Ô Thuần Nhã nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi dừng trước mặt mình, khó hiểu nghiêng đầu.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông cậu đã gặp một lần, cậu càng thêm nghi hoặc, hình như người này tên là Tư Không Viêm Nghiêu thì phải, cơ mà anh ta ngăn cản đường đi của mình là vì vấn đề gì a? Tuy rằng chỉ có duyên gặp nhau một lần, nhưng cậu biết rõ, nếu mình không mở miệng đặt câu hỏi, nam nhân trước mặt cậu nhất định sẽ cứ nhìn chằm chằm mình như thế, cái gì cũng đều không nói.
Thở dài, cậu cười nhẹ, lễ độ chào hỏi, “Xin chào Tư Không tiên sinh.”
Hình như không vừa lòng với cách xưng hô của Ô Thuần Nhã lắm, Tư Không Viêm Nghiêu hơi nhíu mày, gật đầu, sau đó lanh lẽo mà phun hai chữ : “Lên xe.”
Ô Thuần Nhã hít sâu, tự nói với bản thân tuy mình xuất thân từ một địa phương hẻo lánh, nhưng giáo dục được nhận từ khi còn nhỏ đã khắc sâu tận đáy lòng, cậu là người văn minh, không thể tùy tiện mở miêng chửi bậy.
Thấy cậu cười nhạt với mình mà bất vi sở động, kiên nhẫn của Tư Không Viêm Nghiêu tuyên bố thất bại, anh mở cửa bước ra ngoài, vươn tay, trực tiếp lôi cánh tay Ô Thuần Nhã, dùng sức kéo cậu lại gần vị trí phó lái, mở cửa, đẩy vào, sau đó cộp một tiếng, đóng cửa, rồi quay lại ngồi vào vị trí lái chính, ngồi vững rồi đạp chân ga, lái xe rời đi.
Loại hành động tương tự bắt cóc này khiến Ô Thuần Nhã có chút khẩn trương, cậu ôm balo vào ngực nghiêng người ngồi dán vào cửa xe, nhìn Tư Không Viêm Nghiêu với ánh mắt ẩn chứa đề phòng.
“…Dừng xe…” Lúc đi ngang siêu thị, Ô Thuần Nhã không để tâm hiện tại mình có thích hợp nói mấy câu này hay không, trực tiếp mở miệng yêu cầu, dù sao nấu cơm cho Bánh Bao vẫn là quan trọng hơn.
Tư Không Viêm Nghiêu một cước phanh lại, nghiêng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, “Chờ cậu.”
Khóe miệng giật giật, Ô Thuần Nhã cầm balo chạy vào siêu thị, rất nhanh mua hết các nguyên liệu nấu ăn cần thiết, sau đó lại mang theo túi lớn túi nhỏ đi về xe.
Tư Không Viêm Nghiêu lần này không đứng bên cạnh nhìn, rất có phong độ thân sĩ vươn tay cầm lấy hai cái túi nilon to, đặt vào ghế sau, thấy cậu ngồi xuống không cài dây an toàn, liền nghiêng người cài giúp cậu, sau đó lại một lần nữa khởi động xe.
Đỗ xe ở bãi trông xe của tiểu khu, Tư Không Viêm Nghiêu xách hai túi to, sau đó đứng bên cạnh xe, trừng mắt nhìn chàng trai trẻ đang ngốc nghếch nhìn mình, “Dẫn đường.”
Ô Thuần Nhã không nhúc nhích, mím môi nhìn người đàn ông.
Lần này người đàn ông lại chủ động mở miệng, “Có việc hỏi cậu.” anh không phải không biết nói đúng ngữ pháp câu cú, chỉ là lười nói nhiều từ thôi.
“Vậy anh hỏi đi.” Cười khẽ trên mặt đã sớm không thể duy trì nổi, Ô Thuần Nhã bĩu môi, cậu chưa gặp qua người nào không nói lí lẽ thế này.
Nhìn cậu bộc lộ thái độ cáu kỉnh, Tư Không Viêm Nghiêu hiếm có lại cảm thấy thoải mái, không có biện pháp, từ nhỏ biểu cảm của anh đã ít, còn chưa nói chuyện yêu đương với ai bao giờ, cho nên những người bên cạnh anh chẳng mấy khi có thái độ cáu kỉnh làm nũng đại loại các kiểu như thế này.
“Lên lầu, nấu cơm.” Lần trước anh ăn đồ cậu nấu, vẫn nhớ mãi không quên, hai ngày nay anh ăn gì cũng không thấy có khẩu vị.
Ô Thuần Nhã nhìn y, bĩu môi, “Tôi còn phải đi đón Bánh Bao.” Hôm nay Lưu nãi nãi đi thăm cháu của bà ấy, một khoảng thời gian nữa mới về, cho nên mỗi ngày cậu tan học xong là cậu phải đi đón Bánh Bao, sau đó tiện đường mua đồ ăn, nhưng hôm nay lại bị người đàn ông này đưa thẳng về nhà.
“Tôi đón, cậu nấu cơm.” Y đưa túi nilon để vào trong lòng cậu, sau đó xoay người lái xe đi.
Ô Thuần Nhã nhìn túi trong tay, lại nhìn chiếc xe đã ra khỏi tiểu khu, hít sâu, để mình có thể duy trì lí trí, sau đó xoay người về nhà. Cậu còn chưa nói cho Tư Không Viêm Nghiêu biết Bánh Bao học ở nhà trẻ nào,mà anh đã đi mất tiêu rồi, cậu cũng chả thèm suy xét nữa.
Trước cổng nhà trẻ Sao Kim, Ô Trạch Vũ đeo balô và được cô giáo nắm tay đứng trước cổng chờ phụ thân đến đón.
Trước cổng đã chẳng còn mấy người, Bánh Bao trề môi, vẻ mặt rất đáng thương.
Lúc này, một chiếc xe đen có rèm che dừng trước mặt Bánh Bao, cửa vị trí phó lái mở ra, Bánh Bao ngẩng đầu, mắt to vì kinh hỉ mà trợn tròn, “Thúc thúc cha!” Bé kêu to.
Tư Không Viêm Nghiêu cười với bé, “Về nhà.”
Bánh Bao vui vẻ chui vào xe, ngay cả chào cô giáo cũng quên mất tiu, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp tràn đầy ý cười, bé tiến đến trước người Tư Không Viêm Nghiêu, “Thúc thúc cha đến đón Bánh Bao sao, thế còn phụ thân con đâu ạ?” Xe chạy rồi nhóc mới nhớ tới hỏi cha mình.
“Ở nhà nấu cơm.” Tư Không Viêm Nghiêu vừa lái xe vừa để ý đến bé con đang hưng phấn kia, dặn nhóc, “Ngồi vững.”
Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi im, còn thông minh tự mình cài dây an toàn, bé nghiêng đầu hỏi, “Vậy có thể đi mua bánh ngọt được không ạ? Hôm nay là sinh nhật của phụ thân.”
Nhướn mày nhìn Bánh Bao vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, “Được.”
Trong cửa hàng bánh ngọt, bạn nhỏ Tô Trạch Vũ ghé vào quầy thanh toán, nhìn thấy bánh ngọt đủ màu sắc trên cuốn chocalate, bé suýt chút nữa chảy luôn cả nước miếng.
Tay đầy thịt nho nhỏ chỉ vào một cái bánh ngọt hoa quả, Bánh Bao quay đầu nhìn Tư Không Viêm Nghiêu bên cạnh, “Mua cái này được không ạ?”
Người đàn ông lập tức gật đầu, sau đó ra hiệu cho nhân viên bán hàng, “Số 14.”
Nhân viên cửa hàng vẻ mặt mê giai, đứa nhỏ này siêu đáng yêu, người lớn thì siêu đẹp trai.
Hiện làm bánh ngọt cần chờ một lúc, Tư Không Viêm Nghiêu bế Bánh Bao, đi đến một cái tủ bày bánh ngọt cỡ nhỏ, chỉ chỉ bánh ngọt tinh mĩ bên trong, “Muốn ăn cái nào?”
Bánh Bao kinh hỉ trừng to mắt, hút nước miếng, sau đó có chút ngượng ngùng nói, “Muốn ăn hết ạ.” (﹃)
“Mỗi loại một cái.” anh chỉ hơn mười loại bánh ngọt trong tủ kính, lạnh giọng hạ lệnh.
“Bánh Bao yêu cha nhất!” Một dấu nước miếng thật to in lên mặt Tư Không Viêm Nghiêu, đứa nhỏ trong lòng kích động quá nên quên mất phải gọi là thúc thúc rồi…
Tư Không Viêm Nghiêu bị tâm tình khoái trá của bé cuốn hút, cũng cong khóe miệng, “Vậy còn phụ thân?”
Mắt to đảo vòng, cười tủm tỉm trả lời, “Yêu phụ thân nhất nhất.” Nhóc còn nhớ chứ, sao mà quên phụ thân bé được.
Hai người thì ở chỗ này vui vẻ, còn Ô Thuần Nhã ở nhà lại lo lắng.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông cậu đã gặp một lần, cậu càng thêm nghi hoặc, hình như người này tên là Tư Không Viêm Nghiêu thì phải, cơ mà anh ta ngăn cản đường đi của mình là vì vấn đề gì a? Tuy rằng chỉ có duyên gặp nhau một lần, nhưng cậu biết rõ, nếu mình không mở miệng đặt câu hỏi, nam nhân trước mặt cậu nhất định sẽ cứ nhìn chằm chằm mình như thế, cái gì cũng đều không nói.
Thở dài, cậu cười nhẹ, lễ độ chào hỏi, “Xin chào Tư Không tiên sinh.”
Hình như không vừa lòng với cách xưng hô của Ô Thuần Nhã lắm, Tư Không Viêm Nghiêu hơi nhíu mày, gật đầu, sau đó lanh lẽo mà phun hai chữ : “Lên xe.”
Ô Thuần Nhã hít sâu, tự nói với bản thân tuy mình xuất thân từ một địa phương hẻo lánh, nhưng giáo dục được nhận từ khi còn nhỏ đã khắc sâu tận đáy lòng, cậu là người văn minh, không thể tùy tiện mở miêng chửi bậy.
Thấy cậu cười nhạt với mình mà bất vi sở động, kiên nhẫn của Tư Không Viêm Nghiêu tuyên bố thất bại, anh mở cửa bước ra ngoài, vươn tay, trực tiếp lôi cánh tay Ô Thuần Nhã, dùng sức kéo cậu lại gần vị trí phó lái, mở cửa, đẩy vào, sau đó cộp một tiếng, đóng cửa, rồi quay lại ngồi vào vị trí lái chính, ngồi vững rồi đạp chân ga, lái xe rời đi.
Loại hành động tương tự bắt cóc này khiến Ô Thuần Nhã có chút khẩn trương, cậu ôm balo vào ngực nghiêng người ngồi dán vào cửa xe, nhìn Tư Không Viêm Nghiêu với ánh mắt ẩn chứa đề phòng.
“…Dừng xe…” Lúc đi ngang siêu thị, Ô Thuần Nhã không để tâm hiện tại mình có thích hợp nói mấy câu này hay không, trực tiếp mở miệng yêu cầu, dù sao nấu cơm cho Bánh Bao vẫn là quan trọng hơn.
Tư Không Viêm Nghiêu một cước phanh lại, nghiêng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, “Chờ cậu.”
Khóe miệng giật giật, Ô Thuần Nhã cầm balo chạy vào siêu thị, rất nhanh mua hết các nguyên liệu nấu ăn cần thiết, sau đó lại mang theo túi lớn túi nhỏ đi về xe.
Tư Không Viêm Nghiêu lần này không đứng bên cạnh nhìn, rất có phong độ thân sĩ vươn tay cầm lấy hai cái túi nilon to, đặt vào ghế sau, thấy cậu ngồi xuống không cài dây an toàn, liền nghiêng người cài giúp cậu, sau đó lại một lần nữa khởi động xe.
Đỗ xe ở bãi trông xe của tiểu khu, Tư Không Viêm Nghiêu xách hai túi to, sau đó đứng bên cạnh xe, trừng mắt nhìn chàng trai trẻ đang ngốc nghếch nhìn mình, “Dẫn đường.”
Ô Thuần Nhã không nhúc nhích, mím môi nhìn người đàn ông.
Lần này người đàn ông lại chủ động mở miệng, “Có việc hỏi cậu.” anh không phải không biết nói đúng ngữ pháp câu cú, chỉ là lười nói nhiều từ thôi.
“Vậy anh hỏi đi.” Cười khẽ trên mặt đã sớm không thể duy trì nổi, Ô Thuần Nhã bĩu môi, cậu chưa gặp qua người nào không nói lí lẽ thế này.
Nhìn cậu bộc lộ thái độ cáu kỉnh, Tư Không Viêm Nghiêu hiếm có lại cảm thấy thoải mái, không có biện pháp, từ nhỏ biểu cảm của anh đã ít, còn chưa nói chuyện yêu đương với ai bao giờ, cho nên những người bên cạnh anh chẳng mấy khi có thái độ cáu kỉnh làm nũng đại loại các kiểu như thế này.
“Lên lầu, nấu cơm.” Lần trước anh ăn đồ cậu nấu, vẫn nhớ mãi không quên, hai ngày nay anh ăn gì cũng không thấy có khẩu vị.
Ô Thuần Nhã nhìn y, bĩu môi, “Tôi còn phải đi đón Bánh Bao.” Hôm nay Lưu nãi nãi đi thăm cháu của bà ấy, một khoảng thời gian nữa mới về, cho nên mỗi ngày cậu tan học xong là cậu phải đi đón Bánh Bao, sau đó tiện đường mua đồ ăn, nhưng hôm nay lại bị người đàn ông này đưa thẳng về nhà.
“Tôi đón, cậu nấu cơm.” Y đưa túi nilon để vào trong lòng cậu, sau đó xoay người lái xe đi.
Ô Thuần Nhã nhìn túi trong tay, lại nhìn chiếc xe đã ra khỏi tiểu khu, hít sâu, để mình có thể duy trì lí trí, sau đó xoay người về nhà. Cậu còn chưa nói cho Tư Không Viêm Nghiêu biết Bánh Bao học ở nhà trẻ nào,mà anh đã đi mất tiêu rồi, cậu cũng chả thèm suy xét nữa.
Trước cổng nhà trẻ Sao Kim, Ô Trạch Vũ đeo balô và được cô giáo nắm tay đứng trước cổng chờ phụ thân đến đón.
Trước cổng đã chẳng còn mấy người, Bánh Bao trề môi, vẻ mặt rất đáng thương.
Lúc này, một chiếc xe đen có rèm che dừng trước mặt Bánh Bao, cửa vị trí phó lái mở ra, Bánh Bao ngẩng đầu, mắt to vì kinh hỉ mà trợn tròn, “Thúc thúc cha!” Bé kêu to.
Tư Không Viêm Nghiêu cười với bé, “Về nhà.”
Bánh Bao vui vẻ chui vào xe, ngay cả chào cô giáo cũng quên mất tiu, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp tràn đầy ý cười, bé tiến đến trước người Tư Không Viêm Nghiêu, “Thúc thúc cha đến đón Bánh Bao sao, thế còn phụ thân con đâu ạ?” Xe chạy rồi nhóc mới nhớ tới hỏi cha mình.
“Ở nhà nấu cơm.” Tư Không Viêm Nghiêu vừa lái xe vừa để ý đến bé con đang hưng phấn kia, dặn nhóc, “Ngồi vững.”
Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi im, còn thông minh tự mình cài dây an toàn, bé nghiêng đầu hỏi, “Vậy có thể đi mua bánh ngọt được không ạ? Hôm nay là sinh nhật của phụ thân.”
Nhướn mày nhìn Bánh Bao vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, “Được.”
Trong cửa hàng bánh ngọt, bạn nhỏ Tô Trạch Vũ ghé vào quầy thanh toán, nhìn thấy bánh ngọt đủ màu sắc trên cuốn chocalate, bé suýt chút nữa chảy luôn cả nước miếng.
Tay đầy thịt nho nhỏ chỉ vào một cái bánh ngọt hoa quả, Bánh Bao quay đầu nhìn Tư Không Viêm Nghiêu bên cạnh, “Mua cái này được không ạ?”
Người đàn ông lập tức gật đầu, sau đó ra hiệu cho nhân viên bán hàng, “Số 14.”
Nhân viên cửa hàng vẻ mặt mê giai, đứa nhỏ này siêu đáng yêu, người lớn thì siêu đẹp trai.
Hiện làm bánh ngọt cần chờ một lúc, Tư Không Viêm Nghiêu bế Bánh Bao, đi đến một cái tủ bày bánh ngọt cỡ nhỏ, chỉ chỉ bánh ngọt tinh mĩ bên trong, “Muốn ăn cái nào?”
Bánh Bao kinh hỉ trừng to mắt, hút nước miếng, sau đó có chút ngượng ngùng nói, “Muốn ăn hết ạ.” (﹃)
“Mỗi loại một cái.” anh chỉ hơn mười loại bánh ngọt trong tủ kính, lạnh giọng hạ lệnh.
“Bánh Bao yêu cha nhất!” Một dấu nước miếng thật to in lên mặt Tư Không Viêm Nghiêu, đứa nhỏ trong lòng kích động quá nên quên mất phải gọi là thúc thúc rồi…
Tư Không Viêm Nghiêu bị tâm tình khoái trá của bé cuốn hút, cũng cong khóe miệng, “Vậy còn phụ thân?”
Mắt to đảo vòng, cười tủm tỉm trả lời, “Yêu phụ thân nhất nhất.” Nhóc còn nhớ chứ, sao mà quên phụ thân bé được.
Hai người thì ở chỗ này vui vẻ, còn Ô Thuần Nhã ở nhà lại lo lắng.
Danh sách chương