Chương 84:
Lăng Thần bên này không kém, hắn đưa kiếm ra trước mắt, nhắm lại mắt: "Chu Lăng Kiếm." hắn dùng tay vuốt lưỡi kiếm lên cao, trên người hắn khí tức mạnh mẽ xông ra ngoài.
Hắn đưa kiếm ra sau, vào tư thế tiến công định chém ra. Lưu Hòa hắn bên này không dùng đến mạnh mẽ không pháp gì, mà đơn giản là Tiên Đạo Tông Kiếm Pháp, Tiên Đạo Kiếm, hướng Lăng Thần chém.
Hai cỗ khí tức mạnh mẽ va chạm vào nhau, nổi lên gợn sóng. Lăng Thần mắt mắt gào thét: "Lưu Hòa chịu chết." hắn thân hình chạy nhanh đến chém ra một đạo."
Lưu Hòa cũng không nhún nhường, "Lăng Thần ngươi chết." hắn cũng nhảy xuống chém ra một đạo công kích, hai thanh kiếm va chạm vào nhau. Khí tức mạnh mẽ xông ra ngoài.
Hai người kiếm chạm nhau, mặt đối nhau Lăng Thần ánh mắt bình thường nhìn hắn. Lưu Hòa một mặt chán ghét nhìn Lăng Thần, hai bên thanh kiếm va chạm không ai yếu thế.
Lăng Thần chống cụ được hồi lâu cảm thấy Lưu Hòa hắn không còn chống cự được bao lâu, liền đẩy mạnh Thanh Ngân Sắc Kiếm, Lưu Hòa bị đẩy lùi, người nghiêng ra sau. Lăng Thần đưa kiếm lên cao một nhát chém xuống.
Lưu Hòa bị chém thân hình bị đánh bay ra xa, đúng lúc bay đến ba người Chu Trúc, Lưu Hòa hắn chịu liệt cơn đau trên ngực. Quay đầu nhìn lại thấy ba gia đình nhà người liền mang theo kiếm lên.
Một mực chém ra, Lăng Thần cùng mấy người còn lại đều ngơ ngác, bởi vì động tác quá nhanh chóng. Lưu Hòa vừa bị đánh bay liền đứng dậy chém gia đình ba người, Chu Trúc nhìn ngớ ngác kiếm chém đến.
Phụ thân, mẫu thân nàng cũng vừa tỉnh dậy thấy cảnh này gật đầu, chạy đi đến trước mắt nàng. Đưa hai tay ra đỡ lấy thanh kiếm, một nhát kiếm mạnh mẽ chém xuyên thân thể hai người.
Một thân ngã xuống, chân vẫn còn đứng vững hai người. Làm Chu Trúc khóc lóc, sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, phụ thân mẫu thân vài giây trước còn cùng nàng nói chuyện. Rất cảm kích thiếu hiệp ra tay cứu giúp.
Nhưng bây giờ thì sao, phụ mẫu bị chém đứt lìa thân thể trước mắt nàng. Làm nàng được nuông triều liền sợ hãi, hai chân không thể di chuyển, sợ hãi run rẩy ngã xuống. Đưa tay lên che miệng muốn nôn, sắc mặt tái nhợt.
"Phụ thân mẫu thân, hai người làm sao lại, hu hu." nàng ngồi xuống khóc lóc, Lưu Hòa bị thương thấy vậy nhếch miệng, "Các ngươi quả nhiên ngu ngốc, nếu như theo ta thì đâu có như vậy hắc hắc."
Lăng Thần xa xa thấy vậy hắn nổi cơn thịnh nộ, đánh không lại ngươi đi giết người vô tội. Xung quanh nhiều người cũng thấy như vậy nôn bửa hoặc trực tiếp ngất, có người sợ hãi.
Nhưng đều không giám kêu la, bởi vì đây là Lưu gia đại thiếu gia a, không nên đắc tội. Nên cũng không kêu gọi ra tiếng mà im bặt, bởi vì hai thi thể máu liên tục chảy ra.
Có thể gọi là một thảm kịch, sợ hãi tràn ngập xung quanh. Lăng Thần hắn xông đến thì Lưu Hòa định chém giết thêm Chu Trúc, ngồi bịt trên đất, Lăng Liên nàng muốn ra cứu giúp.
Nhưng nhìn biết chắc chắn, không thể kịp thời, Lăng Thần cũng biết chắc nhưng với tốc độ bây giờ có thể kịp thời tới cứu giúp nàng bị thương. Lăng Thần hóa thành một đạo linh khí bay nhanh đến.
Lưu Hòa hắn cười cười đưa thanh kiếm lên định chém ra, thì Nhị Thiên Phiến Hồng bay đến, một kích đánh bay kiếm Lưu Hòa ra ngoài. Lưu Hòa nhìn lại thì thấy đó là nữ nhân bị bệnh.
Nổi tiếng trong tông môn gần đây, nhưng hắn nhìn thì thấy nàng rất ưu nhìn, còn là quạt tu người. Nên hắn liền ưu thích nàng, muốn cưới nàng làm phu thê. Cũng bởi vì hắn trăm thê thiếp mập mạp.
Cũng đã bị đuổi ra khỏi lưu gia phủ, tại sao không giết? Mấy nữ nhân đó chỉ hám tiền lại không có ác ý nên cũng không cần giết a, Lưu Hòa hắn lại ảo tưởng đến cùng Lăng Thanh kết phu thê.
Lưu Hòa hắn cũng không để ý đến, Lăng Thần hóa thành đạo linh khí bay tới một kích đánh bay hắn ra xa thêm một lần nữa. Lưu Hòa không chú ý mà tiếp tục nhìn Lăng Thanh đắm duối, nhìn nàng nắm trên tay Nhị Thiên Phiến Hồng.
Hắn là cũng Quạt tu, hơn nữa còn là song tu luyện kiếm cùng quạt, nàng lại là quạt tu. Hắn thật muốn cùng nàng kết làm phu thê, Lăng Thanh bỗng nhiên rùng mình. Hình như có ai đang nhìn mình.
Nàng ngước nhìn lên cao Lưu Hòa bay đi, lại cảm nhận được một cổ khí tức Trúc Cơ cảnh hậu kỳ bay đến, Lăng Thần hắn lại thuấn di đi đến trước mắt Lưu Hòa. Định tiến tới muốn phế bỏ hắn.
Lăng Thanh cùng Lăng Liên giọng nói đồng thời kêu gọi Lăng Thần dừng lại: "Lăng Thần đừng giết hắn, áo bào bảo hộ hắn tới còn là Trúc Cơ cảnh viên mãn." Lăng Thần nghe vậy định tấn công không muốn dừng lại.
Giọng nói từ trên trời vang lên: "Ngươi nếu như giết hắn, ta nhất định sẽ giết ngươi hồn phi phách tán." giọng nói lão nhân truyền khắp cả thành, làm xung quanh ai cũng sợ hãi.
Bởi vì áp bức cảnh giới quá mạnh mẽ xung quanh người xem cũng run rẩy, từ thảm kịch qua đi cũng không ngừng sợ hãi càng thêm sợ hãi. Chu Trúc càng tái nhợt, nhìn thân thể phụ mẫu trước mắt.
Nàng muốn báo thù nhưng mà, cảnh giới không đủ, nàng không thể báo thù. Nàng không mạnh mẽ, nàng không tu luyện, nàng sợ hãi. Chu Trúc nàng đã mất đi người bảo hộ nàng.
Cũng không để ý đến trên cao áo bào đen bảo hộ Lưu Hòa cảnh giới đè ép đến, nàng vẫn ngồi đấy nhìn trước mắt thân thể phụ mẫu. Lăng Liên cũng chạy đến, vuốt ve nàng, ôm nàng vào trong ngực.
"Ngươi chịu khổ rồi, muốn báo thù sao?" Chu Trúc gật đầu nhẹ, tuy nàng vẫn run rẩy. Lăng Liên lại nói thêm: "Nhưng nếu như ngươi muốn báo thù còn cần thêm mất mát."
Nàng chưa nói hết câu, Chu Trúc giọng nói yếu ớt, "Ta nhất định phải báo thù, cho dù xuống sông biển lửa." Lăng Liên gật đầu hảo, nàng liền đưa ra một nhẫn trữ vật, có thể chứa đầy đủ thi thể phụ mẫu Chu Trúc vào trong.
Liền đưa cho Chu Trúc, nói nhỏ vào tai nàng. "Ngươi biết cửa hàng dược ma liệu?" Chu Trúc gật đầu nàng biết, nàng hy vào trong đó mua thuốc, lão bản cũng thật dễ thương thích câu dẫn người ta nha.
Nàng cũng rất thích lão bản, Lăng Liên lại đưa cho nàng một tấm lệnh bài: "Ngươi đưa cái này cho nàng, nàng sẽ dạy ngươi tu luyện, hoặc sẽ thu ngươi làm đồ tùy vận mệnh của ngươi."
Chu Trúc gật đầu, nàng chân run run đứng dậy, nhìn lại Lưu Hòa đang bị Lăng Thần chém xuống nhưng một cổ linh khí đỡ lấy, nàng ánh mắt căm thù nhìn hắn.
Nàng lặng lẽ rời đi, cũng không ai quan tâm đến nàng. Lăng Liên nhếch miệng, tiểu oa oa ngươi cuối cùng có thể hay không nữ nhân kia ưu nhìn đều nhờ vào tài năng của ngươi.
Bên này Lăng Thần hắn vừa định công kích xuống Lưu Hòa, liền bị áo bào đen
lúc trước cảnh giới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, bây giờ là Trúc Cơ cảnh Viên Mãn, hắn đáp xuống đất.
Đi đến bên cạnh Lăng Thần thì ngước nhìn thấy hai nữ nhân trước đó, tâm tình liền từ oai vũ còn trẻ ngây thơ không hiểu chuyện gì, ho khan: "Ngươi có thể đừng giết hắn, ngươi giết hắn Lưu gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Lăng Thần bên này không kém, hắn đưa kiếm ra trước mắt, nhắm lại mắt: "Chu Lăng Kiếm." hắn dùng tay vuốt lưỡi kiếm lên cao, trên người hắn khí tức mạnh mẽ xông ra ngoài.
Hắn đưa kiếm ra sau, vào tư thế tiến công định chém ra. Lưu Hòa hắn bên này không dùng đến mạnh mẽ không pháp gì, mà đơn giản là Tiên Đạo Tông Kiếm Pháp, Tiên Đạo Kiếm, hướng Lăng Thần chém.
Hai cỗ khí tức mạnh mẽ va chạm vào nhau, nổi lên gợn sóng. Lăng Thần mắt mắt gào thét: "Lưu Hòa chịu chết." hắn thân hình chạy nhanh đến chém ra một đạo."
Lưu Hòa cũng không nhún nhường, "Lăng Thần ngươi chết." hắn cũng nhảy xuống chém ra một đạo công kích, hai thanh kiếm va chạm vào nhau. Khí tức mạnh mẽ xông ra ngoài.
Hai người kiếm chạm nhau, mặt đối nhau Lăng Thần ánh mắt bình thường nhìn hắn. Lưu Hòa một mặt chán ghét nhìn Lăng Thần, hai bên thanh kiếm va chạm không ai yếu thế.
Lăng Thần chống cụ được hồi lâu cảm thấy Lưu Hòa hắn không còn chống cự được bao lâu, liền đẩy mạnh Thanh Ngân Sắc Kiếm, Lưu Hòa bị đẩy lùi, người nghiêng ra sau. Lăng Thần đưa kiếm lên cao một nhát chém xuống.
Lưu Hòa bị chém thân hình bị đánh bay ra xa, đúng lúc bay đến ba người Chu Trúc, Lưu Hòa hắn chịu liệt cơn đau trên ngực. Quay đầu nhìn lại thấy ba gia đình nhà người liền mang theo kiếm lên.
Một mực chém ra, Lăng Thần cùng mấy người còn lại đều ngơ ngác, bởi vì động tác quá nhanh chóng. Lưu Hòa vừa bị đánh bay liền đứng dậy chém gia đình ba người, Chu Trúc nhìn ngớ ngác kiếm chém đến.
Phụ thân, mẫu thân nàng cũng vừa tỉnh dậy thấy cảnh này gật đầu, chạy đi đến trước mắt nàng. Đưa hai tay ra đỡ lấy thanh kiếm, một nhát kiếm mạnh mẽ chém xuyên thân thể hai người.
Một thân ngã xuống, chân vẫn còn đứng vững hai người. Làm Chu Trúc khóc lóc, sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, phụ thân mẫu thân vài giây trước còn cùng nàng nói chuyện. Rất cảm kích thiếu hiệp ra tay cứu giúp.
Nhưng bây giờ thì sao, phụ mẫu bị chém đứt lìa thân thể trước mắt nàng. Làm nàng được nuông triều liền sợ hãi, hai chân không thể di chuyển, sợ hãi run rẩy ngã xuống. Đưa tay lên che miệng muốn nôn, sắc mặt tái nhợt.
"Phụ thân mẫu thân, hai người làm sao lại, hu hu." nàng ngồi xuống khóc lóc, Lưu Hòa bị thương thấy vậy nhếch miệng, "Các ngươi quả nhiên ngu ngốc, nếu như theo ta thì đâu có như vậy hắc hắc."
Lăng Thần xa xa thấy vậy hắn nổi cơn thịnh nộ, đánh không lại ngươi đi giết người vô tội. Xung quanh nhiều người cũng thấy như vậy nôn bửa hoặc trực tiếp ngất, có người sợ hãi.
Nhưng đều không giám kêu la, bởi vì đây là Lưu gia đại thiếu gia a, không nên đắc tội. Nên cũng không kêu gọi ra tiếng mà im bặt, bởi vì hai thi thể máu liên tục chảy ra.
Có thể gọi là một thảm kịch, sợ hãi tràn ngập xung quanh. Lăng Thần hắn xông đến thì Lưu Hòa định chém giết thêm Chu Trúc, ngồi bịt trên đất, Lăng Liên nàng muốn ra cứu giúp.
Nhưng nhìn biết chắc chắn, không thể kịp thời, Lăng Thần cũng biết chắc nhưng với tốc độ bây giờ có thể kịp thời tới cứu giúp nàng bị thương. Lăng Thần hóa thành một đạo linh khí bay nhanh đến.
Lưu Hòa hắn cười cười đưa thanh kiếm lên định chém ra, thì Nhị Thiên Phiến Hồng bay đến, một kích đánh bay kiếm Lưu Hòa ra ngoài. Lưu Hòa nhìn lại thì thấy đó là nữ nhân bị bệnh.
Nổi tiếng trong tông môn gần đây, nhưng hắn nhìn thì thấy nàng rất ưu nhìn, còn là quạt tu người. Nên hắn liền ưu thích nàng, muốn cưới nàng làm phu thê. Cũng bởi vì hắn trăm thê thiếp mập mạp.
Cũng đã bị đuổi ra khỏi lưu gia phủ, tại sao không giết? Mấy nữ nhân đó chỉ hám tiền lại không có ác ý nên cũng không cần giết a, Lưu Hòa hắn lại ảo tưởng đến cùng Lăng Thanh kết phu thê.
Lưu Hòa hắn cũng không để ý đến, Lăng Thần hóa thành đạo linh khí bay tới một kích đánh bay hắn ra xa thêm một lần nữa. Lưu Hòa không chú ý mà tiếp tục nhìn Lăng Thanh đắm duối, nhìn nàng nắm trên tay Nhị Thiên Phiến Hồng.
Hắn là cũng Quạt tu, hơn nữa còn là song tu luyện kiếm cùng quạt, nàng lại là quạt tu. Hắn thật muốn cùng nàng kết làm phu thê, Lăng Thanh bỗng nhiên rùng mình. Hình như có ai đang nhìn mình.
Nàng ngước nhìn lên cao Lưu Hòa bay đi, lại cảm nhận được một cổ khí tức Trúc Cơ cảnh hậu kỳ bay đến, Lăng Thần hắn lại thuấn di đi đến trước mắt Lưu Hòa. Định tiến tới muốn phế bỏ hắn.
Lăng Thanh cùng Lăng Liên giọng nói đồng thời kêu gọi Lăng Thần dừng lại: "Lăng Thần đừng giết hắn, áo bào bảo hộ hắn tới còn là Trúc Cơ cảnh viên mãn." Lăng Thần nghe vậy định tấn công không muốn dừng lại.
Giọng nói từ trên trời vang lên: "Ngươi nếu như giết hắn, ta nhất định sẽ giết ngươi hồn phi phách tán." giọng nói lão nhân truyền khắp cả thành, làm xung quanh ai cũng sợ hãi.
Bởi vì áp bức cảnh giới quá mạnh mẽ xung quanh người xem cũng run rẩy, từ thảm kịch qua đi cũng không ngừng sợ hãi càng thêm sợ hãi. Chu Trúc càng tái nhợt, nhìn thân thể phụ mẫu trước mắt.
Nàng muốn báo thù nhưng mà, cảnh giới không đủ, nàng không thể báo thù. Nàng không mạnh mẽ, nàng không tu luyện, nàng sợ hãi. Chu Trúc nàng đã mất đi người bảo hộ nàng.
Cũng không để ý đến trên cao áo bào đen bảo hộ Lưu Hòa cảnh giới đè ép đến, nàng vẫn ngồi đấy nhìn trước mắt thân thể phụ mẫu. Lăng Liên cũng chạy đến, vuốt ve nàng, ôm nàng vào trong ngực.
"Ngươi chịu khổ rồi, muốn báo thù sao?" Chu Trúc gật đầu nhẹ, tuy nàng vẫn run rẩy. Lăng Liên lại nói thêm: "Nhưng nếu như ngươi muốn báo thù còn cần thêm mất mát."
Nàng chưa nói hết câu, Chu Trúc giọng nói yếu ớt, "Ta nhất định phải báo thù, cho dù xuống sông biển lửa." Lăng Liên gật đầu hảo, nàng liền đưa ra một nhẫn trữ vật, có thể chứa đầy đủ thi thể phụ mẫu Chu Trúc vào trong.
Liền đưa cho Chu Trúc, nói nhỏ vào tai nàng. "Ngươi biết cửa hàng dược ma liệu?" Chu Trúc gật đầu nàng biết, nàng hy vào trong đó mua thuốc, lão bản cũng thật dễ thương thích câu dẫn người ta nha.
Nàng cũng rất thích lão bản, Lăng Liên lại đưa cho nàng một tấm lệnh bài: "Ngươi đưa cái này cho nàng, nàng sẽ dạy ngươi tu luyện, hoặc sẽ thu ngươi làm đồ tùy vận mệnh của ngươi."
Chu Trúc gật đầu, nàng chân run run đứng dậy, nhìn lại Lưu Hòa đang bị Lăng Thần chém xuống nhưng một cổ linh khí đỡ lấy, nàng ánh mắt căm thù nhìn hắn.
Nàng lặng lẽ rời đi, cũng không ai quan tâm đến nàng. Lăng Liên nhếch miệng, tiểu oa oa ngươi cuối cùng có thể hay không nữ nhân kia ưu nhìn đều nhờ vào tài năng của ngươi.
Bên này Lăng Thần hắn vừa định công kích xuống Lưu Hòa, liền bị áo bào đen
lúc trước cảnh giới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, bây giờ là Trúc Cơ cảnh Viên Mãn, hắn đáp xuống đất.
Đi đến bên cạnh Lăng Thần thì ngước nhìn thấy hai nữ nhân trước đó, tâm tình liền từ oai vũ còn trẻ ngây thơ không hiểu chuyện gì, ho khan: "Ngươi có thể đừng giết hắn, ngươi giết hắn Lưu gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."
Danh sách chương