Khi Bánh Bao dậy đã không thấy Ô Thuần Nhã đâu, bé liền có chút buồn bực, phụ thân bé sáng sớm dậy không ở nhà mà lại ra ngoài đi bộ rồi sao? Bé liền vung chân chạy xuống lầu, thấy Hạ Dương liền lao tới, “Tiểu thúc, phụ thân đâu rồi ạ?”
Hạ Dương bế bé vào phòng ăn, vừa đi vừa nói, “Đến bệnh viện thăm ông ngoại con.” Gọi là ông ngoại nhỉ?
“Ông ngoại?” Bánh Bao nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, khi nào thì lòi ra một ông ngoại vậy?
“Ừ, là cha của phụ thân con, cho nên con gọi là ông ngoại.” Thấy bé vẫn ngơ ngác đặt câu hỏi, Hạ Dương quyết đoán chuyển đề tài, loại chuyện này phải để đương sự tự mình giải thích mới phải.
“Bánh Bao, hôm qua con thu được nhiều lì xì lắm phải không?” Hôm qua là mùng một Tết, tên tiểu tử này sáng ra đã chạy đến chúc Tết đòi lì xì mọi người.
Ngồi trên đùi Hạ Dương, Bánh Bao cầm đũa nhỏ gắp sủi cảo nhân tôm ăn, mắt to đảo quanh, bĩu môi nói, “Cũng chưa nhiều lắm ạ, bạn lợn nhỏ vẫn chưa có đầy.”
Hạ Dương không tin lắm, Bánh Bao thịt hôm qua thu được từng nào lì xì cũng không thể không nhét đầy cái con lợn bé tí kia được.
Bánh Bao thấy Hạ Dương không tin, nhảy xuống đất, huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy vào phòng Tư Không Viêm Nghiêu, bế bạn lợn nhỏ xuống, chỉ vào thân lợn bằng thuỷ tinh trong suốt, dẩu môi nói, “Tiểu thúc nhìn mà coi, có phải là chưa đầy phải không!”
Hạ Dương phun cháo, chật vật ho khan nói, cầm lấy con lợn thuỷ tinh kia nhìn nhìn, bất đắc dĩ nói, “Bánh Bao, nếu con định dùng chi phiếu nhét đầy con lợn này, thế thì con sẽ giàu hơn cả cha con mất.”
Bánh Bao bĩu môi, “Đấy là ca ca còn tặng lì xì cho con đó, nếu không còn ít nữa.”
Hạ Dương giật khoé miệng, không biết nói gì, nghe có tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy, Cảnh Hoán đang dụi mắt bước xuống lầu.
“Mau ăn đi, lát nữa phụ thân con sẽ về.” Ôm Bánh Bao đặt xuống ghế, hắn vẫy tay với Cảnh Hoán.
“Ba con và Mạc thúc thúc đâu ạ?” Cảnh Hoán bỏ lòng đỏ trứng muối vào bát của Bánh Bao, quay đầu hỏi Hạ Dương.
“Còn chưa dậy, các con cứ ăn đi, không cần để ý đến bọn họ.” Hạ Dương xoa đầu Cảnh Hoán, cười trả lời.
Hai nhóc kia cúi đầu ăn sáng, trong đầu thì bận suy ngẫm, ăn xong có nên qua phòng ông nội rinh thêm vài món quà về không?
Trong bệnh viên, Ô Thuần Nhã được Tư Không Viêm Nghiêu kéo vào ngực, ngẩng đầu nhìn cô gái đang cách mình hai bước dài, mỉm cười gọi cô, “Chị.”
Ô Tĩnh vẻ mặt kinh ngạc, đầu tiên là cô đưa mắt nhìn người đứng phía sau Ô Thuần Nhã, là một người đàn ông anh tuấn biểu tình lạnh lùng, rồi lại nhìn cái bụng căng tròn của Ô Thuần Nhã, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn cậu.
Cô kéo khoé miệng, nở nụ cười nhìn thì ôn hoà mà thực chất lại cực độ bài xích, “Tiểu Nhã em trở về thăm ba à?”
“Dạ, chị, em….có tiện vào không?”
Cho dù Ô Tĩnh từ nhỏ đã không muốn thấy Ô Thuần Nhã, nhưng giờ cũng không có cách nào mở miệng từ chối. Người đàn ông đang ôm em trai cô vào ngực che chở trên thân đang tản ra từng trận khí lạnh, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cậu bây giờ, thế nào cũng không thấy đây là dáng vẻ của một người sống khổ sở, lúc trước cô chính là trơ mắt nhìn Ô Thuần Nhã bị đuổi ra khỏi nhà.
Gật đầu, cô chủ động mở cửa phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng vang, Trần Quyên đang ghé trên giường bệnh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Ô Thuần Nhã, hỏi, “Tiểu Tĩnh, vị này là…” Bà nhìn kỹ, sửng sốt, “Tiểu Nhã?”
“Mẹ, con đến thăm ba.” Ô Thuần Nhã lấy khuỷu tay đụng sườn thắt lưng nam nhân, ý bảo anh buông mình ra. Người này cũng che chở quá mức đi, tay ôm eo mình dùng sức quá độ, làm cậu phát đau luôn.
Tư Không Viêm Nghiêu hơi gật đầu, kéo Ô Thuần Nhã ngồi xuống chiếc giường trống còn lại, xong anh cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trần Quyên nhìn chằm chằm Ô Thuần Nhã, không ngờ cậu có thể vác cái bụng như vậy đến gặp cả nhà bọn họ, còn là dưới tình huống này.
“Con đã gặp rồi, giờ có thể đi, nếu ba con tỉnh lại nhìn thấy con thế này, sẽ bị kích thích.” Ngữ khí lạnh nhạt như nói với người xa lạ, không chút lưu tình.
Ô Thuần Nhã sửng sốt, nhấp môi nói, “Mẹ, con nghe nói ba cần tiền làm phẫu thuật…”
“Mày là thằng quái vật, cút ra ngoài cho tao!” Ô Đào vốn đang ngủ say không biết đã tỉnh dậy lúc nào, nâng tay phải còn đang cắm kim truyền chỉ vào Ô Thuần Nhã rống giận, sắc mặt ông dù vì có bệnh mà tái nhợt, nhưng giọng nói lại vô cùng hữu lực, không nghe ra chút nào là người mắc bệnh nặng.
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, phi thường không hài lòng với giọng điệu nói chuyện của ông già này.
Ô Thuần Nhã nâng tay đặt lên bàn tay anh, hơi dùng sức.
Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, thấy cậu khẽ lắc đầu, cậu không muốn nam nhân ở đây cãi cọ với ba mẹ nuôi của mình.
Tư Không Viêm Nghiêu thở dài, vỗ vỗ tay Ô Thuần Nhã, nhẹ giọng nói, “Anh ở bên ngoài chờ em.” Anh không muốn ở đây làm bảo bối khó xử.
Ô Thuần Nhã gật đầu, “Đừng lo.” Cậu sao không hiểu ý của nam nhân, cho nên cậu rất cảm ơn sự quan tâm săn sóc của anh.
Thấy chỉ có mình Tư Không Viêm Nghiêu rời đi, Ô Đào nâng người ngồi dậy, chỉ vào Ô Thuần Nhã cả giận nói, “Mày đi cùng cậu ta luôn đi, tao không muốn thấy thằng quái vật như mày!” Ánh mắt phẫn nộ kia như thể Ô Thuần Nhã lúc này chính là một con ác quỷ ba đầu sáu tay chuyên ăn thịt người.
Ô Tĩnh tiến lên đỡ Ô Đào, trấn an, “Ba, ba đừng như vậy, Tiểu Nhã cũng là có ý tốt tới thăm ba.” Vừa rồi khi người đàn ông kia rời đi cô mới nhớ ra, anh chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Tư Không Tư Không Viêm Nghiêu, cũng là người thành lập nên quỹ nhân ái.
Nhìn hành động của Tiểu Nhã và anh, nhất định quan hệ của hai người rất thân mật, không chừng anh chính là người đã làm Tiểu Nhã mang thai! Vạn nhất chọc giận anh, bệnh của ba liền không thể hi vọng được chữa trị, phải biết rằng, giờ ba cô nằm viện, phần lớn số viện phí đều do quỹ nhân ái của bọn họ chi trả.
Ô Đào phất tay đẩy Ô Tĩnh, chỉ vào Ô Thuần Nhã nói, “Nó là sao chổi! Sinh ra đã khắc mẹ, ba tuổi thì khắc cha, giờ là muốn đến khắc ta sao!”
Ô Thuần Nhã ngơ ngác, không nghĩ tới ba nuôi sẽ nói lời này với mình, hít sâu, cậu nhẹ giọng nói, “Ba, mẹ con đúng là vì con mà qua đời, ba con cũng vì nuôi con nên mới bị nổ chết, bọn họ vì yêu con nên mới chết, nhưng tuyệt đối không phải vì con khắc.”
Trần Quyên cũng hiểu lời của chồng mình có hơi quá, vỗ vai chồng, nói, “Ông đừng kích động, bác sĩ đã nói ông không được tức giận.”
Ô Đào quay đầu rống giận, “Có con quái vật như nó trong này, tôi sao có thể không tức giận! Hai người đuổi nó ra ngoài đi, mau cút đi!”
Ô Tĩnh cau mày, đưa mắt ra hiệu với mẹ mình, để bà trấn an ba, còn cô thì xoay người ngăn trở tầm mắt của ông, nói với Ô Thuần Nhã, “Tiểu Nhã, ba vì sinh bệnh mà tâm tình vẫn luôn không tốt, lời của ông em đừng quá để bụng…”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, nói với cô, “Không có gì, giờ em nhất định đã kích thích ông tột độ.” Nói xong cậu tự giễu cười, tuy nhiên tươi cười chỉ lướt qua trong giây lát, nếu lời này bị nam nhân của cậu nghe được, không biết anh còn làm ầm ĩ thế nào.
Trần Quyên ngẩng đầu, nhìn cậu hỏi, “Tiểu Nhã, người đã gặp rồi, con còn việc gì nữa sao?”
Ô Thuần Nhã sửng sốt, khẽ thở ra một hơi, nói, “Mẹ, con biết mọi người không thể chấp nhận con, nhưng con rất cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng con suốt mấy năm, con tới là muốn hỏi tình hình của ba.”
“Con biết?” Không chỉ Trần Quyên, ngay cả Ô Đào và Ô Tĩnh cũng kinh ngạc nhìn Ô Thuần Nhã.
“Mẹ, con biết nhà mình tiền bạc không dư dả gì, ở đây có năm mươi vạn, mọi người cầm lấy chữa bệnh cho ba đi.” Ô Thuần Nhã lấy tấm chi phiếu trong túi áo, đặt lên chiếc tủ bên cạnh.
Vừa nghe đến số tiền trong tấm chi phiếu, mắt Ô Tĩnh liền sáng lên, Trần Quyên cũng vẻ mặt kinh hỉ, năm mươi vạn sao, hai người đời này chưa từng được nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.
Chỉ có Ô Đào vẫn tỏ vẻ ghét bỏ, nắm chặt tay nói, “Mày không cần đến đây bố thí, tao không cần mày giả vờ tốt bụng, mày đã biết tao không phải bố ruột của mày, vậy về sao khỏi cần chạy đến trước mặt tao làm tao ghê tởm!”
Ô Thuần Nhã đứng dậy, đỡ bụng hơi cúi người với Ô Đào và Trần Quyên, sau đó thẳng lưng, nhàn nhạt nói, “Không phải con muốn dùng tiền mua chuộc mọi người, mọi người đã không muốn nhìn thấy con, vậy con từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, năm mươi vạn này coi như là chi phí bù đắp công sức vất vả mọi người đã nuôi dưỡng con.”
Thấy Ô Đào còn muốn mở miệng phản bác, Ô Thuần Nhã thở dài, xoay người đi ra ngoài, “Nếu mọi người không cần, đi quyên góp từ thiện cũng được.” Nói xong, đã đi đến cửa phòng bệnh.
Ô Tĩnh sửng sốt, theo sát cậu ra khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Nhã!”
Ô Thuần Nhã quay đầu, khó hiểu nhìn cô.
Nhìn nam nhân sắc mặt âm trầm, Ô Tĩnh liếm môi, nói, “Tiểu Nhã, cảm ơn em đã đến, ba chỉ là mạnh miệng, thực ra ông rất nhớ thương em.”
Lời này Ô Thuần Nhã sẽ không tin, song cậu cũng không định nói ra những câu làm người khác tổn thương, gật đầu, kéo tay áo nam nhân, cậu mỉm cười với Ô Tĩnh, “Em biết, nếu có chuyện gì chị có thể gọi cho em.”
Tư Không Viêm Nghiêu rõ ràng đã mất kiên nhẫn, ôm thắt lưng Ô Thuần Nhã nói, “Về nhà.” Lúc bảo bối đi ra cảm xúc rõ ràng không ổn định, nhất định là bị uỷ khuất ở trong đó cho nên mới thành vậy.
“Viêm Nghiêu, đợi chút, em còn chưa nói xong.” Ô Thuần Nhã kéo lại tay áo nam nhân, ý bảo anh chớ đi.
Ngừng bước, Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày bất mãn nhìn cậu, vừa rồi còn chưa nói đủ sao?
Ô Thuần Nhã không để ý anh, nhìn Ô Tĩnh nói, “Chị, cho dù ba mẹ không phải ba mẹ ruột của em, nhưng họ cũng đã nuôi dưỡng em nhiều năm, em sẽ không vì ba mẹ không nhận mà hận họ, chị đừng lo, có chuyện gì cứ gọi cho em, không cần khách khí, em rất quan tâm đến họ.”
Ô Tĩnh gật đầu, đưa mắt nhìn xuống bụng Ô Thuần Nhã, hỏi, “Đây là….Đứa bé thứ hai của em?” Ánh mắt lướt qua người bên cạnh, cô nuốt nước miếng, cảm giác thực khẩn trương.
Nâng tay xoa bụng, Ô Thuần Nhã vui vẻ cười, “Vâng, đứa lớn là con trai, bốn tuổi, rất đáng yêu, bé ấy cũng rất khoẻ mạnh.”
“Em…Nhớ chú ý thân thể.” Sau khi làm ở quỹ nhân ái cô mới biết chuyện có không ít đàn ông sinh con, cho nên lần này nhìn Ô Thuần Nhã cũng không có cảm giác khác thường nào, chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, cô không ngờ, đứa nhỏ năm đó bị đuổi ra khỏi nhà giờ trở thành như vậy.
“Dạ, cảm ơn chị.” Ô Thuần Nhã cười gật đầu, xoay người ôm cánh tay nam nhân, ngẩng đầu nói, “Về nhà thôi, nhất định Bánh Bao đang tìm em đó!”
Tư Không Viêm Nghiêu ‘ừ’ một tiếng, ôm thắt lưng cậu chậm rãi đi về phía thang máy.
Ô Tĩnh nhìn hai người rời đi, đứng một lúc, rồi xoay người vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, hai vị kia đang vì tấm chi phiếu mà cãi cọ, một người không chịu nhận, một người không chịu bỏ.
“Ba, nhận nó đi, đây là tâm ý của Tiểu Nhã.” Thấy ba mình còn muốn nói thêm, Ô Tĩnh lắc đầu, nói, “Nếu ba muốn chờ quỹ nhân ái quyên đủ tiền phẫu thuật, vậy rất có khả năng đến ngày ba phát bệnh cũng sẽ không nhận được tiền.”
Ô Đào sững sờ, không nói.
Vừa rồi tranh luận đã tiêu phí sức lực của ông, giờ ông chỉ cảm thấy mỏi mệt vô cùng.
Trần Quyên thấy chồng không ầm ĩ đòi bỏ chi phiếu nữa, mau chóng cất nó đi, quay đầu hỏi Ô Tĩnh, “Người đàn ông đi cùng Tiểu Nhã là ai vậy? Cảm giác là người rất lợi hại.”
Ô Tĩnh bĩu môi, không nói. Đương nhiên là lợi hại rồi, người đàn ông trị giá trăm triệu sao có thể không lợi hại? Nhưng vậy thì sao, có liên quan gì đến gia đình cô? Là bọn họ đuổi Ô Thuần Nhã đi, chẳng lẽ còn muốn chạy đi làm thân với gia đình chồng cậu?
Thấy con gái không để ý tới mình, Trần Quyên không hỏi nữa, bà cũng chỉ là nhất thời tò mò mà thôi.
Hạ Dương bế bé vào phòng ăn, vừa đi vừa nói, “Đến bệnh viện thăm ông ngoại con.” Gọi là ông ngoại nhỉ?
“Ông ngoại?” Bánh Bao nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, khi nào thì lòi ra một ông ngoại vậy?
“Ừ, là cha của phụ thân con, cho nên con gọi là ông ngoại.” Thấy bé vẫn ngơ ngác đặt câu hỏi, Hạ Dương quyết đoán chuyển đề tài, loại chuyện này phải để đương sự tự mình giải thích mới phải.
“Bánh Bao, hôm qua con thu được nhiều lì xì lắm phải không?” Hôm qua là mùng một Tết, tên tiểu tử này sáng ra đã chạy đến chúc Tết đòi lì xì mọi người.
Ngồi trên đùi Hạ Dương, Bánh Bao cầm đũa nhỏ gắp sủi cảo nhân tôm ăn, mắt to đảo quanh, bĩu môi nói, “Cũng chưa nhiều lắm ạ, bạn lợn nhỏ vẫn chưa có đầy.”
Hạ Dương không tin lắm, Bánh Bao thịt hôm qua thu được từng nào lì xì cũng không thể không nhét đầy cái con lợn bé tí kia được.
Bánh Bao thấy Hạ Dương không tin, nhảy xuống đất, huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy vào phòng Tư Không Viêm Nghiêu, bế bạn lợn nhỏ xuống, chỉ vào thân lợn bằng thuỷ tinh trong suốt, dẩu môi nói, “Tiểu thúc nhìn mà coi, có phải là chưa đầy phải không!”
Hạ Dương phun cháo, chật vật ho khan nói, cầm lấy con lợn thuỷ tinh kia nhìn nhìn, bất đắc dĩ nói, “Bánh Bao, nếu con định dùng chi phiếu nhét đầy con lợn này, thế thì con sẽ giàu hơn cả cha con mất.”
Bánh Bao bĩu môi, “Đấy là ca ca còn tặng lì xì cho con đó, nếu không còn ít nữa.”
Hạ Dương giật khoé miệng, không biết nói gì, nghe có tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy, Cảnh Hoán đang dụi mắt bước xuống lầu.
“Mau ăn đi, lát nữa phụ thân con sẽ về.” Ôm Bánh Bao đặt xuống ghế, hắn vẫy tay với Cảnh Hoán.
“Ba con và Mạc thúc thúc đâu ạ?” Cảnh Hoán bỏ lòng đỏ trứng muối vào bát của Bánh Bao, quay đầu hỏi Hạ Dương.
“Còn chưa dậy, các con cứ ăn đi, không cần để ý đến bọn họ.” Hạ Dương xoa đầu Cảnh Hoán, cười trả lời.
Hai nhóc kia cúi đầu ăn sáng, trong đầu thì bận suy ngẫm, ăn xong có nên qua phòng ông nội rinh thêm vài món quà về không?
Trong bệnh viên, Ô Thuần Nhã được Tư Không Viêm Nghiêu kéo vào ngực, ngẩng đầu nhìn cô gái đang cách mình hai bước dài, mỉm cười gọi cô, “Chị.”
Ô Tĩnh vẻ mặt kinh ngạc, đầu tiên là cô đưa mắt nhìn người đứng phía sau Ô Thuần Nhã, là một người đàn ông anh tuấn biểu tình lạnh lùng, rồi lại nhìn cái bụng căng tròn của Ô Thuần Nhã, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn cậu.
Cô kéo khoé miệng, nở nụ cười nhìn thì ôn hoà mà thực chất lại cực độ bài xích, “Tiểu Nhã em trở về thăm ba à?”
“Dạ, chị, em….có tiện vào không?”
Cho dù Ô Tĩnh từ nhỏ đã không muốn thấy Ô Thuần Nhã, nhưng giờ cũng không có cách nào mở miệng từ chối. Người đàn ông đang ôm em trai cô vào ngực che chở trên thân đang tản ra từng trận khí lạnh, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cậu bây giờ, thế nào cũng không thấy đây là dáng vẻ của một người sống khổ sở, lúc trước cô chính là trơ mắt nhìn Ô Thuần Nhã bị đuổi ra khỏi nhà.
Gật đầu, cô chủ động mở cửa phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng vang, Trần Quyên đang ghé trên giường bệnh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Ô Thuần Nhã, hỏi, “Tiểu Tĩnh, vị này là…” Bà nhìn kỹ, sửng sốt, “Tiểu Nhã?”
“Mẹ, con đến thăm ba.” Ô Thuần Nhã lấy khuỷu tay đụng sườn thắt lưng nam nhân, ý bảo anh buông mình ra. Người này cũng che chở quá mức đi, tay ôm eo mình dùng sức quá độ, làm cậu phát đau luôn.
Tư Không Viêm Nghiêu hơi gật đầu, kéo Ô Thuần Nhã ngồi xuống chiếc giường trống còn lại, xong anh cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trần Quyên nhìn chằm chằm Ô Thuần Nhã, không ngờ cậu có thể vác cái bụng như vậy đến gặp cả nhà bọn họ, còn là dưới tình huống này.
“Con đã gặp rồi, giờ có thể đi, nếu ba con tỉnh lại nhìn thấy con thế này, sẽ bị kích thích.” Ngữ khí lạnh nhạt như nói với người xa lạ, không chút lưu tình.
Ô Thuần Nhã sửng sốt, nhấp môi nói, “Mẹ, con nghe nói ba cần tiền làm phẫu thuật…”
“Mày là thằng quái vật, cút ra ngoài cho tao!” Ô Đào vốn đang ngủ say không biết đã tỉnh dậy lúc nào, nâng tay phải còn đang cắm kim truyền chỉ vào Ô Thuần Nhã rống giận, sắc mặt ông dù vì có bệnh mà tái nhợt, nhưng giọng nói lại vô cùng hữu lực, không nghe ra chút nào là người mắc bệnh nặng.
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, phi thường không hài lòng với giọng điệu nói chuyện của ông già này.
Ô Thuần Nhã nâng tay đặt lên bàn tay anh, hơi dùng sức.
Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, thấy cậu khẽ lắc đầu, cậu không muốn nam nhân ở đây cãi cọ với ba mẹ nuôi của mình.
Tư Không Viêm Nghiêu thở dài, vỗ vỗ tay Ô Thuần Nhã, nhẹ giọng nói, “Anh ở bên ngoài chờ em.” Anh không muốn ở đây làm bảo bối khó xử.
Ô Thuần Nhã gật đầu, “Đừng lo.” Cậu sao không hiểu ý của nam nhân, cho nên cậu rất cảm ơn sự quan tâm săn sóc của anh.
Thấy chỉ có mình Tư Không Viêm Nghiêu rời đi, Ô Đào nâng người ngồi dậy, chỉ vào Ô Thuần Nhã cả giận nói, “Mày đi cùng cậu ta luôn đi, tao không muốn thấy thằng quái vật như mày!” Ánh mắt phẫn nộ kia như thể Ô Thuần Nhã lúc này chính là một con ác quỷ ba đầu sáu tay chuyên ăn thịt người.
Ô Tĩnh tiến lên đỡ Ô Đào, trấn an, “Ba, ba đừng như vậy, Tiểu Nhã cũng là có ý tốt tới thăm ba.” Vừa rồi khi người đàn ông kia rời đi cô mới nhớ ra, anh chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Tư Không Tư Không Viêm Nghiêu, cũng là người thành lập nên quỹ nhân ái.
Nhìn hành động của Tiểu Nhã và anh, nhất định quan hệ của hai người rất thân mật, không chừng anh chính là người đã làm Tiểu Nhã mang thai! Vạn nhất chọc giận anh, bệnh của ba liền không thể hi vọng được chữa trị, phải biết rằng, giờ ba cô nằm viện, phần lớn số viện phí đều do quỹ nhân ái của bọn họ chi trả.
Ô Đào phất tay đẩy Ô Tĩnh, chỉ vào Ô Thuần Nhã nói, “Nó là sao chổi! Sinh ra đã khắc mẹ, ba tuổi thì khắc cha, giờ là muốn đến khắc ta sao!”
Ô Thuần Nhã ngơ ngác, không nghĩ tới ba nuôi sẽ nói lời này với mình, hít sâu, cậu nhẹ giọng nói, “Ba, mẹ con đúng là vì con mà qua đời, ba con cũng vì nuôi con nên mới bị nổ chết, bọn họ vì yêu con nên mới chết, nhưng tuyệt đối không phải vì con khắc.”
Trần Quyên cũng hiểu lời của chồng mình có hơi quá, vỗ vai chồng, nói, “Ông đừng kích động, bác sĩ đã nói ông không được tức giận.”
Ô Đào quay đầu rống giận, “Có con quái vật như nó trong này, tôi sao có thể không tức giận! Hai người đuổi nó ra ngoài đi, mau cút đi!”
Ô Tĩnh cau mày, đưa mắt ra hiệu với mẹ mình, để bà trấn an ba, còn cô thì xoay người ngăn trở tầm mắt của ông, nói với Ô Thuần Nhã, “Tiểu Nhã, ba vì sinh bệnh mà tâm tình vẫn luôn không tốt, lời của ông em đừng quá để bụng…”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, nói với cô, “Không có gì, giờ em nhất định đã kích thích ông tột độ.” Nói xong cậu tự giễu cười, tuy nhiên tươi cười chỉ lướt qua trong giây lát, nếu lời này bị nam nhân của cậu nghe được, không biết anh còn làm ầm ĩ thế nào.
Trần Quyên ngẩng đầu, nhìn cậu hỏi, “Tiểu Nhã, người đã gặp rồi, con còn việc gì nữa sao?”
Ô Thuần Nhã sửng sốt, khẽ thở ra một hơi, nói, “Mẹ, con biết mọi người không thể chấp nhận con, nhưng con rất cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng con suốt mấy năm, con tới là muốn hỏi tình hình của ba.”
“Con biết?” Không chỉ Trần Quyên, ngay cả Ô Đào và Ô Tĩnh cũng kinh ngạc nhìn Ô Thuần Nhã.
“Mẹ, con biết nhà mình tiền bạc không dư dả gì, ở đây có năm mươi vạn, mọi người cầm lấy chữa bệnh cho ba đi.” Ô Thuần Nhã lấy tấm chi phiếu trong túi áo, đặt lên chiếc tủ bên cạnh.
Vừa nghe đến số tiền trong tấm chi phiếu, mắt Ô Tĩnh liền sáng lên, Trần Quyên cũng vẻ mặt kinh hỉ, năm mươi vạn sao, hai người đời này chưa từng được nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.
Chỉ có Ô Đào vẫn tỏ vẻ ghét bỏ, nắm chặt tay nói, “Mày không cần đến đây bố thí, tao không cần mày giả vờ tốt bụng, mày đã biết tao không phải bố ruột của mày, vậy về sao khỏi cần chạy đến trước mặt tao làm tao ghê tởm!”
Ô Thuần Nhã đứng dậy, đỡ bụng hơi cúi người với Ô Đào và Trần Quyên, sau đó thẳng lưng, nhàn nhạt nói, “Không phải con muốn dùng tiền mua chuộc mọi người, mọi người đã không muốn nhìn thấy con, vậy con từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, năm mươi vạn này coi như là chi phí bù đắp công sức vất vả mọi người đã nuôi dưỡng con.”
Thấy Ô Đào còn muốn mở miệng phản bác, Ô Thuần Nhã thở dài, xoay người đi ra ngoài, “Nếu mọi người không cần, đi quyên góp từ thiện cũng được.” Nói xong, đã đi đến cửa phòng bệnh.
Ô Tĩnh sửng sốt, theo sát cậu ra khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Nhã!”
Ô Thuần Nhã quay đầu, khó hiểu nhìn cô.
Nhìn nam nhân sắc mặt âm trầm, Ô Tĩnh liếm môi, nói, “Tiểu Nhã, cảm ơn em đã đến, ba chỉ là mạnh miệng, thực ra ông rất nhớ thương em.”
Lời này Ô Thuần Nhã sẽ không tin, song cậu cũng không định nói ra những câu làm người khác tổn thương, gật đầu, kéo tay áo nam nhân, cậu mỉm cười với Ô Tĩnh, “Em biết, nếu có chuyện gì chị có thể gọi cho em.”
Tư Không Viêm Nghiêu rõ ràng đã mất kiên nhẫn, ôm thắt lưng Ô Thuần Nhã nói, “Về nhà.” Lúc bảo bối đi ra cảm xúc rõ ràng không ổn định, nhất định là bị uỷ khuất ở trong đó cho nên mới thành vậy.
“Viêm Nghiêu, đợi chút, em còn chưa nói xong.” Ô Thuần Nhã kéo lại tay áo nam nhân, ý bảo anh chớ đi.
Ngừng bước, Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày bất mãn nhìn cậu, vừa rồi còn chưa nói đủ sao?
Ô Thuần Nhã không để ý anh, nhìn Ô Tĩnh nói, “Chị, cho dù ba mẹ không phải ba mẹ ruột của em, nhưng họ cũng đã nuôi dưỡng em nhiều năm, em sẽ không vì ba mẹ không nhận mà hận họ, chị đừng lo, có chuyện gì cứ gọi cho em, không cần khách khí, em rất quan tâm đến họ.”
Ô Tĩnh gật đầu, đưa mắt nhìn xuống bụng Ô Thuần Nhã, hỏi, “Đây là….Đứa bé thứ hai của em?” Ánh mắt lướt qua người bên cạnh, cô nuốt nước miếng, cảm giác thực khẩn trương.
Nâng tay xoa bụng, Ô Thuần Nhã vui vẻ cười, “Vâng, đứa lớn là con trai, bốn tuổi, rất đáng yêu, bé ấy cũng rất khoẻ mạnh.”
“Em…Nhớ chú ý thân thể.” Sau khi làm ở quỹ nhân ái cô mới biết chuyện có không ít đàn ông sinh con, cho nên lần này nhìn Ô Thuần Nhã cũng không có cảm giác khác thường nào, chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, cô không ngờ, đứa nhỏ năm đó bị đuổi ra khỏi nhà giờ trở thành như vậy.
“Dạ, cảm ơn chị.” Ô Thuần Nhã cười gật đầu, xoay người ôm cánh tay nam nhân, ngẩng đầu nói, “Về nhà thôi, nhất định Bánh Bao đang tìm em đó!”
Tư Không Viêm Nghiêu ‘ừ’ một tiếng, ôm thắt lưng cậu chậm rãi đi về phía thang máy.
Ô Tĩnh nhìn hai người rời đi, đứng một lúc, rồi xoay người vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, hai vị kia đang vì tấm chi phiếu mà cãi cọ, một người không chịu nhận, một người không chịu bỏ.
“Ba, nhận nó đi, đây là tâm ý của Tiểu Nhã.” Thấy ba mình còn muốn nói thêm, Ô Tĩnh lắc đầu, nói, “Nếu ba muốn chờ quỹ nhân ái quyên đủ tiền phẫu thuật, vậy rất có khả năng đến ngày ba phát bệnh cũng sẽ không nhận được tiền.”
Ô Đào sững sờ, không nói.
Vừa rồi tranh luận đã tiêu phí sức lực của ông, giờ ông chỉ cảm thấy mỏi mệt vô cùng.
Trần Quyên thấy chồng không ầm ĩ đòi bỏ chi phiếu nữa, mau chóng cất nó đi, quay đầu hỏi Ô Tĩnh, “Người đàn ông đi cùng Tiểu Nhã là ai vậy? Cảm giác là người rất lợi hại.”
Ô Tĩnh bĩu môi, không nói. Đương nhiên là lợi hại rồi, người đàn ông trị giá trăm triệu sao có thể không lợi hại? Nhưng vậy thì sao, có liên quan gì đến gia đình cô? Là bọn họ đuổi Ô Thuần Nhã đi, chẳng lẽ còn muốn chạy đi làm thân với gia đình chồng cậu?
Thấy con gái không để ý tới mình, Trần Quyên không hỏi nữa, bà cũng chỉ là nhất thời tò mò mà thôi.
Danh sách chương