Phi Yến và Hiên Viên Triệt vội đi lên hỏi:

"Nguyệt Lan ta và sư huynh có thể đi theo giúp đỡ muội được không,muội đi ta không yên tâm "

Nguyệt Lan lắc đầu và nói:

" Không ai được đi cả,lần này vô cùng nguy hiểm,cuộc chiến khác cấp bậc mọi người đi theo chỉ làm vật hiến tế thôi,ta không muốn mất mát một ai cả."

Phi Yến càng lo lắng hơn nhưng nàng biết Nguyệt Lan nói đúng.

Ở phía bên ngoài Lâm Thanh và Nguyệt Cầm đang ôm nhau dưới tán cây,Y không hỏi nàng chuyện gì chỉ nhẹ nhàng ôm nàng như thế,Nguyệt Cầm quay sang nói:

"Huynh yên tâm tuy lần này đi có hung hiểm nhưng có chủ công và chủ nhân đi ta sẽ không có việc gì đâu ".

Y ôm nàng vào lòng rồi nói:

"Ta sẽ chờ nàng quay trở về,nàng phải hứa với ta không được để bị thương nhé,nếu không ta sẽ rất đau lòng ".

Nguyệt Cẩm mỉm cười nói:

"Ta hứa với chàng,được chưa ".

Ở ngoài xa Chu Tước và Thanh Long đang rúc rích cười,bọn họ đã lần nào nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của Nguyệt Cầm đâu nên bọn chúng thấy hơi lạ.

Mọi người chia tay nhau trong vui vẻ,sáng sớm hôm sau Nguyệt Lan và Mạc Thiên Vũ đã chuẩn bị xuất phát.

Trước khi đi cả hai đứng song song với nhau,hai người đưa tay kết ấn một bức tường vàng mờ ảo xuất hiện bao quanh Dạ phủ.

Ngũ nguyên tố bay tròn xung quanh kết hợp với Nguyên tố Quang hệ tạo nên một kết giới vô cùng vững chắc.



Khi cảm thấy đã ổn định,Chu Tước và Thanh Long liền biến về bản thể to lớn của mình,một Long một Phụng đẹp không sao kể xiết.

Hai người ngồi lên lưng chúng rồi bay đi,mọi người nhìn theo đều hoảng loạn nhất là Thượng Quan Hạ Vũ,nếu ông không nhầm kết giới màu vàng kim này chỉ có đạt tới phẩm cấp Thần mới tạo ra được.

Mà hai con linh thú kia không phải là Chu Tước và Thanh Long trong tứ đại thần thú hay sao,vậy thân phận của bọn họ thật ra là gì,hàng ngàn câu hỏi cứ xoáy trong đầu ông.

Hai người bay thẳng lên thiên cung,lính gác vội chạy ra chặn lại,Mạc Thiên Vũ hô to:

"Láo xược có biết ta là ai không mà dám chặn lối"

Rồi một chưởng phong bay đến hai tên bay ra đập lưng vào cột đình,ngất xỉu tại chỗ.

Hai người bay thẳng vào chính điện,lúc này các chúng tiên nhân cũng đang ở đó,mọi người thấy có động tĩnh vội vàng chạy ra xa.

Từ xa bóng dáng phiêu dật của hai người từ từ bước vào,nam thì tuấn mỹ nữ thì vô song,mọi người đứng bất động tại chỗ.

Kia không phải là Thiên Đế đã mất tích cả ngàn năm nay hay sao?,không phải Lục Gia Thần nói thiên đế đã tu luyện ở Vô Vực giới không màng đến thế sự kia sao.

Còn kia không phải là Băng Liên Thượng Thần à,tại bọn họ sao lại xuất hiện ở đây.

Khi Lục Gia Thần nhìn thấy Mạc Thiên Vũ thì hắn run lẩy bẩy nói:

"Không phải ngươi đã bị trọng thương rơi xuống Vô Vực giới rồi hay sao?".

Mạc Thiên Vũ cười lạnh nói:

"Chỉ một con rối nhỏ của ta mà ngươi đã mắc lừa không biết thời gian qua ngươi cai cản thiên cung của ta ra sao nữa,bằng vào ngươi mà cũng muốn đấu với ta sao?".

Mọi người đều xì xào không hiểu chuyện gì đang xảy ra,một thượng thần có tuổi vội đứng ra hỏi:



"Thiên Vũ đại đế vì sao người lại mất tích thời gian qua,người đã đi đâu mà vì sao Lục Thượng Thần lại nói người không quản chuyện thiên cung nữa muốn mai danh ẩn tích ở Vô Vực giới để độ hóa những linh hồn ở đó ".

Mạc Thiên Vũ lạnh lùng nhìn sang,ánh mắt rét buốt nhìn mọi người,đây mới là ánh mắt của một quân vương sát phạt,chàng lạnh lùng nói:

"Hắn nói cái gì các ngươi tin cái đó à,dám hãm hại thê tử của ta ngươi xác định trước đi".

Mạc Thiên Vũ không nói không rằng tấn công trực tiếp vào Lục Gia Thần,chưởng phong cuồn cuộn như vũ bão.

Những ai từng kề vai chiến đấu với Mạc Thiên Vũ mới biết được thực lực của thiên đế kinh khủng đến mức nào.

Tên Lục Gia Thần vội vã tránh qua một bên,hắn hoảng sợ không ngờ một nghìn năm rồi mà thực lực của Mạc Thiên Vũ còn khủng bố như thế,nếu hắn vừa rồi không nhanh chân tránh thoát có lẽ đã hồn phi phách tán rồi.

Nguyên tố quang hệ thật kinh khủng có thể làm cho thượng thần cũng không thoát được.

Lúc này ả Băng Di từ xa chạy đến,ả đã cảm nhận được luồng sức mạnh đó nên vội vàng chạy qua xem thử.

Khi giáp mặt cùng Nguyệt Lan và Mạc Vũ Thần nàng ta ngạc nhiên lẩy bẩy hỏi:

"Tại sao hai người lại ở đây,không phải đã..."

Nguyệt Lan cười khẩy nói:

"Không phải ngươi nghĩ bọn ta đã chết ở dưới Vô Vực rồi chứ,thật ngây thơ ".

Lục Gia Thần nhìn sang Băng Di,cô ả ta hiểu ý,kết hợp cùng với hắn cùng tấn công Mạc Thiên Vũ.

Nguyệt Lan còn nhanh hơn nữa nàng bay ra chặn đầu ả ta và nói:

"Đối thủ của ngươi là ta,ngươi đừng quên những gì ngươi đã làm với ta,quả báo đến nhanh thôi ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện