Tuyết Tĩnh thè lưỡi, tự mình tiễn phụ thân tới cửa, vừa ra khỏi cửa, đã thấy Niệm Băng đang đứng trên đường đá, mắt nhìn xuống gốc đại thụ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tuyết Cực đi tới bên cạnh Niệm Băng, mỉm cười nói : " Tiểu tử, làm việc ở Thanh Phong Trai cho tốt, nữ nhi ta mặc dù có chút hồ đồ, nhưng phẩm tính vẫn còn là tốt, chuyện vừa rồi là hiểu lầm, ta đã hiểu rồi, trợ giúp nó chắc là ngươi phải vất vả rồi ? ".
Niệm Băng hơi ngẩn người, Tuyết Cực là Thanh Phong Trai lão bản, lời hắn nói với mình lại không có ngữ khí yêu cầu, lại như là đang khẩn cầu, chỉ với điểm này, cũng có thể thấy được phong độ của hắn, hảo cảm trong lòng đại gia tăng, cung kính đáp : " Đó là việc ta phải làm, chủ nhân không cần khách khí ".
Tuyết Cực nhìn Niệm Băng thật sâu, đột nhiên, cổ tay hắn khẽ lật, hướng về phía đầu vai Niệm Băng chộp tới, Niệm Băng không động, hắn chỉ vừa thấy tay Tuyết Cực vung lên, bàn tay trắng trẻo mạnh mẽ đã nắm chặt vai hắn, lại không hề thấy đau đớn, Tuyết Cực vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói : " Được rồi, ta đi, ngươi tiếp tục cùng nàng học đi ". Nói xong, xoay người đi nhanh hướng ra phía ngoài. Niệm Băng cũng không thấy, trong mắt Tuyết Cực lúc này đang bộc lộ một vẻ nghi hoặc, thử thách vừa, hắn đã phát hiện, trong cơ thể Niệm Băng ngay cả một tia đấu khí cũng không có. Tuyết Cực thủy chung cảm giác được thanh niên nhân này không hề đơn giản, nhưng lại nói không ra là tại sao. Ra khỏi sân, hắn cũng không hề đóng cửa lại.
Tuyết Cực đi, Niệm Băng ánh mắt chuyển về hướng Tuyết Tĩnh, chỉ thấy Tuyết Tĩnh đang vỗ vỗ bộ ngực cao vút, " Thật sự là làm ta sợ muốn chết, cũng may lão ba tựa hồ bị bề ngoài của ngươi gây chú ý, ngươi thật ngu ngốc, vừa rồi ai cho ngươi nói chuyện, nói ít đi một câu ngươi sẽ chết a ! Mau tiến đến đây cho ta. Chúng ta tiếp tục học, sau này không được lộ liễu như vậy nữa ".
Niệm Băng lại trở lại trong phòng, lần này không cần học lễ nghi nữa, trực tiếp bắt đầu học khiêu vũ.
Một lúc lâu sau.
"Niệm ––– Băng ––– ". Lúc Niệm Băng giẫm lên chân Tuyết Tĩnh lần thứ mười bốn, nàng thật sự không thể nhịn được nữa, " Ta muốn bóp chết ngươi, ngươi sao ngu vậy a ! Dạy nhiều như thế mà còn học không xong ".
Niệm Băng vừa dịch sang một bên, vừa ủy khuất nói : " Ta vốn là ngu dốt, ngươi hiện tại mới biết sao ? Tiểu thư, hiện tại mới là buổi sáng, ngươi đổi người hẳn là vẫn còn kịp ".
" Đổi người ? Đổi cái đầu ngươi, ngay cả y phục cũng là dựa theo kích cỡ của ngươi, hiện tại bảo ta đi đâu mà tìm người chứ, ngươi chờ một chút, ta đi sẽ quay lại ngay ". Hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng một cái, Tuyết Tĩnh xoay người chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng vội vã của nàng, Niệm Băng nhíu mày, " Nha đầu, nếu có được nửa phần hàm dưỡng của ba ba nàng, thì cũng có thể xem là một mỹ nữ, đáng tiếc a ! ".
Không lâu sau, Tuyết Tĩnh đã trở lại, trên mặt còn mang theo một tia tươi cười quái dị, dưới chân phát ra thanh âm đinh đinh, " Bây giờ được rồi, tùy tiện ngươi giẫm lên, chỉ cần ngươi còn giẫm lên chân ta, thì không cho nghỉ ngơi, cứ tiếp tục luyện ".
Niệm Băng chăm chú nhìn lại, giật mình phát hiện, trên chân Tuyết Tĩnh đã thay một đôi hài, một đôi thiết hài. Mở to hai mắt, nói : " Tiểu thư, ngươi không cần khoa trương như vậy chứ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nặng sao ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói : " Đương nhiên nặng, bất quá, dù sao vẫn tốt hơn so với việc ngươi giẫm lên chân ta, đôi hài này ta từng đi năm năm, vốn chế tạo để luyện tập khinh thân công phu, mỗi chiếc nặng mười lăm cân, ta bây giờ mang theo vật nặng ba mươi cân cùng ngươi luyện vũ, ngươi chăm chú một chút cho ta, nghe chưa ? ".
Niệm Băng vừa rồi nghe Tuyết Tĩnh nói luyện không tốt thì không cho nghỉ ngơi, cũng đã quyết định là phải chăm chú rồi, mặc dù cảm giác ôm một mỹ nữ rất thoải mái, nhưng đứng lâu như vậy, đối với một ma pháp sư như hắn mà nói, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục luyện tập vũ đạo.
Hai người cứ như vậy luyện đến buổi chiều, Niệm Băng mới miễn cưỡng nắm giữ được bộ pháp của vũ đạo, mặc dù không thể nói là phiêu dật tự nhiên, nhưng cũng có thể cầm cự được một màn, hai người thậm chí ngay cả cơm trưa cũng ăn ở trong phòng, bất luận là Niệm Băng hay là Tuyết Tĩnh với ba mươi cân trọng hài, lúc này đầu đã đầy mồ hôi.
Tuyết Tĩnh quệt mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi lên giường, " Rốt cuộc cũng miễn cưỡng xem như hợp cách, cứ như vậy đi, luyện tiếp nữa, cho dù ngươi có thể kiên trì, ta cũng chẳng kiên trì được, Niệm Băng, ngươi cũng nghỉ ngơi một lát, trước hãy uống miếng nước. Rồi đi tắm rửa cho sớm, thay nội y sạch sẽ, sau đó chúng ta chuẩn bị xuất phát, lần này, ngã rốt cuộc muốn xem xem, trong lòng hắn có ta hay không ".
Niệm Băng nhìn bộ dáng chấp nhất của Tuyết Tĩnh, trong lòng đột nhiên mọc lên một tia khác thường, lúc này tựa hồ là lúc Tuyết Tĩnh xinh đẹp nhất, không ngừng truy cầu thứ mình muốn, điểm này khiến Niệm Băng phi thường bội phục, " Tiểu thư, nếu hắn không ghen, chúng ta nên làm gì tiếp theo ? ".
Tuyết Tĩnh tức giận nói : " Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, bản tiểu thư mỹ lệ động nhân, hắn sao lại không động tâm chứ ? Nếu vạn nhất hắn thật sự là đầu gỗ, ta sẽ hỏi đến ngươi ".
Niệm Băng vô tội nói : " Ta cũng không phải hắn, chuyện này có gì liên quan tới ta ? ".
Tuyết Tĩnh phiền não phất phất tay, nói : " Ta tùy tiện nói một chút, dù sao thì tận nhân lực, mới tri thiên mệnh. Nếu thiên thần không cho chúng ta nên duyên nên phận, ta còn có biện pháp gì, được như Linh nhi thì thật tốt, từ nhỏ đã có sư huynh nàng yêu thương, trân trọng nàng, khỏi phải phiền lòng vì mấy chuyện này, ta bây giờ buồn bực muốn chết. Niệm Băng, nếu ngươi thật sự là một ma pháp sư thì thật tốt a ! ".
Niệm Băng liếc Tuyết Tĩnh, " Nếu ta thật sự là một ma pháp sư, thì làm sao ? ".
Tuyết Tĩnh hì hì cười, nói : " Nếu là vậy, ngươi có thể theo đuổi ta rồi a ! Thân phận ma pháp sư nói sao thì cũng có thể xứng với ta, dù là ngươi chỉ là một trung cấp ma phát sư cũng không sao cả. Thẳng thắn mà nói, ta đã gặp qua nhiều nam nhân, nhưng ngươi chính là người xinh đẹp nhất, nói không chừng, ngươi mặc nữ trang vào, có thể trở thành đại mỹ nữ, xinh đẹp hơn cả ta và Linh nữa chứ ? ".
Niệm Băng nghe không khỏi nổi gà một trận, cười khổ nói : " Tiểu thư, dùng từ xinh đẹp để hình dung một nam nhân, tựa hồ không quá thỏa đáng lắm, chúng ta bây giờ đi tắm rửa thôi, ta thật sự là rất khó chịu rồi ".
Tuyết Tĩnh mặt đỏ lên, nói : " Ngươi nói linh tinh gì vậy, cái gì mà bảo chúng ta đi tắm rửa, đi thôi, cũng may, trước khi học tập khiêu vũ ta đã bảo ngươi cởi ma pháp sư bào ra, nếu không giờ thì đã bị bẩn rồi, ngươi có biết hay không, ma pháp sư bào loại này là rất đắt tiền đấy ".
Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, ta hiểu rồi, nguyên lai là trong lòng ngươi, ta còn không bằng một kiện ma pháp sư bào, xem ra, trên xã hội này, nếu không có thực lực, thì chẳng thể có được gì, nếu ta chỉ là một bình dân, chỉ sợ là cũng chỉ biết mặc cho ngươi vũ nhục như thế, đáng tiếc, ta không phải, Tuyết Tĩnh, nhớ kỹ từng câu nói của chính ngươi. Đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng giống như ngươi, có ai sẽ thích được đây ? Màn đêm dần dần buông xuống, một chiếc mã xa sang trọng đi trên đường cái trong Băng Tuyết thành, mã xa được bốn con đại mã màu đen kéo đi, thân xe rất lớn, bên trong chứa tới hơn mười người cũng không thành vấn đề, điều khiển xa là một lão giả, tư thế của hắn rất quái dị, cổ tay di chuyển rất nhẹ, dây cương trong tay sẽ tự nhiên được kéo trên lưng ngựa, chỉ dẫn ngựa đi đi theo đúng phương hướng, tốc độ được khống chế rất thích hợp, không nhanh không chậm, hướng về phía tây của Băng Tuyết thành.
Bên trong xe, Tuyết Tĩnh không thoải mái nhìn một thân ngân sắc y phục, loại váy này không giống với loại nàng thường xuyên mặc, mà là loại chuyên dùng cho các yến hội, bên trong váy, được cố định tới ba, bốn kiện trang bị, để mặc bộ y phục này lên, ba nha hoàn phải chuẩn bị đến nửa canh giờ mới xong, Tuyết Tĩnh, người luôn luôn thích đơn giản, mà phải mặc y phục loại này vào, đó quả thực như là chịu tội.
" Niệm Băng, ngươi xem y phục này của ta có đẹp mắt không ? ". Tuyết Tĩnh hướng về Niệm Băng đang ngồi đối diện hỏi.
Niệm Băng mỉm cười, đáp từ trong thâm tâm : " Rất đẹp. Mái tóc dài rám nắng của tiểu thư kết hợp với ngân sắc y phục này có vẻ phi thường cao quý, so với váy áo của người bình thường thì đẹp mắt hơn nhiều ".
Tuyết Tĩnh hai mắt sáng ngời, nói : " Thật sao, phải thật xinh đẹp, mới không uổng phí công sức của ta, y phục này chặt quá a ! Thật sự là khó chịu muốn chết, may là ta không béo, thật sự là không biết người nào béo mà mặc y phục loại này thì khổ đến mức nào, ngươi cũng sướng, bất luận trong tình huống nào thì ma pháp sư bào cũng là thứ trang phục thích hợp ".
Niệm Băng mỉm cười nói : " Dù sao ta cũng chỉ là giả mạo thôi, tiểu thư, người nếu thấy không thoải mái, thì mặc y phục bình thường không được sao ? Chẳng lẽ ngươi lại không tự tin về sắc đẹp của mình ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói : " Sao lại không tự tin ? Bất quá, hôm nay không phải là vì thử thách tên đáng ghét kia sao ? Nếu không phải vì hắn, quỷ mới nguyện ý ăn mặc như vậy, ở thượng tầng xã giao trong Băng Tuyết thành, ta nổi danh là tùy ý nữ. Hứ, được rồi, từ giờ trở đi, ngươi không được gọi ta là tiểu thư nữa, nếu tới yến hội mà ngươi còn gọi như vậy, thì sẽ bị chê cười mất ".
Tuyết Cực đi tới bên cạnh Niệm Băng, mỉm cười nói : " Tiểu tử, làm việc ở Thanh Phong Trai cho tốt, nữ nhi ta mặc dù có chút hồ đồ, nhưng phẩm tính vẫn còn là tốt, chuyện vừa rồi là hiểu lầm, ta đã hiểu rồi, trợ giúp nó chắc là ngươi phải vất vả rồi ? ".
Niệm Băng hơi ngẩn người, Tuyết Cực là Thanh Phong Trai lão bản, lời hắn nói với mình lại không có ngữ khí yêu cầu, lại như là đang khẩn cầu, chỉ với điểm này, cũng có thể thấy được phong độ của hắn, hảo cảm trong lòng đại gia tăng, cung kính đáp : " Đó là việc ta phải làm, chủ nhân không cần khách khí ".
Tuyết Cực nhìn Niệm Băng thật sâu, đột nhiên, cổ tay hắn khẽ lật, hướng về phía đầu vai Niệm Băng chộp tới, Niệm Băng không động, hắn chỉ vừa thấy tay Tuyết Cực vung lên, bàn tay trắng trẻo mạnh mẽ đã nắm chặt vai hắn, lại không hề thấy đau đớn, Tuyết Cực vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói : " Được rồi, ta đi, ngươi tiếp tục cùng nàng học đi ". Nói xong, xoay người đi nhanh hướng ra phía ngoài. Niệm Băng cũng không thấy, trong mắt Tuyết Cực lúc này đang bộc lộ một vẻ nghi hoặc, thử thách vừa, hắn đã phát hiện, trong cơ thể Niệm Băng ngay cả một tia đấu khí cũng không có. Tuyết Cực thủy chung cảm giác được thanh niên nhân này không hề đơn giản, nhưng lại nói không ra là tại sao. Ra khỏi sân, hắn cũng không hề đóng cửa lại.
Tuyết Cực đi, Niệm Băng ánh mắt chuyển về hướng Tuyết Tĩnh, chỉ thấy Tuyết Tĩnh đang vỗ vỗ bộ ngực cao vút, " Thật sự là làm ta sợ muốn chết, cũng may lão ba tựa hồ bị bề ngoài của ngươi gây chú ý, ngươi thật ngu ngốc, vừa rồi ai cho ngươi nói chuyện, nói ít đi một câu ngươi sẽ chết a ! Mau tiến đến đây cho ta. Chúng ta tiếp tục học, sau này không được lộ liễu như vậy nữa ".
Niệm Băng lại trở lại trong phòng, lần này không cần học lễ nghi nữa, trực tiếp bắt đầu học khiêu vũ.
Một lúc lâu sau.
"Niệm ––– Băng ––– ". Lúc Niệm Băng giẫm lên chân Tuyết Tĩnh lần thứ mười bốn, nàng thật sự không thể nhịn được nữa, " Ta muốn bóp chết ngươi, ngươi sao ngu vậy a ! Dạy nhiều như thế mà còn học không xong ".
Niệm Băng vừa dịch sang một bên, vừa ủy khuất nói : " Ta vốn là ngu dốt, ngươi hiện tại mới biết sao ? Tiểu thư, hiện tại mới là buổi sáng, ngươi đổi người hẳn là vẫn còn kịp ".
" Đổi người ? Đổi cái đầu ngươi, ngay cả y phục cũng là dựa theo kích cỡ của ngươi, hiện tại bảo ta đi đâu mà tìm người chứ, ngươi chờ một chút, ta đi sẽ quay lại ngay ". Hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng một cái, Tuyết Tĩnh xoay người chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng vội vã của nàng, Niệm Băng nhíu mày, " Nha đầu, nếu có được nửa phần hàm dưỡng của ba ba nàng, thì cũng có thể xem là một mỹ nữ, đáng tiếc a ! ".
Không lâu sau, Tuyết Tĩnh đã trở lại, trên mặt còn mang theo một tia tươi cười quái dị, dưới chân phát ra thanh âm đinh đinh, " Bây giờ được rồi, tùy tiện ngươi giẫm lên, chỉ cần ngươi còn giẫm lên chân ta, thì không cho nghỉ ngơi, cứ tiếp tục luyện ".
Niệm Băng chăm chú nhìn lại, giật mình phát hiện, trên chân Tuyết Tĩnh đã thay một đôi hài, một đôi thiết hài. Mở to hai mắt, nói : " Tiểu thư, ngươi không cần khoa trương như vậy chứ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nặng sao ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói : " Đương nhiên nặng, bất quá, dù sao vẫn tốt hơn so với việc ngươi giẫm lên chân ta, đôi hài này ta từng đi năm năm, vốn chế tạo để luyện tập khinh thân công phu, mỗi chiếc nặng mười lăm cân, ta bây giờ mang theo vật nặng ba mươi cân cùng ngươi luyện vũ, ngươi chăm chú một chút cho ta, nghe chưa ? ".
Niệm Băng vừa rồi nghe Tuyết Tĩnh nói luyện không tốt thì không cho nghỉ ngơi, cũng đã quyết định là phải chăm chú rồi, mặc dù cảm giác ôm một mỹ nữ rất thoải mái, nhưng đứng lâu như vậy, đối với một ma pháp sư như hắn mà nói, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục luyện tập vũ đạo.
Hai người cứ như vậy luyện đến buổi chiều, Niệm Băng mới miễn cưỡng nắm giữ được bộ pháp của vũ đạo, mặc dù không thể nói là phiêu dật tự nhiên, nhưng cũng có thể cầm cự được một màn, hai người thậm chí ngay cả cơm trưa cũng ăn ở trong phòng, bất luận là Niệm Băng hay là Tuyết Tĩnh với ba mươi cân trọng hài, lúc này đầu đã đầy mồ hôi.
Tuyết Tĩnh quệt mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi lên giường, " Rốt cuộc cũng miễn cưỡng xem như hợp cách, cứ như vậy đi, luyện tiếp nữa, cho dù ngươi có thể kiên trì, ta cũng chẳng kiên trì được, Niệm Băng, ngươi cũng nghỉ ngơi một lát, trước hãy uống miếng nước. Rồi đi tắm rửa cho sớm, thay nội y sạch sẽ, sau đó chúng ta chuẩn bị xuất phát, lần này, ngã rốt cuộc muốn xem xem, trong lòng hắn có ta hay không ".
Niệm Băng nhìn bộ dáng chấp nhất của Tuyết Tĩnh, trong lòng đột nhiên mọc lên một tia khác thường, lúc này tựa hồ là lúc Tuyết Tĩnh xinh đẹp nhất, không ngừng truy cầu thứ mình muốn, điểm này khiến Niệm Băng phi thường bội phục, " Tiểu thư, nếu hắn không ghen, chúng ta nên làm gì tiếp theo ? ".
Tuyết Tĩnh tức giận nói : " Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại, bản tiểu thư mỹ lệ động nhân, hắn sao lại không động tâm chứ ? Nếu vạn nhất hắn thật sự là đầu gỗ, ta sẽ hỏi đến ngươi ".
Niệm Băng vô tội nói : " Ta cũng không phải hắn, chuyện này có gì liên quan tới ta ? ".
Tuyết Tĩnh phiền não phất phất tay, nói : " Ta tùy tiện nói một chút, dù sao thì tận nhân lực, mới tri thiên mệnh. Nếu thiên thần không cho chúng ta nên duyên nên phận, ta còn có biện pháp gì, được như Linh nhi thì thật tốt, từ nhỏ đã có sư huynh nàng yêu thương, trân trọng nàng, khỏi phải phiền lòng vì mấy chuyện này, ta bây giờ buồn bực muốn chết. Niệm Băng, nếu ngươi thật sự là một ma pháp sư thì thật tốt a ! ".
Niệm Băng liếc Tuyết Tĩnh, " Nếu ta thật sự là một ma pháp sư, thì làm sao ? ".
Tuyết Tĩnh hì hì cười, nói : " Nếu là vậy, ngươi có thể theo đuổi ta rồi a ! Thân phận ma pháp sư nói sao thì cũng có thể xứng với ta, dù là ngươi chỉ là một trung cấp ma phát sư cũng không sao cả. Thẳng thắn mà nói, ta đã gặp qua nhiều nam nhân, nhưng ngươi chính là người xinh đẹp nhất, nói không chừng, ngươi mặc nữ trang vào, có thể trở thành đại mỹ nữ, xinh đẹp hơn cả ta và Linh nữa chứ ? ".
Niệm Băng nghe không khỏi nổi gà một trận, cười khổ nói : " Tiểu thư, dùng từ xinh đẹp để hình dung một nam nhân, tựa hồ không quá thỏa đáng lắm, chúng ta bây giờ đi tắm rửa thôi, ta thật sự là rất khó chịu rồi ".
Tuyết Tĩnh mặt đỏ lên, nói : " Ngươi nói linh tinh gì vậy, cái gì mà bảo chúng ta đi tắm rửa, đi thôi, cũng may, trước khi học tập khiêu vũ ta đã bảo ngươi cởi ma pháp sư bào ra, nếu không giờ thì đã bị bẩn rồi, ngươi có biết hay không, ma pháp sư bào loại này là rất đắt tiền đấy ".
Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, ta hiểu rồi, nguyên lai là trong lòng ngươi, ta còn không bằng một kiện ma pháp sư bào, xem ra, trên xã hội này, nếu không có thực lực, thì chẳng thể có được gì, nếu ta chỉ là một bình dân, chỉ sợ là cũng chỉ biết mặc cho ngươi vũ nhục như thế, đáng tiếc, ta không phải, Tuyết Tĩnh, nhớ kỹ từng câu nói của chính ngươi. Đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng giống như ngươi, có ai sẽ thích được đây ? Màn đêm dần dần buông xuống, một chiếc mã xa sang trọng đi trên đường cái trong Băng Tuyết thành, mã xa được bốn con đại mã màu đen kéo đi, thân xe rất lớn, bên trong chứa tới hơn mười người cũng không thành vấn đề, điều khiển xa là một lão giả, tư thế của hắn rất quái dị, cổ tay di chuyển rất nhẹ, dây cương trong tay sẽ tự nhiên được kéo trên lưng ngựa, chỉ dẫn ngựa đi đi theo đúng phương hướng, tốc độ được khống chế rất thích hợp, không nhanh không chậm, hướng về phía tây của Băng Tuyết thành.
Bên trong xe, Tuyết Tĩnh không thoải mái nhìn một thân ngân sắc y phục, loại váy này không giống với loại nàng thường xuyên mặc, mà là loại chuyên dùng cho các yến hội, bên trong váy, được cố định tới ba, bốn kiện trang bị, để mặc bộ y phục này lên, ba nha hoàn phải chuẩn bị đến nửa canh giờ mới xong, Tuyết Tĩnh, người luôn luôn thích đơn giản, mà phải mặc y phục loại này vào, đó quả thực như là chịu tội.
" Niệm Băng, ngươi xem y phục này của ta có đẹp mắt không ? ". Tuyết Tĩnh hướng về Niệm Băng đang ngồi đối diện hỏi.
Niệm Băng mỉm cười, đáp từ trong thâm tâm : " Rất đẹp. Mái tóc dài rám nắng của tiểu thư kết hợp với ngân sắc y phục này có vẻ phi thường cao quý, so với váy áo của người bình thường thì đẹp mắt hơn nhiều ".
Tuyết Tĩnh hai mắt sáng ngời, nói : " Thật sao, phải thật xinh đẹp, mới không uổng phí công sức của ta, y phục này chặt quá a ! Thật sự là khó chịu muốn chết, may là ta không béo, thật sự là không biết người nào béo mà mặc y phục loại này thì khổ đến mức nào, ngươi cũng sướng, bất luận trong tình huống nào thì ma pháp sư bào cũng là thứ trang phục thích hợp ".
Niệm Băng mỉm cười nói : " Dù sao ta cũng chỉ là giả mạo thôi, tiểu thư, người nếu thấy không thoải mái, thì mặc y phục bình thường không được sao ? Chẳng lẽ ngươi lại không tự tin về sắc đẹp của mình ? ".
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, nói : " Sao lại không tự tin ? Bất quá, hôm nay không phải là vì thử thách tên đáng ghét kia sao ? Nếu không phải vì hắn, quỷ mới nguyện ý ăn mặc như vậy, ở thượng tầng xã giao trong Băng Tuyết thành, ta nổi danh là tùy ý nữ. Hứ, được rồi, từ giờ trở đi, ngươi không được gọi ta là tiểu thư nữa, nếu tới yến hội mà ngươi còn gọi như vậy, thì sẽ bị chê cười mất ".
Danh sách chương