Chương 55
Hoa Vũ nghe vậy, tay cũng bớt run rẩy. Nhưng mà nàng cảm nhận được hơi thở của Hoa Uyển, sát vào tai nàng, làm vẻ mặt nàng ngượng ngùng, nhưng điều quan trọng vẫn là cầu mong Lăng Thần có thể thắng.
Lăng Thần xoay người, liền đỡ lấy bốn đạo đao từ trên cao chém xuống. Hắn suy nghĩ, ta một chiêu có thể giết các ngươi, nhưng mà không thể bộc lộ cảnh giới bây giờ.
Nên hắn đành nhẫn nhịn, giả dạng bị thương bala bala, hắn liền đẩy mạnh hai tay thanh kiếm theo lực tác động liền đẩy bốn tên đệ tử ra xa, sau lưng hắn mười tên liền lần lượt chém về phía lưng hắn.
Lăng Thần giả dạng không kịp phản ứng, liền bị lần lượt mười tên chém, tên đệ tử thứ nhất hắn lao đến từ bên phải chém ra hướng bên trái chạy đi, bên trái lại có tên thứ hai đi đến chém hắn.
Lần lượt như vậy đến tên thứ tám, tên thứ chín thấy Lăng Thần sau lưng quần áo bị chém rách. Liền cười ha ha một chiêu lướt qua người Lăng Thần, hắn liền bị một kiếm chém xuyên qua, tạo nên một nhát kiếm trên đó.
Tên thứ mười thấy vậy, cũng nhảy lên cao hai tay đưa sang ngang muốn chém chết Lăng Thần, đây là sát chiêu của hắn. Nhưng Lăng Thần quay đầu lại, ánh mắt cay đắng nhìn hắn liền biến mất.
Xuất hiện lần nữa là trên cao, tên đệ tử thứ mười liền bị một nhát chém ngay ngực, hắn ngã xuống đất mà bị thương ngất đi. Chỉ còn lại mười ba tên, Lăng Thần quay đầu lại nhìn mười ba tên đệ tử trước mắt.
Ánh mắt tỏa ra sát ý, mười ba tên đệ tử không khỏi run rẩy, nhưng bởi vì Lưu Hòa đại ca giao phó, nên mọi người trong đám đệ tử đều không sợ chết. Mười ba tên đệ tử liền cầm theo vũ khí hướng Lăng Thần mà công kích đi đến.
Lăng Thần liền tươi cười máu chảy ra nhảy lên nói: "Các ngươi đến đây, cùng ta vui đùa nào." Lăng Thần cười cười làm mười ba tên đệ tử không khỏi sợ hãi, hắn liền biến mất xuất hiện sau tên đệ tử thứ mười ba.
Một cước đá hắn bay ra ngoài, lại biến mất xuất hiện trước mắt tên đệ tử thứ năm, một kiếm chém xuống, nhưng mà mấy đệ đệ tử khác đều hướng hắn, dùng đao đỡ lấy kiếm của hắn.
Mười hai tên đệ tử đồng loạt hướng Lăng Thần chén tới, mười hai tên vây quanh Lăng Thần thành một vòng tròn, tránh hắn trốn thoát. Khi mười hai tên đồng loạt tiến lên, hướng Lăng Thần mà chém ra.
Mười hai đạo kiếm chém xuống, Lăng Thần liền cúi người, nằm dưới đất đưa kiếm lên trước ngực đỡ lấy, hắn vừa đỡ lấy cảm giác mạnh mẽ nhấn mạnh lên cơ thể hắn. Đây cũng không phải duy nhất.
Hắn thân hình thoát ẩn thoát hiện, xuất hiện trên cao. Mười hai tên đệ tử nhìn lại không thấy hắn, thì ngước đầu ra xung quanh cũng không thấy rõ ai. Nhưng mà mười hai tên vừa quay đâu nhìn lên cao.
Thì thấy Lăng Thần thân ảnh, hắn một mình đứng trên cao, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi, làm mọi người ai đều mắt to nhìn hắn. Nhưng mà cũng định thần lại, bởi vì hắn dùng đến là Tiên Đạo Kiếm.
Công pháp cấp thấp của Tiên Đạo Tông, đệ tử có thể học, mười hai tên dưới đất cũng không đứng im để bị chém. Mười hai tên đệ tử đều dùng đến Tiên Đạo Kiếm, hay Tiên Đạo Đao.
Mười hai thanh đao, thanh kiếm đều phát sáng ra linh khí, cầm chắc chắn trên tay hướng lên cao nhìn Lăng Thần. Lăng Thần trên cao nhìn mười hai tên đệ tử, lại nhìn ra xa thấy Hoa Vũ cùng tứ tỷ muội.
Hoa Vũ cũng nhìn thấy ánh mắt Lăng Thần đang nhìn nàng. Nàng liền minh bạch ý tứ Lăng Thần, hắn muốn nàng giúp đỡ, Hoa Vũ bị Hoa Uyển ôm.
Hoa Vũ liền nói: "Đại tỷ, ngươi có thể giúp ta, giải quyết mấy tên đệ tử đó được hay không? Người đó thế nhưng là đạo lữ của ta." Hoa Uyển nghe vậy hơi nghi hoặc, nhưng cũng minh bạch.
Rồi đưa tay ra khỏi Hoa Vũ người, liền hướng tam tỷ muội nói vài câu, liền theo đó mà từ đâu xuất hiện bốn thanh kiếm. Màu sắc giống nhau, hướng bên trong đang giao thủ mà đi đến.
Xung quanh đệ tử cũng mắt to mà nhìn, vậy mà có người không sợ gì đắc tội Lưu Hòa gia tộc này đi, nhưng nhìn lại thấy tứ tỷ muội liền im bặt.
Mười hai tên đệ tử nhìn lên cao, không để ý xung quanh năm người đang hướng bọn hắn đi đến, Hoa Uyển lướt qua liền một tên đệ tử bị đánh trọng thương. Nàng một cước liền đánh hắn ra ngoài.
Còn lại mười một tên, đều bị bốn tỷ muội còn lại giải quyết, bảy tên còn lại liền nhìn sang bên cạnh Hoa Vũ tứ tỷ muội, liền lui ra xa. Nhưng mà Lăng Thần từ trên cao xuất hiện, một kiếm chém một tên bị thương.
Chân còn lại cũng theo bản năng, mà một cước công kích thêm một tên bay ra ngoài, hắn không có bị thương, nhưng cảm thấy tình thế không ổn. Liền tự một quyền đánh bản thân ngất đi, chỉ còn lại năm tên đệ tử.
Nhìn trước mắt sáu người, liền lui ra sau, chân không ngừng run rẩy. Vừa lùi ra xa xoay thành một vòng, hướng Lưu Hòa đang tu luyện mà đi đến, vừa đến gần Lưu Hòa một tên đệ tử thứ sáu nói: "Đại ca, chúng ta toàn quân bị thương."
Lưu Hòa đang ngồi vận công tu luyện, nhìn hắn rồi lại nhìn xung quanh thi thể bị thương ngất đi. Nằm trên đát la liệt hắn bực bội nói: "Một đám phế vật, như vậy mà không giải quyết được việc này."
Hắn liền đứng dậy, một bạt tai đánh vào mặt thứ sáu đệ tử, thứ sáu đệ tử không phản kháng mà ôm mặt, lui ra sau. Lưu Hào đứng dậy cầm theo cây quạt, xung quanh hắn năm tên đệ tử lui ra.
Trong đó có thứ hai đệ tử, thứ nhất đệ tử, thứ tư đệ tử, và thứ sáu đệ tử. Do Lưu Hòa sắp xếp, bọn hắn lui ra sau sợ hãi. Lưu Hòa một thân một mình đứng trước nhìn trước mắt nữ nhân mình yêu liền nói.
"Nàng tại sao lại ở đây." Hoa Vũ không trả lời hắn, mà nhìn phía Lăng Thần, làm Lưu Hòa tức tối, chỉ quạt về phía trước nói: "Lăng Thần ngươi ngươi, vậy mà không có võ đức, vậy mà kêu nàng cùng mấy vị mỹ nhân ra giúp đỡ ."
Lăng Thần nghe vậy cảm thấy ngứa ngứa tai, kiền nói: "Là ai đem một đám đệ tử qua đây a." Lưu Hòa liền câm không biết nói ra sao.
Lưu Hòa liền nói thêm: "Ta còn tốt hơn ngươi. Một nam nhân lại núp sau bóng lưng nữ nhân, ngươi không cảm thấy hổ thẹn hay sao."
Lăng Thần liền đi đến trước mắt Lưu Hòa nói: "Ta không núp sau nữ nhân, vậy ngươi có giỏi thì cùng ta giao thủ." Lưu Hòa nghe vậy, không giám nói. Liền hướng Lăng Thần nói: "Lăng Thần lần này chưa xong đâu."
Hắn liền quay người, nói: "Các ngươi giúp các huynh đệ còn lại, ta có việc đi trước." mấy tên đệ tử còn lại nghe vậy, liền lui ra sau chạy qua trước mắt Lăng Thần. Vẫn run rẩy sợ hãi Lăng Thần đánh.
Nhưng mà khi bước qua Lăng Thần, mấy người không bị hắn đánh liền thở dài, đi đến đỡ lấy những đệ tử ngã trên đất. Sau vài giây qua đi, mười mấy tên đệ tử dìu nhau rời khỏi.
Bọn hắn bước qua Lăng Thần không ngừng run rẩy, Lăng Thần liền quay người nhìn về phía năm người. Rồi chắp tay nói: Đa tạ năm vị cô nương đây."
Tứ tỷ muội giống nhau nhìn hắn cười cười nói: "Ngươi không cần cảm kích bọn ta, ngươi thế nhưng là ngũ muội đạo lữ."
Hoa Vũ nghe vậy, tay cũng bớt run rẩy. Nhưng mà nàng cảm nhận được hơi thở của Hoa Uyển, sát vào tai nàng, làm vẻ mặt nàng ngượng ngùng, nhưng điều quan trọng vẫn là cầu mong Lăng Thần có thể thắng.
Lăng Thần xoay người, liền đỡ lấy bốn đạo đao từ trên cao chém xuống. Hắn suy nghĩ, ta một chiêu có thể giết các ngươi, nhưng mà không thể bộc lộ cảnh giới bây giờ.
Nên hắn đành nhẫn nhịn, giả dạng bị thương bala bala, hắn liền đẩy mạnh hai tay thanh kiếm theo lực tác động liền đẩy bốn tên đệ tử ra xa, sau lưng hắn mười tên liền lần lượt chém về phía lưng hắn.
Lăng Thần giả dạng không kịp phản ứng, liền bị lần lượt mười tên chém, tên đệ tử thứ nhất hắn lao đến từ bên phải chém ra hướng bên trái chạy đi, bên trái lại có tên thứ hai đi đến chém hắn.
Lần lượt như vậy đến tên thứ tám, tên thứ chín thấy Lăng Thần sau lưng quần áo bị chém rách. Liền cười ha ha một chiêu lướt qua người Lăng Thần, hắn liền bị một kiếm chém xuyên qua, tạo nên một nhát kiếm trên đó.
Tên thứ mười thấy vậy, cũng nhảy lên cao hai tay đưa sang ngang muốn chém chết Lăng Thần, đây là sát chiêu của hắn. Nhưng Lăng Thần quay đầu lại, ánh mắt cay đắng nhìn hắn liền biến mất.
Xuất hiện lần nữa là trên cao, tên đệ tử thứ mười liền bị một nhát chém ngay ngực, hắn ngã xuống đất mà bị thương ngất đi. Chỉ còn lại mười ba tên, Lăng Thần quay đầu lại nhìn mười ba tên đệ tử trước mắt.
Ánh mắt tỏa ra sát ý, mười ba tên đệ tử không khỏi run rẩy, nhưng bởi vì Lưu Hòa đại ca giao phó, nên mọi người trong đám đệ tử đều không sợ chết. Mười ba tên đệ tử liền cầm theo vũ khí hướng Lăng Thần mà công kích đi đến.
Lăng Thần liền tươi cười máu chảy ra nhảy lên nói: "Các ngươi đến đây, cùng ta vui đùa nào." Lăng Thần cười cười làm mười ba tên đệ tử không khỏi sợ hãi, hắn liền biến mất xuất hiện sau tên đệ tử thứ mười ba.
Một cước đá hắn bay ra ngoài, lại biến mất xuất hiện trước mắt tên đệ tử thứ năm, một kiếm chém xuống, nhưng mà mấy đệ đệ tử khác đều hướng hắn, dùng đao đỡ lấy kiếm của hắn.
Mười hai tên đệ tử đồng loạt hướng Lăng Thần chén tới, mười hai tên vây quanh Lăng Thần thành một vòng tròn, tránh hắn trốn thoát. Khi mười hai tên đồng loạt tiến lên, hướng Lăng Thần mà chém ra.
Mười hai đạo kiếm chém xuống, Lăng Thần liền cúi người, nằm dưới đất đưa kiếm lên trước ngực đỡ lấy, hắn vừa đỡ lấy cảm giác mạnh mẽ nhấn mạnh lên cơ thể hắn. Đây cũng không phải duy nhất.
Hắn thân hình thoát ẩn thoát hiện, xuất hiện trên cao. Mười hai tên đệ tử nhìn lại không thấy hắn, thì ngước đầu ra xung quanh cũng không thấy rõ ai. Nhưng mà mười hai tên vừa quay đâu nhìn lên cao.
Thì thấy Lăng Thần thân ảnh, hắn một mình đứng trên cao, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi, làm mọi người ai đều mắt to nhìn hắn. Nhưng mà cũng định thần lại, bởi vì hắn dùng đến là Tiên Đạo Kiếm.
Công pháp cấp thấp của Tiên Đạo Tông, đệ tử có thể học, mười hai tên dưới đất cũng không đứng im để bị chém. Mười hai tên đệ tử đều dùng đến Tiên Đạo Kiếm, hay Tiên Đạo Đao.
Mười hai thanh đao, thanh kiếm đều phát sáng ra linh khí, cầm chắc chắn trên tay hướng lên cao nhìn Lăng Thần. Lăng Thần trên cao nhìn mười hai tên đệ tử, lại nhìn ra xa thấy Hoa Vũ cùng tứ tỷ muội.
Hoa Vũ cũng nhìn thấy ánh mắt Lăng Thần đang nhìn nàng. Nàng liền minh bạch ý tứ Lăng Thần, hắn muốn nàng giúp đỡ, Hoa Vũ bị Hoa Uyển ôm.
Hoa Vũ liền nói: "Đại tỷ, ngươi có thể giúp ta, giải quyết mấy tên đệ tử đó được hay không? Người đó thế nhưng là đạo lữ của ta." Hoa Uyển nghe vậy hơi nghi hoặc, nhưng cũng minh bạch.
Rồi đưa tay ra khỏi Hoa Vũ người, liền hướng tam tỷ muội nói vài câu, liền theo đó mà từ đâu xuất hiện bốn thanh kiếm. Màu sắc giống nhau, hướng bên trong đang giao thủ mà đi đến.
Xung quanh đệ tử cũng mắt to mà nhìn, vậy mà có người không sợ gì đắc tội Lưu Hòa gia tộc này đi, nhưng nhìn lại thấy tứ tỷ muội liền im bặt.
Mười hai tên đệ tử nhìn lên cao, không để ý xung quanh năm người đang hướng bọn hắn đi đến, Hoa Uyển lướt qua liền một tên đệ tử bị đánh trọng thương. Nàng một cước liền đánh hắn ra ngoài.
Còn lại mười một tên, đều bị bốn tỷ muội còn lại giải quyết, bảy tên còn lại liền nhìn sang bên cạnh Hoa Vũ tứ tỷ muội, liền lui ra xa. Nhưng mà Lăng Thần từ trên cao xuất hiện, một kiếm chém một tên bị thương.
Chân còn lại cũng theo bản năng, mà một cước công kích thêm một tên bay ra ngoài, hắn không có bị thương, nhưng cảm thấy tình thế không ổn. Liền tự một quyền đánh bản thân ngất đi, chỉ còn lại năm tên đệ tử.
Nhìn trước mắt sáu người, liền lui ra sau, chân không ngừng run rẩy. Vừa lùi ra xa xoay thành một vòng, hướng Lưu Hòa đang tu luyện mà đi đến, vừa đến gần Lưu Hòa một tên đệ tử thứ sáu nói: "Đại ca, chúng ta toàn quân bị thương."
Lưu Hòa đang ngồi vận công tu luyện, nhìn hắn rồi lại nhìn xung quanh thi thể bị thương ngất đi. Nằm trên đát la liệt hắn bực bội nói: "Một đám phế vật, như vậy mà không giải quyết được việc này."
Hắn liền đứng dậy, một bạt tai đánh vào mặt thứ sáu đệ tử, thứ sáu đệ tử không phản kháng mà ôm mặt, lui ra sau. Lưu Hào đứng dậy cầm theo cây quạt, xung quanh hắn năm tên đệ tử lui ra.
Trong đó có thứ hai đệ tử, thứ nhất đệ tử, thứ tư đệ tử, và thứ sáu đệ tử. Do Lưu Hòa sắp xếp, bọn hắn lui ra sau sợ hãi. Lưu Hòa một thân một mình đứng trước nhìn trước mắt nữ nhân mình yêu liền nói.
"Nàng tại sao lại ở đây." Hoa Vũ không trả lời hắn, mà nhìn phía Lăng Thần, làm Lưu Hòa tức tối, chỉ quạt về phía trước nói: "Lăng Thần ngươi ngươi, vậy mà không có võ đức, vậy mà kêu nàng cùng mấy vị mỹ nhân ra giúp đỡ ."
Lăng Thần nghe vậy cảm thấy ngứa ngứa tai, kiền nói: "Là ai đem một đám đệ tử qua đây a." Lưu Hòa liền câm không biết nói ra sao.
Lưu Hòa liền nói thêm: "Ta còn tốt hơn ngươi. Một nam nhân lại núp sau bóng lưng nữ nhân, ngươi không cảm thấy hổ thẹn hay sao."
Lăng Thần liền đi đến trước mắt Lưu Hòa nói: "Ta không núp sau nữ nhân, vậy ngươi có giỏi thì cùng ta giao thủ." Lưu Hòa nghe vậy, không giám nói. Liền hướng Lăng Thần nói: "Lăng Thần lần này chưa xong đâu."
Hắn liền quay người, nói: "Các ngươi giúp các huynh đệ còn lại, ta có việc đi trước." mấy tên đệ tử còn lại nghe vậy, liền lui ra sau chạy qua trước mắt Lăng Thần. Vẫn run rẩy sợ hãi Lăng Thần đánh.
Nhưng mà khi bước qua Lăng Thần, mấy người không bị hắn đánh liền thở dài, đi đến đỡ lấy những đệ tử ngã trên đất. Sau vài giây qua đi, mười mấy tên đệ tử dìu nhau rời khỏi.
Bọn hắn bước qua Lăng Thần không ngừng run rẩy, Lăng Thần liền quay người nhìn về phía năm người. Rồi chắp tay nói: Đa tạ năm vị cô nương đây."
Tứ tỷ muội giống nhau nhìn hắn cười cười nói: "Ngươi không cần cảm kích bọn ta, ngươi thế nhưng là ngũ muội đạo lữ."
Danh sách chương