Trong hội nghị, người mở miệng đầu tiên chính là Dung Việt, Hoa Dung Đế quốc dù sao cũng là cường quốc mạnh nhất Ngưỡng Quang Đại lục:

- Theo lời bảy vị Long Vương đi trinh sát, đám Thần Nhân vẫn không có động tĩnh gì, bây giờ đã trôi qua hơn mười ngày, thực lực chúng ta bị tiêu hao đã được bổ sung, cộng với việc bố trí nhân viên thích hợp khiến thực lực thậm chí còn được tăng lên. Chúng ta có cần phải đợi đám Thần Nhân hết lương, hết nước rồi mới chủ động tấn công không? Không phải Dung Việt không tin tưởng, nhưng trải qua phân tích, hiện tại đã có kết luận rất đơn giản. Về cường giả cao nhất, thì liên quân Ngưỡng Quang Đại lục cũng không ở thế bất lợi, mà đám bán cấp Thần Nhân của đối phương thì có thể dùng số lượng Ma Pháp sư lớn để đền bù, hơn nữa còn có Tru Thần Nỗ và đông đảo quân đội, nên có lẽ tổn thất một chút, nhưng không tất yếu phải kéo dài thời gian với đám Thần Nhân. Mặc dù Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục có nguồn tiếp viện không ngừng nghỉ, nhưng dù sao ở đây đã tụ tập hơn 30 vạn Đại quân, đồ tiếp tế tiêu hao rất kinh người, cứ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp hay.

Dung Việt vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lạc Nhu, trong cuộc đại chiến Ngưỡng Thần này, cơ trí của Lạc Nhu ở phương diện chỉ huy quân đội mọi người đều thấy được. Nàng sớm đã thành quân sư của Liên quân, tất cả hành động quân sự hoàn toàn do nàng chỉ huy, kể cả việc điều động, phối hợp quân đội các nước cũng thế. Bởi vì sự uy hiếp cường đại của đám Thần Nhân, nên hiện nay bốn nước rất đoàn kết.

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- Có lẽ là nên có thời gian hành động, đám Thần Nhân mấy ngày nay không có động tĩnh gì, một nguyên nhân cũng như chúng ta, là để bố trí lại; còn một nguyên nhân khác, là bởi vì bọn họ bây giờ vẫn còn tiếp tế lương thực và nước uống, chưa đến lúc đoạn lương, đoạn nước. Nhưng chúng ta không cần chủ động xuất kích, chúng ta đã bố trí, sắp xếp cẩn thận ở đây, không có đâu thích hợp chiến đấu với đối phương hơn ở đây. Hơn nữa nếu chủ động xuất kích, lại phải bố trí lại, một khi đám Thần Nhân bày mai phục, sẽ làm tăng tổn thất của chúng ta lên rất nhiều. Mà chúng ta đóng ở đây, bị lương thực, nước uy hiếp nên đối phương chỉ có một cách là tấn công chúng ta. Như vậy, Tru Thần Nỗ và Ma Pháp sư của chúng ta mới có thể khiến đối phương tổn thất nặng nề

Nói đến đây, trên môi Lạc Nhu lại hiện lên nụ cười mê hồn:

- Đến bây giờ, đám Thần Nhân chỉ có ba sự lựa chọn. MỘt là, trực tiếp giao chiến với chúng ta, mà chiến đấu trực diện ở nơi chúng ta đã bố trí, thì chúng ta có ít nhất 6 phần thắng lợi, nhưng cường giả của đối phương cũng có thể chạy trốn ở lúc đối chiến cuối cùng. Đám Chủ Thần và cao thủ Thần Cấp của đối phương có thực lực đều rất đáng sợ, nếu cố ý bỏ chạy, chúng ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nghĩ biện pháp giết chết sau. Lựa chọn thứ hai là, vì hết lương, hết nước, nên đối phương có thể chia quân ra tiến vào Ngưỡng Quang Đại lục. Điều này với bọn họ mà nói chính là một hạ sách. Chúng ta đã bố trí trọng binh ở biên giới giữa Ngưỡng Quang Đại lục và Di Thất Đại Lục, lấy Băng Nguyệt hồ làm trung tâm đóng rất nhiều quân đội. Nếu bọn họ dám chia quân ra, thì cường giả phía chúng ta có thể tập trung ưu thế lực lượng, trong lúc truy đuổi có thể từng bước tiêu hao thực lực đối phương, cùng với sự trợ giúp của Long Tộc, điều này là hoàn toàn có thể. Còn lựa chọn cuối cùng là, đám Thần Nhân vì hết lương hết nước, nên phải miễn cưỡng rút về Thần Chi đại lục. Binh bại như núi đổ, bọn họ chỉ cần rút lui, sĩ khí sẽ tan biến, chúng ta chỉ cần ra vẻ truy sát, đuổi bọn họ trở về Thần Chi đại lục, thì thắng lợi cuối cùng trong cuộc chiến này cũng thuộc về chúng ta. Khi đó, chúng ta có thể lập một phòng tuyến kiên cố trên con đường đi thông từ Di Thất Đại Lục đến Thần Chi đại lục, Thần Chi đại lục chỉ là một vùng đất nhỏ bé, mà cường giả của chúng ta không kém gì đối phương, chỉ cần vây bọn họ ở đó, đến một ngày nào đó, chúng ta hoàn toàn có thể hủy diệt bọn họ. Thắng lợi đã nghiêng về phía chúng ta, nói một cách nào đó, chúng ta là phe chính nghĩa, thắng lợi chắc chắn thuộc về chúng ta, thực lực của hai bên mặc dù ở trong tình trạng gần như bình hành, nhưng chúng ta có rất nhiều ưu thế mà đối phương không có. Vì vậy, trong lúc chiến tranh cuối cùng, điều chúng ta cần làm, là cố gắng giảm tổn thất của mình, hoàn toàn giải trừ uy hiếp của đám Thần Nhân

Phân tích của Lạc Nhu, chiếm được sự đồng ý của lãnh đạo bốn nước, đồng thời khi Hội nghị chấm dứt, hành động chặt đứt lương thảo, nước đã bắt đầu. Mà Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục cũng di chuyển lên, chuẩn bị nghênh đón thời khắc mấu chốt của cuộc chiến tranh Ngưỡng Thần, có lẽ sẽ là trận chiến cuối cùng.

Hội nghị vừa chấm dứt, Niệm Băng vừa định đi xung quanh nhìn xem có giúp gì được cho Lạc Nhu không, thì lại bị Lam Vũ Công tước gọi lại. Với vị cha vợ này, Niệm Băng không dám chậm trễ, vừa nghe thấy Lam Vũ Công tước gọi mình, đã vội vàng chạy đến trướng của người đứng đầu bên phía Áo Lan Đế quốc.

- Công Tước Đại nhân, ngài tìm con có việc gì? Niệm Băng đi ở phía sau Lam Vũ Công tước, hỏi.

Mặt Lam Vũ Công tước không hề thay đổi nói:

- Ta đến đây cũng được mấy ngày nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với ngươi. Tiểu tử nhà ngươi giỏi thật, một lần đã lừa gạt cả hai con gái của ta

Niệm Băng vô cùng cẩn thận nói:

- Công tước Đại nhân, điều này không thể dùng từ lừa gạt để hình dung được, con và Phượng Nữ, Thần Thần thực lòng yêu nhau, con nhất định sẽ yêu bọn họ cả đời này

Lam Vũ Công tước phẩy phẩy tay, nói: "

- Ngươi không cần nói với ta những điều này, những lời này ta nghe nhiều lắm rồi. Tuy nhiên, có thể làm được hay không, phải xem hành động sau này của bản thân ngươi

Vừa nghe Lam Vũ Công tước nói thế, Niệm Băng cảm thấy yên lòng, mặc dù lời nói của vị Công tước này không quá tốt, nhưng ít ra lão cũng đã thừa nhận quan hệ của mình với Phượng Nữ và Lam Thần:

- Công tước Đại nhân, con sẽ dùng hành động chứng minh cho ngài thấy

Lam Vũ Công tước thở dài một tiếng, nói:

- Thẳng thắn mà nói, nói về mặt nhân tài, ngươi gần như vô địch. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy kinh ngạc về tài hoa của ngươi, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực Ma pháp không kém. Khi đó ta chỉ biết, ngươi không phải vật trong ao, sẽ có một ngày phóng lên trời cao. Thời gian chúng ta gặp nhau lần đó đến nay chỉ mới mấy năm mà thôi, trên người ngươi lại biến hóa quá lớn. Mấy năm, đối với người bình thường mà nói thì không quá ngắn, nhưng đối với người tu luyện thì dù cho là Võ sĩ hay là Ma Pháp sư cũng không phải quá lâu. Mấy năm, thực lực mỗi người đều sẽ đề cao một chút, nhưng tăng đến cảnh giới khủng bố như ngươi, chỉ sợ trên đời này chưa từng có một ai

Niệm Băng hơi xấu hổ nói:

- Có lẽ là con may mắn hơn người, mấy lần gặp cơ duyên, mới khiến con đột phá cường giả, mới có thực lực hôm nay

Lam Vũ Công tước lắc lắc đầu, quay lại nhìn Niệm Băng, lúc này trên mặt lão đã có ý cười:

- Cơ duyên tất nhiên là quan trọng, nhưng có thể nắm bắt được cơ duyên hay không, lại phải xem năng lực mỗi người. Thực lực có được chín phần là do tu luyện, còn một phần là vận khí, vận khí chính là cơ duyên mà ngươi nói. Nếu nắm chắc cơ hội, thì cơ duyên rất có thể biến hóa về chất, nhưng nếu không có trụ cột tu luyện chăm chỉ, cho dù cơ duyên tới, cũng không thể nắm bắt được. Về mặt này Như Yên làm rất xuất sắc, ta không nghĩ còn ai có thể giỏi hơn Nàng về mặt này. Nhưng ngươi lại làm được, vì vậy, về phương diện tu luyện, ngươi là một trong vài người khiến ta bội phục. Ngươi không cần phải khiêm tốn, lời ta nói đều là thật tâm

Nghe Lam Vũ Công tước khen mình, Niệm Băng nhưng không trả lời, bởi vì hắn vẫn cảm thấy, Lam Vũ Công tước vẫn còn lời muốn nói, nếu không lão sẽ không gọi mình ra đây.

Quả nhiên, vừa mới còn khen ngợi Niệm Băng, Lam Vũ Công tước đột nhiên đổi giọng, lạnh nhạt nói:

- Mặc dù thực lực của ngươi khiến ta khâm phục, nhưng xử lý tình cảm, ngươi lại làm ta rất chán ghét. Ngươi nên biết, lúc trước ta và Như Yên có tình cảm, từ khi có Như Yên, ta không hề có một chút quan hệ không bình thường với người con gái nào khác nữa. Ta luôn luôn cho rằng, tình yêu chỉ có một, tình yêu chỉ có một mới là tình yêu hoàn mỹ. Ngươi nói ngươi yêu hai con gái ta, vậy nếu như ta hỏi ngươi, ngươu yêu ai hơn, ngươi trả lời ta đi? Ngươi có thể trả lời được sao?

Nói đến đây, giọng Lam Vũ Công tước mặc dù không cao, nhưng rõ ràng có vẻ tức giận.

Niệm Băng lắc lắc đầu, nói:

- Con không trả lời được

Lam Vũ Công tước nhìn Niệm Băng, lúc này, bọn họ đã đi ra khỏi phạm vi doanh trại, đi đến hồ nước nhỏ của đám Di dân ở Di Thất Đại Lục. Lam Vũ Công tước dừng bước, tiếp tục nói:

- Đúng vậy, ngươi không trả lời được. Một người, chỉ có một trái tim, cũng chí có thể yêu với số lượng cố định. Nếu ngươi đem tình yêu cho một người con gái, đó mới là tình yêu. Nhưng ngươi bây giờ thì sao? Tình yêu của ngươi chia làm ba phần, đối với những người con gái đó có công bằng sao? Các Nàng đều không chiếm được toàn bộ tình yêu của ngươi. Nói một cách khác, nếu người con gái mà ngươi yêu nếu còn có hai người đàn ông khác, ngươi chấp nhận được không?

Niệm Băng cười khổ nói:

- Con không thể chịu được, nếu thật sự xảy ra tình huống đó, chỉ sợ con sẽ bất kể giá nào giết chết tình địch của con. Công tước Đại nhân, con hiểu ý ngài. Nhưng, bây giờ thực sự đã xảy ra rồi, thẳng thắn mà nói, con đã từng suy nghĩ như ngài, cả đời này thầm nghĩ chỉ yêu một người con gái, nhưng kế hoạch không thể nào ngăn nổi biến hóa. Trước kia, con chỉ yêu một mình Phượng Nữ, lúc ở Công tước phủ của ngài, ngài cũng đã thấy. Nhưng, Linh Nhi cũng yêu con rất sâu đậm, trái tim Nàng yếu đuối như vậy, nàng một mực yên lặng chờ con, con thật khó thể tránh khỏi việc có ý nghĩ yêu thương nàng, không thể nào bỏ qua nàng. Con cũng đã từng đau khổ, dằn vặt. Nhưng sau này con đã nghĩ thông suốt, mặc dù con không thể đem tình yêu của mình trao hết cho một người con gái, nhưng mà con sẽ dùng hết khả năng của mình, đem tất cả tình yêu tặng các nàng, hết sức yêu mỗi nàng. Con không sợ ngài tức giận, thẳng thắn mà nói, ngài bây giờ cho dù muốn con và Phượng Nữ hoặc Thần Thần tách ra, đều không thể nào làm được. Con thừa nhận, ở phương diện này, con kém ngài rất nhiều, nhưng con đều yêu các Nàng, con không thể để một ai trong các nàng ly khai khỏi mình. Là người đán ông của các nàng, con có nghĩa vụ bảo vệ các Nàng, trừ phi các nàng tự nguyện, nếu không, đừng ai nghĩ đến việc màng nàng rời khỏi con

Từng câu từng chữ của Niệm Băng rất kiên định, hắn không giải thích cho mình, những lời nói có ý uy hiếp này có vẻ rất chói tai, nhưng hắn đã nói ra suy nghĩ trong lòng.

Lam Vũ Công tước lạnh lùng nhìn Niệm Băng, nói:

- Ngươi vì sao lại không giải thích sớm với ta? Ta biết, chuyện xảy ra giữa ngươi và Thần Thần có thể nói là một điều ngoài ý muốn

Niệm Băng lắc lắc đầu nói:

- không có gì để giải thích cả, mọi chuyện đã xảy ra rồi, sự thật đã xảy ra ngay trước mắt, giải thích chỉ cho có lệ với ngài mà thôi. Con tôn trọng ngài, cho nên con tuyệt đối không muốn đối với ngài như vậy. Lời con nói đều là thật tâm, có lẽ, ngài sẽ chán ghét con hơn, nhưng câu trả lời của con chỉ có thể như vậy thôi

Vẻ lạnh lùng trên mặt Lam Vũ Công tước đột nhiên tan biến, hắn đột nhiên tiến lên vài bước, một quyền đánh vào ngực Niệm Băng, khiến Niệm Băng lui lại hai bước, quyền này bên trong không ẩn chứa Đấu khí, tất cả đều là lực lượng của bản thân. Niệm Băng chí ít có trăm biện pháp hóa giải quyền này, nhưng hắn cũng cho rằng quyền này của Lam Vũ Công tước sẽ có thương tổn với thân thể mạnh mẽ của hắn, nên hắn mới nhận một quyền đó, cũng bởi vì hắn thấy trên mặt Lam Vũ Công tước có một nụ cười thần bí.

- Được rồi, chàng cũng đừng hù dọa hắn nữa. Hắn nói rất đúng, sự thật đã xảy ra trước mắt, huống chi, chàng đe dọa có tác dụng gì chứ? Hai vợ chống chúng ta cùng hợp sức, chỉ sợ cũng không đánh lại hắn

Trong tiếng cười, Ngọc Như Yên đột nhiên xuất hiện trước mặt Niệm Băng và Lam Vũ. Bởi vì trong lúc nói chuyện với Lam Vũ khiến cho Niệm Băng lâm vào suy tư, nên hắn không mở thiên nhãn huyệt của mình ra, nên cũng không phát hiện ra Ngọc Như Yên ở cách đó không xa.

Ngọc Như Yên đi đến trước mặt Lam Vũ Công tước, chủ động cầm lấy tay chồng mình, mỉm cười nói:

- Niệm Băng, Lam Vũ chỉ muốn dọa ngươi mà thôi, khiến tiểu tử ngươi kinh hãi một chút. Lần sau sẽ không lưu tình đâu, bây giờ có rồi nên chúng ta miễn cưỡng chấp nhận, nếu mà ngươi sau này có thêm vợ nữa, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi

Lam Vũ Công tước cười ha hả nói:

- Nàng không phải nói, vợ chồng chúng ta hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn sao? Cho dù không tha thì cũng có thể làm được gì? Niệm Băng, coi như tiểu tử ngươi thành thật thẳng thắn. Tuy nhiên, con gái của Lam Vũ ta cũng không thể không minh bạch đi theo ngươi, đợi cuộc chiến tranh này chấm dứt, ngươi phải tự mình đến Công Tước phủ để cưới con ta, nghe có hiểu không

Niệm Băng mừng rỡ trong lòng, mới vừa đáp ứng, thì lại nghe một giọng nói ôn hòa truyền đến:

- Nghe rõ, thông gia, ngươi không nên trách Niệm Băng, từ nhỏ ta và mẹ của Niệm Băng đã không quan tâm nhiều được đến nó. Các ngươi yên tâm, đợi chiến tranh chấm dứt, ta nhất định cùng mẹ Niệm Băng đến cửa cầu hôn, coi như sự tôn trọng với các ngươi

Dung Thiên từ phía xa đi đến, với Tinh thần lực của lão, nghe được cuộc nói chuyện bên này cũng không có gì lạ.

Hai người trung niên anh tuấn nhìn nhau, âm thầm gật đầu. Mặc dù Hoa Dung Đế quốc từng có không ít cuộc chiến tranh với Áo Lan Đế quốc, nhưng hôn nhân của con mình, hai người trung niên này đều quên đi quốc gia của mình.

Lam Vũ Công tước mỉm cười nói:

- Dung huynh, ngươi sẽ không trách ta gọi con ngươi ra đây dạy bảo chứ?

Dung Thiên cười ha hả nói:

- Sao lại trách? Trước kia, chúng ta không ở bên cạnh Niệm Băng, không ai quản lý hắn, Lam huynh quản lý hắn giúp ta, ta còn mừng nữa là khác

Lam Vũ Công tước mỉm cười, nói:

- Con trai ngươi xuất sắc như thế, nếu thật sự nói là quản lý, ta không dám. Đợi chiến tranh chấm dứt, ta về Áo Lan thành đợi Dung huynh đến đề thân, đừng làm bọn ta đợi lâu quá đó

Dung Thiên chặn lại nói:

- Không, không, ai chà, thực ra thằng bé Niệm Băng này rất đáng thương, năm hắn sáu tuổi mẹ hắn đã bị buộc rời đi, mà năm mười tuổi, ta cũng bị buộc phải rời khỏi hắn, nhiều năm như vậy, thằng bé đều bằng vào sự kiên cường của mình từng bước từng bước đi lên. Thẳng thắn mà nói, ta thật sự hổ thẹn với con trai của mình. Bây giờ thì tốt rồi, cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, cũng đến lúc ta làm trách nhiệm của một người cha. Lam huynh yên tâm, ta còn mong Niệm Băng sớm thành hôn, ta cũng muốn làm ông nội rồi

Lam Vũ Công tước nói:

- Có những lời này của Dung huynh, ta an tâm rồi. Cả đời ta chỉ có hai người con gái, đứa nào bị thiệt thòi, ta không thể cam lòng. Tốt như vậy đều tiện nghi cho con ngươi. Chà, bọn chúng lấy nhau sớm, ta sớm được làm ông ngoại, cùng được đó. Chỉ cần chúng ta giành được thắng lợi trong cuộc chiến Ngưỡng Thần này, đại lục sắp tiến vào thời kỳ hòa bình, Di Thất Đại Lục lớn như vậy, cho dù bốn Đại đế quốc sau này có thể vì việc khai thác và phát triển Đại lục này mà xảy ra mâu thuẫn, cũng không biết là bao nhiêu năm sau nữa. Đại lục rộng lớn như vậy, có lẽ không có mấy trăm năm, thì không thể nào thành lập nền văn minh mới. Bốn Đại đế quốc đều đem nhân lực, vật lực đầu tư vào mảnh Đại lục này, ai còn sức đâu mà chiến tranh? không sợ ngươi cười chê, lần này hai Kỵ sĩ đoàn của Dung gia các ngươi bị diệt, ta vẫn âm thầm vui mừng mấy ngày. Bây giờ, thế cục của đại lục càng lúc càng hình thành hướng cùng phát triển, thật sự là điều ta mong muốn nhất

Dung Thiên cười khổ nói:

- Lam huynh, ngươi nhỏ giọng một chút, tuyệt đối không được để cha ta nghe được. Nếu không, chỉ sợ người sẽ đến ngay đây đánh với ngươi một trận

Lam Vũ Công tước than nhẹ một tiếng, nói:

- Không nói đến chuyện tranh đấu, Dung Thân Vương đúng là người ta bội phục nhất, cũng chỉ có ngài mới có thể bồi dưỡng ra hai siêu cấp Kỵ sĩ đoàn như thế. Cũng may Áo Lan Đế quốc của chúng ta có Nhu Nhi, nếu không thì khi quân đội Hoa Dung Đế quốc xuất hiện quân đội vương bài, thì chúng ta không có biện pháp để ứng phó.

Lam Vũ Công tước và Dung Thiên nói chuyện càng lúc càng hăng say, Ngọc Yên lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Niệm Băng, Niệm Băng lập tức hiểu ý, nhanh chóng đuổi theo sau. Có cha làm chủ cho mình vậy là đủ rồi. Còn về Long Linh, mình cũng sẽ chính thức lấy làm vợ, Long Trí mặc dù thế lực không có, nhưng lão dù sao cũng cố gắng vì lý tưởng của mình, đồng thời, lão cũng là vị Sư phụ Ma pháp đầu tiên của mình, đến cửa cầu hôn là điều nên làm. Bất kể là vì Linh Nhi, hay mình từng là đệ tử của lão, đều phải có sự tôn trọng với Long Trí.

Chiến lược cắt đứt lương, nước mới tiến hành có một ngày, do thám của Long Tộc đã truyền đến tin tức đám Thần Nhân bắt đầu hành động. Lúc này đám Thần Nhân lựa chọn theo phán đoán thứ ba của Lạc Nhu, tập kết hoàn chỉnh trực diện tiến đến trước mặt Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục.

Người già và người trẻ tuổi của Long tộc ở ngày thứ ba khi trận chiến đầu tiên kết thúc đã chuyển đến nơi đóng quân của Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục, hội hợp với bảy Long Vương và đám Chiến sĩ Long Tộc. Phụ trách do thám hiện nay đều là tinh nhuệ trong Long Tộc, Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư sau một thời gian dưỡng thương, thân thể đã hồi phục tám phần, được Niệm Băng an ủi mỗi ngày, hắn đã dần chấp nhận được sự thật là cha đã chết.

Nhưng, Long Thần chết đi, khiến cho Long Tộc có cừu hận rất lớn với đám Thần Nhân. Mới vừa nhận được tin tức đám Thần Nhân bắt đầu hành động, thì tất cả Chiến sĩ Long Tộc dưới sự thống lĩnh của bảy vị Long Vương đều bay lên không trung, đợi kẻ thù tiến đến.

Trận hình của Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục sắp xếp theo thứ tự, vì đề phòng đám cường giả Thần Nhân có thể tập kích bất ngờ, Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục chia ra làm vài trận nhỏ, lấy vạn người vì một người, phân bố xung quanh đồi núi ở trung ương. Quân đội Tru Thần Nỗ một lần nữa hoàn thành phối hợp, phụ trách sử dụng vũ khí có lực công phá rất lớn này vẫn đều là tinh nhuệ của Huyết Sư giáo như trước. Trải qua vài ngày huấn luyện ngắn ngủi của Ải Nhân Vương Tích Lỗ về cách nhằm bắn, tinh anh của Huyết Sư giáo rất nhanh nắm giữ được phương pháp sử dụng Tru Thần Nỗ. Lúc này đây, bọn họ đang ở trên điểm cao, Tru Thần Nỗ toàn bộ đã được chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể bắn ra. Trong vòng vây của đại quân, Ma Pháp sư bộ đội ở trong chính giữa Liên quân, do Dung Thân Vương cùng với Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự Băng Linh tự mình chỉ huy, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị Ma pháp của mình, chiến tranh đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại là đang chờ đợi đám àTn đến.

Hành động của đám Thần Nhân là vì bất đắc dĩ, ngay khi Hi Giới biết đột nhiên bị cắt lương, cắt nước, cho dù hắn có ngu đến mấy cũng hiểu tất cả những điều này đều là do Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục gây nên. Vào thời điểm này, hắn biết mình đã không có đường lui, với Thần Nhân mà nói, đây không phải là trận chiến quan trọng, mà là trận chiến cuối cùng. Thắng thì có thể đánh giết đến Ngưỡng Quang Đại lục mà không có sự kháng cự nào. Bại, Thần Nhân sẽ chết.

Lúc này, Hi Giới không còn dám khinh thường nữa, hắn tự mình bay trước mặt Đại quân Thần Nhân, toàn lực phát động năng lực Thính Vân huyệt, tìm kiếm nguy cơ có thể xuất hiện ở phía trước. NHưng giờ hắn mới cẩn thận lại không có tác dụng gì, Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục không thực hiện chiến thuật đánh lén nữa, chỉ là lẳng lặng chờ đợi đám Thần Nhân tiến đến mà thôi.

Trong bốn Chủ Thần, ngoại trừ Hi Giới, thì Tham Tác Chi thần vẫn còn có đầy đủ lực chiến đấu, Ngân Thần Sắc An mặc dù mất năng lực đàn ông, nhưng thực lực cũng không giảm đi. Chỉ có Phách Thần Cuồng Quân, hắn mặc dù tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng cho đến bây giờ, ý thức vẫn chưa tỉnh táo lại như trước, thực lực cũng vì hai cái Khiếu huyệt biến mất nên giảm mạnh. Phía Thần Nhân, bây giờ chiếm đôi chút ưu thế chỉ có Hi Giới cùng với hơn trăm tên cao thủ bán Thần Cấp. Hi Giới như là huyệt huyết mạch trong quân đội Thần Nhân, hắn là mạnh nhất, cũng bởi vì sự tồn tại của hắn, mới khiến cho đám Thần Nhân vẫn còn duy trì được thế quân bình với Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục. Dù sao, phía Ngưỡng Quang Đại lục, không có ai dám nắm chắc có thể đánh bại hắn.

Ở xa xa, Hi Giới đã thấy được đám Cự Long trong không trung, cùng với đám Liên quân được bố trí chỉnh tề thì số lượng của đối phương hơn mình gấp đôi, khí thế kinh người, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị. Khi Đại quân Thần Nhân còn cách Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục một ngàn năm trăm trượng thì Hi Giới phát mệnh lệnh, để cho Thần Nhân dừng lại. Đám Thần Nhân sắp xếp theo thứ tự, ở trên cùng là đám cao thủ bán Thần Cấp, ba vị Chủ Thần khác dẫn theo hơn mười tên Thần Nhân Thần Cấp bay trên không trung ở giữa quân đội Thần Nhân. Đám Thần Nhân xếp theo hình mũi nhọn, khoảng cách 1500 trượng, vừa đủ để cho Ma pháp khi bắn đến đây bị suy yếu, Ma pháp của cao thủ trên cấp 14 mặc dù khoảng cách công kích rất xa. Nhưng mà vượt qua khoảng cách Ma Pháp sư khống chế thì tất nhiên cũng bị suy yếu. Điều này chính là một trong những khuyết điểm khi rất nhiều Ma pháp dung hợp phát động Ma pháp. Ngay khi đám Thần Nhân dừng lại, Hi Giới đột nhiên tăng tốc, một mình bay về phía Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục.

Niệm Băng đứng ở phía trước Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục, nhìn thấy Hi Giới bay đến, hắn không hề yếu thế bay lên, theo sự ra hiệu của hắn, chỉ có Phượng Nữ và Lam Thần cùng bay lên không trung với hắn.

Trong lúc phi hành, hai bên rất nhanh tiếp cận nhau, lúc khoảng cách còn 100 trượng, liền đồng thời ngừng lại, Niệm Băng thấy hôm nay Hi Giới rõ ràng đã khôi phục toàn bộ lực chiến đấu. Mặc dù không có vận Đấu khí, nhưng trên người hắn vẫn tản mát ra một vầng kim quang nhàn nhạt, không hổ danh là cường giả mạnh nhất của Thần Nhân, khí tức vô hình đó khiến hắn chịu áp lực không nhỏ. Hắn đang dò xét Hi Giới, thì Hi Giới cũng đồng thời đang đánh giá hắn. Trong mắt Hi Giới, Niệm Băng cao lớn anh tuấn, mặc áo Ma pháp màu vàng đang lơ lửng trên không trung càng thêm cao ngất, Ma pháp nguyên tố quanh cơ thể hắn vui sướng hoan hô, khí tức Ma pháp nồng đậm khiến cho đám Ma pháp nguyên tố vốn vô hình như biến thành thật thể bình thường. Bảy loại Ma pháp nguyên tố, đều đang vòng quanh thân thể hắn, như là bảy bộ phận, lúc nào cũng có thể biến hóa.

Cường giả với cường giả chăm chú lẫn nhau, rất dễ khiến cho năng lượng cộng hưởng, dưới áp bách của đối phương, hào quang trên người Niệm Băng và Hi Giới sáng rực lên, Hi Giới như mặt trời chói mắt lơ lửng trên không, vầng sáng từ trên xuống dưới. Hi Giới được bao bọc trong màn kim quang, trông rất hoàn hảo. Cả cơ thể hắn, giống như bọc trong một lớp mạ vàng, bất kể là tóc, quần áo hay là làn da, đều lóe ra khí tức màu vàng cao quý.

Mà Niệm Băng dưới áp lực của Hi Giới, cũng sinh ra biến hóa, bảy sắc ánh sáng là Lam, Hồng, Thanh, HOàng, Ngân, Bạch, Kim vòng quanh thân thể hắn, kéo dài ra cả trượng, bảy màu sắc không ngừng biến hóa, nhưng mỗi một loại màu sắc đều không hề hỗn loạn, có vị trí rất rõ ràng. Thể tích của bảy loại hào quang mặc dù không mở rộng, nhưng màu sắc từng bước đậm lại. Kỳ dị nhất chính là, hai mắt Niệm Băng đã biến thành màu vàng, nói về khí thì chỉ kém hơn Hi Giới một chút ít mà thôi.

- Ngươi có thể đại biểu cho người của Ngưỡng Quang Đại lục sao?

Hi Giới lạnh nhạt nói, có thể ngăn cản đợt công kích đầu tiên của Thần Nhân, Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục cũng không phải là do may mắn, từ trên người thanh niên cường đại này có thể thấy rất nhiều thứ. Mặc dù người tuổi trẻ này không giết mấy Thần Nhân, nhưng Thần Nhân chết trong tay hắn đều là cường giả trong đám Thần Nhân. Hai gã Chủ Thần là Cốc Long, Đặc Á đã bị chết, Hạ Vũ, Cuồng Thần bị thương nặng, hơn nữa đám cao thủ Thần Cấp bỏ mạng, tất cả đều có quan hệ với người trẻ tuổi này.

Niệm Băng mỉm cười nói:

- Ta mặc dù không thể đại biểu cho toàn quân đội phía ta, nhưng Hi Giới Chủ Thần có gì cần nói thì cứ nói ra. Nhìn thấy ngài một mình tiến đến, dường như là có điều muốn đám phán với chúng ta. Tuy nhiên, theo thương vong hai bên gây ra cho đối phương mà thấy, chúng ta dường như không có gì để nói cả. Chỉ có một phía bị tiêu diệt hết, mới có thể hóa giải cừu hận của chúng ta

Trên mặt hắn mặc dù xuất hiện nụ cười, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng. Bất kể là văn minh của Di Thất Đại Lục bị hủy diệt, Long Thần bị giết, hay là Liên quân Ngưỡng Quang Đại lục bị chết trong tay đám Thần Nhân, đều khiến cho đối phương ghi khắc cừu hận trong lòng. Mối thâm cừu như thế thì không thể nào dùng đám phán mà hòa giải được.

Vẻ mặt của Hi Giới vẫn bình thản như cũ, không bị vẻ lạnh lùng trong câu nói của Niệm Băng chọc giận:

- Ngươi nói rất đúng, chúng ta chỉ có thể một phía bị diệt mới giải quyết được vấn đề. Tuy nhiên, ngươi cho rằng kẻ thua nhất định là chúng ta sao? Số lượng cũng không phải nguyên nhân cơ bản quyết định một trận chiến tranh. Nếu ngươi cho rằng có thể dùng số lượng để uy hiếp được chúng ta, vậy ngươi đã quá coi thường Thần Nhân chúng ta. Ta lần này đến, là có một đề nghị, một đề nghị có lợi cho cả hai bên. Nói cách khác, ta muốn thay đổi hình thức của trận chiến tranh này một chút

Niệm Băng im lặng một chút, nhìn Hi Giới, trong lòng có chút biết hóa:

- Chủ Thần Đại nhân cứ nói, không biết ngài có đề nghị gì?

Hi Giới nói:

- Trải qua trận chiến đầu tiên, bên ta và ngươi đều tổn thất không nhỏ, nhưng ta tin rằng, ngươi biết chủ lực Thần Nhân vẫn còn đó, cho nên, thực lực của chúng ta hiện nay không thể yếu hơn các ngươi, điều này ngươi nên thừa nhận

Niệm Băng gật gật đầu nói:

- Không sai, mặc dù số lượng các ngươi hiện nay chỉ bẳng nửa so với trận chiến đầu tiên, nhưng hầu hết thực lực vẫn còn

Trận chiến lần trước, Thần Nhân mặc dù chết rất nhiều, nhưng kẻ chết hầu hết là đám Thần Phó cấp thấp nhất mà thôi, cũng bởi vì vậy nên hiện giờ thực lực hai bên mới có thể miễn cưỡng nói là quân bình.

Hi Giới nói tiếp:

- Nếu trận chiến tranh này tiếp tục như thế, thì kể cả bên nào trong chúng ta đạt được thắng lợi cuối cùng, thì kết quả vẫn là Lưỡng bại câu thương. Mười mấy vạn người các ngươi có thể không đến một phần mười có thể trở về. Đừng nghĩ ta đang dùng lời giả dối, nếu ta không để ý tôn nghiêm của Thần Nhân, xâm nhập vào trong quân đội các ngươi chém giết, thì với tốc độ và lực công kích của ta, muốn ngăn ta lại thì hầu như không có khả năng. Cho dù các ngươi có biện pháp đối phó với cấp dưới của ta, thì kết quả cuối cùng cũng là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện