Miếng ngọc bội như có pháp lực tối cao,nó tỏa ra ánh sáng trong xanh dịu nhẹ,một tầng cấm chế của chiếc hộp được mở ra.

Nguyệt Lan chỉ từ từ cậy nhẹ lên là được,bỗng một luồng ánh sáng xanh lao vút vào trong đầu nàng,từng dòng kí ức đan xen,tất cả hiện rõ ra trong chớp mắt.

Khuôn mặt đắc ý của ả Băng Di khi nàng bị rơi xuống Vô Thần Giới,nỗi đau xé da xé thịt vẫn như còn tồn tại.

Tất cả các kí ức như thủy triều dâng lên cuồn cuộn nó làm nàng cảm thấy đau đớn.Chưa dừng ở đó,một luồng sức mạnh bao quanh lấy nàng,năm nguyên tố xoay xung quanh.

Nàng cảm thấy có một luồng linh lực vô cùng lớn nó đánh sâu vào tận bên trong đan điền nàng,cảm giác thật vô cùng thoải mái.

Nàng được luồng linh lực ấy nâng lên trên cao,tóc nàng bay trong gió,nàng nhắm mắt lại để thu hồi toàn bộ sức mạnh của mình,thật lâu,thật lâu sau nàng mới từ từ mở mắt ra.

Xung quanh người nàng tiên khí lượn lờ vây xung quanh,nàng mở mắt mỉm cười :

"Băng Di,ta đã trở về,ngày chết của người sắp đến rồi,địa vị của ngươi tiên cung của ngươi đều là cướp từ trên tay ta mà có,ta sẽ lần lượt lấy lại tất cả từng thứ,từng thứ một ".

Chu Tước và Nguyệt Cầm vội quỳ xuống đồng thanh hô :

"Chúc mừng chủ nhân đã tìm lại được kí ức và sức mạnh của mình".

Nàng nhẹ nhàng cho hai người đứng dậy ôn tồn nói :

"Thời gian qua đã vất vả cho hai ngươi .Ta đã cảm ứng được chàng,giờ này có lẽ chàng đang hấp thu một nửa sức mạnh của mình .Bây giờ chúng ta sẽ đi Linh Tông học viện trước hoàn thành di nguyện của sư phụ lúc đó chúng ta sẽ về lại Huyền Không đại lục,ta thấy nhớ mẫu thân và đệ đệ rồi ".

Nàng trầm tĩnh rồi nói :

"Lần này ta sẽ không hành động hấp tấp nữa,chờ chàng bế quan xong sẽ là lúc hai chúng ta lên tiên giới đòi nợ máu với bọn chúng ".

Cả ba người cùng rời khỏi Ngũ Lôi Điện Châu,chỉ một ý niệm ba người đã đứng ở cửa Linh Tông học viện.



Bây giờ nàng đã là cảnh giới cao nhất rồi,di chuyển chỉ trong tíc tắc,theo ý niệm mà thôi.

Từ lâu nàng đã là truyền kỳ trong mắt tất cả các đệ tử ở đây,ai cũng ngưỡng mộ và chăm chỉ tu luyện để theo kịp bước chân nàng.

Chưa vào đến cửa Nguyệt Lan đã bị Phi Yến ôm thật chặt nàng nức nở nói :

"May mà muội không có việc gì,muội đi lâu quá làm ta và Hiên Viên Sư huynh lo lắng mãi ".

Nguyệt Lan quay ra ngỡ ngàng nhìn Nguyệt Cầm,Nguyệt Cầm dùng truyền âm nói :

"Chủ nhân người hấp thụ toàn bộ sức mạnh và kí ức ở trong Ngũ Điện Châu ở ngoài đã là gần một tháng rồi ạ ".

Lúc này Nguyệt Lan mới hiểu ra,nàng chấn an Phi Yến :

" Không phải ta bình an không có việc gì sao,tỷ khóc nhè xấu lắm ".

Hiên Viên Thác và Đông Phương Ngạo Thiên khi nghe tin hớt hải chạy đến khi nhìn thấy nàng khỏe mạnh mới nhẹ giọng nói :

"Muội an toàn là tốt rồi ".

Nguyệt Lan mỉm cười nói với Hiên Viên Thác:

"Lần này trở về là muốn cùng sư huynh đi đòi lại những thứ thuộc về huynh,huynh đã thực sự cảm thấy tự tin chưa ".

Hiên Viên Thác vỗ ngực nói :

"Thời gian đã đủ rồi ta không muốn chờ đợi một phút giây nào nữa,ta phải giải oan cho phụ thân và mẫu thân,phải đưa tro cốt của người đặt tại Từ đường của Hiên Viên gia,để những kẻ hại người phải quỳ xuống ngày ngày khấu đầu trước vong linh người ".

Nguyệt Lan gật đầu nói :



"Huynh có trí như vậy thì sư phụ có chết cũng yên lòng rồi,ngày mai chúng ta sẽ xuất phát,huynh nghỉ ngơi đi ".

Rồi nàng đưa cho Y một viên đan dược và nói :

"Đây là món quà cuối cùng ta tặng cho huynh,khi nào giải quyết xong toàn bộ Hiên Viên Gia huynh hãy bế quan tu luyện rồi dùng nó sẽ có kỳ tích xảy ra ".

Nàng quay đầu đi đến phòng hiệu trưởng và các vị trưởng lão,mọi người lúc này đang ngồi sẵn chờ nàng,vì trước khi đến đây nàng đã truyền tin cho hiệu trưởng để mọi người tu tập ở đây.

Ai cũng tâm trạng bất an không hiểu có chuyện gì mà nàng lại bảo mọi người tụ tập đông đủ.

Lúc Nguyệt Lan bước vào mọi người cảm giác thấy một luồng uy áp nhè nhẹ tuy đã được trấn áp xuống nhưng vẫn ảnh hưởng.

Nàng mỉm cười nói với mọi người :

"Ngày mai con sẽ rời khỏi Linh Tông học viện,con có món quà muốn tặng cho sư phụ và các vị trưởng lão ở đây ".

Mọi người vô cùng bất ngờ quay sang nhìn nhau không hiểu chuyện gì,vì sao đang yên đang lành lại rời đi đâu.

Nguyệt Cầm vội tiến đến cầm lấy bình thuốc và phân phát cho mọi người ,nàng dí dỏm trêu :

"Các vị thật có phúc đó ạ !".

Mọi người đều ngơ ngác không hiểu công dụng của nó,ngũ trưởng lão và lục trưởng lão tò mò vội hỏi :

"Không biết đan dược này là gì,có tác dụng ra sao ?".

Nguyệt Lan cười nhẹ nói :

Nó là Thánh cao đan,đan dược cấp chín ,mọi người uống vào sẽ tăng một cấp,nếu con không nhầm tu vi của mọi người đanh là thánh sư trung kỳ và thánh sư cao kỳ đúng không ?".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện