Nữ hài tử thấy vậy liền nói: "Ta ta tên Mạn Chi, người là tỷ tỷ của ta đúng không vậy?Ta rất là thích ngươi đây." nàng liền đứng dậy đưa hai tay ra ôm lấy Thanh Nhi.
Tuyết Liên thấy vậy ghen ghét không thôi, nhưng mà đây thân muội muội Thánh Nữ nàng không còn cách nào khác. Đành nhìn cảnh trước mắt rồi cười khổ.
Bên này Vân Phàm cùng Lý Phương, Mộng Liễu nói chuyện Phiếm được hồi lâu, hai người quyết định năm hai mươi tuổi sẽ thành hôn, nên nàng phải quay về Mộng Quốc đến đây nói với Vân Phàm một lời.
Vân Phàm tươi cười gật đầu, hắn liền quay người trở về Vân gia phủ tu luyện, thời gian thấm thoát thoi đưa qua đi, trong thành không một truyện gì xảy ra cứ yên bình qua như vậy.
Thấm thoát thoi đưa mười năm qua đi, Vân Phàm hắn lúc này mười sáu tuổi, cảnh giới cũng tăng cao đến Trúc Cơ cảnh, mười năm hắn tăng đến Trừ Cơ cũng không muộn, cũng đã được dứng danh thiên kiêu.
Hắn liền đứng dậy, đưa hai tay ra sau khởi động tập thể dục, mười năm qua đi hắn thật sự không khỏi cảm thán. Mười năm qua đi nữ nhân lười kia vậy mà không rời khỏi phủ nửa bước, đây là việc hắn suy nghĩ nhiều nhất.
Còn về phần Tô Hạo hắn thế nhưng đột phá đến Trúc Cơ cảnh trung kỳ đây, Vân Phàm hắn đột phá chỉ theo Tô Hạo bốn năm, Vân Phàm liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Trước cửa phòng liền thấy một thiếu nữ, đứng đợi hắn đây, hắn liền cười mà đưa tay lên cao nói: "Mạn Chi muội lại đến thăm ta." mấy năm này Mạn Chi luôn tới cùng hắn chơi đây, bởi vì nàng rất là chán khi ở cùng Thanh Nhi tỷ tỷ cùng Tuyết Liên tỷ tỷ.
Hai người sống như một hòn đá đồng dạng, không theo mẫu thân học tập thì lại nằm trong nhà. Hai người đó thật sự không chán? Nàng không hiểu rõ nên mỗi lần đều cùng Vân Phàm ca ca đi chơi cho vui.
Vân Phàm liền tiến tới nói: "Mạn Chi ngươi không được lười biếng, chăm trú tu luyện, ngươi thế nhưng nha chỉ mới Luyện Khí cảnh lục giai."
Mạn Chi liền lui ra sau, nàng quay người trên mình màu hồng lam y theo nàng mà bay theo gió, nành đưa hai tay ra sau lè lưỡi nói: "Vân Phàm ca ca ngươi đây, thế nhưng muốn ta tu luyện ta không thèm."
Vân Phàm liền cười khổ, Mạn Chi giống như một tiểu hài tử đồng dạng, bây giờ nàng thế nhưng lớn lên rất nhiều. Không còn là tiểu hài tử khóc lóc ôm lấy cánh tay Thiên Hồng tướng lĩnh.
Nhưng mười năm này, hắn thật sự không còn nhìn qua Thanh Nhi, rốt cuộc nàng ta đẹp đẽ đến cỡ nào ah. Còn có còn có vị hôn thê của ta, haha đây cỡ nào bậc mỹ nhân.
Hắn đang suy nghĩ thì Mạn Chi liền hét to nói: "Vân Phàm ca ca cẩn thận, Tô Hạo ca ca đánh ngươi." Vân Phàm bợt tỉnh, quay người lại thì thấy một lưỡi đao đến trước mắt hắn.
Vân Phàm con mắt hắn có thể nhìn thấy rõ, Tô Hạo hắn cầm thanh đao chém ngang xuống. Trên thanh đao lưỡi đao đó còn ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn đây, Hắn nhanh chóng cúi thấp người xuống, Tô Hạo đao liền chém qua đầu Vân Phàm.
Vân Phàm hắn thân ảnh từ từ cúi thấp xuống, bên cạnh hắn liền xuất hiện một kiện thanh kiếm. Vân Phàm nắm lấy, hắn lùi ra sau bật nhảy lên cao, chém thanh kiếm về phía Tô Hạo.
Tô Hạo cảm nhận được sát ý quay người lại, thì thấy Vân Phàm đã kề kiếm lên cổ hắn. Tô Hạo buông thanh đao xuống, đưa hai tay lên cao, hai đầu gối cũng quỳ xuống đất.
Nhìn Vân Phàm rồi nói: "Vân Phàm Vân Phàm ngươi thu kiếm lại đi, chúng ta thế nhưng là huynh đệ thân thiết , ngươi không thể làm như vậy."
Vân Phàm thấy vậy liền thu hồi kiếm khẽ cười, nhưng mà Mạn Chi sau lưng thấy vậy liền nhặt lấy Thanh Đao của Tô Hạo ném ra xa, rồi nàng đi đến sau lưng Tô Hạo một quyền đánh xuống đầu hắn.
Tô Hạo bị một quyền đánh xuống đầu, hơi ong ong thu tay lại ôm đầu đứng dậy quay lại nhìn Mạn Chi rồi nói: "Mạn Chi muội sao lại đánh ta?"
Mạn Chi nàng khoanh tay, yểu điệu đưa chân ra, quay người về hướng khác miệng nhỏ nói: "Tô Hạo ca ca ngươi thế nhưng lại suýt giết chết Vân Phàm ca ca, mỗi lần như vậy đều bị Vân Phàm ca ca đánh trả. Nếu là định nhân Tô Hạo ca ca thật sự đã chết đi."
Tô Hạo liền đưa tay ra cầu xin nói: "Mạn Chi muội muội nghe ta nói, thật sự không phải như vậy ah. Vân Phàm hắn thế nhưng mới tu luyện xong đây, ta thế nhưng cho hắn hoạt động gân cốt."
Mạn Chi không quay đầu lại" Hừ" Vân Phàm đứng cạnh hai người thấy vậy cười cười, không nói lời nào. Tô Hạo hắn cứ đi đến trước mặt Mạn Chi nói xin lỗi, nhưng nàng đều quay đi hướng khác.
Vân Phàm liền đi đến nói: "Hai người các ngươi đây, đừng xằng bậy nữa. Phụ thân ta có nói hôm nay Tiên Đạo Tông sẽ đến đây thu đồ."Mạn Chi Tô Hạo nghe vậy liền mắt tỏa sáng, liền kéo mạnh lấy tay Vân Phàm kéo lại đi về quảng trường.
Mạn Chi thì quay người theo sau hai người ra khỏi hoàng cung, đi đến một khán đài rộng lớn, đây là nơi tập chung nhiều đợt tỷ thí. Cũng coi như là nơi để các nơi tông môn đến thu đồ, gọi là quảng trường.
Vân Phàm cùng Tô Hạo, Mạn Chi vừa đi đến thì thấy người xếp hàng đông đúc tuyển chọn khảo hạch vào tông môn, hắn nhìn xung quanh xếp hàng đầy người, dài hết một đoạn đường đi. Làm Vân Phàm liền nhớ đến kiếp trước, xếp hàng mua đồ ăn.
Nhưng bây giờ hắn thế nhưng là Hoàng Cung con trai độc nhất, không cần phải xếp hàng ah. Bên cạnh bên xếp hàng là mười mấy vị đệ tử, thấy ba người đi đến.
Một tên đệ tử đi ra liền cung kính nói: "Hoàng Tử bệ hạ, người đến sét tuyển mời theo bên này." hắn quỳ xuống một chân ngước đầu lên nhìn Vân Phàm nói.
Vân Phàm gật đầu, tên đệ tử liền mang theo hai người đi vào trong túp lều được xây dựng bên cạnh quảng trường. Vừa bước vào cảnh trước mắt làm mọi người ngơ ngác. Vậy mà đơn sơ như vậy thân là Tiên Đạo Tông nghèo như vậy ư? Vân Phàm vừa bước vào trước mắt liền là một vị lão già tóc bạc ngồi trước bàn, hắn liền vuốt vuốt râu nói: "Không ngờ hôm nay lại gặp được Hoàng Tử bệ hạ, lão phu thế nhưng tuổi cao không thể theo lễ nghi chào ngài." hắn chỉ có thể cúi đầu, đưa tay ra trước ngực cúi chào Vân Phàm.
Vân Phàm hắn bình thản mà nhìn vị lão nhân trước mắt, hắn liền bước tới đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của đạo nhân nói: "Vị tiền bối này, người thế nhưng không cần đa lễ. Chúng ta thế nhưng đến đây cũng sét tuyển khảo hạch không có ác ý."
Lão nhân liền đứng thẳng người, đưa hai tay nắm lấy tay Vân Phàm rồi tươi cười nói: "Hoàng Tử quá khen, lão phu được tiếp đón người cũng là chuyện tốt. Mời ngồi mời ngồi."
Vân Phàm thấy vậy liền gật gật đầu, Lão nhân liền kéo ghế ra đưa tay ra mời Vân Phàm ngồi. Vân Phàm gật gật đầu ngồi xuống, theo sau hắn Tô Hạo cùng Mạn Chi vừa bước vào trong. Tô Hạo hắn liền đi đến bên cạnh Vân Phàm, kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
Tuyết Liên thấy vậy ghen ghét không thôi, nhưng mà đây thân muội muội Thánh Nữ nàng không còn cách nào khác. Đành nhìn cảnh trước mắt rồi cười khổ.
Bên này Vân Phàm cùng Lý Phương, Mộng Liễu nói chuyện Phiếm được hồi lâu, hai người quyết định năm hai mươi tuổi sẽ thành hôn, nên nàng phải quay về Mộng Quốc đến đây nói với Vân Phàm một lời.
Vân Phàm tươi cười gật đầu, hắn liền quay người trở về Vân gia phủ tu luyện, thời gian thấm thoát thoi đưa qua đi, trong thành không một truyện gì xảy ra cứ yên bình qua như vậy.
Thấm thoát thoi đưa mười năm qua đi, Vân Phàm hắn lúc này mười sáu tuổi, cảnh giới cũng tăng cao đến Trúc Cơ cảnh, mười năm hắn tăng đến Trừ Cơ cũng không muộn, cũng đã được dứng danh thiên kiêu.
Hắn liền đứng dậy, đưa hai tay ra sau khởi động tập thể dục, mười năm qua đi hắn thật sự không khỏi cảm thán. Mười năm qua đi nữ nhân lười kia vậy mà không rời khỏi phủ nửa bước, đây là việc hắn suy nghĩ nhiều nhất.
Còn về phần Tô Hạo hắn thế nhưng đột phá đến Trúc Cơ cảnh trung kỳ đây, Vân Phàm hắn đột phá chỉ theo Tô Hạo bốn năm, Vân Phàm liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Trước cửa phòng liền thấy một thiếu nữ, đứng đợi hắn đây, hắn liền cười mà đưa tay lên cao nói: "Mạn Chi muội lại đến thăm ta." mấy năm này Mạn Chi luôn tới cùng hắn chơi đây, bởi vì nàng rất là chán khi ở cùng Thanh Nhi tỷ tỷ cùng Tuyết Liên tỷ tỷ.
Hai người sống như một hòn đá đồng dạng, không theo mẫu thân học tập thì lại nằm trong nhà. Hai người đó thật sự không chán? Nàng không hiểu rõ nên mỗi lần đều cùng Vân Phàm ca ca đi chơi cho vui.
Vân Phàm liền tiến tới nói: "Mạn Chi ngươi không được lười biếng, chăm trú tu luyện, ngươi thế nhưng nha chỉ mới Luyện Khí cảnh lục giai."
Mạn Chi liền lui ra sau, nàng quay người trên mình màu hồng lam y theo nàng mà bay theo gió, nành đưa hai tay ra sau lè lưỡi nói: "Vân Phàm ca ca ngươi đây, thế nhưng muốn ta tu luyện ta không thèm."
Vân Phàm liền cười khổ, Mạn Chi giống như một tiểu hài tử đồng dạng, bây giờ nàng thế nhưng lớn lên rất nhiều. Không còn là tiểu hài tử khóc lóc ôm lấy cánh tay Thiên Hồng tướng lĩnh.
Nhưng mười năm này, hắn thật sự không còn nhìn qua Thanh Nhi, rốt cuộc nàng ta đẹp đẽ đến cỡ nào ah. Còn có còn có vị hôn thê của ta, haha đây cỡ nào bậc mỹ nhân.
Hắn đang suy nghĩ thì Mạn Chi liền hét to nói: "Vân Phàm ca ca cẩn thận, Tô Hạo ca ca đánh ngươi." Vân Phàm bợt tỉnh, quay người lại thì thấy một lưỡi đao đến trước mắt hắn.
Vân Phàm con mắt hắn có thể nhìn thấy rõ, Tô Hạo hắn cầm thanh đao chém ngang xuống. Trên thanh đao lưỡi đao đó còn ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn đây, Hắn nhanh chóng cúi thấp người xuống, Tô Hạo đao liền chém qua đầu Vân Phàm.
Vân Phàm hắn thân ảnh từ từ cúi thấp xuống, bên cạnh hắn liền xuất hiện một kiện thanh kiếm. Vân Phàm nắm lấy, hắn lùi ra sau bật nhảy lên cao, chém thanh kiếm về phía Tô Hạo.
Tô Hạo cảm nhận được sát ý quay người lại, thì thấy Vân Phàm đã kề kiếm lên cổ hắn. Tô Hạo buông thanh đao xuống, đưa hai tay lên cao, hai đầu gối cũng quỳ xuống đất.
Nhìn Vân Phàm rồi nói: "Vân Phàm Vân Phàm ngươi thu kiếm lại đi, chúng ta thế nhưng là huynh đệ thân thiết , ngươi không thể làm như vậy."
Vân Phàm thấy vậy liền thu hồi kiếm khẽ cười, nhưng mà Mạn Chi sau lưng thấy vậy liền nhặt lấy Thanh Đao của Tô Hạo ném ra xa, rồi nàng đi đến sau lưng Tô Hạo một quyền đánh xuống đầu hắn.
Tô Hạo bị một quyền đánh xuống đầu, hơi ong ong thu tay lại ôm đầu đứng dậy quay lại nhìn Mạn Chi rồi nói: "Mạn Chi muội sao lại đánh ta?"
Mạn Chi nàng khoanh tay, yểu điệu đưa chân ra, quay người về hướng khác miệng nhỏ nói: "Tô Hạo ca ca ngươi thế nhưng lại suýt giết chết Vân Phàm ca ca, mỗi lần như vậy đều bị Vân Phàm ca ca đánh trả. Nếu là định nhân Tô Hạo ca ca thật sự đã chết đi."
Tô Hạo liền đưa tay ra cầu xin nói: "Mạn Chi muội muội nghe ta nói, thật sự không phải như vậy ah. Vân Phàm hắn thế nhưng mới tu luyện xong đây, ta thế nhưng cho hắn hoạt động gân cốt."
Mạn Chi không quay đầu lại" Hừ" Vân Phàm đứng cạnh hai người thấy vậy cười cười, không nói lời nào. Tô Hạo hắn cứ đi đến trước mặt Mạn Chi nói xin lỗi, nhưng nàng đều quay đi hướng khác.
Vân Phàm liền đi đến nói: "Hai người các ngươi đây, đừng xằng bậy nữa. Phụ thân ta có nói hôm nay Tiên Đạo Tông sẽ đến đây thu đồ."Mạn Chi Tô Hạo nghe vậy liền mắt tỏa sáng, liền kéo mạnh lấy tay Vân Phàm kéo lại đi về quảng trường.
Mạn Chi thì quay người theo sau hai người ra khỏi hoàng cung, đi đến một khán đài rộng lớn, đây là nơi tập chung nhiều đợt tỷ thí. Cũng coi như là nơi để các nơi tông môn đến thu đồ, gọi là quảng trường.
Vân Phàm cùng Tô Hạo, Mạn Chi vừa đi đến thì thấy người xếp hàng đông đúc tuyển chọn khảo hạch vào tông môn, hắn nhìn xung quanh xếp hàng đầy người, dài hết một đoạn đường đi. Làm Vân Phàm liền nhớ đến kiếp trước, xếp hàng mua đồ ăn.
Nhưng bây giờ hắn thế nhưng là Hoàng Cung con trai độc nhất, không cần phải xếp hàng ah. Bên cạnh bên xếp hàng là mười mấy vị đệ tử, thấy ba người đi đến.
Một tên đệ tử đi ra liền cung kính nói: "Hoàng Tử bệ hạ, người đến sét tuyển mời theo bên này." hắn quỳ xuống một chân ngước đầu lên nhìn Vân Phàm nói.
Vân Phàm gật đầu, tên đệ tử liền mang theo hai người đi vào trong túp lều được xây dựng bên cạnh quảng trường. Vừa bước vào cảnh trước mắt làm mọi người ngơ ngác. Vậy mà đơn sơ như vậy thân là Tiên Đạo Tông nghèo như vậy ư? Vân Phàm vừa bước vào trước mắt liền là một vị lão già tóc bạc ngồi trước bàn, hắn liền vuốt vuốt râu nói: "Không ngờ hôm nay lại gặp được Hoàng Tử bệ hạ, lão phu thế nhưng tuổi cao không thể theo lễ nghi chào ngài." hắn chỉ có thể cúi đầu, đưa tay ra trước ngực cúi chào Vân Phàm.
Vân Phàm hắn bình thản mà nhìn vị lão nhân trước mắt, hắn liền bước tới đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của đạo nhân nói: "Vị tiền bối này, người thế nhưng không cần đa lễ. Chúng ta thế nhưng đến đây cũng sét tuyển khảo hạch không có ác ý."
Lão nhân liền đứng thẳng người, đưa hai tay nắm lấy tay Vân Phàm rồi tươi cười nói: "Hoàng Tử quá khen, lão phu được tiếp đón người cũng là chuyện tốt. Mời ngồi mời ngồi."
Vân Phàm thấy vậy liền gật gật đầu, Lão nhân liền kéo ghế ra đưa tay ra mời Vân Phàm ngồi. Vân Phàm gật gật đầu ngồi xuống, theo sau hắn Tô Hạo cùng Mạn Chi vừa bước vào trong. Tô Hạo hắn liền đi đến bên cạnh Vân Phàm, kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
Danh sách chương