Diệp Dương, Tô Hạo, Hạ Cơ bên dưới nhìn lên cao, nhanh chóng bay tới gần Thiên Uyên, Diệp Dương cúi đầu: "Diệp Dương gia chủ, gặp qua tướng lĩnh."
Diệp Dương biết uy áp tướng lĩnh là như thế nào, minh bạch đối phương uy áp là tướng lĩnh.
Thiên Uyên nhìn trung niên nam nhân trước mắt cúi đầu nhìn nàng, Thiên Uyên thở dài: "Ngươi không cần gọi ta tướng lĩnh, ngươi phải gọi đầy đủ ta tên."
"Thiên Uyên tướng lĩnh minh bạch?" Diệp Dương cúi đầu, còn tưởng cái gì đây, hóa ra là đầy đủ kêu gọi nàng, đầy đủ tên a.
Hạ Cơ, Tô Hạo bay gần đến ánh mắt hắn nhìn ra: "Thiên Uyên sư tỷ, ngươi trên miệng hình như có chút tím?" Thiên Uyên tay trái nhanh chóng lau sạch sẽ.
Hừ ta hôn Tiểu Hoa, vậy mà nàng môi đánh phấn màu tím, còn dính trên miệng ta. Không thể tha thứ, nàng vậy mà kèm theo màu phấn.
Thiên Uyên bĩu môi: "Không có việc gì, chỉ là ta ăn bánh do Thiên Lung a di làm." Tô Hạo không nghi ngờ, gật đầu lia lịa.
Vân Phàm, Vô Ngạn trên cao.
Vô Ngạn ôm chặt Vân Phàm: "Vân Phàm ngươi sợ ủy khuất." Vân Phàm xoa nhẹ nàng lưng: "Tiểu Ngạn, không cần lo cho ta đối phương không có giết ta."
"Ta nói cho ngươi, Mạn Chi muội ấy thật ra..."
Vô Ngạn nghe Vân Phàm nói, im bặt: "Hóa ra, Thiên Thanh Mạn Chi là như vậy nha!" Bỗng đầu nàng nhảy số, với nàng tài trí, khả năng cao.
"Vân Phàm, sợ rằng Mạn Chi đã." Vân Phàm gật đầu: "Với Na Na giọng điệu, Mạn Chi sợ rằng vẫn lạc, hoặc lành ít giữ nhiều."
Vô Ngạn vẻ mặt ủ rũ: "Không những như ngươi nói, Mạn Chi sư muội ắt hẳn đã dùng mạng mình, để yêu cầu đối phương không giết ngươi."
"Ngay cả Băng Kiếm Thần của ngươi, còn cảm nhận được Thiên Sứ Thần sao?" Vân Phàm lắc đầu. Vô Ngạn cúi đầu: "Vân Phàm, đã rất nhiều rất nhiều huynh đệ."
"Bằng hữu, vì ngươi mà chết, ngay cả Mạn Chi sư muội, Nhân Yên sư tỷ, Nhân Nhã, Nhân Nhu, Lộ Xà ba đầu thủ lĩnh nhiều huynh đệ yêu tộc khác."
"Chúng ta thống nhất tây vực? Trả giá đắt như vậy sao? Đây chỉ là một trận chiến ở Rừng Thanh Lang mà thôi?"
Vân Phàm cúi đầu: "Đối phương hy sinh, chúng ta ắt hẳn phải càng thêm mạnh, ta sợ rằng đối phương nhiều thần cấp bậc."
"Thất Ma Ảnh, ta nghe nói vẫn lạc vài đầu, đang tìm kiếm mới, còn có ngũ tỷ muội Lăng Thanh, Sở Thiên Thiên vẫn lạc, kẻ địch chúng ta."
"Đều là nữ nhân, các nàng đều có tham vọng của mình, nghe theo Lăng Thanh, mà nàng giống như ta, muốn thống nhất thiên hạ."
Vân Phàm lắc đầu: "Lại bởi vì đối phương là ma tông, cùng với ta thống nhất thiên hạ, theo Nhân Yên lời nói. Không thể cùng các nàng nhất thông thiên hạ."
Vô Ngạn cúi đầu: "Là đối phương, không chấp nhận ngươi!" Vân Phàm gật đầu, đối phương không chấp nhận hắn cũng là.
Bản thân hắn quá yếu.
Vô Ngạn đầu bỗng nhảy số: "Vân Phàm, Đông Vực có thần cấp yêu thú, ngươi có thể đi mời đối phương."
Vân Phàm gật đầu, hắn thần quá ít, không thể nhờ vào các nàng mãi. Đối phương đều là nữ nhân, hơn mười mấy người, căn bản giao thủ quá khó.
Hắn cũng chỉ có mấy lão bà, cũng như vài nữ tử đi theo. Vân Phàm đầu hơi tê, Đại lục này, làm sao nữ tử nhiều như vậy, Tô Hạo hắn lão bà sinh là nữ hài tử.
Thiên Uyên tỷ tỷ sinh cũng là nữ hài tử? Toàn đại lục nữ hài tử sao? Hắn xem qua trong thành sinh ra đều là nữ hài tử người, nhiều hơn nam hài tử.
Quả nhiên các nàng nhiều như vậy nữ hài tử a, các nàng quả nhiên là Ma Nữ Tông hai trăm người, có thể khống chế thi quỷ.
Làm ai cũng phải sợ các nàng.
Vân Phàm cúi đầu, suy nghĩ.
Bên dưới Thiên Uyên: "Chúng ta đi, Dương Diệp Thành tìm kiếm ngươi quân lính, dân chúng nguyện đi theo hay không, ta căn bản không rõ."
"Nhưng các ngươi nên biết, Ma Nữ Tông chính là kỳ tài quản lý dân chúng, từng là hưng thịnh Ma Nữ Đế Quốc."
Thiên Uyên đương nhiên có đọc qua, Thiên gia tàng thư, nàng hơi trầm mặc, sợ rằng đối phương có kế sách riêng.
Nếu không làm sao hưng thịnh như vậy được? Thiên Uyên quay đầu, bay đi hướng Dương Diệp Thành mà tới, không qua bao lâu nàng đáp trên Dương Diệp Thành.
Nhìn xuống dưới dân chúng, không tồi a. Vẫn là dân chúng phát triển, Thiên Uyên thở dài, mặc dù nàng là tướng tĩnh, chỉ có trách nhiệm với dân chúng bản thân.
Ai nguyện ý, trở thành nàng con dân. Nàng mới có bảo vệ, còn lại nàng căn bản không có.
Thiên Uyên nàng trầm trọng, thở dài không thể tin nổi.
Diệp Dương nhanh chóng bay tới, đứng trên tường thành, nhìn xuống dưới dân chúng.
"Thiên Uyên tướng lĩnh, tuy Dương Diệp Thành không bằng, ngài Vân Gia Thành."
"Dương Diệp Thành không có, cao nhất là hoàng đế, tùy thời có thể buôn bán, không cần nộp thuế, do Diệp gia ta quản lý."
Thiên Uyên bình tĩnh, màu đỏ vàng tóc bay trên tường thành: "Ngươi, chính sách rất tốt, đáng tiếng lại ở gần Phong Ma Sâm Lâm."
"Không cách nào phát triển, lại giữ thế trung lập."
Thiên Uyên lắc đầu: "Mọi việc suy nghĩ, sợ rằng đều kết thúc."
Diệp Dương trung niên nam nhân, đứng cách xa nàng tầm năm bước, hắn đứng thẳng cách xa nàng.
"Thiên Uyên tướng lĩnh, ngài quả nhiên là tinh thông người, đạt đến tướng lĩnh chức danh, còn là Vân Thiên Quốc, ta đều học theo Vân Thiên Quốc kế sách."
"Giữ trung lập, mới có thể bình thường phát triển, lại không ngờ Ma Nữ Tông tấn công ba ma tông còn lại, không người nào có thể sống sót."
"Ngay cả tin tức không rõ, có người đi thám thính cũng bị diệt, các gia tộc phái ra người, mới minh bạch Ma Nữ Tông tấn công."
"Diệt sạch Ma Tông ba thế lực còn lại, lấy lại thuộc về bản thân, từng là khu vực."
Thiên Uyên thở dài: "Thiên hạ, không có thái bình sao?" nàng đưa tay lên cao, nhìn xem chính mình cánh tay, trong lòng thầm nghĩ.
"Thiên hạ không thái bình, cũng được a, ta cùng Tiểu Hoa, Tiểu Nguyệt sống ẩn dật với cảnh giới bây giờ, không ai có thể giết chết bọn ta."
"Trừ khi đối phương là Độ Kiếp cảnh." nàng thở dài.
Thiên Uyên nhìn sang tay phải bản thân, cách không xa: "Diệp Dương, ngươi xem ra, phải thông báo Dương Diệp Thành."
"Rời đi, hoặc ở là làm Ma Nữ Tông con dân."
Diệp Dương gật đầu, hắn nhanh chóng đáp xuống dưới, tìm kiếm Diệp gia người quản lý.
Vân Phàm vừa hay đáp xuống, nhìn Vô Ngạn: "Chúng ta, đi xem xem thành trì một chút a?'
Vô Ngạn gật đầu, nàng không có từ chối, Hạ Cơ, Tô Hạo nhìn nhau vẫn là dạo chơi, mấy năm này đều bận rộn, chăm sóc hài tử, hoặc là nghĩ cách.
Còn mỗi một mình Thiên Uyên đứng trên tường thành, nàng nhìn xuống dưới suy tư: "Bọn hắn, đều có người đi chơi cùng? Ta Tiểu Hoa ở đâu? Tiểu Hoa không có ở đây?"
"Ta chơi một mình sao?" Nàng thở dài, biết như vậy mang theo Tiểu Hoa tới, bản thân thở dài, không biết nói ra sao.
Từ tường thành nhảy xuống dưới, vừa đáp xuống đất. Xung quanh đông đúc người qua lại, thấy từ trên cao người nhảy xuống.
Không có nói gì, nhìn đối phương chiến giáp.
Diệp Dương biết uy áp tướng lĩnh là như thế nào, minh bạch đối phương uy áp là tướng lĩnh.
Thiên Uyên nhìn trung niên nam nhân trước mắt cúi đầu nhìn nàng, Thiên Uyên thở dài: "Ngươi không cần gọi ta tướng lĩnh, ngươi phải gọi đầy đủ ta tên."
"Thiên Uyên tướng lĩnh minh bạch?" Diệp Dương cúi đầu, còn tưởng cái gì đây, hóa ra là đầy đủ kêu gọi nàng, đầy đủ tên a.
Hạ Cơ, Tô Hạo bay gần đến ánh mắt hắn nhìn ra: "Thiên Uyên sư tỷ, ngươi trên miệng hình như có chút tím?" Thiên Uyên tay trái nhanh chóng lau sạch sẽ.
Hừ ta hôn Tiểu Hoa, vậy mà nàng môi đánh phấn màu tím, còn dính trên miệng ta. Không thể tha thứ, nàng vậy mà kèm theo màu phấn.
Thiên Uyên bĩu môi: "Không có việc gì, chỉ là ta ăn bánh do Thiên Lung a di làm." Tô Hạo không nghi ngờ, gật đầu lia lịa.
Vân Phàm, Vô Ngạn trên cao.
Vô Ngạn ôm chặt Vân Phàm: "Vân Phàm ngươi sợ ủy khuất." Vân Phàm xoa nhẹ nàng lưng: "Tiểu Ngạn, không cần lo cho ta đối phương không có giết ta."
"Ta nói cho ngươi, Mạn Chi muội ấy thật ra..."
Vô Ngạn nghe Vân Phàm nói, im bặt: "Hóa ra, Thiên Thanh Mạn Chi là như vậy nha!" Bỗng đầu nàng nhảy số, với nàng tài trí, khả năng cao.
"Vân Phàm, sợ rằng Mạn Chi đã." Vân Phàm gật đầu: "Với Na Na giọng điệu, Mạn Chi sợ rằng vẫn lạc, hoặc lành ít giữ nhiều."
Vô Ngạn vẻ mặt ủ rũ: "Không những như ngươi nói, Mạn Chi sư muội ắt hẳn đã dùng mạng mình, để yêu cầu đối phương không giết ngươi."
"Ngay cả Băng Kiếm Thần của ngươi, còn cảm nhận được Thiên Sứ Thần sao?" Vân Phàm lắc đầu. Vô Ngạn cúi đầu: "Vân Phàm, đã rất nhiều rất nhiều huynh đệ."
"Bằng hữu, vì ngươi mà chết, ngay cả Mạn Chi sư muội, Nhân Yên sư tỷ, Nhân Nhã, Nhân Nhu, Lộ Xà ba đầu thủ lĩnh nhiều huynh đệ yêu tộc khác."
"Chúng ta thống nhất tây vực? Trả giá đắt như vậy sao? Đây chỉ là một trận chiến ở Rừng Thanh Lang mà thôi?"
Vân Phàm cúi đầu: "Đối phương hy sinh, chúng ta ắt hẳn phải càng thêm mạnh, ta sợ rằng đối phương nhiều thần cấp bậc."
"Thất Ma Ảnh, ta nghe nói vẫn lạc vài đầu, đang tìm kiếm mới, còn có ngũ tỷ muội Lăng Thanh, Sở Thiên Thiên vẫn lạc, kẻ địch chúng ta."
"Đều là nữ nhân, các nàng đều có tham vọng của mình, nghe theo Lăng Thanh, mà nàng giống như ta, muốn thống nhất thiên hạ."
Vân Phàm lắc đầu: "Lại bởi vì đối phương là ma tông, cùng với ta thống nhất thiên hạ, theo Nhân Yên lời nói. Không thể cùng các nàng nhất thông thiên hạ."
Vô Ngạn cúi đầu: "Là đối phương, không chấp nhận ngươi!" Vân Phàm gật đầu, đối phương không chấp nhận hắn cũng là.
Bản thân hắn quá yếu.
Vô Ngạn đầu bỗng nhảy số: "Vân Phàm, Đông Vực có thần cấp yêu thú, ngươi có thể đi mời đối phương."
Vân Phàm gật đầu, hắn thần quá ít, không thể nhờ vào các nàng mãi. Đối phương đều là nữ nhân, hơn mười mấy người, căn bản giao thủ quá khó.
Hắn cũng chỉ có mấy lão bà, cũng như vài nữ tử đi theo. Vân Phàm đầu hơi tê, Đại lục này, làm sao nữ tử nhiều như vậy, Tô Hạo hắn lão bà sinh là nữ hài tử.
Thiên Uyên tỷ tỷ sinh cũng là nữ hài tử? Toàn đại lục nữ hài tử sao? Hắn xem qua trong thành sinh ra đều là nữ hài tử người, nhiều hơn nam hài tử.
Quả nhiên các nàng nhiều như vậy nữ hài tử a, các nàng quả nhiên là Ma Nữ Tông hai trăm người, có thể khống chế thi quỷ.
Làm ai cũng phải sợ các nàng.
Vân Phàm cúi đầu, suy nghĩ.
Bên dưới Thiên Uyên: "Chúng ta đi, Dương Diệp Thành tìm kiếm ngươi quân lính, dân chúng nguyện đi theo hay không, ta căn bản không rõ."
"Nhưng các ngươi nên biết, Ma Nữ Tông chính là kỳ tài quản lý dân chúng, từng là hưng thịnh Ma Nữ Đế Quốc."
Thiên Uyên đương nhiên có đọc qua, Thiên gia tàng thư, nàng hơi trầm mặc, sợ rằng đối phương có kế sách riêng.
Nếu không làm sao hưng thịnh như vậy được? Thiên Uyên quay đầu, bay đi hướng Dương Diệp Thành mà tới, không qua bao lâu nàng đáp trên Dương Diệp Thành.
Nhìn xuống dưới dân chúng, không tồi a. Vẫn là dân chúng phát triển, Thiên Uyên thở dài, mặc dù nàng là tướng tĩnh, chỉ có trách nhiệm với dân chúng bản thân.
Ai nguyện ý, trở thành nàng con dân. Nàng mới có bảo vệ, còn lại nàng căn bản không có.
Thiên Uyên nàng trầm trọng, thở dài không thể tin nổi.
Diệp Dương nhanh chóng bay tới, đứng trên tường thành, nhìn xuống dưới dân chúng.
"Thiên Uyên tướng lĩnh, tuy Dương Diệp Thành không bằng, ngài Vân Gia Thành."
"Dương Diệp Thành không có, cao nhất là hoàng đế, tùy thời có thể buôn bán, không cần nộp thuế, do Diệp gia ta quản lý."
Thiên Uyên bình tĩnh, màu đỏ vàng tóc bay trên tường thành: "Ngươi, chính sách rất tốt, đáng tiếng lại ở gần Phong Ma Sâm Lâm."
"Không cách nào phát triển, lại giữ thế trung lập."
Thiên Uyên lắc đầu: "Mọi việc suy nghĩ, sợ rằng đều kết thúc."
Diệp Dương trung niên nam nhân, đứng cách xa nàng tầm năm bước, hắn đứng thẳng cách xa nàng.
"Thiên Uyên tướng lĩnh, ngài quả nhiên là tinh thông người, đạt đến tướng lĩnh chức danh, còn là Vân Thiên Quốc, ta đều học theo Vân Thiên Quốc kế sách."
"Giữ trung lập, mới có thể bình thường phát triển, lại không ngờ Ma Nữ Tông tấn công ba ma tông còn lại, không người nào có thể sống sót."
"Ngay cả tin tức không rõ, có người đi thám thính cũng bị diệt, các gia tộc phái ra người, mới minh bạch Ma Nữ Tông tấn công."
"Diệt sạch Ma Tông ba thế lực còn lại, lấy lại thuộc về bản thân, từng là khu vực."
Thiên Uyên thở dài: "Thiên hạ, không có thái bình sao?" nàng đưa tay lên cao, nhìn xem chính mình cánh tay, trong lòng thầm nghĩ.
"Thiên hạ không thái bình, cũng được a, ta cùng Tiểu Hoa, Tiểu Nguyệt sống ẩn dật với cảnh giới bây giờ, không ai có thể giết chết bọn ta."
"Trừ khi đối phương là Độ Kiếp cảnh." nàng thở dài.
Thiên Uyên nhìn sang tay phải bản thân, cách không xa: "Diệp Dương, ngươi xem ra, phải thông báo Dương Diệp Thành."
"Rời đi, hoặc ở là làm Ma Nữ Tông con dân."
Diệp Dương gật đầu, hắn nhanh chóng đáp xuống dưới, tìm kiếm Diệp gia người quản lý.
Vân Phàm vừa hay đáp xuống, nhìn Vô Ngạn: "Chúng ta, đi xem xem thành trì một chút a?'
Vô Ngạn gật đầu, nàng không có từ chối, Hạ Cơ, Tô Hạo nhìn nhau vẫn là dạo chơi, mấy năm này đều bận rộn, chăm sóc hài tử, hoặc là nghĩ cách.
Còn mỗi một mình Thiên Uyên đứng trên tường thành, nàng nhìn xuống dưới suy tư: "Bọn hắn, đều có người đi chơi cùng? Ta Tiểu Hoa ở đâu? Tiểu Hoa không có ở đây?"
"Ta chơi một mình sao?" Nàng thở dài, biết như vậy mang theo Tiểu Hoa tới, bản thân thở dài, không biết nói ra sao.
Từ tường thành nhảy xuống dưới, vừa đáp xuống đất. Xung quanh đông đúc người qua lại, thấy từ trên cao người nhảy xuống.
Không có nói gì, nhìn đối phương chiến giáp.
Danh sách chương