- Con phải quay về, a di, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.

Lạc Nhu mặc dù mỉm cười nói ra những lời này nhưng trong ánh mắt tràn ngập trí tuệ kia lại có thêm sự bi thuơng li biệt.

Ngọc Như Yên kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Nhu nói:

- Nhu nhi, đi đường cẩn thận, lần này những người ta mang tới đều là tinh nhuệ của Ngân Vũ kị sỹ đoàn, bọn họ nhất định sẽ đưa ngươi về an toàn. A di sau khi xong việc kia sẽ lập tức trở lại Áo Lam thành. Nha đầu à! Ngươi phải chú ý giữ gìn thân thể, 2 năm nay ngươi làm việc quá cực khổ rồi, cứ tiếp tục như vậy thì không được, a di truyền cho ngươi tâm pháp, ngươi phải chăm chỉ tu luyện.

Lạc Nhu gật đầu nói:

- A di, người yên tâm đi, Áo Lan đế quốc có con, thân thể con không có gì đáng ngại. Ngày con đăng cơ tại đế quốc người phải sớm trở về. Niệm Băng, đừng quên ước định của chúng ta nhé!

Niệm Băng mỉm cười nói:

- Đương nhiên sẽ không quên.

Lạc Nhu cho hắn khối bảo thạch, hiện giờ đang ở trong không gian giới chỉ, mà vòng cổ bảo thạch đã cấp cho Huyết sư thất lão, có bọn họ an bài Niệm Băng cũng không cần lo lắng gì. Ánh mắt Lạc Nhu nhìn về phía mình tựa hồ có chút khác thường, Niệm Băng cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiến lên một bước, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng. Động tác của hắn không khỏi làm Lạc Nhu hoảng sợ, xấu hổ tới cả mặt đỏ bừng, Ngọc Như Yên đứng một bên sắc mặt cũng biến đổi, Long Linh tam nữ ở phía sau Niệm Băng đều trừng to mắt nhìn hắn.

Quang mang nhu hòa từ người Niệm Băng phát ra, trước tiên là bạch sắc quang hoa thánh khiết, thông qua việc hắn nắm lấy tay Lạc Nhu truyền vào bên trong cơ thể nàng. Ngay sau đó, một luồng sinh mệnh hơi thở tràn ngập, cảm giác từ trong cơ thể Niệm Băng phát ra, bạch sắc quang hoa dần dần chuyển thành lục sắc quang mang, hoàn toàn là do sinh mệnh hơi thở ngưng tụ thành. Dưới sự bao phủ của lục sắc quang hoa kia, Lạc Nhu có chú run rẩy, sinh mệnh hơi thở khổng lồ kia kích thích sinh mệnh từ trường của nàng không ngừng tản mát ra giai điệu tuyệt vời. Người hưởng lợi không chỉ có Lạc Nhu, ngay cả đám người hầu của sứ đoàn ba nước cũng cảm giác được rõ rệt sự thoải mái khi sinh mệnh hơi thở thấm qua thân thể mình.

Mộc Tinh mới từ trên xe ngựa đi xuống nhìn thấy trên người Niệm Băng phát ra lục sắc quang mang, không khỏi toàn thân đại chấn. Một tầng lục sắc quang mang nhàn nhạt tương tự từ cơ thể phát ra, lúc này trong mắt nàng tràn ngập thần sắc phức tạp, chỉ có tu luyện tự nhiên ma pháp như nàng mới có thể thực sự cảm nhận được Niệm Băng phát ra sinh mệnh năng lượng cường đại như thế nào. Sinh mệnh khí tức tràn đầy thấm qua thân thể mỗi một người ở đây. Những người này sau khi được sinh mệnh khí tức thấm qua, ít nhất có thể tăng thêm một năm tuổi thọ, mà Mộc Tinh cũng cảm thụ bản thân cũng hoàn toàn tương hợp với sinh mệnh lực khổng lồ này. Sinh mệnh nữ thần lĩnh vực của nàng đột nhiên được tăng cường. Niệm Băng tản mát ra sinh mệnh khí tức hoàn toàn là vô tư, Mộc Tinh cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất của mình tiến tới sau lưng Niệm Băng, hưng phấn cảm thụ sinh mệnh lực gây cho mình khoái cảm. Nàng phát hiện chính mình ngày càng không nhìn thấu nam nhân này, hắn chẳng những có được thực lực thâm sâu khó dò, mà so với chính mình thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần với sinh mệnh lực khổng lồ đó.

Quang hoa xanh biếc từ ngực của Niệm Băng tiếp tục tuôn ra một đoạn thời gian nữa thì bắt đầu thu liễm lại. Lúc trước, từ trong Sinh Mệnh chi hồ hấp thu được sinh mệnh lực khổng lồ, lại cùng Tạp Áo hợp thể , sau đó sinh mệnh khí tức biến dị sinh ra sinh mệnh năng lực, cũng ngưng kết thành một viên châu tử xanh biếc, dừng lại bên cạnh lệ trung huyệt, mỗi thời khắc đều chậm rãi luân chuyển vòng quanh lệ trung huyệt. Một là áp chế tử vong chi cầu bên trong lệ trung huyệt, đồng thời cũng cung cấp giúp Niệm Băng đề cao sinh mệnh lực cường đại.

Ngay khi Niệm Băng vừa nhìn thấy Lạc Nhu, hắn liền phát hiện nàng bởi vì làm việc quá sức, sinh mệnh lực tiêu hao thật lớn. Nếu không kịp thời trị liệu cùng khôi phục, chỉ sợ nàng rất khó sống quá 35 tuổi. Đối với nữ tử đầy trí tuệ này, Niệm Băng chẳng những có vài phần đồng tình mà còn có vài phần kính ý, lại sắp phải ly biệt, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn tự thân sinh ra sinh mệnh lực bởi vì sinh mệnh năng lượng cầu ngưng kết sớm đã đạt tới mức độ khó có thể diễn tả. Chỉ cần phát ra một chút sinh mệnh khí tức tới thân thể Lạc Nhu là đủ để giúp nàng khôi phục sinh mệnh lực tiêu hao, thậm chí còn có tác dụng tốt đối với thân thể nàng. Trong lục quang xuất hiện trong quá trình này biến mất, thu được lợi ích lớn nhất tự nhiên là Lạc Nhu, tiếp theo đó là Mộc Tinh tu luyện tự nhiên ma pháp. Dưới sự tác dụng của sinh mệnh khí tức, Lạc Nhu sinh ra một loại cảm giác cảm thụ ở trong tâm hồn và trái tim. Chưa bao giờ nàng cảm nhận được thân thể thoải mái như vậy, mỗi nơi trong cơ thể đều tràn ngập sinh mệnh khí tức, hết thảy sự vật xung quanh đều trở nên rõ ràng rất nhiều, bởi vì thân thể cực kỳ thoải mái, nàng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Mỉm cười, Niệm Băng buông tay Lạc Nhu nói:

- Tốt lắm, cũng không cần để ý cái gì cả. Ta kích thích sinh mệnh từ trường của muội, bổ sung cái muội cần nhất, sau này không được quá lao lực, dành nhiều thời gian tu luyện đấu khí đối với thân thể của muội cũng tác dụng trợ giúp. Hơn nữa phải chú ý ăn uống, muội phải tận lực tu luyện đấu khí thật nhiều mới có thể đem sinh mệnh lực hoàn toàn hấp thu, về sau cũng sẽ không còn cảm giác suy yếu. Nhớ lấy, không được lao lực quá mức.

Lạc Nhu cúi đầu, không ai có thể thấy được thần sắc của nàng

- Cám ơn huynh .

Chỉ nói ngắn ngủi 3 chữ này, nàng liền xoay người lên xe, phát ra mệnh lệnh, dưới sự hộ vệ của Ngân Vũ kị sỹ thoát ly khỏi tam quốc sứ đoàn rời đi.

Cho đến khi phái đoàn Áo Lan đế quốc biến mất tại phương xa, Niệm Băng mới thu hồi ánh mắt, giúp Lạc Nhu khôi phục sinh mệnh lực, bản thân hắn cũng có cảm giác vui vẻ.

Phượng Nữ đi tới bên cạnh Niệm Băng truyền âm nói:

- Huynh cần cho chúng ta một lời giải thích, huynh cùng Lạc Nhu rốt cục ước định cái gì? Niệm Băng lúc này mới từ trong vui sướng tỉnh táo lại, quay đầu về phía Phượng Nữ cười khổ rồi dùng tinh thần lực truyền âm nói:

- Ta sẽ cho các nàng một lời giải thích, đừng hiểu lầm.

Mấy ngày này điều làm hắn hưng phấn nhất không phải là việc tứ quốc công luận đại hội đàm phán thành công mà là mỗi ngày đều có thể âu yếm, được ngủ cùng thê tử. Tuy phải nhẫn nhịn rất khó khó chịu, nhưng trong lúc ôm bọn họ ngủ, đem tinh thần đặt ở trạng thái minh tưởng cũng giúp cho cảm giác tốt hơn nhiều. Tuy không có chân chính phát sinh cái gì nhưng hai ngày này Niệm Băng lại phát hiện đã yêu thích loại cảm giác này, hôm trước là ôm Phượng Nữ ngủ, ngày hôm qua là Long Linh, buổi tối hôm nay tới phiên Lam Thần. Tưởng tượng tới Lam Thần đã từng cùng mình phát sinh việc kia, tâm tình hắn bỗng trở nên nóng bỏng dị thường. Lúc này thấy Phượng Nữ hướng mình đưa ra nghi vấn, mà trong mắt Long Linh cùng Lam Thần cũng ánh lên quang mang nghi hoặc, vội vàng hướng Phượng Nữ giải thích 1 câu. Chỉ sợ các nàng tưởng tượng ra nhiều chuyện.

Mộc Tinh ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Niệm Băng, muốn nói cái gì nhưng thủy chung lại không nói ra, nhè nhẹ thở dài một tiếng, trở lại xe ngựa rời đi. Niệm Băng một hàng năm người, thêm Ngọc Như Yên ngồi trên một xe ngựa rộng rãi, dưới sự hộ tống của sứ đoàn Lang Mộc đế quốc nhằm hướng Lang Mộc đế quốc tiếp tục một lữ trình mới.

Vừa lên xe ngựa, tam nữ liền hỏi lại nghi vấn của mình. Bởi vì có Ngọc Như Yên ở đây, Niệm Băng che giấu việc của Huyết Sư giáo. Chỉ đem thỉnh cầu của Lạc Nhu đối với mình nói cho bọn họ.

Phượng Nữ tức giận nhéo trên đùi Niệm Băng 1 cái. Đau tới mức hắn phải vội hút một ngụm lương khí.

- Có chúng ta, huynh còn không thỏa mãn sao? Còn tới câu dẫn Lạc Nhu.

Niệm Băng cười khổ nói:

- Ta thật oan uổng mà! Ta nào có câu dẫn người ta, Lạc Nhu kia nói sau này muốn khi chúng ta ẩn cư thì để một gian phòng cho nàng ta. Ta làm sao có thể không đáp ứng đây?

Ngọc Như Yên có chút vui sướng khi nhìn thấy Niệm Băng bị tam nữ trừng mắt nhìn, mỉm cười rồi cố tình nói:

- Ai, ngươi thật là tiểu tử ngốc, ngươi thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu. Nếu Lạc Nhu đối với ngươi không có tình ý, như thế nào lại tặng tín vật cho ngươi? Kia có thể là tín vật ước hẹn. Cũng có thể là tín vật đính ước. Mấy người tuổi trẻ các ngươi thật là!

Vừa nghe Ngọc Như Yên nói, ánh mắt Phượng Nữ, Lam Thần cùng Long Linh càng thêm bất thiện. Niệm Băng chỉ cảm thấy trên người có 3 chỗ đồng thời đau đớn, vừa muốn lên tiếng lại bị Phượng Nữ đưa tay che miệng hắn lại

- Ta cùng Lạc Nhu thực không có gì, ta chỉ là bằng hữu của nàng ta! Buông tha cho ta, ta thực oan uổng mà!

Niệm Băng làm ra vẻ bộ dạng đáng thương nhìn tam nữ, định tranh thủ một chút đồng tình nhưng tam nữ lại rõ ràng không có ý định buông tha cho hắn.

Lam Thần lạnh lùng nói:

- Hiện tại không có gì không có nghĩa về sau không có gì. Tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta hiện tại nên như thế nào để cảnh tỉnh huynh ấy, khiến huynh ấy đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt đây?

Phượng Nữ cố nén cười trong lòng nói:

- Điều này không dễ dàng, ta đã có biện pháp. Các ngươi không được để huynh ấy giả bộ mê hoặc, cũng không ai được mềm lòng nha.

Không cần hỏi, Niệm Băng cũng biết Phượng Nữ muốn làm gì, vừa mới hưởng thụ một chút thời gian tốt đẹp chỉ sợ phải kết thúc. Bất đắc dĩ nhìn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, Lạc Nhu, muội đúng là hại ta không ít.

Sứ đoàn Lãng Mộc đế quốc rời khỏi Thiên Thành, hướng phía Đông Bắc tiến đến, theo phía đông Thiên Lang sơn mạch mà đi. Năm ngày sau đã tiến vào Lãng Mộc bình nguyên. Dọc theo đường đi bọn họ không có gặp phải phiền toái nào, theo địa thế bình nguyên, tốc độ đi nhất thời nhanh hơn, theo quan đạo Lãng Mộc đế quốc thẳng tiến tới thủ đô Lãng Mộc đế quốc là Phong Lâm thành. Niệm Băng hỏi qua Phượng Nữ, Phượng Nữ nói cho hắn biết chỗ ở của Phượng tộc tại Hỏa Mộc Lâm cách phía Tây Phong Lâm Thành 600 dặm. Bởi vì Phượng hoàng hỏa sơn nên phụ cận Hỏa Mộc Lâm có ít người ở. Trước tiên tới Phong Lâm thành, sau đó sẽ đi tới Hỏa Mộc Lâm cũng không làm chậm trễ thời gian.

Rời khỏi Thiên Thành đã 8 ngày, chiều tối, sứ đoàn chỉ còn cách Phong Lâm thành khoảng 2 ngày đường. Mộc Tinh cùng Niệm Băng và Ngọc Như Yên thương lượng một chút rồi quyết định ở tại Hồng Mộc thành nghỉ ngơi 1 đêm, sáng sớm ngày hôm sau sẽ nhanh chóng rời đi, tranh thủ thời gian sớm trở lại Phong Lâm thành.

Lấy thân phận của Mộc Tinh công chúa, bọn họ rất nhanh vào ở tại lữ điếm hào hoa nhất thành, đám thủ hạ cũng đều được an bài hết thảy. 8 ngày nay đại đa số thời gian đều ăn ngủ ngoài trời, hôm nay ở trong một căn phòng hào hoa như vậy, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Cơm chiều xong, Niệm Băng chủ động tìm Mộc Tinh, Mộc Tinh thân là công chúa Lãng Mộc đế quốc tự nhiên ở tại căn phòng xa hoa nhất, đại sảnh rộng trên trăm mét vuông.

Mộc Tinh để Niệm Băng ngồi trên ghế, tự thân pha cho hắn một chén trà thơm, mỉm cười nói:

- Tìm ta có việc gì?

Niệm Băng nói:

- Còn 2 ngày nữa là tới Phong Lâm thành, ta lo ngại với thực lực Thần cấp cao thủ nếu đánh nhau trong thành chỉ sợ sẽ phá hủy Phong Lâm thành, cũng sẽ khiến cho dân chúng trong thành kinh hoàng, cho nên ta nghĩ muốn giết tên gia hỏa kia thì nên làm ở ngoại thành.

Mộc Tinh gật đầu nói:

- Huynh nói đúng, ý của huynh là muốn ta lừa hắn ra khỏi thành, làm việc ở ngoại thành đúng không?

Vừa nói, nàng vừa bưng một ly trà ngồi xuống cạnh Niệm Băng.

Mộc Tinh vừa mới tắm xong, trên người tỏa ra hương thơm thanh khiết. Nàng trời sinh xử tử u hương, ngửi mùi thơm thấy hết sức thoải mái, mà cái ghế cũng không phải là rộng, nàng ngồi xuống không tránh khỏi đụng tới thân thể Niệm Băng. Mộc Tinh mặc dù cũng không phải đụng chạm nhiều lắm nhưng tại chỗ 2 người tiếp xúc, Niệm Băng cơ hồ có thể cảm giác được dưới lớp quần lụa mỏng là da thịt mềm mại, trong lòng không khỏi có chút rung động, dịch ra bên cạnh vài phân rồi nói:

- Công chúa là người thông minh, dụ kẻ kia ra khỏi thành cũng không phải là việc khó khăn. Chúng ta ở ngoài thành động thủ, giúp nàng giải quyết phiền toái xong cũng là lúc ai đi đường nấy.

Mộc Tinh cầm chén trà thơm trong tay , nhẹ uống 1 ngụm, nhìn thoáng qua Niệm Băng ở bênh cạnh, không khỏi toát ra 1 tia u oán:

- Huynh cứ như vậy mau chóng rời đi sao? Trát Mộc Luân kia từng nói qua, ta là tiên thiên linh mộc chi thể, nam nhân nào chỉ cần có được lần đầu tiên của ta, đối với tu luyện có thể thu được lợi ích thật lớn. Niệm Băng, ta nghĩ bản thân khó tìm được người yêu thực sự, nếu huynh nguyện ý, ta nghĩ ta sẽ đem thân thể này cho ngươi. Ta cũng không có cầu xin gì, chỉ hy vọng khi Lãng Mộc đế quốc gặp phải nguy nan thì ngươi có thể giúp đỡ chúng ta vài phần.

Vừa nói xong, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng, tựa lên bả vai Niệm Băng. Mặc dù tại hoàng thất Lãng Mộc đế quốc, nàng là 1 người xuất sắc nhất, tuổi còn trẻ cũng đã đạt tới cảnh giới Ma đạo sĩ, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ hài tử, vì chính quốc gia mình mà đưa ra lựa chọn như vậy cũng không chút do dự. Nhưng khi thực sự phải đối mặt Niệm Băng thì trong lòng vô cùng bối rối. Nàng biết hôm nay là cơ hội cuối cùng, nếu có thể sử dụng thân thể của mình đem đến hòa bình sau này cho Lãng Mộc đế quốc, nàng thấy thật đáng giá. Khi Niệm Băng biểu hiện ra uy áp cường đại tại tứ quốc công luận đại hội, nàng cũng đã có ý tưởng này. Tới lúc Niệm Băng trị liệu cho Lạc Nhu nàng mới đưa ra quyết định như vậy. Bất luận thực lực của Niệm Băng hay là tại Băng Nguyệt đế quốc, lực ảnh hưởng của Áo Lai đế quốc, nàng biết bản thân mình làm như vậy là tuyệt đối đáng giá.

Niệm Băng dù sao cũng là một nam nhân bình thường, Mộc Tinh vốn cực kì xinh đẹp, hơn nữa bởi vì tu luyện tự nhiên ma pháp cùng với bản thân là tiên thiên linh mộc chi thể, trong cơ thể nàng ẩn dấu sinh mệnh lực đặc thù, đối với bản thân Niệm Băng có lực hấp dẫn rất lớn. Khi hắn tiếp cận thân thể Niệm Băng, nắm lấy cánh tay, cảm giác mãnh liệt khác thường không khỏi xâm nhập tâm tư Niệm Băng.

Niệm Băng không nghĩ tới Mộc Tinh tự nhiên lại đưa ra lựa chọn như vậy, cũng hiểu được mục đích của nàng. Một nữ hài tử, vì quốc gia mà muốn hy sinh thứ trân quý nhất của bản thân. Cảm thụ tiếng tim Mộc Tinh đập mãnh liệt, trong lòng Niệm Băng không khỏi hiện lên vài phần thương tiếc.

Cầm chén trà đặt trên bàn trước mặt, Niệm Băng khe khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, thở dài một tiếng nói:

- Công chúa, nàng nghĩ làm như vậy là đáng sao? Nàng xuất sắc như vậy, như thế nào lại không tìm được người yêu thực sự? Ta rất bội phục dũng khí của nàng . Khi ta biết nàng lấy chính thân thể mình tới hấp dẫn Trát Mộc Luân để hắn đáp ứng tương trợ Lãng Mộc đế quốc, ta đã rất bội phục dũng khí của nàng . Nhưng mà lấy chính thân thể mình làm lợi thế, cuối cùng lại thương tổn chính bản thân mình. Kỳ thật, ta chưa bao giờ có địch ý đối với Lãng Mộc đế quốc. Ta cũng không hy vọng bản thận bị cuốn vào trong vòng đấu tranh chính trị. Nhưng bởi bằng hữu cùng thân nhân, ta không thể không tiến vào vòng xoáy đó, tận hết thực lực bản thân, ta không đáng cho nàng coi trọng như vậy đâu! Nếu ta muốn nàng, ta cùng thần nhân Trát Mộc Luân kia còn có cái gì khác nhau đây? Cũng đúng, ta cho tới giờ không có cho mình là người tốt, cũng không nguyện ý làm một người tốt, nhưng mà ta còn không có bỉ ổi tới mức sử dụng sức mạnh của bản thân để dụ dỗ, chiếm đoạt thân thể một nữ hài tử. Nàng là một cô gái tốt, nàng chấp nhận tất cả đều là vì quốc gia của mình. Nếu nàng không phải sinh tại gia đình đế vương, có lẽ nàng có thể có hạnh phúc cả đời.

Thanh âm Niệm Băng tràn ngập sự hấp dẫn. Khi Mộc Tinh quyết định đem thân thể nàng cho hắn thì nàng từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng duy nhất không có nghĩ là hắn lại ôn hòa như thế, nói những lời này với mình. Ngẩng đầu, ánh mắt có chút mông lung nhìn về phía Niệm Băng buồn bã cười nói:

- Đúng vậy! Sinh tại gia đình đế vương, ta không có quyền lựa chọn. Huynh có biết không? Huynh là nam nhân đầu tiên không có đem ta làm công cụ lợi dụng. Tại hoàng cung, bất luận là phụ hoàng hay ca ca, bọn họ đều xem năng lực của ta có thể đem lại cho bọn họ lợi ích gì. Ta chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thương, tình thân từ bọn họ. Huynh không giống Trát Mộc Luân, ta chưa bao giờ đem huynh so sánh với hắn. Ta biết, huynh có 3 vị hồng nhan tri kỉ xinh đẹp như vậy, như thế nào có thể thích được ta? Ta quyết định đem thân thể mình cho huynh cũng không hoàn toàn là vì Lãng Mộc đế quốc, ta cũng vì bản thân mình. Ta cam tâm tình nguyện, cho dù huynh không đáp ứng trợ giúp đất nước ta, ta cũng lựa chọn như vậy. Bởi vì, không cần hỏi điều gì, ta chính là hy vọng lưu lại cho mình một hồi ức tốt đẹp. Có lẽ cũng chỉ có hồi ức tốt đẹp như vậy mới có thể giúp ta có dũng khí sống sót. Niệm Băng, huynh có tin tưởng ta không? Việc của chúng ta nhất định trở thành bí mật sâu nhất trong lòng ta, ta tuyệt không lấy nó để áp chế huynh, cũng tuyệt sẽ không đem việc này nói cho kẻ khác. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ta. Vì chính mình mà cầu xin huynh. Huynh có thể đáp ứng ta không?

Nghe thanh âm như than như khóc của Mộc Tinh, nếu nói Niệm Băng không có một chút động tâm là không có đúng. Nhưng hắn đối với Mộc Tinh chỉ có sự thương tiếc mà không có chút dục vọng nam nữ nào. Đưa 2 tay ôm lấy Mộc Tinh, toàn thân tỏa ra sinh mệnh khí tức nồng đậm, an ủi vỗ về tâm tư nàng. Dưới sinh mệnh khí tức khổng lồ, Mộc Tinh khẽ run nhè nhẹ. Ngẩng đầu, cặp môi đỏ mọng hướng Niệm Băng áp tới, cặp mắt to động lòng người tràn ngập tình ý tự nhiên đóng lại. Nàng đang chờ đợi, cũng đang đợi một lần ấm áp duy nhất trong cuộc đời.

Niệm Băng khẽ nâng gương mặt nàng lên, nhìn thấy 2 dòng thanh lệ từ trên mặt nàng chảy xuống, cúi đầu, hôn nhẹ lên trên trán nàng. Mộc Tinh có chút kinh ngạc mở to mắt, trong đôi mắt bắt đầu tràn đầy nước mắt, buồn bã nói:

- Huynh thực sự không cần ta? Ta chỉ hy vọng có thể lưu lại một đoạn hồi ức. Niệm Băng, chẳng lẽ Mộc Tinh ta không đáng giá sao? Huynh là nam nhân đầu tiên chạm vào thân thể của ta, tuy ta đáp ứng qua Trát Mộc Luân, nhưng không để hắn đụng tới thân thể ta! Thân thể ta vẫn thuần khiết như trước, vì cái gì? Vì cái gì?

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, đưa tay lau sạch nước mắt của nàng,

- Không đáng giá. Hồi ức ngắn ngủi chỉ khiến cho nàng càng thêm lâm vào vực sâu đau thương. Ta có thể cảm nhận được sự thống khổ trong lòng nàng, cho nên ta như thế nào có thể khoét sâu thêm nó đây? Huống chi, dục vọng nam nữ chỉ có lấy yêu thương làm trụ cột mới có thể hoàn mỹ, nếu chỉ hữu dục mà vô tình thì có gì khác cầm thú? Ta có một tiểu muội muội gọi là Miêu Miêu. Nàng khờ dại đáng yêu. Ta cùng vợ ta đều thực sự rất thích nàng ấy. Tinh nhi, nàng nguyện ý làm muội muội ta không? Lạc Nhu từng cùng ta có một ước định, nàng ta nói hy vọng sau khi ta cùng thê tử ẩn có thể để một căn phòng cho nàng ta. Sau khi việc của Áo Lan xong xuôi, nàng ấy nguyện ý cùng chúng ta ẩn cư. Nếu nàng nguyện ý, ta cũng có thể để cho nàng một gian phòng. Ta sẽ không giúp Lãng Mộc đế quốc, một đám hoàng thất ngay cả thân tình đều không có không đáng để ta trợ giúp. Nhưng ta nguyện ý giúp nàng, giúp nàng thoát khỏi vực sâu đau thương. Nếu nàng nguyện ý, gọi ta một tiếng ca.

Thân thể Mộc Tinh càng thêm run rẩy kịch liệt, thấy ánh mắt ôn hòa của Niệm Băng, nàng phảng phất có thể thấy lại bản thân mình lúc nhỏ. Đủ đủ loại tình chôn dấu trong lòng ùa ra.

- Ca!

Nhảy vào trong lòng Niệm Băng lớn tiếng khóc. Cảm tình phóng thích khiến nàng cảm giác hết sức thoải mái, sự trói buộc thân thể phảng phất được cởi bỏ. Nàng có thể cảm giác được Niệm Băng thực sự quan tâm, lồng ngực hắn thật ấm áp, thật an toàn. Niệm Băng không có ngăn nàng khóc, mặc cho nước mắt trong suốt của nàng dính ướt vạt áo mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, an ủi lòng nàng.

Thật lâu sau, tiếng khóc của Mộc Tinh dần nhỏ lại. Nàng không có rời khỏi lòng Niệm Băng, áp lực trong lòng hoàn toàn được cởi bỏ. Nàng nức nở phát hiện rốt cục thế giới của mình không có hôn ám như trước kia, mà tràn đầy phấn khích. Hơn nữa trước mắt là lồng ngực ấm áp, thân thiết. Nàng thực sự không muốn rời đi. Nếu có thể, nàng muốn vĩnh viễn duy trì thời khắc này.

Niệm Băng vỗ vỗ bả vai Mộc Tinh, giúp nàng ngồi dậy rồi nói:

- Được rồi, khóc được trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều. Tinh nhi, lời ta nói ta nhất định sẽ làm. Chờ ta hoàn thành xong các việc phải làm, xác định nơi ẩn cư xong nhất định ta sẽ cho người đưa tin cho muội. Dũng cảm đối mặt với tất cả, rắc rối này muội vốn không cần phải gánh vác, trở về nghỉ ngơi đi, có một ngày muội cần trợ giúp, hãy tới Băng Nguyệt đế quốc. Chỉ cần muội nói cho quốc vương Yến Phong bọn họ, muội là muội muội của ta, hắn nhất định sẽ giúp muội. Hiện tại, muội nên cho ta biết tình huống thần nhân kia, ta sẽ có sự chuẩn bị thật tốt.

Mộc Tinh thâm tình đưa mắt nhìn Niệm Băng nói:

- Ca, cám ơn huynh. Tuy huynh không phải là thân ca ca của ta, nhưng huynh cho ta cảm giác tốt hơn nhiều so với hắn. Ta vĩnh viễn đều nhớ kỹ những lời huynh nói. Huynh biết không, từ khi ta bé tới nay ta đều không biết ta sống vì cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện