Chương 57
Nàng đứng trước mắt Lăng Thanh ngồi trước nhà, một cái ghế dài được làm bằng gỗ Lăng Thanh ngồi trên đó, nàng giọng nói thanh cao nhỏ nhẹ nói: "Ân, sư tỷ ngươi làm đi a."
Lăng Liên nghe vậy liền dùng trên mình cảnh giới Luyện Khí cảnh nhị giai, toàn bộ thôi thúc linh khí. Vào trong thửa ruộng trước mắt trước mắt hai người cũng xuất hiện một vài Hoa Bỉ Ngạn mọc lên từ từ.
Cuối cùng không qua bao lâu, Hoa Bỉ Ngạn liền nở ra, làm Lăng Thanh cùng Lăng Liên đều mắt to mà nhìn, các nàng không thể mất rời khỏi được, bởi vì quá đẹp.
Hai người liên nhìn nhau, cười cười nói: "Sư tỷ cái này cũng quá đẹp đi, ngươi nhìn xem đây là màu đỏ, nhưng mà tại sao có màu khác lẫn vào trong đó đây."
Lăng Liên cũng hiếu kỳ, nhìn xem thửa ruộng Hoa Bỉ Ngạn tuy không lớn, nhưng có hơn mười mấy Hoa Bỉ Ngạn. Cũng phải không có màu đỏ chủ đạo, mà màu xanh màu tím cũng có.
Đây không giống như tưởng tượng của hai nàng, liền đau đầu, Lăng Liên không biết như thế nào: "Việc này chúng ta không thể định rõ, nhưng chắc chắn, việc này có sơ xuất."
Hai người liền bước vào trong phòng, cũng không để ý đến bên trong thế nhưng có Hoa Bỉ Ngạn màu xanh, với màu tím. Bên này Lăng Thần khu vực trong nhà ở, hắn đang ngồi tu luyện.
Bỗng nhiên nhẫn trên tay hắn lưu động, sư tôn hắn liền truyền âm, giọng nói trầm trọng khác biệt với thường ngay nói với Lăng Thần: "Hoa Bỉ Ngạn màu tím xuất thế, Lăng Thần ngươi nhanh chóng tìm kiếm và thu thập nó, rất gần nơi đây."
Lăng Thần đang tu luyện, nghe vậy chột dạ nói: "Sưu tôn cái này ngươi cũng có cần quá đáng vậy không." Sư tôn hắn liền quát mắng nói: "Ngươi vẫn không thông minh nha, Lăng Thần đây là cực phẩm đó."
Cực Phẩm? Lăng Thần chưa nghe nói đến phẩm này bao giờ, hắn liên hỏi sư tôn: "Sư tôn Cực phẩm thế nhưng là cái gì?" Sư tôn hắng không trả lời mà thúc dục nói: "Nhanh lên đây là cực phẩm Hoa Bỉ Ngạn."
Hắn cũng không hiểu rõ liền bị sư tôn thúc dục ra khỏi giường vừa đi vừa nói: "Chỉ ngay ở gần đây, hẳn liền nhảy qua sau núi liền là." Lăng Thần nghe theo nhảy qua sau núi, trước mắt hắn liền xuất hiện một căn nhà biệt lập.
Xung quanh không có nhà đệ tử khác, rõ ràng đây là một căn nhà tách biệt xa xa còn một hồ nước, trước nhà hình như có thứ gì đó hấp dẫn hắn. Sư tôn hắn thấy vậy cười cười.
"Lăng nhi ngươi thấy không, trước mắt đó thế nhưng là một thửa ruộng Hoa Bỉ Ngạn, còn có Hoa Bỉ Ngạn tím." Lăng Thần nghe sư tôn nói như vậy cũng không hỏi gì thêm mà thân hình xuất hiện trên một cành cây.
Sư tôn hắn nhìn xung quanh, trầm ngâm: "Lăng nhi, thừa dịp không có ai ngươi hãy nhanh chân cướp lấy Hoa Bỉ Ngạn màu tím bên trong thửa ruộng trước mắt căn nhà." sư tôn Lăng Thần nhìn đám Hoa Bỉ Ngạn không khỏi cảm thán.
"Nhưng ngươi đừng bộc lộ cảnh giới của mình, xung quanh sẽ gây nên phiền toái." Lăng Thần gật đầu, hắn liền thân hình biến mất xuất hiện ngay trên thửa ruộng. Nhìn xung quanh xem chắc chắn có an toàn không.
Cảm thấy xung quanh không có người, nhà cũng đóng cửa bên trong cảm giác cũng không có người. Hắn liền dùng tay đào lấy Hoa Bỉ Ngạn màu tím, trong mười mấy cây Hoa Bỉ Ngạn chọn màu tím mà đào.
Hắn đang đào, Lăng Liên cùng Lăng Thanh thấy vậy ở sau lưng hắn nói: "Hoa Bỉ Ngạn là một loài thôi ngươi cũng giám trộm." nói xong nàng liền dùng một thanh gỗ nhặt bên góc cửa nhà.
Một công kích đánh xuống đầu tên trộm, Lăng Thanh cười hắc hắc nói: "Trộm ngươi chết đi." Lăng Thần đang đào thì cảm giác đầu có chút đau, liền dùng tay lên sờ, hắn cũng nghe đến tiền nói.
Hắn liền phân biệt ra đây là sư tỷ của hắn Lăng Liên, nhưng mà sư tôn hắn lại chạy trốn, chỉ để lại câu nói: "Lăng nhi ngươi trộm bị phát hiện, theo ta thấy quả nhiên, vận khí của ngươi với cơ duyên là bằng không."
Hắn liền biến mất không còn xuất hiện, làm Lăng Thần muốn quay đầu lại giải thích, giọng nói nhỏ nhẹ của Lăng Thanh vang lên: "Tỷ tỷ hình như tỷ gõ quá nhẹ đây, hắn không có ngất hình như giống như gãi ngứa đồng dạng."
Lăng Liên nghe vậy,cầm thanh gỗ lại gõ thêm hơn ba mươi mấy cái, làm Lăng Thần triệt để ngất đi, ngã xuống trên thửa ruộng còn đất lúc nãy hai nàng làm ra.
Hắn cho dù là Luyện Khí cảnh cũng không thể thoát hỏi ba mươi mấy đòn đánh.
Còn đánh vào đầu nữa, Lăng Liên còn dùng thêm linh khí, chắc chắn là phải ngất đi. Không thể giết chết đối phương, Sư tôn hắn trong nhẫn thấy cảnh này suy nghĩ: "Lăng nhi ngươi không cần sợ, đây là sư tỷ, sư muội của ngươi."
Vậy thì đồ này là của sư tỷ, sư muội ngươi hắc hắc, quả nhiên hai nàng sau khi biến mất gặp phải cao nhân, nhưng mà hai nàng thật sự ngốc. Vậy mà dùng Cực Phẩm Hoa Bỉ Ngạn để trồng trước cửa.
Không đúng ta cảm giác có gì đó sai sai, đúng rồi đây chưa tiến thăng tiến Cực Phẩm mà chỉ là thuần khiết Hoa Bỉ Ngạn, đợi vài năm nữa tăng tiến Cực phẩm lúc đó thu hoạch cũng không muộn.
Hắn biết thu hoạch cũng không muộn bởi vì, ở đây không có người nào nhận biết Hoa Bị Ngạn màu tím đây, nhưng đề phòng bắt chắc hắn vẫn nên dùng linh khí đưa vào trong.
Nếu như ai đó nhổ không phải hai tỷ muội nàng, vậy thì hắn nên ra tay giải quyết, nhưng mà chưa vội. Lăng nhi khổ cho ngươi, Lăng Liên cùng Lăng Thanh thấy hắn ngất đi.
Vội quay đầu hắn lại, thì thấy là Lăng Thần liền nhìn nhau mà suy nghĩ, đây chẳng phải thiếu niên gọi hai người là tỷ muội sao, nên làm sao bây giờ. Hai người ngốc nghếch nhìn nhau.
Không biết làm sao, trước tiên kéo hắn vào phòng rồi nói, hai nàng kéo hắn vào trong phòng. Lấy ra một cái ghế, Lăng Thanh kéo ghế đến bên cạnh Lăng Liên.
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, Lăng Liên tay uyển chuyển từ trong nhẫn trữ vật, xuất hiện ra một dây thừng, buộc hắn trên ghế. Đây đều là ý tưởng của Lăng Thanh, buộc hắn trên ghế.
Không thể để hắn ở trên giường, đây thế nhưng là trộm cướp a, kiểu trói trên ghế này là nàng kiếp trước có được. Trên tiểu thuyết hay truyền hình, nên áp dụng theo mà thôi.
Lăng Thanh cũng kéo thêm hai ghế lại đến, cùng Lăng Liên ngồi. Nàng vừa ngồi xuống liền nhớ ra cái gì đó, Mã Đan ta thế nhưng không có mệt mỏi, quả nhiên quên cả việc mình bị bệnh nặng, làm sao bây giờ.
Nàng đưa tay lên sờ lấy mặt, ta có hay không chết, nàng cũng không hiểu rõ, trước tiên mặc kệ, nàng nhìn trăm trú Lăng Thần trước mắt. Có nên hay không dùng nước đổ lên đầu hắn không? Không thể, hắn thế nhưng trước kia còn kêu nàng sư muội, hả sư muội chắc chắn ta không thể nhượng bộ, nàng nhìn Lăng Liên rồi vẻ mặt ủy khuất: "Sư tỷ ta muốn dùng nước đổ đầu hắn, để hắn thức dậy."
Lăng Liên nhìn muội muội khả ái như vậy, liền gật đầu, hai tay lưu loát chuyển động, trên tay nàng lơ lửng nước đọng lại trên cao. Quả nhiên là huyền huyễn thế giới có khác hắc hắc.
Nàng đứng trước mắt Lăng Thanh ngồi trước nhà, một cái ghế dài được làm bằng gỗ Lăng Thanh ngồi trên đó, nàng giọng nói thanh cao nhỏ nhẹ nói: "Ân, sư tỷ ngươi làm đi a."
Lăng Liên nghe vậy liền dùng trên mình cảnh giới Luyện Khí cảnh nhị giai, toàn bộ thôi thúc linh khí. Vào trong thửa ruộng trước mắt trước mắt hai người cũng xuất hiện một vài Hoa Bỉ Ngạn mọc lên từ từ.
Cuối cùng không qua bao lâu, Hoa Bỉ Ngạn liền nở ra, làm Lăng Thanh cùng Lăng Liên đều mắt to mà nhìn, các nàng không thể mất rời khỏi được, bởi vì quá đẹp.
Hai người liên nhìn nhau, cười cười nói: "Sư tỷ cái này cũng quá đẹp đi, ngươi nhìn xem đây là màu đỏ, nhưng mà tại sao có màu khác lẫn vào trong đó đây."
Lăng Liên cũng hiếu kỳ, nhìn xem thửa ruộng Hoa Bỉ Ngạn tuy không lớn, nhưng có hơn mười mấy Hoa Bỉ Ngạn. Cũng phải không có màu đỏ chủ đạo, mà màu xanh màu tím cũng có.
Đây không giống như tưởng tượng của hai nàng, liền đau đầu, Lăng Liên không biết như thế nào: "Việc này chúng ta không thể định rõ, nhưng chắc chắn, việc này có sơ xuất."
Hai người liền bước vào trong phòng, cũng không để ý đến bên trong thế nhưng có Hoa Bỉ Ngạn màu xanh, với màu tím. Bên này Lăng Thần khu vực trong nhà ở, hắn đang ngồi tu luyện.
Bỗng nhiên nhẫn trên tay hắn lưu động, sư tôn hắn liền truyền âm, giọng nói trầm trọng khác biệt với thường ngay nói với Lăng Thần: "Hoa Bỉ Ngạn màu tím xuất thế, Lăng Thần ngươi nhanh chóng tìm kiếm và thu thập nó, rất gần nơi đây."
Lăng Thần đang tu luyện, nghe vậy chột dạ nói: "Sưu tôn cái này ngươi cũng có cần quá đáng vậy không." Sư tôn hắn liền quát mắng nói: "Ngươi vẫn không thông minh nha, Lăng Thần đây là cực phẩm đó."
Cực Phẩm? Lăng Thần chưa nghe nói đến phẩm này bao giờ, hắn liên hỏi sư tôn: "Sư tôn Cực phẩm thế nhưng là cái gì?" Sư tôn hắng không trả lời mà thúc dục nói: "Nhanh lên đây là cực phẩm Hoa Bỉ Ngạn."
Hắn cũng không hiểu rõ liền bị sư tôn thúc dục ra khỏi giường vừa đi vừa nói: "Chỉ ngay ở gần đây, hẳn liền nhảy qua sau núi liền là." Lăng Thần nghe theo nhảy qua sau núi, trước mắt hắn liền xuất hiện một căn nhà biệt lập.
Xung quanh không có nhà đệ tử khác, rõ ràng đây là một căn nhà tách biệt xa xa còn một hồ nước, trước nhà hình như có thứ gì đó hấp dẫn hắn. Sư tôn hắn thấy vậy cười cười.
"Lăng nhi ngươi thấy không, trước mắt đó thế nhưng là một thửa ruộng Hoa Bỉ Ngạn, còn có Hoa Bỉ Ngạn tím." Lăng Thần nghe sư tôn nói như vậy cũng không hỏi gì thêm mà thân hình xuất hiện trên một cành cây.
Sư tôn hắn nhìn xung quanh, trầm ngâm: "Lăng nhi, thừa dịp không có ai ngươi hãy nhanh chân cướp lấy Hoa Bỉ Ngạn màu tím bên trong thửa ruộng trước mắt căn nhà." sư tôn Lăng Thần nhìn đám Hoa Bỉ Ngạn không khỏi cảm thán.
"Nhưng ngươi đừng bộc lộ cảnh giới của mình, xung quanh sẽ gây nên phiền toái." Lăng Thần gật đầu, hắn liền thân hình biến mất xuất hiện ngay trên thửa ruộng. Nhìn xung quanh xem chắc chắn có an toàn không.
Cảm thấy xung quanh không có người, nhà cũng đóng cửa bên trong cảm giác cũng không có người. Hắn liền dùng tay đào lấy Hoa Bỉ Ngạn màu tím, trong mười mấy cây Hoa Bỉ Ngạn chọn màu tím mà đào.
Hắn đang đào, Lăng Liên cùng Lăng Thanh thấy vậy ở sau lưng hắn nói: "Hoa Bỉ Ngạn là một loài thôi ngươi cũng giám trộm." nói xong nàng liền dùng một thanh gỗ nhặt bên góc cửa nhà.
Một công kích đánh xuống đầu tên trộm, Lăng Thanh cười hắc hắc nói: "Trộm ngươi chết đi." Lăng Thần đang đào thì cảm giác đầu có chút đau, liền dùng tay lên sờ, hắn cũng nghe đến tiền nói.
Hắn liền phân biệt ra đây là sư tỷ của hắn Lăng Liên, nhưng mà sư tôn hắn lại chạy trốn, chỉ để lại câu nói: "Lăng nhi ngươi trộm bị phát hiện, theo ta thấy quả nhiên, vận khí của ngươi với cơ duyên là bằng không."
Hắn liền biến mất không còn xuất hiện, làm Lăng Thần muốn quay đầu lại giải thích, giọng nói nhỏ nhẹ của Lăng Thanh vang lên: "Tỷ tỷ hình như tỷ gõ quá nhẹ đây, hắn không có ngất hình như giống như gãi ngứa đồng dạng."
Lăng Liên nghe vậy,cầm thanh gỗ lại gõ thêm hơn ba mươi mấy cái, làm Lăng Thần triệt để ngất đi, ngã xuống trên thửa ruộng còn đất lúc nãy hai nàng làm ra.
Hắn cho dù là Luyện Khí cảnh cũng không thể thoát hỏi ba mươi mấy đòn đánh.
Còn đánh vào đầu nữa, Lăng Liên còn dùng thêm linh khí, chắc chắn là phải ngất đi. Không thể giết chết đối phương, Sư tôn hắn trong nhẫn thấy cảnh này suy nghĩ: "Lăng nhi ngươi không cần sợ, đây là sư tỷ, sư muội của ngươi."
Vậy thì đồ này là của sư tỷ, sư muội ngươi hắc hắc, quả nhiên hai nàng sau khi biến mất gặp phải cao nhân, nhưng mà hai nàng thật sự ngốc. Vậy mà dùng Cực Phẩm Hoa Bỉ Ngạn để trồng trước cửa.
Không đúng ta cảm giác có gì đó sai sai, đúng rồi đây chưa tiến thăng tiến Cực Phẩm mà chỉ là thuần khiết Hoa Bỉ Ngạn, đợi vài năm nữa tăng tiến Cực phẩm lúc đó thu hoạch cũng không muộn.
Hắn biết thu hoạch cũng không muộn bởi vì, ở đây không có người nào nhận biết Hoa Bị Ngạn màu tím đây, nhưng đề phòng bắt chắc hắn vẫn nên dùng linh khí đưa vào trong.
Nếu như ai đó nhổ không phải hai tỷ muội nàng, vậy thì hắn nên ra tay giải quyết, nhưng mà chưa vội. Lăng nhi khổ cho ngươi, Lăng Liên cùng Lăng Thanh thấy hắn ngất đi.
Vội quay đầu hắn lại, thì thấy là Lăng Thần liền nhìn nhau mà suy nghĩ, đây chẳng phải thiếu niên gọi hai người là tỷ muội sao, nên làm sao bây giờ. Hai người ngốc nghếch nhìn nhau.
Không biết làm sao, trước tiên kéo hắn vào phòng rồi nói, hai nàng kéo hắn vào trong phòng. Lấy ra một cái ghế, Lăng Thanh kéo ghế đến bên cạnh Lăng Liên.
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, Lăng Liên tay uyển chuyển từ trong nhẫn trữ vật, xuất hiện ra một dây thừng, buộc hắn trên ghế. Đây đều là ý tưởng của Lăng Thanh, buộc hắn trên ghế.
Không thể để hắn ở trên giường, đây thế nhưng là trộm cướp a, kiểu trói trên ghế này là nàng kiếp trước có được. Trên tiểu thuyết hay truyền hình, nên áp dụng theo mà thôi.
Lăng Thanh cũng kéo thêm hai ghế lại đến, cùng Lăng Liên ngồi. Nàng vừa ngồi xuống liền nhớ ra cái gì đó, Mã Đan ta thế nhưng không có mệt mỏi, quả nhiên quên cả việc mình bị bệnh nặng, làm sao bây giờ.
Nàng đưa tay lên sờ lấy mặt, ta có hay không chết, nàng cũng không hiểu rõ, trước tiên mặc kệ, nàng nhìn trăm trú Lăng Thần trước mắt. Có nên hay không dùng nước đổ lên đầu hắn không? Không thể, hắn thế nhưng trước kia còn kêu nàng sư muội, hả sư muội chắc chắn ta không thể nhượng bộ, nàng nhìn Lăng Liên rồi vẻ mặt ủy khuất: "Sư tỷ ta muốn dùng nước đổ đầu hắn, để hắn thức dậy."
Lăng Liên nhìn muội muội khả ái như vậy, liền gật đầu, hai tay lưu loát chuyển động, trên tay nàng lơ lửng nước đọng lại trên cao. Quả nhiên là huyền huyễn thế giới có khác hắc hắc.
Danh sách chương