Nàng đứng dậy, hai tay vẫn đặt dưới ngực, quay đầu một đạo màu vàng hư không mở ra, Vân Phàm tê nàng đã có hư không? Như vậy Luyện Hư cảnh chẳng phải dễ? Vân Phàm nuốt một ngụm khí lạnh.
Thiên Thanh Mạn Chi quay đầy rời đi, bên ngoài trung tâm khu vực, nàng bước ra nhìn xung quanh Huyết Thổ Long, bên trên ngoại trung tâm khu vực: "Các ngươi trở về nơi các ngươi ở."
Nàng uy áp đem mấy đầu Huyết Thổ Long sợ hãi mà bỏ chạy, co quắp đuôi mà chạy, uy áp Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, như vậy đối với Kết Đan cảnh.
Là cỡ nào cao thâm, cảnh giới một chiêu liền đem mấy người giải quyết nhanh chóng chạy, Thiên Thanh Mạn Chi cười nhẹ: "Ha Ha, chỉ là một đám ô nhục?" nàng bước đi tới gần trung tâm khu vực.
Thiên Thanh Mạn Chi tay khoanh dưới ngực. Ánh mắt đảo xuống dưới: "Không tồi, quay mô thật hoành tráng." nàng nhìn xuống bên dưới, hơn ba trăm Huyết Thổ Long.
Lần trước bị nàng giết chết năm mươi đầu, còn lại ba trăm năm mươi đầu Huyết Thổ Long, ánh mắt kinh thường nhìn xuống dưới.
Trung tâm khu vực vẫn là không khác biệt nên ngoài, bên trên có nhiều cột đá cây xanh, nơi đây chỉ là một vòng tròn to lớn Rừng Thanh Lang.
Nàng nhìn chính giữa là một cây đại thụ lớn, còn có rễ cây đều đâm qua bên dưới dòng sông. Chính là dòng sông bao quanh hình tròn nhỏ đất rễ cây mọc ra, cũng như một khoảng trống nhỏ.
"Rừng Rậm Chi Vương, nàng chắc hắn ở đó. Dòng sông bao quanh hình tròn khu vực nhỏ, khả năng chính là Nhân Ngư nơi ở."
Huyết Thổ Long sống lâu ngày vẫn không cần nước, nhưng lâu lâu bắt buộc phải xuống nước. Nên nàng lần trước mới thấy được dòng sông băng
Lại không bị đóng băng, Thiên Thanh Mạn Chi nhìn xuống dưới, vô số đầu Huyết Thổ Long ánh mắt cay đắng nhìn nàng, Thiên Thanh Mạn Chi không nói nhiều.
Cười nhẹ: "Bất quá là một đám phế vật, sư tỷ ngươi muốn dẫn ta theo nha." Thiên Thanh Mạn Chi quay đầu, bước bào trong hư không.
Một đạo màu vàng hư không xuất hiện trước mắt nàng, chân phải bước vào trong màu vàng thân ảnh tiêu thất.
Bên này.
Vân Phàm cùng mấy người vẫn là đang gần gốc cây, bên cạnh xuất hiện một đạo hư không màu vàng trói mắt, Nhân Yên đứng dậy: "Các ngươi cứ nói chuyện, ta có việc rời đi."
Vân Phàm gật đầu, Vô Ngạn vẫy tay chào tạm biệt sư tỷ, nàng vẫy tay chào đối phương. Nhân Nhã, Nhân Nhu, hai người không biết sư tỷ muốn đi đâu.
Nhưng sư tỷ ý nghĩ, các nàng không thể thay đổi, Thiên Thanh Mạn Chi vừa bước đến: "Ta đã điều tra qua, các ngươi ngày mai tụ tập lại yêu tộc dưới chướng."
"Thiên Uyên, Tiểu Hoa hai nàng sẽ không ra tay." Chỉ có Vân Phàm hiểu tại sao đối phương không ra tay, hai nữ nhân dán dán cùng nhau hắn không rõ.
Đại lục này, vậy mà chấp nhận nữ tử cùng nữ tử dán dán truyền linh khí vào đối phương tử cung, mang thai sinh con.
Lão thiên của ta, hắn không thể tin nổi, ba đầu yêu thú hay Vô Ngạn không hiểu rõ. Thiên Thanh Mạn Chi lườm mấy người: "Nhanh chóng chuẩn bị, các ngươi không có thời gian."
"Trận này, chúng ta thắng hoặc là đối phương thắng, hừ không đời nào, làm sao ta có thể thua được." Thiên Thanh Mạn Chi hừ nhẹ quay đầu, trước hết nàng phải xử lý việc.
Thiên Uyên, Tiểu Hoa hai nàng sợ rằng không thể rời đi, mang các nàng đi qua hư không, đối phương không cảm thấy nàng, muốn tấn công a.
Cách này không khả thi, không còn cách sao? Thiên Thanh Mạn Chi nghi ngờ suy tư, nàng nhìn xung quanh cỏ xanh, trước mắt là một căn nhà gỗ.
Xung quanh cũng có vài ba căn nhà gỗ, do mấy người xây dựng nên, một năm ở đây không xây dựng nên. Ăn ngủ ở đây, tu luyện tránh mưa chui vào trong hang sao?
Có thể, đáng tiếc là có yêu tộc ngủ trong hang. Nàng không có cách nào là xây dựng một căn nhà, có linh khí chỉ xây dựng trong một ngày.
Thay bằng mấy tháng xây dựng của phàm nhân. Thiên Thanh Mạn Chi bước tới cửa phòng, thấy Tiểu Hoa dựa vào giường ngủ ngáy khò khò.
Thiên Uyên cũng ngủ, thân ảnh màu vàng y phục, bụng to bằm trên giường. Thiên Thanh Mạn Chi thở dài, không cách nào a, ai kêu đối phương, nhanh như vậy muốn sinh hài tử.
Không sao, Thiên Uyên tỷ tỷ tuổi tác cũng hơn hai mươi mấy, Tiểu Hoa tuổi tác hơn bốn mươi, đến đây sinh hài tử không muộn.
Thiên Thanh Mạn Chi ngồi xuống ghế, trầm tư, sư tỷ ta sắp có thể cùng ngươi trở về, có thể hoàn thành lần này công kích a?
Thiên Thanh Mạn Chi nghi ngờ, chắc chắn có thể. Ta câu kéo thời gian cùng Rừng Rậm Chi Vương ngươi giao phó, còn ngươi kế sách làm gì đây?
Tại sao xuất hiện ở đây?
Ta vậy mà đều sống cùng ngươi một năm, sư tỷ ta yêu ngươi. Nàng ánh mắt lộ ra hình trái tim ánh mắt, hai tay đưa lên hai má, cười khúc khích, không kiềm chế được.
Vẻ mặt cao cao tại thượng, đưa hai tay dưới ngực uy áp không còn, mà là cười khúc khích thiếu nữ, Thiên Thanh Mạn Chi ho khan.
"Thiên Thanh Mạn Chi ngươi rốt cuộc làm sao? Chưa thể phấn kích như vậy, sư tỷ còn đang ở đây nàng chưa có rời đi, trước tiên chúng ta muốn hoàn thành đánh chiếm khu vực.
Sáng sớm hôm sau.
Trước phía tây bắc Đại Bàng lãnh địa hơn một trăm đầu Sói Lang, hơn hai trăm đầu Cự Hùng, cũng như bay trên cao Đại Bàng.
Vân Phàm đứng trước hắn, vẫn là Nhân Yên, Nhân Nhã, Nhân Nhu ba thân ảnh đứng cạnh nhau nhân ngư, Vô Ngạn bên cạnh hắn, Tô Hạo ánh mắt sắc bén.
Nguyên Anh cảnh nhất giai lâu như vậy, muốn lịch luyện, hôm nay cũng có khả năng.
Mấy đầu yêu thú, chỉ đợi lệnh Thiên Thanh Mạn Chi, Thiên Thanh Mạn Chi ngáp ngắn ngáp dài đi từ trong nhà đi ra.
Năm 10537, tháng 6 ngày thứ hai, một năm bao nhiêu tháng đã không rõ sau ý định tấn công, mấy người ý định hôm nay muốn thành.
Hừ, khu vực trung tâm sao, chúng ta muốn thắng. Tất cả yêu tộc đều gầm thét: "Vì chiến thắng, lật đổ Rừng Rậm Chi Vương." tiếng gào thét này, làm xung quanh Rừng Thanh Lang đều biến sắc.
Xung quanh yêu thú có linh trí, đều biết mấy đại yêu này là tìm chết, Rừng Rậm Chi Vương há có thể cho mấy người thắng?
Mấy đầu yêu thú, bên trong rừng quay đầu, trong đó một thân ảnh sau lưng là tám cái đuôi, bên cạnh là một cỗ băng tinh bí ẩn.
"Nhị sư tỷ kế sách, tứ sư tỷ ngươi nói xem ta thật là chán nha."
Bên cạnh bao phủ bởi băng tinh bí ẩn thân ảnh: "Ngũ sư muội, ngươi đừng gấp gáp đuôi của ngươi chạm qua ta mặt, muốn dừng lắc lư tám đuôi của ngươi nha."
"Thần truyền thừa đã khảo hạch thứ mấy?" bí ẩn tám đuôi hồ ly, trên đầu còn có hai tai hồ ly: "Là thứ năm khảo hạch." Băng lãnh nữ tử hừ nhẹ.
"Ngươi vẫn là quá phế, chúng ta muốn thắng, không thể như vậy yếu kém minh bạch sao?"
Cảm nhận uy áp băng khí tức, hồ ly tai thấp xuống.
Bên này.
Thiên Thanh Mạn Chi dẫn đầu đội quân đã tới bên ngoài khu vực trung tâm, bên dưới Huyết Thổ Long đều nhìn lên cao.
Thiên Thanh Mạn Chi quay đầy rời đi, bên ngoài trung tâm khu vực, nàng bước ra nhìn xung quanh Huyết Thổ Long, bên trên ngoại trung tâm khu vực: "Các ngươi trở về nơi các ngươi ở."
Nàng uy áp đem mấy đầu Huyết Thổ Long sợ hãi mà bỏ chạy, co quắp đuôi mà chạy, uy áp Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, như vậy đối với Kết Đan cảnh.
Là cỡ nào cao thâm, cảnh giới một chiêu liền đem mấy người giải quyết nhanh chóng chạy, Thiên Thanh Mạn Chi cười nhẹ: "Ha Ha, chỉ là một đám ô nhục?" nàng bước đi tới gần trung tâm khu vực.
Thiên Thanh Mạn Chi tay khoanh dưới ngực. Ánh mắt đảo xuống dưới: "Không tồi, quay mô thật hoành tráng." nàng nhìn xuống bên dưới, hơn ba trăm Huyết Thổ Long.
Lần trước bị nàng giết chết năm mươi đầu, còn lại ba trăm năm mươi đầu Huyết Thổ Long, ánh mắt kinh thường nhìn xuống dưới.
Trung tâm khu vực vẫn là không khác biệt nên ngoài, bên trên có nhiều cột đá cây xanh, nơi đây chỉ là một vòng tròn to lớn Rừng Thanh Lang.
Nàng nhìn chính giữa là một cây đại thụ lớn, còn có rễ cây đều đâm qua bên dưới dòng sông. Chính là dòng sông bao quanh hình tròn nhỏ đất rễ cây mọc ra, cũng như một khoảng trống nhỏ.
"Rừng Rậm Chi Vương, nàng chắc hắn ở đó. Dòng sông bao quanh hình tròn khu vực nhỏ, khả năng chính là Nhân Ngư nơi ở."
Huyết Thổ Long sống lâu ngày vẫn không cần nước, nhưng lâu lâu bắt buộc phải xuống nước. Nên nàng lần trước mới thấy được dòng sông băng
Lại không bị đóng băng, Thiên Thanh Mạn Chi nhìn xuống dưới, vô số đầu Huyết Thổ Long ánh mắt cay đắng nhìn nàng, Thiên Thanh Mạn Chi không nói nhiều.
Cười nhẹ: "Bất quá là một đám phế vật, sư tỷ ngươi muốn dẫn ta theo nha." Thiên Thanh Mạn Chi quay đầu, bước bào trong hư không.
Một đạo màu vàng hư không xuất hiện trước mắt nàng, chân phải bước vào trong màu vàng thân ảnh tiêu thất.
Bên này.
Vân Phàm cùng mấy người vẫn là đang gần gốc cây, bên cạnh xuất hiện một đạo hư không màu vàng trói mắt, Nhân Yên đứng dậy: "Các ngươi cứ nói chuyện, ta có việc rời đi."
Vân Phàm gật đầu, Vô Ngạn vẫy tay chào tạm biệt sư tỷ, nàng vẫy tay chào đối phương. Nhân Nhã, Nhân Nhu, hai người không biết sư tỷ muốn đi đâu.
Nhưng sư tỷ ý nghĩ, các nàng không thể thay đổi, Thiên Thanh Mạn Chi vừa bước đến: "Ta đã điều tra qua, các ngươi ngày mai tụ tập lại yêu tộc dưới chướng."
"Thiên Uyên, Tiểu Hoa hai nàng sẽ không ra tay." Chỉ có Vân Phàm hiểu tại sao đối phương không ra tay, hai nữ nhân dán dán cùng nhau hắn không rõ.
Đại lục này, vậy mà chấp nhận nữ tử cùng nữ tử dán dán truyền linh khí vào đối phương tử cung, mang thai sinh con.
Lão thiên của ta, hắn không thể tin nổi, ba đầu yêu thú hay Vô Ngạn không hiểu rõ. Thiên Thanh Mạn Chi lườm mấy người: "Nhanh chóng chuẩn bị, các ngươi không có thời gian."
"Trận này, chúng ta thắng hoặc là đối phương thắng, hừ không đời nào, làm sao ta có thể thua được." Thiên Thanh Mạn Chi hừ nhẹ quay đầu, trước hết nàng phải xử lý việc.
Thiên Uyên, Tiểu Hoa hai nàng sợ rằng không thể rời đi, mang các nàng đi qua hư không, đối phương không cảm thấy nàng, muốn tấn công a.
Cách này không khả thi, không còn cách sao? Thiên Thanh Mạn Chi nghi ngờ suy tư, nàng nhìn xung quanh cỏ xanh, trước mắt là một căn nhà gỗ.
Xung quanh cũng có vài ba căn nhà gỗ, do mấy người xây dựng nên, một năm ở đây không xây dựng nên. Ăn ngủ ở đây, tu luyện tránh mưa chui vào trong hang sao?
Có thể, đáng tiếc là có yêu tộc ngủ trong hang. Nàng không có cách nào là xây dựng một căn nhà, có linh khí chỉ xây dựng trong một ngày.
Thay bằng mấy tháng xây dựng của phàm nhân. Thiên Thanh Mạn Chi bước tới cửa phòng, thấy Tiểu Hoa dựa vào giường ngủ ngáy khò khò.
Thiên Uyên cũng ngủ, thân ảnh màu vàng y phục, bụng to bằm trên giường. Thiên Thanh Mạn Chi thở dài, không cách nào a, ai kêu đối phương, nhanh như vậy muốn sinh hài tử.
Không sao, Thiên Uyên tỷ tỷ tuổi tác cũng hơn hai mươi mấy, Tiểu Hoa tuổi tác hơn bốn mươi, đến đây sinh hài tử không muộn.
Thiên Thanh Mạn Chi ngồi xuống ghế, trầm tư, sư tỷ ta sắp có thể cùng ngươi trở về, có thể hoàn thành lần này công kích a?
Thiên Thanh Mạn Chi nghi ngờ, chắc chắn có thể. Ta câu kéo thời gian cùng Rừng Rậm Chi Vương ngươi giao phó, còn ngươi kế sách làm gì đây?
Tại sao xuất hiện ở đây?
Ta vậy mà đều sống cùng ngươi một năm, sư tỷ ta yêu ngươi. Nàng ánh mắt lộ ra hình trái tim ánh mắt, hai tay đưa lên hai má, cười khúc khích, không kiềm chế được.
Vẻ mặt cao cao tại thượng, đưa hai tay dưới ngực uy áp không còn, mà là cười khúc khích thiếu nữ, Thiên Thanh Mạn Chi ho khan.
"Thiên Thanh Mạn Chi ngươi rốt cuộc làm sao? Chưa thể phấn kích như vậy, sư tỷ còn đang ở đây nàng chưa có rời đi, trước tiên chúng ta muốn hoàn thành đánh chiếm khu vực.
Sáng sớm hôm sau.
Trước phía tây bắc Đại Bàng lãnh địa hơn một trăm đầu Sói Lang, hơn hai trăm đầu Cự Hùng, cũng như bay trên cao Đại Bàng.
Vân Phàm đứng trước hắn, vẫn là Nhân Yên, Nhân Nhã, Nhân Nhu ba thân ảnh đứng cạnh nhau nhân ngư, Vô Ngạn bên cạnh hắn, Tô Hạo ánh mắt sắc bén.
Nguyên Anh cảnh nhất giai lâu như vậy, muốn lịch luyện, hôm nay cũng có khả năng.
Mấy đầu yêu thú, chỉ đợi lệnh Thiên Thanh Mạn Chi, Thiên Thanh Mạn Chi ngáp ngắn ngáp dài đi từ trong nhà đi ra.
Năm 10537, tháng 6 ngày thứ hai, một năm bao nhiêu tháng đã không rõ sau ý định tấn công, mấy người ý định hôm nay muốn thành.
Hừ, khu vực trung tâm sao, chúng ta muốn thắng. Tất cả yêu tộc đều gầm thét: "Vì chiến thắng, lật đổ Rừng Rậm Chi Vương." tiếng gào thét này, làm xung quanh Rừng Thanh Lang đều biến sắc.
Xung quanh yêu thú có linh trí, đều biết mấy đại yêu này là tìm chết, Rừng Rậm Chi Vương há có thể cho mấy người thắng?
Mấy đầu yêu thú, bên trong rừng quay đầu, trong đó một thân ảnh sau lưng là tám cái đuôi, bên cạnh là một cỗ băng tinh bí ẩn.
"Nhị sư tỷ kế sách, tứ sư tỷ ngươi nói xem ta thật là chán nha."
Bên cạnh bao phủ bởi băng tinh bí ẩn thân ảnh: "Ngũ sư muội, ngươi đừng gấp gáp đuôi của ngươi chạm qua ta mặt, muốn dừng lắc lư tám đuôi của ngươi nha."
"Thần truyền thừa đã khảo hạch thứ mấy?" bí ẩn tám đuôi hồ ly, trên đầu còn có hai tai hồ ly: "Là thứ năm khảo hạch." Băng lãnh nữ tử hừ nhẹ.
"Ngươi vẫn là quá phế, chúng ta muốn thắng, không thể như vậy yếu kém minh bạch sao?"
Cảm nhận uy áp băng khí tức, hồ ly tai thấp xuống.
Bên này.
Thiên Thanh Mạn Chi dẫn đầu đội quân đã tới bên ngoài khu vực trung tâm, bên dưới Huyết Thổ Long đều nhìn lên cao.
Danh sách chương