Chương 62
Nhưng mà việc này không thể, nên chỉ có thể nhịn trong lòng, cố gắng ngồi dậy nhìn hai người. Cổ Hà Mạn Chi trên cao, hai người một người mang ra một cây đàn tấu khúc.
Xung quanh đồ vật hình như nghe theo tiếng đàn, mà bay lên cao hướng Vô Nhạn mà công kích. Vô Nhạn thấy vậy: "Không ngờ tới, ngươi vậy mà là âm luật người."
"Nếu như phong chủ lúc đó còn sống, thật sự ngươi là một kỳ tài, rất ít người có thể điều khiển được ân luật thành thạo." theo như nàng nói. âm luật có thể dùng âm khúc tấn công vào tinh thần đối phương.
Nhưng mà có thể điều khiển thêm xung quanh đồ vật, càng là mạnh mẽ âm luật tu luyện, vừa dùng tinh thần chống cự âm thanh đến, còn phải dùng thân thể khống chế. Đỡ mất đồ vật xung quang a.
Nhưng mà, ngươi kỳ tài cũng không thể còn có phong chủ đi, nàng liền hướng lên cao mà công kích, Cổ Hà thấy vậy hắn rút ra một cây thương. Nhảy xuống dùng thương quấn chặt lấy dây roi dùng tay kéo lấy.
Vô Nhạn cười cười: "Cổ Hà ngươi cũng đừng phán kháng, hôm qua ta thế nhưng giáo huấn ngươi chưa đủ sao, bây giờ còn phản kháng." Cổ Hà nhếch miệng, nữ nhân của ta yêu.
Ta có thể đánh nàng ư? Điều này không có khả năng, nhưng mà xung quanh đây thế nhưng là ba vị sư đệ, sư muội. Đã từng giúp hắn cầu thân nàng, nên giúp cũng không sao đi, nàng chắc chắn.
Sẽ biết cho hắn, đây cũng không quá khó khăn, Cổ Hà dùng thương quấn lấy dây roi, Mạn Chi lại đánh thêm đàn. Vô số binh khí xung quanh lại hướng nàng đi đến.
Lần này nàng thật sự không còn cách nào khác, nếu dùng đến kiếm thì sợ bộc lộ kiếm phẩm chất của nàng. Nên không ra tay, dây roi bị trói lại vô số vũ khí hướng nàng công kích.
Nàng liền thả xuống dây roi. Làm Cổ Hà đều ngơ ngác, hắn biết tính cách của nàng không dễ dàng chịu khuất phục, nhưng mà lần này như thế nào, nàng không hiểu rõ. Lắc đầu, trước tiên mặc kêu, thu lại dây roi.
Hắn liền cầm thương kên cao, cầm lấy dây roi để cho dây roi khỏi quấn vào trong thương của hắn. Cổ Hà lại thu dây roi vào trong nhẫn trữ vật, đồ của nàng hắn thu.
Đồ của nàng, hắn thu làm vật bảo hộ trên người, nữ nhân của ta đồ không ai có thể lấy. Ngoại trừ ta ra, hắn thu hồi thương đi đến đỡ lấy Tô Hạo dậy, Mạn Chi nàng trên cao, ngồi trên thành gỗ cũng thu hồi đàn.
Liền nhảy xuống, mặc trên mình hồng y cũng không thể tả nổi, vẻ đẹp của nàng đẹp đẽ vô cùng, có thể nhìn thấy, áo váy của nàng sau lưng tung bay làm người ta mê mẩn.
Nàng đi đến, đỡ lấy Vân Phàm gục trước cửa : "Vân Phàm ca ca ngươi không cần giả trang, thánh nữ tha cho chúng ta." nàng không thể nói là chúng ta thắng thánh nữ. Lõ như thánh nữ ghim thù thì sao, nên nàng mới nói ra như vậy.
Vân Phàm liền đứng dậy, nhìn Mạn Chi rồi cười: "Vậy chúng ta quay về thôi, hắn quay người mở cửa ra, cùng Mạn Chi đi về trường học." không đúng bây giờ thế nhưng phải quay về động phủ.
Hắn hướng động phủ mình đi đến, không quan tâm ba người trong phòng. Trong phòng Cổ Hà đỡ Tô Hạo dậy, Tô Hạo đa tạ rồi nhanh chân chạy ra khỏi. Đối phương đổi ý thì làm sao bây giờ.
Hắn luôn suy nghĩ như vậy, nên nhanh chân mà chạy khỏi nơi này, Vô Nhạn thấy ba người rời đi, đứng đó thở dài rồi ánh mắt sắc bén nhìn Cổ Hà: "Ngươi vậy mà giúp ba người?"
Cổ Hà ẹc, hắn không biết nói như nào cho lẽ phải a, hắn từ tốn giảng giải, ít lâu sau Vô Nhạn nghe thấy vậy cũng cảm thấy có lý, nàng phất tay, rời khỏi nơi này. Để lại Cổ Hà phải dọn dẹp tàn dư.
Nước mắt hắn rơi lệ, ô ô tại sao lần này là ta phải dọn dẹp tàn dư, không quá hợp lý, hắn dùng chổi quét đi. Thân là đại sư huynh phải đi làm cái việc này, hắn ngước đầu lên trần nhà cao mà khóc rống.
Cứ như vậy thời gian trôi qua mấy ngày, lúc này đã là sáng thứ bảy theo Lăng Thanh lịch, còn hai mươi ngày nữa là tỉ thí võ đài, ngoại môn khu vực nơi ở đệ tử.
Dưới núi một căn nhà, Lăng Thần hắn mở cửa ra, hôm nay là ngày nghỉ ngơi, hắn liền hướng sư tôn: "Sư tôn người luyện chế đan dược." sư tôn hắn cũng truyền âm lại: "Ngươi ra khỏi Tiên Đạo Tông đi."
Lăng Thần gật đầu, liền hướng ngoài xa chạy đi, bởi vì rời khỏi tông môn ngoại môn đệ tử không bị kiển soát, nên ra vào vẫn rất dễ dàng.
Không hề bị ảnh hưởng phải xin ra ngoài, nên Lăng Thần hắn phi kiếm mà đi ra khỏi Tiên Đạo Tông, hướng một thành trì đi đến, không biết qua bao lâu, thành trì cửa lúc này.
Lăng Thần hắn bước vào trong, cũng không bị hộ vệ cản đường, hắn thế nhưng là Tiên Đạo Tông đệ tử ai giám cản đường? Lá gan bằng trời mới giám như vậy, hắn cười hắc hắc.
Vừa bước vào xung quanh đông người, nguy nga tráng lệ làm Lăng Thần thất thần, đây liệu có phải là thành trì không? Hay một nơi hoàng tộc sinh sống, hắn lắc đầu.
Lại đi về phía trước, đang đi thì sư tôn hắn kêu lên: "Lăng Nhi, hướng đông từ hướng ngươi nhìn, phía sạp quầy có đồ tốt." Lăng Thần nghe vậy mắt tỏa sáng, cuối cùng cũng không có khả năng hắn không có dơ duyên.
Hắc hắc, hắn liền nhanh chóng tiến đến, trước mắt là một lão nhân, lão nhân ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Trước mắt là một tấm thảm vải, bầy đồ bán bên trên.
Lăng Thần hiếu kỳ hỏi sư tôn: "Sư tôn ngươi nói đồ tốt là ở nơi nào?" Sư tôn hắn truyền âm: "Bên cạnh thanh vũ khí, một cục đất giống như đồ tự đúc."
Lăng Thần nhìn lại, bên cạnh thanh kiếm màu xanh là một bình đất, không có nhiều trang trí đẹp mắt: "Chỉ làm cho người ta nghi hoặc là?"
Thứ đồ này có đồ tốt gì ư? Lăng Thần liền đưa tay ra chỉ về hướng thanh kiếm: "Lão bản, cái này bao nhiêu?" lão nhân ngước nhìn hắn: "À thanh kiếm này, ta bán một lượng bạc."
Lăng Thần nghe vậy, đắt như vậy, lại hướng vỏ bằng đất bình giống đan dược nói: "Cái này là bao nhiêu." hắn ngồi xuống chỉ tay về hướng bằng đắt bình đan dược không hề có gì.
Đây giống như một cái bình rỗng. Nhưng mà nó giống bình đan dược hỏng hơn, bởi vì nó hình dạng đặc thù giống. Nhưng mà lại không có nơi để đan dược.
Đầu bình thế nhưng bị đắp lại? không có nhìn thấy. Lăng Thần hiếu kỳ? Chắc chắn bên trong có bảo vật. Lăng Thần liền nói: "Sư tôn, bên trong có bảo vật."
Sư tôn hắn gật đầu ân, Lăng Thần vừa hỏi giá, bên cạnh hắn một vị cô nương đeo khăn che mặt liền tiến tới: "Lão bảo, đồ vật này bao nhiêu?"
Lão nhân liền cười đáp: "Mỹ nữ thấy ngươi xinh xắn, nên ta bán ngươi một lượng bạc." Lăng Thần thấy vậy, ngươi bán khác cái gì? Nữ nhân đeo mặt nạ xanh liền gật đầu, đưa ra một lượng bạc.
Liền cầm lấy hướng khác mà bước đi, làm Lăng Thần ngơ ngác, sư tôn hắn lại truyền âm: "Cơ duyên của ngươi ta cảm thấy bằng không?"
Lăng Thần gật đầu, hắn việc này đã quen nên không có gì là lạ, nhìn bóng lưng nữ nhân kia rời đi, không cảm giác bực tức.
Nhưng mà việc này không thể, nên chỉ có thể nhịn trong lòng, cố gắng ngồi dậy nhìn hai người. Cổ Hà Mạn Chi trên cao, hai người một người mang ra một cây đàn tấu khúc.
Xung quanh đồ vật hình như nghe theo tiếng đàn, mà bay lên cao hướng Vô Nhạn mà công kích. Vô Nhạn thấy vậy: "Không ngờ tới, ngươi vậy mà là âm luật người."
"Nếu như phong chủ lúc đó còn sống, thật sự ngươi là một kỳ tài, rất ít người có thể điều khiển được ân luật thành thạo." theo như nàng nói. âm luật có thể dùng âm khúc tấn công vào tinh thần đối phương.
Nhưng mà có thể điều khiển thêm xung quanh đồ vật, càng là mạnh mẽ âm luật tu luyện, vừa dùng tinh thần chống cự âm thanh đến, còn phải dùng thân thể khống chế. Đỡ mất đồ vật xung quang a.
Nhưng mà, ngươi kỳ tài cũng không thể còn có phong chủ đi, nàng liền hướng lên cao mà công kích, Cổ Hà thấy vậy hắn rút ra một cây thương. Nhảy xuống dùng thương quấn chặt lấy dây roi dùng tay kéo lấy.
Vô Nhạn cười cười: "Cổ Hà ngươi cũng đừng phán kháng, hôm qua ta thế nhưng giáo huấn ngươi chưa đủ sao, bây giờ còn phản kháng." Cổ Hà nhếch miệng, nữ nhân của ta yêu.
Ta có thể đánh nàng ư? Điều này không có khả năng, nhưng mà xung quanh đây thế nhưng là ba vị sư đệ, sư muội. Đã từng giúp hắn cầu thân nàng, nên giúp cũng không sao đi, nàng chắc chắn.
Sẽ biết cho hắn, đây cũng không quá khó khăn, Cổ Hà dùng thương quấn lấy dây roi, Mạn Chi lại đánh thêm đàn. Vô số binh khí xung quanh lại hướng nàng đi đến.
Lần này nàng thật sự không còn cách nào khác, nếu dùng đến kiếm thì sợ bộc lộ kiếm phẩm chất của nàng. Nên không ra tay, dây roi bị trói lại vô số vũ khí hướng nàng công kích.
Nàng liền thả xuống dây roi. Làm Cổ Hà đều ngơ ngác, hắn biết tính cách của nàng không dễ dàng chịu khuất phục, nhưng mà lần này như thế nào, nàng không hiểu rõ. Lắc đầu, trước tiên mặc kêu, thu lại dây roi.
Hắn liền cầm thương kên cao, cầm lấy dây roi để cho dây roi khỏi quấn vào trong thương của hắn. Cổ Hà lại thu dây roi vào trong nhẫn trữ vật, đồ của nàng hắn thu.
Đồ của nàng, hắn thu làm vật bảo hộ trên người, nữ nhân của ta đồ không ai có thể lấy. Ngoại trừ ta ra, hắn thu hồi thương đi đến đỡ lấy Tô Hạo dậy, Mạn Chi nàng trên cao, ngồi trên thành gỗ cũng thu hồi đàn.
Liền nhảy xuống, mặc trên mình hồng y cũng không thể tả nổi, vẻ đẹp của nàng đẹp đẽ vô cùng, có thể nhìn thấy, áo váy của nàng sau lưng tung bay làm người ta mê mẩn.
Nàng đi đến, đỡ lấy Vân Phàm gục trước cửa : "Vân Phàm ca ca ngươi không cần giả trang, thánh nữ tha cho chúng ta." nàng không thể nói là chúng ta thắng thánh nữ. Lõ như thánh nữ ghim thù thì sao, nên nàng mới nói ra như vậy.
Vân Phàm liền đứng dậy, nhìn Mạn Chi rồi cười: "Vậy chúng ta quay về thôi, hắn quay người mở cửa ra, cùng Mạn Chi đi về trường học." không đúng bây giờ thế nhưng phải quay về động phủ.
Hắn hướng động phủ mình đi đến, không quan tâm ba người trong phòng. Trong phòng Cổ Hà đỡ Tô Hạo dậy, Tô Hạo đa tạ rồi nhanh chân chạy ra khỏi. Đối phương đổi ý thì làm sao bây giờ.
Hắn luôn suy nghĩ như vậy, nên nhanh chân mà chạy khỏi nơi này, Vô Nhạn thấy ba người rời đi, đứng đó thở dài rồi ánh mắt sắc bén nhìn Cổ Hà: "Ngươi vậy mà giúp ba người?"
Cổ Hà ẹc, hắn không biết nói như nào cho lẽ phải a, hắn từ tốn giảng giải, ít lâu sau Vô Nhạn nghe thấy vậy cũng cảm thấy có lý, nàng phất tay, rời khỏi nơi này. Để lại Cổ Hà phải dọn dẹp tàn dư.
Nước mắt hắn rơi lệ, ô ô tại sao lần này là ta phải dọn dẹp tàn dư, không quá hợp lý, hắn dùng chổi quét đi. Thân là đại sư huynh phải đi làm cái việc này, hắn ngước đầu lên trần nhà cao mà khóc rống.
Cứ như vậy thời gian trôi qua mấy ngày, lúc này đã là sáng thứ bảy theo Lăng Thanh lịch, còn hai mươi ngày nữa là tỉ thí võ đài, ngoại môn khu vực nơi ở đệ tử.
Dưới núi một căn nhà, Lăng Thần hắn mở cửa ra, hôm nay là ngày nghỉ ngơi, hắn liền hướng sư tôn: "Sư tôn người luyện chế đan dược." sư tôn hắn cũng truyền âm lại: "Ngươi ra khỏi Tiên Đạo Tông đi."
Lăng Thần gật đầu, liền hướng ngoài xa chạy đi, bởi vì rời khỏi tông môn ngoại môn đệ tử không bị kiển soát, nên ra vào vẫn rất dễ dàng.
Không hề bị ảnh hưởng phải xin ra ngoài, nên Lăng Thần hắn phi kiếm mà đi ra khỏi Tiên Đạo Tông, hướng một thành trì đi đến, không biết qua bao lâu, thành trì cửa lúc này.
Lăng Thần hắn bước vào trong, cũng không bị hộ vệ cản đường, hắn thế nhưng là Tiên Đạo Tông đệ tử ai giám cản đường? Lá gan bằng trời mới giám như vậy, hắn cười hắc hắc.
Vừa bước vào xung quanh đông người, nguy nga tráng lệ làm Lăng Thần thất thần, đây liệu có phải là thành trì không? Hay một nơi hoàng tộc sinh sống, hắn lắc đầu.
Lại đi về phía trước, đang đi thì sư tôn hắn kêu lên: "Lăng Nhi, hướng đông từ hướng ngươi nhìn, phía sạp quầy có đồ tốt." Lăng Thần nghe vậy mắt tỏa sáng, cuối cùng cũng không có khả năng hắn không có dơ duyên.
Hắc hắc, hắn liền nhanh chóng tiến đến, trước mắt là một lão nhân, lão nhân ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Trước mắt là một tấm thảm vải, bầy đồ bán bên trên.
Lăng Thần hiếu kỳ hỏi sư tôn: "Sư tôn ngươi nói đồ tốt là ở nơi nào?" Sư tôn hắn truyền âm: "Bên cạnh thanh vũ khí, một cục đất giống như đồ tự đúc."
Lăng Thần nhìn lại, bên cạnh thanh kiếm màu xanh là một bình đất, không có nhiều trang trí đẹp mắt: "Chỉ làm cho người ta nghi hoặc là?"
Thứ đồ này có đồ tốt gì ư? Lăng Thần liền đưa tay ra chỉ về hướng thanh kiếm: "Lão bản, cái này bao nhiêu?" lão nhân ngước nhìn hắn: "À thanh kiếm này, ta bán một lượng bạc."
Lăng Thần nghe vậy, đắt như vậy, lại hướng vỏ bằng đất bình giống đan dược nói: "Cái này là bao nhiêu." hắn ngồi xuống chỉ tay về hướng bằng đắt bình đan dược không hề có gì.
Đây giống như một cái bình rỗng. Nhưng mà nó giống bình đan dược hỏng hơn, bởi vì nó hình dạng đặc thù giống. Nhưng mà lại không có nơi để đan dược.
Đầu bình thế nhưng bị đắp lại? không có nhìn thấy. Lăng Thần hiếu kỳ? Chắc chắn bên trong có bảo vật. Lăng Thần liền nói: "Sư tôn, bên trong có bảo vật."
Sư tôn hắn gật đầu ân, Lăng Thần vừa hỏi giá, bên cạnh hắn một vị cô nương đeo khăn che mặt liền tiến tới: "Lão bảo, đồ vật này bao nhiêu?"
Lão nhân liền cười đáp: "Mỹ nữ thấy ngươi xinh xắn, nên ta bán ngươi một lượng bạc." Lăng Thần thấy vậy, ngươi bán khác cái gì? Nữ nhân đeo mặt nạ xanh liền gật đầu, đưa ra một lượng bạc.
Liền cầm lấy hướng khác mà bước đi, làm Lăng Thần ngơ ngác, sư tôn hắn lại truyền âm: "Cơ duyên của ngươi ta cảm thấy bằng không?"
Lăng Thần gật đầu, hắn việc này đã quen nên không có gì là lạ, nhìn bóng lưng nữ nhân kia rời đi, không cảm giác bực tức.
Danh sách chương