"Như Yên, đến đây." Trung niên nhân nhìn thấy Ngọc Như Yên, đôi mày đang nhíu chặt liền giãn ra, trên mặt toát ra vẻ ôn hòa, trong mắt ánh ra nét cười lộ rõ vẻ yêu thương thắm thiết. Hắn lấy tay ôm chầm lấy thê tử yêu, để lên nàng ngồi lên đùi hắn. Hít lấy hương thơm quen thuộc tuyệt vời, trái tim trung niên nhân đã bình tĩnh lại rất nhiều.

"Làm sao vậy? Xem bộ dáng của ngươi, tựa hồ không thuận lợi hả! Chẳng lẽ điện hạ không có phê chuẩn yêu cầu quân phí của ngươi sao?" Ngọc Như Yên, trong mắt toát ra một tia lo lắng.

Ngưòi trung niên lắc lắc đầu, nói: "Làm gì có chuyện đó, về phương diện quân đội, điện hạ cho tới bây giờ đều không có ý kiến gì với đề nghị của ta. Chỉ có điều, quân phí phát xuống tới thì sao? Bây giờ cả phía nam đế quốc, đại bộ phận đất đai đều bị nạn đói, về lâu dài nhất định sanh biến cố. Vì dân giàu thì nước giàu, đế quốc chỉ có mình ta thì không đủ. Lớn như Áo Lan đế quốc, nhưng ngay một người có thể trợ giúp bệ hạ thống trị đế quốc đều không có. Ngươi cũng biết trong triều này tiểu nhân chỉ biết a dua nịnh nọt, cứ như vậy thì quốc gia sẽ không ra quốc gia nữa rồi.

Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng: "Bỏ đi, Lam Vũ, cho dù người lo lắng cũng vô dụng. Đế quốc tệ đoan không phải một ngày hai ngày mà có. Người phải chú ý thân thể, không cần quá mức vất vả thế."

Lam Vũ hít sâu một hơi, nói: "
Ta cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng làm sao ta có thể nghỉ ngơi? Trận chiến lần này, Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn chừng ba nghìn chiến sĩ sẽ không còn gặp lại thân nhân nữa. Cả kỵ sĩ đoàn có hơn một vạn người mà thôi. Nếu Hoa Dung đế quốc nhẫn tâm phái tới hỏa diễm sư kỵ, chỉ e ta không chống đỡ được. Băng nguyệt đế quốc mặc dù cùng ta giao hảo, nhưng bọn hắn sẽ không nhiệt tình trợ giúp chúng ta đâu. Thời gian còn dài nhưng nếu ta không còn có biến hóa gì, có lẽ ……"

Ngọc Như Yên, ôm lấy cổ trượng phu, nói: "
Thôi đi, đừng nói mấy cái này nữa. Tươi tỉnh lên một chút đi! Được rồi, gần đây cũng không hoàn toàn là tin xấu. ta phụ trách ngân vũ dự bị đội bây giờ đã có năm nghìn quân. Có thể ra chiến trường cũng chừng hai ngàn người mặc dù thực lực còn kém đám thủ hạ lão luyện của ngươi và đám thiết huyết chiến sĩ dày dạn. Nhưng ta tin rằng chỉ cần rèn luyện, nhất định có thể đem bổ sung cho tổn thất lần này. Kỳ thật, đế quốc cũng không thiếu nhân tài, mấy ngày trước đến đây một đôi huynh muội tuổi còn trẻ, trong đó người anh là một gã cao thủ vũ đấuđặc biệt, ta xem, có thể trực tiếp gia nhập kỵ sĩ đoàn.

Lam Vũ mỉm cười nói: "Nàng làm việc ta rất yên tâm. Bỏ đi, không nói mấy cái này nữa. Ta mới vừa trở về, mấy ngày rồi còn chưa có bồi tiếp ngươi."

Ngọc Như Yên vừa muốn nói,chợt bên ngoài một người xuất hiện, giọng cung kính: "Báo cáo."

Ngọc Như Yên nhíu nhíu mày nói: "Chuyện gì?"

"Hồi bẩm phu nhân, ngoài phủ có một người trẻ tuổi nói là muốn tìm tiểu thư "

Ngọc Như Yên cùng Lam Vũ đều không khỏi kinh ngạc nhìn nhau. Ngọc Như Yên hỏi: "Tìm Thần Thần à? Người đó bộ dáng ra sao?"

"Là một người anh tuấn hắn cầm tín vật của tiểu thư, nói là tới đưa tin cho tiểu thư."

Ngọc Như Yên rời khỏi đùi Lam Vũ đứng lên, nói: "Ngươi dẫn hắn vào đây tới gặp ta và công tước đại nhân."

"Vâng"

Niệm Băng đứng ở công tước phủ, dưới mười sáu gã Ngân Vũ kỵ sĩ với ba mươi hai con mắt chăm chú vào trên người, cảm giác không thoải mái chút nào. Hắn đã xuất ra hạt châu Lạc Nhu đưa cho mình nhưng bọn kỵ sĩ cũng không có để hắn đi vào, mà chỉ báo vào trong phủ, cho người ta thông truyền đi.

Cửa phủ mở ra, một gã người hầu mặc áo xanh đi ra, nhìn Niệm Băng liếc mắt: "Mời theo ta."

Niệm Băng nhẹ người, chỉ cần có thể đi vào đem tín thơ đưa đến, nhiệm vụ mình xem như hoàn thành. Mười sáu gã Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn phụ trách thủ vệ nhìn chăm chú đi theo tên người hầu đi vào đại công tước phủ đệ.

Qua khỏi đại môn, Niệm Băng đầu tiên thấy một cái sân rộng. Chính xác mà nói, đây là một diễn võ trường, ước chừng hai ngàn thước vuông, ở giữa đang có hơn mười người đánh nhau. Bên lề diễn võ trường chỉnh tề đặt vài cái giá binh khí. Giữa sân đấu khí tung hoành, bọn họ ngưng tụ đấu khí xem ra ít nhất đều có ngoài thực lực đại kiếm sư. Quả nhiên không hổ là Áo Lan đế quốc quân nhân đệ nhất gia ! Mấy võ sĩ này mặc phương pháp công kích đơn giản nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, sử dụng kỹ xảo chiến đấu đều là thích hợp nhất trên chiến trường

Công tước phủ rất lớn, quanh quẩn đi giống như mê cung bình thường. Người hầu áo xanh sắc mặt bình thản, không nói với Niệm Băng một câu, chỉ ở phía trước dẫn đường. Tiến vào sân, người hầu dẫn Niệm Băng đi đến một dãy phòng thì ngừng lại, quay lại "Xin chờ một chút." Nói xong, chuyển hướng cửa phòng, nói: "Hồi bẩm công tước đại nhân,,người đã tới."

Thanh âm trầm thấp hùng hậu vang lên: "Để hắn vào đi."

"Dạ" người hầu ứng tiếng, nghiêng người mở cửa hướng Niệm Băng ra hiệu mời vào.

Niệm Băng không khách khí, đẩy ra cửa phòng mới vừa bước vào một chân vào phòng, đã liếc mắt thấy được đứng ở bên cạnh thư án là Ngọc Như Yên.

Trong cơ thể nhiệt huyết dâng lên, Niệm Băng đôi mắt vốn bình tĩnh trong nháy mắt tràn ngập cảm tình, Vài bước đi đến trước mặt Ngọc Như Yên thân thể hắn có chút run rẩy.

Ngọc Như Yên thấy Niệm Băng nhanh chóng hướng mình đi tới, trong lòng không khỏi mọc lên một tia kinh hãi, trong mắt hàn quang lóe ra, quát khẽ: "Đứng lại." Gần tám năm thời gian trôi qua, nàng không biến đổi nhiều, nhưng Niệm Băng thay đổi quá lớn. Tám năm trước Niệm Băng còn là một cái đứa nhỏ, mà tám năm sau hắn đã thành thanh niên anh tuấn, hơn nữa vóc người thay đổi cũng quá nhiều, Ngọc Như Yên làm sao nhận ra hắn được? "A di, người không nhận ra ta sao?" Niệm Băng đơn độc quỳ xuống đất, cung kính hướng Ngọc Như Yên hành lễ, thanh âm hắn đã run rẩy, nước mắt chảy tràn trên mặt hắn. Hắn làm sao nghĩ tới, chính mình mới vừa đến công tước phủ mà có thể gặp lại a di.

Ngọc Như Yên nhìn qua Lam Vũ, quay đầu về phía gương mặt anh tuấn của Niệm Băng cũng thấy có chút cảm giác quen thuộc, ngập ngừng hỏi:"Ngươi là…?"

"Mụ mụ, ta từng kêu lên người là mẹ, mẹ ơi!" vừa nói, Niệm Băng vạch vạt áo trước ngực mình đem hoa thiên bài ra.

Ngọc Như Yên chấn động toàn thân, mắt hiện lên vài tia kinh ngạc, tiến lên từng bước đem Niệm Băng kéo lên, bây giờ Niệm Băng đã so với bà cao hơn nửa cái đầu, nhìn kỹ thanh niên trước mặt, kinh ngạc nói: "Ngươi là tiểu tử mập mạp bảy năm trước tại Băng Nguyệt đế quốc sao? Ngươi, ngươi gọi……"

"Ta là Niệm Băng! A di. Người một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như xưa." Niệm Băng giữ chặt tay Ngọc Như Yên, thanh âm tràn ngập cảm tình.

Ngoại trừ trượng phu của chính mình ra thì, nam nhân khác muốn chạm vào chỉ có một kết quả là chết nhưng lúc này tay Ngọc Như Yên bị Niệm Băng cầm, nàng trong lòng chỉ thấy sự yêu thuơng, không có cảm giác bị khinh nhờn, Niệm Băng tròng mắt đỏ hoe lộ vẻ yêu thương thâm trọng đối với nàng.

Một tiếng ho khan vang lên, Lam Vũ công tước nếu nói là có gì khuyết điểm, thì chỉ là ghen tuông. Dù sao hắn có một vị thê tử xinh đẹp như thế, giả như người khác cũng sẽ không cho phép nam nhân khác cùng thê tử của mình thân cận. Mặc dù người thanh niên trước mặt này có lẽ còn không đến một nửa tuổi thê tử hắn nhưng Lam Vũ công tước trong lòng cũng có vài phân ghen tuông. "Như Yên ngươi không để cho ta giới thiệu một chút sao?"

Niệm Băng lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn một người ngồi, Lam Vũ công tước đứng lên hắn cùng Niệm Băng chiều cao không sai biệt lắm, theo khí thế trên Niệm Băng lập tức phán đoán được, tình cảm trong mắt thu liễm một ít, cung kính: "Ngài nhất định là Lam Vũ công tước đại nhân.Xin chào, ta là Niệm Băng."

Ngọc Như Yên chủ động kéo tay Niệm Băng nói: "Lam Vũ, người còn nhớ rõ bảy năm trước, ta đưa Thần Thần tìm sư phụ nó thì thấy nàng trở về nói chuyện trên đường từng đem hoa thiên bài tặng ra ngoài sao? Đúng là Niệm Băng hả! Thực không nghĩ tới, bảy năm đã qua, Niệm Băng lại tự tìm đến. Lúc trước, hắn vừa thấy ta liền gọi ta mụ mụ, không ngờ bây giờ, hắn lớn như vậy. Lại còn là một tiểu tử anh tuấn.

Lam vũ giật mình: "
Hắn đúng là … ngươi nói tiểu tử mập sao? Niệm Băng, ngươi đã tới tìm Như Yên. Làm sao lại có tín vật của Thần Thần?"

Niệm Băng lau nước mắt trên mặt mỉm cười nói: "
Ta vốn không biết a di ở chỗ này, là ta nhận bằng hữu ủy thác đưa tin cho nữ nhi của ngài. Ngài cùng Ngọc a di là ……"

Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "
Ngốc tử, đó là nữ nhi của ta, ngươi muốn gặp con gái của công tước cũng là nữ nhi của chúng ta! Lúc trước ngươi không phải đã gặp qua Thần Thần sao?"

Niệm Băng lúc này mới hiểu được, trong lòng không khỏi thầm khen Lam Vũ công tước hảo phúc khí "
nguyên lai là như vậy! A di, phong thư này là ta được một vị bằng hữu ủy thác đưa cho nàng." Trên tay không gian chi giới tản mát ra nhàn nhạt ngân quang, Lạc Nhu lúc trước đưa cho hắn lá thư trống rỗng xuất hiện.

Ngọc Như Yên tiếp nhận thư, kinh ngạc nói: "
Niệm Băng, ngươi là một ma pháp sư?"

Niệm Băng mỉm cười vuốt cằm nói: "
Đúng vậy!"

Ngọc Như Yên không có đem thơ mở ra, mỉm cười nói: "
Tốt lắm! Áo Lan đế quốc chúng ta đang cần ma pháp sư. Sư phụ của ngươi là lão nhân lúc trước sao? Nhưng ta không cảm giác trên người hắn có ma pháp lực ba động ! Thần Thần không có ở đây nó cùng với sư phụ học tập một năm cũng không thấy trở về một lần, này phong thư đợi nó năm nay trở về ta sẽ giao cho nó đi."

Niệm Băng nói: "
Đó cũng không phải sư phụ truyền thụ ma pháp cho ta . A di, này phong thư rất cấp bách đích, quan hệ đến ta kia vị bằng hữu đích chung thân đại sự, càng sớm giải quyết càng tốt."

Ngọc Như Yên nhíu mày nói: "
Nhưng đây là thơ cho Thần Thần, ta cũng không thể xem, ngươi đưa tin cho người nào"

Niệm Băng nói: "
Là Băng Tuyết thành tài vụ nữ nhi danh xưng là Lạc Nhu."

Ngọc Như Yên giật mình nói: "
Là nha đầu đó hả! Cũng tốt ta vài năm chưa thấy qua nó rồi. Thần Thần biết Lạc Nhu tại thời điểm trước lúc ta gặp được ngươi một năm, lúc đó chúng ta ngang qua Băng Tuyết thành, được Băng Tuyết thành khoản đãi, Thần Thần và Lạc Nhu gặp nhau lần đầu mà đã rất thân thiết, nhanh chóng kết thành hảo tỷ muội, còn trao đổi tín vật của nhau. Lần này Lạc Nhu xảy ra chuyện gì ngươi biết không?

Niệm Băng gật đầu nói: "Ta nghe Lạc Nhu nói qua, là bởi vì ……" lập tức, hắn đem lúc trước Lạc Nhu đối đãi, chính mình nói hết thảy kể lại một lần.

Nghe xong Niệm Băng giải thích đầu đuôi, Ngọc Như Yên mỉm cười, nói: "Đã như vầy, ý tứ tiểu Nhu ta hiểu được rồi."

Lam Vũ công tước nói: " Bây giờ chúng ta Áo Lan đế quốc nội ưu ngoại hoạn, ta và a di ngươi cũng rất khẩn trương, vị Lạc Nhu cô nương lại là cùng Băng Nguyệt đế quốc hoàng thất đám hỏi, sự tình không tốt lắm! Chúng ta tinh lực dù sao cũng có hạn." Hắn nói chính là lời nói thật, cả quốc gia đại sự khẩn trương, hắn không lòng dạ nào xử lý việc riêng tư.

Niệm Băng từ lâu đã nghĩ đến câu trả lời của Lam Vũ công tước, cũng không để ý cái gì, dù sao hắn chỉ là đưa tin mà thôi. Đối với Lạc Nhu mặc dù có quan tâm nhưng dù sao chỉ là bằng hữu bình thường hắn tin tưởng rằng trí tuệ Lạc Nhu cho dù không có nhà Lam Vũ công tước hỗ trợ, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Đúng lúc này, Ngọc Như Yên đột nhiên nở nụ cười, nhìn Lam Vũ nói: "Phong thư này tới thật sự là đúng thời điểm, ngươi vừa rồi nói vấn đề chỉ bằng phong thư này là hoàn toàn có thể giải quyết."

Lam Vũ trong lòng vừa động, hắn am hiểu chiến tranh, tại phương diện chiến tranh, cả đại lục đã không có mấy người có thể so sánh với, nhưng so trí tuệ cao thấp, hắn lại luôn luôn rất bội phục thê tử chính mình, "Như Yên ý của ngươi là..?"

Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "
Vũ ca, ngươi đã quên ta từng đề cập qua với ngươi Lạc Nhu cô nương sao, tại sao hắn cùng nữ nhi chúng ta lúc mới vừagặp nhau, ở Băng Tuyết thành đã có danh tiếng trí tuệ. Cha nàng có thể có địa vị ngày hôm nay, theo ta nghĩ, phần lớn là do công lao của nàng. Nha đầu kia thông minh tài trí còn hơn cả ta, nhất là phương diện xử lý các loại sự tình càng là hảo thủ. Cha nàng mặc dù kém rất nhiều, nhưng về vấn đề tài vụ cũng là một người có năng lực."

Nghe thê tử một lúc, Lam Vũ nhất thời hiểu được vui vẻ nói : "Nếu đưa bọn họ kế bí mật đó Áo Lan chúng ta, đổi tên lại theo như chúng ta sử dụng……"

Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "
Người hiểu được thì tốt lắm, điều người muốn làm bây giờ là thuyết phục bệ hạ trọng dụng Nhu nhi. Mấy năm nay, mặc dù ta ít đi Băng Nguyệt đế quốc nhưng với tình trạng của Nhu nhi rất quen thuộc. Ta có thể đảm bảo, nếu hắn đến hiệp trợ bệ hạ quản lý đế quốc sự vụ, dùng không được bao lâu, đế quốc sẽ hiện ra cảnh tượng hoàn toàn mới. Ai nói nữ tử không bằng nam, người giống như Nhu nhi chúng ta cũng không thể buông tha, lần này thật sự là một cơ hội tốt. Kỳ thật Lạc Nhu để cho Niệm Băng đưa thư đi tới sợ đã là có ý tứ này, nha đầu kia thông minh đã không muốn lấy Băng Nguyệt hoàng tử, tự nhiên sẽ tìm đường lui cho chính mình. Bọn họ gia tộc cũng không đông đảo gì, chỉ có hai phụ tử, cho nên vấn đề cũng không khó giải quyết. Ta sẽ tự mình đi một chuyến. Niệm Băng, ngươi yên tâm đi, chuyện này a di sẽ xử lý."

Đối với chính trị, Niệm Băng không hiểu nhưng với trí tuệ của hắn, nghe phu thê Ngọc Như Yên đối thoại, đoán ra một ít manh mối, không khỏi thầm khen Ngọc Như Yên a di nhìn xa trông rộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện