Yến Phong lạnh lùng nói : " Bá tước tên là Lạc Hào, mặc dù không thể nói là thanh liêm, nhưng cũng có vài phần năng lực, tài chính của Băng Tuyết thành nằm trong tay hắn, hàng năm nộp thuế cho Băng Nguyệt đế quốc tuyệt không ít hơn Băng Nguyệt thành. Điều hắn tự hào nhất là sinh được một hảo nữ nhi, Lạc Nhu năm nay mặc dù mới mười tám tuổi, nhưng là, nàng thành danh là từ mười năm trước, khi nàng tám tuổi, tham gia Băng Nguyệt đế quốc toàn quốc văn khảo ba năm một lần, đoạt được thành tích đệ nhất, hơn nữa, lại vượt xa người đứng thứ hai, được mệnh danh là nữ thần đồng, theo niên kỷ tăng lên, sự thông tuệ của nàng càng ngày càng hiển hiện rõ, nghe nói, vị tài vụ tổng trưởng này sở dĩ có thể xử lý tất cả tài vụ một cách trôi chảy, cũng có công sức của trí tuệ chi nữ này, trong Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ, trí nữ nhỏ tuổi nhất nhưng lại là người cầm đầu. Trí nữ Lạc Nhu, ma nữ Long Linh, hơn nữa còn có phong nữ Tuyết Tĩnh, khi các nàng ba người ở cùng một chỗ, ngay cả thành chủ hầu tước đại nhân cũng phải nể họ ba phần ".
" Phong nữ ? Ha ha, quả là danh phù kỳ thực, với tính tình của nàng, mang danh hiệu là hoàn toàn thích hợp ". Nghe được ngoại hiệu của tam nữ, trong lòng Niệm Băng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt Yến Phong rơi trên người Niệm Băng, " Sao ? Ngươi biết Tuyết Tĩnh sao ? ".
Niệm Băng gật đầu, nói : " Hôm nay ta là nam bạn của nàng, tự nhiên là biết. Chẳng hay Yến huynh có ý kiến gì về nàng không ? ".
Trong mắt Yến Phong toát ra một tia kinh ngạc, " Không ngờ, ngươi lại là nam bạn của Tuyết Tĩnh. Ta không có ý kiến gì về nàng, ta chỉ biết là, phụ thân nàng Tuyết Cực cùng với một trong tam đại nguyên soái Băng Nguyệt đế quốc Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách là thân sinh huynh đệ, Tuyết Phách chính là kẻ đứng đầu tam đại nguyên soái của đế quốc, có tác phong thiết huyết, khi chiến tranh thì chỉ cần có hắn xuất chiến, địch nhân tuyệt không có kẻ sống sót, cho nên, hắn có thêm danh xưng là Thiết Huyết đại soái. Tuyết Cực so với huynh trưởng hắn lại kém hơn nhiều, chỉ có được một tửu lâu Thanh Phong Trai ở Băng Tuyết thành, bất quá, có uy vọng như vậy của huynh trưởng, tự nhiên chẳng ai dám đắc tội với hắn ".
Rốt cục cũng biết bối cảnh của Tuyết gia, Niệm Băng trong lòng thầm thở dài một hơi, có thể ở trung tâm Băng Tuyết thành mở một đại tửu lâu lớn như vậy, quả nhiên cũng không đơn giản a ! Đúng lúc này âm thanh kinh ngạc phát lên, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên thang lầu, bọn họ không hẹn mà cùng phát ra hai chữ, " Trí nữ, trí nữ, trí nữ … ".
Trên thang lầu, trước sau xuất hiện hai người Tuyết Tĩnh và Long Linh, nhị nữ nhất ngân nhất tử, thân thể trong lễ phục bó sát, lộ ra vóc người đầy đặn động nhân. Các nàng đứng chung một chỗ, nhìn qua Tuyết Tĩnh tựa hồ đầy đặn hơn một chút, nhiều năm rèn luyện vũ kỹ, khiến nàng tràn ngập vẻ khỏe mạnh hoạt bát, Long Linh mặc dù mảnh khảnh, nhưng tiếu dung ôn lại dễ dàng khiến người ta có hảo cảm.
Đại đa số nam sĩ ở đây đều nhìn chằm chằm lên trên, đương nhiên, này trong đó không tính Niệm Băng cùng Yến Phong. Đúng lúc này, một lam sắc thân ảnh xuất hiện ở giữa Long Linh và Tuyết Tĩnh, mái tóc dài màu lam bồng bềnh, buông tự nhiên ở sau lưng, cặp mắt lam to long lanh, không cần nhìn dung mạo, với ánh mắt này, đã rất hấp dẫn Niệm Băng rồi, đó là đôi mắt tràn ngập trí tuệ, sự thâm thúy trong đó phảng phất giống như u cốc thần đàm, mặc dù trong suốt, nhưng không thể nhìn thấy đáy, bàn về dung mạo, trong những nữ nhân Niệm Băng biết, sợ rằng cũng chỉ có Phượng Nữ mới khả dĩ so với nàng, chỉ bất quá vị Lạc Nhu tiểu thư này nhìn qua thì rất yếu ớt, giữa hai đường mi tựa hồ lộ ra một vẻ mệt mỏi.
Niệm Băng nở nụ cười, " Trách không được Yến huynh nói bá tước đại nhân vì nữ nhi mà tự hào, nhìn thấy trí nữ, ta thực có chút hoài nghi, nàng có phải thân sinh nữ nhi của bá tước đại nhân hay không ".
Yến Phong nhìn Niệm Băng, trên mặt toát ra vẻ cười khó gặp, " Điều này thì không rõ, bất quá, ngươi nghìn vạn lần đừng để bá tước đại nhân nghe thấy, nếu không, hắn sẽ rất tức giận ".
Hai người này nhìn nhau cười, vô hình trung đã thu hẹp khoảng cách vài phần. Bá tước lúc này đã đi tới dưới thang lầu, trí nữ Lạc Nhu được Long Linh cùng Tuyết Tĩnh hộ tống đi xuống. Tới chân thang lầu, Lạc Nhu mới dừng lại, mỉm cười, hướng về phía mọi người chậm rãi khom người, " Hôm nay là sinh nhật của Lạc Nhu, đa tạ các vị đến dự, Lạc Nhu không vô cùng vinh hạnh ".
Nhạc khúc sinh nhật du dương vang lên, khiến cả đại sảnh trở nên vui nhộn, một chiếc xe đẩy được hai người hầu chậm rãi đẩy tới, trên xe đẩy, là một chiếc bánh ngọt bảy tầng rất lớn, trên bánh ngọt sớm đã thắp mười tám ngọn nến màu lam, đèn trong đại sảnh đều được tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ những ngọn nến. Ngoại trừ Niệm Băng cùng Yến Phong, tất cả tân khách đồng thời cùng cất giọng hát sinh nhật ca, Lạc Nhu ôn nhu cười, hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện. Một lúc sau, nàng mở mắt, khóe miệng mỉm cười, " Tĩnh Tĩnh, Linh nhi, chúng ta cùng thổi ".
Tam nữ đồng thời động khẩu, mười tám ngọn nến được ba hơi thở thơm tho thổi tắt, đèn trong đại sảnh lại được thắp lên, nghi thức sinh nhật kết thúc, Lạc Nhu cầm dao, cắt xuống. Cắt xong một đường trên tầng bánh ngọt đầu tiên. Nhấc dao lên, trên dao đã bao bọc một tầng kem trắng, Lạc Nhu mỉm cười nói : " Ở đây tân khách đông đảo, Lạc Nhu thân thể không tốt lắm, chẳng biết có thể mời một vị công tử lên đây, giúp ta cắt bánh ngọt không ? Lạc Nhu hôm nay cũng không nam bạn, nguyện cùng vị công tử đó nhảy một khúc vũ đạo ". Lời vừa nói ra, nhất thời khiến tất cả ồn ào, ai cũng cho rằng chính mình mới có tư cách, tất cả đám quý tộc trẻ tuổi đều vội đưa tay lên cao, chỉ sợ kể khác giơ lên trước, hy vọng có thể lọt vào mắt Lạc Nhu.
Niệm Băng nhìn Yến Phong, " Yến huynh, ngươi có hứng thú không ? ".
Yến Phong lạnh nhạt đáp : " Không có hứng thú, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi một tay ".
Niệm Băng nở nụ cười, " Được ! Vậy phiền toái Yến huynh ".
Yến Phong trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, " Ngươi thật sự muốn đi sao ? ".
Niệm Băng mỉm cười nói : " Tại sao không ? Có thể cùng trí nữ khiêu vũ, quả là không uổng công ta tới đây một chuyến. Yến huynh, chúng ta tựa hồ phải nhanh mới được, nếu không, sợ rằng Lạc Nhu tiểu thư sẽ chọn xong mất ".
Yến Phong nhìn Niệm Băng thật sâu, gật đầu, nói : " Được, ta giúp ngươi, đi theo ta ". Nói xong, hắn bước đi, hướng đám người tiến đến. Bạch sắc đấu khí nhàn nhạt từ trên người Yến Phong phát ra, tất cả quý tộc tại đây khi tiếp xúc với cổ đấu khí đều bị dạt ra hai bên, bọn họ vốn định tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của Yến Phong, liền lập tức thu liễm, hành động của Yến Phong, nhất thời khiến mọi người chú ý, trong đó tự nhiên cũng có cả Tuyết Tĩnh. Ngoại trừ Yến Phong cùng Niệm Băng ra, mọi người lúc này đều nghĩ rằng, Yến Phong muốn giúp Lạc Nhu cắt bánh ngọt, trong lúc nhất thời, thanh âm trở nên lắng xuống, tựa hồ không ai nguyện ý tranh đoạt cùng hắn, không cần đấu khí bức lui, tự nhiên đã xuất hiện một lối đi.
Sắc mặt Tuyết Tĩnh hơi đổi, nàng hôm nay đến đây, nguyên nhân rất lớn chính là vì Yến Phong, mà lúc này mắt thấy Yến Phong muốn cắt bánh ngọt cho bằng hữu tốt nhất của mình, tâm tình của nàng nhất thời trở nên phức tạp.
Lạc Nhu nhìn Yến Phong đang đi về phía mình, không khỏi mỉm cười, nói : " Yến công tử, ngươi muốn giúp ta cắt bánh sao ? Đây là vinh hạnh và may mắn của Lạc Nhu rồi ".
Yến Phong đi tới trước chiếc bánh, ánh mắt đảo qua trên người bọn Lạc Nhu tam nữ, hướng về bá tước bên cạnh gật đầu, nói : " Không, không phải ta, mà là một vị bằng hữu của ta, hy vọng Lạc Nhu tiểu thư có thể cho hắn cơ hội này ". Nói xong, thân thể nghiêng về bên cạnh, mọi người lúc này mới chú ý tới ma pháp sư trong bộ hỏa hồng sắc trường bào ở phía sau. Nhìn thấy hắn, Long Linh cùng Tuyết Tĩnh đều kêu khẽ một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc, Lạc Nhu nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Niệm Băng, khí chất bất phàm, cặp mắt đẹp đẽ không khỏi lộ ra một tia sáng kỳ dị. Trong lúc nhất thời, Niệm Băng trở thành tâm điểm của cả yến hội.
Niệm Băng đi tới bên cạnh Yến Phong, ánh mắt thản nhiên nhìn tam nữ trước mặt, mỉm cười nói : " Lạc Nhu tiểu thư, chẳnghay tại hạ có thể không ? ".
" Không được ". Lạc Nhu còn chưa mở miệng, Tuyết Tĩnh đã cướp lời. Vừa hô lên hai chữ này, nàng mới phát giác mình quá lộ liễu, cảm nhận ánh mắt nghi hoặc của mọi người, liền nói : " Ta, ta là nói thân phận của hắn không đủ tư cách ".
Yến Phong lạnh lùng nói : " Phong nữ Tuyết Tĩnh, quả nhiên không hổ là danh xưng phong nữ, ở yến hội sinh nhật của Lạc Nhu tiểu thư, ngươi cũng muốn nổi điên sao ? Hắn là bằng hữu của ta, chỉ cần điểm này, thân phận cũng đủ rồi ".
Nghe Yến Phong mở miệng, Tuyết Tĩnh nhất thời nói không ra lời, hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng, không hề lên tiếng.
" Phong nữ ? Ha ha, quả là danh phù kỳ thực, với tính tình của nàng, mang danh hiệu là hoàn toàn thích hợp ". Nghe được ngoại hiệu của tam nữ, trong lòng Niệm Băng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt Yến Phong rơi trên người Niệm Băng, " Sao ? Ngươi biết Tuyết Tĩnh sao ? ".
Niệm Băng gật đầu, nói : " Hôm nay ta là nam bạn của nàng, tự nhiên là biết. Chẳng hay Yến huynh có ý kiến gì về nàng không ? ".
Trong mắt Yến Phong toát ra một tia kinh ngạc, " Không ngờ, ngươi lại là nam bạn của Tuyết Tĩnh. Ta không có ý kiến gì về nàng, ta chỉ biết là, phụ thân nàng Tuyết Cực cùng với một trong tam đại nguyên soái Băng Nguyệt đế quốc Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách là thân sinh huynh đệ, Tuyết Phách chính là kẻ đứng đầu tam đại nguyên soái của đế quốc, có tác phong thiết huyết, khi chiến tranh thì chỉ cần có hắn xuất chiến, địch nhân tuyệt không có kẻ sống sót, cho nên, hắn có thêm danh xưng là Thiết Huyết đại soái. Tuyết Cực so với huynh trưởng hắn lại kém hơn nhiều, chỉ có được một tửu lâu Thanh Phong Trai ở Băng Tuyết thành, bất quá, có uy vọng như vậy của huynh trưởng, tự nhiên chẳng ai dám đắc tội với hắn ".
Rốt cục cũng biết bối cảnh của Tuyết gia, Niệm Băng trong lòng thầm thở dài một hơi, có thể ở trung tâm Băng Tuyết thành mở một đại tửu lâu lớn như vậy, quả nhiên cũng không đơn giản a ! Đúng lúc này âm thanh kinh ngạc phát lên, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên thang lầu, bọn họ không hẹn mà cùng phát ra hai chữ, " Trí nữ, trí nữ, trí nữ … ".
Trên thang lầu, trước sau xuất hiện hai người Tuyết Tĩnh và Long Linh, nhị nữ nhất ngân nhất tử, thân thể trong lễ phục bó sát, lộ ra vóc người đầy đặn động nhân. Các nàng đứng chung một chỗ, nhìn qua Tuyết Tĩnh tựa hồ đầy đặn hơn một chút, nhiều năm rèn luyện vũ kỹ, khiến nàng tràn ngập vẻ khỏe mạnh hoạt bát, Long Linh mặc dù mảnh khảnh, nhưng tiếu dung ôn lại dễ dàng khiến người ta có hảo cảm.
Đại đa số nam sĩ ở đây đều nhìn chằm chằm lên trên, đương nhiên, này trong đó không tính Niệm Băng cùng Yến Phong. Đúng lúc này, một lam sắc thân ảnh xuất hiện ở giữa Long Linh và Tuyết Tĩnh, mái tóc dài màu lam bồng bềnh, buông tự nhiên ở sau lưng, cặp mắt lam to long lanh, không cần nhìn dung mạo, với ánh mắt này, đã rất hấp dẫn Niệm Băng rồi, đó là đôi mắt tràn ngập trí tuệ, sự thâm thúy trong đó phảng phất giống như u cốc thần đàm, mặc dù trong suốt, nhưng không thể nhìn thấy đáy, bàn về dung mạo, trong những nữ nhân Niệm Băng biết, sợ rằng cũng chỉ có Phượng Nữ mới khả dĩ so với nàng, chỉ bất quá vị Lạc Nhu tiểu thư này nhìn qua thì rất yếu ớt, giữa hai đường mi tựa hồ lộ ra một vẻ mệt mỏi.
Niệm Băng nở nụ cười, " Trách không được Yến huynh nói bá tước đại nhân vì nữ nhi mà tự hào, nhìn thấy trí nữ, ta thực có chút hoài nghi, nàng có phải thân sinh nữ nhi của bá tước đại nhân hay không ".
Yến Phong nhìn Niệm Băng, trên mặt toát ra vẻ cười khó gặp, " Điều này thì không rõ, bất quá, ngươi nghìn vạn lần đừng để bá tước đại nhân nghe thấy, nếu không, hắn sẽ rất tức giận ".
Hai người này nhìn nhau cười, vô hình trung đã thu hẹp khoảng cách vài phần. Bá tước lúc này đã đi tới dưới thang lầu, trí nữ Lạc Nhu được Long Linh cùng Tuyết Tĩnh hộ tống đi xuống. Tới chân thang lầu, Lạc Nhu mới dừng lại, mỉm cười, hướng về phía mọi người chậm rãi khom người, " Hôm nay là sinh nhật của Lạc Nhu, đa tạ các vị đến dự, Lạc Nhu không vô cùng vinh hạnh ".
Nhạc khúc sinh nhật du dương vang lên, khiến cả đại sảnh trở nên vui nhộn, một chiếc xe đẩy được hai người hầu chậm rãi đẩy tới, trên xe đẩy, là một chiếc bánh ngọt bảy tầng rất lớn, trên bánh ngọt sớm đã thắp mười tám ngọn nến màu lam, đèn trong đại sảnh đều được tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ những ngọn nến. Ngoại trừ Niệm Băng cùng Yến Phong, tất cả tân khách đồng thời cùng cất giọng hát sinh nhật ca, Lạc Nhu ôn nhu cười, hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện. Một lúc sau, nàng mở mắt, khóe miệng mỉm cười, " Tĩnh Tĩnh, Linh nhi, chúng ta cùng thổi ".
Tam nữ đồng thời động khẩu, mười tám ngọn nến được ba hơi thở thơm tho thổi tắt, đèn trong đại sảnh lại được thắp lên, nghi thức sinh nhật kết thúc, Lạc Nhu cầm dao, cắt xuống. Cắt xong một đường trên tầng bánh ngọt đầu tiên. Nhấc dao lên, trên dao đã bao bọc một tầng kem trắng, Lạc Nhu mỉm cười nói : " Ở đây tân khách đông đảo, Lạc Nhu thân thể không tốt lắm, chẳng biết có thể mời một vị công tử lên đây, giúp ta cắt bánh ngọt không ? Lạc Nhu hôm nay cũng không nam bạn, nguyện cùng vị công tử đó nhảy một khúc vũ đạo ". Lời vừa nói ra, nhất thời khiến tất cả ồn ào, ai cũng cho rằng chính mình mới có tư cách, tất cả đám quý tộc trẻ tuổi đều vội đưa tay lên cao, chỉ sợ kể khác giơ lên trước, hy vọng có thể lọt vào mắt Lạc Nhu.
Niệm Băng nhìn Yến Phong, " Yến huynh, ngươi có hứng thú không ? ".
Yến Phong lạnh nhạt đáp : " Không có hứng thú, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi một tay ".
Niệm Băng nở nụ cười, " Được ! Vậy phiền toái Yến huynh ".
Yến Phong trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, " Ngươi thật sự muốn đi sao ? ".
Niệm Băng mỉm cười nói : " Tại sao không ? Có thể cùng trí nữ khiêu vũ, quả là không uổng công ta tới đây một chuyến. Yến huynh, chúng ta tựa hồ phải nhanh mới được, nếu không, sợ rằng Lạc Nhu tiểu thư sẽ chọn xong mất ".
Yến Phong nhìn Niệm Băng thật sâu, gật đầu, nói : " Được, ta giúp ngươi, đi theo ta ". Nói xong, hắn bước đi, hướng đám người tiến đến. Bạch sắc đấu khí nhàn nhạt từ trên người Yến Phong phát ra, tất cả quý tộc tại đây khi tiếp xúc với cổ đấu khí đều bị dạt ra hai bên, bọn họ vốn định tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của Yến Phong, liền lập tức thu liễm, hành động của Yến Phong, nhất thời khiến mọi người chú ý, trong đó tự nhiên cũng có cả Tuyết Tĩnh. Ngoại trừ Yến Phong cùng Niệm Băng ra, mọi người lúc này đều nghĩ rằng, Yến Phong muốn giúp Lạc Nhu cắt bánh ngọt, trong lúc nhất thời, thanh âm trở nên lắng xuống, tựa hồ không ai nguyện ý tranh đoạt cùng hắn, không cần đấu khí bức lui, tự nhiên đã xuất hiện một lối đi.
Sắc mặt Tuyết Tĩnh hơi đổi, nàng hôm nay đến đây, nguyên nhân rất lớn chính là vì Yến Phong, mà lúc này mắt thấy Yến Phong muốn cắt bánh ngọt cho bằng hữu tốt nhất của mình, tâm tình của nàng nhất thời trở nên phức tạp.
Lạc Nhu nhìn Yến Phong đang đi về phía mình, không khỏi mỉm cười, nói : " Yến công tử, ngươi muốn giúp ta cắt bánh sao ? Đây là vinh hạnh và may mắn của Lạc Nhu rồi ".
Yến Phong đi tới trước chiếc bánh, ánh mắt đảo qua trên người bọn Lạc Nhu tam nữ, hướng về bá tước bên cạnh gật đầu, nói : " Không, không phải ta, mà là một vị bằng hữu của ta, hy vọng Lạc Nhu tiểu thư có thể cho hắn cơ hội này ". Nói xong, thân thể nghiêng về bên cạnh, mọi người lúc này mới chú ý tới ma pháp sư trong bộ hỏa hồng sắc trường bào ở phía sau. Nhìn thấy hắn, Long Linh cùng Tuyết Tĩnh đều kêu khẽ một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ nghi hoặc, Lạc Nhu nhìn thấy dung mạo anh tuấn của Niệm Băng, khí chất bất phàm, cặp mắt đẹp đẽ không khỏi lộ ra một tia sáng kỳ dị. Trong lúc nhất thời, Niệm Băng trở thành tâm điểm của cả yến hội.
Niệm Băng đi tới bên cạnh Yến Phong, ánh mắt thản nhiên nhìn tam nữ trước mặt, mỉm cười nói : " Lạc Nhu tiểu thư, chẳnghay tại hạ có thể không ? ".
" Không được ". Lạc Nhu còn chưa mở miệng, Tuyết Tĩnh đã cướp lời. Vừa hô lên hai chữ này, nàng mới phát giác mình quá lộ liễu, cảm nhận ánh mắt nghi hoặc của mọi người, liền nói : " Ta, ta là nói thân phận của hắn không đủ tư cách ".
Yến Phong lạnh lùng nói : " Phong nữ Tuyết Tĩnh, quả nhiên không hổ là danh xưng phong nữ, ở yến hội sinh nhật của Lạc Nhu tiểu thư, ngươi cũng muốn nổi điên sao ? Hắn là bằng hữu của ta, chỉ cần điểm này, thân phận cũng đủ rồi ".
Nghe Yến Phong mở miệng, Tuyết Tĩnh nhất thời nói không ra lời, hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng, không hề lên tiếng.
Danh sách chương