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng Băng Mị chợt trào ra, sắc mặt Băng Mị mỗi lúc một xanh xao rồi sau đó lịm người đi.
Băng Chúc lão bà vội kiểm tra khí mạch trên người của Băng Mị thì không còn phát hiện khí mạch nữa.
Sau đó bà liền quay đầu về phía Băng Tuyết khẽ lắc đầu đầy đau khổ, nước mắt không tự chủ chợt chảy ra.ngọc
Lúc đó cả nhóm Băng Tuyết, Băng Ngọc và Băng Châu đều bị sốc nặng, cả ba người không nói câu nào chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau rồi khóc nức nở.
Khi đó Băng Chúc lão bà tiếp tục bước đến bên cạnh Băng Nguyệt kiểm tra thì cũng lại không tìm thấy khí mạch mà ban nãy bà vừa kiểm tra vẫn còn nhưng rất yếu.
Bàn tay già nua đầy run rẩy đặt lên tay Băng Liên, bà lão không hề mong muốn điều kinh khủng kia xảy ra với cháu gái của mình.
May mắn thay, lần này phép màu đã xuất hiện, khí mạch của Băng Liên vẫn còn lưu chuyển trong cơ thể dù có chút trì trệ do ảnh hưởng của băng khí.
“Chuyến này quả là một tổn thất quá lớn đối với Băng Tộc của chúng ta. Băng Mị và Băng Ngọc đều đã… chưa kể Băng Càn và Băng Thanh hiện giờ cũng chưa rõ tung tích. Thật là một thảm họa!” Băng Chúc ôm đầu rên lên đầy đau đớn.
“Cần phải mau chóng triệu tập đại hội các đế quốc để thông báo tình hình này, đây là lúc chúng ta cần phải đồng lòng chống lại thế lực bí ẩn kia đồng thời trả thù cho hai người Băng Mị và Băng Ngọc!” Băng Tuyết gạt đi giọt lệ bi thương, gương mặt bỗng trở nên cương nghị đầy quyết đoán, cắn chặt răng nói.
Ngay sau đó Băng Linh được phái đi đến những đế quốc còn lại để thông báo về cuộc họp bất thường do Thủy Quốc đứng ra tổ chức. Tất nhiên là không có sự có mặt của Thổ Quốc.
Sau khi nhận được thư mời, tất cả những đế quốc còn lại đều vô cùng kinh ngạc trước những tin tức khủng khiếp do Thủy Quốc cung cấp. Ngay lập tức ba cường quốc kia liền chấn chỉnh binh lực trong thành và tăng cường phòng vệ mọi lúc mọi nơi nhằm cảnh giác trước sự tấn công bất ngờ từ phía tổ chức thần bí kia.
Trong lúc đó, tại cung điện Hỏa Quốc, Hỏa Sư cùng các vị quốc sư và hai nhi tử đang bàn bạc về vấn đề nghiêm trọng đang hiện hữu trên đại lục lúc này.
“Thật không ngờ Thổ Quốc lại cùng phe với bọn chúng. Xem ra tổ chức thần bí kia không chỉ là một nhóm ô hợp mà có thể được tạo thành từ những thành phần lãnh đạo trong nội bộ Độc Tộc, không thể xem thường được.” Hỏa Bách trầm ngâm nói.
“Điều đáng nói là bọn chúng đã âm thầm trà trộn vào hàng ngũ của các đế quốc khác và ẩn náu vô cùng khéo léo khiến cho chúng ta không kịp phát hiện và đề phòng. Sự mất mát của hai người trụ cột bên phía Thủy Quốc là một tấm gương tiêu biểu nhất cho việc bị âm thầm phục kích không kịp trở tay. Thật là một tổn thất quá lớn đối với bọn họ…” Hỏa Sư lúc này cũng thở dài buồn bã nói.
“Lần đi dự họp này phụ vương định bố trí như thế nào? chúng ta cần hết sức cảnh giác vì kẻ địch có thể lợi dụng cơ hội này để ra tay tấn công vào Hỏa Quốc của chúng ta.” Hỏa Lân đứng bên cạnh chợt hỏi.
“Ta đã có tính toán, lần này ta sẽ đi cùng với Hỏa Cương, những người còn lại sẽ lo trấn thủ trong thành đồng thời tăng cường an ninh khu vực xung quanh để kịp thời phát hiện kẻ địch.”
“Phụ vương, lần này… người có thể cho con đi theo không…?” Hỏa Long đột nhiên ấp úng hỏi.
“Sao? muốn xem tình hình của tiểu cô nương kia đúng không? cái tên nhóc nhà ngươi cũng sốt sắng ghê nhỉ?” Hỏa Lân vội cười châm chọc.
“Cũng được, có thể ta sẽ đưa thêm Hỏa Dược theo để xem có thể giúp gì được cho họ không. Dù gì họ cũng có ơn cứu mạng Hỏa Lân và Hỏa Cương.” Hỏa Sư mỉm cười nói.
Nghe vậy, gương mặt Hỏa Long liền ánh lên một nét vui mừng. Đúng là trong lòng anh ta cảm thấy có chút lo lắng bất an từ sau khi nghe Băng Linh sứ giả truyền báo tình hình của Băng Liên. Lần này Hỏa Long muốn được đi theo để trực tiếp gặp và tìm hiểu rõ sự tình.
“Được rồi, vậy chúng ta kết thúc tại đây, mọi việc trong thành sau khi ta đi đều phải nghe theo chỉ đạo và sắp xếp của Hỏa Bách quốc sư, rõ chưa?” Hỏa Sư nghiêm giọng nói.
“Đã rõ, thưa quốc vương!” tất cả đều đồng thanh đáp.
Sau đó mọi người liền giải tán. Hỏa Long đi xuống khu vực nhà bếp của hoàng cung để kiếm Tiểu Trư.
Vừa xuống tới bếp đã thấy một thân hình to lớn, tròn căng như quả bóng, lông lá xù xì đang ăn tới tấp phía bên trong một góc nhà bếp.
“Tiểu Trư, ngươi suốt ngày chỉ biết ăn à? không sợ ăn nhiều quá sẽ no căng bụng mà chết hay sao?” Hỏa Long vờ nghiêm giọng quát lớn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Trư liền mừng rỡ quay đầu lại, trên miệng còn vương đầy thức ăn trông thật nhếch nhác.
“Lão đại, huynh cứ đùa, đệ làm nhiều nên mới phải ăn nhiều để có sức chứ nào có ham ăn như huynh nói, thật là oan uổng cho đệ mà!” Tiểu Trư tỏ vẻ khó chịu, nũng nịu nói.
“Thôi được rồi, mau lại đây, ta có việc cần đệ giúp đây!” Hỏa Long nhìn dáng điệu kia của Tiểu Trư thì liền không thể nhịn cười, bèn nhẹ giọng nói.
“Sao? huynh cần đệ làm việc gì?” Tiểu Trư háo hức chạy nhanh tới vị trí của Hỏa Long, hớt ha hớt hải hỏi.
“Ta cần đệ giúp ta đi vào trong khu rừng thám thính tung tích về đám người của tổ chức thần bí kia, ta đoán bọn chúng chỉ ở đâu đó trong khu rừng ngoài kia thôi.”
“Chuyện này quá dễ, cứ để cho Tiểu Trư ra tay, giờ thì đệ khác gì chủ nhân của khu rừng này chứ!” Tiểu Trư được dịp vênh mặt lên đắc chí nói.
Từ sau khi hắn ta tiến hóa lên cấp hai, luận về sức mạnh thì không có linh thú nào trong phạm vi Hỏa Quốc có thể đánh bại hắn kể cả Bạo Kích Anh Vũ lúc trước. Chính vì thế lần này nghe đến nhiệm vụ đơn giản này Tiểu Trư lập tức tung hứng bản thân lên tận trời xanh.
“Nhưng đệ nhớ phải cẩn thận, nếu phát hiện ra lập tức về báo cáo cho ta, không được để chúng phát hiện nếu không sẽ gặp nguy hiểm!” Hỏa Long cẩn thận dặn dò.
“Đại ca yên tâm, chuyện gì chứ mấy chuyện đó đệ làm giỏi nhất. Huynh cứ chờ nhận tin tức của đệ đi!” Tiểu Trư tự tin nói.
“À mà… phải sau khi đệ ăn xong đống thức ăn kia đã!”
Nghe đến đây, Hỏa Long chịu không nổi đành phì cười. Cái tên ngốc này đúng là rất biết cách chọc cho người khác phải cười bò lăn bò càng mà! Sau khi bố trí xong, Hỏa Long hướng mắt về phía Thủy Quốc, thầm nhủ:
“Băng Liên, hy vọng nàng vẫn bình yên, ta sẽ sớm đến chỗ nàng thôi, chờ ta…”
Hai ngày chớp mắt đã trôi qua, giờ đây đại diện của ba cường quốc gồm Hỏa Quốc, Kim Quốc và Mộc Quốc đều đã sẵn sàng lên đường tới Thủy Quốc, nơi sẽ diễn ra cuộc họp vô cùng trọng đại mang tính quyết định đến an nguy của các cường quốc trên đại lục.
Về phía Thủy Quốc, Băng Tuyết cùng lão bà Băng Chúc cũng đã đứng ngay phía trước đại sảnh cung điện, chuẩn bị nghênh đón các cường quốc khác đến dự hội nghị.
Không khí nơi đây vốn đã âm u lạnh lẽo nay lại càng thêm bi thương, tang tóc sau cái chết của hai đại tổng quản Băng Mị và Băng Nguyệt. Tuy nhiên, ngọn lửa căm hận bên trong cơ thể của từng người đang có mặt tại nơi đây đã làm nóng không gian xung quanh. Nhìn vào gương mặt đầy cương nghị và mạnh mẽ của những nữ nhân nơi đây, ai cũng có thể đoán được kết quả của hội nghị lần này sẽ là một lời tuyến chiến đối với tổ chức bí ẩn kia.
“Mẫu thân, người có cách cứu tiểu nữ Băng Liên rồi sao?” Băng Tuyết thoáng chút vui mừng hỏi.
“Ta chỉ đang thử xem có hiệu quả hay không, về kết quả thì chưa biết trước được…” Gương mặt Băng Chúc lão bà có chút căng thẳng đáp.
“Chúc muội, phải chăng là một cấm chiêu của Băng Tộc?” vị trưởng lão đi chung với Băng Chúc hơi tò mò hỏi.
“Chính là Sát Băng Khí!” Băng Chúc khẽ nhăn trán khó chịu đáp.
“Là chiêu đó? không ngờ lão quỷ đó lại dám chơi tận mạng như vậy, xem ra hắn chủ tâm giết chết đám nhỏ này…” vị trưởng lão kia đăm chiêu nói.
“Băng Phiến tỷ mau giúp muội ép cỗ băng khí đó ra ngoài, nếu chậm hơn nữa e rằng không kịp…” Băng Chúc thúc giục.
Ngay lập tức vị trưởng lão Băng Phiến kia liền ngồi xếp bằng rồi vận khí lực cực lớn ra rồi truyền vào bên trong cơ thể Băng Liên.
“Còn Băng Mị và Băng Nguyệt thì sao thưa trưởng lão?” Băng Ngọc lo lắng hỏi.
“Để đó cho ta, trong lúc hai người kia xử lý tình trạng của Băng Liên thì ta sẽ tranh thủ duy trì sinh mệnh cho hai người họ.” vị trưởng lão còn lại chợt lên tiếng.
“Đa tạ Băng Hoàn trưởng lão.” Băng Ngọc mừng rỡ, chắp tay cảm tạ.
Vị trưởng lão Băng Hoàn nhờ nhóm Băng Ngọc di chuyển hai người Băng Mị và Băng Nguyệt lại gần nhau rồi lão lập tức vận khí lực ra hai tay sau đó truyền vào trong cơ thể hai khối băng trước mặt.
“Con có thể giúp gì được cho trưởng lão không?” Băng Tuyết chợt hỏi.
“Các ngươi có thể truyền khí lực vào trong cơ thể chúng để làm chậm tốc độ băng hóa, giúp chúng có thể cầm cự trước khi hai lão bà kia đến giải quyết.” Băng Hoàn lão bà nhanh chóng đáp.
Nghe vậy cả ba người Băng Tuyết, Băng Ngọc và Băng Châu nhanh chóng ngồi xuống truyền khí lực vào hai người Băng Mị và Băng Nguyệt để duy trì sự sống cho bọn họ.
Thời gian cứ như thế chầm chậm trôi qua…
Khi màn đêm vừa buông xuống thì tại một mảnh rừng nọ, trong một hang động bí mật có một nhóm người khoảng hơn hai chục người đang đứng trước một thân ảnh mặc bạch bào đeo mặt nạ trông cực kỳ thần bí.
“Lần này chúng ta phải báo thù cho lão Chu, không thể để lão chết vô ích như vậy được!” một hắc nhân lớn tiếng hô hào.
Những hắc nhân kia cũng đồng loạt nhao nhao hò reo theo câu nói đó khiến cho không gian chật chội và tĩnh lặng của hang động chợt náo nhiệt hẳn lên.
“Tất nhiên cái chết của lão Chu sẽ không hề vô nghĩa vì hậu nhân của lão Chu đã đem về cho tổ chức của chúng ta một món quà vô giá. Có nó chúng ta sẽ sớm giành được ưu thế trong trận chiến phục thù này.” Một hắc nhân đứng bên cạnh gã bạch y kia bỗng lên tiếng.
“Đó là cái gì?” một hắc y nhân tò mò hỏi.
“Chính là cách giải phong ấn trên người chúng ta!” gã hắc y nhân kia tiếp tục lên tiếng.
Lần này nhóm người kia thực sự vỡ òa. Sự hoang dại và man rợ của chúng được biểu lộ qua những điệu cười vô cùng quái dị và kinh tởm. Có lẽ đối với bọn chúng không có điều gì tốt hơn việc được khôi phục thực lực trước kia.
“Lão Hắc, mau giúp chúng ta khôi phục lại thực lực khi xưa để chúng ta cùng nhau kéo đi san bằng cái gọi là ngũ đại cường quốc kia!” một tên hắc y nhân cao hứng gào lên.
“Đừng vội, dù cho các ngươi có khôi phục lại thực lực cũng chưa chắc có thể chống lại thế lực của ngũ đại đế quốc. Đừng quên bọn chúng vẫn còn sự hẫu thuẫn của những lão già thế hệ trước. Thực lực của chúng không rõ giờ đã đến mức nào rồi…” gã hắc nhân có biệt hiệu là lão Hắc chậm rãi đáp.
Bấy giờ sự phấn khích tột độ của những tên kia mới từ từ giảm xuống. Khi đó một kẻ không cam chịu liền tức giận thắc mắc.
“Vậy chúng ta phải làm sao? chẳng lẽ cứ sợ bọn chúng mà không dám làm gì chúng hay sao? chẳng lẽ để cho nỗi ấm ức của mọi người ở đây mãi không được giải tỏa?”
“Cứ yên tâm, ta đã có dự liệu. Các người chỉ cần mau chóng khôi phục thực lực và thăm dò tin tức thật tốt, ta lấy danh dự ra đảm bảo mối hận của các ngươi sẽ sớm được trả.” lúc này gã mặc bạch bào mới ôn tồn lên tiếng.
“Vậy xin nghe theo sắp xếp của lão Bạch!” gã hắc nhân kia liền vui mừng đáp.
“Giờ chúng ta cần tập trung phá giải phong ấn trước, tuần sau chúng ta có nhiệm vụ rất quan trọng cần phải thực hiện. Nhiệm vụ này có liên hệ mật thiết đến việc trả thù của các ngươi sau này, vì vậy cần phải đảm bảo thành công khi hành sự.” Bạch y lão nhân tiếp tục cất giọng.
“Rõ!” toàn bộ đám người phía dưới đồng thanh đáp.
Ngay sau đó cả đám đông liền nhanh chóng giải tán, để lại bên trong hang động một bầu không khí im ắng đến đáng sợ…
Hơn hai ngày đã trôi qua, Băng Liên giờ đây đã thoát khỏi trạng thái đông cứng nhưng vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại. Băng Tuyết trong thời gian này đã cho người phối hợp với những đế quốc khác để tìm tung tích của Băng Thanh và Băng Càn nhưng kết quả vẫn là bặt vô âm tín. Điều này khiến cho Băng Tuyết hết sức phiền lòng và lo âu.
Trong khi đó ba vị trưởng lão đang dồn sức cứu chữa cho hai người Băng Mị và Băng Nguyệt. Hai người này do phải trải qua thời gian bị đóng băng khá lâu nên việc phục hồi có vẻ tiến triển chậm hơn so với Băng Liên.
Mãi đến gần cuối ngày, hai người Băng Mị và Băng Nguyệt mới hoàn toàn thoát khỏi tình trạng đông cứng. Lúc này ba vị trưởng lão mừng rỡ thở phào, cả ba liền thu hồi khí lực rồi ngã lăn ra đất do kiệt sức.
“Tốt quá rồi, cả ba người họ đều đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch rồi, bây giờ chỉ cần chờ đến khi họ tỉnh lại thôi.” Băng Chúc thều thào nói, trong giọng có chút hoan hỉ.
Nghe vậy cả nhóm người Băng Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất họ cũng có thể cứu sống những người đồng đội thân thiết của mình.
Ngay sau đó Băng Tuyết đưa ba vị trưởng lão về nơi nghỉ ngơi phía sau núi, sau đó bố trí phòng cho những người còn lại nghỉ ngơi, riêng ba người Băng Liên, Băng Mị và Băng Ngọc được bố trí nằm chung một phòng để tiện theo dõi.
Thế nhưng sau hơn ba ngày, cả ba người bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy sẽ tỉnh lại. Lúc này Băng Chúc lão bà cũng ghé qua kiểm tra tình trạng của ba người họ. Sau một hồi kiểm tra thì nét mặt lão bà có chút khó coi.
“Không hiểu sao bọn chúng vẫn chưa tỉnh lại? khí mạch đã khôi phục rồi mà?” Băng Chúc lão bà thắc mắc.
Những người còn lại cũng chung một biểu cảm hết sức khó hiểu. Tất cả đều im lặng theo dõi từng cử động của Băng Chúc lão bà.
Đúng lúc đó, Băng Mị chợt mở mắt ra trước sự lo lắng của mọi người.
“Mọi người… đều ở đây sao?” Băng Mị thều thào hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta đều đang mong con tỉnh lại đây.” Băng Chúc vui mừng nói.
“Nữ vương, muội có chuyện cần phải bẩm báo với tỷ, Thổ Quốc chính là đồng minh của tổ chức thần bí kia!” Băng Mị gấp gáp nói.
“Sao? sao lại có thể thế được?” Băng Tuyết kinh ngạc thắc mắc.
“Tỷ phải mau chóng...báo...với...các...đế...quốc...khác…” giọng của Băng Mị chợt yếu dần rồi tắt hẳn.
Kế đó, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng Băng Mị chợt trào ra, sắc mặt Băng Mị mỗi lúc một xanh xao rồi sau đó lịm người đi.
Băng Chúc lão bà vội kiểm tra khí mạch trên người của Băng Mị thì không còn phát hiện khí mạch nữa.
Sau đó bà liền quay đầu về phía Băng Tuyết khẽ lắc đầu đầy đau khổ, nước mắt không tự chủ chợt chảy ra.ngọc
Lúc đó cả nhóm Băng Tuyết, Băng Ngọc và Băng Châu đều bị sốc nặng, cả ba người không nói câu nào chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau rồi khóc nức nở.
Khi đó Băng Chúc lão bà tiếp tục bước đến bên cạnh Băng Nguyệt kiểm tra thì cũng lại không tìm thấy khí mạch mà ban nãy bà vừa kiểm tra vẫn còn nhưng rất yếu.
Bàn tay già nua đầy run rẩy đặt lên tay Băng Liên, bà lão không hề mong muốn điều kinh khủng kia xảy ra với cháu gái của mình.
May mắn thay, lần này phép màu đã xuất hiện, khí mạch của Băng Liên vẫn còn lưu chuyển trong cơ thể dù có chút trì trệ do ảnh hưởng của băng khí.
“Chuyến này quả là một tổn thất quá lớn đối với Băng Tộc của chúng ta. Băng Mị và Băng Ngọc đều đã… chưa kể Băng Càn và Băng Thanh hiện giờ cũng chưa rõ tung tích. Thật là một thảm họa!” Băng Chúc ôm đầu rên lên đầy đau đớn.
“Cần phải mau chóng triệu tập đại hội các đế quốc để thông báo tình hình này, đây là lúc chúng ta cần phải đồng lòng chống lại thế lực bí ẩn kia đồng thời trả thù cho hai người Băng Mị và Băng Ngọc!” Băng Tuyết gạt đi giọt lệ bi thương, gương mặt bỗng trở nên cương nghị đầy quyết đoán, cắn chặt răng nói.
Ngay sau đó Băng Linh được phái đi đến những đế quốc còn lại để thông báo về cuộc họp bất thường do Thủy Quốc đứng ra tổ chức. Tất nhiên là không có sự có mặt của Thổ Quốc.
Sau khi nhận được thư mời, tất cả những đế quốc còn lại đều vô cùng kinh ngạc trước những tin tức khủng khiếp do Thủy Quốc cung cấp. Ngay lập tức ba cường quốc kia liền chấn chỉnh binh lực trong thành và tăng cường phòng vệ mọi lúc mọi nơi nhằm cảnh giác trước sự tấn công bất ngờ từ phía tổ chức thần bí kia.
Trong lúc đó, tại cung điện Hỏa Quốc, Hỏa Sư cùng các vị quốc sư và hai nhi tử đang bàn bạc về vấn đề nghiêm trọng đang hiện hữu trên đại lục lúc này.
“Thật không ngờ Thổ Quốc lại cùng phe với bọn chúng. Xem ra tổ chức thần bí kia không chỉ là một nhóm ô hợp mà có thể được tạo thành từ những thành phần lãnh đạo trong nội bộ Độc Tộc, không thể xem thường được.” Hỏa Bách trầm ngâm nói.
“Điều đáng nói là bọn chúng đã âm thầm trà trộn vào hàng ngũ của các đế quốc khác và ẩn náu vô cùng khéo léo khiến cho chúng ta không kịp phát hiện và đề phòng. Sự mất mát của hai người trụ cột bên phía Thủy Quốc là một tấm gương tiêu biểu nhất cho việc bị âm thầm phục kích không kịp trở tay. Thật là một tổn thất quá lớn đối với bọn họ…” Hỏa Sư lúc này cũng thở dài buồn bã nói.
“Lần đi dự họp này phụ vương định bố trí như thế nào? chúng ta cần hết sức cảnh giác vì kẻ địch có thể lợi dụng cơ hội này để ra tay tấn công vào Hỏa Quốc của chúng ta.” Hỏa Lân đứng bên cạnh chợt hỏi.
“Ta đã có tính toán, lần này ta sẽ đi cùng với Hỏa Cương, những người còn lại sẽ lo trấn thủ trong thành đồng thời tăng cường an ninh khu vực xung quanh để kịp thời phát hiện kẻ địch.”
“Phụ vương, lần này… người có thể cho con đi theo không…?” Hỏa Long đột nhiên ấp úng hỏi.
“Sao? muốn xem tình hình của tiểu cô nương kia đúng không? cái tên nhóc nhà ngươi cũng sốt sắng ghê nhỉ?” Hỏa Lân vội cười châm chọc.
“Cũng được, có thể ta sẽ đưa thêm Hỏa Dược theo để xem có thể giúp gì được cho họ không. Dù gì họ cũng có ơn cứu mạng Hỏa Lân và Hỏa Cương.” Hỏa Sư mỉm cười nói.
Nghe vậy, gương mặt Hỏa Long liền ánh lên một nét vui mừng. Đúng là trong lòng anh ta cảm thấy có chút lo lắng bất an từ sau khi nghe Băng Linh sứ giả truyền báo tình hình của Băng Liên. Lần này Hỏa Long muốn được đi theo để trực tiếp gặp và tìm hiểu rõ sự tình.
“Được rồi, vậy chúng ta kết thúc tại đây, mọi việc trong thành sau khi ta đi đều phải nghe theo chỉ đạo và sắp xếp của Hỏa Bách quốc sư, rõ chưa?” Hỏa Sư nghiêm giọng nói.
“Đã rõ, thưa quốc vương!” tất cả đều đồng thanh đáp.
Sau đó mọi người liền giải tán. Hỏa Long đi xuống khu vực nhà bếp của hoàng cung để kiếm Tiểu Trư.
Vừa xuống tới bếp đã thấy một thân hình to lớn, tròn căng như quả bóng, lông lá xù xì đang ăn tới tấp phía bên trong một góc nhà bếp.
“Tiểu Trư, ngươi suốt ngày chỉ biết ăn à? không sợ ăn nhiều quá sẽ no căng bụng mà chết hay sao?” Hỏa Long vờ nghiêm giọng quát lớn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Trư liền mừng rỡ quay đầu lại, trên miệng còn vương đầy thức ăn trông thật nhếch nhác.
“Lão đại, huynh cứ đùa, đệ làm nhiều nên mới phải ăn nhiều để có sức chứ nào có ham ăn như huynh nói, thật là oan uổng cho đệ mà!” Tiểu Trư tỏ vẻ khó chịu, nũng nịu nói.
“Thôi được rồi, mau lại đây, ta có việc cần đệ giúp đây!” Hỏa Long nhìn dáng điệu kia của Tiểu Trư thì liền không thể nhịn cười, bèn nhẹ giọng nói.
“Sao? huynh cần đệ làm việc gì?” Tiểu Trư háo hức chạy nhanh tới vị trí của Hỏa Long, hớt ha hớt hải hỏi.
“Ta cần đệ giúp ta đi vào trong khu rừng thám thính tung tích về đám người của tổ chức thần bí kia, ta đoán bọn chúng chỉ ở đâu đó trong khu rừng ngoài kia thôi.”
“Chuyện này quá dễ, cứ để cho Tiểu Trư ra tay, giờ thì đệ khác gì chủ nhân của khu rừng này chứ!” Tiểu Trư được dịp vênh mặt lên đắc chí nói.
Từ sau khi hắn ta tiến hóa lên cấp hai, luận về sức mạnh thì không có linh thú nào trong phạm vi Hỏa Quốc có thể đánh bại hắn kể cả Bạo Kích Anh Vũ lúc trước. Chính vì thế lần này nghe đến nhiệm vụ đơn giản này Tiểu Trư lập tức tung hứng bản thân lên tận trời xanh.
“Nhưng đệ nhớ phải cẩn thận, nếu phát hiện ra lập tức về báo cáo cho ta, không được để chúng phát hiện nếu không sẽ gặp nguy hiểm!” Hỏa Long cẩn thận dặn dò.
“Đại ca yên tâm, chuyện gì chứ mấy chuyện đó đệ làm giỏi nhất. Huynh cứ chờ nhận tin tức của đệ đi!” Tiểu Trư tự tin nói.
“À mà… phải sau khi đệ ăn xong đống thức ăn kia đã!”
Nghe đến đây, Hỏa Long chịu không nổi đành phì cười. Cái tên ngốc này đúng là rất biết cách chọc cho người khác phải cười bò lăn bò càng mà! Sau khi bố trí xong, Hỏa Long hướng mắt về phía Thủy Quốc, thầm nhủ:
“Băng Liên, hy vọng nàng vẫn bình yên, ta sẽ sớm đến chỗ nàng thôi, chờ ta…”
Hai ngày chớp mắt đã trôi qua, giờ đây đại diện của ba cường quốc gồm Hỏa Quốc, Kim Quốc và Mộc Quốc đều đã sẵn sàng lên đường tới Thủy Quốc, nơi sẽ diễn ra cuộc họp vô cùng trọng đại mang tính quyết định đến an nguy của các cường quốc trên đại lục.
Về phía Thủy Quốc, Băng Tuyết cùng lão bà Băng Chúc cũng đã đứng ngay phía trước đại sảnh cung điện, chuẩn bị nghênh đón các cường quốc khác đến dự hội nghị.
Không khí nơi đây vốn đã âm u lạnh lẽo nay lại càng thêm bi thương, tang tóc sau cái chết của hai đại tổng quản Băng Mị và Băng Nguyệt. Tuy nhiên, ngọn lửa căm hận bên trong cơ thể của từng người đang có mặt tại nơi đây đã làm nóng không gian xung quanh. Nhìn vào gương mặt đầy cương nghị và mạnh mẽ của những nữ nhân nơi đây, ai cũng có thể đoán được kết quả của hội nghị lần này sẽ là một lời tuyến chiến đối với tổ chức bí ẩn kia.
Danh sách chương