Liệu Tam giật mình lui về phía sau, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng nói : " Ngươi là ma pháp sư. Là người Thanh Phong Trai phái đến đối phó ta, đúng không ? ".
Hắc y nhân lãnh đạm đáp : " Không, là ông trời muốn đối phó ngươi. Ngươi không cần biết ta là ai, sinh mệnh của ngươi đã hết rồi, xuống địa ngục mà hỏi đi ". Hỏa quang chợt đại phóng, hỏa cầu mang theo âm thanh ô ô, cấp tốc vọt về phía Liệu Tam. Liệu Tam dù sao cũng đã kẻ từng trải, toàn thân phát ra một đoàn lam sắc quang mang, cây quạt trong tay quật mạnh về phía hỏa cầu. Ma pháp sư mặc dù có địa vị tôn sùng, nhưng nếu không phải là siêu cấp ma pháp sư, trong tình huống một chọi một với võ sĩ cũng không thể chiếm ưu thế, cho nên Liệu Tam cũng không có sợ hãi gì, hắn tin tưởng, đấu khí của mình sẽ dễ dàng phá hủy hỏa cầu này của đối phương, đến lúc đó sẽ thanh toán nốt tên ma pháp sư này.
Hỏa cầu lao tới, lúc sắp thấy bị cây quạt của Liệu Tam đánh trúng, là lúc phương hướng của hỏa cầu đột nhiên thay đổi, đang bay thẳng tới đột nhiên bốc lên cao, vẽ ra một đạo hồ tuyến ưu mỹ, một quạt hàm chứa đấu khí sung mãn của Liệu Tam mất đối tượng, đánh thẳng vào một vách tường, đấu khí của hắn uy lực quả thực không nhỏ, sương mù tràn ngập, vách tường bị đánh trúng tạo thành một lỗ hổng lớn. Một kích này, Liệu Tam hàm nộ phát ra, đã kéo theo toàn bộ đấu khí của đánh vào vách tường, lúc này là lúc mà đấu khí phòng ngự của hắn bạc nhược nhất.
U lam sắc quang mang vốn hoa mỹ như thế, nhưng lúc này lại giống như câu hồn sứ giả từ địa ngục, quang mang rất nhỏ, nhìn qua trong màn đêm tựa như một ti tuyến phát ra ánh sáng màu lam, cây quạt của Liệu Tam còn chưa kịp thu hồi, lam quang đã xuyên qua mi tâm hắn, tiêu thất không thấy. Liệu Tam thân thể đình trệ, toàn thân bắt đầu co giật kịch liệt. Hỏa cầu bốc lên lúc trước giờ đã đánh vào phía sau lưng hắn, Liệu Tam lập tức biến thành một hỏa nhân, nhưng bởi vì sinh mệnh hắn đã bị lam sắc quang mang kết thúc rồi, cho nên, ngay cả kêu gào cũng không thể phát ra, thân thể to lớn đổ ầm xuống đất, hẻm nhỏ âm u được lửa chiếu sáng, hắc y nhân đeo khô lâu diện cụ phát ra thanh âm hỉ hê : " Người có ân với ta, ta tất báo đáp gấp mười, người có cừu với ta, ta tất hủy diệt ". Hắn chính là Niệm Băng. Vũ nhục buổi sáng hắn vẫn nhớ kỹ, trước kia, khi li khai Băng Thần tháp hắn đã từng phát thệ, chỉ cần mình có thực lực cường đại, tuyệt không để bất luận kẻ nào vũ nhục, hôm nay, là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng là, trong lòng hắn lại không có một tia sợ hãi, phảng phất cái chết của Liệu Tam tựa như là một con kiến bị bóp chết, chẳng có quan hệ gì đến mình cả.
Những thứ tích tụ trong lòng nhiều năm, qua việc giết chết Liệu Tam mà được phóng thích, trong lòng Niệm Băng sướng khóa nói không nên lời, mặt hắc ám trong nội tâm cũng được phóng thích, trên người hắn, thậm chí còn tản mát ra một tia khí tức tà ác.
Đột nhiên, một đạo khí tức âm lãnh từ sau lưng truyền đến, khí tức sắc bén, tuy chưa đến thân, đã khiến Niệm Băng cảm giác được hơi đau đớn nơi lưng. Không hề do dự, tay phải như thiểm điện rút Thần Lộ đao từ trong lòng, thanh lam sắc quang hoa quật về phía sau lưng, lúc này, trong lòng hắn, hết thảy mọi thứ đều như củi.
Đinh một tiếng vang nhỏ, Niệm Băng kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm tiên huyết, theo cạnh của diện cụ chảy xuống, lùi liên tiếp cả chục bước mới miễn cưỡng đứng vững. Nhị chưởng quỹ của Đại Thành Hiên xuất hiện ở vị trí của hắn trước đó, trong tay còn cầm một trường kiếm đã bị chặt gãy, hắn lúc này cảm nhận được một luồng hàn ý băng lãnh từ vết kiếm gãy truyền đến, toàn thân không nhịn được phát lãnh một trận. Lúc hỏa cầu phủ xuống Liệu Tam, nhị chưởng quỹ kỳ thật đã đi tới sau lưng Niệm Băng, chỉ bất quá, khi đó hắn đã không kịp cứu Liệu Tam, vì sợ kinh động Niệm Băng, hắn không hề phát ra thanh âm gì, lúc hỏa cầu nổ mạnh, hắn mới lặng lẽ thôi vận đấu khí, rút nhuyễn kiếm treo bên hông, muốn hại Niệm Băng từ phía sau. Nhưng là, hắn lại vạn lần không có nghĩ đến, đối phương rõ ràng là một ma pháp sư, nhưng cũng có thể kịp thời xoay người, còn chặt đứt kiếm trong tay mình, thanh lam sắc quang mang mặc dù chỉ lóe rồi biến mất, nhưng hắn lại cảm giác được, đó chính là một thanh tuyệt thế bảo nhận.
Chậm rãi hạ tay xuống, toàn thân nhị chưởng quỹ tản mát ra hoàng sắc quang mang giống như Liệu Tam, từng bước đi tới gần Niệm Băng. Đấu khí đồng dạng, nhưng trên người hắn lại nồng hậu hơn hẳn Liệu Tam. Vừa đi tới, hai mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào khô lâu diện cụ trên mặt Niệm Băng, lạnh lùng nói : " Ngươi là ai ? Tại sao hạ thủ tam đệ ta. Nói, có phải là Thanh Phong Trai phái ngươi tới ? ".
" Thanh Phong Trai ? Ngươi nghĩ là bọn họ có thể sai khiến ta sao ? ". Mặc dù ở thế bị động, nhưng Niệm Băng lại không hề loạn, trạm ổn thân thể, thông qua lỗ thủng trên diện cụ nhìn nhị chưởng quỹ trước mặt.
" Không phải Thanh Phong Trai ? Vậy ngươi là ai ? Tại sao lại giết tam đệ ta ? Ngươi có thể không nói, bất quá, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không được ". Thanh âm nhị chưởng quỹ ngày càng thêm băng lãnh.
Niệm Băng bình tĩnh nói : " Ta là một sát thủ, ngươi có thể gọi ta là Ma Sát Sứ, hôm nay ta đã giết người rồi, không muốn động thủ lần nữa, sau này gặp lại ". Hồng sắc hỏa diễm không hề dự đoán trước đằng không nhi khởi, như một mặt phẳng thật lớn hướng về nhị chưởng quỹ oanh khứ. Nhị chưởng quỹ hiểu rõ năng lực của Liệu Tam, mặc dù không bằng chính mình, nhưng tu vi đấu khí tịnh không kém nhiều, vừa rồi bị thần bí nhân tự xưng là Ma Sát Sứ này đối diện giết chết, đột nhiên thấy hỏa diễm hướng bay về phía mặt mình, không dám khinh thường, vội vàng, vứt bỏ đoạn kiếm trong tay, vận dụng đấu khí toàn thân, đánh mạnh về phía hỏa tường ( ND : bức tường lửa ).
Không hề có thanh âm phát ra, hỏa tinh bắn ra tứ phía, đấu khí của nhị chưởng quỹ không ngừng quanh quẩn trong hẻm nhỏ, hắn kinh ngạc phát hiện, hỏa tường nọ lại chẳng hề có chút uy lực, nhưng là, lúc hỏa tinh biến mất, Ma Sát Sứ mới vừa đứng đó đã biến mất. Lửa vẫn cháy trên người Liệu Tam, trong lòng nhị chưởng quỹ mọc lên một tia sợ hãi, Ma Sát Sứ thần bí khó lường gây ra một áp lực rất lớn lên tâm lý hắn. Hắn có chút log sợ Ma Sát Sứ đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, sử dụng ma pháp quỷ dị nọ công kích chính mình.
Niệm Băng lảo đảo chạy đến một góc nhỏ, thở dốc vài hơi, sử dụng một trị liệu thuật phổ thông, lúc này mới thư thái một chút, một kiếm chứa đầy đấu khí của nhị chưởng quỹ ngưng đọng mà không tiêu tan, nếu không phải là Thần Lộ đao kịp thời giúp hắn chặt đứt kiếm, sợ rằng Niệm Băng sớm đã bị một kiếm xuyên tâm rồi, cho dù như thế, đấu khí từ đoạn kiếm trong nháy mắt truyền vào trong cơ thể cũng chấn thương nội phủ hắn. Hắn dù sao cũng không phải là vũ giả, chỉ là một ma pháp sư thân thể yếu ớt. Hỏa Tường Thuật là ngũ cấp ma pháp, Niệm Băng có thể sử dụng, nhưng khẳng định phải có một đoạn thời gian để ngâm xướng chú ngữ, thứ hắn vừa dùng để chạy thoát căn bản không phải là Hỏa Tường Thuật chân chính. Nếu có thể ngưng kết Bạo Phong Tuyết, bằng tinh thần lực cường đại, hắn cũng có thể đem một nhất giai hỏa cầu bình thường khuếch tán thành một hỏa tường. Niệm Băng cũng không biết, bởi vì kinh mạch trong cơ thể hắn không ngừng được ma pháp lực băng hỏa đồng nguyên rèn luyện, trở nên cứng cỏi không biết hơn nhiều lần so với thường nhân mới có thể đứng vững trước một kiếm chứa đựng đầy đấu khí, nếu là một ma pháp sư bình thường, cho dù không chết, cũng tuyệt đối không còn lực lượng để đào tẩu.
Thở dốc một hồi, đau đớn trong nội phủ đã giảm bớt một chút, trị liệu thuật đang từ từ phát huy tác dụng, Ma Sát Sứ, danh tự đột nhiên nghĩ ra đã khắc thật sâu trong não hắn, hắn ngầm phát thệ, một ngày nào đó, Ma Sát Sứ sẽ phủ xuống Băng Thần tháp siêu nhiên nọ, đem tử vong đến cho những kẻ đã từng thương tổn phụ mẫu mình. Vừa nghĩ, hắn nhanh chóng cởi y phục trên người, đem mặt nạ đút vào trong đó, thong thả đi về phía cửa sau Thanh Phong Trai.
Khi Niệm Băng trở lại Thanh Phong Trai thì đã là đêm khuya, cẩn thận đẩy cửa sau ra, lặng lẽ hướng về phía sài phòng mà đi. Từ cửa sau tới sài phòng, phải đi qua hậu hoa viên, Lý thúc từng dặn dò hắn, hậu hoa viên là địa bàn riêng của lão bản Thanh Phong Trai, đã có phân phó, hạ nhân không được phép đi vào. Hậu hoa viên tường cao ước chừng hai thước, phía trên chạm khắc hình hoa mai, vách tường màu xanh hòa với hoàn cảnh chung quanh thành một thể, Niệm Băng thân thể cao lớn, có thể nhìn qua hoa mai trên bờ tường quan sát tình hình bên trong, hắn theo đường nhỏ đi về phía trước, dư quang nơi khóe mắt trong lúc vô ý phát hiện, một đạo hồng ảnh xuất hiện qua bông hoa mai, tâm tính tò mò khiến hắn chú ý nhìn về phía sau hoa viên. Đó là một thân ảnh duyên dáng, một thân ảnh xinh xắn, một thanh trường kiếm phát ra hồng sắc quang mang đang tung bay, đấu khí ngưng thật tản ra ba động mãnh liệt, thổi dạt hoa cỏ cây cối chung quanh. Người đang múa kiếm chính là Tuyết Tĩnh, nàng tựa hồ phi thường thích màu đỏ, mặc dù thay đổi một bộ y phục liền quần, nhưng vẫn mang màu sắc như hỏa diễm như trước, thân hình nhìn qua rất khỏe khoắn, động tác như hành vân lưu thủy không hề trì trệ. Trong lòng Niệm Băng có chút nghi hoặc, đã trễ thế này, nàng không trở về phòng ngủ, sao còn ở nơi này múa kiếm ? Quên đi, bất kể nàng làm gì, mình phải mau mau trở về, dùng thêm mấy trị liệu thuật nữa, trị thương cho tốt rồi hãy tính tiếp.
Nghĩ tới đây, hắn lặng lẽ xoay người, lúc vừa muốn rời đi, dưới chân vô ý giẫm phải một bụi cây, phát ra một âm thanh cực kỳ rất nhỏ.
Hắc y nhân lãnh đạm đáp : " Không, là ông trời muốn đối phó ngươi. Ngươi không cần biết ta là ai, sinh mệnh của ngươi đã hết rồi, xuống địa ngục mà hỏi đi ". Hỏa quang chợt đại phóng, hỏa cầu mang theo âm thanh ô ô, cấp tốc vọt về phía Liệu Tam. Liệu Tam dù sao cũng đã kẻ từng trải, toàn thân phát ra một đoàn lam sắc quang mang, cây quạt trong tay quật mạnh về phía hỏa cầu. Ma pháp sư mặc dù có địa vị tôn sùng, nhưng nếu không phải là siêu cấp ma pháp sư, trong tình huống một chọi một với võ sĩ cũng không thể chiếm ưu thế, cho nên Liệu Tam cũng không có sợ hãi gì, hắn tin tưởng, đấu khí của mình sẽ dễ dàng phá hủy hỏa cầu này của đối phương, đến lúc đó sẽ thanh toán nốt tên ma pháp sư này.
Hỏa cầu lao tới, lúc sắp thấy bị cây quạt của Liệu Tam đánh trúng, là lúc phương hướng của hỏa cầu đột nhiên thay đổi, đang bay thẳng tới đột nhiên bốc lên cao, vẽ ra một đạo hồ tuyến ưu mỹ, một quạt hàm chứa đấu khí sung mãn của Liệu Tam mất đối tượng, đánh thẳng vào một vách tường, đấu khí của hắn uy lực quả thực không nhỏ, sương mù tràn ngập, vách tường bị đánh trúng tạo thành một lỗ hổng lớn. Một kích này, Liệu Tam hàm nộ phát ra, đã kéo theo toàn bộ đấu khí của đánh vào vách tường, lúc này là lúc mà đấu khí phòng ngự của hắn bạc nhược nhất.
U lam sắc quang mang vốn hoa mỹ như thế, nhưng lúc này lại giống như câu hồn sứ giả từ địa ngục, quang mang rất nhỏ, nhìn qua trong màn đêm tựa như một ti tuyến phát ra ánh sáng màu lam, cây quạt của Liệu Tam còn chưa kịp thu hồi, lam quang đã xuyên qua mi tâm hắn, tiêu thất không thấy. Liệu Tam thân thể đình trệ, toàn thân bắt đầu co giật kịch liệt. Hỏa cầu bốc lên lúc trước giờ đã đánh vào phía sau lưng hắn, Liệu Tam lập tức biến thành một hỏa nhân, nhưng bởi vì sinh mệnh hắn đã bị lam sắc quang mang kết thúc rồi, cho nên, ngay cả kêu gào cũng không thể phát ra, thân thể to lớn đổ ầm xuống đất, hẻm nhỏ âm u được lửa chiếu sáng, hắc y nhân đeo khô lâu diện cụ phát ra thanh âm hỉ hê : " Người có ân với ta, ta tất báo đáp gấp mười, người có cừu với ta, ta tất hủy diệt ". Hắn chính là Niệm Băng. Vũ nhục buổi sáng hắn vẫn nhớ kỹ, trước kia, khi li khai Băng Thần tháp hắn đã từng phát thệ, chỉ cần mình có thực lực cường đại, tuyệt không để bất luận kẻ nào vũ nhục, hôm nay, là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng là, trong lòng hắn lại không có một tia sợ hãi, phảng phất cái chết của Liệu Tam tựa như là một con kiến bị bóp chết, chẳng có quan hệ gì đến mình cả.
Những thứ tích tụ trong lòng nhiều năm, qua việc giết chết Liệu Tam mà được phóng thích, trong lòng Niệm Băng sướng khóa nói không nên lời, mặt hắc ám trong nội tâm cũng được phóng thích, trên người hắn, thậm chí còn tản mát ra một tia khí tức tà ác.
Đột nhiên, một đạo khí tức âm lãnh từ sau lưng truyền đến, khí tức sắc bén, tuy chưa đến thân, đã khiến Niệm Băng cảm giác được hơi đau đớn nơi lưng. Không hề do dự, tay phải như thiểm điện rút Thần Lộ đao từ trong lòng, thanh lam sắc quang hoa quật về phía sau lưng, lúc này, trong lòng hắn, hết thảy mọi thứ đều như củi.
Đinh một tiếng vang nhỏ, Niệm Băng kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm tiên huyết, theo cạnh của diện cụ chảy xuống, lùi liên tiếp cả chục bước mới miễn cưỡng đứng vững. Nhị chưởng quỹ của Đại Thành Hiên xuất hiện ở vị trí của hắn trước đó, trong tay còn cầm một trường kiếm đã bị chặt gãy, hắn lúc này cảm nhận được một luồng hàn ý băng lãnh từ vết kiếm gãy truyền đến, toàn thân không nhịn được phát lãnh một trận. Lúc hỏa cầu phủ xuống Liệu Tam, nhị chưởng quỹ kỳ thật đã đi tới sau lưng Niệm Băng, chỉ bất quá, khi đó hắn đã không kịp cứu Liệu Tam, vì sợ kinh động Niệm Băng, hắn không hề phát ra thanh âm gì, lúc hỏa cầu nổ mạnh, hắn mới lặng lẽ thôi vận đấu khí, rút nhuyễn kiếm treo bên hông, muốn hại Niệm Băng từ phía sau. Nhưng là, hắn lại vạn lần không có nghĩ đến, đối phương rõ ràng là một ma pháp sư, nhưng cũng có thể kịp thời xoay người, còn chặt đứt kiếm trong tay mình, thanh lam sắc quang mang mặc dù chỉ lóe rồi biến mất, nhưng hắn lại cảm giác được, đó chính là một thanh tuyệt thế bảo nhận.
Chậm rãi hạ tay xuống, toàn thân nhị chưởng quỹ tản mát ra hoàng sắc quang mang giống như Liệu Tam, từng bước đi tới gần Niệm Băng. Đấu khí đồng dạng, nhưng trên người hắn lại nồng hậu hơn hẳn Liệu Tam. Vừa đi tới, hai mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào khô lâu diện cụ trên mặt Niệm Băng, lạnh lùng nói : " Ngươi là ai ? Tại sao hạ thủ tam đệ ta. Nói, có phải là Thanh Phong Trai phái ngươi tới ? ".
" Thanh Phong Trai ? Ngươi nghĩ là bọn họ có thể sai khiến ta sao ? ". Mặc dù ở thế bị động, nhưng Niệm Băng lại không hề loạn, trạm ổn thân thể, thông qua lỗ thủng trên diện cụ nhìn nhị chưởng quỹ trước mặt.
" Không phải Thanh Phong Trai ? Vậy ngươi là ai ? Tại sao lại giết tam đệ ta ? Ngươi có thể không nói, bất quá, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không được ". Thanh âm nhị chưởng quỹ ngày càng thêm băng lãnh.
Niệm Băng bình tĩnh nói : " Ta là một sát thủ, ngươi có thể gọi ta là Ma Sát Sứ, hôm nay ta đã giết người rồi, không muốn động thủ lần nữa, sau này gặp lại ". Hồng sắc hỏa diễm không hề dự đoán trước đằng không nhi khởi, như một mặt phẳng thật lớn hướng về nhị chưởng quỹ oanh khứ. Nhị chưởng quỹ hiểu rõ năng lực của Liệu Tam, mặc dù không bằng chính mình, nhưng tu vi đấu khí tịnh không kém nhiều, vừa rồi bị thần bí nhân tự xưng là Ma Sát Sứ này đối diện giết chết, đột nhiên thấy hỏa diễm hướng bay về phía mặt mình, không dám khinh thường, vội vàng, vứt bỏ đoạn kiếm trong tay, vận dụng đấu khí toàn thân, đánh mạnh về phía hỏa tường ( ND : bức tường lửa ).
Không hề có thanh âm phát ra, hỏa tinh bắn ra tứ phía, đấu khí của nhị chưởng quỹ không ngừng quanh quẩn trong hẻm nhỏ, hắn kinh ngạc phát hiện, hỏa tường nọ lại chẳng hề có chút uy lực, nhưng là, lúc hỏa tinh biến mất, Ma Sát Sứ mới vừa đứng đó đã biến mất. Lửa vẫn cháy trên người Liệu Tam, trong lòng nhị chưởng quỹ mọc lên một tia sợ hãi, Ma Sát Sứ thần bí khó lường gây ra một áp lực rất lớn lên tâm lý hắn. Hắn có chút log sợ Ma Sát Sứ đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, sử dụng ma pháp quỷ dị nọ công kích chính mình.
Niệm Băng lảo đảo chạy đến một góc nhỏ, thở dốc vài hơi, sử dụng một trị liệu thuật phổ thông, lúc này mới thư thái một chút, một kiếm chứa đầy đấu khí của nhị chưởng quỹ ngưng đọng mà không tiêu tan, nếu không phải là Thần Lộ đao kịp thời giúp hắn chặt đứt kiếm, sợ rằng Niệm Băng sớm đã bị một kiếm xuyên tâm rồi, cho dù như thế, đấu khí từ đoạn kiếm trong nháy mắt truyền vào trong cơ thể cũng chấn thương nội phủ hắn. Hắn dù sao cũng không phải là vũ giả, chỉ là một ma pháp sư thân thể yếu ớt. Hỏa Tường Thuật là ngũ cấp ma pháp, Niệm Băng có thể sử dụng, nhưng khẳng định phải có một đoạn thời gian để ngâm xướng chú ngữ, thứ hắn vừa dùng để chạy thoát căn bản không phải là Hỏa Tường Thuật chân chính. Nếu có thể ngưng kết Bạo Phong Tuyết, bằng tinh thần lực cường đại, hắn cũng có thể đem một nhất giai hỏa cầu bình thường khuếch tán thành một hỏa tường. Niệm Băng cũng không biết, bởi vì kinh mạch trong cơ thể hắn không ngừng được ma pháp lực băng hỏa đồng nguyên rèn luyện, trở nên cứng cỏi không biết hơn nhiều lần so với thường nhân mới có thể đứng vững trước một kiếm chứa đựng đầy đấu khí, nếu là một ma pháp sư bình thường, cho dù không chết, cũng tuyệt đối không còn lực lượng để đào tẩu.
Thở dốc một hồi, đau đớn trong nội phủ đã giảm bớt một chút, trị liệu thuật đang từ từ phát huy tác dụng, Ma Sát Sứ, danh tự đột nhiên nghĩ ra đã khắc thật sâu trong não hắn, hắn ngầm phát thệ, một ngày nào đó, Ma Sát Sứ sẽ phủ xuống Băng Thần tháp siêu nhiên nọ, đem tử vong đến cho những kẻ đã từng thương tổn phụ mẫu mình. Vừa nghĩ, hắn nhanh chóng cởi y phục trên người, đem mặt nạ đút vào trong đó, thong thả đi về phía cửa sau Thanh Phong Trai.
Khi Niệm Băng trở lại Thanh Phong Trai thì đã là đêm khuya, cẩn thận đẩy cửa sau ra, lặng lẽ hướng về phía sài phòng mà đi. Từ cửa sau tới sài phòng, phải đi qua hậu hoa viên, Lý thúc từng dặn dò hắn, hậu hoa viên là địa bàn riêng của lão bản Thanh Phong Trai, đã có phân phó, hạ nhân không được phép đi vào. Hậu hoa viên tường cao ước chừng hai thước, phía trên chạm khắc hình hoa mai, vách tường màu xanh hòa với hoàn cảnh chung quanh thành một thể, Niệm Băng thân thể cao lớn, có thể nhìn qua hoa mai trên bờ tường quan sát tình hình bên trong, hắn theo đường nhỏ đi về phía trước, dư quang nơi khóe mắt trong lúc vô ý phát hiện, một đạo hồng ảnh xuất hiện qua bông hoa mai, tâm tính tò mò khiến hắn chú ý nhìn về phía sau hoa viên. Đó là một thân ảnh duyên dáng, một thân ảnh xinh xắn, một thanh trường kiếm phát ra hồng sắc quang mang đang tung bay, đấu khí ngưng thật tản ra ba động mãnh liệt, thổi dạt hoa cỏ cây cối chung quanh. Người đang múa kiếm chính là Tuyết Tĩnh, nàng tựa hồ phi thường thích màu đỏ, mặc dù thay đổi một bộ y phục liền quần, nhưng vẫn mang màu sắc như hỏa diễm như trước, thân hình nhìn qua rất khỏe khoắn, động tác như hành vân lưu thủy không hề trì trệ. Trong lòng Niệm Băng có chút nghi hoặc, đã trễ thế này, nàng không trở về phòng ngủ, sao còn ở nơi này múa kiếm ? Quên đi, bất kể nàng làm gì, mình phải mau mau trở về, dùng thêm mấy trị liệu thuật nữa, trị thương cho tốt rồi hãy tính tiếp.
Nghĩ tới đây, hắn lặng lẽ xoay người, lúc vừa muốn rời đi, dưới chân vô ý giẫm phải một bụi cây, phát ra một âm thanh cực kỳ rất nhỏ.
Danh sách chương