Nử hài tử đó bọn họ đều biết, đúng là kẻ lọt lưới của Bạch Nhân tộc. Nghĩ đến đám Ma Thú ở xung quanh, bọn họ lập tức hiểu ra kẻ đối phó mình là ai.
Hàn quang lóe lên trong mắt Miêu Miêu. Tiếng nện bước nặng nề của Tiểu Kết Ba mạnh dần lên, nó trực tiếp tăng tốc vọt về phía sáu gã Thần Nhân. Đôi cánh khổng lồ của nó mở ra hai bên, như hai thanh đao khổng lồ, mà chiếc Long Vĩ sau lưng đã dựng đứng lên.
Đám Thần Nhân sau khi bạo huyệt nên suy yếu hắn, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này, không ai có thể cứu bọn họ, tính mạng của bọn họ giống như đám Bạch Nhân mà bọn họ tàn sát vậy, chỉ có một kết cục mà thôi.
Chín đạo Kim quang từ đuôi của Tiểu Kết Ba bắn ra, chỉ trong nháy mắt cả chín tên Thần Nhân đều đổ máu. Bọn họ căn bản không thể nào tránh thoát được tia chớp nhanh hơn năng lượng vài phần.
Cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời bọn họ, chính là một cái thân thể màu vàng không ngừng mở rộng trên đầu mình.
Thân thể U U đang lơ lửng trên không trung đột nhiên hơi run lên. Đôi mắt nàng đã trở lại màu đen toát ra vẻ bi thương thắm thiết, huyết khí nhàn nhạt không ngừng bốc lên. Âm thanh vỡ nát liên tiếp vang lên. Bảy đơn vị Phong ấn chi bình đồng thời vỡ ra. Bảy đạo khí lưu màu đen gần như đồng thời nhập vào trong cơ thể U U. Ngay sau đó, hai tay U U chụm lại, đánh về phía không trung. Khí lưu màu đen biến thành một ký hiệu màu vàng rất lớn trên không trung, bị bám theo một chuỗi tàn ảnh. Dung nhập vào trong cánh cửa rộng lớn đỏ như máu trên bầu trời. không ai biết không gian như cái động không đáy kia là gì, nhưng chú ngữ mở phong ấn của U U rốt cuộc đã hoàn thành.
Bầu trời đỏ như máu như đang run lên. Ngay sau đó, cánh cửa màu đỏ như máu ở giữa không trung chấn động, vực sâu màu đen biến thành màu vàng. Hơi thở tà ác giờ này đã hoàn toàn biến mất, kim quang chiếu khắp người U U. Nàng nhắm hai mắt lại, theo như lời của Tà Nguyệt thì nàng bây giờ chính thức thành vật tế.
Tà Nguyệt ngơ ngác nhìn con gái mình bao phủ trong vầng Kim quang. Trong mắt hắn tràn ngập bi thương. Hắn nhìn người con duy nhất của mình, nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt, nước mắt rất thuần khiến. Hắn khóc.
Tà Nguyệt đột nhiên cảm giác mình như mất đi tất cả. Tinh thần và thể xác trở nên hoàn toàn trống rỗng. Kế hoạch của hắn đã thành công, nhưng trong lòng hắn không có sự hưng phấn và vui sướng vốn có. Mà chỉ có sự bi thương, đau khổ.
Giờ khắc này bảy vị Long Vương đã di chuyển vây quanh Tà Nguyệt. Mà Áo Tư Tạp chở Niệm Băng đến gần cột sáng cạnh U U. Tà Nguyệt cũng không có phản kháng như bảy vị Long Vương nghĩ. Mà hắn ngơ ngẩn trôi ở đó, ngẩng đầu nhìn con gái mình trên không trung. Trong mắt hắn dần trở nên rõ ràng hơn, hai tay vẫn duy trì động tác ôm Ti Na.
Hào quang màu vàng vẫn liên tục duy trì, Huyết quang trên bầu trời đã không còn ba động nữa, Mỗi một người đều đang lặng lẽ chờ đợi. Trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ của riêng mình. Bảy vị Long Vương chăm chú nhìn Tà Nguyệt. Bọn họ kinh ngạc phát hiện, trên người vị Tà Chủ lại không còn hơi thở tà ác sinh ra nữa. Tà Nguyệt nhìn U U với ánh mắt áy náy và có lỗi. Hắn không di chuyển, trong miệng lẩm bẩm nhưng không phải đang ngâm xướng, mà là như đang cầu nguyện.
Kim quang thu lại, mặt đất chấn động, trận động đất rất nhỏ xuất hiện. Giống như Huyết quang trên bầu trời không ngừng ba động, nó đang không ngừng di chuyển.
Đột nhiên, cánh cửa rất lớn trên không trung từ từ nhạt đi. Mà mặt đất bên cạnh U U lại đỏ lên. Hơi thở tà ác vốn có bị hơi thở thần thánh ở giữa hai tay thay thế, trước ngực nàng xuất hiện một quang cầu, mà xung quanh người nàng lại được bao phủ trong một vầng hào quang màu vàng. Không ai biết hiện tại phát sinh cái gì. Nhưng mọi người có thể khẳng định, phong ấn đã mở ra, Di Thất Đại Lục đang dần dần trở lại trong một quá trình mà bọn họ không thể biết.
Cột sáng mà Phong ấn chi bình sinh ra biến mất, cánh cửa đỏ như máu trên bầu trời cũng biến mất. Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, mang đến sự sống cho muôn loài. Hàn khí tản ra từ trong băng Động cũng ngừng lại. Mặc dù nhiệt độ xung quanh vẫn rất thấp, nhưng mọi người vẫn cảm giác được sự ấm áp.
- không chết, U U không chết
Thân thể Tà Nguyệt run lên vì kích động. Hắn nhìn thấy con gái mình rơi xuống được Thánh Sư ôm vào ngực. Ánh mắt hắn trở nên mông lung, từ khóe mắt của vị Chúa Tể tà ác này chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt.
Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói:
- Tà Nguyệt, nghi thức đã hoàn thành, chẳng lẽ, ngươi sẽ trở thành chủ nhân mới của Di Thất Đại Lục? Trong giọng nói của hắn cũng không có ý chế nhạo. Cùng có năng lượng Hắc Ám trong người, hắn đương nhiên biết lời hứa hẹn trong nguyền rủa sẽ thực hiện, khi trải qua nghi thức này. Nhưng, nghi thức trong tưởng tượng cũng không xuất hiện. U U mặc dù rơi vào hôn mê, nhưng mạng sống của nàng hiển nhiên vẫn còn tồn tại.
Tà Nguyệt cười khổ nói:
- không, ta không biết. Ta chỉ biết sau khi câu Chú ngữ này chấm dứt, Di Thất Đại Lục sẽ trở về. Ta vốn đã nghĩ khi lời nguyền rủa bị phá vỡ, phong ấn mở ra thì nhất định sẽ có những hiện tượng dị thường, khiến cho ta có cơ hội trở thành chủ nhân của Di Thất Đại Lục. Nhưng ngay bây giờ thì ta thấy ta đã sai. Con gái ta không có chết, ta cũng không thể trở thành chủ nhân của Di Thất Đại Lục. Truyền thuyết đó có thể là giả. Có lẽ, lời thề của Chủ nhân của Di Thất Đại Lục đúng là một câu không thật. Tuy nhiên, ta bây giờ không cảm thấy mất mát gì. Ta thực là may mắn, ít nhất con gái ta không chết. Ta biết, các ngươi rất căm thù ta, các ngươi muốn giết thì giết đi. Nhưng, là một người cha, ta cầu xin các ngươi tha cho con gái ta. Nó chưa làm một chuyện ác nào, tất cả lỗi lầm đều là do ta. Ta tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng của con gái ta
Bảy vị Long Vương hơi sững sờ một chút, đây là Chúa Tể Tà ác sao? Hắn lại có thể nói như thế, lựa chọn hy sinh? Mỗi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Tà Nguyệt. Nhưng bọn họ từ trong mắt Tà Nguyệt thấy đó là sự thật.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhìn vào mắt Tà Nguyệt, lại nhìn hai tay hắn vẫn giữ một tư thế như cũ, hiểu ra một chút, gật đầu nói:
- Bất kể như thế nào, mọi chuyện đều đã xảy ra. Chuyện trước kia ngươi làm, ta không cần biết. Chúc mừng ngươi, ngươi đã đi ra khỏi bóng đêm, mang con gái ngươi đi đi
- Đại ca
- không, không thể thả hắn đi…
Mấy vị Long Vương còn lại lớn tiếng kêu lên kinh ngạc. Lần trước Tà Nguyệt suýt chút nữa làm bọn hắn rơi vào cảnh Vạn kiếp bất phục, còn khiến Áo Tư Tạp suýt chết, bọn họ sao có thể buông tha hắn chứ.
Địch Mạn Đặc Đế cầm lấy tay chồng, nhìn hắn một cái thật sâu, nói:
- Huynh thật sự đồng ý thế sao?"
Tạp Tiệp Áo Tây Tư gật đầu kiên định nói:
- Hắn giống như ta lúc trước, đột nhiên hiểu ra, hắn đã có một sự sống mới. Chỉ có điều, hắn không may mắn như ta, hắn chỉ tỉnh ngộ khi vợ hắn chết đi. Lúc trước, Long Thần Đại nhân có thể tha thứ cho tội lỗi của ta, cho ta một cơ hội sống mới. Vậy ta vì sao lại không thể cho hắn một cơ hội như vậy? Mặc dù hắn đã hại chết rất nhiều người, nhưng khi hắn biến thành một người tốt, hắn có thể đem đến điểm tốt cho Nhân loại chúng ta. Cùng với việc giết chết hắn, thì không bằng để cho hắn sống để đền bù những tội ác mà mình đã gây ra. Tà Nguyệt, ta nghĩ ngươi hiểu ý của ta
Tà Nguyệt nhìn Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Cảm nhận Long khí khổng lồ phát ra từ người hắn, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương:
- Đúng thế, ngươi nói rất đúng. Ta tỉnh ngộ đã quá muộn. Ta theo đuổi giấc mộng của mình bao năm, nhưng lại xem nhẹ những thứ quý giá nhất của mình. Giờ phút mà Ti Na chết đi, dã tâm của ta đã tan biến hết. Không biết vì cái gì, mọi thứ trong lòng ta biến mất như mây khói. Thực ra, các ngươi giết ta, ta cảm thấy rất cao hứng, vì như thế ta có thể đi gặp Ti Na
Tạp Tiệp Áo Tây Tư than nhẹ một tiếng nói:
- không, chúng ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi thật sự cảm thấy trước đây đã sai, vậy ngươi phải sám hối. Dùng hành động của mình để sám hối. Ta hy vọng ngươi hiểu được ý của ta. Ngươi mất đi người vợ, nhưng ngươi vẫn còn Con gái. Ta nghĩ, ngươi sẽ không để cho con gái mình đi vào vết xe đổ của mình. Mang con gái của ngươi đi đi, làm chuyện mà người cha cần làm
Tà Nguyệt lắc lắc đầu nói:
- Cám ơn ngươi, cám ơn Hắc Ám Long Vương ngươi đã cho ta cơ hội một cuộc sống mới. Nhưng ta không thể mang U U theo. Ta không xứng làm cha của nó. Ta còn muốn hy sinh con gái mình để hoàn thành giấc mộng của mình. Bắt đầu từ giờ phút đó, ta đã không xứng là cha của nó. Cảm ơn các ngươi, lúc nó tỉnh lại, các ngươi hãy nói với nó. Cha của nó đã đi theo mẹ nó. Nếu muốn hận, thì hãy để cho nó hận ta. Bất cứ ở đây, ta đều cầu nguyện cho U U
Nhìn thật sâu U U đang trong lòng Thánh Sư, Tà Nguyệt đột nhiên lật tay chém một chưởng vào vai mình, chặt đứt cánh tay phải của mình xuống. Nhưng không có máu tuôn ra, sương mù màu đen đã ngăn cản máu chảy ra.
Động tác của hắn khiến bảy vị Long Vương nhảy ngược lên. Nhưng, Tà Nguyệt không phát động gì, tay trái cầm tay phải của mình đưa đến trước mặt Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Mặc dù trên trán hắn toàn mồ hôi lạnh, nhưng hắn không kêu rên một tiếng.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Tà Nguyệt bình tĩnh nhìn bọn họ, nói:
- Nếu ta còn là Tà Nguyệt trước kia, thì sợ là hôm nay các ngươi không có một ai có thể còn sống mà rời khỏi nơi này. Nhưng, ta đã không còn là Tà Chủ. Ta đưa cánh tay phải của mình giao cho ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận. Đừng cho thứ trong đó thoát ra, ta nghĩ ngươi nhất định có biện pháp xử lý nó. Ta đi, làm phiền các ngươi chiếu cố cho con gái ta. Bất kể sau này nó lựa chọn như thế nào cũng là do nó. Người yêu của nó ở bên kia, bị ta dùng Ma pháp phong ấn. Cảm ơn bảy vị đã khoan dung cho hành vi tội lỗi của ta.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư ngẩn người một lát, nhìn mấy vị Long Vương còn lại ở xung quanh. Lúc này, Phượng Nữ và Lam Thần đã hồi phục một ít đã bay đến, Phượng Nữ nói:
- Chúng ta cũng phải rời khỏi đây. Tuy nhiên, phải cải tạo lại Băng cốc một lần nữa. Nếu không, một khi Hàn lưu trong Băng Nhãn lại bộc phát ra, thì sẽ có ảnh hưởng đến toàn bộ Đại lục
Long Linh cũng đã bay đến khi Tạp Tiệp Áo Tây Tư và Tà Nguyệt nói chuyện, đang ở bên cạnh Áo Tư Tạp chăm sóc cho Niệm Băng. Băng Linh nghe thấy Phượng Nữ nói, cũng nói theo:
- Chuyện này giao cho ta đi. Mặc dù hai tên Chủ Thần vừa rồi chấn thương ta và các vị Ma Pháp sư, nhưng thực lực của chúng ta vẫn còn. Mà ở trong hoàn cảnh này, cũng chỉ có Ma Pháp sư băng hệ chúng ta mới có thể sống sót. Ta nghĩ, trong một thời gian nhất định, chúng ta có thể một lần nữa khiến Băng cốc phục hồi như cũ
Một trăm tên Ma Pháp sư Băng hệ, ở trong trời đất băng tuyết này, quả thật là có thực lực như thế. Mặc dù cũng phải tốn một thời gian không ngắn.
Hai ngày sau, Băng Nguyệt Thành, Băng Nguyệt Đế quốc.
Khi mà Niệm Băng dần dần khôi phục, hắn cảm nhận xung quanh rất ấm áp. Sự hỗn độn mơ hồ trong đầu cũng dần dần thanh tĩnh. Khi hắn mở mắt ra nhìn thì thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn. Trong phòng rất ấm, mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Trong phòng được bố trí rất trẻ trung, cạnh giường còn đặt một chiếc Hương lô, phả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Ta đang ở đây thế này? Tất cả đã kết thúc sao? Hắn không nhìn thấy kết thúc cuối cùng, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhớ được những gì đã xảy ra. Nghi ngờ, hắn nhanh chóng kiểm tra thân thể mình. Hắn giật mình phát hiện, thân thể hắn lại thay đổi một lần nữa, trong đó thay đổi nhiều nhất chính là Đại Não của hắn.
Lúc ấy, khi hai gã Chủ Thần làm mẹ mình bị thương, Đại não của Niệm Băng tràn đầy nhiệt huyết. Khi đó, hắn muốn làm chính là bảo vệ mẹ, trả thù cho mẹ. Ở tình huống như thế, nếu để mặc cho hai gã Chủ Thần tiếp tục công kích, đừng nói nghi thức mở phong ấn không thể hoàn thành. Có lẽ những người ở đó không ai có thể còn sống mà rời đi. Cho nên, Niệm Băng nói mình muốn đánh cuộc với Tang Thần Cốc Long, đánh cuộc bằng chính mạng sống của mình. Sự thật chứng minh, hắn đã thắng cuộc.
Niệm Băng đánh cuộc cái gì? Hắn đánh cuộc chính là Thiên Nhãn Huyệt – hai huyệt hợp một của mình. Lúc đó, chẳng những có Thiên Nhãn Huyệt mà còn có một cái Hoàng Cực Huyệt. Hai cái Khiết huyệt đã đạt đến Chung cực trong nháy mắt bị Thần lực của Niệm Băng phá tan. Hắn lựa chọn Bạo huyệt, đúng vậy, bạo phát ra Song huyệt mạnh nhất của hắn.
Khi đó, Niệm Băng đã không để ý đến hậu quả. Hắn biết với cảnh giới cuối cùng của Thiên Nhãn Huyệt và Hoàng Cực Huyệt, chỉ cần lúc đó mình có thể tìm được năng lượng do một cái Khiếu huyệt nào bộc phát sinh ra thì cũng có thể uy hiếp được hai gã Chủ Thần. Bởi vậy, nên hắn mới đánh cuộc. Hắn tin mình sẽ không chết. Chỉ cần sinh mệnh năng lượng tinh khiết trên ngực vẫn còn, thì trừ phi cả người vỡ nát, thì tuyệt đối sẽ không chết.
Vì vậy hắn lựa chọn bạo huyệt, đúng giây phút bạo huyệt, Niệm Băng cũng không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. không tóe máu như khi đám Thần Nhân bạo huyệt, sau khi hắn dùng toàn bộ Tinh thần lực giải khai Thiên Nhãn Huyệt thì hắn kinh ngạc phát hiện. Tinh thần lực bị hạn chế của hắn đã trở lại, hơn nữa còn có thêm một cỗ năng lượng kỳ lạ. Càng làm cho Niệm Băng vui mừng là, trong nháy mắt Hoàng Cực Huyệt bộc phát lại tách ra khỏi Thiên Nhãn Huyệt.
Điều này khiến cho lần đầu tiên hắn công kích Tang Thần Cốc Long thì có thể bộc phát ra thực lực cường đại. không riêng gì trong Thiên Nhãn Huyệt có năng lượng của Hoàng Cực Huyệt và trong Hoàng Cực Huyệt có năng lượng của Thiên Nhãn Huyệt. Mà trong nháy mắt khi năng lượng của Hoàng Cực Huyệt phát ra, Niệm Băng rõ ràng phát hiện được đạo Kim quang mà Hoàng Cực Huyệt sinh ra trong nháy mắt có thể phân tích chỗ mạnh yếu trong năng lượng công kích của Tang Thần Cốc Long, mà né mạnh đánh yếu, đánh lui Tang Thần Cốc Long.
Ngay sau đó hắn không hề do dự phát động Tinh thần lực công kích, đó là một công kích rất nguy hiểm nhưng cũng đầy hưng phấn. Tang Thần Cốc Long là cao thủ cấp 14 rất khó đối phó. Niệm Băng biết ưu thế lớn nhất của mình chỉ là Tinh thần lực. Nếu không, cho dù là cùng có Hoàng Cực Huyệt Chung cực thì cũng không có khả năng chiến thắng Tang Thần Cốc Long. Cho nên, trong nháy mắt khi Tang Thần Cốc Long giật mình, cùng với việc Kim quang xuất hiện quá nhanh, khiến cho Tang Thần Cốc Long không kịp suy nghĩ mà dùng Hoàng Cực Huyệt nghênh đón. Nhưng Tinh thần lực và Đấu khí là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, công kích Hoàng Cực Huyệt của hắn bị Tinh thần lực xuyên qua dễ dàng. Nên Tang Thần Cốc Long phải chết. Thực ra, cho dù Niệm Băng có Tinh thần lực công kích, thì Tang Thần Cốc Long cũng sẽ không bị giết dễ dàng như thế, nhưng bởi vì tình hình lúc đó tâm lý của hắn lại biến hóa, nên bị Niệm Băng một chiêu giết chết.
Tuy nhiên, Niệm Băng cũng không dễ chịu gì, Tinh thần lực công kích có hiệu quả rất tốt, nhưng nếu như Tinh thần lực của kẻ thù hơn mình thì kẻ bị nổ đầu chính là mình. Tinh thần lực của Tang Thần Cốc Long kém hơn Niệm Băng, nhưng dù sao hắn cũng là Chủ Thần tồn tại trên vạn năm. Tinh thần lực của Niệm Băng một chiêu giết chết Tang Thần Cốc Long nên cũng bị chấn động rất mạnh. Nhưng tình hình lúc đó, Niệm Băng căn bản không thể nào dừng lại. Cho nên, hắn lập tức xuất hiện trước mặt Suy Thần Hạ Vũ, lại một lần nữa phát động Tinh thần lực công kích.
Suy Thần Hạ Vũ mặc dù từ đầu đến cuối mặc dù không nói một câu gì, nhưng lực phán đoán của hắn hiển nhiên cao hơn Tang Thần Cốc Long. Khi hắn nhìn thấy Kim nhãn ở giữa Mi tâm Niệm Băng thì đã hiểu ra ngay. Quyết định rất nhanh, tự động bạo phát Hoàng Cực Huyệt ở tay trái, lộ dụng giây phút này chạy khỏi hiện trường. Thực ra Suy Thần Hạ Vũ đã quá cẩn thận. Ở tình huống lúc đó Tinh thần lực của Niệm Băng đã bị tổn thương không ít. Cho dù Suy Thần Hạ Vũ không phải đối thủ, nhưng nếu như hắn trực tiếp lựa chọn chạy trốn thì Niệm Băng cũng không có năng lực truy đuổi. Tuy nhiên, vì giữ mạng mình, Suy Thần Hạ Vũ vẫn chọn biện pháp ổn thỏa nhất, cho nên bản thân hắn bị thương nặng. Tuy nhiên, sau khi đánh lui hắn, Tinh thần lực của Niệm Băng bị liên hợp Hoàng Cực Huyệt và Tinh thần lực của bản thân công kích nên bị chấn động rất mạnh. Hơn nữa thân thể lúc trước cũng đã bị thương, nên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Niệm Băng không khỏi mỉm cười. Chỉ bằng vào mình giết chết một Chủ Thần và đuổi chạy một tên Chủ Thần khác, tình huống này có lẽ ngay cả ở Thần Di Đại chiến cũng không xảy ra. Bây giờ, Niệm Băng rõ ràng cảm giác được, Thiên Nhãn Huyệt và Hoàng Cực Huyệt của mình ở Mi Tâm đã hợp lại làm một. Nhưng khác với trước kia, chỉ cần hắn ý niệm hơi động, thực chất công kích của Tinh thần lực vẫn tồn tại, hơn nữa còn có thể theo ý niệm của hắn, phát động ra những công kích khác nhau. Vừa có thể là Tinh thần lực, vừa có thể là năng lượng của Hoàng Cực Huyệt.
Biến hóa này khiến cho thực lực của Niệm Băng tăng lên rất nhiều. Bây giờ cho dù có gặp phải Chủ Thần hắn cũng không có gì phải sợ hết. Thân thể dường như cũng đã phát sinh một ít biến hóa. Dưới làn da ẩn hiện màn hào quang màu vàng nhàn nhạt. Ma pháp lực trong cơ thể càng thêm bá đạo hơn xưa, theo ý niệm của mình trực tiếp liên lạc được với bên ngoài.
Điều làm Niệm Băng hưng phấn nhất là, bộc phát Song huyệt không tạo ra hậu quả. Dường như hai Khiếu huyệt của mình cho đến bây giờ vẫn chưa bộc phát. Hơn nữa Tây Kinh Huyệt bị ảnh hưởng của chúng nó làm cho năng lực tăng lên một chút, phát triển đến cảnh giới cuối cùng. Xem ra, lần này mình là Nhân Họa Đắc Phúc.
Vui sướng một lát, Niệm Băng nhanh chóng tỉnh táo lại, điều hắn nghĩ đến đầu tiên là kết cục cuối cùng của việc mở Phong ấn. Trong mắt hiện lên vẻ suy tư, thân hình lóe lên, ngồi lên trên giường. Toàn thân thấy rất nhẹ nhàng, Đại não vẫn còn chút cảm giác mê muội. Đứng lên hoạt động động đơn giản một chút trong phòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, nằm không biết đã bao lâu, huyết khí không thể tránh khỏi việc không thông suốt. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Năng lượng trong Thiên Nhãn Huyệt của Niệm Băng hơi động một chút, Tinh thần lực biến thành ánh mắt của hắn. Thấy Phượng Nữ và Lam Thần đang đi về phía phòng mình, hắn lập tức trở lại giường, nằm vào trong chăn.
Cánh cửa mở ra, Phượng Nữ và Lam Thần đều cầm một cái khay tiến vào, vẻ mặt hơi nặng nề. Đặt khay xuống, Phượng Nữ cẩn thận đắp lại chăn, khẽ thở dài:
- Huynh đúng là Oan gia, hôn mê một lần đã là mười mấy ngày, còn không mau tỉnh lại đi?
Lam Thần mỉm cười nói:
- Chị, đừng gấp, Tạp Tiệp Áo Tây Tư tiền bối không phải nói thân thể Niệm Băng bình thường sao, không bị chút thương tích nào sao? Huynh ấy nhất định sẽ tỉnh lại
Phượng Nữ nói:
- Ngươi đó, lại còn nói ta, chẳng lẽ ta còn không nhìn thấy lo lắng trong lòng ngươi sao? Niệm Băng và cô nương U U kia giống hệt nhau. Trở lại Băng Nguyệt thành mười mấy ngày, mà cả hai người bọn họ vẫn chưa có ai tỉnh lại được. Ai, bây giờ Di Thất Đại Lục có lẽ đã một lần nữa trở lại thế giới này. Không biết tình huống bên đó như thế nào rồi. bây giờ Niệm Băng còn chưa tỉnh lại, chúng ta sao có thể đi được chứ?
Lam Thần than nhẹ một tiếng, nói:
- Chờ một chút đi. Vết thương của mẹ sắp khỏi rồi. Linh nhi có lẽ cũng đã chữa trị Băng cốc gần xong. Nếu Niệm Băng còn chưa thể tỉnh lại, chúng ta cũng chỉ có thể đi trước sang Di Thất Đại Lục thôi. May là Niệm Băng lúc trước đã có chuẩn bị. Để hai nước Băng Nguyệt và Áo Lan phát trọng binh bảo vệ Thiên Đãng Sơn mạch, chúng ta còn có thể an tâm một chút
Phượng Nữ cẩn thận cởi quần áo cho Niệm Băng, lấy một chiếc khăn mặt ấm áp trong khăn, lau rửa trong ngực Niệm Băng:
- Muội muội, ngươi cho huynh ấy ăn cái gì đi
Lam Thần dạ một tiếng, lấy một chén canh trong khay của mình ra, hai má đầy đặn hiện lên vẻ đỏ ửng, ngượng ngùng. Nàng uống vào một ngụm, sau đó tiến đến bên miệng Niệm Băng, cẩn thận đẩy vào. Một mùi hương thơm nhẹ dịu cùng với mùi thơm của thức ăn truyền vào trong miệng Niệm Băng. Dưới tác dụng của Tiên thiên khí, thức ăn bị đẩy vào trong bụng Niệm Băng. Ngon, mùi vị rất ngon, đây là canh gà hầm sâm, thật sự là quá bổ. Tuy nhiên, đôi môi mềm mại, mát rượi của Thần Thần còn ngon hơn nhiều.
Sau trận đại chiến, nhấm nháp thức ăn mà người vợ thân yêu dùng miệng đưa vào, khiến Niệm Băng ấm áp trong lòng. Vô ý thức hôn lại đôi môi như cánh hoa đào của Lam Thần, không nỡ rời đi. Lam Thần cảm nhận được Niệm Băng hôn trả lại mình. Thân thể mềm mại đầu tiên là trân cứng lại, rồi lập tức ôm cổ Niệm Băng nhiệt tình đáp lại, chồng tỉnh lại làm nàng vô cùng sung sướng:
- Niệm Băng, huynh tỉnh lại rồi sao?
Phượng Nữ cảm giác được biến hóa từ thân thể Niệm Băng. Niệm Băng lúc này mới tỉnh ngộ, buông Lam Thần ra, để cho nàng rời khỏi người mình. Nhìn hai chị em như hoa như ngọc trước mặt, trên mặt xuất hiện nụ cười thỏa mãn.
Mặt Lam Thần đỏ ửng lên, nhìn Niệm Băng hỏi nhỏ:
- Huynh thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không được thoải mái không?
Niệm Băng ngồi dậy, một tay một người, ôm hai chị em vào lòng ngực, nói:
- Không có. Mới vừa được ăn linh dược của nàng, làm sao có cảm giác không thoải mái chứ
Tựa trong bờ ngực ấm áp của Niệm Băng, trái tim Phượng Nữ và Lam Thần hoàn toàn mở ra, các nàng không lên tiếng. Một lát sau, Phượng Nữ như là nhớ đến cái gì, đột nhiên giãy ra khỏi lòng ngực Niệm Băng, tức giận nói:
- Nói, muốn chúng ta trừng phạt huynh như thế nào?
Niệm Băng ngẩn người, cười cười nói:
- Phượng Nữ, nàng vẫn còn nhớ sao. Nàng xem, ta vừa mới tỉnh lại, người vẫn còn rất yếu, trừng phạt có thể bỏ qua được không
- Không thể bỏ qua. Huynh dám bỏ chúng ta đi một mình, còn muốn không trừng phạt sao?
Lam Thần cũng giãy ra khỏi ngực Niệm Băng, vẻ mặt đầy tức giận nhìn hắn.
Niệm Băng cười khổ nói:
Thực ra ta cũng không phải cố ý. Chủ yếu là do thời gian không kịp
Phượng Nữ hừ một tiếng nói:
- Đừng có giả bộ trước mặt chúng ta? Trong lòng huynh nghĩ giì ta không biết sao? Niệm Băng, ta biết huynh sợ chúng ta gặp nguy hiểm. Nhưng huynh có nghĩ đến nếu huynh có chuyện gì, chúng ta sẽ ra sao?
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Phượng Nữ, Niệm Băng cảm thấy áy náy trong lòng:
- Rất xin lỗi, là ta sai. Ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau
Lam Thần nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Niệm Băng, không khỏi phì cười, nói:
- Huynh còn muốn lần sau, xem ra chúng ta phải trừng phạt nặng một ít mới được
- Không được đâu!
Phượng Nữ cười dài nói:
- Tốt lắm, chúng ta cũng không trừng phạt nặng lắm đâu. Dù sao, huynh vẫn còn đang suy yếu mà
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ suy yếu :
- Huynh đã suy yếu như thế, vậy trong thời gian nhất định này sẽ không được thân mật với hai chúng ta, tránh việc thương thế di chuyển, trừng phạt này là rất nhẹ rồi đó
Niệm Băng ngơ ngác nói:
- Thời gian nhất định là bao lâu? Thực ra, người ta tuy vẫn còn yếu, nhưng thân mật không có vấn đề gì. Chẳng lẽ các nàng không biết, thân mật tiếp xúc là có thể khiến máu tuần hoàn tốt hơn, có lợi cho thương thế sao?
Phượng Nữ hừ nhẹ một tiếng nói:
- Huynh đã suy yếu thì phải chịu khó tĩnh dưỡng đi. Còn thời gian nhất định là bao lâu còn phải xem biểu hiện của huynh. Nếu biểu hiện tốt, không biết chừng một năm ta sẽ giải cấm cho huynh
- Cái gì?
Niệm Băng thất thanh hô lên:
- Biểu hiện tốt còn mất một năm, vậy không bằng nàng giết ta đi. Nhìn thấy trân phẩm trước mặt mà không được ăn, cảm giác này ta không thể chịu được
Mặt Phượng Nữ và Lam Thần đều đỏ lên, Lam Thần nói:
- Được rồi, nhìn biểu hiện của huynh rồi nói sau
Niệm Băng thấy Lam Thần nói vậy thì biết các nàng đang đùa mình mà thôi, cầm bàn tay nhỏ bé của hai nàng, mỉm cười nói:
- Các nàng sao biết ta ở đây, ta cũng không nói cho các nàng mình muốn đi đâu mà?
Phượng Nữ mỉm cười nói:
- Cả đời này huynh trốn không thoát khỏi bàn tay chúng ta đâu. Huynh không nói cho chúng ta biết, chẳng lẽ chúng ta không biết hỏi sao? Ngày đó sau khi các huynh rời đi, ta và Linh nhi đã cảm thấy có chút không ổn. Các huynh sau khi đi khỏi, ta liền cùng Linh Nhi đi đến Băng Thần Tháp, nói chuyện với Cha và Mẹ. Chúng ta liền đoán được huynh muốn gì. Mặc dù chúng ta không biết huynh đi đâu, nhưng đoán rằng huynh khẳng định muốn đi xem nghi thức mở Phong ấn. Cho nên địa điểm đó, huynh biết, bảy vị Long Vương tiền bối biết. Chúng ta tìm được bọn họ, liền tìm được huynh
Niệm Băng hiểu ra, lúc này mới biết bảy vị Long Vương bán đứng mình. Trong lòng vừa động, nói:
- Nói như vậy, các nàng đi cùng với bảy vị Long Vương đến Băng cốc sao? Nhưng mà, mục đích của bọn họ hoàn toàn khác chúng ta, chẳng lẽ bọn họ không ngăn cản các nàng sao?
Lam Thần cười rộ lên, nói:
- Đồ ngốc, nếu thật sự bảy vị Long Vương tiền bối muốn ngăn cản, ngươi cho rằng Phong ấn có thể thuận lợi mở ra sao?
Niệm Băng nhất thời hiểu được chút ít. Đúng lúc này một giọng nói hùng hậu từ bên ngoài truyền đến:
- Chuyện này để cho ta và ngươi nói, ngươi sẽ rõ ngay
Cánh cửa mở ra, Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư cười cười đi vào. Nhìn thấy Niệm Băng đã tỉnh táo lại, hắn hưng phấn không kém gì Phượng Nữ và Lam Thần. Phượng Nữ vội vàng đứng dậy, mời Hỏa Long Vương ngồi xuống.
Hỏa Long Vương nhìn thấy Niệm Băng, từ từ nói:
- Thực ra, trước khi nghi thức diễn ra một tháng, đám Thần Nhân đã đến tìm chúng ta. Từ mặt ngoài mà nói, chúng ta dù sao cũng thuộc về Thần Chi đại lục. Huống hồ khi đó còn có hai vị Chủ Thần cùng đến. Nên yêu cầu của bọn họ, chúng ta không thể từ chối việc đến ngăn cản nghi thức mở phong ấn. Tuy nhiên…
Nói đến đây trên mặt Hỏa Long Vương xuất hiện nụ cười thần bí.
Hàn quang lóe lên trong mắt Miêu Miêu. Tiếng nện bước nặng nề của Tiểu Kết Ba mạnh dần lên, nó trực tiếp tăng tốc vọt về phía sáu gã Thần Nhân. Đôi cánh khổng lồ của nó mở ra hai bên, như hai thanh đao khổng lồ, mà chiếc Long Vĩ sau lưng đã dựng đứng lên.
Đám Thần Nhân sau khi bạo huyệt nên suy yếu hắn, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này, không ai có thể cứu bọn họ, tính mạng của bọn họ giống như đám Bạch Nhân mà bọn họ tàn sát vậy, chỉ có một kết cục mà thôi.
Chín đạo Kim quang từ đuôi của Tiểu Kết Ba bắn ra, chỉ trong nháy mắt cả chín tên Thần Nhân đều đổ máu. Bọn họ căn bản không thể nào tránh thoát được tia chớp nhanh hơn năng lượng vài phần.
Cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời bọn họ, chính là một cái thân thể màu vàng không ngừng mở rộng trên đầu mình.
Thân thể U U đang lơ lửng trên không trung đột nhiên hơi run lên. Đôi mắt nàng đã trở lại màu đen toát ra vẻ bi thương thắm thiết, huyết khí nhàn nhạt không ngừng bốc lên. Âm thanh vỡ nát liên tiếp vang lên. Bảy đơn vị Phong ấn chi bình đồng thời vỡ ra. Bảy đạo khí lưu màu đen gần như đồng thời nhập vào trong cơ thể U U. Ngay sau đó, hai tay U U chụm lại, đánh về phía không trung. Khí lưu màu đen biến thành một ký hiệu màu vàng rất lớn trên không trung, bị bám theo một chuỗi tàn ảnh. Dung nhập vào trong cánh cửa rộng lớn đỏ như máu trên bầu trời. không ai biết không gian như cái động không đáy kia là gì, nhưng chú ngữ mở phong ấn của U U rốt cuộc đã hoàn thành.
Bầu trời đỏ như máu như đang run lên. Ngay sau đó, cánh cửa màu đỏ như máu ở giữa không trung chấn động, vực sâu màu đen biến thành màu vàng. Hơi thở tà ác giờ này đã hoàn toàn biến mất, kim quang chiếu khắp người U U. Nàng nhắm hai mắt lại, theo như lời của Tà Nguyệt thì nàng bây giờ chính thức thành vật tế.
Tà Nguyệt ngơ ngác nhìn con gái mình bao phủ trong vầng Kim quang. Trong mắt hắn tràn ngập bi thương. Hắn nhìn người con duy nhất của mình, nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt, nước mắt rất thuần khiến. Hắn khóc.
Tà Nguyệt đột nhiên cảm giác mình như mất đi tất cả. Tinh thần và thể xác trở nên hoàn toàn trống rỗng. Kế hoạch của hắn đã thành công, nhưng trong lòng hắn không có sự hưng phấn và vui sướng vốn có. Mà chỉ có sự bi thương, đau khổ.
Giờ khắc này bảy vị Long Vương đã di chuyển vây quanh Tà Nguyệt. Mà Áo Tư Tạp chở Niệm Băng đến gần cột sáng cạnh U U. Tà Nguyệt cũng không có phản kháng như bảy vị Long Vương nghĩ. Mà hắn ngơ ngẩn trôi ở đó, ngẩng đầu nhìn con gái mình trên không trung. Trong mắt hắn dần trở nên rõ ràng hơn, hai tay vẫn duy trì động tác ôm Ti Na.
Hào quang màu vàng vẫn liên tục duy trì, Huyết quang trên bầu trời đã không còn ba động nữa, Mỗi một người đều đang lặng lẽ chờ đợi. Trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ của riêng mình. Bảy vị Long Vương chăm chú nhìn Tà Nguyệt. Bọn họ kinh ngạc phát hiện, trên người vị Tà Chủ lại không còn hơi thở tà ác sinh ra nữa. Tà Nguyệt nhìn U U với ánh mắt áy náy và có lỗi. Hắn không di chuyển, trong miệng lẩm bẩm nhưng không phải đang ngâm xướng, mà là như đang cầu nguyện.
Kim quang thu lại, mặt đất chấn động, trận động đất rất nhỏ xuất hiện. Giống như Huyết quang trên bầu trời không ngừng ba động, nó đang không ngừng di chuyển.
Đột nhiên, cánh cửa rất lớn trên không trung từ từ nhạt đi. Mà mặt đất bên cạnh U U lại đỏ lên. Hơi thở tà ác vốn có bị hơi thở thần thánh ở giữa hai tay thay thế, trước ngực nàng xuất hiện một quang cầu, mà xung quanh người nàng lại được bao phủ trong một vầng hào quang màu vàng. Không ai biết hiện tại phát sinh cái gì. Nhưng mọi người có thể khẳng định, phong ấn đã mở ra, Di Thất Đại Lục đang dần dần trở lại trong một quá trình mà bọn họ không thể biết.
Cột sáng mà Phong ấn chi bình sinh ra biến mất, cánh cửa đỏ như máu trên bầu trời cũng biến mất. Ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, mang đến sự sống cho muôn loài. Hàn khí tản ra từ trong băng Động cũng ngừng lại. Mặc dù nhiệt độ xung quanh vẫn rất thấp, nhưng mọi người vẫn cảm giác được sự ấm áp.
- không chết, U U không chết
Thân thể Tà Nguyệt run lên vì kích động. Hắn nhìn thấy con gái mình rơi xuống được Thánh Sư ôm vào ngực. Ánh mắt hắn trở nên mông lung, từ khóe mắt của vị Chúa Tể tà ác này chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt.
Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói:
- Tà Nguyệt, nghi thức đã hoàn thành, chẳng lẽ, ngươi sẽ trở thành chủ nhân mới của Di Thất Đại Lục? Trong giọng nói của hắn cũng không có ý chế nhạo. Cùng có năng lượng Hắc Ám trong người, hắn đương nhiên biết lời hứa hẹn trong nguyền rủa sẽ thực hiện, khi trải qua nghi thức này. Nhưng, nghi thức trong tưởng tượng cũng không xuất hiện. U U mặc dù rơi vào hôn mê, nhưng mạng sống của nàng hiển nhiên vẫn còn tồn tại.
Tà Nguyệt cười khổ nói:
- không, ta không biết. Ta chỉ biết sau khi câu Chú ngữ này chấm dứt, Di Thất Đại Lục sẽ trở về. Ta vốn đã nghĩ khi lời nguyền rủa bị phá vỡ, phong ấn mở ra thì nhất định sẽ có những hiện tượng dị thường, khiến cho ta có cơ hội trở thành chủ nhân của Di Thất Đại Lục. Nhưng ngay bây giờ thì ta thấy ta đã sai. Con gái ta không có chết, ta cũng không thể trở thành chủ nhân của Di Thất Đại Lục. Truyền thuyết đó có thể là giả. Có lẽ, lời thề của Chủ nhân của Di Thất Đại Lục đúng là một câu không thật. Tuy nhiên, ta bây giờ không cảm thấy mất mát gì. Ta thực là may mắn, ít nhất con gái ta không chết. Ta biết, các ngươi rất căm thù ta, các ngươi muốn giết thì giết đi. Nhưng, là một người cha, ta cầu xin các ngươi tha cho con gái ta. Nó chưa làm một chuyện ác nào, tất cả lỗi lầm đều là do ta. Ta tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng của con gái ta
Bảy vị Long Vương hơi sững sờ một chút, đây là Chúa Tể Tà ác sao? Hắn lại có thể nói như thế, lựa chọn hy sinh? Mỗi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Tà Nguyệt. Nhưng bọn họ từ trong mắt Tà Nguyệt thấy đó là sự thật.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhìn vào mắt Tà Nguyệt, lại nhìn hai tay hắn vẫn giữ một tư thế như cũ, hiểu ra một chút, gật đầu nói:
- Bất kể như thế nào, mọi chuyện đều đã xảy ra. Chuyện trước kia ngươi làm, ta không cần biết. Chúc mừng ngươi, ngươi đã đi ra khỏi bóng đêm, mang con gái ngươi đi đi
- Đại ca
- không, không thể thả hắn đi…
Mấy vị Long Vương còn lại lớn tiếng kêu lên kinh ngạc. Lần trước Tà Nguyệt suýt chút nữa làm bọn hắn rơi vào cảnh Vạn kiếp bất phục, còn khiến Áo Tư Tạp suýt chết, bọn họ sao có thể buông tha hắn chứ.
Địch Mạn Đặc Đế cầm lấy tay chồng, nhìn hắn một cái thật sâu, nói:
- Huynh thật sự đồng ý thế sao?"
Tạp Tiệp Áo Tây Tư gật đầu kiên định nói:
- Hắn giống như ta lúc trước, đột nhiên hiểu ra, hắn đã có một sự sống mới. Chỉ có điều, hắn không may mắn như ta, hắn chỉ tỉnh ngộ khi vợ hắn chết đi. Lúc trước, Long Thần Đại nhân có thể tha thứ cho tội lỗi của ta, cho ta một cơ hội sống mới. Vậy ta vì sao lại không thể cho hắn một cơ hội như vậy? Mặc dù hắn đã hại chết rất nhiều người, nhưng khi hắn biến thành một người tốt, hắn có thể đem đến điểm tốt cho Nhân loại chúng ta. Cùng với việc giết chết hắn, thì không bằng để cho hắn sống để đền bù những tội ác mà mình đã gây ra. Tà Nguyệt, ta nghĩ ngươi hiểu ý của ta
Tà Nguyệt nhìn Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Cảm nhận Long khí khổng lồ phát ra từ người hắn, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương:
- Đúng thế, ngươi nói rất đúng. Ta tỉnh ngộ đã quá muộn. Ta theo đuổi giấc mộng của mình bao năm, nhưng lại xem nhẹ những thứ quý giá nhất của mình. Giờ phút mà Ti Na chết đi, dã tâm của ta đã tan biến hết. Không biết vì cái gì, mọi thứ trong lòng ta biến mất như mây khói. Thực ra, các ngươi giết ta, ta cảm thấy rất cao hứng, vì như thế ta có thể đi gặp Ti Na
Tạp Tiệp Áo Tây Tư than nhẹ một tiếng nói:
- không, chúng ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi thật sự cảm thấy trước đây đã sai, vậy ngươi phải sám hối. Dùng hành động của mình để sám hối. Ta hy vọng ngươi hiểu được ý của ta. Ngươi mất đi người vợ, nhưng ngươi vẫn còn Con gái. Ta nghĩ, ngươi sẽ không để cho con gái mình đi vào vết xe đổ của mình. Mang con gái của ngươi đi đi, làm chuyện mà người cha cần làm
Tà Nguyệt lắc lắc đầu nói:
- Cám ơn ngươi, cám ơn Hắc Ám Long Vương ngươi đã cho ta cơ hội một cuộc sống mới. Nhưng ta không thể mang U U theo. Ta không xứng làm cha của nó. Ta còn muốn hy sinh con gái mình để hoàn thành giấc mộng của mình. Bắt đầu từ giờ phút đó, ta đã không xứng là cha của nó. Cảm ơn các ngươi, lúc nó tỉnh lại, các ngươi hãy nói với nó. Cha của nó đã đi theo mẹ nó. Nếu muốn hận, thì hãy để cho nó hận ta. Bất cứ ở đây, ta đều cầu nguyện cho U U
Nhìn thật sâu U U đang trong lòng Thánh Sư, Tà Nguyệt đột nhiên lật tay chém một chưởng vào vai mình, chặt đứt cánh tay phải của mình xuống. Nhưng không có máu tuôn ra, sương mù màu đen đã ngăn cản máu chảy ra.
Động tác của hắn khiến bảy vị Long Vương nhảy ngược lên. Nhưng, Tà Nguyệt không phát động gì, tay trái cầm tay phải của mình đưa đến trước mặt Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Mặc dù trên trán hắn toàn mồ hôi lạnh, nhưng hắn không kêu rên một tiếng.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Tà Nguyệt bình tĩnh nhìn bọn họ, nói:
- Nếu ta còn là Tà Nguyệt trước kia, thì sợ là hôm nay các ngươi không có một ai có thể còn sống mà rời khỏi nơi này. Nhưng, ta đã không còn là Tà Chủ. Ta đưa cánh tay phải của mình giao cho ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận. Đừng cho thứ trong đó thoát ra, ta nghĩ ngươi nhất định có biện pháp xử lý nó. Ta đi, làm phiền các ngươi chiếu cố cho con gái ta. Bất kể sau này nó lựa chọn như thế nào cũng là do nó. Người yêu của nó ở bên kia, bị ta dùng Ma pháp phong ấn. Cảm ơn bảy vị đã khoan dung cho hành vi tội lỗi của ta.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư ngẩn người một lát, nhìn mấy vị Long Vương còn lại ở xung quanh. Lúc này, Phượng Nữ và Lam Thần đã hồi phục một ít đã bay đến, Phượng Nữ nói:
- Chúng ta cũng phải rời khỏi đây. Tuy nhiên, phải cải tạo lại Băng cốc một lần nữa. Nếu không, một khi Hàn lưu trong Băng Nhãn lại bộc phát ra, thì sẽ có ảnh hưởng đến toàn bộ Đại lục
Long Linh cũng đã bay đến khi Tạp Tiệp Áo Tây Tư và Tà Nguyệt nói chuyện, đang ở bên cạnh Áo Tư Tạp chăm sóc cho Niệm Băng. Băng Linh nghe thấy Phượng Nữ nói, cũng nói theo:
- Chuyện này giao cho ta đi. Mặc dù hai tên Chủ Thần vừa rồi chấn thương ta và các vị Ma Pháp sư, nhưng thực lực của chúng ta vẫn còn. Mà ở trong hoàn cảnh này, cũng chỉ có Ma Pháp sư băng hệ chúng ta mới có thể sống sót. Ta nghĩ, trong một thời gian nhất định, chúng ta có thể một lần nữa khiến Băng cốc phục hồi như cũ
Một trăm tên Ma Pháp sư Băng hệ, ở trong trời đất băng tuyết này, quả thật là có thực lực như thế. Mặc dù cũng phải tốn một thời gian không ngắn.
Hai ngày sau, Băng Nguyệt Thành, Băng Nguyệt Đế quốc.
Khi mà Niệm Băng dần dần khôi phục, hắn cảm nhận xung quanh rất ấm áp. Sự hỗn độn mơ hồ trong đầu cũng dần dần thanh tĩnh. Khi hắn mở mắt ra nhìn thì thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn. Trong phòng rất ấm, mình đang nằm trên một chiếc giường lớn. Trong phòng được bố trí rất trẻ trung, cạnh giường còn đặt một chiếc Hương lô, phả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Ta đang ở đây thế này? Tất cả đã kết thúc sao? Hắn không nhìn thấy kết thúc cuối cùng, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhớ được những gì đã xảy ra. Nghi ngờ, hắn nhanh chóng kiểm tra thân thể mình. Hắn giật mình phát hiện, thân thể hắn lại thay đổi một lần nữa, trong đó thay đổi nhiều nhất chính là Đại Não của hắn.
Lúc ấy, khi hai gã Chủ Thần làm mẹ mình bị thương, Đại não của Niệm Băng tràn đầy nhiệt huyết. Khi đó, hắn muốn làm chính là bảo vệ mẹ, trả thù cho mẹ. Ở tình huống như thế, nếu để mặc cho hai gã Chủ Thần tiếp tục công kích, đừng nói nghi thức mở phong ấn không thể hoàn thành. Có lẽ những người ở đó không ai có thể còn sống mà rời đi. Cho nên, Niệm Băng nói mình muốn đánh cuộc với Tang Thần Cốc Long, đánh cuộc bằng chính mạng sống của mình. Sự thật chứng minh, hắn đã thắng cuộc.
Niệm Băng đánh cuộc cái gì? Hắn đánh cuộc chính là Thiên Nhãn Huyệt – hai huyệt hợp một của mình. Lúc đó, chẳng những có Thiên Nhãn Huyệt mà còn có một cái Hoàng Cực Huyệt. Hai cái Khiết huyệt đã đạt đến Chung cực trong nháy mắt bị Thần lực của Niệm Băng phá tan. Hắn lựa chọn Bạo huyệt, đúng vậy, bạo phát ra Song huyệt mạnh nhất của hắn.
Khi đó, Niệm Băng đã không để ý đến hậu quả. Hắn biết với cảnh giới cuối cùng của Thiên Nhãn Huyệt và Hoàng Cực Huyệt, chỉ cần lúc đó mình có thể tìm được năng lượng do một cái Khiếu huyệt nào bộc phát sinh ra thì cũng có thể uy hiếp được hai gã Chủ Thần. Bởi vậy, nên hắn mới đánh cuộc. Hắn tin mình sẽ không chết. Chỉ cần sinh mệnh năng lượng tinh khiết trên ngực vẫn còn, thì trừ phi cả người vỡ nát, thì tuyệt đối sẽ không chết.
Vì vậy hắn lựa chọn bạo huyệt, đúng giây phút bạo huyệt, Niệm Băng cũng không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. không tóe máu như khi đám Thần Nhân bạo huyệt, sau khi hắn dùng toàn bộ Tinh thần lực giải khai Thiên Nhãn Huyệt thì hắn kinh ngạc phát hiện. Tinh thần lực bị hạn chế của hắn đã trở lại, hơn nữa còn có thêm một cỗ năng lượng kỳ lạ. Càng làm cho Niệm Băng vui mừng là, trong nháy mắt Hoàng Cực Huyệt bộc phát lại tách ra khỏi Thiên Nhãn Huyệt.
Điều này khiến cho lần đầu tiên hắn công kích Tang Thần Cốc Long thì có thể bộc phát ra thực lực cường đại. không riêng gì trong Thiên Nhãn Huyệt có năng lượng của Hoàng Cực Huyệt và trong Hoàng Cực Huyệt có năng lượng của Thiên Nhãn Huyệt. Mà trong nháy mắt khi năng lượng của Hoàng Cực Huyệt phát ra, Niệm Băng rõ ràng phát hiện được đạo Kim quang mà Hoàng Cực Huyệt sinh ra trong nháy mắt có thể phân tích chỗ mạnh yếu trong năng lượng công kích của Tang Thần Cốc Long, mà né mạnh đánh yếu, đánh lui Tang Thần Cốc Long.
Ngay sau đó hắn không hề do dự phát động Tinh thần lực công kích, đó là một công kích rất nguy hiểm nhưng cũng đầy hưng phấn. Tang Thần Cốc Long là cao thủ cấp 14 rất khó đối phó. Niệm Băng biết ưu thế lớn nhất của mình chỉ là Tinh thần lực. Nếu không, cho dù là cùng có Hoàng Cực Huyệt Chung cực thì cũng không có khả năng chiến thắng Tang Thần Cốc Long. Cho nên, trong nháy mắt khi Tang Thần Cốc Long giật mình, cùng với việc Kim quang xuất hiện quá nhanh, khiến cho Tang Thần Cốc Long không kịp suy nghĩ mà dùng Hoàng Cực Huyệt nghênh đón. Nhưng Tinh thần lực và Đấu khí là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, công kích Hoàng Cực Huyệt của hắn bị Tinh thần lực xuyên qua dễ dàng. Nên Tang Thần Cốc Long phải chết. Thực ra, cho dù Niệm Băng có Tinh thần lực công kích, thì Tang Thần Cốc Long cũng sẽ không bị giết dễ dàng như thế, nhưng bởi vì tình hình lúc đó tâm lý của hắn lại biến hóa, nên bị Niệm Băng một chiêu giết chết.
Tuy nhiên, Niệm Băng cũng không dễ chịu gì, Tinh thần lực công kích có hiệu quả rất tốt, nhưng nếu như Tinh thần lực của kẻ thù hơn mình thì kẻ bị nổ đầu chính là mình. Tinh thần lực của Tang Thần Cốc Long kém hơn Niệm Băng, nhưng dù sao hắn cũng là Chủ Thần tồn tại trên vạn năm. Tinh thần lực của Niệm Băng một chiêu giết chết Tang Thần Cốc Long nên cũng bị chấn động rất mạnh. Nhưng tình hình lúc đó, Niệm Băng căn bản không thể nào dừng lại. Cho nên, hắn lập tức xuất hiện trước mặt Suy Thần Hạ Vũ, lại một lần nữa phát động Tinh thần lực công kích.
Suy Thần Hạ Vũ mặc dù từ đầu đến cuối mặc dù không nói một câu gì, nhưng lực phán đoán của hắn hiển nhiên cao hơn Tang Thần Cốc Long. Khi hắn nhìn thấy Kim nhãn ở giữa Mi tâm Niệm Băng thì đã hiểu ra ngay. Quyết định rất nhanh, tự động bạo phát Hoàng Cực Huyệt ở tay trái, lộ dụng giây phút này chạy khỏi hiện trường. Thực ra Suy Thần Hạ Vũ đã quá cẩn thận. Ở tình huống lúc đó Tinh thần lực của Niệm Băng đã bị tổn thương không ít. Cho dù Suy Thần Hạ Vũ không phải đối thủ, nhưng nếu như hắn trực tiếp lựa chọn chạy trốn thì Niệm Băng cũng không có năng lực truy đuổi. Tuy nhiên, vì giữ mạng mình, Suy Thần Hạ Vũ vẫn chọn biện pháp ổn thỏa nhất, cho nên bản thân hắn bị thương nặng. Tuy nhiên, sau khi đánh lui hắn, Tinh thần lực của Niệm Băng bị liên hợp Hoàng Cực Huyệt và Tinh thần lực của bản thân công kích nên bị chấn động rất mạnh. Hơn nữa thân thể lúc trước cũng đã bị thương, nên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Niệm Băng không khỏi mỉm cười. Chỉ bằng vào mình giết chết một Chủ Thần và đuổi chạy một tên Chủ Thần khác, tình huống này có lẽ ngay cả ở Thần Di Đại chiến cũng không xảy ra. Bây giờ, Niệm Băng rõ ràng cảm giác được, Thiên Nhãn Huyệt và Hoàng Cực Huyệt của mình ở Mi Tâm đã hợp lại làm một. Nhưng khác với trước kia, chỉ cần hắn ý niệm hơi động, thực chất công kích của Tinh thần lực vẫn tồn tại, hơn nữa còn có thể theo ý niệm của hắn, phát động ra những công kích khác nhau. Vừa có thể là Tinh thần lực, vừa có thể là năng lượng của Hoàng Cực Huyệt.
Biến hóa này khiến cho thực lực của Niệm Băng tăng lên rất nhiều. Bây giờ cho dù có gặp phải Chủ Thần hắn cũng không có gì phải sợ hết. Thân thể dường như cũng đã phát sinh một ít biến hóa. Dưới làn da ẩn hiện màn hào quang màu vàng nhàn nhạt. Ma pháp lực trong cơ thể càng thêm bá đạo hơn xưa, theo ý niệm của mình trực tiếp liên lạc được với bên ngoài.
Điều làm Niệm Băng hưng phấn nhất là, bộc phát Song huyệt không tạo ra hậu quả. Dường như hai Khiếu huyệt của mình cho đến bây giờ vẫn chưa bộc phát. Hơn nữa Tây Kinh Huyệt bị ảnh hưởng của chúng nó làm cho năng lực tăng lên một chút, phát triển đến cảnh giới cuối cùng. Xem ra, lần này mình là Nhân Họa Đắc Phúc.
Vui sướng một lát, Niệm Băng nhanh chóng tỉnh táo lại, điều hắn nghĩ đến đầu tiên là kết cục cuối cùng của việc mở Phong ấn. Trong mắt hiện lên vẻ suy tư, thân hình lóe lên, ngồi lên trên giường. Toàn thân thấy rất nhẹ nhàng, Đại não vẫn còn chút cảm giác mê muội. Đứng lên hoạt động động đơn giản một chút trong phòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này, nằm không biết đã bao lâu, huyết khí không thể tránh khỏi việc không thông suốt. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Năng lượng trong Thiên Nhãn Huyệt của Niệm Băng hơi động một chút, Tinh thần lực biến thành ánh mắt của hắn. Thấy Phượng Nữ và Lam Thần đang đi về phía phòng mình, hắn lập tức trở lại giường, nằm vào trong chăn.
Cánh cửa mở ra, Phượng Nữ và Lam Thần đều cầm một cái khay tiến vào, vẻ mặt hơi nặng nề. Đặt khay xuống, Phượng Nữ cẩn thận đắp lại chăn, khẽ thở dài:
- Huynh đúng là Oan gia, hôn mê một lần đã là mười mấy ngày, còn không mau tỉnh lại đi?
Lam Thần mỉm cười nói:
- Chị, đừng gấp, Tạp Tiệp Áo Tây Tư tiền bối không phải nói thân thể Niệm Băng bình thường sao, không bị chút thương tích nào sao? Huynh ấy nhất định sẽ tỉnh lại
Phượng Nữ nói:
- Ngươi đó, lại còn nói ta, chẳng lẽ ta còn không nhìn thấy lo lắng trong lòng ngươi sao? Niệm Băng và cô nương U U kia giống hệt nhau. Trở lại Băng Nguyệt thành mười mấy ngày, mà cả hai người bọn họ vẫn chưa có ai tỉnh lại được. Ai, bây giờ Di Thất Đại Lục có lẽ đã một lần nữa trở lại thế giới này. Không biết tình huống bên đó như thế nào rồi. bây giờ Niệm Băng còn chưa tỉnh lại, chúng ta sao có thể đi được chứ?
Lam Thần than nhẹ một tiếng, nói:
- Chờ một chút đi. Vết thương của mẹ sắp khỏi rồi. Linh nhi có lẽ cũng đã chữa trị Băng cốc gần xong. Nếu Niệm Băng còn chưa thể tỉnh lại, chúng ta cũng chỉ có thể đi trước sang Di Thất Đại Lục thôi. May là Niệm Băng lúc trước đã có chuẩn bị. Để hai nước Băng Nguyệt và Áo Lan phát trọng binh bảo vệ Thiên Đãng Sơn mạch, chúng ta còn có thể an tâm một chút
Phượng Nữ cẩn thận cởi quần áo cho Niệm Băng, lấy một chiếc khăn mặt ấm áp trong khăn, lau rửa trong ngực Niệm Băng:
- Muội muội, ngươi cho huynh ấy ăn cái gì đi
Lam Thần dạ một tiếng, lấy một chén canh trong khay của mình ra, hai má đầy đặn hiện lên vẻ đỏ ửng, ngượng ngùng. Nàng uống vào một ngụm, sau đó tiến đến bên miệng Niệm Băng, cẩn thận đẩy vào. Một mùi hương thơm nhẹ dịu cùng với mùi thơm của thức ăn truyền vào trong miệng Niệm Băng. Dưới tác dụng của Tiên thiên khí, thức ăn bị đẩy vào trong bụng Niệm Băng. Ngon, mùi vị rất ngon, đây là canh gà hầm sâm, thật sự là quá bổ. Tuy nhiên, đôi môi mềm mại, mát rượi của Thần Thần còn ngon hơn nhiều.
Sau trận đại chiến, nhấm nháp thức ăn mà người vợ thân yêu dùng miệng đưa vào, khiến Niệm Băng ấm áp trong lòng. Vô ý thức hôn lại đôi môi như cánh hoa đào của Lam Thần, không nỡ rời đi. Lam Thần cảm nhận được Niệm Băng hôn trả lại mình. Thân thể mềm mại đầu tiên là trân cứng lại, rồi lập tức ôm cổ Niệm Băng nhiệt tình đáp lại, chồng tỉnh lại làm nàng vô cùng sung sướng:
- Niệm Băng, huynh tỉnh lại rồi sao?
Phượng Nữ cảm giác được biến hóa từ thân thể Niệm Băng. Niệm Băng lúc này mới tỉnh ngộ, buông Lam Thần ra, để cho nàng rời khỏi người mình. Nhìn hai chị em như hoa như ngọc trước mặt, trên mặt xuất hiện nụ cười thỏa mãn.
Mặt Lam Thần đỏ ửng lên, nhìn Niệm Băng hỏi nhỏ:
- Huynh thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không được thoải mái không?
Niệm Băng ngồi dậy, một tay một người, ôm hai chị em vào lòng ngực, nói:
- Không có. Mới vừa được ăn linh dược của nàng, làm sao có cảm giác không thoải mái chứ
Tựa trong bờ ngực ấm áp của Niệm Băng, trái tim Phượng Nữ và Lam Thần hoàn toàn mở ra, các nàng không lên tiếng. Một lát sau, Phượng Nữ như là nhớ đến cái gì, đột nhiên giãy ra khỏi lòng ngực Niệm Băng, tức giận nói:
- Nói, muốn chúng ta trừng phạt huynh như thế nào?
Niệm Băng ngẩn người, cười cười nói:
- Phượng Nữ, nàng vẫn còn nhớ sao. Nàng xem, ta vừa mới tỉnh lại, người vẫn còn rất yếu, trừng phạt có thể bỏ qua được không
- Không thể bỏ qua. Huynh dám bỏ chúng ta đi một mình, còn muốn không trừng phạt sao?
Lam Thần cũng giãy ra khỏi ngực Niệm Băng, vẻ mặt đầy tức giận nhìn hắn.
Niệm Băng cười khổ nói:
Thực ra ta cũng không phải cố ý. Chủ yếu là do thời gian không kịp
Phượng Nữ hừ một tiếng nói:
- Đừng có giả bộ trước mặt chúng ta? Trong lòng huynh nghĩ giì ta không biết sao? Niệm Băng, ta biết huynh sợ chúng ta gặp nguy hiểm. Nhưng huynh có nghĩ đến nếu huynh có chuyện gì, chúng ta sẽ ra sao?
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Phượng Nữ, Niệm Băng cảm thấy áy náy trong lòng:
- Rất xin lỗi, là ta sai. Ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau
Lam Thần nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Niệm Băng, không khỏi phì cười, nói:
- Huynh còn muốn lần sau, xem ra chúng ta phải trừng phạt nặng một ít mới được
- Không được đâu!
Phượng Nữ cười dài nói:
- Tốt lắm, chúng ta cũng không trừng phạt nặng lắm đâu. Dù sao, huynh vẫn còn đang suy yếu mà
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ suy yếu :
- Huynh đã suy yếu như thế, vậy trong thời gian nhất định này sẽ không được thân mật với hai chúng ta, tránh việc thương thế di chuyển, trừng phạt này là rất nhẹ rồi đó
Niệm Băng ngơ ngác nói:
- Thời gian nhất định là bao lâu? Thực ra, người ta tuy vẫn còn yếu, nhưng thân mật không có vấn đề gì. Chẳng lẽ các nàng không biết, thân mật tiếp xúc là có thể khiến máu tuần hoàn tốt hơn, có lợi cho thương thế sao?
Phượng Nữ hừ nhẹ một tiếng nói:
- Huynh đã suy yếu thì phải chịu khó tĩnh dưỡng đi. Còn thời gian nhất định là bao lâu còn phải xem biểu hiện của huynh. Nếu biểu hiện tốt, không biết chừng một năm ta sẽ giải cấm cho huynh
- Cái gì?
Niệm Băng thất thanh hô lên:
- Biểu hiện tốt còn mất một năm, vậy không bằng nàng giết ta đi. Nhìn thấy trân phẩm trước mặt mà không được ăn, cảm giác này ta không thể chịu được
Mặt Phượng Nữ và Lam Thần đều đỏ lên, Lam Thần nói:
- Được rồi, nhìn biểu hiện của huynh rồi nói sau
Niệm Băng thấy Lam Thần nói vậy thì biết các nàng đang đùa mình mà thôi, cầm bàn tay nhỏ bé của hai nàng, mỉm cười nói:
- Các nàng sao biết ta ở đây, ta cũng không nói cho các nàng mình muốn đi đâu mà?
Phượng Nữ mỉm cười nói:
- Cả đời này huynh trốn không thoát khỏi bàn tay chúng ta đâu. Huynh không nói cho chúng ta biết, chẳng lẽ chúng ta không biết hỏi sao? Ngày đó sau khi các huynh rời đi, ta và Linh nhi đã cảm thấy có chút không ổn. Các huynh sau khi đi khỏi, ta liền cùng Linh Nhi đi đến Băng Thần Tháp, nói chuyện với Cha và Mẹ. Chúng ta liền đoán được huynh muốn gì. Mặc dù chúng ta không biết huynh đi đâu, nhưng đoán rằng huynh khẳng định muốn đi xem nghi thức mở Phong ấn. Cho nên địa điểm đó, huynh biết, bảy vị Long Vương tiền bối biết. Chúng ta tìm được bọn họ, liền tìm được huynh
Niệm Băng hiểu ra, lúc này mới biết bảy vị Long Vương bán đứng mình. Trong lòng vừa động, nói:
- Nói như vậy, các nàng đi cùng với bảy vị Long Vương đến Băng cốc sao? Nhưng mà, mục đích của bọn họ hoàn toàn khác chúng ta, chẳng lẽ bọn họ không ngăn cản các nàng sao?
Lam Thần cười rộ lên, nói:
- Đồ ngốc, nếu thật sự bảy vị Long Vương tiền bối muốn ngăn cản, ngươi cho rằng Phong ấn có thể thuận lợi mở ra sao?
Niệm Băng nhất thời hiểu được chút ít. Đúng lúc này một giọng nói hùng hậu từ bên ngoài truyền đến:
- Chuyện này để cho ta và ngươi nói, ngươi sẽ rõ ngay
Cánh cửa mở ra, Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư cười cười đi vào. Nhìn thấy Niệm Băng đã tỉnh táo lại, hắn hưng phấn không kém gì Phượng Nữ và Lam Thần. Phượng Nữ vội vàng đứng dậy, mời Hỏa Long Vương ngồi xuống.
Hỏa Long Vương nhìn thấy Niệm Băng, từ từ nói:
- Thực ra, trước khi nghi thức diễn ra một tháng, đám Thần Nhân đã đến tìm chúng ta. Từ mặt ngoài mà nói, chúng ta dù sao cũng thuộc về Thần Chi đại lục. Huống hồ khi đó còn có hai vị Chủ Thần cùng đến. Nên yêu cầu của bọn họ, chúng ta không thể từ chối việc đến ngăn cản nghi thức mở phong ấn. Tuy nhiên…
Nói đến đây trên mặt Hỏa Long Vương xuất hiện nụ cười thần bí.
Danh sách chương