Liên tục lảm nhảm, Lăng Thanh còn có thể chịu được nàng sao? Vân Phàm ta bái phục.
Nàng nhìn hắn: "Vân Phàm, nếu như ta nói Nhân Yên chưa chết ngươi sẽ ra sao?" Vân Phàm vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thâm tâm có người nhắc đến Nhân Yên.
Tâm niệm hắn lại hơi động: "Yên Yên?" Na Na thấy vẻ mặt hắn cười: "Như vậy mới là Vân Phàm a Vân Phàm." Na Na cười nói, Vân Phàm ánh mắt sắc bén? "Ngươi lời nói, là đùa hay thật?" Na Na hai tai hồ ly hồng trắng lắc nhẹ: "Ta không có nói dối ngươi." Vân Phàm thật sự điên rồi, hắn muốn phá vỡ riềng xích.
"Mau nói cho ta biết, Yên Yên đang ở đâu?" Na Na tay che miệng cười, chuyển qua ánh mắt tối đen, ngước nhìn khinh bỉ hắn: "Vân Phàm, ngươi không động não sao?"
Vân Phàm lúc này, hắn triệt để không còn muốn suy nghĩ, chỉ cần có thể đem Nhân Yên phục hồi, ta nguyện trả giá. Hắn liên miệng nói, Na Na lắc đầu!
"Hì hì, nhìn vẻ mặt ngươi đau khổ nha, ta sắp phải kết thúc nhanh chóng, nhị sư tỷ nàng ấy nói, nhanh chóng kết thúc, bọn ta là nghiền ép người!"
"Không có như ngươi gặp kẻ địch, kéo dài thời gian, rồi mới giết ngươi, bọn ta chưa thể giết ngươi, bán thần cấp ra tay? Không biết uy lực mạnh cỡ nào."
Na Na ngáp nhẹ: "Cho nên a, đánh nhanh thắng nhanh." Vân Phàm ánh mắt tức giận, màu xanh băng y phục, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
"Na Na, nói cho ta biết Yên Yên đang ở đây?" Na Na thở dài: "Yên Yên ngươi đã nhìn thấy, nàng chết trên tay ngươi."
"Ngươi lại hỏi ta? Ngươi có Băng Kiếm Thần truyền thừa, lại không từng suy nghĩ đến việc hồi sinh nàng sao? Ta lục muội."
Nói đến lục muội, chín đuôi hồ ly Na Na ánh mắt rưng rưng: "Nàng ấy, thân thể ắt hẳn bị nhị sư tỷ, dưỡng đến lạnh a. Đợi ngày chúng ta thành thần."
"Đem lục muội hồi sinh." Vân Phàm tâm tình nhanh chóng ổn định, thần cảnh giới có thể hồi sinh người chết? Hắn căn bản không nghe đến bao giờ.
"Băng Kiếm Thần, ngươi ra đây?" Băng Kiếm Thần biết hắn tâm tình, thở dài: "Ngươi thần cấp, có thể đem nàng hồi sinh, dù nhục thân không còn."
"Ta nói qua đem khảo nghiệm phần thưởng của ngươi, truyền vào nàng vương miện. Tăng cao phẩm chất, chính là duy trì nàng sinh mệnh, để ngươi dễ dàng phục sinh nàng!"
Băng Kiếm Thần hắn từ hai năm trước, đã biết đến bây giờ suy nghĩ.
Vân Phàm cúi đầu: "Băng Kiếm Thần đa tạ ngươi." Băng Kiếm Thần thở dài: "Ngươi không cần đa tạ, ngươi từng nói, để ta cùng Thiên Sứ Thần hợp lại gặp nhau."
"Thiên Thanh Mạn Chi chạy đi, hai năm không gặp, không mong đợi gặp lại nàng." Băng Kiếm Thần thở dài, Mạn Chi, Thiên Sứ Thần.
Rốt cuộc nàng ấy đi đâu? Dù là từng là Độ Kiếp cảnh như hắn, vẫn không rõ nàng đã đi đâu. Vân Phàm đứng trên cao, tâm tình cố gắng bình tĩnh!
Trên cao mây xanh, một thân ảnh màu xanh băng tóc, xung quanh là riềng xích màu hồng trắng, bao phủ lấy màu xanh băng y phục nam nhân.
Vẻ mặt tuấn tú, nhìn trước mắt, muốn cám dỗ hắn hồ ly, lâu lâu còn hay chửi mắng hắn, nói nhiều Hồ Ly.
Hồ ly Na Na thở dài, thay đổi ánh mắt: "Ta từ bi nói cho ngươi, cách hồi sinh Yên Yên nhân ngư đầu kia, vậy ngươi cũng nên nhường lại diệp gia khu vực."
Nàng chưa đợi Vân Phàm nói, tay trái đưa lên miệng, đưa ngón tay đặt trước miệng: "Không cần ngươi nói, ta tự thân chiếm đóng, Tô Hạo, Diệp Dương hai ngươi may mắn."
"Có thể thoát, bằng không đều chết."
Na Na tâm niệm vừa động, bên dưới đang chạy về hướng Dương Diệp Thành. Tô Hạo, Diệp Dương hai người đang chạy, sau lưng thi quỷ cảnh giới bỗng tăng cao.
Luyện Hư cảnh, một đầu thi quỷ ánh mắt màu đen, chạy qua ngăn chặn trước mắt hắn, ánh mắt màu đỏ tỏa ra sát ý, thân thể bao phủ bởi hắc ám nguyên tố!
Ánh mắt đỏ ngầu, cười khặc khặc.
Tô Hạo, Diệp Dương dừng chân lại, nâng cao phòng bị: "Diệp Dương gia chủ, chúng ta sợ rằng không thoát được, đều là Luyện Hư cảnh."
"Dù là các nàng, chỉ để cảnh giới, thân thể có chút mạnh, vẫn là Luyện Hư ảnh a. Nhục thân có chút mạnh, vậy xem ai giết được năm đầu."
Tô Hạo, nhìn xung hơn chín trăm đầu thi quỷ, bao vây lấy người hắn, đã không dùng được lĩnh vực, lại không có chân thân, lần này khả năng vẫn lạc rất cao!
Diệp Dương đưa thương ra: "Sợ rằng, chúng ta cuối cùng phải vẫn lạc tại đây, Tô Hạo huynh đệ, ngươi nằm ở đây không cần sợ cô đơn."
"Đây là ta, mấy ngàn năm Diệp gia nơi, có Diệp gia lão tổ các đời, hay là Dương Diệp Thành dân chúng."
Tô Hạo cười nhẹ: "Sợ rằng không thể a, chúng ta chạy mở ra hư không, mất ít nhất ba mươi giây. Đối phương đều là Luyện Hư sợ rằng khó giải quyết!"
Diệp Dương gật đầu, hai người nói chuyện, thi quỷ không để hai người nói nhiều. Từ xung quanh vô số thi quỷ vây quanh mấy người thành hình tròn!
Lao tới, đống đúc thi quỷ lao tới, Tô Hạo lấy ra thanh đao: "Cự Long Đao Hạ." sau lưng Tô Hạo, trên cao xuất hiện một đầu, Huyết Thổ Long hư ảo cao năm mét.
Tô Hạo thanh đại đao, bao quanh bởi vô số màu nâu linh khí, đây dĩ nhiên là thổ nguyên tố, Tô Hạo chém ra một đạo đao.
Một đạo đao khí bay đi.
Vừa chạy về phía trước hơn một trăm đầu thi quỷ, bị kiếm khí hắn đẩy về sau, Huyết Thổ Long thân ảnh hư ảo cao năm mét lao đi, tấn công thi quỷ, nếu vẫn là bên dưới Luyện Hư cảnh.
Ắt hẳn hắn đã giải quyết được vài đầu, nhưng không, bây giờ thi quỷ đều là Luyện Hư cảnh, màu nâu Huyết Thổ Long vừa bay đi, thi quỷ màu đen lính khí.
Thi quỷ đang bước tới, cư nhiên bị đánh bay tiếp ra xa, hình tròn vây quanh mấy người, vô số thi quỷ bị đánh bay ra xa.
Thi quỷ ngã ra sau: "Diệp Dương gia chủ, nhanh chóng chạy ra." Diệp Dương gật đầu, nhanh chóng chạy ra, hai người không ngờ tới, thi quỷ từ bên cạnh.
Màu đen hắc ám nguyên tố ánh mắt đỏ ngầu, chạy ra ngăn chặn lại đường thoát thân, Tô Hạo chán nản, cư nhiên bị vây chết như vậy sao.
Diệp Dương đưa thương ra: "Dương Diệp Thượng Cát." đạo thương bao quanh lấy một đạo cát nhỏ, Diệp Dương đánh xuống.
Dưới đất hình thành cát, thi quỷ lại bị lún xuống, mà nơi hắn đi qua lại không lún xuống. Ánh mắt Tô Hạo hiện ra vẻ tôn sùng bái, Diệp Dương ngươi thật là!
Cao thủ nha, nghĩ như vậy cách cũng được hai người nhanh chóng chạy ra. Thi quỷ lại khônh bị lún xuống nhiều, chạy đi trên cát?
Tô Hạo ánh mắt sắp lòi ra ngoài, không thể tin được, Diệp Dương chú ý tới: "Tô Hạo huynh đệ, không xong mấy đầu thi quỷ cảnh giới đều tăng cao."
"Sợ rằng không kéo dài, khống chế đối phương được bao lâu."
Tô Hạo, không có phản bác, nhìn thi quỷ ngày cang chạy gần mấy người.
Phía bắc Dương Diệp Thành, cách không xa, đồng bằng cỏ xanh, một đám màu đen thi quỷ, bao vây lấy hai thân ảnh.
Một trung niên nam nhân tóc đen, trên tay cầm thương, đạo thương còn có cát bay quanh.
Bên cạnh hắn là, một màu nâu tóc, mặc trên mình lam y, đang suy nghĩ cách, làm sao chạy khỏi đây?
Nàng nhìn hắn: "Vân Phàm, nếu như ta nói Nhân Yên chưa chết ngươi sẽ ra sao?" Vân Phàm vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thâm tâm có người nhắc đến Nhân Yên.
Tâm niệm hắn lại hơi động: "Yên Yên?" Na Na thấy vẻ mặt hắn cười: "Như vậy mới là Vân Phàm a Vân Phàm." Na Na cười nói, Vân Phàm ánh mắt sắc bén? "Ngươi lời nói, là đùa hay thật?" Na Na hai tai hồ ly hồng trắng lắc nhẹ: "Ta không có nói dối ngươi." Vân Phàm thật sự điên rồi, hắn muốn phá vỡ riềng xích.
"Mau nói cho ta biết, Yên Yên đang ở đâu?" Na Na tay che miệng cười, chuyển qua ánh mắt tối đen, ngước nhìn khinh bỉ hắn: "Vân Phàm, ngươi không động não sao?"
Vân Phàm lúc này, hắn triệt để không còn muốn suy nghĩ, chỉ cần có thể đem Nhân Yên phục hồi, ta nguyện trả giá. Hắn liên miệng nói, Na Na lắc đầu!
"Hì hì, nhìn vẻ mặt ngươi đau khổ nha, ta sắp phải kết thúc nhanh chóng, nhị sư tỷ nàng ấy nói, nhanh chóng kết thúc, bọn ta là nghiền ép người!"
"Không có như ngươi gặp kẻ địch, kéo dài thời gian, rồi mới giết ngươi, bọn ta chưa thể giết ngươi, bán thần cấp ra tay? Không biết uy lực mạnh cỡ nào."
Na Na ngáp nhẹ: "Cho nên a, đánh nhanh thắng nhanh." Vân Phàm ánh mắt tức giận, màu xanh băng y phục, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
"Na Na, nói cho ta biết Yên Yên đang ở đây?" Na Na thở dài: "Yên Yên ngươi đã nhìn thấy, nàng chết trên tay ngươi."
"Ngươi lại hỏi ta? Ngươi có Băng Kiếm Thần truyền thừa, lại không từng suy nghĩ đến việc hồi sinh nàng sao? Ta lục muội."
Nói đến lục muội, chín đuôi hồ ly Na Na ánh mắt rưng rưng: "Nàng ấy, thân thể ắt hẳn bị nhị sư tỷ, dưỡng đến lạnh a. Đợi ngày chúng ta thành thần."
"Đem lục muội hồi sinh." Vân Phàm tâm tình nhanh chóng ổn định, thần cảnh giới có thể hồi sinh người chết? Hắn căn bản không nghe đến bao giờ.
"Băng Kiếm Thần, ngươi ra đây?" Băng Kiếm Thần biết hắn tâm tình, thở dài: "Ngươi thần cấp, có thể đem nàng hồi sinh, dù nhục thân không còn."
"Ta nói qua đem khảo nghiệm phần thưởng của ngươi, truyền vào nàng vương miện. Tăng cao phẩm chất, chính là duy trì nàng sinh mệnh, để ngươi dễ dàng phục sinh nàng!"
Băng Kiếm Thần hắn từ hai năm trước, đã biết đến bây giờ suy nghĩ.
Vân Phàm cúi đầu: "Băng Kiếm Thần đa tạ ngươi." Băng Kiếm Thần thở dài: "Ngươi không cần đa tạ, ngươi từng nói, để ta cùng Thiên Sứ Thần hợp lại gặp nhau."
"Thiên Thanh Mạn Chi chạy đi, hai năm không gặp, không mong đợi gặp lại nàng." Băng Kiếm Thần thở dài, Mạn Chi, Thiên Sứ Thần.
Rốt cuộc nàng ấy đi đâu? Dù là từng là Độ Kiếp cảnh như hắn, vẫn không rõ nàng đã đi đâu. Vân Phàm đứng trên cao, tâm tình cố gắng bình tĩnh!
Trên cao mây xanh, một thân ảnh màu xanh băng tóc, xung quanh là riềng xích màu hồng trắng, bao phủ lấy màu xanh băng y phục nam nhân.
Vẻ mặt tuấn tú, nhìn trước mắt, muốn cám dỗ hắn hồ ly, lâu lâu còn hay chửi mắng hắn, nói nhiều Hồ Ly.
Hồ ly Na Na thở dài, thay đổi ánh mắt: "Ta từ bi nói cho ngươi, cách hồi sinh Yên Yên nhân ngư đầu kia, vậy ngươi cũng nên nhường lại diệp gia khu vực."
Nàng chưa đợi Vân Phàm nói, tay trái đưa lên miệng, đưa ngón tay đặt trước miệng: "Không cần ngươi nói, ta tự thân chiếm đóng, Tô Hạo, Diệp Dương hai ngươi may mắn."
"Có thể thoát, bằng không đều chết."
Na Na tâm niệm vừa động, bên dưới đang chạy về hướng Dương Diệp Thành. Tô Hạo, Diệp Dương hai người đang chạy, sau lưng thi quỷ cảnh giới bỗng tăng cao.
Luyện Hư cảnh, một đầu thi quỷ ánh mắt màu đen, chạy qua ngăn chặn trước mắt hắn, ánh mắt màu đỏ tỏa ra sát ý, thân thể bao phủ bởi hắc ám nguyên tố!
Ánh mắt đỏ ngầu, cười khặc khặc.
Tô Hạo, Diệp Dương dừng chân lại, nâng cao phòng bị: "Diệp Dương gia chủ, chúng ta sợ rằng không thoát được, đều là Luyện Hư cảnh."
"Dù là các nàng, chỉ để cảnh giới, thân thể có chút mạnh, vẫn là Luyện Hư ảnh a. Nhục thân có chút mạnh, vậy xem ai giết được năm đầu."
Tô Hạo, nhìn xung hơn chín trăm đầu thi quỷ, bao vây lấy người hắn, đã không dùng được lĩnh vực, lại không có chân thân, lần này khả năng vẫn lạc rất cao!
Diệp Dương đưa thương ra: "Sợ rằng, chúng ta cuối cùng phải vẫn lạc tại đây, Tô Hạo huynh đệ, ngươi nằm ở đây không cần sợ cô đơn."
"Đây là ta, mấy ngàn năm Diệp gia nơi, có Diệp gia lão tổ các đời, hay là Dương Diệp Thành dân chúng."
Tô Hạo cười nhẹ: "Sợ rằng không thể a, chúng ta chạy mở ra hư không, mất ít nhất ba mươi giây. Đối phương đều là Luyện Hư sợ rằng khó giải quyết!"
Diệp Dương gật đầu, hai người nói chuyện, thi quỷ không để hai người nói nhiều. Từ xung quanh vô số thi quỷ vây quanh mấy người thành hình tròn!
Lao tới, đống đúc thi quỷ lao tới, Tô Hạo lấy ra thanh đao: "Cự Long Đao Hạ." sau lưng Tô Hạo, trên cao xuất hiện một đầu, Huyết Thổ Long hư ảo cao năm mét.
Tô Hạo thanh đại đao, bao quanh bởi vô số màu nâu linh khí, đây dĩ nhiên là thổ nguyên tố, Tô Hạo chém ra một đạo đao.
Một đạo đao khí bay đi.
Vừa chạy về phía trước hơn một trăm đầu thi quỷ, bị kiếm khí hắn đẩy về sau, Huyết Thổ Long thân ảnh hư ảo cao năm mét lao đi, tấn công thi quỷ, nếu vẫn là bên dưới Luyện Hư cảnh.
Ắt hẳn hắn đã giải quyết được vài đầu, nhưng không, bây giờ thi quỷ đều là Luyện Hư cảnh, màu nâu Huyết Thổ Long vừa bay đi, thi quỷ màu đen lính khí.
Thi quỷ đang bước tới, cư nhiên bị đánh bay tiếp ra xa, hình tròn vây quanh mấy người, vô số thi quỷ bị đánh bay ra xa.
Thi quỷ ngã ra sau: "Diệp Dương gia chủ, nhanh chóng chạy ra." Diệp Dương gật đầu, nhanh chóng chạy ra, hai người không ngờ tới, thi quỷ từ bên cạnh.
Màu đen hắc ám nguyên tố ánh mắt đỏ ngầu, chạy ra ngăn chặn lại đường thoát thân, Tô Hạo chán nản, cư nhiên bị vây chết như vậy sao.
Diệp Dương đưa thương ra: "Dương Diệp Thượng Cát." đạo thương bao quanh lấy một đạo cát nhỏ, Diệp Dương đánh xuống.
Dưới đất hình thành cát, thi quỷ lại bị lún xuống, mà nơi hắn đi qua lại không lún xuống. Ánh mắt Tô Hạo hiện ra vẻ tôn sùng bái, Diệp Dương ngươi thật là!
Cao thủ nha, nghĩ như vậy cách cũng được hai người nhanh chóng chạy ra. Thi quỷ lại khônh bị lún xuống nhiều, chạy đi trên cát?
Tô Hạo ánh mắt sắp lòi ra ngoài, không thể tin được, Diệp Dương chú ý tới: "Tô Hạo huynh đệ, không xong mấy đầu thi quỷ cảnh giới đều tăng cao."
"Sợ rằng không kéo dài, khống chế đối phương được bao lâu."
Tô Hạo, không có phản bác, nhìn thi quỷ ngày cang chạy gần mấy người.
Phía bắc Dương Diệp Thành, cách không xa, đồng bằng cỏ xanh, một đám màu đen thi quỷ, bao vây lấy hai thân ảnh.
Một trung niên nam nhân tóc đen, trên tay cầm thương, đạo thương còn có cát bay quanh.
Bên cạnh hắn là, một màu nâu tóc, mặc trên mình lam y, đang suy nghĩ cách, làm sao chạy khỏi đây?
Danh sách chương