Lúc này, cho dù trực tính như Tuyết Tĩnh cũng đã có cái nhìn khác về Niệm Băng, nàng quá hiểu Minh Nguyên rồi, trước đây, phụ thân nàng để mời được Minh Nguyên đến Thanh Phong Trai làm chủ trù, đã phí không biết công phu miệng lưỡi, Minh Nguyên mặc dù trên danh nghĩa chỉ là trù sư trưởng, nhưng ở Thanh Phong Trai lại có địa vị siêu nhiên, cho dù là phụ thân Tuyết Cực nhìn thấy hắn cũng phải phi thường tôn kính, vẫn xưng huynh gọi đệ, nàng đây là lần đầu tiên thấy trên mặt Minh Nguyên xuất hiện vẻ cung kính như vậy, mà kẻ khiến cho loại biểu tình này xuất hiện trên mặt hắn, chính là tên Niệm Băng thần bí trước mặt này, tên Niệm Băng đã khiến cho mình tâm tư rối loạn.
Niệm Băng đã bắt đầu, từ trên bàn bên cạnh lấy vài chiếc đũa, đặt chỉnh tề trên mặt bàn, rồi lại lấy dưa chuột và mía ra khỏi mâm, đặt ở đám đũa, dụng ý rất rõ ràng, chính là không muốn tài liệu bị nhiễm bẩn. Cuối cùng, tay hắn giữ lại một quả dưa chuột.
Niệm Băng tay trái cầm lấy phần đuôi của quả dưa chuột chậm rãi giơ lên, phục vụ sinh mang tới chín quả dưa chuột có mặc dù trọng lượng thỏa mãn yêu cầu của Niệm Băng, nhưng hình dáng lại không đều nhau, Niệm Băng nhìn dưa chuột, hắn tựa hồ đã quên mọi sự chung quanh, trong mắt chỉ có quả dưa chuột màu bích lục đó mà thôi. Tay phải nắm đao của Minh Nguyên, bảo trì trạng thái bất động.
Tuyết Tĩnh thấy Niệm Băng quái dị đứng đó, dần mất kiên nhẫn, mới vừa muốn nói gì, lại bị Minh Nguyên ngăn lại, Minh Nguyên hướng về phía Tuyết Tĩnh lắc đầu, ý bảo nàng không nên kinh động đến Niệm Băng, sau đó cũng tập trung tinh thần nhìn vào tay của Niệm Băng, đợi tình cảnh trong lòng mong đợi xuất hiện.
Rốt cục, Niệm Băng cũng động, chuẩn xác mà nói, tay phải của hắn động, tay trái vững như bàn thạch nắm đuôi quả dưa chuột, đao ở tay phải bao phủ một màn thanh quang nhàn nhạt, khẽ chém xuống chỗ cách đầu quả dưa chuột hai tấc, đó là đao đầu tiên.
Tuyết Tĩnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn hồi lâu, nguyên lai là chém lên dưa chuột mà thôi, nàng cố gắng bịt miệng, mới không cười ra tiếng. Thế nhưng, nàng nhanh chóng chẳng thể cười được nữa, bởi vì cổ tay Niệm Băng lại khẽ lật, một đao tiếp một đao, chém xuống vị trí ngay phía dưới vết chém trước, một mảnh dưa chuột mỏng như tờ giấy xuất hiện, kỳ lạ nhất chính là, mảnh dưa chuột cao thấp khác nhau, chỉ nối với nhau bằng một điểm rất nhỏ, dựa theo lẽ thường, trọng lượng của phần đầu dưa phía dưới hẳn là hoàn toàn có thể kéo đứt, nhưng trên thực tế, chúng lại vẫn dính với nhau như cũ.
Minh Nguyên kinh hô : " Ngẫu Đoạn Ti Liên đao pháp, hảo đao pháp ! ". Nói xong lời này, hắn vội vàng che miệng, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt lại chẳng thể che dấu được, là một đỉnh cấp trù sư, còn có điều gì hoàn mỹ hơn việc được chứng kiến trù nghệ trong tưởng tượng của chính mình đây ? Niệm Băng căn bản là không nghe được thanh âm của Minh Nguyên, tinh thần hắn đã hoàn toàn đặt trên quả dưa chuột nọ, đao lại động, chỉ bất quá, đã không còn là hai đao thong thả như lúc trước nữa, đao như tuyết, cổ tay phảng phất như múa trong không trung, ngay cả nhãn lực của Minh Nguyên cũng không thể thấy rõ Niệm Băng cuối cùng là đang làm gì, chỉ thấy quả dưa chuột nọ từ từ hạ thấp, từng mảnh đều hơi nghiêng xuống phía dưới, dựa vào một điểm nhỏ mà dính lại, bị trọng lượng của đoạn đầu dưa chuột kéo, từ từ hạ xuống dưới mâm, mà vị trí phần đầu dưa chuột hạ xuống, chính là điểm giữa của mâm, ánh đao liên tục lóe lên, mỗi người ở đây đều nhìn đến ngây người.
Lạc Nhu tựa hồ như được thấy lại màn Niệm Băng cắt bánh ngọt, nhưng rất hiển nhiên, đao pháp cắt dưa chuột này khó khăn hơn nhiều so với cắt bánh ngọt, mỗi mảnh dưa chuột liên tiếp không chỉ mỏng tới cực điểm, mà khó nhất chính là đều đều hai chữ, đến ngay cả chỗ nối của từng mảnh cũng đều đều, không hề có một lỗi nào.
Phần đầu quả dưa chuột cuối cùng đã hạ xuống giữa mâm, dưa chuột vốn dài không tới một thước, giờ đã biến thành khoảng thước rưỡi, ánh đao trong tay Niệm Băng vẫn lóe lên như trước, từng phiến dưa chuột từ từ kéo dài ra, đúng lúc này, tay trái Niệm Băng rốt cuộc cũng động, cổ tay khẽ rung lên, trong nháy mắt mà ánh đao ngừng lại, phía sau đầu quả dưa phía dưới đã xảo diệu tạo thành một vòng tròn. Ánh đao tiếp tục lóe lên, dưa chuột từ từ biến thành dài, lúc quả dưa chuột trên mâm tạo thành ba vòng tròn, đao của Niệm Băng rốt cục cũng chém tới phần đuôi của quả dưa, hắn không tiếp tục chém nữa, mà đem phần đuôi của dưa chuột đặt lên cạnh mâm.
Trong mắt mọi người, đao công như thế, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ tích mà hình dung, kỳ tích lại tiếp tục, quả dưa chuột thứ hai đã nằm trong tay Niệm Băng, lúc này cũng vẫn chăm chú nhìn, nhưng thời gian tập trung đã giảm một chút, khi đao quang lại lóe lên, tình huống giống như quả dưa chuột thứ nhất lại xuất hiện. Khi ánh đao ngừng lại, nhưng ánh mắt mọi ngươi ở đây vẫn không hề rời khỏi đao và dưa chuột trên tay Niệm Băng, mặc dù động tác đã ngừng lại, nhưng trong mắt bọn họ, động tác này lại vẫn sinh động như vậy.
Dưa chuột vẫn dài ra như trước, vẫn tạo ra quấn ba vòng như trước, đây là quả thứ hai, ngay sau đó, là quả thứ ba, thứ tư, … , mỗi quả dưa chuột đều được làm như vậy, Lạc Nhu kinh ngạc phát hiện, trên quả dưa chuột mà Niệm Băng đã hoàn thành cũng tản ra một tầng sương trắng bàng bạc.
Lúc đầu thì những người khác còn không chú ý tới tình huống này, khi hoàn thành quả thứ năm, trên chiếc mâm lớn đường kính một thước, đã phủ kín sương mù trắng mờ mờ, dưa chuột màu xanh như ẩn như hiện, nhìn qua cực kỳ kỳ dị.
Không biết lúc nào, chủ nhân Thanh Phong Trai Tuyết Cực đã sau lưng nữ nhi, những người khác đều trong trạng thái bán ngốc trệ, dĩ nhiên không ai phát hiện rằng hắn đến, khi Tuyết Cực nhìn thấy đao quang trong tay Niệm Băng, lập tức cũng bước tới gần những người khác, hắn có thực lực vũ đấu gia, nhãn lực tự nhiên có chỗ độc đáo, động tác của Niệm Băng cực nhanh, tựa hồ căn bản không cần phải tính toán gì, nhìn dưa chuột từ từ dài ra, Tuyết Cực tự hỏi, khống chế lực lượng của mình tuyệt đối không đạt tới trình độ này của Niệm Băng được, đao pháp thần diệu này đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, kẻ khác than thở không thôi.
Khi chín quả dưa chuột đều hoàn thành, cả mâm đã bị phủ kín, chín quả dưa chuột đã gần như quấn quanh chiếc mâm, vị trí hoàn toàn giống nhau, chín đầu dưa chuột hơi ngẩng lên, chạm vào cùng một chỗ ở chính giữa mâm, vị trí không có nửa phần sai lầm, đến ngay cả chín phần đuôi của quả dưa, cũng kỳ dị bảo trì được vị trí đều nhau.
Ánh đao chợt lóe, bay về phía Minh Nguyên, Minh Nguyên giật mình, đưa tay lên ngăn lại, thứ rơi vào trong tay chính là chuôi đao.
" Minh sư phụ, cảm tạ của ngươi cho mượn đao ". Tâm thần của Niệm Băng tựa hồ đã hoàn toàn dung nhập vào món ăn trước mặt, ánh mắt rơi trên dưa chuột xanh như phỉ thúy trong mâm, nhìn băng vụ bàng bạc bốc lên, hắn đưa tay vào lòng lấy ra một túi vải nhỏ, chính là những công cụ trước đây khi ở Thủy Hóa Thiết Khí Phô đã dùng để chế tác cơm bồ câu cho Phượng Nữ.
Không cần dùng mắt nhìn, ngón trỏ cùng ngón giữa tự nhiên đưa vào trong túi, khi rút ngón tay ra, mang theo một đạo hàn quang, đó là một thanh tiểu đao, đao dài không tới năm tấc, đầu đao rất tiểu xảo, lưỡi đao cùng chuôi đao dài bằng nhau, đều khoảng hai tấc rưỡi, nửa đoạn lưỡi đao phía trước, cũng tản ra lam sắc quang mang nhàn nhạt, trên mặt đao, tựa hồ có điêu khắc hình thù dữ tợn.
Minh Nguyên thở sâu, thì thào lẩm bẩm : " Quỷ Điêu thần đao ".
Niệm Băng tiếp lời nói : " Quỷ Phủ Thần Công U Lam Diễm, Điêu Long Khắc Phượng Nhất Đao Hàn. Chính là Quỷ Điêu ".
Minh Nguyên liếc nhìn Niệm Băng, " Quỷ Điêu nhất xuất, thùy dữ tranh phong ". Nhìn thấy Quỷ Điêu, vẻ tôn kính trong mắt lại càng tăng lên vài phần.
Ánh mắt Niệm Băng rơi vào chín đầu dưa chuột nằm giữa mâm, " Quỷ điêu mặc dù tốt, nhưng cũng phải xem là nằm trong tay ai, hy vọng ta không có làm nhục danh đầu của sư phụ năm đó ". Lưng hắn đột nhiên khom xuống, gần như bị bẻ bẻ gẫy, bắp đùi tì vào cạnh bàn, cả thân thể tạo thành một góc chín mươi độ, mặt nằm ngay phía trên mặt mâm, cổ tay khẽ rung, trong nháy mắt xuất ra chín đao, phía đầu của chín quả dưa chuột đều xuất hiện một hình thù.
Minh Nguyên đột nhiên minh bạch Niệm Băng muốn làm gì, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi, vốn là, trong lòng hắn ít nhiều còn có chút không phục, nhưng khi hắn thấy Niệm Băng xuất ra đao đầu tiên, hắn minh bạch, chỉ cần là đao công, mình cũng còn xa mới là đối thủ của thanh niên trước mặt này.
Ở đây kẻ tỉnh táo ngoài Minh Nguyên cũng chỉ có một người, Tuyết Cực hít sâu một hơi, " Đây chẳng lẽ là Long Vu Tập Vũ chi pháp trong truyền thuyết sai ? Trời ạ, chẳng lẽ nó thật sự tồn tại sao ? ".
Sự thật rất mau trả lời cho câu hỏi của Tuyết Cực, Niệm Băng xuất đao, u lam sắc quang mang, như một đoàn lãnh diễm ( ND : diễm trong hỏa diễm ) bắn ra từ giữa năm ngón tay hắn, theo sự di chuyển của đao, hắn nhẹ giọng ngâm xướng : " Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến, điêu thành ba đào bách hồi toàn, thần công thiên cổ kim phương tại, đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền ". Chỉ thấy u lam sắc quang mang nọ không ngừng xoay tròn ở giữa mặt mâm, Tuyết Cực thấy rất rõ, mỗi khi đọc một chữ, trên đầu của chín quả dưa đều xuất hiện một dấu vết, từng mảnh vỡ nhỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng rơi xuống, khi chữ cuối cùng chấm dứt, kết hợp với chín đao lúc trước, tổng cộng hai trăm sáu mươi mốt đao, trong thời gian ngâm xướng ngắn ngủi này đã hoàn thành rồi. Một vòng mảnh vụn màu xanh biếc chỉnh tề tỏa ra ở giữa mâm, hình thành một vòng tròn hoa văn xanh biếc, vân lộ rất rõ ràng, đồ án hình tròn không hề có chút lệch lạc, tất cả các mảnh vụn thậm chí lớn nhỏ cũng hoàn toàn giống nhau. Điều rung động nhất, là thứ được điêu khắc ra ở phía trên.
Chín pho điêu khắc giống như thúy ngọc cùng ngẩng đầu, trên đỉnh có sừng, khóe miệng có râu, dưới trán còn có hạt châu, đó rõ ràng chính là chín long đầu trông như thúy ngọc a ! Long đầu trông rất sống động, đều đang ngẩng đầu, phảng phất như đang thôn vân thổ vụ ( ND : nuốt mây nhả khói ).
Quỷ Điêu biến mất, Niệm Băng nhìn chín long đầu nọ, than nhẹ một tiếng, " Đáng tiếc, ta còn chưa đạt tới Long Vu Tập Vũ cực chí ".
Minh Nguyên vội cản lại hỏi : " Vậy cực chí là gì ? ".
Niệm Băng thản nhiên cười, " Cửu long đằng vân, thiên biến vạn hóa ". Vừa nói, Niệm Băng hai tay cầm hai bên mâm, khẽ dùng lực nâng lên, hắn rất cẩn thận, tựa hồ chỉ sợ khiến cho thứ gì lệch đi.
Lúc này, Tuyết Tĩnh cùng Long Linh sớm đã thành ngốc trệ, chỉ có ánh mắt của Lạc Nhu còn có vẻ hoạt lạc, trong đôi mắt nàng trung đã xuất hiện thứ gì đó.
Niệm Băng toàn thân tản ra một tầng quang mang màu lam, quang mang theo ánh mắt của hắn, ngưng tụ về phía trên mặt bàn, dần dần, một khối băng tròn đường kính độ một tay người xuất hiện phía trên mặt bàn, mặt ngoài khối băng cực kỳ rực rỡ, giống một mảnh hình tròn, dày chừng một tấc. Đây là Hàn Băng Thuật tối cơ bản, nhưng do Niệm Băng dụng xuất, với khống chế lực mạnh mẽ, hiệu quả rất kỳ diệu, tuyệt đối có thể chấn động một tứ cấp ma pháp.
Mâm lại được đặt xuống, đặt lên trên khối hàn băng, vị trí của hàn băng, chính là nằm ở chính giữa mâm. Khe khẽ đẩy lên cạnh của mâm, mâm bắt đầu chầm chậm di chuyển, Quỷ Điêu lại hiện ra, khi phần đuôi của dưa chuột chuyển tới trước mặt Niệm Băng, u lam sắc quang mang nọ đều lóe lên năm lần, sau ba vòng, một trăm ba mươi lăm đao, tay hắn lại như chỉ mới rung động vài cái mà thôi. Mảnh vụn xanh biếc rơi xuống phía dưới, tạo thành hình thái chín đám mây, cũng nhờ vậy, chín long vĩ xanh biếc trông xuất hiện cực kỳ sống động.
Trong sát na long vĩ xuất hiện, chín quả dưa trong mâm phảng phất như sống, giống như chín con thanh long bay lượn trong màn vân vụ, mâm vẫn chầm chậm xoay tròn như trước, chín con thanh long phiêu phù trên màn vân vụ, chúng tựa hồ đang đùa giỡn, tựa hồ đang ân cần thăm hỏi lẫn nhau, chín con thanh long có xu thế tụ lại một chỗ, hết sức chân thành thân thiết.
Niệm Băng cũng không ngừng lại, cầm lấy một đốt mía, Quỷ Điêu lóe lên, vỏ mía được tước ra, lần này không phải rơi xuống mâm, mà là rơi sang một bên, Quỷ Điêu phi vũ, mía màu trắng nhũ biến hóa dưới ánh đao, khi mâm ngừng chuyển động, quỷ điêu trong tay Niệm Băng cũng ngừng lại. Xuất hiện trên tay hắn, là một hình thái kỳ dị, phía dưới chiếc khay, ngay trên đó là một cây gậy có đường kính giống như chiếc đũa, phía trên cùng, là một quả cầu màu trắng nhũ, mặt ngoài của quả cầu cực kỳ rực rỡ, nhìn qua giống như dương chi bạch ngọc, lay động lòng người. Minh Nguyên, Tuyết Cực biết, quả cầu nhìn như đơn giản, nhưng muốn có thể tròn trịa không một tỳ vết như thế, là phi thường khó khăn. Bất quá, Niệm Băng đã khiến bọn hắn kinh ngạc quá nhiều, lúc này, trái tim bọn họ như đang chết lặng.
Niệm Băng đưa tay vào bàn, cẩn thận đem đốt mía đã được điêu khắc đặt vào giữa chín khối long đầu, tạo thành thế cửu long phủng châu.
Hoàn mỹ, ngoại trừ hoàn mỹ ra, mọi người đều không nghĩ ra một từ nào khác để hình dung mọi thứ trước mắt.
Mâm lại xoay tròn, Niệm Băng đồng thời cầm lấy hai đốt mía còn lại, quang mang màu lam nhạt ở trong tay hắn tập trung lại, lúc này, hắn lại không tước vỏ, đặt đầu hai đốt mía đầu đối nhau, bắt đầu nhanh chóng cọ xát.
Cọ xát mía thì có thể tạo ra cái gì ? Đơn giản là nước mía, thế nhưng đây lại hoàn toàn khác biệt. Băng phấn trắng nhũ bay bay rơi xuống, mang theo khí tức thơm mát, hạ xuống mâm, dưới tác dụng của băng phấn, băng vụ trong mâm vốn lại bốc lên ngùn ngụt, mía chưa hết, bị Niệm Băng ném sang một bên, băng phấn do mía hình thành, đã bao phủ khắp ngõ ngách trong mâm.
Chín con thanh long sống động đằng vân giá vũ chi, cộng phủng minh châu, màu xanh trong mâm không hề mất đi, mà còn mang đến vẻ tiên hoạt, từ băng vụ cho tới trân châu tạo bằng mía, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.
Niệm Băng phủi tay, khẽ cười, nói : " Mùi thơm ngát của dưa chuột, kết hợp vị ngọt của mía, có thêm băng sương, dùng để giải nhiệt, là thích hợp nhất ".
Minh Nguyên quang mang trong mắt sáng rực, " Có thể nói cho ta biết, món ăn này tên gọi là gì ? ".
Niệm Băng thản nhiên cười, nói từng chữ : " Cửu - Thanh - Thần - Long - Băng - Vân - Ẩn - ".
Niệm Băng đã bắt đầu, từ trên bàn bên cạnh lấy vài chiếc đũa, đặt chỉnh tề trên mặt bàn, rồi lại lấy dưa chuột và mía ra khỏi mâm, đặt ở đám đũa, dụng ý rất rõ ràng, chính là không muốn tài liệu bị nhiễm bẩn. Cuối cùng, tay hắn giữ lại một quả dưa chuột.
Niệm Băng tay trái cầm lấy phần đuôi của quả dưa chuột chậm rãi giơ lên, phục vụ sinh mang tới chín quả dưa chuột có mặc dù trọng lượng thỏa mãn yêu cầu của Niệm Băng, nhưng hình dáng lại không đều nhau, Niệm Băng nhìn dưa chuột, hắn tựa hồ đã quên mọi sự chung quanh, trong mắt chỉ có quả dưa chuột màu bích lục đó mà thôi. Tay phải nắm đao của Minh Nguyên, bảo trì trạng thái bất động.
Tuyết Tĩnh thấy Niệm Băng quái dị đứng đó, dần mất kiên nhẫn, mới vừa muốn nói gì, lại bị Minh Nguyên ngăn lại, Minh Nguyên hướng về phía Tuyết Tĩnh lắc đầu, ý bảo nàng không nên kinh động đến Niệm Băng, sau đó cũng tập trung tinh thần nhìn vào tay của Niệm Băng, đợi tình cảnh trong lòng mong đợi xuất hiện.
Rốt cục, Niệm Băng cũng động, chuẩn xác mà nói, tay phải của hắn động, tay trái vững như bàn thạch nắm đuôi quả dưa chuột, đao ở tay phải bao phủ một màn thanh quang nhàn nhạt, khẽ chém xuống chỗ cách đầu quả dưa chuột hai tấc, đó là đao đầu tiên.
Tuyết Tĩnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn hồi lâu, nguyên lai là chém lên dưa chuột mà thôi, nàng cố gắng bịt miệng, mới không cười ra tiếng. Thế nhưng, nàng nhanh chóng chẳng thể cười được nữa, bởi vì cổ tay Niệm Băng lại khẽ lật, một đao tiếp một đao, chém xuống vị trí ngay phía dưới vết chém trước, một mảnh dưa chuột mỏng như tờ giấy xuất hiện, kỳ lạ nhất chính là, mảnh dưa chuột cao thấp khác nhau, chỉ nối với nhau bằng một điểm rất nhỏ, dựa theo lẽ thường, trọng lượng của phần đầu dưa phía dưới hẳn là hoàn toàn có thể kéo đứt, nhưng trên thực tế, chúng lại vẫn dính với nhau như cũ.
Minh Nguyên kinh hô : " Ngẫu Đoạn Ti Liên đao pháp, hảo đao pháp ! ". Nói xong lời này, hắn vội vàng che miệng, nhưng vẻ hưng phấn trong mắt lại chẳng thể che dấu được, là một đỉnh cấp trù sư, còn có điều gì hoàn mỹ hơn việc được chứng kiến trù nghệ trong tưởng tượng của chính mình đây ? Niệm Băng căn bản là không nghe được thanh âm của Minh Nguyên, tinh thần hắn đã hoàn toàn đặt trên quả dưa chuột nọ, đao lại động, chỉ bất quá, đã không còn là hai đao thong thả như lúc trước nữa, đao như tuyết, cổ tay phảng phất như múa trong không trung, ngay cả nhãn lực của Minh Nguyên cũng không thể thấy rõ Niệm Băng cuối cùng là đang làm gì, chỉ thấy quả dưa chuột nọ từ từ hạ thấp, từng mảnh đều hơi nghiêng xuống phía dưới, dựa vào một điểm nhỏ mà dính lại, bị trọng lượng của đoạn đầu dưa chuột kéo, từ từ hạ xuống dưới mâm, mà vị trí phần đầu dưa chuột hạ xuống, chính là điểm giữa của mâm, ánh đao liên tục lóe lên, mỗi người ở đây đều nhìn đến ngây người.
Lạc Nhu tựa hồ như được thấy lại màn Niệm Băng cắt bánh ngọt, nhưng rất hiển nhiên, đao pháp cắt dưa chuột này khó khăn hơn nhiều so với cắt bánh ngọt, mỗi mảnh dưa chuột liên tiếp không chỉ mỏng tới cực điểm, mà khó nhất chính là đều đều hai chữ, đến ngay cả chỗ nối của từng mảnh cũng đều đều, không hề có một lỗi nào.
Phần đầu quả dưa chuột cuối cùng đã hạ xuống giữa mâm, dưa chuột vốn dài không tới một thước, giờ đã biến thành khoảng thước rưỡi, ánh đao trong tay Niệm Băng vẫn lóe lên như trước, từng phiến dưa chuột từ từ kéo dài ra, đúng lúc này, tay trái Niệm Băng rốt cuộc cũng động, cổ tay khẽ rung lên, trong nháy mắt mà ánh đao ngừng lại, phía sau đầu quả dưa phía dưới đã xảo diệu tạo thành một vòng tròn. Ánh đao tiếp tục lóe lên, dưa chuột từ từ biến thành dài, lúc quả dưa chuột trên mâm tạo thành ba vòng tròn, đao của Niệm Băng rốt cục cũng chém tới phần đuôi của quả dưa, hắn không tiếp tục chém nữa, mà đem phần đuôi của dưa chuột đặt lên cạnh mâm.
Trong mắt mọi người, đao công như thế, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ tích mà hình dung, kỳ tích lại tiếp tục, quả dưa chuột thứ hai đã nằm trong tay Niệm Băng, lúc này cũng vẫn chăm chú nhìn, nhưng thời gian tập trung đã giảm một chút, khi đao quang lại lóe lên, tình huống giống như quả dưa chuột thứ nhất lại xuất hiện. Khi ánh đao ngừng lại, nhưng ánh mắt mọi ngươi ở đây vẫn không hề rời khỏi đao và dưa chuột trên tay Niệm Băng, mặc dù động tác đã ngừng lại, nhưng trong mắt bọn họ, động tác này lại vẫn sinh động như vậy.
Dưa chuột vẫn dài ra như trước, vẫn tạo ra quấn ba vòng như trước, đây là quả thứ hai, ngay sau đó, là quả thứ ba, thứ tư, … , mỗi quả dưa chuột đều được làm như vậy, Lạc Nhu kinh ngạc phát hiện, trên quả dưa chuột mà Niệm Băng đã hoàn thành cũng tản ra một tầng sương trắng bàng bạc.
Lúc đầu thì những người khác còn không chú ý tới tình huống này, khi hoàn thành quả thứ năm, trên chiếc mâm lớn đường kính một thước, đã phủ kín sương mù trắng mờ mờ, dưa chuột màu xanh như ẩn như hiện, nhìn qua cực kỳ kỳ dị.
Không biết lúc nào, chủ nhân Thanh Phong Trai Tuyết Cực đã sau lưng nữ nhi, những người khác đều trong trạng thái bán ngốc trệ, dĩ nhiên không ai phát hiện rằng hắn đến, khi Tuyết Cực nhìn thấy đao quang trong tay Niệm Băng, lập tức cũng bước tới gần những người khác, hắn có thực lực vũ đấu gia, nhãn lực tự nhiên có chỗ độc đáo, động tác của Niệm Băng cực nhanh, tựa hồ căn bản không cần phải tính toán gì, nhìn dưa chuột từ từ dài ra, Tuyết Cực tự hỏi, khống chế lực lượng của mình tuyệt đối không đạt tới trình độ này của Niệm Băng được, đao pháp thần diệu này đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, kẻ khác than thở không thôi.
Khi chín quả dưa chuột đều hoàn thành, cả mâm đã bị phủ kín, chín quả dưa chuột đã gần như quấn quanh chiếc mâm, vị trí hoàn toàn giống nhau, chín đầu dưa chuột hơi ngẩng lên, chạm vào cùng một chỗ ở chính giữa mâm, vị trí không có nửa phần sai lầm, đến ngay cả chín phần đuôi của quả dưa, cũng kỳ dị bảo trì được vị trí đều nhau.
Ánh đao chợt lóe, bay về phía Minh Nguyên, Minh Nguyên giật mình, đưa tay lên ngăn lại, thứ rơi vào trong tay chính là chuôi đao.
" Minh sư phụ, cảm tạ của ngươi cho mượn đao ". Tâm thần của Niệm Băng tựa hồ đã hoàn toàn dung nhập vào món ăn trước mặt, ánh mắt rơi trên dưa chuột xanh như phỉ thúy trong mâm, nhìn băng vụ bàng bạc bốc lên, hắn đưa tay vào lòng lấy ra một túi vải nhỏ, chính là những công cụ trước đây khi ở Thủy Hóa Thiết Khí Phô đã dùng để chế tác cơm bồ câu cho Phượng Nữ.
Không cần dùng mắt nhìn, ngón trỏ cùng ngón giữa tự nhiên đưa vào trong túi, khi rút ngón tay ra, mang theo một đạo hàn quang, đó là một thanh tiểu đao, đao dài không tới năm tấc, đầu đao rất tiểu xảo, lưỡi đao cùng chuôi đao dài bằng nhau, đều khoảng hai tấc rưỡi, nửa đoạn lưỡi đao phía trước, cũng tản ra lam sắc quang mang nhàn nhạt, trên mặt đao, tựa hồ có điêu khắc hình thù dữ tợn.
Minh Nguyên thở sâu, thì thào lẩm bẩm : " Quỷ Điêu thần đao ".
Niệm Băng tiếp lời nói : " Quỷ Phủ Thần Công U Lam Diễm, Điêu Long Khắc Phượng Nhất Đao Hàn. Chính là Quỷ Điêu ".
Minh Nguyên liếc nhìn Niệm Băng, " Quỷ Điêu nhất xuất, thùy dữ tranh phong ". Nhìn thấy Quỷ Điêu, vẻ tôn kính trong mắt lại càng tăng lên vài phần.
Ánh mắt Niệm Băng rơi vào chín đầu dưa chuột nằm giữa mâm, " Quỷ điêu mặc dù tốt, nhưng cũng phải xem là nằm trong tay ai, hy vọng ta không có làm nhục danh đầu của sư phụ năm đó ". Lưng hắn đột nhiên khom xuống, gần như bị bẻ bẻ gẫy, bắp đùi tì vào cạnh bàn, cả thân thể tạo thành một góc chín mươi độ, mặt nằm ngay phía trên mặt mâm, cổ tay khẽ rung, trong nháy mắt xuất ra chín đao, phía đầu của chín quả dưa chuột đều xuất hiện một hình thù.
Minh Nguyên đột nhiên minh bạch Niệm Băng muốn làm gì, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi, vốn là, trong lòng hắn ít nhiều còn có chút không phục, nhưng khi hắn thấy Niệm Băng xuất ra đao đầu tiên, hắn minh bạch, chỉ cần là đao công, mình cũng còn xa mới là đối thủ của thanh niên trước mặt này.
Ở đây kẻ tỉnh táo ngoài Minh Nguyên cũng chỉ có một người, Tuyết Cực hít sâu một hơi, " Đây chẳng lẽ là Long Vu Tập Vũ chi pháp trong truyền thuyết sai ? Trời ạ, chẳng lẽ nó thật sự tồn tại sao ? ".
Sự thật rất mau trả lời cho câu hỏi của Tuyết Cực, Niệm Băng xuất đao, u lam sắc quang mang, như một đoàn lãnh diễm ( ND : diễm trong hỏa diễm ) bắn ra từ giữa năm ngón tay hắn, theo sự di chuyển của đao, hắn nhẹ giọng ngâm xướng : " Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến, điêu thành ba đào bách hồi toàn, thần công thiên cổ kim phương tại, đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền ". Chỉ thấy u lam sắc quang mang nọ không ngừng xoay tròn ở giữa mặt mâm, Tuyết Cực thấy rất rõ, mỗi khi đọc một chữ, trên đầu của chín quả dưa đều xuất hiện một dấu vết, từng mảnh vỡ nhỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng rơi xuống, khi chữ cuối cùng chấm dứt, kết hợp với chín đao lúc trước, tổng cộng hai trăm sáu mươi mốt đao, trong thời gian ngâm xướng ngắn ngủi này đã hoàn thành rồi. Một vòng mảnh vụn màu xanh biếc chỉnh tề tỏa ra ở giữa mâm, hình thành một vòng tròn hoa văn xanh biếc, vân lộ rất rõ ràng, đồ án hình tròn không hề có chút lệch lạc, tất cả các mảnh vụn thậm chí lớn nhỏ cũng hoàn toàn giống nhau. Điều rung động nhất, là thứ được điêu khắc ra ở phía trên.
Chín pho điêu khắc giống như thúy ngọc cùng ngẩng đầu, trên đỉnh có sừng, khóe miệng có râu, dưới trán còn có hạt châu, đó rõ ràng chính là chín long đầu trông như thúy ngọc a ! Long đầu trông rất sống động, đều đang ngẩng đầu, phảng phất như đang thôn vân thổ vụ ( ND : nuốt mây nhả khói ).
Quỷ Điêu biến mất, Niệm Băng nhìn chín long đầu nọ, than nhẹ một tiếng, " Đáng tiếc, ta còn chưa đạt tới Long Vu Tập Vũ cực chí ".
Minh Nguyên vội cản lại hỏi : " Vậy cực chí là gì ? ".
Niệm Băng thản nhiên cười, " Cửu long đằng vân, thiên biến vạn hóa ". Vừa nói, Niệm Băng hai tay cầm hai bên mâm, khẽ dùng lực nâng lên, hắn rất cẩn thận, tựa hồ chỉ sợ khiến cho thứ gì lệch đi.
Lúc này, Tuyết Tĩnh cùng Long Linh sớm đã thành ngốc trệ, chỉ có ánh mắt của Lạc Nhu còn có vẻ hoạt lạc, trong đôi mắt nàng trung đã xuất hiện thứ gì đó.
Niệm Băng toàn thân tản ra một tầng quang mang màu lam, quang mang theo ánh mắt của hắn, ngưng tụ về phía trên mặt bàn, dần dần, một khối băng tròn đường kính độ một tay người xuất hiện phía trên mặt bàn, mặt ngoài khối băng cực kỳ rực rỡ, giống một mảnh hình tròn, dày chừng một tấc. Đây là Hàn Băng Thuật tối cơ bản, nhưng do Niệm Băng dụng xuất, với khống chế lực mạnh mẽ, hiệu quả rất kỳ diệu, tuyệt đối có thể chấn động một tứ cấp ma pháp.
Mâm lại được đặt xuống, đặt lên trên khối hàn băng, vị trí của hàn băng, chính là nằm ở chính giữa mâm. Khe khẽ đẩy lên cạnh của mâm, mâm bắt đầu chầm chậm di chuyển, Quỷ Điêu lại hiện ra, khi phần đuôi của dưa chuột chuyển tới trước mặt Niệm Băng, u lam sắc quang mang nọ đều lóe lên năm lần, sau ba vòng, một trăm ba mươi lăm đao, tay hắn lại như chỉ mới rung động vài cái mà thôi. Mảnh vụn xanh biếc rơi xuống phía dưới, tạo thành hình thái chín đám mây, cũng nhờ vậy, chín long vĩ xanh biếc trông xuất hiện cực kỳ sống động.
Trong sát na long vĩ xuất hiện, chín quả dưa trong mâm phảng phất như sống, giống như chín con thanh long bay lượn trong màn vân vụ, mâm vẫn chầm chậm xoay tròn như trước, chín con thanh long phiêu phù trên màn vân vụ, chúng tựa hồ đang đùa giỡn, tựa hồ đang ân cần thăm hỏi lẫn nhau, chín con thanh long có xu thế tụ lại một chỗ, hết sức chân thành thân thiết.
Niệm Băng cũng không ngừng lại, cầm lấy một đốt mía, Quỷ Điêu lóe lên, vỏ mía được tước ra, lần này không phải rơi xuống mâm, mà là rơi sang một bên, Quỷ Điêu phi vũ, mía màu trắng nhũ biến hóa dưới ánh đao, khi mâm ngừng chuyển động, quỷ điêu trong tay Niệm Băng cũng ngừng lại. Xuất hiện trên tay hắn, là một hình thái kỳ dị, phía dưới chiếc khay, ngay trên đó là một cây gậy có đường kính giống như chiếc đũa, phía trên cùng, là một quả cầu màu trắng nhũ, mặt ngoài của quả cầu cực kỳ rực rỡ, nhìn qua giống như dương chi bạch ngọc, lay động lòng người. Minh Nguyên, Tuyết Cực biết, quả cầu nhìn như đơn giản, nhưng muốn có thể tròn trịa không một tỳ vết như thế, là phi thường khó khăn. Bất quá, Niệm Băng đã khiến bọn hắn kinh ngạc quá nhiều, lúc này, trái tim bọn họ như đang chết lặng.
Niệm Băng đưa tay vào bàn, cẩn thận đem đốt mía đã được điêu khắc đặt vào giữa chín khối long đầu, tạo thành thế cửu long phủng châu.
Hoàn mỹ, ngoại trừ hoàn mỹ ra, mọi người đều không nghĩ ra một từ nào khác để hình dung mọi thứ trước mắt.
Mâm lại xoay tròn, Niệm Băng đồng thời cầm lấy hai đốt mía còn lại, quang mang màu lam nhạt ở trong tay hắn tập trung lại, lúc này, hắn lại không tước vỏ, đặt đầu hai đốt mía đầu đối nhau, bắt đầu nhanh chóng cọ xát.
Cọ xát mía thì có thể tạo ra cái gì ? Đơn giản là nước mía, thế nhưng đây lại hoàn toàn khác biệt. Băng phấn trắng nhũ bay bay rơi xuống, mang theo khí tức thơm mát, hạ xuống mâm, dưới tác dụng của băng phấn, băng vụ trong mâm vốn lại bốc lên ngùn ngụt, mía chưa hết, bị Niệm Băng ném sang một bên, băng phấn do mía hình thành, đã bao phủ khắp ngõ ngách trong mâm.
Chín con thanh long sống động đằng vân giá vũ chi, cộng phủng minh châu, màu xanh trong mâm không hề mất đi, mà còn mang đến vẻ tiên hoạt, từ băng vụ cho tới trân châu tạo bằng mía, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.
Niệm Băng phủi tay, khẽ cười, nói : " Mùi thơm ngát của dưa chuột, kết hợp vị ngọt của mía, có thêm băng sương, dùng để giải nhiệt, là thích hợp nhất ".
Minh Nguyên quang mang trong mắt sáng rực, " Có thể nói cho ta biết, món ăn này tên gọi là gì ? ".
Niệm Băng thản nhiên cười, nói từng chữ : " Cửu - Thanh - Thần - Long - Băng - Vân - Ẩn - ".
Danh sách chương