Chương 48
Vân Phàm, liền dùng tay kêu đệ tử bên cạnh hỏi: "Huynh đệ mấy người này là?" tên đệ tử hai năm nội môn lệnh bài nói: "Huynh đệ ngươi mới vào tông môn đi, ngươi thế nhưng không biết. Mấy vị này đều là đệ tử tiền nhiệm trưởng lão nội môn."
Hắn lại lắc đầu nói: "Nhưng bây giờ ngay cả trường lão nội môn mới tăng tiến một vị, ma tông quả nhiên khó lường." hắn vừa nói đến cảm giác, buồn chán hiện lên.
Vân Phàm nghe vậy thầm hiểu, mấy người này đều là tiền nhiệm nội môn trưởng lão. Nhưng mà qua trận chiến ma tông cùng với Tiên Tông, mấy vị chưởng lão không còn đây.
Hắn âm thầm gật đầu, trước mắt đám người là thân hình sáu tên đệ tử, lệnh bài không có bao nhiêu năm nội môn. Bởi vì khi học hết ba năm trên nội môn, sẽ không còn lệnh bài ghi dấu hiệu bao nhiêu năm.
Cũng tránh các đệ tử có số liệu năm biết được, đây là tầng cao đệ tử. Không thể trọc vào, Vân Phàm nhìn trước mắt bóng đen dần xuất hiện là một đám người.
Trong đó có ba nam ba nữ, thật là hảo. Nhưng mà không bằng hắn đạo lữ, được mỗi bộ ngực to hơn đạo lữ của hắn còn mấy cái khác. Không bằng nàng ấy, hắn liền cảm thấy nhàm chán.
Nữ nhân đang đi về phía trước, cũng nhìn thấy Vân Phàm nhưng hắn ánh mắt chán
nhìn ghét nàng. Nàng liền nghi hoặc thân là thánh nữ Tiên Đạo Tông, nhiều vị đệ tử hâm mộ nữ thần trong lòng, đệ tử này.
Vậy mà dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, nàng liền hiếu kỳ? Nhưng mà đang bước đi, bên cạnh nàng liền tiến lên một vị nam nhân nói: "Vô Nhạn ngươi nghe ta nói, ta thật lòng yêu ngươi. Ngươi làm đạo lữ của ta đi được hay không?"
Nàng tên Vô Nhạn là được một nữ trưởng lão nội môn nhặt về, mang nàng nuôi lớn dưỡng dục nàng đến bây giờ. Nhưng sư tôn như mẫu thân nàng vậy mà chết dưới tay Ma tông.
Nàng bây giờ cảnh giới không đủ nếu có thể nàng muốn đích thân giết chết Ma Tông, nhưng trước mắt phải giải quyết tên phiền phức này đi. Nàng lườm nam nhân nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Cổ Hà ta đã nói với ngươi, ta không thích ngươi."
Nàng thật sự chán ghét đại sư huynh này, hắn luôn muốn cùng nàng kết làm đạo lữ, hắn không phải Cổ gia bên trong Hoa Quốc nàng thật sự muốn giết hắn ngay bây giờ. Nàng chán ghét hắn, nhưng mà lại có người chán ghét nàng? Nàng mị lực không đẹp ư? Tóc nàng thế nhưng tóc màu đỏ đôi mi thanh tú, vẻ mặt ưu nhìn, đệ tử nào cũng ưu thích hâm mộ nàng. Còn có ngực của ta thế nhưng rất to đi, tại sao hắn lại chán ghét ta?
Nàng không hiểu rõ liền vượt mặt Cổ Hà đi về phía trước, làm Cổ Hà thất thần tại chỗ. Nhưng mà cũng chạy theo sau lải nhải. Theo sau hai người là bốn người, hai nam một nữ, cũng là nội môn trưởng lão đệ tử.
Vân Phàm một góc đệ tử nào đó, nhìn thấy sáu người, bước vào trong đại điện. Liền suy nghĩ về nữ nhân kia, hắn mấy giây trước còn thấy nàng nhìn mình. Hắn thật sự không muốn đụng độ thiên mệnh chi nữ đi.
Hắn nhìn tên nam nhân bám lấy nàng liền biết, đây là liếm chó phản phái người. Vậy chắc chắn đây sẽ có thiên mệnh chi tử, nhưng mà lỡ đây nàng là Thiên Mệnh Chi Nữ không chi tử thì sao.
Hắn kiên quyết chắc chắn, có liếm chó chắc chắn có thiên mệnh chỉ tử. Hắn biết chắc trong lòng bàn tay, nhưng hắn không biết thân phận mình là gì. Liền bắt đầu não bổ.
Vân Phàm suy nghĩ, thân phận cũng giống như một phản phái. Nhưng mà Vân Quốc thế nhưng không mạnh mẽ cho lắm, cùng với Vân Quốc tâm tư ổn áp không muốn xâm chiếm quốc gia khác.
Liền não bổ ra một khả năng, đó là hắn là người qua đường trong truyện, cùng với Tô Hạo hắn lại nhìn Tô Hạo bên cạnh. Miệng liên tục nhỏ dãi, Mạn Chi đánh thế nào cũng không tỉnh.
Hắn liền mắt to người lui ra sau, Mã Đan Mã Đan,Tô Hạo ngươi đọc sách do ta viết ngươi cũng nên biết dạng này đi. Dạng này chính là liếm chó, ngươi còn muốn dính dáng tới đây chẳng phải muốn chết ư.
Vân Phàm liền vẻ mặt uy nghiêm, dùng tay vỗ vai Tô Hạo nói: "Huynh đệ ngươi đừng mê nữ nhân đó." Tô Hạo nhỏ nước dãi bị Vân Phàm vỗ mạnh lên vai cảm giác đau đớn. Liền nghiêng đầu nhìn hắn nói.
"Vân Phàm ngươi làm sao?" Vân Phàm nói thêm: "Ngươi đừng có mê mẩn thánh nữ Tiên Đạo Tông, ngươi đọc qua sách không biết hạng người như này?" câu này xuyên thẳng đến tâm chí của Tô Hạo.
Hắn liền sũy nghĩ, nữ nhân này có nam nhân đi theo còn muốn thu nàng làm đạo lữ, bởi vì hai người nói nhỏ. Nhưng với cảnh giới của hai người vẫn có thể nghe rõ, Tô Hạo liền nhớ ra thứ gì đôi mắt vẻ mặt hoảng sợ.
Nam nhân đó là liếm chó, còn nữ nhân kia là thánh nữ một là đạo lữ thiên mệnh chi tử còn có là phản diện nữ nhân. Hắn dính líu đến chẳng phải bị thiên mệnh chi tử não tàn đánh giết sao.
Mã Đan, ta suýt nữa bị một thiên mệnh chi nữ câu dẫn, may mà có Vân Phàm huynh đệ nhắc nhở ta. Quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp thì thiên mệnh chi tử luôn thu làm đạo lữ, hậu cung ah.
Tô Hạo ánh mắt uy nghiêm, giống anime Vân Phàm từng xem nhìn hắn, rồi giọng nói nghiệm nghị nói: "Vân Phàm, đa tạ ngươi nhắc nhở ta. Không ta đã đắm chìm vào trong mị lực nữ nhân kia đây."
Vân Phàm thấy vẻ mặt cùng Tô Hạo giọng nói khác biệt liền nhịn cười, không hổ là Tô Hạo, huynh đệ ngươi đúng làm ta cảm thấy rất hài lòng. Vẻ mặt này của ngươi ta cũng cảm thấy rất muốn mở miệng ra cười.
Nhưng mà bây giờ nơi đây đông người, ta không thể cười. Phải nhịn phải nhịn, Mạn Chi thấy hai người như vậy thì nghiêng đầu, nữ nhân kia thế nhưng không có bằng tỷ tỷ đây, với mẫu thân nàng còn không xứng.
Nói chi là Tỷ tỷ cùng với Tuyết Liên tỷ tỷ, có khi còn thua tỷ ấy hừ. Quả nhiên nam nhân đều ưu thích ngực to, nàng nhìn xuống ngực bản thân, tuy đó không to lắm nhưng nàng suy nghĩ.
Bây giờ ta thế nhưng còn nhỏ, chắc chắn lớn hơn sẽ to hơn. Hứ hứ tỷ tỷ thế nhưng ngực cũng mới đủ dùng, ta đây thế nhưng chắc chắn sẽ lớn hơn nàng haha. Nàng miệng dương lên cười thầm.
Ba người đồng dạng hai người cười cười, một uy nghiêm như ba người mất não, đồng dạng làm xung quanh mấy tên đệ tử thấy vậy liền lui ra xa. Không để ý đến ba người mà tiếp tục quay về phòng học.
Bởi vì sáu người trong đó có Vô Nhạn, Cổ Hà đã bước vào trong đại điện, đây cũng không trọng yếu. Trọng yếu là lần này quay trở về còn mang theo đại hỉ, bí mật không thể nói ngay bây giờ.
Sáu người cần phải gặp chưởng môn đi, mới có thể giải thích rõ ràng được. Mấy người gần tiến vào đại điện, Cổ Hà lại nói: "Lần này ta thế nhưng lập nhiều uy công nhất, các ngươi nói xem chưởng môn sẽ tặng cho ta tài nguyên tu luyện hắc hắc."
Hắn tự chế giễu nói. Làm năm người đều cười giả trân nhìn hắn, bởi vì lời một nam nhân liếm chó, khẳng định không thấu lòng.
Vân Phàm, liền dùng tay kêu đệ tử bên cạnh hỏi: "Huynh đệ mấy người này là?" tên đệ tử hai năm nội môn lệnh bài nói: "Huynh đệ ngươi mới vào tông môn đi, ngươi thế nhưng không biết. Mấy vị này đều là đệ tử tiền nhiệm trưởng lão nội môn."
Hắn lại lắc đầu nói: "Nhưng bây giờ ngay cả trường lão nội môn mới tăng tiến một vị, ma tông quả nhiên khó lường." hắn vừa nói đến cảm giác, buồn chán hiện lên.
Vân Phàm nghe vậy thầm hiểu, mấy người này đều là tiền nhiệm nội môn trưởng lão. Nhưng mà qua trận chiến ma tông cùng với Tiên Tông, mấy vị chưởng lão không còn đây.
Hắn âm thầm gật đầu, trước mắt đám người là thân hình sáu tên đệ tử, lệnh bài không có bao nhiêu năm nội môn. Bởi vì khi học hết ba năm trên nội môn, sẽ không còn lệnh bài ghi dấu hiệu bao nhiêu năm.
Cũng tránh các đệ tử có số liệu năm biết được, đây là tầng cao đệ tử. Không thể trọc vào, Vân Phàm nhìn trước mắt bóng đen dần xuất hiện là một đám người.
Trong đó có ba nam ba nữ, thật là hảo. Nhưng mà không bằng hắn đạo lữ, được mỗi bộ ngực to hơn đạo lữ của hắn còn mấy cái khác. Không bằng nàng ấy, hắn liền cảm thấy nhàm chán.
Nữ nhân đang đi về phía trước, cũng nhìn thấy Vân Phàm nhưng hắn ánh mắt chán
nhìn ghét nàng. Nàng liền nghi hoặc thân là thánh nữ Tiên Đạo Tông, nhiều vị đệ tử hâm mộ nữ thần trong lòng, đệ tử này.
Vậy mà dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, nàng liền hiếu kỳ? Nhưng mà đang bước đi, bên cạnh nàng liền tiến lên một vị nam nhân nói: "Vô Nhạn ngươi nghe ta nói, ta thật lòng yêu ngươi. Ngươi làm đạo lữ của ta đi được hay không?"
Nàng tên Vô Nhạn là được một nữ trưởng lão nội môn nhặt về, mang nàng nuôi lớn dưỡng dục nàng đến bây giờ. Nhưng sư tôn như mẫu thân nàng vậy mà chết dưới tay Ma tông.
Nàng bây giờ cảnh giới không đủ nếu có thể nàng muốn đích thân giết chết Ma Tông, nhưng trước mắt phải giải quyết tên phiền phức này đi. Nàng lườm nam nhân nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Cổ Hà ta đã nói với ngươi, ta không thích ngươi."
Nàng thật sự chán ghét đại sư huynh này, hắn luôn muốn cùng nàng kết làm đạo lữ, hắn không phải Cổ gia bên trong Hoa Quốc nàng thật sự muốn giết hắn ngay bây giờ. Nàng chán ghét hắn, nhưng mà lại có người chán ghét nàng? Nàng mị lực không đẹp ư? Tóc nàng thế nhưng tóc màu đỏ đôi mi thanh tú, vẻ mặt ưu nhìn, đệ tử nào cũng ưu thích hâm mộ nàng. Còn có ngực của ta thế nhưng rất to đi, tại sao hắn lại chán ghét ta?
Nàng không hiểu rõ liền vượt mặt Cổ Hà đi về phía trước, làm Cổ Hà thất thần tại chỗ. Nhưng mà cũng chạy theo sau lải nhải. Theo sau hai người là bốn người, hai nam một nữ, cũng là nội môn trưởng lão đệ tử.
Vân Phàm một góc đệ tử nào đó, nhìn thấy sáu người, bước vào trong đại điện. Liền suy nghĩ về nữ nhân kia, hắn mấy giây trước còn thấy nàng nhìn mình. Hắn thật sự không muốn đụng độ thiên mệnh chi nữ đi.
Hắn nhìn tên nam nhân bám lấy nàng liền biết, đây là liếm chó phản phái người. Vậy chắc chắn đây sẽ có thiên mệnh chi tử, nhưng mà lỡ đây nàng là Thiên Mệnh Chi Nữ không chi tử thì sao.
Hắn kiên quyết chắc chắn, có liếm chó chắc chắn có thiên mệnh chỉ tử. Hắn biết chắc trong lòng bàn tay, nhưng hắn không biết thân phận mình là gì. Liền bắt đầu não bổ.
Vân Phàm suy nghĩ, thân phận cũng giống như một phản phái. Nhưng mà Vân Quốc thế nhưng không mạnh mẽ cho lắm, cùng với Vân Quốc tâm tư ổn áp không muốn xâm chiếm quốc gia khác.
Liền não bổ ra một khả năng, đó là hắn là người qua đường trong truyện, cùng với Tô Hạo hắn lại nhìn Tô Hạo bên cạnh. Miệng liên tục nhỏ dãi, Mạn Chi đánh thế nào cũng không tỉnh.
Hắn liền mắt to người lui ra sau, Mã Đan Mã Đan,Tô Hạo ngươi đọc sách do ta viết ngươi cũng nên biết dạng này đi. Dạng này chính là liếm chó, ngươi còn muốn dính dáng tới đây chẳng phải muốn chết ư.
Vân Phàm liền vẻ mặt uy nghiêm, dùng tay vỗ vai Tô Hạo nói: "Huynh đệ ngươi đừng mê nữ nhân đó." Tô Hạo nhỏ nước dãi bị Vân Phàm vỗ mạnh lên vai cảm giác đau đớn. Liền nghiêng đầu nhìn hắn nói.
"Vân Phàm ngươi làm sao?" Vân Phàm nói thêm: "Ngươi đừng có mê mẩn thánh nữ Tiên Đạo Tông, ngươi đọc qua sách không biết hạng người như này?" câu này xuyên thẳng đến tâm chí của Tô Hạo.
Hắn liền sũy nghĩ, nữ nhân này có nam nhân đi theo còn muốn thu nàng làm đạo lữ, bởi vì hai người nói nhỏ. Nhưng với cảnh giới của hai người vẫn có thể nghe rõ, Tô Hạo liền nhớ ra thứ gì đôi mắt vẻ mặt hoảng sợ.
Nam nhân đó là liếm chó, còn nữ nhân kia là thánh nữ một là đạo lữ thiên mệnh chi tử còn có là phản diện nữ nhân. Hắn dính líu đến chẳng phải bị thiên mệnh chi tử não tàn đánh giết sao.
Mã Đan, ta suýt nữa bị một thiên mệnh chi nữ câu dẫn, may mà có Vân Phàm huynh đệ nhắc nhở ta. Quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp thì thiên mệnh chi tử luôn thu làm đạo lữ, hậu cung ah.
Tô Hạo ánh mắt uy nghiêm, giống anime Vân Phàm từng xem nhìn hắn, rồi giọng nói nghiệm nghị nói: "Vân Phàm, đa tạ ngươi nhắc nhở ta. Không ta đã đắm chìm vào trong mị lực nữ nhân kia đây."
Vân Phàm thấy vẻ mặt cùng Tô Hạo giọng nói khác biệt liền nhịn cười, không hổ là Tô Hạo, huynh đệ ngươi đúng làm ta cảm thấy rất hài lòng. Vẻ mặt này của ngươi ta cũng cảm thấy rất muốn mở miệng ra cười.
Nhưng mà bây giờ nơi đây đông người, ta không thể cười. Phải nhịn phải nhịn, Mạn Chi thấy hai người như vậy thì nghiêng đầu, nữ nhân kia thế nhưng không có bằng tỷ tỷ đây, với mẫu thân nàng còn không xứng.
Nói chi là Tỷ tỷ cùng với Tuyết Liên tỷ tỷ, có khi còn thua tỷ ấy hừ. Quả nhiên nam nhân đều ưu thích ngực to, nàng nhìn xuống ngực bản thân, tuy đó không to lắm nhưng nàng suy nghĩ.
Bây giờ ta thế nhưng còn nhỏ, chắc chắn lớn hơn sẽ to hơn. Hứ hứ tỷ tỷ thế nhưng ngực cũng mới đủ dùng, ta đây thế nhưng chắc chắn sẽ lớn hơn nàng haha. Nàng miệng dương lên cười thầm.
Ba người đồng dạng hai người cười cười, một uy nghiêm như ba người mất não, đồng dạng làm xung quanh mấy tên đệ tử thấy vậy liền lui ra xa. Không để ý đến ba người mà tiếp tục quay về phòng học.
Bởi vì sáu người trong đó có Vô Nhạn, Cổ Hà đã bước vào trong đại điện, đây cũng không trọng yếu. Trọng yếu là lần này quay trở về còn mang theo đại hỉ, bí mật không thể nói ngay bây giờ.
Sáu người cần phải gặp chưởng môn đi, mới có thể giải thích rõ ràng được. Mấy người gần tiến vào đại điện, Cổ Hà lại nói: "Lần này ta thế nhưng lập nhiều uy công nhất, các ngươi nói xem chưởng môn sẽ tặng cho ta tài nguyên tu luyện hắc hắc."
Hắn tự chế giễu nói. Làm năm người đều cười giả trân nhìn hắn, bởi vì lời một nam nhân liếm chó, khẳng định không thấu lòng.
Danh sách chương