Chương 60
Hắn uất ức nói, Lăng Thần lại nhìn sau lưng Thiết Ngưu vô số nhát chém, liền hiểu ra. Gật đầu, Thiết Ngưu hắn nói thêm: "Lúc đó như ngươi cũng biết, ta cùng hắn giao thủ, còn lại ngươi cũng biết."
Lăng Thần cũng không tiện hỏi nhiều, đây là nỗi nhục nhã của Thiết Ngưu huynh đệ, hắn không nên thăm dò quá nhiều. Việc đã quá cũng không nên móc mối lại.
Thời gian trôi qua, Thiết Ngưu được Lăng Thần đỡ đến động phủ, động phủ Thiết Ngưu cũng không khác biệt, hắn lại hỏi thêm: "Thiết Ngưu đại ca ngươi ở đỉnh núi nào đây?"
A Thiết Ngưu ngồi xuống giường liền nói: "Ta ở Thiết Trang Phong, là chuyên về kỹ năng rèn trang bị phong, trong bốn phong ở ngoại môn."
"Còn nội môn, ngươi biết đấy không hề có một phòng nào hết, bởi vì các trưởng lão đều ra đi, không còn. Trận chiến mấy năm trước cùng năm mươi năm trước cũng tạo nên hậu quả đây."
Lăng Thần gật đầu, không hỏi gì thêm, nhìn Thiết Ngưu rồi từ trong nhẫn trữ vật đưa ra một viên linh thạch, sơ kỳ phẩm, Thiết Ngưu thấy vậy liền lắc đầu: "Lăng Thần huynh đệ, mai linh thạch này quá chân quý."
"Ta không thể nhận." Lăng Thần đưa mai linh thạch đến Thiết Ngưu trong tay nói: "Đây chỉ là linh thạch sơ kỳ phẩm không phải trung phẩm, Thiết Ngưu đại ca nhận lấy."
Thiết Ngưu thấy Lăng Thần thành khẩn như vậy, không biết từ chối như thế nào. Đành lòng gật đầu đồng ý, hắn đưa tay nhận lấy, Lăng Thần cũng rời đi.
Một tay đưa lên cao, không quy đầu lại rời khỏi động phủ: "Thiết Ngưu đại ca, gặp lại ta đi học."
Thiết Ngưu gật đầu: "Huynh đệ đi thong thả, không thể tiễn ngươi." Lăng Thần vui vẻ mà hướng người về phía trước, liền tăng tốc biến mất.
Xuất hiện lần nữa là trong phòng học, lúc này cũng đã được hai nén nhang qua đi, hắn ngồi trong phòng, nhìn trên bục giảng, chán nản, tay trái chống cằm suy nghĩ.
Cứ như vậy hắn thong dong hết một tiết qua đi, hắn thở dài, ngồi trên ghế trong phòng. Trong phòng lúc này, có một đám đệ tử thảo luận điều gì đó, hắn cũng nghe lén thử.
Tên đệ tử cảnh giới Luyện Khí cảnh năm nhất nói: "Các ngươi lúc nãy thế nhưng có hay không xem a, Thiết Ngưu huynh đệ năm hai vậy mà bị đè ép."
"Ngay cả Hàn Thuyên cũng không khác biệt là bao." xung quanh đám đồng học cũng ngơ ngác mà nhìn: "Ngươi nói vậy cả hai người đều bị nghiền ép?"
Tên đệ tử lại kể chuyện: "Đúng như vậy, hai người đó đều bị nguyền ép, ta cũng xem rõ nên biết được hết tất cả, áo bào đen đó hình như cảnh giới Luyện Khí thất giai, cao hơn ta cũng không rõ."
Tê cả đám đồng môn xung quanh hắn đều hóng chuyện, Lăng Thần nghe đến đây cười, quá nhiên là truyện này, cùng hắn không có quan hệ lắm. Nhưng mà Thiết Ngưu huynh đệ chịu khổ hắc hắc.
Hắn lại chuyên tâm suy nghĩ, khi nào có thể xung kích Trúc Cơ cảnh a, hắn thật phiền lòng. Liền nhớ ra sư tôn thế nhưng là luyện đan sư.
Giúp hắn luyện đan cũng không phải không có ý hắc hắc. Một bên khác Vân Phàm cũng vừa lúc hắn ra chơi, cũng không có gì khác biệt là bao với ngoại môn giờ học.
Theo thời gian trôi qua nhanh, hôm nay nếu như tính theo thời gian Lăng Thanh đưa ra, đã là trưa ngày thứ ba, Vân Phàm vừa ra khỏi cửa lớp thì thấy Đại Sư Huynh.
Bên cạnh còn có Thánh Nữ Vô Nhạn, hắn liền nhảy qua một căn phòng, nhìn xem đối phương. Vô Nhạn vừa bước đi vừa nói: "Cổ Hà ngươi đừng có đi theo ta."
Cổ Hà hắn luôn đi theo sau lưng nàng, muốn nói nhưng mà lại bị Vô Nhạn nói lăn, Cổ Hà cho dù bị chửi nhưng hắn vẫn nói: "Vô Nhạn ngươi thế nhưng đừng giận ta."
Hắn không hiểu rõ, tại sao Vô Nhạn lại giận hắn. Rõ ràng nàng thế nhưng mấy hôm trước còn có nhận lời hắn đây, hôm nay thế nào, tại sao lại như vậy.
Hắn không hiểu rõ liên tục theo sát Vô Nhạn đi đến lớp học, xung quanh đám đệ tử cũng ngạc nhiên, Vô Nhạn thánh nữ vậy mà đích thân đến đây. Làm xung quanh đệ tử không hiểu rõ.
Đều mắt to mà nhìn thánh nữ, tiến đến nàng vừa đi đến trước sân các phòng liền hét to nói: Vân Phàm, Tô Hạo Mạn Chi các ngươi ra đây." ba người núp trong phòng nghe vậy thì Tô Hạo kêu lên.
"Thánh nữ điện hạ, Tô Hạo không có ở đây." Vô Nhạn nghe vậy gật đầu quay người rời đi thì thì nhớ ra, đây chẳng phải giọng nói của Tô Hạo sao.
Nàng liền quay người, nhìn xung quanh đám đông đệ tử, không biết rõ giọng nói Tô Hạo ở đâu. Nàng liền nói: "Tô Hạo, ba người các ngươi ra đây cho ta, các ngươi không ra."
"Hôm nay bổn cô nương muốn náo loạn cả cái trường này." Vân Phàm, Tô Hạo cùng Mạn Chi nghe vậy sửng sốt, mà xung quanh đệ tử cũng ngạc nhiên khi nghe đến ba tên này.
Bởi vì ba người này thế nhưng không ai rõ ràng, ba người này là ai, tên cũng là lạ ở trong trường. Nên không chú ý nhiều mà xị nghị: "Ngươi nói xem ba người này là ai?"
Một tên nội môn khác lắc đầu: "Ta cũng rõ?" xung quanh đệ tử vây quanh trường học, rất ít người biết đến ba người này ở trường học. Nên đều không hiểu thánh nữ đang nói ai.
Vô Nhạn rất tức giận, bởi vì ba người thế nhưng giúp Cổ Hà tên phế vật này, giúp hắn cầu hôn nàng ah. Cái này nàng ít khi đọc sánh cũng biết đến, nên việc này coi như không lạ lẫm.
Vô Nhạn lại rút kiếm ra: "Ba người các ngươi không ra đây, ta sẽ chém nát ngôi trường này." ba người trốn trong phòng học nghe vậy, hơi run run. Không muốn ra ngoài, bởi vì ra bị chém.
Ba người biết chắc, Nàng đến là muốn giáo huấn ba người, nàng thế nhưng làm xung quanh mọi người cảnh đẹp, lại trực tiếp từ chối Cổ Hà, còn mang theo đan dược đi.
Nàng tưởng rằng không ảnh hưởng lắm đây, vậy mà không ngờ tới lại thành ra truyền tin, thánh nữ bị đại sư huynh cầu hôn, nàng trực tiếp từ chối. Còn không ngừng mặt dày.
Nhận lấy đồ Cổ Hà, cùng với ba người thế nhưng được xưng danh là ba vị thần hào cầu hôn người, làm xung quanh tạo nên cảnh mỹ vị, nên cũng được truyền bá rộng rãi. Nhưng không ai biết bên trong trường thế nhưng có ba vị này.
Nên không biết ba người, Vô Nhạn nàng tức giận dậm chân, cái này cái này, các ngươi vậy mà không ra đừng để ta tức giận, Vân Phàm hắn bên trong phòng, thò đầu ra nhìn Vô Nhạn.
Làm hắn mồ hôi chảy dài, liền nhìn xung quanh lúc nãy hai người cũng chạy đến. Đồng loạt gật đầu bước ra khỏi nơi chốn, đi đến liền nói: "Thánh nữ, người tìm chúng ta thế nhưng có việc gì a?"
Ba người cúi thấp người đi đến, xung quanh cũng bàn tán không ngớt, đây đây vậy mà là ba người trước đó, đúng vậy mà học ở đây, vậy khi nào tìm ba người cầu hôn đạo lữ mình thích có thể.
Vô Nhạn nhìn thấy ba người, cũng đồng loạt nghe xung quanh bàn tán, liền nhếch miệng. Hắc hắc các ngươi chạy không thoát, giám giúp tên phế vật cầu hôn bản cô nương.
Các ngươi lần này không thoát được hắc hắc, nàng nhìn ba người dần dần bước gần đến.
Hắn uất ức nói, Lăng Thần lại nhìn sau lưng Thiết Ngưu vô số nhát chém, liền hiểu ra. Gật đầu, Thiết Ngưu hắn nói thêm: "Lúc đó như ngươi cũng biết, ta cùng hắn giao thủ, còn lại ngươi cũng biết."
Lăng Thần cũng không tiện hỏi nhiều, đây là nỗi nhục nhã của Thiết Ngưu huynh đệ, hắn không nên thăm dò quá nhiều. Việc đã quá cũng không nên móc mối lại.
Thời gian trôi qua, Thiết Ngưu được Lăng Thần đỡ đến động phủ, động phủ Thiết Ngưu cũng không khác biệt, hắn lại hỏi thêm: "Thiết Ngưu đại ca ngươi ở đỉnh núi nào đây?"
A Thiết Ngưu ngồi xuống giường liền nói: "Ta ở Thiết Trang Phong, là chuyên về kỹ năng rèn trang bị phong, trong bốn phong ở ngoại môn."
"Còn nội môn, ngươi biết đấy không hề có một phòng nào hết, bởi vì các trưởng lão đều ra đi, không còn. Trận chiến mấy năm trước cùng năm mươi năm trước cũng tạo nên hậu quả đây."
Lăng Thần gật đầu, không hỏi gì thêm, nhìn Thiết Ngưu rồi từ trong nhẫn trữ vật đưa ra một viên linh thạch, sơ kỳ phẩm, Thiết Ngưu thấy vậy liền lắc đầu: "Lăng Thần huynh đệ, mai linh thạch này quá chân quý."
"Ta không thể nhận." Lăng Thần đưa mai linh thạch đến Thiết Ngưu trong tay nói: "Đây chỉ là linh thạch sơ kỳ phẩm không phải trung phẩm, Thiết Ngưu đại ca nhận lấy."
Thiết Ngưu thấy Lăng Thần thành khẩn như vậy, không biết từ chối như thế nào. Đành lòng gật đầu đồng ý, hắn đưa tay nhận lấy, Lăng Thần cũng rời đi.
Một tay đưa lên cao, không quy đầu lại rời khỏi động phủ: "Thiết Ngưu đại ca, gặp lại ta đi học."
Thiết Ngưu gật đầu: "Huynh đệ đi thong thả, không thể tiễn ngươi." Lăng Thần vui vẻ mà hướng người về phía trước, liền tăng tốc biến mất.
Xuất hiện lần nữa là trong phòng học, lúc này cũng đã được hai nén nhang qua đi, hắn ngồi trong phòng, nhìn trên bục giảng, chán nản, tay trái chống cằm suy nghĩ.
Cứ như vậy hắn thong dong hết một tiết qua đi, hắn thở dài, ngồi trên ghế trong phòng. Trong phòng lúc này, có một đám đệ tử thảo luận điều gì đó, hắn cũng nghe lén thử.
Tên đệ tử cảnh giới Luyện Khí cảnh năm nhất nói: "Các ngươi lúc nãy thế nhưng có hay không xem a, Thiết Ngưu huynh đệ năm hai vậy mà bị đè ép."
"Ngay cả Hàn Thuyên cũng không khác biệt là bao." xung quanh đám đồng học cũng ngơ ngác mà nhìn: "Ngươi nói vậy cả hai người đều bị nghiền ép?"
Tên đệ tử lại kể chuyện: "Đúng như vậy, hai người đó đều bị nguyền ép, ta cũng xem rõ nên biết được hết tất cả, áo bào đen đó hình như cảnh giới Luyện Khí thất giai, cao hơn ta cũng không rõ."
Tê cả đám đồng môn xung quanh hắn đều hóng chuyện, Lăng Thần nghe đến đây cười, quá nhiên là truyện này, cùng hắn không có quan hệ lắm. Nhưng mà Thiết Ngưu huynh đệ chịu khổ hắc hắc.
Hắn lại chuyên tâm suy nghĩ, khi nào có thể xung kích Trúc Cơ cảnh a, hắn thật phiền lòng. Liền nhớ ra sư tôn thế nhưng là luyện đan sư.
Giúp hắn luyện đan cũng không phải không có ý hắc hắc. Một bên khác Vân Phàm cũng vừa lúc hắn ra chơi, cũng không có gì khác biệt là bao với ngoại môn giờ học.
Theo thời gian trôi qua nhanh, hôm nay nếu như tính theo thời gian Lăng Thanh đưa ra, đã là trưa ngày thứ ba, Vân Phàm vừa ra khỏi cửa lớp thì thấy Đại Sư Huynh.
Bên cạnh còn có Thánh Nữ Vô Nhạn, hắn liền nhảy qua một căn phòng, nhìn xem đối phương. Vô Nhạn vừa bước đi vừa nói: "Cổ Hà ngươi đừng có đi theo ta."
Cổ Hà hắn luôn đi theo sau lưng nàng, muốn nói nhưng mà lại bị Vô Nhạn nói lăn, Cổ Hà cho dù bị chửi nhưng hắn vẫn nói: "Vô Nhạn ngươi thế nhưng đừng giận ta."
Hắn không hiểu rõ, tại sao Vô Nhạn lại giận hắn. Rõ ràng nàng thế nhưng mấy hôm trước còn có nhận lời hắn đây, hôm nay thế nào, tại sao lại như vậy.
Hắn không hiểu rõ liên tục theo sát Vô Nhạn đi đến lớp học, xung quanh đám đệ tử cũng ngạc nhiên, Vô Nhạn thánh nữ vậy mà đích thân đến đây. Làm xung quanh đệ tử không hiểu rõ.
Đều mắt to mà nhìn thánh nữ, tiến đến nàng vừa đi đến trước sân các phòng liền hét to nói: Vân Phàm, Tô Hạo Mạn Chi các ngươi ra đây." ba người núp trong phòng nghe vậy thì Tô Hạo kêu lên.
"Thánh nữ điện hạ, Tô Hạo không có ở đây." Vô Nhạn nghe vậy gật đầu quay người rời đi thì thì nhớ ra, đây chẳng phải giọng nói của Tô Hạo sao.
Nàng liền quay người, nhìn xung quanh đám đông đệ tử, không biết rõ giọng nói Tô Hạo ở đâu. Nàng liền nói: "Tô Hạo, ba người các ngươi ra đây cho ta, các ngươi không ra."
"Hôm nay bổn cô nương muốn náo loạn cả cái trường này." Vân Phàm, Tô Hạo cùng Mạn Chi nghe vậy sửng sốt, mà xung quanh đệ tử cũng ngạc nhiên khi nghe đến ba tên này.
Bởi vì ba người này thế nhưng không ai rõ ràng, ba người này là ai, tên cũng là lạ ở trong trường. Nên không chú ý nhiều mà xị nghị: "Ngươi nói xem ba người này là ai?"
Một tên nội môn khác lắc đầu: "Ta cũng rõ?" xung quanh đệ tử vây quanh trường học, rất ít người biết đến ba người này ở trường học. Nên đều không hiểu thánh nữ đang nói ai.
Vô Nhạn rất tức giận, bởi vì ba người thế nhưng giúp Cổ Hà tên phế vật này, giúp hắn cầu hôn nàng ah. Cái này nàng ít khi đọc sánh cũng biết đến, nên việc này coi như không lạ lẫm.
Vô Nhạn lại rút kiếm ra: "Ba người các ngươi không ra đây, ta sẽ chém nát ngôi trường này." ba người trốn trong phòng học nghe vậy, hơi run run. Không muốn ra ngoài, bởi vì ra bị chém.
Ba người biết chắc, Nàng đến là muốn giáo huấn ba người, nàng thế nhưng làm xung quanh mọi người cảnh đẹp, lại trực tiếp từ chối Cổ Hà, còn mang theo đan dược đi.
Nàng tưởng rằng không ảnh hưởng lắm đây, vậy mà không ngờ tới lại thành ra truyền tin, thánh nữ bị đại sư huynh cầu hôn, nàng trực tiếp từ chối. Còn không ngừng mặt dày.
Nhận lấy đồ Cổ Hà, cùng với ba người thế nhưng được xưng danh là ba vị thần hào cầu hôn người, làm xung quanh tạo nên cảnh mỹ vị, nên cũng được truyền bá rộng rãi. Nhưng không ai biết bên trong trường thế nhưng có ba vị này.
Nên không biết ba người, Vô Nhạn nàng tức giận dậm chân, cái này cái này, các ngươi vậy mà không ra đừng để ta tức giận, Vân Phàm hắn bên trong phòng, thò đầu ra nhìn Vô Nhạn.
Làm hắn mồ hôi chảy dài, liền nhìn xung quanh lúc nãy hai người cũng chạy đến. Đồng loạt gật đầu bước ra khỏi nơi chốn, đi đến liền nói: "Thánh nữ, người tìm chúng ta thế nhưng có việc gì a?"
Ba người cúi thấp người đi đến, xung quanh cũng bàn tán không ngớt, đây đây vậy mà là ba người trước đó, đúng vậy mà học ở đây, vậy khi nào tìm ba người cầu hôn đạo lữ mình thích có thể.
Vô Nhạn nhìn thấy ba người, cũng đồng loạt nghe xung quanh bàn tán, liền nhếch miệng. Hắc hắc các ngươi chạy không thoát, giám giúp tên phế vật cầu hôn bản cô nương.
Các ngươi lần này không thoát được hắc hắc, nàng nhìn ba người dần dần bước gần đến.
Danh sách chương