Niệm Băng vừa nghe xong, trong người không khỏi phát lạnh, thành thực mà nói, hắn rời Băng Tuyết Thành chủ yếu là vì chính mình, nhưng mà kỳ thực bên trong còn một lý do là tránh né sự hấp dẫn của mỹ nữ. Hắn biết, mỹ nữ tuy tốt nhưng sẽ làm ý chí giảm xuống, nhưng hắn vạn lần không nghĩ đến, Tuyết Tĩnh đột nhiên lại đuổi theo mình, còn muốn cùng mình du lịch đại lục, hắn làm sao có thể đáp ứng đây? "Tuyết Tĩnh, ngươi đừng như vậy, sư phụ đã từng nói với ta, trù nghệ đã có thể xuất sư rồi, nhưng còn cần lĩnh ngộ càng nhiều mới có thể tiến lên đỉnh cao của trù nghệ, cho nên, ta ít nhất còn muốn tại đại lục hành tẩu bảy, tám năm, ngươi cũng không thể nào theo ta được!"
Tuyết Tĩnh cười nói: " Tại sao không thể, dù sao ngươi cũng không có biện pháp bắt ta rời đi. Bất luận bao nhiêu năm, ta cũng đều đi theo ngươi là được, nếu ngươi thấy bất tiện thì lấy ta làm vợ đi. Ta coi như chịu thiệt thòi một chút, giờ gả cho ngươi, sao hả?
Niệm Băng cứng họng, hắn bây giờ thật sự sợ Tuyết Tĩnh, cười khổ: "Ngươi đừng giỡn nữa, ta như thế nào lại xứng với ngươi đây? Đại Tiểu Thư, van cầu ngươi buông tha cho ta đi. Ngươi như vậy đi tìm ta, Tuyết bá phụ đồng ý hay sao? "
Tuyết Tĩnh lè lưỡi nói: Cái gì mà không xứng, ta thấy là ta không xứng với ngươi mới đúng. Ta là trốn nhà chạy đến đây, nhưng mà ta đã viết thư để lại cho gia phụ."
Niệm Băng trong lòng nhẹ nhõm, lúc này hắn đã hết bộ dáng hoảng hốt như khi vừa gặp Tuyết Tĩnh, nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ bi thương, nhìn Tuyết Tĩnh không nói một lời.
Tuyết Tĩnh thoáng sửng sốt hỏi: Niệm Băng, ngươi làm sao vậy?
NIệm Băng khẽ than một tiếng nói: "Tuyết Tĩnh, ngươi thật sự là sai rồi a! Làm sao Ngươi như lại có thể bỏ nhà mà đi như vậy? Tuyết Bá Phụ chỉ có một mình ngươi là con, bao nhiêu hi vọng đều cũng gửi gắm trên người ngươi, lão bá đến nay cũng đã ngoài sáu mươi tuổi rồi. Là phận con ngươi phải ở bên cạnh hiếu thuận chăm sóc cha ngươi mới đúng! Ngươi như vậy trốn đi theo ta, có nghĩ đến Tuyết Bá Phụ đang rất lo lắng không?"
Tuyết Tĩnh vừa nghe Niệm Băng nhắc đến cha, nhất thời cúi đầu, nàng mặc dù tính tình không dịu dàng nhưng đối đãi với cha lại cực kỳ hiếu thuận, thấp giọng nói: "Ta, ta cũng không nghĩ đến! Nhưng mà ngươi đột nhiên biến mất, ta tựa hồ cảm giác được cả Thanh Phong Trai đều trống rỗng, cho nên mới quyết định đi tìm ngươi. Ta nghĩ, cha nhất định sẽ tha thứ cho ta mới đúng."
Không cố ý thông cảm nhưng khi trong lòng tưởng nhớ đến cha mẹ, trên mặt Niệm Băng cũng lộ vẻ thân thiết, "Tuyết tĩnh, ngươi so với ta rõ ràng may mắn hơn nhiều lắm, ngươi có biết ta rất muốn cùng cha mẹ ở cùng một chỗ không ?
Song ta không cách nào làm được. Nếu cha me của ta có thể bình an thì ta nguyện ý buông hết thảy mọi thứ để được ở bên cạnh họ báo hiếu. Ta rất muốn được gặp lại cha mạ ta! Nhưng lại không có khả năng nữa rồi."
Nét bi thương lộ rõ, lúc này hắn cũng không còn che giấu. Nhớ đến cha mẹ, nhất thời lòng cừu hận đối với Băng Thần Tháp lại dâng lên mãnh liệt.
Cảm nhận được Niệm Băng lộ vẻ bi thương, Tuyết Tĩnh không khỏi sửng sờ "Niệm Băng, ngươi làm sao vậy? Cha mẹ ngươi ở đâu? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe ngươi nói về gia đình."
Niệm Băng nén giọng nói: "Ta cũng không xác định được sinh tử của bọn họ, mặc dù biết rõ bọn họ lúc trước bị vây hãm ở nơi nào, nhưng bây giờ ta lại không thể đi tìm kiếm, Tuyết Tĩnh, ngươi có biết ta ghét nhất là loại người ra sao không? Chính là loại con bất hiếu. Ngươi bây giờ ở nhà chỉ còn có phụ thân, nhưng lại lén trốn đi, Tuyết Bá Phụ chắc đang lo lắng rất nhiều! Nghe ta một câu, hôm nay tại Băng Lan thành nghỉ ngơi một đêm, ngày mai nhanh chóng quay về thôi. Tiện thể thay ta vấn an đến Tuyết Bá Phụ, chờ ta du lịch đại lục trở về, nhất định sẽ đến Thanh Phong Trai thăm các ngươi."
Niệm Băng thanh âm rất thành khẩn nhưng Tuyết Tĩnh lại có chút bất đồng, lúc nàng quyết định rời Băng Tuyết thành từng đi tìm Lạc Nhu. Nếu không, nàng cũng không biết Niệm Băng đã đi theo hướng nào, Lạc Nhu từng nói với nàng, Niệm Băng là một người không đơn giản, nếu muốn đi cùng hắn nhất định phải cẩn thận, hơn nữa ngàn vạn lần không nên xem nhẹ lời nói của Niệm Băng.
Tuyết Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Niệm Băng, như thế này đi, ngày mai ta sẽ gửi cho phụ thân một phong thư, nói cho phụ thân biết ta mọi thứ đều bình an, sau đó ta với ngươi cùng đi Áo Lan đế quốc. Nhu nhi nói ngươi sẽ thay nàng gửi một phong thơ đi, chờ ngươi gủi xong phong thơ thì ta sẽ trở về, như vậy có được không ? " Trong ánh mắt của nàng liền toát ra vẻ ôn nhu, Phong Nữ bây giờ hoàn toàn biến mất. Mặc dù Niệm Băng không tin lắm, nhưng lời nói của Niệm Băng đã động đến nàng, lúc còn nhỏ, mẫu thân của Tuyết Tĩnh đột nhiên qua đời, nàng vẫn cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, Tuyết Cực vừa làm làm ba vừa làm mẹ, vất vả lắm mới nuôi nàng lớn lên, nàng cùng Tuyết Cực tình cảm phụ tử vốn dĩ rất sâu đậm. Bây giờ nghe Niệm Băng nói, trong lòng tình cảm phụ tử lại trào dâng, lúc này mới nghĩ ra mình trốn đi là không tốt.
Cứ đi Áo Lan đế quốc đưa tin sau đó sẽ rời đi? Lời này là thật sao? Niệm Băng có chút nghi vấn nhưng Tuyết Tĩnh đã nói như vậy, thì hắn cũng không còn lý do gì cự tuyệt, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Vậy được rồi, nhưng mà có một chuyện quan trọng ta muốn nói trước là trên đường ngươi không được gây ra phiền toái cho ta, nếu không ta tuyệt không đồng ý ngươi đi cùng với ta."
Tuyết Tĩnh cười hì hì nói: "Ngươi yên tâm đi, ta nghe lời ngươi là được, chung quy có thể cùng đi là đuợc rồi. Ta thậm chí có thể đáp ứng ngươi sẽ không bộc phát tính tình." Ngoài miệng nói vậy, nàng trong lòng cũng đã tự nhủ, từ lúc rời khỏi Băng Tuyết thành đuổi theo Niệm Băng thì nàng đã xác định vị trí Niệm Băng trong tim mình. Trong lòng lúc này thầm nghĩ, ngươi không phải đã dạy ta, thích một người thì phải dũng cảm đuổi theo hay sao? Từ nơi này đến thủ đô Áo Lan đế quốc ít nhất phải đi mười lăm ngày đến hai mươi ngày, ta cũng không tin thời gian dài như vậy ngươi không sinh ra cảm tình với ta. Tuyết Tĩnh rất tự tin đối với vẻ ngoài của mình. Nếu nàng làm cho Niệm Băng cùng mình trở về, vậy thì hết thảy vấn đề cũng đều giải quyết được.
Đang lúc này, tiểu nhị bưng chén đĩa đi ra "Tiên sinh, ngài quả thật biết chọn thức ăn." Vừa nói hắn vừa đem ba thứ chén, đĩa đặt trên bàn.
Niệm Băng vừa thấy món ăn, tinh thần nhất thời biến đổi, thầm tán thưởng, cho dù là chính mình làm ba món này, e rằng so với trù sư nơi này cũng không hơn được bao nhiêu. Mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, trong đó thơm nhất đương nhiên là Kim Hương Quyển.
Tuyết Tĩnh kinh ngạc: "Đây không phải là Kim Hương Quyển sao? Sao ở đây cũng có bán."
Niệm Băng cười nhẹ: "Tuyết Tĩnh, chúng ta nếm thử một chút, xem trù sư ở đây so với Minh sư phó thế nào." Vừa nói, hắn vừa cầm lấy đũa gắp cho mỗi người một miếng Kim Hương Quyển đưa lên miệng cắn một cái. Miếng Kim Hương Quyển vừa vào miệng, Niệm Băng liền động tâm, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Tĩnh. Tuyết Tĩnh lúc này cũng đang nhìn hắn.
"Niệm Băng, trù sư nơi này là ai ngươi có biết không? Như thế nào mà hắn lại có thể làm được Kim Hương Quyển và cách làm cũng giống Minh thúc thúc? Minh thúc thúc có nói, Kim Hương Quyển là bí mật nhất mạch truyền lại, ngoại trừ thúc thúc và sư phó của thúc thúc, cũng chỉ có sư phó của ngươi là Quỷ Trù tiền bối mới biết được, sao lại thế này ?"
Niệm Băng lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, hãy thử hai món này đi, ngươi có biết hai món này không?
Tuyết Tĩnh lúc trước bị Kim Hương Quyển lôi cuốn, lúc này mới chú ý tới hai món khác, có chút mù mờ lắc đầu nói: "Niệm Băng, mấy cái này là cái gì ?"
Niệm Băng chỉ vào món đang xếp chỉnh tề một chỗ trên bàn, bề ngoài thì màu vàng, giống như món điểm tâm nói "Đây là món Lư Đả Cổn, là món điểm tâm nổi tiếng của đế quốc Hoa Dung, nhưng rất khó làm, ta nghĩ, ngươi sẽ thích nếm thử xem sao."
Tuyết Tĩnh gắp một miếng Lư Đả Cổn cắn một miếng nhỏ vào miệng, nhai vài cái, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ ngạc nhiên "Ăn ngon, thật sự là ngon quá ! Cái này dùng cái gì để làm vậy, vừa thơm lại vừa ngọt, còn có chút dẻo dẻo, mùi vị thật hấp dẫn.
Niệm Băng cũng cầm một miếng lên ăn, vừa ăn vừa nói: "Quả thật không sai, đúng là món Lư Đả Cổn chính thống. Mùi vị rất tốt, kỳ thật, phải gọi là món Lư Đả Cổn phủ đậu mới đúng, bởi vì sau khi làm xong thì lăn bánh qua bột đậu xanh mịn phủ bên ngoài giống như con lừa đang lăn qua lăn lại (Lư Đả Cổn) nên mới gọi tên như vậy. Nguyên liệu của nó dùng đậu xanh hấp chín, Sau đó nghiền thành bột rồi thì thêm chút nước đánh cho nhuyễn. Khi làm thì lấy bột đậu cán ra thành phiến, sau đó cho bột đậu đỏ lên trên rồi cuộn lại. Tiếp đó cắt thành hai phần, rắc lên chút đường trắng là xong. Làm đạt yêu cầu là cuốn phải đều đặn, khi cắt ra phải nhìn được từng lớp rõ ràng, bề ngoài có màu vàng, mùi hương phải có mùi đậu đặc trưng, bánh phải có độ dính vừa phải, không ướt quá hay khô quá. Tuyết Tĩnh, ngươi xem, món Lư Đả Cổn này từng lớp rõ ràng, mà số lớp kể ra rất nhiều, mỗi lớp đều có độ dày bằng nhau, đây đúng là món thượng phẩm Lư Đả Cổn tên là Thiên Tầng Lư Đả Cổn. Xem ra có vẻ rất đơn giản, kỳ thực với bột đậu hòa nhuyễn bên trong, muốn khống chế được tầng tầng lớp lớp bánh cho đều đến mức tùy tâm sở dục tuyệt không dễ dàng."
Nói xong câu này, hắn đem những miếng Lư Đả Cổn còn thừa đều nhét vào miệng mình, gật gật đầu hài lòng. Rốt cuộc không cần tự mình động thủ cũng có thể hài lòng ăn được thức ăn ngon.
Nếm qua một miếng Lư Đả Cổn, Tuyết Tĩnh cũng không có dùng tiếp mà chỉ một mâm khác nói: "Kia là món gì ? Nhìn qua có màu vàng, hình dáng giống đĩnh bạc, song lại có độ trong trong, thoang thoảng nghe thấy có chút hương gừng."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Đây là Khương trấp Bài xoa nhi * , còn nổi tiếng hơn cả Lư Đả Cổn. Đây là một món điểm tâm (ăn nhẹ) nổi tiếng của đế quốc Kỳ Lỗ ở phương Nam, được trẻ em rất thích, lúc đầu sư phụ ta nghiên cứu về thức ăn điểm tâm (món ăn nhẹ), đã tự đến đế quốc kỳ lỗ, dùng hết các loại phương pháp cuối cùng cũng nắm được bí quyết. Từ hòa kim hương quyển cho giống,đến viết ra công thức Khương trấp Bài xoa nhi của riêng mình.
Có câu rằng:
Chỉ bằng trình độ của đôi tay.
Làm cho lửa hát thế mới hay.
Khói xanh chớm bốc thời đã chín.
Thoăn thoắt hoa tay trổ kỳ tài.
(dịch thơ-monsoon)
*: Khương trấp bài xoa nhi: bánh bột gừng (nướng hoặc hấp) ăn với mật….
Trong đó, mấu chốt là khâu hớt bọt. Trong quá trình chế biến Khương ti Bài xoa, từ tên gọi cũng biết, nguyên liệu bên trong đầu tiên là gừng tươi, Người ăn tự nhiên cũng biết có gừng tươi. Đầu tiên lấy gừng non bỏ vỏ xắt nhuyễn, bột mỳ thêm vào chút hàn the, đồng thời để vào trong chậu trộn, thêm ít nước trộn đều rồi nắn thành viên tròn. Còn có một loại phương pháp khác chỉ dùng nước hòa với bột, rồi dùng cây lăn bột cán bột mỏng đều, trơn nhẵn, sau đó dàn đều các mép và cuốn lại cẩn thận, dụng đao cắt khoanh ngăn thì một tấc, dài thì hai tấc lại cán mỏng ra, khía ba đường xếp theo hình quạt, rồi đề lửa liu riu. Khi chín thì lấy ra quá mật, quá mật là phương pháp dùng gừng tươi xắt thành sợi nhỏ, bỏ vào nồi, tiếp đến cho đường trắng đun lên, vừa đun vừa hớt bọt đến khi trong nồi bắt đầu đặc lại thì bỏ tiếp mạch nha và hoa quế vào, tiếp tục đun với lửa nhỏ (cả giai đọan này túm lại là sên gừng sợi như làm mứt ấy- monsoon), đến khi gừng sợi, hoa quế và mạch nha hòa quyện lấy nhau như mật. Sau khi hoàn tất gừng sẽ có màu vàng óng trong trẻo như mật, điểm thêm chút hương vị nồng nàn của hoa quế. Không cần ăn cũng có thể cảm thấy hương vị thơm nồng bên ngòai, lại phảng phất có chút gì quen thuộc đâu đấy. Ta cũng chỉ có thể làm cái này trong tình trạng ổn định.
Tuyết Tĩnh đối với Niệm Băng cảm giác tự nhiên quen thuộc, tự nhiên rõ ràng tình huống hắn chỉ đúng là không cần ma pháp, ba món ăn trước mặt này có thể được hắn đánh giá cao như thế, có thể thấy được trù sư nơi này không bình thường rồi.
"Bộp Bộp Bộp". Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, tiếng nói trong trẻo của một người nói: "Hay, Ta đang tự hỏi ai lại có thể nói ra cách làm ba món ăn này, nguyên lai là hành gia*. Hân hạnh, hân hạnh."
*: hành gia (cao thủ trong nghề, chuyên gia)!
Niệm Băng và Tuyết Tĩnh nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy xuất hiện một nữ tử mặc trang phục trù sư đang đứng ở lối vào hậu đường, đang nhìn hai người họ.
Nhìn cô gái này, Niệm Băng cùng Tuyết Tĩnh không khỏi hít một ngụm không khí, từng thấy xú nữ nhưng cũng chưa thấy ai xấu đến như vậy. Mấy ngày nay, Niệm Băng nhìn thấy mỹ nữ nhiều, đột nhiên gặp được tuyệt thế xú nữ, thật sự có chút không thích ứng được. Cô gái này vóc người nhìn qua cũng không tệ lắm, dáng dong dỏng đường cong uyển chuyển, nhưng gương mặt của nàng chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cái mũi khoằm xuống, lông mày chữ nhất, gò má cao, con mắt nhỏ, đáng sợ nhất chính là hàm răng to màu vàng trong miệng lộ ra ngoài. Chứng kiến dung mạo của nàng, sợ rằng chẳng ai còn tâm trạng để ăn nữa. Vô cùng thê thảm, thật sự là vô cùng thê thảm a! Bất quá, nàng cũng không phải là không có ưu điểm, có lẽ là bởi vì dung mạo quá kém mà da tay của nàng nhìn phi thường trắng nõn, cảm giác nếu không phải do gương mặt của nàng, thì rất hấp dẫn mê người.
Trong mắt Niệm Băng lộ vẻ thương xót, đứng lên đi đến trước mặt cô gái:
- Ngươi là chủ trù ở nơi này sao?
Đôi mắt nhỏ của cô gái nhìn Niệm Băng vuốt cằm nói: "Không sai, ta chính là chủ trù ở đây, cũng là trù sư duy nhất. Vừa rồi nghe được ngươi đánh giá về ba món ăn này của ta, nói vậy ngươi cũng là hành gia a."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Hành gia thì không dám nhận, nhưng ta bị chiêu bài này hấp dẫn, xem ra, giá từng món ba kim tệ thật sự là rất có giá trị. Ngươi làm ba món điểm tâm này, mức độ điều lửa cũng vừa vặn, nhất là món Lư Đả Cổn, loại Thiên Tầng Lư Đả Cổn này ta mặc dù cũng có thể làm được nhưng ở trình độ đều tay sợ rằng không bằng ngươi."
Hắn rất am hiểu trù nghệ, từng đứng bếp ở các loại bữa tiệc lớn, cũng đã trải qua khổ công nhưng Niệm Băng tự hỏi, nếu không phải tự mình có thể kết hợp băng hỏa ma pháp, rất khó trên cơ so với cô gái này, nhìn qua, cô gái này tuổi cũng không quá lớn so với mình, tuổi còn trẻ như thế mà trù nghệ đã đạt tới cảnh giới Lô hỏa thuần thanh, Niệm Băng trong lòng không khỏi âm thầm bội phục. Nói vậy, nàng và mình cũng giống nhau, đều đã trải qua danh sư chỉ điểm.
Tuyết Tĩnh cười nói: " Tại sao không thể, dù sao ngươi cũng không có biện pháp bắt ta rời đi. Bất luận bao nhiêu năm, ta cũng đều đi theo ngươi là được, nếu ngươi thấy bất tiện thì lấy ta làm vợ đi. Ta coi như chịu thiệt thòi một chút, giờ gả cho ngươi, sao hả?
Niệm Băng cứng họng, hắn bây giờ thật sự sợ Tuyết Tĩnh, cười khổ: "Ngươi đừng giỡn nữa, ta như thế nào lại xứng với ngươi đây? Đại Tiểu Thư, van cầu ngươi buông tha cho ta đi. Ngươi như vậy đi tìm ta, Tuyết bá phụ đồng ý hay sao? "
Tuyết Tĩnh lè lưỡi nói: Cái gì mà không xứng, ta thấy là ta không xứng với ngươi mới đúng. Ta là trốn nhà chạy đến đây, nhưng mà ta đã viết thư để lại cho gia phụ."
Niệm Băng trong lòng nhẹ nhõm, lúc này hắn đã hết bộ dáng hoảng hốt như khi vừa gặp Tuyết Tĩnh, nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ bi thương, nhìn Tuyết Tĩnh không nói một lời.
Tuyết Tĩnh thoáng sửng sốt hỏi: Niệm Băng, ngươi làm sao vậy?
NIệm Băng khẽ than một tiếng nói: "Tuyết Tĩnh, ngươi thật sự là sai rồi a! Làm sao Ngươi như lại có thể bỏ nhà mà đi như vậy? Tuyết Bá Phụ chỉ có một mình ngươi là con, bao nhiêu hi vọng đều cũng gửi gắm trên người ngươi, lão bá đến nay cũng đã ngoài sáu mươi tuổi rồi. Là phận con ngươi phải ở bên cạnh hiếu thuận chăm sóc cha ngươi mới đúng! Ngươi như vậy trốn đi theo ta, có nghĩ đến Tuyết Bá Phụ đang rất lo lắng không?"
Tuyết Tĩnh vừa nghe Niệm Băng nhắc đến cha, nhất thời cúi đầu, nàng mặc dù tính tình không dịu dàng nhưng đối đãi với cha lại cực kỳ hiếu thuận, thấp giọng nói: "Ta, ta cũng không nghĩ đến! Nhưng mà ngươi đột nhiên biến mất, ta tựa hồ cảm giác được cả Thanh Phong Trai đều trống rỗng, cho nên mới quyết định đi tìm ngươi. Ta nghĩ, cha nhất định sẽ tha thứ cho ta mới đúng."
Không cố ý thông cảm nhưng khi trong lòng tưởng nhớ đến cha mẹ, trên mặt Niệm Băng cũng lộ vẻ thân thiết, "Tuyết tĩnh, ngươi so với ta rõ ràng may mắn hơn nhiều lắm, ngươi có biết ta rất muốn cùng cha mẹ ở cùng một chỗ không ?
Song ta không cách nào làm được. Nếu cha me của ta có thể bình an thì ta nguyện ý buông hết thảy mọi thứ để được ở bên cạnh họ báo hiếu. Ta rất muốn được gặp lại cha mạ ta! Nhưng lại không có khả năng nữa rồi."
Nét bi thương lộ rõ, lúc này hắn cũng không còn che giấu. Nhớ đến cha mẹ, nhất thời lòng cừu hận đối với Băng Thần Tháp lại dâng lên mãnh liệt.
Cảm nhận được Niệm Băng lộ vẻ bi thương, Tuyết Tĩnh không khỏi sửng sờ "Niệm Băng, ngươi làm sao vậy? Cha mẹ ngươi ở đâu? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe ngươi nói về gia đình."
Niệm Băng nén giọng nói: "Ta cũng không xác định được sinh tử của bọn họ, mặc dù biết rõ bọn họ lúc trước bị vây hãm ở nơi nào, nhưng bây giờ ta lại không thể đi tìm kiếm, Tuyết Tĩnh, ngươi có biết ta ghét nhất là loại người ra sao không? Chính là loại con bất hiếu. Ngươi bây giờ ở nhà chỉ còn có phụ thân, nhưng lại lén trốn đi, Tuyết Bá Phụ chắc đang lo lắng rất nhiều! Nghe ta một câu, hôm nay tại Băng Lan thành nghỉ ngơi một đêm, ngày mai nhanh chóng quay về thôi. Tiện thể thay ta vấn an đến Tuyết Bá Phụ, chờ ta du lịch đại lục trở về, nhất định sẽ đến Thanh Phong Trai thăm các ngươi."
Niệm Băng thanh âm rất thành khẩn nhưng Tuyết Tĩnh lại có chút bất đồng, lúc nàng quyết định rời Băng Tuyết thành từng đi tìm Lạc Nhu. Nếu không, nàng cũng không biết Niệm Băng đã đi theo hướng nào, Lạc Nhu từng nói với nàng, Niệm Băng là một người không đơn giản, nếu muốn đi cùng hắn nhất định phải cẩn thận, hơn nữa ngàn vạn lần không nên xem nhẹ lời nói của Niệm Băng.
Tuyết Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Niệm Băng, như thế này đi, ngày mai ta sẽ gửi cho phụ thân một phong thư, nói cho phụ thân biết ta mọi thứ đều bình an, sau đó ta với ngươi cùng đi Áo Lan đế quốc. Nhu nhi nói ngươi sẽ thay nàng gửi một phong thơ đi, chờ ngươi gủi xong phong thơ thì ta sẽ trở về, như vậy có được không ? " Trong ánh mắt của nàng liền toát ra vẻ ôn nhu, Phong Nữ bây giờ hoàn toàn biến mất. Mặc dù Niệm Băng không tin lắm, nhưng lời nói của Niệm Băng đã động đến nàng, lúc còn nhỏ, mẫu thân của Tuyết Tĩnh đột nhiên qua đời, nàng vẫn cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, Tuyết Cực vừa làm làm ba vừa làm mẹ, vất vả lắm mới nuôi nàng lớn lên, nàng cùng Tuyết Cực tình cảm phụ tử vốn dĩ rất sâu đậm. Bây giờ nghe Niệm Băng nói, trong lòng tình cảm phụ tử lại trào dâng, lúc này mới nghĩ ra mình trốn đi là không tốt.
Cứ đi Áo Lan đế quốc đưa tin sau đó sẽ rời đi? Lời này là thật sao? Niệm Băng có chút nghi vấn nhưng Tuyết Tĩnh đã nói như vậy, thì hắn cũng không còn lý do gì cự tuyệt, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Vậy được rồi, nhưng mà có một chuyện quan trọng ta muốn nói trước là trên đường ngươi không được gây ra phiền toái cho ta, nếu không ta tuyệt không đồng ý ngươi đi cùng với ta."
Tuyết Tĩnh cười hì hì nói: "Ngươi yên tâm đi, ta nghe lời ngươi là được, chung quy có thể cùng đi là đuợc rồi. Ta thậm chí có thể đáp ứng ngươi sẽ không bộc phát tính tình." Ngoài miệng nói vậy, nàng trong lòng cũng đã tự nhủ, từ lúc rời khỏi Băng Tuyết thành đuổi theo Niệm Băng thì nàng đã xác định vị trí Niệm Băng trong tim mình. Trong lòng lúc này thầm nghĩ, ngươi không phải đã dạy ta, thích một người thì phải dũng cảm đuổi theo hay sao? Từ nơi này đến thủ đô Áo Lan đế quốc ít nhất phải đi mười lăm ngày đến hai mươi ngày, ta cũng không tin thời gian dài như vậy ngươi không sinh ra cảm tình với ta. Tuyết Tĩnh rất tự tin đối với vẻ ngoài của mình. Nếu nàng làm cho Niệm Băng cùng mình trở về, vậy thì hết thảy vấn đề cũng đều giải quyết được.
Đang lúc này, tiểu nhị bưng chén đĩa đi ra "Tiên sinh, ngài quả thật biết chọn thức ăn." Vừa nói hắn vừa đem ba thứ chén, đĩa đặt trên bàn.
Niệm Băng vừa thấy món ăn, tinh thần nhất thời biến đổi, thầm tán thưởng, cho dù là chính mình làm ba món này, e rằng so với trù sư nơi này cũng không hơn được bao nhiêu. Mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, trong đó thơm nhất đương nhiên là Kim Hương Quyển.
Tuyết Tĩnh kinh ngạc: "Đây không phải là Kim Hương Quyển sao? Sao ở đây cũng có bán."
Niệm Băng cười nhẹ: "Tuyết Tĩnh, chúng ta nếm thử một chút, xem trù sư ở đây so với Minh sư phó thế nào." Vừa nói, hắn vừa cầm lấy đũa gắp cho mỗi người một miếng Kim Hương Quyển đưa lên miệng cắn một cái. Miếng Kim Hương Quyển vừa vào miệng, Niệm Băng liền động tâm, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Tĩnh. Tuyết Tĩnh lúc này cũng đang nhìn hắn.
"Niệm Băng, trù sư nơi này là ai ngươi có biết không? Như thế nào mà hắn lại có thể làm được Kim Hương Quyển và cách làm cũng giống Minh thúc thúc? Minh thúc thúc có nói, Kim Hương Quyển là bí mật nhất mạch truyền lại, ngoại trừ thúc thúc và sư phó của thúc thúc, cũng chỉ có sư phó của ngươi là Quỷ Trù tiền bối mới biết được, sao lại thế này ?"
Niệm Băng lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, hãy thử hai món này đi, ngươi có biết hai món này không?
Tuyết Tĩnh lúc trước bị Kim Hương Quyển lôi cuốn, lúc này mới chú ý tới hai món khác, có chút mù mờ lắc đầu nói: "Niệm Băng, mấy cái này là cái gì ?"
Niệm Băng chỉ vào món đang xếp chỉnh tề một chỗ trên bàn, bề ngoài thì màu vàng, giống như món điểm tâm nói "Đây là món Lư Đả Cổn, là món điểm tâm nổi tiếng của đế quốc Hoa Dung, nhưng rất khó làm, ta nghĩ, ngươi sẽ thích nếm thử xem sao."
Tuyết Tĩnh gắp một miếng Lư Đả Cổn cắn một miếng nhỏ vào miệng, nhai vài cái, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ ngạc nhiên "Ăn ngon, thật sự là ngon quá ! Cái này dùng cái gì để làm vậy, vừa thơm lại vừa ngọt, còn có chút dẻo dẻo, mùi vị thật hấp dẫn.
Niệm Băng cũng cầm một miếng lên ăn, vừa ăn vừa nói: "Quả thật không sai, đúng là món Lư Đả Cổn chính thống. Mùi vị rất tốt, kỳ thật, phải gọi là món Lư Đả Cổn phủ đậu mới đúng, bởi vì sau khi làm xong thì lăn bánh qua bột đậu xanh mịn phủ bên ngoài giống như con lừa đang lăn qua lăn lại (Lư Đả Cổn) nên mới gọi tên như vậy. Nguyên liệu của nó dùng đậu xanh hấp chín, Sau đó nghiền thành bột rồi thì thêm chút nước đánh cho nhuyễn. Khi làm thì lấy bột đậu cán ra thành phiến, sau đó cho bột đậu đỏ lên trên rồi cuộn lại. Tiếp đó cắt thành hai phần, rắc lên chút đường trắng là xong. Làm đạt yêu cầu là cuốn phải đều đặn, khi cắt ra phải nhìn được từng lớp rõ ràng, bề ngoài có màu vàng, mùi hương phải có mùi đậu đặc trưng, bánh phải có độ dính vừa phải, không ướt quá hay khô quá. Tuyết Tĩnh, ngươi xem, món Lư Đả Cổn này từng lớp rõ ràng, mà số lớp kể ra rất nhiều, mỗi lớp đều có độ dày bằng nhau, đây đúng là món thượng phẩm Lư Đả Cổn tên là Thiên Tầng Lư Đả Cổn. Xem ra có vẻ rất đơn giản, kỳ thực với bột đậu hòa nhuyễn bên trong, muốn khống chế được tầng tầng lớp lớp bánh cho đều đến mức tùy tâm sở dục tuyệt không dễ dàng."
Nói xong câu này, hắn đem những miếng Lư Đả Cổn còn thừa đều nhét vào miệng mình, gật gật đầu hài lòng. Rốt cuộc không cần tự mình động thủ cũng có thể hài lòng ăn được thức ăn ngon.
Nếm qua một miếng Lư Đả Cổn, Tuyết Tĩnh cũng không có dùng tiếp mà chỉ một mâm khác nói: "Kia là món gì ? Nhìn qua có màu vàng, hình dáng giống đĩnh bạc, song lại có độ trong trong, thoang thoảng nghe thấy có chút hương gừng."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Đây là Khương trấp Bài xoa nhi * , còn nổi tiếng hơn cả Lư Đả Cổn. Đây là một món điểm tâm (ăn nhẹ) nổi tiếng của đế quốc Kỳ Lỗ ở phương Nam, được trẻ em rất thích, lúc đầu sư phụ ta nghiên cứu về thức ăn điểm tâm (món ăn nhẹ), đã tự đến đế quốc kỳ lỗ, dùng hết các loại phương pháp cuối cùng cũng nắm được bí quyết. Từ hòa kim hương quyển cho giống,đến viết ra công thức Khương trấp Bài xoa nhi của riêng mình.
Có câu rằng:
Chỉ bằng trình độ của đôi tay.
Làm cho lửa hát thế mới hay.
Khói xanh chớm bốc thời đã chín.
Thoăn thoắt hoa tay trổ kỳ tài.
(dịch thơ-monsoon)
*: Khương trấp bài xoa nhi: bánh bột gừng (nướng hoặc hấp) ăn với mật….
Trong đó, mấu chốt là khâu hớt bọt. Trong quá trình chế biến Khương ti Bài xoa, từ tên gọi cũng biết, nguyên liệu bên trong đầu tiên là gừng tươi, Người ăn tự nhiên cũng biết có gừng tươi. Đầu tiên lấy gừng non bỏ vỏ xắt nhuyễn, bột mỳ thêm vào chút hàn the, đồng thời để vào trong chậu trộn, thêm ít nước trộn đều rồi nắn thành viên tròn. Còn có một loại phương pháp khác chỉ dùng nước hòa với bột, rồi dùng cây lăn bột cán bột mỏng đều, trơn nhẵn, sau đó dàn đều các mép và cuốn lại cẩn thận, dụng đao cắt khoanh ngăn thì một tấc, dài thì hai tấc lại cán mỏng ra, khía ba đường xếp theo hình quạt, rồi đề lửa liu riu. Khi chín thì lấy ra quá mật, quá mật là phương pháp dùng gừng tươi xắt thành sợi nhỏ, bỏ vào nồi, tiếp đến cho đường trắng đun lên, vừa đun vừa hớt bọt đến khi trong nồi bắt đầu đặc lại thì bỏ tiếp mạch nha và hoa quế vào, tiếp tục đun với lửa nhỏ (cả giai đọan này túm lại là sên gừng sợi như làm mứt ấy- monsoon), đến khi gừng sợi, hoa quế và mạch nha hòa quyện lấy nhau như mật. Sau khi hoàn tất gừng sẽ có màu vàng óng trong trẻo như mật, điểm thêm chút hương vị nồng nàn của hoa quế. Không cần ăn cũng có thể cảm thấy hương vị thơm nồng bên ngòai, lại phảng phất có chút gì quen thuộc đâu đấy. Ta cũng chỉ có thể làm cái này trong tình trạng ổn định.
Tuyết Tĩnh đối với Niệm Băng cảm giác tự nhiên quen thuộc, tự nhiên rõ ràng tình huống hắn chỉ đúng là không cần ma pháp, ba món ăn trước mặt này có thể được hắn đánh giá cao như thế, có thể thấy được trù sư nơi này không bình thường rồi.
"Bộp Bộp Bộp". Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, tiếng nói trong trẻo của một người nói: "Hay, Ta đang tự hỏi ai lại có thể nói ra cách làm ba món ăn này, nguyên lai là hành gia*. Hân hạnh, hân hạnh."
*: hành gia (cao thủ trong nghề, chuyên gia)!
Niệm Băng và Tuyết Tĩnh nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy xuất hiện một nữ tử mặc trang phục trù sư đang đứng ở lối vào hậu đường, đang nhìn hai người họ.
Nhìn cô gái này, Niệm Băng cùng Tuyết Tĩnh không khỏi hít một ngụm không khí, từng thấy xú nữ nhưng cũng chưa thấy ai xấu đến như vậy. Mấy ngày nay, Niệm Băng nhìn thấy mỹ nữ nhiều, đột nhiên gặp được tuyệt thế xú nữ, thật sự có chút không thích ứng được. Cô gái này vóc người nhìn qua cũng không tệ lắm, dáng dong dỏng đường cong uyển chuyển, nhưng gương mặt của nàng chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cái mũi khoằm xuống, lông mày chữ nhất, gò má cao, con mắt nhỏ, đáng sợ nhất chính là hàm răng to màu vàng trong miệng lộ ra ngoài. Chứng kiến dung mạo của nàng, sợ rằng chẳng ai còn tâm trạng để ăn nữa. Vô cùng thê thảm, thật sự là vô cùng thê thảm a! Bất quá, nàng cũng không phải là không có ưu điểm, có lẽ là bởi vì dung mạo quá kém mà da tay của nàng nhìn phi thường trắng nõn, cảm giác nếu không phải do gương mặt của nàng, thì rất hấp dẫn mê người.
Trong mắt Niệm Băng lộ vẻ thương xót, đứng lên đi đến trước mặt cô gái:
- Ngươi là chủ trù ở nơi này sao?
Đôi mắt nhỏ của cô gái nhìn Niệm Băng vuốt cằm nói: "Không sai, ta chính là chủ trù ở đây, cũng là trù sư duy nhất. Vừa rồi nghe được ngươi đánh giá về ba món ăn này của ta, nói vậy ngươi cũng là hành gia a."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Hành gia thì không dám nhận, nhưng ta bị chiêu bài này hấp dẫn, xem ra, giá từng món ba kim tệ thật sự là rất có giá trị. Ngươi làm ba món điểm tâm này, mức độ điều lửa cũng vừa vặn, nhất là món Lư Đả Cổn, loại Thiên Tầng Lư Đả Cổn này ta mặc dù cũng có thể làm được nhưng ở trình độ đều tay sợ rằng không bằng ngươi."
Hắn rất am hiểu trù nghệ, từng đứng bếp ở các loại bữa tiệc lớn, cũng đã trải qua khổ công nhưng Niệm Băng tự hỏi, nếu không phải tự mình có thể kết hợp băng hỏa ma pháp, rất khó trên cơ so với cô gái này, nhìn qua, cô gái này tuổi cũng không quá lớn so với mình, tuổi còn trẻ như thế mà trù nghệ đã đạt tới cảnh giới Lô hỏa thuần thanh, Niệm Băng trong lòng không khỏi âm thầm bội phục. Nói vậy, nàng và mình cũng giống nhau, đều đã trải qua danh sư chỉ điểm.
Danh sách chương